Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-423
Chương 423
Chương 423
Giang Khởi Vân nói chuyện, hơi thở mát lạnh lướt qua vành tai của tôi, làm tôi hơi co người lại một chút.
” ….. Em thật sự muốn láo loạn với ta sao?” Giọng nói mát lạnh mang theo một chút bất mãn.
” Em không láo loạn”. Tôi cứng cổ, khí thế đã bắn ra hàng loạt.
“Mộ Tiểu Kiều, nếu ta cũng nghi ngờ em và nam nhân khác có tư tình, em có vui không?” Anh ấy khẽ nhíu mày.
TÔI……
Tôi quay lại nhìn anh ấy: “Nhưng em không có, cuộc đời của em đến bây giờ đã là 19 năm, từ lúc sinh ra anh đã nhìn thấy em rồi, tất cả của em anh đều biết, anh đều nắm giữ…..”
” Nhưng anh lại khác, về quá khứ của anh, em không biết cái gì hết, hai ngàn năm dài như vậy, em nào biết trước đây anh có thích ai không, em…… Nghe được anh cho công chúa quỷ kia nhiều đặc ân như vậy, lại còn có cái định ước vài trăm năm, nhịn không được mà miên man suy nghĩ…..”
Tôi gục đầu xuống, khoảng cách gần như vậy, tôi chỉ có thể nhìn thấy ngực và bụng của anh ấy.
Anh ấy ở đỉnh đầu tôi thấp giọng nói :” không phải ta đã nói với em rồi sao, phải học cách dùng tư duy khác nhau đi nhìn nhận sự việc?”
” Em nào có đạo hạnh cao thâm như vậy!” Tôi nhịn không được mà lớn tiếng, cái mũi cũng bắt đầu cay cay.
” ….. Cái này không cần đạo hạnh”. Anh ấy nhéo mạnh cằm tôi :” em chính là tiểu tâm tư của con gái, suy nghĩ miên man”
( Ô, không là con gái chả nhẽ là con trai hử)
” Không có suy nghĩ miên man! Cô ta thật sự muốn anh”
” Có liên quan đến ta sao?” Anh ấy cười cười :” chỉ điểm hoá được nhất thời, không điểm hoá được một đời, nếu cô ta bị tẩu hoả nhập ma, đạp lên lòng từ bi của Tôn Thần, cũng chính là hậu quả của cô ta!”
” Vâng, vâng, vâng”
Tôi tức giận đến vậy, mà anh ấy vẫn có thể bình tĩnh nói đạo lý lớn của tiên gia.
” Đối với ai cũng có thể từ bi! Từ bi, từ bi….. Từ bi mà em tức đến khóc, còn cảm thấy em gây láo loạn, anh có thể giải thích với em một chút cũng không được sao?” Tôi hít hít mũi nói :” lại là một bộ dáng đạo lý thần yêu thế gian…..”
“…… Thần yêu thế gian, nhưng ta chỉ có yêu mình em”
” Mộ Tiểu Kiều, em lo lắng cái gì? Một nữ quỷ mấy trăm năm có thể so sánh với em sao?”
“Em……”
“Em cái gì?” Anh ấy chống khủy tay vào cửa, ép cho tôi không còn chỗ để lùi lại : “ em liên tiếp không tin lời ta nói, còn muốn ta giải thích?”
“Em–“
“ Cái gì?” Anh ấy cau mày.
“… Em không xin lỗi, em không làm cái gì sai trái, anh không giải thích với em, khó tránh khỏi em sẽ miên man suy nghi, hiểu lầm cũng từ đó mà tạo thành”
” Vậy, em muốn thế nào?”
“Nếu em nghĩ sai, anh có thể nói cho em biết là em đã nghĩ sai. Em tin tất cả những gì anh nói, chính anh cũng đã từng nói em rất dễ dỗ dành…… Dỗ dành cũng không được sao?” Tôi cọ cọ nước mắt vào ngực anh ấy.
Cơn giận vừa vơi đi một chút, thân thể căng chặt trở nên mềm mại, anh ấy duỗi tay ôm lấy tôi, thở dài một tiếng :” được rồi, được rồi…..”
