Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 56
Tôi gấp gáp ba chân bốn cẳng chạy thật nhanh đến bệnh viện, lúc tôi tới nơi, Chính Quân cũng vừa đến. Tất cả mọi người có mặt đông đủ, Má Lớn có phần bực dọc quát Má Nhỏ:
– Sao cô lại để cho ông ấy đến phòng làm việc một mình? Sức khoẻ ông ấy như vậy mà cô không biết suy nghĩ hay sao?
Má Nhỏ hai mắt đỏ hoen, bà phản bác:
– Anh Tân anh ấy muốn làm chuyện gì thì tôi cản được chắc, với lại, tôi thấy anh ấy cũng khỏe lại rồi… đâu có nghĩ…
– Cô thiệt là thiếu suy nghĩ!
Anh Cả đứng một bên, lúc này mới nhàn nhạt cất giọng:
– Thôi hai người đừng cãi nhau nữa, trước hết phải xem tình hình sức khỏe của ba trước… những chuyện khác tính sau.
Chính Quân không nói gì, anh kéo tôi xuống ghế ngồi đợi kết quả từ phòng cấp cứu. Mọi người cũng tản nhau ngồi xuống ghế chờ đợi, thỉnh thoảng lại nghe được tiếng khóc thút thít cùng tiếng thở dài lo lắng của Má Nhỏ và Má Lớn. Tôi hết nhìn mọi người rồi lại nhìn về phía cửa phòng cấp cứu, trong lòng không khỏi lo lắng thở dài một hơi… sao nhà chồng tôi cứ liên tục gặp chuyện không may mãi như thế này vậy? Hay là đúng như những gì bà lão nói… tôi là một vị khắc tinh tàn bạo của nhà họ Dương?
– Đừng lo lắng quá, ba… ông ấy không sao đâu, em yên tâm đi!
Tôi gật đầu, lại nhìn đến gương mặt bơ phờ mệt mỏi của anh, tôi khẽ hỏi:
– Anh ở công ty đến hay là ở nhà Đinh Nguyên?
Chính Quân trả lời:
– Anh mới đến công ty xem xét chút giấy tờ thì nhận được điện thoại… em đã ăn uống gì chưa?
Tôi gật gù, tay siết nhẹ lấy tay anh, trong lòng không khỏi cảm thấy chua xót:
– Sáng em ăn với con rồi, sao anh không ăn sáng ở nhà mà đi vội vậy?
Anh nhàn nhạt trả lời:
– Anh muốn giải quyết cho xong chuyện của lão Nguyên, để càng lâu thì càng rắc rối.
– Nhưng cũng phải chú ý đến sức khoẻ chứ, anh xem nhìn anh bây giờ không hề giống chút nào với cậu Hai của ngày xưa hết.
Chính Quân khẽ nâng môi cười nhẹ:
– Anh biết giữ gìn sức khoẻ của mình mà, em đừng lo.
– Vậy thì tốt, không có em bên cạnh anh phải biết ăn uống cho đúng giờ, nhớ chưa?
– Anh nhớ rồi, nhớ rồi!
Cửa phòng cấp cứu lúc này cũng mở ra, bác sĩ không báo tình hình sức khỏe của ba chồng tôi tạm thời ổn định. Ông vừa lên cơn đau tim mà vừa có dấu hiệu của tai biến, hiện tại vẫn chưa thể ăn uống hay nói chuyện gì được. Trước cứ nằm lại bệnh viện theo dõi, đợi xem sức khỏe có được cải thiện không thì mới được về nhà. Má Nhỏ với Má Lớn ở lại bệnh viện chăm sóc cho ông, tôi với Châu Nhi và chị Loan sẽ thay ca đem thức ăn vật dụng cá nhân lên cho hai người bọn họ. Còn phía anh em Chính Quân thì phải về lại công ty họp gấp để bàn bạc lại vấn đề điều hành công ty trong lúc ba chồng tôi vắng mặt. Mỗi người một công việc, ai ai cũng tấp nập bận rộn giải quyết công việc mà mình được giao.
Cuộc họp diễn ra vào đầu giờ chiều nên Chính Quân vẫn có thời gian đưa tôi về nhà, sẵn tiện anh thay quần áo tắm rửa rồi mới đến công ty. Ngồi trên xe, anh khẽ quay sang nói với tôi:
– Sức khỏe của ba tạm thời không sao rồi, em cũng đừng lo lắng quá. Chờ đợi nãy giờ ở bệnh viện chắc cũng đói rồi đúng không, anh đưa em đi ăn cái gì nha?
Tôi trả lời anh:
– Anh ngán cơm nhà nấu rồi à?
Chính Quân cười mỉm gật gật:
– Cũng ngán thật, sẵn tiện đang ngoài đường nên mình đi ăn chút gì đó đi… em muốn ăn gì?
