• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Mối tình âm dương vĩnh cửu Full dịch (65 Viewers)

  • Chương 556-562

Dịch: Vi Vu

" Địa hình nơi này còn chả nhìn rõ, sao anh lại biết anh đã từng đến đây?" Tôi quay đầu nhìn anh tôi.

Tất cả mọi người đều tập trung tại một chỗ, Tiểu Nghiệt cảnh giác nhanh chóng chạy đến bên người tôi, Thẩm Thanh Nhụy và những người khác cũng tập hợp lại đây

"Chỉ là cảm giác... Anh cảm thấy nơi này anh đã từng tới... Quỷ bà nương kia không phải đã chiếm một ngôi làng ở pháp môn lưu vực sông Mật Giang sao? Nơi này có thể là địa bàn dưới quyền của Mộ Vãn Thần?" Anh tôi hỏi.

Rất có thể nếu đây là không gian song song của Mật Giang, chúng tôi hẳn là có thể tìm thấy người của thành phố núi Vu Vương.

Thành thật mà nói, tôi đối với lưu vực sông Mật Giang chỉ có chút khái niệm hời hợt, tôi đã từng đến thôn trại của Luyện Thi Nhân, sau đó ngồi trên chiếc thuyền đi ngược dòng đến thành phố núi Vu Vương hùng vĩ rậm rạp này.

Toàn bộ lưu vực sông Mật Giang lớn bao nhiêu? Có bao nhiêu thôn trại ẩn cư tị thế? Những điều này tôi cũng không hề biết.

Công chúa quỷ lần trước đã sử dụng thân thể của Kỳ Khả Hân để đến nơi này, cô ấy mang theo vài quỷ hồn đến để chiếm thôn trại, rồi cùng Mộ Vãn Thần chiến đấu, Khẩu súng lục trong tay cô ấy đã gây sát thương cho Mộ Vãn Thần, hận thù cứ như vậy mà tạo thành.

Sau đó Giang Khởi Vân và Mộ Vãn Thần đã có một cuộc trò chuyện bí mật, Mộ Vãn Thần còn nói hắn sẽ đi chuẩn bị..... có lẽ là để kiềm chế và khuất phục nhóm vong hồn chết đã lang thang hàng trăm năm này.

"Chúng ta đi nhanh đi, trước hết rời khỏi sơn cốc này, nơi này hẳn là gần chỗ ở của công chúa quỷ, rất có thể sẽ bị cô ta phát hiện.... nếu chỉ có mấy oan hồn thì còn có thể giải quyết, nhưng nếu có những thủ đoạn khác, chúng ta sẽ không thể địch lại, cho nên, trước tiên chúng ta rời khỏi nơi này, nói không chừng, truy binh còn đang đuổi theo chúng ta ở đằng sau!" Tôi quay đầu nhìn Thẩm Thanh Nhụy và những người khác.

Tiểu Nghiệt ngửi ngửi mùi hương trong không khí nhíu mày nói: "... Đây là cổng thành, nhất định sẽ có lính canh... Ngươi nói lời này, có vẻ hơi muộn..."

Cái gì?
Loading...


Tôi nghe nó nói vậy, quanh thân nổi da gà, vài ngọn đèn xanh mờ nhạt sáng lên trong màn sương xám xịt, hơn nữa còn càng lúc càng nhiều.

"Những người chết đi, đều trở thành hoạt thi đuổi xác, đều là lão quỷ mấy trăm năm, ngay cả lập ngục thu tà, cũng không thể chế phục được..... " Tiểu Nghiệt nhắc nhở tôi.

Tôi nhìn xung quanh, những ngọn lửa ma trơi xanh mờ nhạt, bốc cháy thành từng đám, phảng phất như thể đang dẫn đường cho một ngôi mộ.

Tôi đã từng chiến đấu với những lão quỷ trăm năm, khi lập ngục thu tà khoá trụ hồn của bọn họ, cũng sẽ bị bọn họ liều mạng chiến đấu, thậm trí còn tránh được.

Đạo hạnh của tôi vẫn chưa chiếm được ưu thế tuyệt đối, tôi không thể đối đầu với bọn họ.

“Anh … anh có biện pháp gì không?” Tôi quay lại nhìn anh tôi

Anh tôi nhíu mày, nghiêm mặt nói: "Theo kinh nghiệm hành tẩu giang hồ nhiều năm của anh, hang ổ của đối phương gần đây, không nên để sảy ra động tĩnh lớn.... Với loại thời điểm này... Cứ chạy là được rồi".

Cái gì?

Anh tôi nhìn phương hướng, nắm lấy cổ tay tôi, chạy về phía trước.

Tiểu Nghiệt lao lên phía trước, đi trước chúng tôi để dẫn đường.

Anh tôi quay lại hét lên: " sinh tử có mệnh, phú quý ở thiên, các ngươi tự mình chạy đi, ai lạc hoặc đơn phương một mình, thì đừng mong tiểu gia ta cứu, không muốn chết thì chạy nhanh đi, phía trước là an toàn rồi!"

“… Anh, làm sao anh biết phía trước an toàn?” Tôi hơi thở hổn hển hỏi

“ Nói bừa, vì anh muốn bọn họ có chút hy vọng.” Anh tôi đáp.

Được rồi, được rồi... Tôi vừa chạy vừa chú ý đến địa hình xung quanh, phân phó cho Tiểu Nghiệt:" chạy đến nơi có tiếng nước, đến gần sông Mật Giang, mới có khả năng gặp được người của Mộ Vãn Thần!"

