Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Quyển 1 - Chương 42: Núi bất tử
"Cha, vì sao trên núi đều không có một thanh âm?"
Bởi vì có Mộ Tịch Thịnh ở bên cạnh, Mộ Ti Vũ cũng không quá sợ, cho nên nó mới có tinh lực đi quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Đúng rồi, theo lý thuyết chuyện này là không có khả năng, dù sao lão Vương mỗi lần lên núi đều sẽ có thu hoạch lớn, còn thường thường mang về cho Mộ Ti Vũ một ít động vật nhỏ, cho nên núi này không thể một chút động tĩnh cũng không có, huống chi bây giờ còn là ban ngày.
"Vũ nhi, có cái gì đó không đúng, ngươi không được ly khai cha, chúng ta đi vào sâu một chút xem sao!"
Mộ Tịch Thịnh nắm tay Mộ Ti Vũ càng chặt, hướng sâu bên trong núi đi vào. Viễn Viễn cũng nằm im trong lòng Mộ Ti Vũ không dám động đậy, thậm chí ngay cả thanh âm hô hấp cũng có chút dè dặt.
Đường vào núi chỉ có một con đường độc đạo chật hẹp, bởi vì trước kia ít có người hành tẩu cho nên trên đường đầy cỏ dại. Mộ Tịch Thịnh vừa phải chú ý dưới chân vừa phải quan sát tình huống bốn phía cho nên thần kinh tập trung cao độ, rất sợ bỏ sót cái gì đó.
Càng đi vào sâu trong núi nhiệt độ không khí càng hạ thấp, bất quá bởi vì bọn họ đều nằm trong vòng bảo hộ của Mặc Châu nên không cảm thấy rõ ràng, nhưng sương mù trong không khí cũng càng ngày càng dày, cây cối cũng càng ngày càng thấp bé, màu xanh biếc quỷ dị.
Phía trước tựa hồ có thanh âm kì quái phát ra, khi thì sắc nhọn, khi thì chậm chạp, thế nhưng cũng rất nhỏ, nếu không tỉ mỉ nghe sẽ không thể nghe thấy. Bởi Mộ Tịch Thịnh và Mộ Ti Vũ đều là người tập võ, nhất là Mộ Tịch Thịnh nội lực cao thâm cho nên vẫn nghe rõ ràng.
Bọn họ tận lực lần theo phương hướng phát ra thanh âm đi đến.
...
"Cha, đó là Vương thúc thúc ——"
Mộ Ti Vũ đột nhiên mở to hai mắt, nhìn nam tử thân hình quái dị phía trước. Nam tử kia không phải ai khác mà chính là lão Vương mà bọn họ đang muốn tìm.
"Suỵt! Vũ nhi đừng phát ra thanh âm!"
Mộ Tịch Thịnh nhanh chóng đem Mộ Ti Vũ ôm lên, trốn vào một lùm cây, lẳng lặng quan sát. Mộ Ti Vũ cũng nhu thuận im lặng, chỉ mở to hai mắt hiếu kì nhìn.
Tình hình của lão Vương bây giờ giống y như khi Viễn Viễn thấy lần trước, khi hắn quay đầu lại, Mộ Ti Vũ thiếu chút nữa sợ hãi kêu lên.
Lão Vương hé ra vẻ mặt như tro tàn, hành động cứng ngắc, kinh khủng nhất là ánh mắt. Hốc mắt hõm vào thật sâu, trong mắt không có một tia sáng, chỉ một mảnh xám xịt chết chóc, không có lòng đen, mà chỗ vốn là lòng trắng đã phủ đầy tơ máu đỏ thẫm. Bị ánh mắt kia nhìn chằm chằm không khỏi làm cho người ta một trận lạnh run.
"Tế phẩm của ta mang tới chưa?"
Thanh âm thô ách vang lên, nghe đến thanh âm này, Viễn Viễn đã sợ đến không dám động, là giọng nói kì dị khi đó.
"Đã mang đến ——"
Lão Vương hồi đáp, sau đó động tác cứng ngắc từ trong ngực móc ra một quả tim có vết máu khô màu nâu, hiển nhiên đã bị cắt ra từ lâu.