Thấy anh chịu ăn là tôi đã mừng lắm rồi, suy nghĩ xem nhà hàng nào có nhiều món dinh dưỡng, tôi liền quyết định ăn ở đó. Nhìn Chính Quân vẫn cười nói khỏe mạnh như vậy nhưng tôi biết sức khỏe và tinh thần của anh dạo này xuống dốc trầm trọng lắm. Nếu không bồi bổ nhiều vào, e là anh sẽ ngã bệnh mất. Gì thì gì chứ chồng tôi vẫn là quan trọng nhất, còn những chuyện khác từ từ tính tiếp vậy!
……………………………
Ba chồng tôi nằm ở viện được ba ngày, bác sĩ bảo tình hình của ông có cải thiện, trước mắt ông có thể uống được sữa, tay chân cũng cử động được nhẹ nhàng. Mấy hôm trước tôi đem thức ăn lên cho Má Lớn Má Nhỏ, nhìn ba chồng nằm trên giường tôi cứ lo lắng không biết ông có hồi phục được hay không nữa. Nhưng giờ thì tốt rồi, cảm tạ tổ tiên, cảm tạ trời đất. Chỉ là ba chồng tôi rất kén người vào thăm, nếu không phải là tôi, Chính Quân và Chính Vũ thì ông ấy nhất định ra hiệu phản đối không cho vào. Bác sĩ nói, cũng có thể do sức khỏe ông chưa được hồi phục nên sinh ra tâm lý chống đối một chút. Đợi đến khi ông hồi phục hẳn, sẽ không còn tình trạng này tiếp diễn nữa.
Công việc ở công ty tạm thời do anh Cả và Chính Vũ quản lý, còn về phần quyết định tối cao thì bắt buộc phải thông qua quyết định của Chính Quân. Vì hiện nay, Chính Quân đang nắm chức vụ cao nhất ở công ty, mà hội đồng quản trị cũng chỉ tin tưởng một mình anh nên bọn họ không muốn để cho ai khác thay anh nắm quyền quản trị. Trước khi ba chồng tôi quay trở lại, quyền điều hành cả công ty sẽ giao về tay Chính Quân. Mà với quyết định này, anh Cả với Chính Vũ cũng không có ý kiến gì khác.
Bên phía cảnh sát vừa báo, tình hình sức khỏe của Đinh Nguyên tạm thời tốt lên, tôi với Chính Quân nghe tin liền đi tới nhà lão xem thử sức khỏe của lão thế nào rồi. Lão Nguyên vẫn còn nằm trên giường bệnh nhưng máy thở đã được tháo ra, tạm thời lão có thể tự mình thở được mà không cần dùng đến máy hỗ trợ. Lúc thấy bọn tôi đến, lão đưa mắt dõi theo bọn tôi, mặc dù miệng không nói được nhưng ánh mắt vẫn giao tiếp được rất tốt. Chính Quân đi tới gần lão, anh gằn giọng hỏi:
– Nghe ông khỏe là tôi chạy tới thăm ông ngay, ông thấy có ai tốt như tôi không? Biết ông gϊếŧ mẹ tôi… nhưng tôi vẫn nuôi bệnh ông mỗi ngày, đã vậy còn nuôi luôn vợ con ông béo ú… vậy mà sao ông vẫn còn lỳ lượm không chịu khai ra… hay ông định thử thách sự kiên nhẫn của tôi với tính mạng vợ con ông?
Vợ lão Nguyên đứng một bên rục người không dám nói gì, kể từ hôm đào được xác mẹ chồng tôi trong nhà của vợ chồng bà ấy, bà ấy đến nhìn thẳng cũng không dám nhìn vào mặt Chính Quân. Ngoài chăm sóc cho lão ra, bà ấy chẳng dám mở miệng nói với ai một câu nào.
Lão Nguyên hai mắt mở to nhìn Chính Quân, lão như muốn nói gì đó nhưng miệng mấp máy mãi vẫn không nói ra câu. Chính Quân kéo ghế ngồi xuống cạnh bên lão, hai tay mân mê vào nhau, anh nhàn nhạt cất tiếng:
– Đinh Nguyên, gϊếŧ người thì ông cũng đã gϊếŧ, thủ tiêu xác… ông cũng đã làm rồi… ông là đàn ông, có làm thì có nhận, cớ sao lại thích chơi trò mèo bắt chuột với tôi? Ông không thấy vợ ông cực khổ vì ông, hai đứa con ông cũng vì tội ác của ông mà nhận hậu quả đắng hay sao? Ông còn sống được bao lâu nữa đâu, sao cứ thích cứng đầu với tôi vậy? Giả sử… tôi nói giả sử cho ông hiểu thế này… bây giờ cho dù ông có không chịu khai, có chết ngay tại chỗ thì vợ con ông… cũng chẳng sống yên ổn được với tôi đâu…
Lão Nguyên trừng to mắt, hai tay lão run rẩy vì tức giận, Chính Quân nhìn lão chăm chú, anh cười khẩy:
– Ông hận tôi lắm à? Ông hận tôi có bằng tôi hận ông hay không? Hả?