Nếu không ở khu núi đồi này chạy lung tung, ai biết nó rộng như thế nào?!

Đại Vu Vương rốt cuộc mạnh đến mức nào? Trong lòng tôi không yên, nhưng Mộ Vãn Thần, vũ khí hình người ngay thẳng này, trông rất tốt bụng, nếu hắn biết chúng tôi đang khổ sở chạy trốn, hẳn là sẽ đến cứu trợ?

Trong sơn cốc này, xác chết vung vãi khắp nơi, xương cốt trắng như tuyết, những người dân miền núi bị công chúa quỷ giết chết, xác chết đều được vứt bừa bãi ở đây, còn có không ít thi thể động vật, quả thật là một hố chôn tập thể.

Nơi này nếu để lâu, sẽ xuất hiện chướng khí, biến thành nơi người sống không thể đặt chân đến được.

Chúng tôi chạy trốn hồng hộc, còn phải né tránh những bộ xương bị quỷ hồn thao tác, cảm giác giống như chúng tôi đã bước vào một trò chơi zombie vậy

Anh tôi có Càn Khôn Kiếm Pháp, tôi cần Tím Tiêu Như Ý, hai đồ vật trừ tà phá ma này, chém bay vài đầu người hoạt thi thối rữa, cho đến khi tôi nhìn thấy một nhan sắc quen thuộc, nhịn không được mà bước chân dừng lại.

"Có chuyện gì vậy? Tiểu Kiều! Đừng ngây ngốc nữa!", Anh tôi hét lên.

"Đó... quần áo là của cư dân thành phố núi Vu Vương..." Tôi nói, chỉ vào cái thi thể nằm trên mặt đất cách đó không xa.


Cái thi thể đã phình to thành một người khổng lồ, toàn bộ thân thể to lớn, biến thành một màu xanh đen, tứ chi sưng tấy, bụng và đầu phình to như quả kinh khí cầu.

Trên thi thể này còn phình to lên vài cái túi lớn, môi và lưỡi đã lộ ra, trông thật kinh tởm!

Quần áo trên người đã bị cơ thể sưng tấy cuộn lại, thân dưới... ờ... đều lộ ra ngoài.

Một quỷ hồn đã bám vào cái thi thể này, hắn di chuyển một cách chậm chạp, như thể hai quả bóng bị kẹp giữa hai cẳng chân.

" Mẹ nó! Hìn ảnh này có thể phun trào đến nửa năm!" Anh tôi giơ tay bổ ra một khối xương khô, kéo tay tôi nói:" đừng nhìn, cảnh tượng kinh tởm này, xem xong em không sợ sau này sẽ lãnh đạm hả!"

Khụ khụ khụ...

"Em, em chỉ lo lắng cho Mộ Vãn Thần! Em sợ Thành phố núi Vu Vương sẽ mất đi binh lính và tướng lĩnh..."

" Tìm được hắn rồi lo lắng cũng không muộn.... "

Anh tôi vừa dứt lời, một cái Lôi Quyết đổ xuống người khổng lồ thối rữa kia, giống như một quả bóng chứa đầy nước vỡ tung, nước trong thi thể bắn ra tung toé.

Mùi hôi thối xộc thẳng vào người khiến chúng tôi tức tối bịt mũi, chắc hẳn ít nhiều gì chúng tôi cũng đã bị lây dính thi độc.

“ Ngươi có ngốc không?!” Anh tôi nhìn Thẩm Thanh Nhụy hét lên

Thẩm Thanh Nhụy bất mãn phản bác lại: "Một cái thi thể ghê tởm như vậy, không bổ ra thì còn giữ lại làm gì? Đã chết rồi còn thối tha như vậy! Thật ghê tởm!"

"Tiểu Tam rồi còn giả bộ vô tội! Mau đi mau đi! Đừng gây chuyện với Lão tử!" Anh tôi vừa chạy vừa mắng.

Rồi đột nhiên hỏi: "Tiểu Kiều, lần trước đưa Thấm nha đầu đi tìm thuốc giải, em mắng Mộ Vãn Thần, kết quả hắn nghe được, hay em thử mắng hắn lại lần nữa xem sao?"

Mắng?

Lần trước mắng hắn là đồ xấu xa, kết quả bị hắn lừa một phen, còn cố tình làm cho Giang Khởi Vân ghen.

Tiểu Nghiệt đột nhiên dừng lại, nhe răng nhìn về phía lối ra của sơn cốc

Nhìn thấy vẻ ngoài hung hổ của nó, hay là phía trước có kẻ thù mạnh?

" Hú..... Hú " Một trận tiếng của dã thú vang lên.

Ở lối ra của sơn cốc, có hàng chục con chó hung ác với máu thịt thối rữa đang tụ tập, như hổ rình mồi chờ chúng tôi đến.

“ Tiểu Nghiệt, mau dùng vẻ đẹp trai của ngươi chinh phục đàn chó chết bầm này!" Anh tôi vội vàng nói.

Tiểu Nghiệt nhíu mày nói: "... Mấy thứ này đều có thi độc, ta không thể cắn! Ta sẽ cõng các ngươi nhảy qua ——"
Giọng nói Tiểu Nghiệt vừa thốt ra, các đệ tử Thẩm gia lập tức vây lại quanh tôi nói:" Gia chủ đại nhân! Xin Người đừng ném chúng tôi xuống mà! Đạo hạnh của chúng tôi còn nông cạn, không có cách nào đối phó với những thứ này!"

