Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Quyển 1 - Chương 41: Biến hóa kì lạ
Đêm đã rất sâu, ở phía sau, mọi người trong thôn hầu như đều đã tiến vào mộng đẹp, chỉ một mình nhà lão Vương còn đèn sáng trong phòng, hẳn còn chưa có ngủ.
Bởi vì không phát hiện nguy hiểm, Viễn Viễn tạm thời không kiêng nể gì trợn tròn đôi mắt đen nhỏ, quay tròn nhìn tình huống trong phòng.
Gian nhà rất đơn sơ, không có bất luận vật trang trí dư thừa nào, chỉ một cái giường, một cái bàn cùng hai cái ghế.
Lúc này lão Vương đang ngồi cạnh bàn, ánh mắt dại ra nhìn chằm chằm ngọn đèn hôn ám. Trong phòng im ắng, chỉ có tiếng bấc đèn cháy ngẫu nhiên phát ra tiếng lách tách.
Không biết qua bao lâu, khi Viễn Viễn cũng bị đông lạnh không nhịn được sợ run cả người, lão Vương vẫn ngồi yên như vậy, vẫn không có một tia biểu tình.
Viễn Viễn quyết định đi tới trước mặt lão Vương xem hắn rốt cuộc đang nhìn cái gì, tuy nói là đã ẩn thân nhưng hơi thở vẫn không biến mất, cho nên càng tới gần lão Vương, Viễn Viễn càng cẩn thận hơn.
Cuối cùng, tốn hết sức chín trâu hai hổ, nó cuối cùng lẳng lặng nhảy lên trên bàn, không biết là vô ý hay cố tình, thân thể lão Vương tựa hồ bất giác giật mình.
Viễn Viễn vừa muốn ngẩng đầu, bên tai đột nhiên truyền đến một giọng nói nhỏ khàn khàn ngắt quãng ——
"Máu —— Ta muốn máu ——"
Thanh âm nho nhỏ cứa thẳng vào đáy lòng, đến ngay cả Viễn Viễn ý chí kiên cường cũng nhất thời hoảng hốt, may mà nó rất nhanh thanh tỉnh lại.
Thanh âm không phải của lão Vương, chính là trong phòng không còn bất cứ người nào cho nên có vẻ càng thêm quái dị. Lúc này, Viễn Viễn đột nhiên phát hiện, con mắt lão Vương cư nhiên không có con ngươi, chỉ là một mảnh tro nguội, cả người hắn cũng không hề có một tia sinh khí, như một khối cương thi.
"Máu —— Cho ta máu ——"
Thanh âm khiến người ta sởn tóc gáy tiếp tục ở trong ban đêm biến hóa kì lạ vang lên, thanh âm già nua tựa như đã trải qua vạn năm lắng đọng.
Viễn Viễn không tự chủ được lui thân thể về phía sau, đáy lòng không hiểu sao có sợ hãi, tứ chi bắt đầu lạnh toát, nó biết lực lượng bất minh trước mắt nhất định không tầm thường. Lần đầu tiên Viễn Viễn cảm giác được sợ hãi, cảm giác sợ hãi cho dù là ở trước mặt Mặc Châu không thể địch nổi cũng không xuất hiện, lúc này lại lan tràn toàn thân.
Nó xoay người muốn ly khai nhưng thân thể lại cứng ngắc, cho dù là con mắt cũng không thể động đậy.
"Hừ ~ Bé con, nể mặt chủ nhân của ngươi, ngày hôm nay tạm tha ngươi một mạng, mau nhanh rời khỏi đây!"
Thanh âm kia lại vang lên ở sâu trong đầu Viễn Viễn, mang theo uy áp không thể chống cự. Viễn Viễn không một chút chần chừ, ngay giây phút phát hiện mình có thể nhúc nhích liền lập tức chạy trở về.
Đợi sau khi Viễn Viễn rời đi, lão Vương đột nhiên như tỉnh mộng, hơi thở sinh khí chậm rãi bao phủ thân thể, hai con mắt cũng trở về như bình thường, khóe miệng lại vương một nụ cười quái dị.
Thổi tắt đèn, bốn phía chân chính bị bóng tối bao phủ.
...