Vợ lão Nguyên mặt mày xanh méc, bà ấy run rẩy kêu lên:
– Cậu Quân… tôi xin cậu… xin cậu mà cậu Quân…
Chính Quân lạnh giọng:
– Bà xin tôi cái gì? Là chồng bà gϊếŧ mẹ tôi, gϊếŧ em tôi… là ông ta làm ra chuyện tán tận lương tâm chứ không phải tôi. Bà có xin thì xin chồng bà, xin ông ta tha cho bà và hai đứa con của bà… nếu ông ta chết mà vẫn chưa khai ra… thì cả đời này bà cũng đừng mong gặp lại bọn chúng.
Nói rồi, anh lại quay sang lão Nguyên, chỉ tay vào mặt lão, anh gằn từng tiếng:
– Là ông có lỗi với tôi, có lỗi với vợ con ông chứ tôi chưa bao giờ có lỗi với ông… bây giờ ông muốn khai ra cũng được mà không khai ra cũng được, hoặc ông chết luôn ngay bây giờ cũng vẫn được. Tội lỗi của ông… cứ để con cái ông gánh thay, quýt làm thì cam chịu… vậy đi!
Dứt câu, Chính Quân liền kéo tay tôi rời đi để mặc cho vợ lão Nguyên khóc tỉ tê trong đau lòng còn lão thì giận dữ trợn tròn mắt nhìn trân trân lên trần nhà. Đinh Nguyên… con người của lão vừa độc ác vừa tàn nhẫn… hãm hại mẹ của người ta đến bước này mà vẫn không chịu khai ra. Đủ tàn nhẫn, đủ tán tận lương tâm mà!
Ngồi trên xe về lại nhà, Chính Quân khó chịu không nói một câu nào. Tôi biết trong lòng anh đang rất bức bối, rất mệt mỏi, nếu đổi lại là tôi, tôi thật sự không biết phải làm cách nào để giải quyết ổn thỏa chuyện này nữa…
Nắm chặt lấy tay của anh, tôi dịu giọng an ủi:
– Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi mà… đừng áp lực quá… sẽ bệnh đó anh…
Chính Quân thở dài, giọng đầy sự mệt mỏi:
– Cái anh cần là công lý cho mẹ và em của anh chứ riêng anh anh thừa biết là lão ta gϊếŧ mẹ anh rồi chôn xác thủ tiêu, không cần cảnh sát điều tra anh vẫn tự mình định tội lão được. Nhưng mà em biết không… mẹ anh đã rất khổ sở, bà sống đã không được hạnh phúc, lúc chết đi rồi vẫn mang tiếng hàm oan… cái cảm giác của anh lúc này… anh cảm thấy… cảm thấy bản thân mình rất bất lực… là con nhưng không làm được gì cho mẹ mình… để bà phải chết đi trong tủi nhục… anh… anh…
Tôi vỗ nhẹ lên tay anh trấn an:
– Em hiểu mà… em hiểu hết mà… anh đã rất cố gắng rồi… mình tìm được mẹ đã là một kỳ tích rồi anh à… dù lão Nguyên có khai hay không khai thì lão vẫn phải chịu tội lỗi của mình đã gây ra. Công lý rồi sẽ đến với gia đình mình, nhất định là như thế… anh tin em đi.
Chính Quân thở dài mệt mỏi, anh ngã người choàng ôm lấy tôi, giọng dịu xuống:
– An Lâm… anh thật sự cũng rất mệt mỏi… giải quyết xong chuyện của mẹ… anh cũng không còn muốn lăn lộn tranh giành bên ngoài xã hội nữa. Kể từ lúc có em bên cạnh… anh cảm thấy… chỉ cần một đời sống tốt và bình an là được rồi… giàu sang hay quyền lực gì đó… có cũng được mà không có cũng không sao. Như ba anh… cả đời tung hoành ngang dọc, đến cuối cùng… cũng quy mình vào giường bệnh. Thật sự không đáng, không đáng…
Nói rồi, anh lại xoa xoa cái bụng nhỏ của tôi, giọng nỉ non đầy mơ ước:
– Xong hết mọi chuyện, đợi tới lúc em có thai… anh sẽ đưa mẹ con em ra ngoài sống. Một mình cu Gin chịu khổ là đủ rồi, anh không muốn cả em và con của chúng ta sau này đều phải gặp nguy hiểm. Chỉ cần mẹ con em sống tốt, sống vui vẻ… là anh thấy đủ mãn nguyện, không mong cầu gì nữa, thật sự không cần thêm gì nữa hết.
Tôi cũng ôm lấy anh, môi cười chúm chím khẽ hỏi:
– Nếu được… mình mua thêm căn nhà ở quê được không anh? Em rất muốn thi thoảng đưa các con về quê… cảm nhận cuộc sống bình yên không bộn bề hối hả… như vậy sẽ tuyệt vời lắm.