" Đúng ạ! Gia chủ đại nhân, chúng tôi một lòng trung thành với Thẩm gia...... Không, không, không, chúng tôi một lòng trung thành với Người, chỉ riêng Người sai chúng tôi làm gì thì chúng tôi sẽ làm nấy, xin Người ngàn vạn lần đừng ném chúng tôi xuống dưới mà!"

Trái lại, tôi cảm thấy bọn họ thật cơ trí.

Nếu như Tiểu Nghiệt cõng chúng tôi đi qua trước, thì chắc chắn đàn chó chết kia sẽ bổ nhào qua đây cắn những người phía sau.

Bầy chó điên cùng xông lên một lúc nhiều như vậy, thì cho dù có ba đầu sáu tay cũng không ứng phó kịp được! Huống hồ hiện giờ bọn họ tay không tấc sắt, ngoại trừ Thẩm Thanh Nhụy có chút đạo hạnh thì có thể hàng chú ra, còn những kẻ khác đều vô dụng!

" Mẹ kiếp! Các người đừng có lấy đạo đức ra áp đặt người khác được hay không?!" Anh tôi tức giận nói:" Gia chủ thì đã làm sao? Gia chủ thì không cần mạng sống của mình, đi giúp đỡ đám xuẩn ngốc mấy người đây sao?!"

" Được rồi, anh! Đừng để ý họ nữa!". Tôi kéo anh tôi một cái.

Tiểu Nghiệt gầm lên:" Đừng ồn ào nữa! Đi mau____"

Nếu như bị dòng nước đen bốc mùi hôi thối chảy xuống từ hàm răng của những con chó chết kia dính vào vết thương, thì phỏng chừng phải xẻo thịt lấy máu mới có thể tạm thời ngăn chặn chất độc thi thể lan ra.

Làm cách nào đây?

Tiểu Nghiệt bị mấy con chó chết chặn đường, tức giận bừng bừng gầm nhẹ.

Bỗng nhiên, trên bầu trời có tiếng chim truyền đến, xé tan sự tĩnh mịch.

Tôi ngẩng đầu lên, thì nhìn thấy một đôi cánh màu đen to lớn, che khuất cả bầu trời khiến tôi sợ chết khiếp.
Loading...


Một con thần ưng khổng lồ với bộ lông đen bóng, đầu trắng tuyết, móng vuốt trắng từ trên sà xuống!

Sức gió từ đôi cánh của nó khi lao xuống tạo ra lực mạnh đập trúng da gây đau.

Móng vuốt sắc bén bấu chặt trên mặt đất.

Năm, sáu con chó chết bị nó vồ lấy, dùng móng vuốt thép nghiền nát chúng! Những quỷ hồn đã khống chế nhập thân nhao nhao chạy trốn, thi cốt và thịt nát vụn từ trên không trung rơi xuống rải rác. Nó lại quay ngược đầu, nhắm vào những con chó chết còn sót lại, chuẩn bị bổ nhào xuống lần nữa_____

Cơ hội tốt, tôi đã chạy lâu như thế, cũng kìm nén lắm rồi!

Phối hợp thời cơ thần ưng lao xuống, tôi triệu hồi quỷ môn lập ngục thu tà, xiềng xích bay ra cuốn lấy những quỷ hồn đang tháo chạy tứ tán, kéo vài tên vào trong!

Anh tôi chau mày nói:" Không tốt lắm! Em xem vẫn còn vài tên cương quyết không khuất phục, không hổ là lão quỷ bốn trăm năm, xem ra đạo hạnh của em không đủ để thu phục bọn chúng rồi...... Phải suy nghĩ lại biện pháp mới được, lập ngục thu tà bình thường không thể xử lý được."

Hic, tôi cũng biết không thể xử lý được, nhưng mà trước mắt có thể làm gì bây giờ? Không thể đi dán phù chú siêu độ từng tên một được?

Ưng thần gào rít lên một tiếng, có vẻ như là chỉ đường cho chúng tôi.

" Đi mau! Phía sau hình như có binh lính truy đuổi tới rồi!" Tôi quay đầu liếc nhìn làn sương đen dày đặc dâng cao ngất trời bên trong sơn cốc.

Khi tôi trông thấy Mộ Vãn Thần lần nữa, anh ta đứng ở mũi thuyền, rất nhiều sợi xích có ký hiệu bằng đồng và gỗ được treo giăng ngang ở phía trên hai bên mặt sông.

Khi gió sông vừa thổi qua, những thẻ bài bùa chú kia liền đung đưa theo chiều gió, tạo ra một loạt tiếng vang.

Mộ Vãn Thần vẫn mặc bộ trang phục như trước, một chiếc áo giáp để lộ ra bờ ngực và cánh tay rắn rỏi, phía dưới mặc một cái quần dài đen thêu vật tổ thành phố núi Vu Vương và một mảnh váy.

Còn có một chiếc mặt nạ gỗ lúc nào cũng đeo trên mặt.

Anh ta giơ ngón tay lên ngoắc ngoắc, con ưng thần khổng lồ kia liền bay đến đậu trên cột buồm của nóc thuyền. Bên trên cột buồm đầy ắp những con thần ưng to nhỏ đang đậu, vừa rồi chỉ là hình thể con to nhất.

" Ô hô, có thể nhìn thấy người quen rồi!" Anh tôi gào lên nói một cách khoa trương:" Chuyến đi này chúng tôi đi xa vạn dặm không dừng nghỉ đấy, từ Đế Đô bay đến Nam Cương, rồi lại từ pháp môn ở Nam Cương đi tới lưu vực sông Mật Giang. Mẹ kiếp, thật là mệt!"