Tôi áp chặt miệng mình vào ngực anh ấy, trêи người anh có mùi hương mát lạnh thoang thoảng, như có như không quanh quẩn ở chóp mũi
Anh ấy vẫn luôn xuất hiện trong đêm, bá đạo lại không cho tôi kháng cự, luôn xâm chiếm , một số động tác nhỏ, sẽ làm tôi suy nghĩ miên man đến ái ɖu͙ƈ cuồng loạn đó, liều mạng triền miên.
Mỗi lần tôi dọn dẹp chính mình, những gì anh ấy để lại trong người tôi cũng mang theo một mùi vị kiều diễm, làm tôi thẹn đến da đầu tê dạ đi.
” Khởi Vân, ….. Em sẽ không cãi nhau, cũng không biết cách nói chuyện…..”
“Em muốn nghe cái gì.”
” …… Nói cái lời vừa nói có được không?” Tôi ngước nhìn anh ấy.
” Nói cái gì?” Anh ấy khẽ nhíu mày
Tên này, thật sự không biết tâm tư của tôi, hay là cố tình không để ý?
Còn nói trong xương cốt tôi có nhân ma, tôi thấy anh ấy mới là nhân ma tiểu yêu tinh thì có, làm tôi buồn bực đến bệnh.
” ….. Thôi”
Không nói thì không nói, sau này nhất định sẽ có cơ hội nghe lại.
Tôi đẩy cánh tay anh ấy ra, bụng lại đói … . Tính hình tôi không còn tiêu cực nữa, tức giận cũng biến mất, bụng bắt đầu đói, xẹp dán vào lưng.
Anh ấy đột nhiên bắt lấy tôi, ôm chặt eo tôi, cắn nhẹ vào vành tai nói :” Mộ Tiểu Kiều, muốn nghe câu ” muốn” của em sao khó vậy?”
Hả?
Tôi bị anh ấy đè phía sau cánh cửa, cúi đầu xuống hôn, mang theo một tia oán giận bất mãn.
” Thần yêu thế gian, nhưng ta chỉ yêu mình em, tiểu thê tử của ta, nói một câu muốn khó như vậy sao? Chỉ cần em làm nũng, không phải sẽ có tất cả sao? Em thật dại dột……”
Anh ấy dùng sức cắn chặt môi tôi.
Biết, cái gì anh ấy cũng biết, nhưng anh ấy lại rất thích xem bộ dáng khốn khổ của tôi, thật là một sở thích ác ôn.
Bên ngoài thì lạnh lùng tàn nhẫn, một bộ dáng tôn thần tiên gia từ bi, nhưng ai biết anh ấy anh ấy dữ đội đến mức nào.
Tôi không cam lòng đón nhận, lại đụng phải hàm răng, đau đến nước mắt lưng tròng.
Anh ta sửng sốt một lúc, hơi thả đôi môi tôi ra một chút, xem môi tôi có bị thương hay không.
Tôi che miệng mơ hồ nói: “… Em muốn máu của anh!”
“Hừ …” Anh ấy cười lạnh, khóe miệng cong lên vẻ quyến rũ quỷ dị, đầu lưỡi ướt lạnh khẽ thè ra, câu móc môi tôi——
” Muốn thì tự mình bắt lấy, tùy ý cắn phá….. Muốn bao nhiêu cũng được, cho em ăn no luôn…..”
Trước kia còn cảm thấy giọng nói của anh ấy giống như tiên ngữ diệu âm, hiện giờ mới biết được là ma chú khiến vạn người bất phục
Tôi vẫn còn là thân thể người phàm có âm dương nhị khí, ma chú cũng không giải quyết được vấn đề ăn cơm.
Tôi đói bụng đến thầm kêu lên, anh ấy buông tôi ra, nhíu mày hỏi :” em chưa ăn cơm?”
” Tức giận đến khó chịu, không muốn ăn cơm …. Em bây giờ sẽ đi ra ngoài tìm đồ ăn, ở nhà chỉ còn mì sợi…..”
Tôi vào toilet lau mặt, người trong gương, đôi môi bị chà đạp đến đỏ ửng, nhịn không được mà đỏ bừng mặt.