Chính Quân cười trả lời:
– Em muốn mua bao nhiêu căn nhà cũng được, mua ở đâu cũng được… chỉ cần em thích là được… được chưa?
Tôi gật gật, trong lòng bắt đầu mong chờ về một cuộc sống tươi đẹp và bình yên hơn. Cuộc sống ở nhà họ Dương thật sự quá mức âm mưu thủ đoạn, sống lúc nào cũng trong trạng thái đề cao cảnh giác vì không biết mình sẽ bị mắc bẫy vào lúc nào. Bản thân tôi sống thì không sao nhưng còn con tôi… bọn trẻ không thể cứ sống trong vô vàn âm mưu mãi như vậy được. Chỉ sợ Chính Quân không chịu rời đi, chứ nếu anh đã muốn… tôi mừng còn không kịp nữa là. Thật là may!
………………….
Lúc tôi về đến nhà, cu Gin cũng vừa ngủ trưa, hôm nay thằng bé được nghỉ, đầu giờ chiều tôi sẽ đưa con đến bệnh viện tái khám lại. Chính Quân về phòng nghỉ ngơi trước, tôi định là ghé nhìn xem cu Gin ngủ thế nào rồi mới về lại phòng. Vừa mở cửa phòng của con, tôi giật mình khi thấy Kiều Oánh đang thẫn thờ ngồi nhìn thằng bé. Thấy tôi, Kiều Oánh có chút giật mình, cô ấy vội vàng tay chân như muốn giấu cái gì đó vào túi quần. Mặc dù hành động của cô ấy rất nhanh nhưng chung quy vẫn không qua mắt tôi được. Mở cửa phòng bước vào, tôi đi đến gần Kiều Oánh, nhỏ tiếng khẽ hỏi:
– Sao cô lại ở đây?
Kiều Oánh hơi cúi thấp mặt, cô ấy nói:
– Tôi… tôi vào thăm cu Gin…
Tôi lại hỏi:
– Thằng bé đang ngủ mà cô thăm được gì? Mà khi nãy… cô giấu cái gì trong túi quần vậy?
Bị tôi hỏi thẳng, Kiều Oánh ngập ngừng che giấu:
– Có gì đâu mợ Hai, tôi… tôi cất đồ của mình ấy mà.
Tôi đi tới gần cô ấy, nhìn nhìn một vòng, khẽ gật gù:
– Vậy à… cho tôi xem được không?
Kiều Oánh cười gượng gạo:
– Đồ của tôi mà mợ xem gì hả mợ Hai?
Tôi nhìn cô ấy, lạnh giọng nói:
– Cô đưa thứ cô vừa giấu ra đây… mau lên!
Kiều Oánh nhìn tôi bằng ánh mắt cau có, cô ấy phản đối:
– Đây là vật riêng tư của tôi, mợ đâu có quyền gì bắt tôi đưa ra cho mợ xem?
– Tôi cảm thấy phòng con trai tôi mất đồ… tôi muốn soát người cô… có được không?
Kiều Oánh cười giận dữ:
– Mất đồ? Bộ mợ nghĩ là tôi lấy cắp đồ của cháu tôi hả mợ?
Tôi gằn giọng:
– Cu Gin là cháu cô nhưng là con trai tôi, thằng bé bị hại một lần là quá đủ, tôi không muốn để con tôi bị hại thêm bất kỳ lần nào nữa hết.
– Mợ nghĩ tôi… hại cu Gin?
– Chỉ cần không phải là tôi và Chính Quân thì những người có hành động mờ ám ở gần thằng bé, tôi không để cho bất kỳ ai chạy thoát… kể cả là cô… Kiều Oánh.
Kiều Oánh sững người, cô ta lấp bấp nói:
– Mợ Hai… mợ đừng có…
Tôi chìa tay về phía Kiều Oánh, lạnh giọng nói:
– Mau đưa thứ cô vừa giấu ra đây, đừng để tôi gọi Chính Quân sang… lúc đó mọi chuyện sẽ không còn đơn giản như bây giờ nữa đâu.
Kiều Oánh cuối cùng cũng chịu im lặng, cô ta cúi thấp đầu trầm ngâm suy nghĩ gì đó, phải một lát sau, tôi mới thấy cô ta cho tay vào túi quần, đồng thời lấy ra một túi zip nilong kích có thước nhỏ. Tôi đưa mắt dõi theo, lại thấy trong túi zip có vài sợi tóc ngắn mỏng tựa như là tóc của cu Gin, trong lòng tôi bắt đầu cảm thấy hoang mang không hiểu. Tôi hết nhìn vào túi zip lại nhìn sang Kiều Oánh, tôi chau mày, hỏi:
– Cô lấy tóc của cu Gin để làm gì?
Kiều Oánh nhìn tôi, giọng khàn khàn:
– Tôi… tôi muốn xét nghiệm ADN cho cu Gin.
Tôi kinh ngạc:
– Xét nghiệm huyết thống… với ai?