Vốn tưởng rằng Viễn Viễn sẽ tra xét ra cái gì đó nhưng sau khi nó trở về liền biến thành rất kì quái. Bất luận Mộ Tịch Thịnh hỏi thế nào nó đều nói lão Vương tất cả bình thường, nó cái gì cũng không phát hiện. Điều này làm cho một tịch thịnh vạn phần ngoài ý muốn, thậm chí bắt đầu hoài nghi phán đoán của mình, lẽ nào đó thực chỉ là kết quả do mình buồn lo vô cớ.
Viễn Viễn thay đổi, chỉ một chút gió thổi cỏ lay cũng bị hù dọa đến run rẩy. Chuyện này làm Mộ Ti Vũ rất lo lắng, chính là hỏi thế nào nó cũng nói là không việc gì, cho nên lại càng làm Mộ Tịch Thịnh thêm hoài nghi.
Kỳ thực cũng không phải Viễn Viễn không muốn đem sự tình nói cho Mộ Tịch Thịnh biết, nhưng mà Viễn Viễn kinh ngạc phát hiện, mỗi một lần nó mở miệng nói, nói ra cũng không phải lời nó vốn nghĩ trong đầu, nó muốn cảnh báo cho Mộ Tịch Thịnh nhưng một chút biện pháp cũng không có. Chỉ sợ chủ nhân của thanh âm kia đã ở trên người nó hạ cấm chế gì đó.
"Cha, Viễn Viễn rốt cuộc làm sao vậy, có đúng hay không sinh bệnh?"
Mộ Ti Vũ rất lo lắng, chính là bộ dạng Viễn Viễn thoạt nhìn rất bình thường, nhưng càng như vậy lại càng làm nó lo lắng.
"Không có việc gì, đại khái là ghen tị!"
Mộ Tịch Thịnh ý vị thâm trường thoáng nhìn qua Tiểu Bạch đang cuộn mình trong lòng Mộ Ti Vũ. Trải qua mấy ngày được Mộ Ti Vũ tỉ mỉ chăm sóc, Tiểu Bạch đã lớn thêm một chút, bộ lông đã dày lên, mềm mại bóng loáng. Điều này làm Mộ Tịch Thịnh có chút ngoài ý muốn, đã từng tưởng rằng sẽ không sống nổi bao lâu, không nghĩ tới bạch hổ này lực sinh tồn lại mạnh mẽ như thế.
"Cha, Viễn Viễn mới không giống ngươi! Hừ ~"
Mộ Ti Vũ tức giận giơ chân, lập tức phản bác, đối với nhãn thần Mộ Tịch Thịnh nhìn tiểu hổ khả ái của nó cũng cảnh giác thêm. Rất sợ Mộ Tịch Thịnh bởi vì nhất thời mất hứng sẽ đem Tiểu Bạch ném đi.
Gần nhất lão Vương bắt đầu ít khi lui tới, trước kia hắn mỗi ngày vào núi săn thú đều đến thăm Mộ Ti Vũ, cho dù không săn được tiểu động vật khả ái cũng sẽ luôn đến.
Nhưng mà nghe người trong thôn nói, lão Vương gần đây rất quái dị, thì thào tự nói chuyện một mình nhưng lại biến thành giọng của hai người, vừa thấy có người chú ý tới, hắn lập tức biến thành bình thường. Thời gian vào núi cũng càng ngày càng dài nhưng số con mồi mang về mỗi lần cũng rất ít, có hôm thậm chí còn không có gì.
"Cha, ngươi nói gần nhất Vương thúc thúc sao lại không đến thăm ta?"
Mộ Ti Vũ vẫn là quan tâm đến lão Vương, cũng không phải là do lão Vương thường mang tiểu động vật khả ái về cho nó, chính yếu là vì lão Vương đối với nó rất tốt. Đối với Mộ Ti Vũ từ nhỏ không có người thân mà nói, nhiều người đau sủng nó cũng không có gì là không tốt.
Mộ Tịch Thịnh như có điều suy nghĩ nhìn thoáng qua Viễn Viễn, trong lòng cân nhắc, "Đại khái là Vương thúc gần nhất bề bộn nhiều việc thôi. Ngươi không nghe Lý đại thẩm nói sao, Vương thúc thúc lại vào núi, đã vài ngày còn chưa có về."