Miệng Mộ Ti Vũ đã bị Mộ Tịch Thịnh bịt kín, phòng ngừa nó phát sinh tiếng thét chói tai. Mộ Tịch Thịnh sao có thể không nhìn ra, đó là tim người, chiếu theo tình hình này mà nói, nhất định là từ trên thân thể một người sống moi ra.
Chỉ thấy lão Vương đem trái tim bẩn kia một ngụm một ngụm nuốt vào miệng, ngay cả nhai cắn cũng không có, cứ như vậy nuốt vào bụng, trên mặt không có bất luận biểu tình nào, cũng nhìn không ra tâm tình lúc này của hắn.
Chỉ trong phút chốc trái tim kia đã bị nuốt vào toàn bộ, hắn dường như còn chưa thấy đủ liếm liếm khóe miệng dính đầy máu, sau đó phát ra một nụ cười quỷ dị.
"A ———"
Lão Vương quát to một tiếng, một bàn tay trong suốt màu đen bóp lấy cổ hắn, tựa hồ còn có một cái miệng màu đen đến gần chóp mũi hút đi sinh khí của hắn, hắn cứ như vậy biến thành xác khô.
Sau đó cây cối xung quanh dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được truyền năng lượng lục sắc vào người hắn, thân thể nguyên bản khô tóp lại phồng lên, tựa hồ tất cả chưa từng phát sinh qua, chỉ có cả người hắn biến thành trẻ hơn.
"Được rồi, ngươi có thể đi, chớ quên thời gian tới lần sau!"
Lão Vương tựa hồ khôi phục bình thường, lúc này hắn rõ ràng là một con người, hắn hướng chỗ phát ra thanh âm cung kính cúi đầu, sau đó men theo con đường bọn họ đã đi xuống núi.
Đợi tới khi không còn nhìn thấy thân ảnh của lão Vương, Mộ Tịch Thịnh mới cẩn thận ôm Mộ Ti Vũ hướng tới con đường xuống núi. Bởi vì hắn biết, quái vật bí ẩn trước mắt bọn họ không thể đối phó, hiện tại chỉ có thể rút lui trước rồi tính sau.
Nhưng sự tình nào có thể tiến triển tốt giống như hắn muốn được.
"Ra đi, các ngươi nhìn đã lâu rồi!"
Cái thanh âm khô ách khó nghe kia lại vang lên. Kỳ thực từ lúc bọn họ vừa bước chân vào ngọn núi này, tung tích của họ đã bị phát hiện, chỉ là chủ nhân ngọn núi không có xua đuổi bọn họ, mặc cho họ bước vào mà thôi.
"Ngươi là cái gì?"
Mắt thấy hành tung đã bại lộ, Mộ Tịch Thịnh cũng quyết định không trốn nữa, hắn nghĩ, hiện tại có Mặc Châu ở đây, cho dù hắn có mất mạng cũng có thể bảo trụ được Mộ Ti Vũ.
Mộ Ti Vũ đã bị những cảnh vừa thấy làm hoảng sợ rồi, nó lúc này vùi thật sâu vào lòng Mộ Tịch Thịnh, con mắt không nhìn, lỗ tai không nghe, nó chỉ đang trốn tránh mà thôi.
"Ta là thứ gì vậy? Ha ha ha, ta là thứ gì?" Quái vật kia hiển nhiên bị những lời này kích thích đến, cười to tự hỏi, "Đúng, ta là cái gì đây? Thời gian qua lâu như vậy, ta không nhớ rõ!"
"Ngọn núi này là ngươi giở trò quỷ?"
Mắt thấy vấn đề đầu tiên không có được đáp án, Mộ Tịch Thịnh lại hỏi ra nghi vấn trong lòng.
"Núi?" Quái vật hiển nhiên có chút kinh ngạc, nó không nghĩ tới Mộ Tịch Thịnh sẽ hỏi vấn đề này. Theo lý thuyết, tình hình trước mắt không phải nên quan tâm đến sinh mệnh của mình trước sao? Vì sao nhân loại trước mắt lại tuyệt không sợ nó?