Kiều Oánh nhìn tôi bằng ánh mắt kiên định, cô ấy lạnh giọng trả lời:
– Với cậu Cả… Chính Uy!
– Sao cô lại để cho ông ấy đến phòng làm việc một mình? Sức khoẻ ông ấy như vậy mà cô không biết suy nghĩ hay sao?
Má Nhỏ hai mắt đỏ hoen, bà phản bác:
– Anh Tân anh ấy muốn làm chuyện gì thì tôi cản được chắc, với lại, tôi thấy anh ấy cũng khỏe lại rồi… đâu có nghĩ…
– Cô thiệt là thiếu suy nghĩ!
Anh Cả đứng một bên, lúc này mới nhàn nhạt cất giọng:
– Thôi hai người đừng cãi nhau nữa, trước hết phải xem tình hình sức khỏe của ba trước… những chuyện khác tính sau.
Chính Quân không nói gì, anh kéo tôi xuống ghế ngồi đợi kết quả từ phòng cấp cứu. Mọi người cũng tản nhau ngồi xuống ghế chờ đợi, thỉnh thoảng lại nghe được tiếng khóc thút thít cùng tiếng thở dài lo lắng của Má Nhỏ và Má Lớn. Tôi hết nhìn mọi người rồi lại nhìn về phía cửa phòng cấp cứu, trong lòng không khỏi lo lắng thở dài một hơi… sao nhà chồng tôi cứ liên tục gặp chuyện không may mãi như thế này vậy? Hay là đúng như những gì bà lão nói… tôi là một vị khắc tinh tàn bạo của nhà họ Dương?
– Đừng lo lắng quá, ba… ông ấy không sao đâu, em yên tâm đi!
Tôi gật đầu, lại nhìn đến gương mặt bơ phờ mệt mỏi của anh, tôi khẽ hỏi:
– Anh ở công ty đến hay là ở nhà Đinh Nguyên?
Chính Quân trả lời:
– Anh mới đến công ty xem xét chút giấy tờ thì nhận được điện thoại… em đã ăn uống gì chưa?
Tôi gật gù, tay siết nhẹ lấy tay anh, trong lòng không khỏi cảm thấy chua xót:
– Sáng em ăn với con rồi, sao anh không ăn sáng ở nhà mà đi vội vậy?
Anh nhàn nhạt trả lời:
– Anh muốn giải quyết cho xong chuyện của lão Nguyên, để càng lâu thì càng rắc rối.
– Nhưng cũng phải chú ý đến sức khoẻ chứ, anh xem nhìn anh bây giờ không hề giống chút nào với cậu Hai của ngày xưa hết.
Chính Quân khẽ nâng môi cười nhẹ:
– Anh biết giữ gìn sức khoẻ của mình mà, em đừng lo.
– Vậy thì tốt, không có em bên cạnh anh phải biết ăn uống cho đúng giờ, nhớ chưa?
– Anh nhớ rồi, nhớ rồi!
Cửa phòng cấp cứu lúc này cũng mở ra, bác sĩ không báo tình hình sức khỏe của ba chồng tôi tạm thời ổn định. Ông vừa lên cơn đau tim mà vừa có dấu hiệu của tai biến, hiện tại vẫn chưa thể ăn uống hay nói chuyện gì được. Trước cứ nằm lại bệnh viện theo dõi, đợi xem sức khỏe có được cải thiện không thì mới được về nhà. Má Nhỏ với Má Lớn ở lại bệnh viện chăm sóc cho ông, tôi với Châu Nhi và chị Loan sẽ thay ca đem thức ăn vật dụng cá nhân lên cho hai người bọn họ. Còn phía anh em Chính Quân thì phải về lại công ty họp gấp để bàn bạc lại vấn đề điều hành công ty trong lúc ba chồng tôi vắng mặt. Mỗi người một công việc, ai ai cũng tấp nập bận rộn giải quyết công việc mà mình được giao.
Cuộc họp diễn ra vào đầu giờ chiều nên Chính Quân vẫn có thời gian đưa tôi về nhà, sẵn tiện anh thay quần áo tắm rửa rồi mới đến công ty. Ngồi trên xe, anh khẽ quay sang nói với tôi:
– Sức khỏe của ba tạm thời không sao rồi, em cũng đừng lo lắng quá. Chờ đợi nãy giờ ở bệnh viện chắc cũng đói rồi đúng không, anh đưa em đi ăn cái gì nha?
Tôi trả lời anh:
– Anh ngán cơm nhà nấu rồi à?
Chính Quân cười mỉm gật gật:
– Cũng ngán thật, sẵn tiện đang ngoài đường nên mình đi ăn chút gì đó đi… em muốn ăn gì?