"Vậy có thể hay không Vương thúc thúc gặp chuyện nguy hiểm?"
Mộ Ti Vũ đột nhiên lo lắng, nếu như Vương thúc thúc luôn thương yêu nó lại xảy ra cái gì bất trắc, nó sẽ khổ sở cả đời.
"Sao có thể?" Mộ Tịch Thịnh vừa miên man suy nghĩ vừa an ủi con trai bảo bối, "Vương thúc thúc mỗi này đều đi săn thú, ngọn núi kia hắn quen thuộc hơn bất luận kẻ nào, hắn chính là một tay thợ săn có kinh nghiệm a!"
"Nhưng mà ta vẫn không yên lòng, cha, chúng ta đi xem thử được không? Vừa lúc Vũ nhi cũng chưa có đi qua ngọn núi kia!"
Mộ Ti Vũ làm nũng ôm chặt thắt lưng Mộ Tịch Thịnh, tuy nói thủ đoạn có chút xấu, bất quá Mộ Tịch Thịnh cũng rất thích nhi tử khó có được hành động làm nũng. Từ sau khi ra khỏi Nạp Tháp Tạp tộc Vũ nhi đã không còn làm nũng với mình, cho nên lúc này Mộ Tịch Thịnh rất là hưởng thụ.
"Được rồi ——"
Đùa nhi tử một hồi, Mộ Tịch Thịnh sảng khoái đáp ứng. Thực ra hắn đối với lão Vương cũng thập phần hiếu kì cho nên thuận thế đáp ứng.
...
Lão Vương thường đi tới là ngọn núi phía bắc làng. Núi không cao lắm lại quanh năm bao phủ bởi màu xanh lục, tại nơi cảnh sắc bốn mùa rõ ràng lại có chút khác biệt.
Nghe lão nhân trong thôn nói, ngọn núi kia có chút điển cố. Vốn làng cũng không phải ba mặt núi vây quanh, phía bắc là một vùng đất bằng phẳng, nhưng đột nhiên trong một đêm, vùng đất đó mọc lên một ngọn núi. Mới đầu núi còn có chút cao nhưng trải qua một thời gian ngắn, ngọn núi tựa hồ lún xuống nền đất cho nên mới thoải như bây giờ.
Người trong thôn đều tin tưởng đây là một tọa phúc sơn, bọn họ đời đời thủ hộ ở chỗ này, mặc dù bọn họ chưa từng tìm được bất luận thứ gì đáng giá ở đó nhưng vẫn tin là như thế.
Hỏi rõ đường vào núi, Mộ Tịch Thịnh đơn giản mang theo một ít lương khô, cùng Mộ Ti Vũ và Viễn Viễn vào núi. Về phần Tiểu Bạch, bởi vì nó còn nhỏ cho nên đem cho Lý đại thẩm nhờ chăm sóc hộ.
Ở bên ngoài còn chưa cảm thấy gì, chính là mới bước một bước vào phạm vi ngọn núi, Mộ Tịch Thịnh lập tức phát hiện có điểm không thích hợp, mà ngay cả Mặc Châu cũng giống như bị kích thích, phát sinh lục quang bao phủ lấy hai người bọn họ.
Cây trên núi mang màu xanh quỷ dị, mặc dù là xanh lục nhưng lại không có cảm giác sinh khí, trái lại mơ hồ mang theo tử khí.
Mộ Tịch Thịnh không khỏi đem Mộ Ti Vũ kéo gần lại người mình, tinh thần tập trung cao độ, rất sợ bất ngờ xảy ra cái gì ngoài ý muốn.
Viễn Viễn vốn an tĩnh nằm trong lòng Mộ Ti Vũ toàn thân bắt đầu run rẩy, hơi thở này, hơi thở này là khi đó — Không sai! Nhất định là khi đó —!
"Cha ——"
Mộ Ti Vũ bất an kêu to gọi Mộ Tịch Thịnh, chỉ có như vậy nó mới có thể an tâm. Bàn tay nhỏ bé nắm chặt tay Mộ Tịch Thịnh, cảm giác trong lòng bàn tay truyền đến nhiệt độ ấm áp, tâm cũng bình tĩnh trở lại.