"Nhân loại, ngươi đã muốn biết, ta sẽ nói cho ngươi biết!"
Quái vật thật ra có khả năng cảm giác ra Mộ Tịch Thịnh không phải người phàm, chỉ là cả người Mộ Tịch Thịnh được Mặc Châu bao phủ cho nên nó mới không nhận ra.
"Đây là núi bất tử!"
"Núi bất tử? Núi chẳng lẽ còn có thể tử sao?"
Mộ Tịch Thịnh là triệt để nghi hoặc, cho dù hắn là con trai của Thần cũng chưa từng nghe qua lời nói sai lầm như thế.
"Thế gian là một quần thể sinh mệnh thật lớn, mang theo rất nhiều sinh mệnh, cho dù là núi cũng có sinh mệnh, nhưng bởi nhân loại phá hoại, núi toàn bộ đều chết hết, thế gian này chỉ còn độc một ngọn núi bất tử."
Hiển nhiên quái vật cũng không có ý muốn lấy mạng bọn họ, cư nhiên còn tâm tình tốt giải thích.
"Kỳ thực núi đã chết so với còn sống tốt hơn. Bởi vì đây là một ngọn núi bất tử, vì để sống sót, nó có khả năng cắn nuốt tất cả sinh khí, cũng bởi vì như vậy, nó trái lại tràn ngập hơi thở tử vong! Núi bất tử tràn ngập tử khí, đây là châm chọc lớn cỡ nào a!"
Thanh âm khô ách chậm rãi nói chuyện, trong lời nói tựa hồ ẩn chứa bi thương khó hiểu.
"Nhưng mà sống không phải so với chết tốt hơn sao?"
Mộ Ti Vũ không hiểu, cẩn thận ngẩng đầu, nhìn về phía sinh vật phát ra âm thanh lại không thấy hình thể hỏi.
"Ngươi không hiểu, có đôi khi chết so với sống tốt hơn. Ngươi còn nhỏ, còn nhỏ ——"
"Vậy sao ngươi không bị cắn nuốt?"
Mộ Tịch Thịnh cũng mặc kệ quái vật có đáng thương hay không, tuy rằng quái vật trước mắt thoạt nhìn có vẻ hiền lành nhưng cũng khó bảo toàn nó sẽ không đột nhiên phát uy, quyết định giết bọn họ.
Hơn nữa, nếu như lời nó nói là sự thực, ngọn núi này sẽ cắn nuốt tất cả sinh khí, bọn họ ở lại nơi này lâu cũng là bất lợi. Mặc dù có Mặc Châu bảo hộ nhưng lực lượng của Vũ nhi dù sao vẫn còn quá nhỏ, sợ rằng không chịu nổi bị tiêu hao như vậy.
"Bởi vì ta là linh hồn của ngọn núi này, cũng bởi có ta núi này mới có thể sống, đơn giản là ta muốn sống ——"
Quái vật đột nhiên trở nên kích động, ngữ khí tựa hồ còn mang hận ý thấu trời, cho dù đã đến nông nỗi này vẫn còn muốn sống, như vậy nó nhất định còn có chuyện muốn làm. Một quái vật cường đại như vậy rốt cuộc vì sao mà biến thành thế này?
Thực vật lục sắc chậm rãi đem vòng lục quang của Mặc Châu bao vây lại, tuy rằng cùng là lục sắc nhưng chỉ liếc mắt có thể nhận ra sự khác nhau, ngọn núi đang tức giận muốn hấp thu bọn họ.
"Không được, tiếp tục như vậy nhất định sẽ gặp nguy hiểm!"
Mộ Tịch Thịnh quyết định không quản cái gì núi bất tử với lại quái vật nữa, hiện tại điều đầu tiên hắn muốn làm chính là xuống núi. Hắn ôm chặt lấy Mộ Ti Vũ sắc mặt bắt đầu trắng bệch, hướng tới chân núi chạy đi.
"Các người ra không được, bị núi bất tử theo dõi, ai cũng chạy không được."
Quái vật không có ngăn cản hành đồng của bọn họ, chỉ là nhìn, có thể kêu là xem đi! Vừa vào núi bất tử, không ai có thể sống trở ra.