Thấy anh chịu ăn là tôi đã mừng lắm rồi, suy nghĩ xem nhà hàng nào có nhiều món dinh dưỡng, tôi liền quyết định ăn ở đó. Nhìn Chính Quân vẫn cười nói khỏe mạnh như vậy nhưng tôi biết sức khỏe và tinh thần của anh dạo này xuống dốc trầm trọng lắm. Nếu không bồi bổ nhiều vào, e là anh sẽ ngã bệnh mất. Gì thì gì chứ chồng tôi vẫn là quan trọng nhất, còn những chuyện khác từ từ tính tiếp vậy!
……………………………
Ba chồng tôi nằm ở viện được ba ngày, bác sĩ bảo tình hình của ông có cải thiện, trước mắt ông có thể uống được sữa, tay chân cũng cử động được nhẹ nhàng. Mấy hôm trước tôi đem thức ăn lên cho Má Lớn Má Nhỏ, nhìn ba chồng nằm trên giường tôi cứ lo lắng không biết ông có hồi phục được hay không nữa. Nhưng giờ thì tốt rồi, cảm tạ tổ tiên, cảm tạ trời đất. Chỉ là ba chồng tôi rất kén người vào thăm, nếu không phải là tôi, Chính Quân và Chính Vũ thì ông ấy nhất định ra hiệu phản đối không cho vào. Bác sĩ nói, cũng có thể do sức khỏe ông chưa được hồi phục nên sinh ra tâm lý chống đối một chút. Đợi đến khi ông hồi phục hẳn, sẽ không còn tình trạng này tiếp diễn nữa.
Công việc ở công ty tạm thời do anh Cả và Chính Vũ quản lý, còn về phần quyết định tối cao thì bắt buộc phải thông qua quyết định của Chính Quân. Vì hiện nay, Chính Quân đang nắm chức vụ cao nhất ở công ty, mà hội đồng quản trị cũng chỉ tin tưởng một mình anh nên bọn họ không muốn để cho ai khác thay anh nắm quyền quản trị. Trước khi ba chồng tôi quay trở lại, quyền điều hành cả công ty sẽ giao về tay Chính Quân. Mà với quyết định này, anh Cả với Chính Vũ cũng không có ý kiến gì khác.
Bên phía cảnh sát vừa báo, tình hình sức khỏe của Đinh Nguyên tạm thời tốt lên, tôi với Chính Quân nghe tin liền đi tới nhà lão xem thử sức khỏe của lão thế nào rồi. Lão Nguyên vẫn còn nằm trên giường bệnh nhưng máy thở đã được tháo ra, tạm thời lão có thể tự mình thở được mà không cần dùng đến máy hỗ trợ. Lúc thấy bọn tôi đến, lão đưa mắt dõi theo bọn tôi, mặc dù miệng không nói được nhưng ánh mắt vẫn giao tiếp được rất tốt. Chính Quân đi tới gần lão, anh gằn giọng hỏi:
– Nghe ông khỏe là tôi chạy tới thăm ông ngay, ông thấy có ai tốt như tôi không? Biết ông gϊếŧ mẹ tôi… nhưng tôi vẫn nuôi bệnh ông mỗi ngày, đã vậy còn nuôi luôn vợ con ông béo ú… vậy mà sao ông vẫn còn lỳ lượm không chịu khai ra… hay ông định thử thách sự kiên nhẫn của tôi với tính mạng vợ con ông?
Vợ lão Nguyên đứng một bên rục người không dám nói gì, kể từ hôm đào được xác mẹ chồng tôi trong nhà của vợ chồng bà ấy, bà ấy đến nhìn thẳng cũng không dám nhìn vào mặt Chính Quân. Ngoài chăm sóc cho lão ra, bà ấy chẳng dám mở miệng nói với ai một câu nào.
Lão Nguyên hai mắt mở to nhìn Chính Quân, lão như muốn nói gì đó nhưng miệng mấp máy mãi vẫn không nói ra câu. Chính Quân kéo ghế ngồi xuống cạnh bên lão, hai tay mân mê vào nhau, anh nhàn nhạt cất tiếng:
– Đinh Nguyên, gϊếŧ người thì ông cũng đã gϊếŧ, thủ tiêu xác… ông cũng đã làm rồi… ông là đàn ông, có làm thì có nhận, cớ sao lại thích chơi trò mèo bắt chuột với tôi? Ông không thấy vợ ông cực khổ vì ông, hai đứa con ông cũng vì tội ác của ông mà nhận hậu quả đắng hay sao? Ông còn sống được bao lâu nữa đâu, sao cứ thích cứng đầu với tôi vậy? Giả sử… tôi nói giả sử cho ông hiểu thế này… bây giờ cho dù ông có không chịu khai, có chết ngay tại chỗ thì vợ con ông… cũng chẳng sống yên ổn được với tôi đâu…
Lão Nguyên trừng to mắt, hai tay lão run rẩy vì tức giận, Chính Quân nhìn lão chăm chú, anh cười khẩy:
– Ông hận tôi lắm à? Ông hận tôi có bằng tôi hận ông hay không? Hả?