Tôi đưa tay lau mồ hôi, Mộ Vãn Thần lặng lẽ thả cái thang xuống để chúng tôi leo lên thuyền.

Lúc tôi trèo lên, anh ta đã chìa tay ra kéo tôi.

"...... Vừa nãy ở trong sơn cốc tôi đã nhìn thấy người của các người____ thi thể, có phải đã từng giao thủ khá nhiều lần rồi hay không?" Tôi hỏi.

Mộ Vãn Thần lắc lắc đầu:" Từ sau khi quay về, chỉ có đánh nhau một lần, là vì để kéo những sợi xích sắt treo bùa chú này trên mặt sông."

" Những dây xích này dùng để làm gì?" Tôi hỏi.

" Phòng ngừa người ở thành phố quỷ xuôi theo dòng sông đi xuống, nên đã dựng lên cái rào chắn trong phạm vi trên mặt sông." Anh ta giải thích một câu, giơ tay ra hiệu chèo thuyền.

" Là anh biết chúng tôi tới rồi, cho nên vội đến giúp đỡ đúng không?" Tôi nhìn về phía anh ta.

Anh ta đứng khoanh tay ở mũi thuyền, lắc đầu nói:" Hầu như mỗi ngày tôi đều ở gần đây trấn giữ, sợ bọn chúng vượt ranh giới xâm phạm khu vực phía dưới. May mà trong khoảng thời gian này, bọn chúng cũng rất khiêm nhường, gần như là không ra ngoài hoạt động gì, chỉ co đầu rụt cổ ở trong thôn trại......"

" Vậy sao không đi quấy rối bọn chúng đi?" Anh tôi tức giận bất bình nói:" Mà lại để đám tu hú đẻ nhờ bọn chúng yên tâm thoải mái gia cố công trường thế này?"



"...... Ấy là vì chờ cô đến." Anh ta ngoảnh lại hướng về tôi.

" Đợi tôi?" Tôi có chút khó hiểu. " Lúc anh viết thư cho tôi, không phải là trong thư có ý dặn dò, bảo tôi đừng tới sao?"

" Càng bảo đừng đến, thì cô sẽ càng đến, chồng cô đã nói rằng từ trước đến nay cô luôn không nghe lời." Anh ta khẽ cười một tiếng.

Tôi......

Những lời nói như này tôi vẫn sẽ nghe theo được chứ!

Chỉ có việc liên quan đến sự an nguy của con tôi, thì tôi mới khó kiểm soát được bản thân thôi.

" Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì đây? Tôi có thể giúp được gì không?" Tôi lo lắng hỏi.

Công chúa quỷ này lưu lại thêm một ngày thì nguy hiểm nhiều hơn một phần.

Cô ta không phải là không thức thời. Vốn dĩ cô ta muốn đi theo chính đạo, nhưng không phải ai cũng có thể đi theo chính đạo được. Những việc cô nàng đã làm lúc sinh thời, sau khi chết vẫn chấp mê bất ngộ y vậy, dẫn đến việc cô ta không có cách nào chứng được tiên đạo.

Thời hạn sắp đến, không thể chứng đạo thành tiên, vậy thì chỉ có thể vào Minh Phủ thưởng thiện phạt ác, chuộc tội luân hồi.

Cô ấy không cam tâm đ*o hạnh bốn trăm năm lại không có được như vậy, chỉ cần có thể lừa được thế gian thì không từ bất kỳ thủ đoạn nào, đánh cược 1 ván, biết đâu giành được thắng lợi thì sao!

Đây chính là tâm thái hiện tại của cô ta: không ngại tan thành tro bụi cũng muốn nghịch thiên hành sự.

Mộ Vãn Thần liếc nhìn tôi, trầm giọng nói:" Chồng cô bảo rằng muốn một mẻ hốt gọn cả bọn của cô ta. Có lẽ hắn hy vọng quỷ nhân dưới quyền của công chúa quỷ đều tập trung ở nơi này, thuận tiện thu hút những kẻ theo đuôi cô ta bước vào, có thể tiêu diệt sạch một lần cả vây cánh lẫn người đứng đầu."

Một mẻ tóm gọn thì tốt, nhưng tôi nào có được loại đạo hạnh này đâu?

Tôi cau mày, cái anh chàng Giang Khởi Vân này, cho tôi thêm nhiều gợi ý được chứ?

Cả anh trai tôi và Mộ Vãn Thần đều có thể đóng cửa lại bàn bạc chuyện chính sự với anh ấy, cớ sao khi ở cùng tôi lại chỉ nói một chút chuyện con cái, hoặc chuyện làm tình?

Những sợi xích sắt được luồn qua từ đỉnh cột buồm của thuyền gỗ kéo ngang trên mặt sông, tấm bài gỗ bị thổi bay loạn xạ, tôi tò mò hỏi:" Đây là bùa chú nhà nào mà đặc biệt thế này?"

" Bùa chú gỗ đào mà thôi!" Mộ Vãn Thần hờ hững nói.

Thẻ bài gỗ đào?

Đúng vậy, gỗ đào đứng đầu về trừ tà, đối với âm quỷ chi khí có công dụng hiếm thấy.

Gỗ đào, gỗ đào......

Một trận gió sông lạnh lẽo thổi qua khiến tôi gai óc.

Đông Phương quỷ đế, Độ Sóc thần sơn.

Ở trên có cây đào khổng lồ, nhánh cây ba ngàn dặm, gỗ đào Đông Bắc, quả là thiên hạ vạn quỷ xuất nhập chi môn____
Dịch: Vi Vu

“ Tiểu Kiều… Tiểu Kiều?” Anh tôi khều khều tay tôi.