Bởi vì có Mộ Tịch Thịnh ở bên cạnh, Mộ Ti Vũ cũng không quá sợ, cho nên nó mới có tinh lực đi quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Đúng rồi, theo lý thuyết chuyện này là không có khả năng, dù sao lão Vương mỗi lần lên núi đều sẽ có thu hoạch lớn, còn thường thường mang về cho Mộ Ti Vũ một ít động vật nhỏ, cho nên núi này không thể một chút động tĩnh cũng không có, huống chi bây giờ còn là ban ngày.
"Vũ nhi, có cái gì đó không đúng, ngươi không được ly khai cha, chúng ta đi vào sâu một chút xem sao!"
Mộ Tịch Thịnh nắm tay Mộ Ti Vũ càng chặt, hướng sâu bên trong núi đi vào. Viễn Viễn cũng nằm im trong lòng Mộ Ti Vũ không dám động đậy, thậm chí ngay cả thanh âm hô hấp cũng có chút dè dặt.
Đường vào núi chỉ có một con đường độc đạo chật hẹp, bởi vì trước kia ít có người hành tẩu cho nên trên đường đầy cỏ dại. Mộ Tịch Thịnh vừa phải chú ý dưới chân vừa phải quan sát tình huống bốn phía cho nên thần kinh tập trung cao độ, rất sợ bỏ sót cái gì đó.
Càng đi vào sâu trong núi nhiệt độ không khí càng hạ thấp, bất quá bởi vì bọn họ đều nằm trong vòng bảo hộ của Mặc Châu nên không cảm thấy rõ ràng, nhưng sương mù trong không khí cũng càng ngày càng dày, cây cối cũng càng ngày càng thấp bé, màu xanh biếc quỷ dị.
Phía trước tựa hồ có thanh âm kì quái phát ra, khi thì sắc nhọn, khi thì chậm chạp, thế nhưng cũng rất nhỏ, nếu không tỉ mỉ nghe sẽ không thể nghe thấy. Bởi Mộ Tịch Thịnh và Mộ Ti Vũ đều là người tập võ, nhất là Mộ Tịch Thịnh nội lực cao thâm cho nên vẫn nghe rõ ràng.
Bọn họ tận lực lần theo phương hướng phát ra thanh âm đi đến.
...
"Cha, đó là Vương thúc thúc ——"
Mộ Ti Vũ đột nhiên mở to hai mắt, nhìn nam tử thân hình quái dị phía trước. Nam tử kia không phải ai khác mà chính là lão Vương mà bọn họ đang muốn tìm.
"Suỵt! Vũ nhi đừng phát ra thanh âm!"
Mộ Tịch Thịnh nhanh chóng đem Mộ Ti Vũ ôm lên, trốn vào một lùm cây, lẳng lặng quan sát. Mộ Ti Vũ cũng nhu thuận im lặng, chỉ mở to hai mắt hiếu kì nhìn.
Tình hình của lão Vương bây giờ giống y như khi Viễn Viễn thấy lần trước, khi hắn quay đầu lại, Mộ Ti Vũ thiếu chút nữa sợ hãi kêu lên.
Lão Vương hé ra vẻ mặt như tro tàn, hành động cứng ngắc, kinh khủng nhất là ánh mắt. Hốc mắt hõm vào thật sâu, trong mắt không có một tia sáng, chỉ một mảnh xám xịt chết chóc, không có lòng đen, mà chỗ vốn là lòng trắng đã phủ đầy tơ máu đỏ thẫm. Bị ánh mắt kia nhìn chằm chằm không khỏi làm cho người ta một trận lạnh run.
"Tế phẩm của ta mang tới chưa?"
Thanh âm thô ách vang lên, nghe đến thanh âm này, Viễn Viễn đã sợ đến không dám động, là giọng nói kì dị khi đó.
"Đã mang đến ——"
Lão Vương hồi đáp, sau đó động tác cứng ngắc từ trong ngực móc ra một quả tim có vết máu khô màu nâu, hiển nhiên đã bị cắt ra từ lâu.