Lúc tôi bước ra, Giang Khởi Vân cũng đã biến mất.
Anh ấy làm gì? Có việc gấp? Tôi đây một mình đi ra ngoài ăn?
Tôi do dự cầm điện thoại, không biết có nên gọi anh tôi đi cùng không.
Lúc xuống lầu, tôi thấy anh tôi đang chuẩn bị đi ra ngoài
” Tiểu kiều, anh đang định hỏi em có muốn đi ra ngoài không?” Anh tôi giơ giơ điện thoại lên nói :” Thấm nha đầu nói tối nay có tiệc pháo hoa, hỏi chúng ta có đi xem không”
Tôi lập tức lắc đầu, không đi không đi, tôi không bị ngốc, thật vất vả hai người mới có thời gian hẹn hò, tôi đi để làm kỳ đà cản mũi à?
” Không đi sao?” Anh tôi nhíu mày :” ở ngay gần đây thôi, có một hội chùa ở phố dân gian, chúng ta có thể đi ăn khuya hoặc đi dạo một lát”
Tôi vẫn lắc đầu: “Em ra ngoài tìm cái gì đó ăn là được, không quấy rầy hai người hẹn hò”
Anh tôi cười cười đầy ẩn ý :” ô ~~~~ em và chồng đã làm hoà rồi sao? Vậy anh sẽ mặc kệ em, để xem cuộc sống hôm nay, ai là kỳ đà cản mũi”
Cuộc sống hôm nay.
Tôi vội quay đầu nhìn lịch treo tường.
Ngày 28 tháng 8, âm lịch ngày 7 tháng 7.
Anh tôi lấy chìa khoá, lúc mở cửa ra sửng sốt một hồi, hướng trong nhà kêu to :” Tiểu kiều có người tìm em……”
Thanh âm cười đến xấu xa.
Tôi vội vàng đi ra cửa sau, Giang Khởi Vân dựa vào đó, có chút sốt ruột nói: ” không phải em nói muốn ra ngoài sao, sao lại chậm vậy?”
Cái này……
Dịch : vi vu
———————
Chương 423
Giang Khởi Vân nói chuyện, hơi thở mát lạnh lướt qua vành tai của tôi, làm tôi hơi co người lại một chút.
” ….. Em thật sự muốn láo loạn với ta sao?” Giọng nói mát lạnh mang theo một chút bất mãn.
” Em không láo loạn”. Tôi cứng cổ, khí thế đã bắn ra hàng loạt.
“Mộ Tiểu Kiều, nếu ta cũng nghi ngờ em và nam nhân khác có tư tình, em có vui không?” Anh ấy khẽ nhíu mày.
TÔI……
Tôi quay lại nhìn anh ấy: “Nhưng em không có, cuộc đời của em đến bây giờ đã là 19 năm, từ lúc sinh ra anh đã nhìn thấy em rồi, tất cả của em anh đều biết, anh đều nắm giữ…..”
” Nhưng anh lại khác, về quá khứ của anh, em không biết cái gì hết, hai ngàn năm dài như vậy, em nào biết trước đây anh có thích ai không, em…… Nghe được anh cho công chúa quỷ kia nhiều đặc ân như vậy, lại còn có cái định ước vài trăm năm, nhịn không được mà miên man suy nghĩ…..”
Tôi gục đầu xuống, khoảng cách gần như vậy, tôi chỉ có thể nhìn thấy ngực và bụng của anh ấy.
Anh ấy ở đỉnh đầu tôi thấp giọng nói :” không phải ta đã nói với em rồi sao, phải học cách dùng tư duy khác nhau đi nhìn nhận sự việc?”
” Em nào có đạo hạnh cao thâm như vậy!” Tôi nhịn không được mà lớn tiếng, cái mũi cũng bắt đầu cay cay.
” ….. Cái này không cần đạo hạnh”. Anh ấy nhéo mạnh cằm tôi :” em chính là tiểu tâm tư của con gái, suy nghĩ miên man”
( Ô, không là con gái chả nhẽ là con trai hử)
” Không có suy nghĩ miên man! Cô ta thật sự muốn anh”
” Có liên quan đến ta sao?” Anh ấy cười cười :” chỉ điểm hoá được nhất thời, không điểm hoá được một đời, nếu cô ta bị tẩu hoả nhập ma, đạp lên lòng từ bi của Tôn Thần, cũng chính là hậu quả của cô ta!”