Bởi vì không phát hiện nguy hiểm, Viễn Viễn tạm thời không kiêng nể gì trợn tròn đôi mắt đen nhỏ, quay tròn nhìn tình huống trong phòng.
Gian nhà rất đơn sơ, không có bất luận vật trang trí dư thừa nào, chỉ một cái giường, một cái bàn cùng hai cái ghế.
Lúc này lão Vương đang ngồi cạnh bàn, ánh mắt dại ra nhìn chằm chằm ngọn đèn hôn ám. Trong phòng im ắng, chỉ có tiếng bấc đèn cháy ngẫu nhiên phát ra tiếng lách tách.
Không biết qua bao lâu, khi Viễn Viễn cũng bị đông lạnh không nhịn được sợ run cả người, lão Vương vẫn ngồi yên như vậy, vẫn không có một tia biểu tình.
Viễn Viễn quyết định đi tới trước mặt lão Vương xem hắn rốt cuộc đang nhìn cái gì, tuy nói là đã ẩn thân nhưng hơi thở vẫn không biến mất, cho nên càng tới gần lão Vương, Viễn Viễn càng cẩn thận hơn.
Cuối cùng, tốn hết sức chín trâu hai hổ, nó cuối cùng lẳng lặng nhảy lên trên bàn, không biết là vô ý hay cố tình, thân thể lão Vương tựa hồ bất giác giật mình.
Viễn Viễn vừa muốn ngẩng đầu, bên tai đột nhiên truyền đến một giọng nói nhỏ khàn khàn ngắt quãng ——
"Máu —— Ta muốn máu ——"
Thanh âm nho nhỏ cứa thẳng vào đáy lòng, đến ngay cả Viễn Viễn ý chí kiên cường cũng nhất thời hoảng hốt, may mà nó rất nhanh thanh tỉnh lại.
Thanh âm không phải của lão Vương, chính là trong phòng không còn bất cứ người nào cho nên có vẻ càng thêm quái dị. Lúc này, Viễn Viễn đột nhiên phát hiện, con mắt lão Vương cư nhiên không có con ngươi, chỉ là một mảnh tro nguội, cả người hắn cũng không hề có một tia sinh khí, như một khối cương thi.
"Máu —— Cho ta máu ——"
Thanh âm khiến người ta sởn tóc gáy tiếp tục ở trong ban đêm biến hóa kì lạ vang lên, thanh âm già nua tựa như đã trải qua vạn năm lắng đọng.
Viễn Viễn không tự chủ được lui thân thể về phía sau, đáy lòng không hiểu sao có sợ hãi, tứ chi bắt đầu lạnh toát, nó biết lực lượng bất minh trước mắt nhất định không tầm thường. Lần đầu tiên Viễn Viễn cảm giác được sợ hãi, cảm giác sợ hãi cho dù là ở trước mặt Mặc Châu không thể địch nổi cũng không xuất hiện, lúc này lại lan tràn toàn thân.
Nó xoay người muốn ly khai nhưng thân thể lại cứng ngắc, cho dù là con mắt cũng không thể động đậy.
"Hừ ~ Bé con, nể mặt chủ nhân của ngươi, ngày hôm nay tạm tha ngươi một mạng, mau nhanh rời khỏi đây!"
Thanh âm kia lại vang lên ở sâu trong đầu Viễn Viễn, mang theo uy áp không thể chống cự. Viễn Viễn không một chút chần chừ, ngay giây phút phát hiện mình có thể nhúc nhích liền lập tức chạy trở về.
Đợi sau khi Viễn Viễn rời đi, lão Vương đột nhiên như tỉnh mộng, hơi thở sinh khí chậm rãi bao phủ thân thể, hai con mắt cũng trở về như bình thường, khóe miệng lại vương một nụ cười quái dị.
Thổi tắt đèn, bốn phía chân chính bị bóng tối bao phủ.
...