Miệng Mộ Ti Vũ đã bị Mộ Tịch Thịnh bịt kín, phòng ngừa nó phát sinh tiếng thét chói tai. Mộ Tịch Thịnh sao có thể không nhìn ra, đó là tim người, chiếu theo tình hình này mà nói, nhất định là từ trên thân thể một người sống moi ra.
Chỉ thấy lão Vương đem trái tim bẩn kia một ngụm một ngụm nuốt vào miệng, ngay cả nhai cắn cũng không có, cứ như vậy nuốt vào bụng, trên mặt không có bất luận biểu tình nào, cũng nhìn không ra tâm tình lúc này của hắn.
Chỉ trong phút chốc trái tim kia đã bị nuốt vào toàn bộ, hắn dường như còn chưa thấy đủ liếm liếm khóe miệng dính đầy máu, sau đó phát ra một nụ cười quỷ dị.
"A ———"
Lão Vương quát to một tiếng, một bàn tay trong suốt màu đen bóp lấy cổ hắn, tựa hồ còn có một cái miệng màu đen đến gần chóp mũi hút đi sinh khí của hắn, hắn cứ như vậy biến thành xác khô.
Sau đó cây cối xung quanh dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được truyền năng lượng lục sắc vào người hắn, thân thể nguyên bản khô tóp lại phồng lên, tựa hồ tất cả chưa từng phát sinh qua, chỉ có cả người hắn biến thành trẻ hơn.
"Được rồi, ngươi có thể đi, chớ quên thời gian tới lần sau!"
Lão Vương tựa hồ khôi phục bình thường, lúc này hắn rõ ràng là một con người, hắn hướng chỗ phát ra thanh âm cung kính cúi đầu, sau đó men theo con đường bọn họ đã đi xuống núi.
Đợi tới khi không còn nhìn thấy thân ảnh của lão Vương, Mộ Tịch Thịnh mới cẩn thận ôm Mộ Ti Vũ hướng tới con đường xuống núi. Bởi vì hắn biết, quái vật bí ẩn trước mắt bọn họ không thể đối phó, hiện tại chỉ có thể rút lui trước rồi tính sau.
Nhưng sự tình nào có thể tiến triển tốt giống như hắn muốn được.
"Ra đi, các ngươi nhìn đã lâu rồi!"
Cái thanh âm khô ách khó nghe kia lại vang lên. Kỳ thực từ lúc bọn họ vừa bước chân vào ngọn núi này, tung tích của họ đã bị phát hiện, chỉ là chủ nhân ngọn núi không có xua đuổi bọn họ, mặc cho họ bước vào mà thôi.
"Ngươi là cái gì?"
Mắt thấy hành tung đã bại lộ, Mộ Tịch Thịnh cũng quyết định không trốn nữa, hắn nghĩ, hiện tại có Mặc Châu ở đây, cho dù hắn có mất mạng cũng có thể bảo trụ được Mộ Ti Vũ.
Mộ Ti Vũ đã bị những cảnh vừa thấy làm hoảng sợ rồi, nó lúc này vùi thật sâu vào lòng Mộ Tịch Thịnh, con mắt không nhìn, lỗ tai không nghe, nó chỉ đang trốn tránh mà thôi.
"Ta là thứ gì vậy? Ha ha ha, ta là thứ gì?" Quái vật kia hiển nhiên bị những lời này kích thích đến, cười to tự hỏi, "Đúng, ta là cái gì đây? Thời gian qua lâu như vậy, ta không nhớ rõ!"
"Ngọn núi này là ngươi giở trò quỷ?"
Mắt thấy vấn đề đầu tiên không có được đáp án, Mộ Tịch Thịnh lại hỏi ra nghi vấn trong lòng.
"Núi?" Quái vật hiển nhiên có chút kinh ngạc, nó không nghĩ tới Mộ Tịch Thịnh sẽ hỏi vấn đề này. Theo lý thuyết, tình hình trước mắt không phải nên quan tâm đến sinh mệnh của mình trước sao? Vì sao nhân loại trước mắt lại tuyệt không sợ nó?
"Nhân loại, ngươi đã muốn biết, ta sẽ nói cho ngươi biết!"