” Vâng, vâng, vâng”
Tôi tức giận đến vậy, mà anh ấy vẫn có thể bình tĩnh nói đạo lý lớn của tiên gia.
” Đối với ai cũng có thể từ bi! Từ bi, từ bi….. Từ bi mà em tức đến khóc, còn cảm thấy em gây láo loạn, anh có thể giải thích với em một chút cũng không được sao?” Tôi hít hít mũi nói :” lại là một bộ dáng đạo lý thần yêu thế gian…..”
“…… Thần yêu thế gian, nhưng ta chỉ có yêu mình em”
” Mộ Tiểu Kiều, em lo lắng cái gì? Một nữ quỷ mấy trăm năm có thể so sánh với em sao?”
“Em……”
“Em cái gì?” Anh ấy chống khủy tay vào cửa, ép cho tôi không còn chỗ để lùi lại : “ em liên tiếp không tin lời ta nói, còn muốn ta giải thích?”
“Em–“
“ Cái gì?” Anh ấy cau mày.
“… Em không xin lỗi, em không làm cái gì sai trái, anh không giải thích với em, khó tránh khỏi em sẽ miên man suy nghi, hiểu lầm cũng từ đó mà tạo thành”
” Vậy, em muốn thế nào?”
“Nếu em nghĩ sai, anh có thể nói cho em biết là em đã nghĩ sai. Em tin tất cả những gì anh nói, chính anh cũng đã từng nói em rất dễ dỗ dành…… Dỗ dành cũng không được sao?” Tôi cọ cọ nước mắt vào ngực anh ấy.
Cơn giận vừa vơi đi một chút, thân thể căng chặt trở nên mềm mại, anh ấy duỗi tay ôm lấy tôi, thở dài một tiếng :” được rồi, được rồi…..”
Tôi áp chặt miệng mình vào ngực anh ấy, trêи người anh có mùi hương mát lạnh thoang thoảng, như có như không quanh quẩn ở chóp mũi
Anh ấy vẫn luôn xuất hiện trong đêm, bá đạo lại không cho tôi kháng cự, luôn xâm chiếm , một số động tác nhỏ, sẽ làm tôi suy nghĩ miên man đến ái ɖu͙ƈ cuồng loạn đó, liều mạng triền miên.
Mỗi lần tôi dọn dẹp chính mình, những gì anh ấy để lại trong người tôi cũng mang theo một mùi vị kiều diễm, làm tôi thẹn đến da đầu tê dạ đi.
” Khởi Vân, ….. Em sẽ không cãi nhau, cũng không biết cách nói chuyện…..”
“Em muốn nghe cái gì.”
” …… Nói cái lời vừa nói có được không?” Tôi ngước nhìn anh ấy.
” Nói cái gì?” Anh ấy khẽ nhíu mày
Tên này, thật sự không biết tâm tư của tôi, hay là cố tình không để ý?
Còn nói trong xương cốt tôi có nhân ma, tôi thấy anh ấy mới là nhân ma tiểu yêu tinh thì có, làm tôi buồn bực đến bệnh.
” ….. Thôi”
Không nói thì không nói, sau này nhất định sẽ có cơ hội nghe lại.
Tôi đẩy cánh tay anh ấy ra, bụng lại đói … . Tính hình tôi không còn tiêu cực nữa, tức giận cũng biến mất, bụng bắt đầu đói, xẹp dán vào lưng.
Anh ấy đột nhiên bắt lấy tôi, ôm chặt eo tôi, cắn nhẹ vào vành tai nói :” Mộ Tiểu Kiều, muốn nghe câu ” muốn” của em sao khó vậy?”
Hả?
Tôi bị anh ấy đè phía sau cánh cửa, cúi đầu xuống hôn, mang theo một tia oán giận bất mãn.