Sau khi định thần lại, tôi nhìn những sợi dây sắt treo ở hai bên hẻm núi, những tấm thẻ bài gỗ đào bay lả tả, thắp lên bóng đèn nhỏ trong lòng tôi

“… Em ngẩn người cái gì?” Anh tôi lo lắng nhìn tôi: “Bệnh à?

"Không, không có... Em chỉ là đột nhiên thả lỏng, cảm thấy đầu óc trống rỗng..." Tôi vội vàng lắc đầu.

Trong đầu tôi chợt lóe lên một ý nghĩ, tôi có chút không rõ nên không nói ngay với anh tôi

Anh tôi cũng thở phào nhẹ nhõm, cử động bả vai, nói: "Vừa rồi anh quá căng thẳng, còn mắng Thẩm Thanh Nhụy nữa, kỳ thật... cô ta sống hay chết cũng có liên quan gì đến chúng ta đâu? Thật là vô duyên vô cớ làm tiểu gia ta tức giận!"

“ Hừ, Mộ Tiểu Gia thật là đại tài, không thể vô duyên vô cớ phóng hoả, miễn cho thiệt hại đạo hạnh đúng không?" Tôi cười nói.

Anh tôi cười lấy điện thoại di động ra, liếc nhìn tín hiệu, bất mãn nói với Mộ Vãn Thần: "Tín hiệu ở nơi này của các ngươi bị chặn sao? Làm sao có thể báo nguy được... Không có tín hiệu gì cả."

“... Tháp tín hiệu của China Mobile cũng không thể vào được.” Tôi nhìn vào điện thoại di động của mình, hừm, cư nhiên bị hỏng.

“ Em không bị té nặng như vậy chứ?!” Tôi kinh ngạc nhìn chiếc điện thoại di động bị hỏng, sao nó có thể bị hỏng đến thảm hại như vậy được!
Loading...


Anh tôi cầm lấy, xem xét: "Cái này gọi là vỡ màn hình sao? Đây hẳn là chắn đạn đi?"

"Đừng nói nhảm, em không có đỡ đạn!"

"Vậy thì tại sao lại có một cái lỗ thủng lớn như vậy... xém chút nữa bị xuyên thủng..." Anh tôi nhíu mày nghiên cứu, ngước mắt lên nhìn về phía Tiểu Nghiệt.

Tiểu Nghiệt quay đầu ngồi xổm trên mũi thuyền huýt sáo, vẻ mặt hiện lên "chuyện này không liên quan đến ta".

“ Tiểu Nghiệt … cái này là ngươi cắn, phải không?" Anh tôi đưa tay túm đám lông sau gáy nó.

Tiểu Nghiệt tức giận hét lên: "Cứu người trong lúc nguy cấp, ta làm sao có thể quản nhiều như vậy! Ta, ta cũng không cố ý cắn hỏng!"

Quả nhiên là nó... Sau khi nó biến ảo Pháp thân, hàm răng của nó giống như hổ sắc bén đến đáng sợ.

Tôi nhìn vào cái lỗ thủng kia, đi qua ôm lấy cổ Tiểu Nghiệt nói: " cắn hỏng rồi thì thôi, đây cũng không phải là thứ quan trọng, tại sao ngươi lại trốn tránh không nói? Có làm đau răng ngươi không?"

“Đương nhiên là không có, răng của ta sắc bén như vậy mà, hừ!” Tên này ưỡn ngực tự hào.

“ lần này cảm ơn ngươi.” Tôi khen ngợi nó.

Nó nheo mắt tự hào, lắc lắc lỗ tai, vẻ ngoài đáng yêu này, cũng làm cho anh tôi phải đến chà đạp nó

“ Mộ Tiểu Kiều.” Mộ Vãn Thần gọi tôi, còn hơi quay đầu về phía tôi.

Tôi liếc nhìn anh tôi một cái, anh tôi bĩu môi nói: "Đi đi, tạm thời chắc là ổn rồi."

Tôi theo Mộ Vãn Thần đi vào khoang thuyền, nơi đây vẫn còn tối om.

Hắn ngồi xếp bằng trên sàn, đợi tôi đi qua.

Cũng chính là cảnh lần trước, trong bóng tối, tôi nhìn chằm chằm vào đôi mắt xanh đen của hắn,, trầm giọng hỏi: "Sao vậy? Có chuyện gì không thể nói trước mặt anh trai của ta sao?"

“... Không có gì, chỉ sợ trên boong tàu có rất nhiều người, tin tức sẽ bị lộ ra ngoài.” Mộ Vãn Thần khoanh tay, hơi cúi đầu suy nghĩ.

Giang Khởi Vân đã cao lớn, hắn còn cao lớn hơn Giang Khởi Vân một cái đầu, chỉ cần hắn ngồi, tôi đêu có cảm giác bị áp chế mười phần.

“ tiết lộ… tin tức gì?” Tôi ôm đầu gối ngồi đối diện với hắn.

"Chồng ngươi có nói với ngươi, hắn đã để lại ' chuẩn bị về sau chưa'?" Mộ Vãn Thần hỏi.