Vợ lão Nguyên mặt mày xanh méc, bà ấy run rẩy kêu lên:
– Cậu Quân… tôi xin cậu… xin cậu mà cậu Quân…
Chính Quân lạnh giọng:
– Bà xin tôi cái gì? Là chồng bà gϊếŧ mẹ tôi, gϊếŧ em tôi… là ông ta làm ra chuyện tán tận lương tâm chứ không phải tôi. Bà có xin thì xin chồng bà, xin ông ta tha cho bà và hai đứa con của bà… nếu ông ta chết mà vẫn chưa khai ra… thì cả đời này bà cũng đừng mong gặp lại bọn chúng.
Nói rồi, anh lại quay sang lão Nguyên, chỉ tay vào mặt lão, anh gằn từng tiếng:
– Là ông có lỗi với tôi, có lỗi với vợ con ông chứ tôi chưa bao giờ có lỗi với ông… bây giờ ông muốn khai ra cũng được mà không khai ra cũng được, hoặc ông chết luôn ngay bây giờ cũng vẫn được. Tội lỗi của ông… cứ để con cái ông gánh thay, quýt làm thì cam chịu… vậy đi!
Dứt câu, Chính Quân liền kéo tay tôi rời đi để mặc cho vợ lão Nguyên khóc tỉ tê trong đau lòng còn lão thì giận dữ trợn tròn mắt nhìn trân trân lên trần nhà. Đinh Nguyên… con người của lão vừa độc ác vừa tàn nhẫn… hãm hại mẹ của người ta đến bước này mà vẫn không chịu khai ra. Đủ tàn nhẫn, đủ tán tận lương tâm mà!
Ngồi trên xe về lại nhà, Chính Quân khó chịu không nói một câu nào. Tôi biết trong lòng anh đang rất bức bối, rất mệt mỏi, nếu đổi lại là tôi, tôi thật sự không biết phải làm cách nào để giải quyết ổn thỏa chuyện này nữa…
Nắm chặt lấy tay của anh, tôi dịu giọng an ủi:
– Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi mà… đừng áp lực quá… sẽ bệnh đó anh…
Chính Quân thở dài, giọng đầy sự mệt mỏi:
– Cái anh cần là công lý cho mẹ và em của anh chứ riêng anh anh thừa biết là lão ta gϊếŧ mẹ anh rồi chôn xác thủ tiêu, không cần cảnh sát điều tra anh vẫn tự mình định tội lão được. Nhưng mà em biết không… mẹ anh đã rất khổ sở, bà sống đã không được hạnh phúc, lúc chết đi rồi vẫn mang tiếng hàm oan… cái cảm giác của anh lúc này… anh cảm thấy… cảm thấy bản thân mình rất bất lực… là con nhưng không làm được gì cho mẹ mình… để bà phải chết đi trong tủi nhục… anh… anh…
Tôi vỗ nhẹ lên tay anh trấn an:
– Em hiểu mà… em hiểu hết mà… anh đã rất cố gắng rồi… mình tìm được mẹ đã là một kỳ tích rồi anh à… dù lão Nguyên có khai hay không khai thì lão vẫn phải chịu tội lỗi của mình đã gây ra. Công lý rồi sẽ đến với gia đình mình, nhất định là như thế… anh tin em đi.
Chính Quân thở dài mệt mỏi, anh ngã người choàng ôm lấy tôi, giọng dịu xuống:
– An Lâm… anh thật sự cũng rất mệt mỏi… giải quyết xong chuyện của mẹ… anh cũng không còn muốn lăn lộn tranh giành bên ngoài xã hội nữa. Kể từ lúc có em bên cạnh… anh cảm thấy… chỉ cần một đời sống tốt và bình an là được rồi… giàu sang hay quyền lực gì đó… có cũng được mà không có cũng không sao. Như ba anh… cả đời tung hoành ngang dọc, đến cuối cùng… cũng quy mình vào giường bệnh. Thật sự không đáng, không đáng…
Nói rồi, anh lại xoa xoa cái bụng nhỏ của tôi, giọng nỉ non đầy mơ ước:
– Xong hết mọi chuyện, đợi tới lúc em có thai… anh sẽ đưa mẹ con em ra ngoài sống. Một mình cu Gin chịu khổ là đủ rồi, anh không muốn cả em và con của chúng ta sau này đều phải gặp nguy hiểm. Chỉ cần mẹ con em sống tốt, sống vui vẻ… là anh thấy đủ mãn nguyện, không mong cầu gì nữa, thật sự không cần thêm gì nữa hết.
Tôi cũng ôm lấy anh, môi cười chúm chím khẽ hỏi:
– Nếu được… mình mua thêm căn nhà ở quê được không anh? Em rất muốn thi thoảng đưa các con về quê… cảm nhận cuộc sống bình yên không bộn bề hối hả… như vậy sẽ tuyệt vời lắm.
Chính Quân cười trả lời:
– Em muốn mua bao nhiêu căn nhà cũng được, mua ở đâu cũng được… chỉ cần em thích là được… được chưa?