Vốn tưởng rằng Viễn Viễn sẽ tra xét ra cái gì đó nhưng sau khi nó trở về liền biến thành rất kì quái. Bất luận Mộ Tịch Thịnh hỏi thế nào nó đều nói lão Vương tất cả bình thường, nó cái gì cũng không phát hiện. Điều này làm cho một tịch thịnh vạn phần ngoài ý muốn, thậm chí bắt đầu hoài nghi phán đoán của mình, lẽ nào đó thực chỉ là kết quả do mình buồn lo vô cớ.
Viễn Viễn thay đổi, chỉ một chút gió thổi cỏ lay cũng bị hù dọa đến run rẩy. Chuyện này làm Mộ Ti Vũ rất lo lắng, chính là hỏi thế nào nó cũng nói là không việc gì, cho nên lại càng làm Mộ Tịch Thịnh thêm hoài nghi.
Kỳ thực cũng không phải Viễn Viễn không muốn đem sự tình nói cho Mộ Tịch Thịnh biết, nhưng mà Viễn Viễn kinh ngạc phát hiện, mỗi một lần nó mở miệng nói, nói ra cũng không phải lời nó vốn nghĩ trong đầu, nó muốn cảnh báo cho Mộ Tịch Thịnh nhưng một chút biện pháp cũng không có. Chỉ sợ chủ nhân của thanh âm kia đã ở trên người nó hạ cấm chế gì đó.
"Cha, Viễn Viễn rốt cuộc làm sao vậy, có đúng hay không sinh bệnh?"
Mộ Ti Vũ rất lo lắng, chính là bộ dạng Viễn Viễn thoạt nhìn rất bình thường, nhưng càng như vậy lại càng làm nó lo lắng.
"Không có việc gì, đại khái là ghen tị!"
Mộ Tịch Thịnh ý vị thâm trường thoáng nhìn qua Tiểu Bạch đang cuộn mình trong lòng Mộ Ti Vũ. Trải qua mấy ngày được Mộ Ti Vũ tỉ mỉ chăm sóc, Tiểu Bạch đã lớn thêm một chút, bộ lông đã dày lên, mềm mại bóng loáng. Điều này làm Mộ Tịch Thịnh có chút ngoài ý muốn, đã từng tưởng rằng sẽ không sống nổi bao lâu, không nghĩ tới bạch hổ này lực sinh tồn lại mạnh mẽ như thế.
"Cha, Viễn Viễn mới không giống ngươi! Hừ ~"
Mộ Ti Vũ tức giận giơ chân, lập tức phản bác, đối với nhãn thần Mộ Tịch Thịnh nhìn tiểu hổ khả ái của nó cũng cảnh giác thêm. Rất sợ Mộ Tịch Thịnh bởi vì nhất thời mất hứng sẽ đem Tiểu Bạch ném đi.
Gần nhất lão Vương bắt đầu ít khi lui tới, trước kia hắn mỗi ngày vào núi săn thú đều đến thăm Mộ Ti Vũ, cho dù không săn được tiểu động vật khả ái cũng sẽ luôn đến.
Nhưng mà nghe người trong thôn nói, lão Vương gần đây rất quái dị, thì thào tự nói chuyện một mình nhưng lại biến thành giọng của hai người, vừa thấy có người chú ý tới, hắn lập tức biến thành bình thường. Thời gian vào núi cũng càng ngày càng dài nhưng số con mồi mang về mỗi lần cũng rất ít, có hôm thậm chí còn không có gì.
"Cha, ngươi nói gần nhất Vương thúc thúc sao lại không đến thăm ta?"
Mộ Ti Vũ vẫn là quan tâm đến lão Vương, cũng không phải là do lão Vương thường mang tiểu động vật khả ái về cho nó, chính yếu là vì lão Vương đối với nó rất tốt. Đối với Mộ Ti Vũ từ nhỏ không có người thân mà nói, nhiều người đau sủng nó cũng không có gì là không tốt.
Mộ Tịch Thịnh như có điều suy nghĩ nhìn thoáng qua Viễn Viễn, trong lòng cân nhắc, "Đại khái là Vương thúc gần nhất bề bộn nhiều việc thôi. Ngươi không nghe Lý đại thẩm nói sao, Vương thúc thúc lại vào núi, đã vài ngày còn chưa có về."