Tôi lắc đầu: "chưa nói, Anh ấy cái gì cũng không nói, hơn nữa còn cố tình lảng tránh chuyện này, ta cảm thấy anh ấy đang cố ý.... Trước kia, nếu ta động phải một âm nhân nào đó lợi hại, anh ấy sẽ chỉ điểm cho ta, thậm chí còn trực tiếp ra tay, nhưng lần này thì không.... "



"Lúc trước hắn nói với ta đây là cơ duyên của ngươi, nên cố ý không can thiệp, nhưng để đề phòng, hắn ở lại đối phó với nhóm người thủ đoạn đó... Ta đoán là ngươi làm được, cho nên hắn mới mở đường cho ngươi. ” Mộ Vãn Thần nhắc đến tôi.

Tôi thực sự không biết... Sau khi Giang Khởi Vân đi ngồi quên trở về, đến cãi nhau với tôi cũng lười, tính tình lãnh đạm đến không thôi, rất khó để tôi lấy thông tin ra khỏi miệng anh ấy.

Vừa rồi nhìn thấy phù chú trên sông, mới nhớ ra một thứ, tôi nhanh chóng lấy ra, đưa cho Mộ Vãn Thần.

"Nhìn xem, cái hộp gỗ đào này vốn là một cái cặp. Trước đây Giang Khởi Vân đã lấy một cái. Ta đã yêu cầu anh ấy để lại cho ta một cái... Thứ này có thể ngăn cách quỷ khí, bên trong là một không gian vô tận, trước đây ta có thả một quỷ hồn bên trong.... Vừa rồi nhìn thấy phù chú bẳng gỗ đào, ta đoán chiếc hộp này có thể là vạn quỷ chi môn (cánh của của vạn quỷ).... "

Tôi mở chiếc hộp ra, bên trong tối đen như một vực thẳm.

“Vạn quỷ chi môn... Vấn đề là, ngươi làm sao có thể khiến cho những con lệ quỷ đó tự nguyện nhảy vào trong hộp?" Mộ Vãn Thần nhíu mày nói:" ngươi cũng thấy rồi, trực tiếp đi câu hồn của bọn họ, một nửa quỷ hồn có thể thoát khỏi xiềng xích!"

Tôi nghiêng đầu nghĩ nghĩ, thở dài một hơi, nói: "Ta cũng không biết, nếu có thể tạo ra một cái pháp môn thì tốt rồi, tương tự như pháp môn xuyên giới này vậy, để cho bọn họ chỉ có vào chứ không có ra!"

" Cho dù có đem những quỷ hồn này đặt trong không gian của hộp, thì ngươi sẽ xử lý thế nào?" Mộ Vãn Thần hỏi.

"... Có nhiều oan hồn như vậy, ta phải đi hỏi Tiểu Đồng Tử, thỉnh một đại tôn thần đến chỉ điểm cho ta.... một đại tôn thần có thể đem huyết trì hoá thành hoa sen, thì cái điểm siêu độ này hẳn là không khó!"

Mộ Vãn Thần gật đầu: " được, nếu ngươi cần di rời pháp môn, thì phải đi trên vách núi, ngươi biết đường đó... nhưng chúng ta không có bao nhiêu thời gian. Gần đây nhất cơ hội hành động chính là ngày rằm!"

Ngày rằm là ngày trăng tròn.

Không phải chỉ còn vài ngày thôi sao.

" Pháp môn thông đạo của Giang Khởi Vân ngươi giữ sao, đừng để cho anh ấy vào được không?" Tôi nhắc nhở Mộ Vãn Thần.

Mộ Vãn Thần ngẩng mặt lên, dưới lớp mặt nạ liếc nhìn tôi một cái:" phu quân của ngươi đã để lại một góc của pháp môn Đại Vu Vương ngày xưa, còn tự mình mở ra hai lối thông đạo, một chỗ ở bờ sông, một chỗ ở trên sân thượng cung điện của ta, hắn đúng thật là không khách khí!"

".,... Này, ngươi đừng nhỏ mọn như vậy được chứ, ai kêu trước đây Đại Vu Vương dung túng cho Luyện Thi Nhân chứ, ai kêu Luyện Thi Nhân có mắt như mù chọc trúng phải ta chứ? Ta cũng là người bị hại nha!" Tôi giảo biện nói

Giang Khởi Vân đối với người khác thì lạnh lùng, thờ ơ, nhưg đối với tôi thì lại từ bi phá lệ, vào một đêm, một trận gió lạnh thổi phất qua cửa sổ, tôi thấy anh ấy đang phiêu phiêu ở hành lang, ánh trăng vì anh ấy phủ thêm một tầng ánh sáng, Thành phố núi Vu Vương có nét cổ xưa đơn sơ độc đáo, nay lại trở thành nền cho anh ấy.

Tấm áo choàng đen dung nhập vào đêm đen buồn tẻ và dịu dàng.

" Trăng sáng phong thanh, vị tiên gia này không trở về vị trí của mình, mà lại chạy đến vùng ẩn cư tị thế thiếu văn minh này du tẩu!" Tôi ngồi ở cửa sổ, nhìn Giang Khởi Vân từ hành lang tiến vào.

Giang Khởi Vân nhíu mày cười nói: "Đúng vậy, trăng sáng phong thanh... bổn toạ ôn nhu hiền lành, nên mới không ở phòng mình đợi chờ mây mưa khóc ròng, mà chạy đến địa bàn của nam nhân khác qua đêm.... "

Anh ấy giơ tay lên, nhéo cằm tôi, thấp giọng nói:".... Bổn toạ có nên đem em bắt trở về không?"
Dịch: Vi Vu

Thành phố núi Vu Vương được xây dựng điêu luyện và tráng lệ, nhưng lại có một nơi thật không tốt

——Nhiều cái cửa mà không có cửa.