” Thần yêu thế gian, nhưng ta chỉ yêu mình em, tiểu thê tử của ta, nói một câu muốn khó như vậy sao? Chỉ cần em làm nũng, không phải sẽ có tất cả sao? Em thật dại dột……”
Anh ấy dùng sức cắn chặt môi tôi.
Biết, cái gì anh ấy cũng biết, nhưng anh ấy lại rất thích xem bộ dáng khốn khổ của tôi, thật là một sở thích ác ôn.
Bên ngoài thì lạnh lùng tàn nhẫn, một bộ dáng tôn thần tiên gia từ bi, nhưng ai biết anh ấy anh ấy dữ đội đến mức nào.
Tôi không cam lòng đón nhận, lại đụng phải hàm răng, đau đến nước mắt lưng tròng.
Anh ta sửng sốt một lúc, hơi thả đôi môi tôi ra một chút, xem môi tôi có bị thương hay không.
Tôi che miệng mơ hồ nói: “… Em muốn máu của anh!”
“Hừ …” Anh ấy cười lạnh, khóe miệng cong lên vẻ quyến rũ quỷ dị, đầu lưỡi ướt lạnh khẽ thè ra, câu móc môi tôi——
” Muốn thì tự mình bắt lấy, tùy ý cắn phá….. Muốn bao nhiêu cũng được, cho em ăn no luôn…..”
Trước kia còn cảm thấy giọng nói của anh ấy giống như tiên ngữ diệu âm, hiện giờ mới biết được là ma chú khiến vạn người bất phục
Tôi vẫn còn là thân thể người phàm có âm dương nhị khí, ma chú cũng không giải quyết được vấn đề ăn cơm.
Tôi đói bụng đến thầm kêu lên, anh ấy buông tôi ra, nhíu mày hỏi :” em chưa ăn cơm?”
” Tức giận đến khó chịu, không muốn ăn cơm …. Em bây giờ sẽ đi ra ngoài tìm đồ ăn, ở nhà chỉ còn mì sợi…..”
Tôi vào toilet lau mặt, người trong gương, đôi môi bị chà đạp đến đỏ ửng, nhịn không được mà đỏ bừng mặt.
Lúc tôi bước ra, Giang Khởi Vân cũng đã biến mất.
Anh ấy làm gì? Có việc gấp? Tôi đây một mình đi ra ngoài ăn?
Tôi do dự cầm điện thoại, không biết có nên gọi anh tôi đi cùng không.
Lúc xuống lầu, tôi thấy anh tôi đang chuẩn bị đi ra ngoài
” Tiểu kiều, anh đang định hỏi em có muốn đi ra ngoài không?” Anh tôi giơ giơ điện thoại lên nói :” Thấm nha đầu nói tối nay có tiệc pháo hoa, hỏi chúng ta có đi xem không”
Tôi lập tức lắc đầu, không đi không đi, tôi không bị ngốc, thật vất vả hai người mới có thời gian hẹn hò, tôi đi để làm kỳ đà cản mũi à?
” Không đi sao?” Anh tôi nhíu mày :” ở ngay gần đây thôi, có một hội chùa ở phố dân gian, chúng ta có thể đi ăn khuya hoặc đi dạo một lát”
Tôi vẫn lắc đầu: “Em ra ngoài tìm cái gì đó ăn là được, không quấy rầy hai người hẹn hò”
Anh tôi cười cười đầy ẩn ý :” ô ~~~~ em và chồng đã làm hoà rồi sao? Vậy anh sẽ mặc kệ em, để xem cuộc sống hôm nay, ai là kỳ đà cản mũi”
Cuộc sống hôm nay.
Tôi vội quay đầu nhìn lịch treo tường.
Ngày 28 tháng 8, âm lịch ngày 7 tháng 7.
Anh tôi lấy chìa khoá, lúc mở cửa ra sửng sốt một hồi, hướng trong nhà kêu to :” Tiểu kiều có người tìm em……”
Thanh âm cười đến xấu xa.
Tôi vội vàng đi ra cửa sau, Giang Khởi Vân dựa vào đó, có chút sốt ruột nói: ” không phải em nói muốn ra ngoài sao, sao lại chậm vậy?”
Cái này……
Dịch : vi vu
———————
Bình luận facebook