Tôi gật gật, trong lòng bắt đầu mong chờ về một cuộc sống tươi đẹp và bình yên hơn. Cuộc sống ở nhà họ Dương thật sự quá mức âm mưu thủ đoạn, sống lúc nào cũng trong trạng thái đề cao cảnh giác vì không biết mình sẽ bị mắc bẫy vào lúc nào. Bản thân tôi sống thì không sao nhưng còn con tôi… bọn trẻ không thể cứ sống trong vô vàn âm mưu mãi như vậy được. Chỉ sợ Chính Quân không chịu rời đi, chứ nếu anh đã muốn… tôi mừng còn không kịp nữa là. Thật là may!
………………….
Lúc tôi về đến nhà, cu Gin cũng vừa ngủ trưa, hôm nay thằng bé được nghỉ, đầu giờ chiều tôi sẽ đưa con đến bệnh viện tái khám lại. Chính Quân về phòng nghỉ ngơi trước, tôi định là ghé nhìn xem cu Gin ngủ thế nào rồi mới về lại phòng. Vừa mở cửa phòng của con, tôi giật mình khi thấy Kiều Oánh đang thẫn thờ ngồi nhìn thằng bé. Thấy tôi, Kiều Oánh có chút giật mình, cô ấy vội vàng tay chân như muốn giấu cái gì đó vào túi quần. Mặc dù hành động của cô ấy rất nhanh nhưng chung quy vẫn không qua mắt tôi được. Mở cửa phòng bước vào, tôi đi đến gần Kiều Oánh, nhỏ tiếng khẽ hỏi:
– Sao cô lại ở đây?
Kiều Oánh hơi cúi thấp mặt, cô ấy nói:
– Tôi… tôi vào thăm cu Gin…
Tôi lại hỏi:
– Thằng bé đang ngủ mà cô thăm được gì? Mà khi nãy… cô giấu cái gì trong túi quần vậy?
Bị tôi hỏi thẳng, Kiều Oánh ngập ngừng che giấu:
– Có gì đâu mợ Hai, tôi… tôi cất đồ của mình ấy mà.
Tôi đi tới gần cô ấy, nhìn nhìn một vòng, khẽ gật gù:
– Vậy à… cho tôi xem được không?
Kiều Oánh cười gượng gạo:
– Đồ của tôi mà mợ xem gì hả mợ Hai?
Tôi nhìn cô ấy, lạnh giọng nói:
– Cô đưa thứ cô vừa giấu ra đây… mau lên!
Kiều Oánh nhìn tôi bằng ánh mắt cau có, cô ấy phản đối:
– Đây là vật riêng tư của tôi, mợ đâu có quyền gì bắt tôi đưa ra cho mợ xem?
– Tôi cảm thấy phòng con trai tôi mất đồ… tôi muốn soát người cô… có được không?
Kiều Oánh cười giận dữ:
– Mất đồ? Bộ mợ nghĩ là tôi lấy cắp đồ của cháu tôi hả mợ?
Tôi gằn giọng:
– Cu Gin là cháu cô nhưng là con trai tôi, thằng bé bị hại một lần là quá đủ, tôi không muốn để con tôi bị hại thêm bất kỳ lần nào nữa hết.
– Mợ nghĩ tôi… hại cu Gin?
– Chỉ cần không phải là tôi và Chính Quân thì những người có hành động mờ ám ở gần thằng bé, tôi không để cho bất kỳ ai chạy thoát… kể cả là cô… Kiều Oánh.
Kiều Oánh sững người, cô ta lấp bấp nói:
– Mợ Hai… mợ đừng có…
Tôi chìa tay về phía Kiều Oánh, lạnh giọng nói:
– Mau đưa thứ cô vừa giấu ra đây, đừng để tôi gọi Chính Quân sang… lúc đó mọi chuyện sẽ không còn đơn giản như bây giờ nữa đâu.
Kiều Oánh cuối cùng cũng chịu im lặng, cô ta cúi thấp đầu trầm ngâm suy nghĩ gì đó, phải một lát sau, tôi mới thấy cô ta cho tay vào túi quần, đồng thời lấy ra một túi zip nilong kích có thước nhỏ. Tôi đưa mắt dõi theo, lại thấy trong túi zip có vài sợi tóc ngắn mỏng tựa như là tóc của cu Gin, trong lòng tôi bắt đầu cảm thấy hoang mang không hiểu. Tôi hết nhìn vào túi zip lại nhìn sang Kiều Oánh, tôi chau mày, hỏi:
– Cô lấy tóc của cu Gin để làm gì?
Kiều Oánh nhìn tôi, giọng khàn khàn:
– Tôi… tôi muốn xét nghiệm ADN cho cu Gin.
Tôi kinh ngạc:
– Xét nghiệm huyết thống… với ai?
Kiều Oánh nhìn tôi bằng ánh mắt kiên định, cô ấy lạnh giọng trả lời:
– Với cậu Cả… Chính Uy!
Bình luận facebook