"Vậy có thể hay không Vương thúc thúc gặp chuyện nguy hiểm?"
Mộ Ti Vũ đột nhiên lo lắng, nếu như Vương thúc thúc luôn thương yêu nó lại xảy ra cái gì bất trắc, nó sẽ khổ sở cả đời.
"Sao có thể?" Mộ Tịch Thịnh vừa miên man suy nghĩ vừa an ủi con trai bảo bối, "Vương thúc thúc mỗi này đều đi săn thú, ngọn núi kia hắn quen thuộc hơn bất luận kẻ nào, hắn chính là một tay thợ săn có kinh nghiệm a!"
"Nhưng mà ta vẫn không yên lòng, cha, chúng ta đi xem thử được không? Vừa lúc Vũ nhi cũng chưa có đi qua ngọn núi kia!"
Mộ Ti Vũ làm nũng ôm chặt thắt lưng Mộ Tịch Thịnh, tuy nói thủ đoạn có chút xấu, bất quá Mộ Tịch Thịnh cũng rất thích nhi tử khó có được hành động làm nũng. Từ sau khi ra khỏi Nạp Tháp Tạp tộc Vũ nhi đã không còn làm nũng với mình, cho nên lúc này Mộ Tịch Thịnh rất là hưởng thụ.
"Được rồi ——"
Đùa nhi tử một hồi, Mộ Tịch Thịnh sảng khoái đáp ứng. Thực ra hắn đối với lão Vương cũng thập phần hiếu kì cho nên thuận thế đáp ứng.
...
Lão Vương thường đi tới là ngọn núi phía bắc làng. Núi không cao lắm lại quanh năm bao phủ bởi màu xanh lục, tại nơi cảnh sắc bốn mùa rõ ràng lại có chút khác biệt.
Nghe lão nhân trong thôn nói, ngọn núi kia có chút điển cố. Vốn làng cũng không phải ba mặt núi vây quanh, phía bắc là một vùng đất bằng phẳng, nhưng đột nhiên trong một đêm, vùng đất đó mọc lên một ngọn núi. Mới đầu núi còn có chút cao nhưng trải qua một thời gian ngắn, ngọn núi tựa hồ lún xuống nền đất cho nên mới thoải như bây giờ.
Người trong thôn đều tin tưởng đây là một tọa phúc sơn, bọn họ đời đời thủ hộ ở chỗ này, mặc dù bọn họ chưa từng tìm được bất luận thứ gì đáng giá ở đó nhưng vẫn tin là như thế.
Hỏi rõ đường vào núi, Mộ Tịch Thịnh đơn giản mang theo một ít lương khô, cùng Mộ Ti Vũ và Viễn Viễn vào núi. Về phần Tiểu Bạch, bởi vì nó còn nhỏ cho nên đem cho Lý đại thẩm nhờ chăm sóc hộ.
Ở bên ngoài còn chưa cảm thấy gì, chính là mới bước một bước vào phạm vi ngọn núi, Mộ Tịch Thịnh lập tức phát hiện có điểm không thích hợp, mà ngay cả Mặc Châu cũng giống như bị kích thích, phát sinh lục quang bao phủ lấy hai người bọn họ.
Cây trên núi mang màu xanh quỷ dị, mặc dù là xanh lục nhưng lại không có cảm giác sinh khí, trái lại mơ hồ mang theo tử khí.
Mộ Tịch Thịnh không khỏi đem Mộ Ti Vũ kéo gần lại người mình, tinh thần tập trung cao độ, rất sợ bất ngờ xảy ra cái gì ngoài ý muốn.
Viễn Viễn vốn an tĩnh nằm trong lòng Mộ Ti Vũ toàn thân bắt đầu run rẩy, hơi thở này, hơi thở này là khi đó — Không sai! Nhất định là khi đó —!
"Cha ——"
Mộ Ti Vũ bất an kêu to gọi Mộ Tịch Thịnh, chỉ có như vậy nó mới có thể an tâm. Bàn tay nhỏ bé nắm chặt tay Mộ Tịch Thịnh, cảm giác trong lòng bàn tay truyền đến nhiệt độ ấm áp, tâm cũng bình tĩnh trở lại.
Bình luận facebook