Nơi này ở bằng cách đục khoét vách núi, Tòa nhà chính chủ yếu là đá, hầu hết cửa sổ đều được treo bằng rèm tre, thậm chí cả cửa sổ cũng vậy.

Vì vậy, nơi này không thể... Thân thiết

Giang Khởi Vân không quan tâm đến điều này, anh ấy hạ một cái kết giới bao lấy chúng tôi, liền tiến người lên.

Hôn môi?

Không, không, Đế Quân Đại Nhân lúc này có chút không cao hứng, mím môi với tôi, hỏi:" không phải em đi Nam Cương cứu đệ tử Thẩm Gia sao? Sao lại chạy đến thành phố núi Vu Vương?."

"...... Một lời khó nói hết!" Khoé miệng tôi giật giật.

Giang Khởi Vân hừ lạnh một tiếng: "Vậy thì từ từ nói đi, em không nói rõ thì đừng nghĩ ngủ!"

Ai da, anh ấy đối với Mộ Vãn Thần khó chịu như vậy, biết tôi ở cung điện của hắn, nên vẻ mặt không vui.

"Ăn dấm không tốt... A..." Tôi nghiêm túc nói, vừa dứt lời, đã bị anh ấy dùng sức bóc chặt vào eo.
Loading...

Trán, chóp mũi, môi, ngực, bụng, cái chân dây dưa... Dán chặt như vậy, hẳn là không khí rất kiều diễm, nhưng ánh mắt anh ấy lại lạnh lùng,đang chờ tôi giải thích.

Trước đây anh ấy sẽ phát giận, nhưng bây giờ không phát giận mà chuyển sang bạo lực lạnh lùng?

".... Nơi đó có một cái pháp trận, chúng em đoán là truyền tống đến nơi ở của công chúa quỷ.... hơn nữa còn dẫn theo Thẩm Thanh Nhụy bị thương và ba đển tử Thẩm Gia, thật vướng bận, nhưng lại không thể vứt bỏ không đếm xỉa đến, cho nên mới mạo hiểm xuyên qua pháp môn thông đạo.... Cái pháp trận kia hẳn là thuộc hạ của công chúa quỷ và cô ta dùng để liên lạc, cho nên tương đối an toàn!"

Tôi thấp giọng kể lại một lần nữa, nói rõ hơn về các bố cục của công chúa quỷ.

"Cô ấy thực sự biết vẫn còn di tộc hoàng triều đang hoạt động, cho nên mới to gan lớn mật như vậy, rời đi địa bàn mà anh đã vẽ cho cô ấy!"

Giang Khởi Vân lông mi khẽ run lên, ý là anh ấy đang lắng nghe.

"Hơn nữa, cô ấy cảm thấy, thay vì hỏi cách để phân tán và tái nhập vào vòng luân hồi, tốt hơn là nên đánh cược một ván, hoặc là ở lại lưu vực sông Mật Giang, xâm chiếm địa bàn, hoặc là tan thành tro bụi, tóm lại là đánh cược một câu hứa hẹn 400 năm của anh, sẽ không ra tay!"

Giang Khởi Vân ngồi ở trên giường đá, ôm tôi vào lòng, nhàn nhạt nói: " bổn toạ tự nhiên nhất ngôn cửu đỉnh, nhưng lại.... Động đến em, cũng chính là cơ duyên của em!"

" Cô ta rời đi, đã phá vỡ định ước, Minh Phủ vì lời nói của ta mà không tiện ra tay, nhưng em và Mộ Vãn Thần không giống nhau, chuyện này còn phải xem hai người có năng lực hay không!"

Tôi cảm thấy anh tôi đã đoán được ý nghĩ của anh ấy, đây là anh ấy cố ý lưu lại để tôi tích phúc đức.

Địa vị của tiên gia thường thường là dựa vào tu vi và phúc đức, chẳng hạn, tại sao một đại tôn thần lại có một địa vị cao như vậy trong tiên gia, ngoại trừ một trong chín vị Đại Tôn Thần của Tam Thanh và Sáu Ngự, còn có một nguyên nhân quan trọng khác, là bọn họ đang phổ độ nghiệp chướng cực khổ của mười phương.

Giang Khởi Vân đã cho tôi một đoá Ngàn Trọng Tuyết Liên, nếu thật sự muốn tôi cứu độ vong hồn cho một đám, thì ngày nào, tháng nào, năm nào mời có thể biến nó thành bạch ngọc?

Nhưng ở nơi này của công chúa quỷ, lệ quỷ, oan hồn có hàng đám, cái thử thách này tuy rằng có khó khăn hơn một chút, nhưng nếu thành công, thì phúc đức tích góp được cũng không ít.

Mặc dù quá trình này có một chút lăn lộn, nhưng cũng là hữu kinh vô hiểm, cơ thể mệt mỏi mà thôi.

Nghĩ về điều đó, Giang Khởi Vân không phải là mặc kệ mà vẫn luôn ở phía sau quan sát xem tôi làm thế nào.

“... Anh đã qua xem bọn trẻ chưa?” Tôi hỏi.

Lông mày của anh ấy khẽ nhích lên: "Sao đột nhiên nhảy đến vấn đề này?"

" U Nam vẫn bị cảm lạnh, vào ngày tuyết rơi mặc chiếc áo mỏng còn bị người khác quăng quật, mà đứa nhỏ lại kiên cường, ủy khuât đến chẹp miệng, cũng không khóc, thật khiến người ta đau lòng.... " Tôi lẩm bẩm.