Quái vật thật ra có khả năng cảm giác ra Mộ Tịch Thịnh không phải người phàm, chỉ là cả người Mộ Tịch Thịnh được Mặc Châu bao phủ cho nên nó mới không nhận ra.
"Đây là núi bất tử!"
"Núi bất tử? Núi chẳng lẽ còn có thể tử sao?"
Mộ Tịch Thịnh là triệt để nghi hoặc, cho dù hắn là con trai của Thần cũng chưa từng nghe qua lời nói sai lầm như thế.
"Thế gian là một quần thể sinh mệnh thật lớn, mang theo rất nhiều sinh mệnh, cho dù là núi cũng có sinh mệnh, nhưng bởi nhân loại phá hoại, núi toàn bộ đều chết hết, thế gian này chỉ còn độc một ngọn núi bất tử."
Hiển nhiên quái vật cũng không có ý muốn lấy mạng bọn họ, cư nhiên còn tâm tình tốt giải thích.
"Kỳ thực núi đã chết so với còn sống tốt hơn. Bởi vì đây là một ngọn núi bất tử, vì để sống sót, nó có khả năng cắn nuốt tất cả sinh khí, cũng bởi vì như vậy, nó trái lại tràn ngập hơi thở tử vong! Núi bất tử tràn ngập tử khí, đây là châm chọc lớn cỡ nào a!"
Thanh âm khô ách chậm rãi nói chuyện, trong lời nói tựa hồ ẩn chứa bi thương khó hiểu.
"Nhưng mà sống không phải so với chết tốt hơn sao?"
Mộ Ti Vũ không hiểu, cẩn thận ngẩng đầu, nhìn về phía sinh vật phát ra âm thanh lại không thấy hình thể hỏi.
"Ngươi không hiểu, có đôi khi chết so với sống tốt hơn. Ngươi còn nhỏ, còn nhỏ ——"
"Vậy sao ngươi không bị cắn nuốt?"
Mộ Tịch Thịnh cũng mặc kệ quái vật có đáng thương hay không, tuy rằng quái vật trước mắt thoạt nhìn có vẻ hiền lành nhưng cũng khó bảo toàn nó sẽ không đột nhiên phát uy, quyết định giết bọn họ.
Hơn nữa, nếu như lời nó nói là sự thực, ngọn núi này sẽ cắn nuốt tất cả sinh khí, bọn họ ở lại nơi này lâu cũng là bất lợi. Mặc dù có Mặc Châu bảo hộ nhưng lực lượng của Vũ nhi dù sao vẫn còn quá nhỏ, sợ rằng không chịu nổi bị tiêu hao như vậy.
"Bởi vì ta là linh hồn của ngọn núi này, cũng bởi có ta núi này mới có thể sống, đơn giản là ta muốn sống ——"
Quái vật đột nhiên trở nên kích động, ngữ khí tựa hồ còn mang hận ý thấu trời, cho dù đã đến nông nỗi này vẫn còn muốn sống, như vậy nó nhất định còn có chuyện muốn làm. Một quái vật cường đại như vậy rốt cuộc vì sao mà biến thành thế này?
Thực vật lục sắc chậm rãi đem vòng lục quang của Mặc Châu bao vây lại, tuy rằng cùng là lục sắc nhưng chỉ liếc mắt có thể nhận ra sự khác nhau, ngọn núi đang tức giận muốn hấp thu bọn họ.
"Không được, tiếp tục như vậy nhất định sẽ gặp nguy hiểm!"
Mộ Tịch Thịnh quyết định không quản cái gì núi bất tử với lại quái vật nữa, hiện tại điều đầu tiên hắn muốn làm chính là xuống núi. Hắn ôm chặt lấy Mộ Ti Vũ sắc mặt bắt đầu trắng bệch, hướng tới chân núi chạy đi.
"Các người ra không được, bị núi bất tử theo dõi, ai cũng chạy không được."
Quái vật không có ngăn cản hành đồng của bọn họ, chỉ là nhìn, có thể kêu là xem đi! Vừa vào núi bất tử, không ai có thể sống trở ra.
Bình luận facebook