Giang Khởi Vân cười nói: " thích trẻ con như vậy, tại sao lại không sinh thêm mấy đứa nữa, nếu ngày đó, em bị liên tục thì bây giờ muốn sinh cũng không được nữa rồi!"

"... Ta cảm thấy, em rất muốn sinh thêm!"

Anh ấy cười cười, rồi lắc đầu: "Mộ Tiểu Kiều, nếu không có em, ta cũng sẽ không muốn sinh thêm mấy đứa trẻ... Trẻ con đối với ta mà nói chỉ là yêu ai yêu cả đường đi lối về mà thôi, còn với em, ta chỉ sợ em cô đơn!"

Anh ấy nhìn tôi, nhàn nhạt nói: "Em khác ta. Em sống trong một thế giới nhỏ bé, có cha mẹ, có anh em, có người thân, có bạn bè. Nếu một ngày em nhìn họ đi đầu thai, mà lại không quen biết mình, lúc đó em có buồn không?"? "

" Hơn nữa em cũng không có thói quen trăm năm cô đơn, ngàn năm hờ hững, em thích khóc như vậy, đến lúc đó cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, ta nên dỗ dành em thế nào? Chi bằng thêm vài đứa trẻ ở bên cạnh em, vì em mà giải sầu, đỡ cho đến lúc đó em buồn bực không vui!"


Tôi nhìn anh ấy chằm chằm, bất mãn nói: " những lời này của Đế Quân Đại Nhân hẳn là được suy nghĩ lâu rồi, tóm lại anh cảm thấy em là thứ phiền toái đúng không? Cho nên mới để em sinh nhiều một chút, em sẽ vui vẻ, không quấy rầy anh, có phải không?"

Giang Khởi Vân sửng sốt một chút, cau mày nói: " em nói bậy cái gì vậy, ý của ta là như vậy sao?"

"Đó là những gì chính tai em nghe thấy! Cái gì mà yêu ai yêu cả đường đi lối về, nếu một ngày anh không còn yêu em, thì mấy đứa trẻ kia đối với anh cũng không quan trọng đúng không?"

" Lại muốn cãi nhau với ta phải không?" Giang Khởi Vân lạnh lùng nhìn tôi.

Hừ hừ ……

Tôi ngoảnh mặt làm ngơ, tỏ vẻ tức giận, thật ra là trong lòng đang thầm nghĩ: em không ở nhà, anh cũng không biết đường về, qua nhìn xem U Nam bị cảm như thế nào cũng không có, còn đáng mặt làm ba không.

" Không phải lo lắng cho vật nhỏ kia, hắn chỉ bị phong hàn mà thôi..... Hơn nữa ta đã phái người ngày đêm bảo vệ, sẽ không có chuyện lần trước phát sinh đâu.... Vẫn còn giận ta sao?" Anh ấy ghé vào tai tôi hỏi.

Giọng điệu này tôi phải tức giận thế nào, có giả vờ cũng giả vờ không nổi.

" Vậy anh có thể cho em một chút nhắc nhở được không? Hả.... Lão công?" Tôi đưa ra một động thái lớn.

Anh ấy đối với danh xưng phu quân chính thức rất vừa lòng, còn cái danh xưng lão công anh ấy coi như là phương thức tán tỉnh làm nũng mà thôi.

" Ngày thường kêu em đọc kinh văn, làm công khoá, em làm hay chạy đi đâu?" Anh ấy nhẹ nhàng hỏi:" Quá Thượng Cứu Khổ Thiên Tôn Diệt Tội kinh, em quên rồi sao?"

Làm sao mà em quên được? Em đã học thuộc lòng rất nhiều lần.

"... Phong đô đêm hác, quang mang chợt lóe. Chiếu ra u hồn, tới di hương mi. Linh phù hỏa liên, trăm hài tự phi. Nhìn thấy pháp hội, tiên kỳ biết về. Vạn kiếp……”

Anh ấy đưa tay ôm tôi, hơi lạnh từ khoé môi nhẹ nhàng cọ qua vành tai, âm thanh mát lạnh vang lên, nhẹ nhàng dung nhập với tôi.....

“Vạn kiếp khó gặp, công duyên như sùng. Sáng lập bất vị, toàn giả thật phong. Thang hàng bờ diện, tế huệ vô cùng. Niệm niệm sinh nhân, Giá cảnh phi không.”

Niệm niệm nhân sinh, giá cảnh phi không..... Tất cả những chỉ quyết, chú ngữ, kinh văn, phù chú, pháp chú anh ấy dạy tôi đều nhớ đến khắc cốt ghi tâm.

"... Nghiêm túc, đừng có cười, đến lúc đó nhớ không ra, thất bại trong gang tấc thì đừng có khóc!"

Đã biết ~~ Đã biết...

》》》

Mộ Vãn Thần có chút trầm mặc, tôi nhớ lần đầu tiên tôi gặp hắn, hắn có chút kiêu ngạo dã man, còn có chút phúc hắc rồi còn đùa cợt với tôi

Có phải hắn cảm giác được sắp phải đối mặt nghiêm túc với nguy cơ sinh tồn?

Dân cư, pháp môn, còn có vấn đề xâm lấn, làm hắn buồn bực, đứng ở trên sân thượng, mặc kệ luồng gió lạnh thổi vào người.

" Mộ Tiểu Kiều, ngươi không ngủ được à?" Mộ Vãn Thần thấy tôi và Giang Khởi Vân cùng xuất hiện, nhịn không được nhíu mày nói:" phu thê hai ngươi thật đúng là không thể chia lìa!"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom