Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 571-574
Chương 571
Dịch : Vi Vu
Người trong nhà lo lắng? Trước đây anh tôi không có quan tâm nhiều đến gia đình như vậy.
Chẳng nhẽ sau khi nghe Từ Nhã Kỳ giả giọng nói của Lâm Ngôn Thấm, trong lòng anh có chút lo lắng sao?
Lâm Ngôn Thấm tuy rằng được bảo vệ nghiêm ngặt, nhưng dù sao cô ấy cũng là người, ở nhiều thời điểm khó lòng mà đề phòng được.
Tôi nói với Mộ Vãn Thần chúng tôi muốn nhanh chóng trở về, hắn nói :" lão công của ngươi đem nơi đánh thành một mảnh phế tích, ngươi cứ như vậy buông tay mặc kệ sao?"
" Ách ... Anh ấy cũng là giúp ngươi mà, đừng nhỏ mọn như vậy chứ, dù sao ngôi làng này cũng không có người, người chết đã đi xa, các ngươi mang người của thành phố núi Vu Vương đến đây đóng quân, rồi bắt đầu đem dược liệu trên núi xuống đây cứu người ..... " Tôi có chút chột dạ nhìn xung quanh.
Lúc Giang Khởi Vân và Kế Đô đánh nhau, mặc dù anh ấy đã cố gắng kìm nén cơn giận, không để mình mất đi lý trí, nhưng cảnh hai vị Tôn Thần đánh nhau không giống người thường, những ngọn núi bên cạnh đều bị phá thành những lỗ hổng.
Mộ Vãn Thần thở dài, lắc đầu nói: "Một lát nữa ta sẽ đưa các ngươi ra ngoài, còn phải đi một đoạn đường dài nữa mới có tín hiệu điện thoại di động, sau đó mới có thể liên lạc với thế giới bên ngoài ... Chờ ta chuẩn bị một ít lương khô cho các ngươi."
Những người như chúng tôi vốn đã quen với cuộc sống thành thị bỗng chốc phải hành tẩu giữa chốn hoang sơ, trong lúc nhất thời vẫn không kịp thích ứng.
Thẩm Thanh Nhụy mang theo đệ tử của Thẩm Gia đi theo tôi, tôi âm thầm quyết định, đợi chúng tôi đi ra ngoài, tôi sẽ triệu hoán Bạch Vô Thường hạ cấm chú lên đầu bọn họ.
Anh tôi một đường phàn nàn nói chuyến đi này quá mệt, thuê xe ở trong ngôi làng đó, cọc 200 ngàn tiền thế chấp.
Hơn nữa đã lâu rồi chúng tôi không có kinh doanh, trên tay tôi, tuy rằng có rất nhiều tiền, nhưng chi tiêu hàng ngày cũng rất lớn, nếu như vậy, nhất định sẽ không được.
Sau khi đến Đế Đô, chúng tôi căn bản rất bận rộn, buôn bán đã bị ném sang một bên.
Thẩm Thanh Nhụy nghe xong những lời này, nói :" Thẩm Gia không thiếu tiền, cần phải dùng bao nhiêu tiền, không phải một câu nói của ngươi là xong sao!"
" Ta không có ý định dùng tiền của Thẩm Gia!" Tôi liếc nhìn cô ấy một cái, nhìn thấy cô ấy lộ ra vẻ không vui trong chốc lát
Cô ấy dù có thế nào đối với Thẩm Gia vẫn có chút tình cảm, trước kia cô ấy là một linh hồn thực vật, chỉ biết nghe lời, không hiểu thất tình lục dục, sau khi chuyển thế làm người, thì mới hiểu được cái này.
Rốt cuộc, tôi cũng chỉ là quản lý thay Thẩm Gia, và bao hàm luôn khổ tâm của Thẩm Lão Thái mà thôi ---- bà ấy lo lắng Thẩm Thanh Nhụy làm tôi tức giận, chọc đến tôi đẩy Thẩm Gia vào cảnh tuyệt vọng, cho đến khi sụp đổ.
Chi bằng làm một quyết định lớn, đem Thẩm Gia giao cho tôi, để tôi nhìn mẹ tôi đã bảo vệ Thẩm Gia như thế nào, cho đến khi .....
Cho đến khi Thẩm Thanh Nhụy hoàn toàn chấp nhận ý niệm "chỉ là một người" này mới thôi.
Vất vả quay lại cả quãng đường, cuối cùng chúng tôi cũng ra khỏi núi sâu rừng già này, đi đến nơi có tín hiệu rồi liên lạc về nhà, hành lý của Thẩm Thanh Nhụy và những người khác đều bị tiêu hủy, không có thẻ căn cước nên không thể đi máy bay và tàu cao tốc.
Tôi đành phải lấy một chút tiền giao cho Thẩm Thanh Nhuỵ để bọn họ thuê một chiếc xe chạy đường dài, quay lại xin thẻ căn cước.
Tôi và anh tôi thì không ngừng nghỉ quay trở về Đế Đô.
Lâm Ngôn Hoan ở trong điện thoại trách móc tôi, nói tôi đi đến mấy ngày liền, văn kiện nhận mệnh đã được thông qua, tôi cư nhiên lại không ở đó, cuối cùng hắn mang theo tổng quản của Thẩm Gia cùng Lão Tác đi giúp tôi làm các thủ tục liên quan.
Tôi chỉ có thể nói lời xin lỗi, sau đó kiểm điểm sâu sắc chính mình rằng đã không báo cáo chi tiết hành trình, không có đúng hạn trở về báo cáo đúng thời gian.
Lâm Ngôn Hoan nhịn không được cười nói :"Được rồi, cô biết tổ chức có yêu cầu nghiêm ngặt là tốt. Lần sau đừng lại không báo cáo hành trình. Đừng để tổ chức điều tra hướng đi của cô ... Tôi nói thật, không phải nói giỡn!"
"…… Vâng."
Anh tôi vừa nhai khoai tây chiên vừa dựa vào khung cửa nhìn tôi ở hành lang gọi điện, cười nói: "Thật tuyệt vời, Tiểu Kiều nhà ta bây giờ đã trở thành một nhà cố vấn đặc biệt. Chà chà chà, chiếc ghế mà Tư Đồ Lão đông tây để lại, thật nhanh đã bị em ngồi lên rồi, chà chà, về sau anh làm kinh doanh, có khi lên như diều gặp gió!"
Vừa dứt lời, điện thoại trong túi quần rung lên, anh tôi móc ra nhìn, mặt mũi tối sầm lại.
Không cần phải nói, tôi cũng đoán được đó là ai.
Là thanh niên trẻ đẹp Thiệu Nhất Hàng, Thiệu Tổng.
Ngoài hắn ra, còn ai có thể khiến anh tôi nhìn số điện thoại thôi cũng đen mặt?
" Nghe đi, nói không chừng hắn có việc muốn chiếu cố cho anh!" Tôi vui vẻ nói.
Anh tôi khoé miệng giật giật, Thiệu Nhất Hàng gọi điện, nhất định sẽ là chuyện phiền phức.
Thiệu Nhất Hàng cũng là một người khôn khéo, tuy rằng hắn đã vài lần tiếp xúc với chúng tôi, nhưng khi không có việc gì, hắn vẫn duy trì một khoảng cách.
Như vậy, lúc hắn nói chuyện công việc mới tốt, việc công sử theo phép công.
Anh tôi nghe điện thoại, Đại Bảo và Lão Tác đi mua đồ ăn cũng trở về, não não đứng ở cửa dặn dò Lão Tác hấp rau và xay nhuyễn.
Cuộc sống sinh hoạt náo nhiệt và bình thường như vậy, làm tôi cảm thấy sự bình yên và hòa hợp thỏa mãn hơn bất kỳ cái tu vi Đạo giáo nào.
" Tiểu Kiều, Thiệu Tổng giới thiệu việc cho chúng ta, một người quen trong ra đình của hắn đã chết, phí vất vả là bảy số, có nhận không?" Anh tôi che điện thoại hỏi tôi.
Tôi nhíu mày: " nhận đi, sao lại không nhận được, tiết kiệm thêm hai con số bảy, chúng ta sẽ có vốn khởi nghiệp."
Thiệu Nhất Hàng tìm đến chúng tôi nhất định là có chuyện không tốt, điểm này căn bản không cần hoài nghi.
Hắn lái xe đến đón chúng tôi, anh tôi mới đưa Lâm Ngôn Thấm về nhà, Thiệu Nhất Hàng cười xấu xa, nhìn anh tôi nói :" không tồi, phò mã Lâm Gia, Lâm Tiểu Thư thích ngươi như vậy, về sau ngươi nên chiếu cố ta một chút!"
Anh tôi liếc hắn một cái rồi kéo tôi vào ghế sau xe.
Hắn kể ngắn gọn với chúng tôi những gì đã xảy ra: "Ta có một người bạn, đã kết hôn nhưng không có con, mấy hôm trước vợ hắn nhảy lầu, ở đó không có người!"
“… Không cần phải nói, cốt truyện này quá cẩu huyết, nhất định là Tiểu Tam chen chân rồi, hắn lo lắng vợ hắn sau bảy ngày hồi hồn, sẽ quay lại đối phó với Tiểu Tam, có phải không?" Anh tôi chế nhạo khinh thường.
"Hừm ... Không sai, đến đó ngươi hỏi nhiều hơn một chút, hẳn là có thể biết được chân tướng ... Haha ... " Thiệu Nhất Hàng cười đến quái dị.
Thật sự đơn giản như vậy sao? Tôi nghi hoặc nhìn góc nghiêng của Thiệu Nhất Hàng, hắn đang cười, hơn nữa nụ cười có chút thần bí khó lường.
" Ta nói này Thiệu Tổng, nhà của chúng ta đang cố gắng tẩy trắng, về sau ngươi đừng tùy ý giới thiệu những việc khó cho chúng ta .... Ta tính toán sau này sẽ xem dương, không xem âm, xem âm quá mệt mỏi, không bằng nhìn xem phương hướng, phong thủy!" Tôi nhắc nhở hắn.
" haha, cốt truyện cẩu huyết này không đi theo con đường bình thường, rất kỳ lạ, các ngươi đến xem sẽ biết!"
Hắn lái xe vào một khu dân cư cao cấp, tôi nhìn thấy một tòa nhà được băng rào chắn ở tầng dưới, gần đó có nhân viên bảo vệ đi tuần.
"Vợ hắn chết ở đây?"
-------------------
Chương 572
Dịch : Vi Vu
Thiệu Nhất Hàng nhún vai: " Chắc vậy, ta chưa nhìn thấy hiện trường, nhưng nhà hắn ở tầng cao nhất, hẳn là—"
Hắn dừng lại, đột ngột đạp phanh.
Bồn hoa phía trước có vết máu, hẳn là sau khi từ trên cao rơi xuống, máu vung vãi bay loạn cho nên mới bay vào bồn hoa.
Tôi đã từng chứng kiến những quỷ hồn nhảy lầu tự tử, trạng thái của bọn họ vô cùng bi thảm đáng sợ, khớp xương trên cơ thể của bọn họ xoắn lại, hoặc là gặp được một điểm va đập, thân thể gãy làm đôi.
Nếu những người tự tử này có thể tận mắt chứng kiến cảnh tượng như vậy, không biết bọn họ có muốn làm những chuyện ngu ngốc như vậy không nữa.
“Tại sao không đi nữa?" Anh tôi hỏi.
Thiệu Nhất Hàng có chút bối rối, nhỏ giọng hỏi: "Nhìn thấy vết máu, ta có chút sợ hãi. Từ khi trong nhà sảy ra chuyện, nhìn thấy máu ta hay bị choáng váng .... "
" ..... Ngươi không phải là thiên kim tiểu thư, giả vờ cành vàng lá ngọc cái gì, đi nhanh lên, đừng lãng phí thời gian!" Anh tôi sốt ruột thúc giục.
Xe dừng ở bên cạnh bồn hoa, chúng tôi đi xuống, bảo vệ hung hăng nhìn tôi nói: "Làm gì?"
" Tới thăm bạn, có vấn đề gì sao?" Thiệu Nhất Hàng không vui trả lời.
"Cần phải khám xét người! Cảnh sát đã thông báo không được phép mang theo thiết bị quay phim! Để tránh rò rỉ thông tin ra ngoài!" Nhân viên bảo vệ ngăn trước mặt chúng tôi.
Thiệu Nhất Hàng nhíu mày nói: "Bây giờ chỉ cần dùng điện thoại di động là có thể quay phim chụp ảnh, các ngươi quản được sao? Thu điện thoại của ta ? Đây là điện thoại được đặc chế đặc biệt, làm hỏng đánh mất các ngươi có đền được không? Biến đi, chúng ta đến thăm bạn".
Nhân viên bảo vệ có chút tức giận, vốn dĩ hắn là bảo vệ được phái tới để ngăn cản phóng viên nên thường xuyên bị ăn mắng, còn gặp phải quan chức cấp cao đời thứ hai như Thiệu Nhất Hàng thì càng thêm kiêu ngạo.
Anh tôi rút điếu thuốc ra nói: "Đại ca, chúng ta thật sự tới đây thăm bạn, Ngươi xem chúng ta giống phóng viên ở đâu? Hơn nữa chuyện này đã mấy ngày rồi, chúng ta hiện giờ tới đoạt tin tức sao? Đoạt quỷ thì còn nghe được!"
Lời này của anh tôi đã làm cho nhân viên bảo vệ kinh động.
Nhân viên bảo vệ vội vàng xua tay: "Hừ ... Không được nói!"
Anh tôi cố ý hỏi: "Sao không được nói?"
Anh trực tiếp cuốn hai tờ tiền đỏ, lặng lẽ nhét vào túi của nhân viên bảo vệ.
Bảo vệ thấy anh tôi " hợp tác" như vậy, liền kéo sang một bên nói :" tiểu ca này, ta thấy ngươi là người tốt ( cho tiền là người tốt), ta nói thật với ngươi, chuyện này nếu là ở quê của ta, ta đã mời pháp sư đến lập đàn làm phép rồi!"
"Người thành phố lớn các ngươi không tin những điều này! Ngày đó ta tận mắt nhìn thấy ..... "
Anh tôi vội hỏi: " Ngươi nhìn thấy gì?"
Bảo vệ đại ca thần bí nói :" Ngươi không xem gần đây không phải tháng 12 âm lịch sao, sắp Tết Nguyên Đán rồi, tiểu khu của chúng ta đang căng dây tuyến, chuẩn bị treo đèn lồng .... Khi người phụ nữ nhảy xuống, sức mạnh thật khủng khiếp, đầu đều bị dây tuyến cắt đứt, vung ra một vũng máu lớn, cứ như vậy mà khảm trên bồn hoa..... "
" Nghe nói người phụ nữ mặc bộ đồ ngủ màu trắng. Sau khi đầu bay ra, máu chảy thành sông, toàn thân nhuộm đỏ, sáng sớm hôm sau lúc đến nhặt xác chết, ta tận mắt nhìn thấy, quần áo hầu như đều bị huyết tương bao phủ!"
"Ở quê hương của chúng ta, người chết mặc áo đỏ chắc chắn sẽ trở thành lệ quỷ! Hơn nữa, người phụ nữ này lại mặc quần áo bị máu nhuốm đỏ ( huyết y)!"
Hắn xoa tay nói: "Ta thấy các chuyên gia đến nghiên cứu, nhưng ta không nói đầu bay như thế nào, chỉ nói có thể nó vừa rơi xuống bồn hoa bị khảm vào thứ gì đó, rồi bị một lực lớn làm đứt .... Bảo vệ chúng ta nhận được mệnh lệnh, thiêu hủy tất cả những dây tuyến để treo đèn lồng!"
Anh tôi gật đầu nói: " không tồi, ngươi là người hiểu biết, biết loại tình huống này phải làm pháp .... "
Bảo vệ gật đầu nói: " không phải sao, người chết mặc một thân huyết y, nhất định có oán khí tận trời!"
Lòng tôi nói, chúng ta không phải là đến để thi pháp sao? Hy vọng không có tới muộn.
Đang nói chuyện này, Thiệu Nhất Hàng bấm chuông cửa, nổi giận đùng đùng hướng điện thoại mắng: "Đồ khốn kiếp, kêu ta tới cư nhiên lại đi ngủ, mau mở cửa cho chúng ta vào!"
Video trên điện thoại là một cái đầu tóc lộn xộn, hắn bấm mở khoá, cánh cửa mở ra, chúng tôi có thể vào thang máy.
Trong lúc chờ thang máy, Thiệu Nhất Hàng đột nhiên hỏi: "Các Ngươi nắm chắc mấy phần xử lý tốt chuyện này?"
" quỷ ảnh còn chưa thấy một cái! Xử lý cái xẻng!" Anh tôi phun trào nói.
Trong thang máy truyền ra một hơi thở lạnh lẽo đặc biệt, chúng tôi chuẩn bị bước vào, đằng sau phát ra tiếng nói của một người phụ nữ.
"Xin chào, vui lòng đợi ..." Thanh âm này kêu to, sau đó chạy vào thang máy của chúng tôi.
Đó là một cô gái, mặc một chiếc váy voan to màu đỏ, khuôn mặt nhợt nhạt, giọng nói dịu dàng.
Anh tôi và tôi tròn xoe đôi mắt nhìn - hồng y nữ quỷ?
"Hồng y nữ quỷ" này bước nhanh vào thang máy, nói với anh tôi: "Cảm ơn, phiền các vị giúp tôi ấn chuông lên tầng cao nhất, xin cảm ơn ..... "
Tầng cao nhất? !
Thiệu Nhất Hàng bất giác co người lại, nấp sau lưng anh tôi.
Anh tôi thật sự có mị lực, ngay cả gay cũng làm ra hành động chim nhỏ nép vào người, thật là buồn nôn chết người.
" Hồng y nữ quỷ" này đứng sau lưng tôi, tôi nhịn không được, nhìn vào hình ảnh phản chiếu của cô ấy trong gương giám sát.
Tại sao nữ quỷ không sợ người?
Nếu là nữ quỷ, hẳn là có thể cảm nhận được hơi thở và tu vi của pháp sư, chẳng nhẽ cô ấy không cảm nhận được hơi thở của chúng tôi khác với người thường sao?
Tôi trộm ngửi ngửi, trên người cô ấy không có quỷ khí, nhưng lại có một mùi máu tanh.
Anh tôi nhịn không được nói: "Người đẹp, trên người mang theo cái gì đó, có mùi vị thật khó ngửi?"
Ách?
" Hồng y nữ quỷ" sửng sốt, nhỏ giọng nói: " À ... Ta đi đến vườn cây tìm một bông hoa hỏng .... Còn trộm moi một ít mang theo bên người.!"
Hoa hỏng? Đó có phải là loài hoa hôi có tên khoa học là Titan Konjac?
Nghe nói mười năm mới nở một lần, hoa có thể tỏa hương dài một km, mùi ban đêm càng nồng hơn, có thể thu hút những côn trùng nhỏ đến ăn.
Tại sao lại có người cố tình làm cho mình hôi như vậy?
" Ngươi ... Có phải đầu óc của ngươi không được bình thường không?" Anh tôi móc ra một lá phù chú trừ tà rồi bốp một tiếng, dán ở trên đầu cô ấy.
" Hồng y nữ quỷ" sửng sốt, ngước nhìn anh tôi.
Vừa rồi cô ấy để tóc dài, tóc che hết hơn nửa khuôn mặt, lại vẫn luôn cúi đầu, lúc này cô ấy ngẩng mặt lên, mới nhận ra cô ấy còn rất trẻ tuổi, nhưng sắc mặt lại tái nhợt, môi đỏ như máu, hình như là cố ý hoá trang thành bộ dáng của quỷ.
"... Ngươi là pháp sư?!" Cô ấy ngạc nhiên nhìn chúng tôi: "Hay quá, hóa ra là Tề ca mời pháp sư đến!"
Giọng điệu này ...
“Chẳng lẽ ngươi là Tiểu Tam chen chân sao?" Anh tôi thẳng thắn hỏi.
Cô gái trẻ mặc váy voan đỏ, trang điểm đến giống quỷ, mặt đỏ lên, gật đầu, thấp giọng nói :" chuyện này ... Ta, ta có điểm khó nói .... "
Chương 573
Dịch : Vi Vu
"Làm Tiểu Tam mà còn có nỗi khổ sao? Đây là lần đầu tiên ta nghe nói đến chuyện này!" Anh tôi chế nhạo không thương tiếc.
Cô ấy lại cúi đầu, hai sợi tóc dài xõa xuống che hơn nửa khuôn mặt, chỉ có thể nhìn thấy đôi môi đỏ như máu, buổi tối nhìn bộ dạng này, nhất định sẽ khiến người ta sợ hãi!
Sau khi Thiệu Nhất Hàng biết cô gái này là người, hắn lập tức từ phía sau anh tôi đi ra.
Hắn nhìn cô gái trẻ, lạnh giọng nói: " ngươi không cần giả bộ đáng thương. Trên đời này ruồi bọ chỉ biết ăn những thứ có mùi, nếu hai cái háng của ngươi rộng quá, không kiểm soát được mùi, thì tự nhiên sẽ có ruồi bọ đến, giả bộ ngây thơ cái gì?"
phun……
Suýt chút nữa thì máu của tôi bắn xa ba thước, Thiệu Nhất Hàng cũng là cái lưỡi độc?
Hình ảnh cậu ấm tuấn tú trước đây của hắn đều là giả vờ sao?
Anh tôi trợn mắt há mồm quay đầu nhìn hắn, trong mắt hiện lên một tia “ngưỡng mộ”.
Cô gái cúi đầu đến càng thấp hơn.
"Đinh ..." Tầng cao nhất đã tới.
Ngoan ngoãn ở trong thang máy này lâu rồi, khu dân cư cao tầng sang trọng này cao quá.
Tôi đang đứng trong thang máy, nhìn ra cửa sổ kính cường lực trên tường, cảm thấy hơi choáng váng nên vội vàng quay lại đứng bên cạnh anh tôi.
Anh tôi đưa tay ôm lấy tôi , nhìn trái nhìn phải, toà nhà này có một thang bốn hộ gia đình, nhưng tầng cao nhất chỉ có hai hộ gia đình.
Hai hộ gia đình này đều là những ngôi nhà cao tầng sang trọng, diện tích rộng.
Theo Thiệu Nhất Hàng nói, giá trị thị trường của căn nhà này có lẽ hơn 30 triệu, bạn của hắn rất giàu, một gia đình có tiền như vậy, có kẻ thứ ba chen chân, nếu ly hôn mà phân chia tài sản, thì cũng sẽ được một khoản tiền khổng lồ, hà tất gì phải cực đoan mà đi nhảy lầu tự sát?
Hơn nữa ... hầu hết những kẻ có tiền đều khá cởi mở, vì vậy họ sẽ không thể chịu được bất kỳ cú sốc tình cảm nào.
Thiệu Nhất Hàng có nói cẩu huyết của gia đình này rất kỳ lạ, ngữ khí còn có chút chế giễu, không biết có câu chuyện nào làm đổi mới tam quan.
“Đây.” Thiệu Nhất Hàng chỉ vào cánh cửa bên trái.
Tôi theo thói quen quan sát xung quanh, nhìn thấy một bó cành cây mềm mại buộc vào cửa chống trộm bên phải ngôi nhà.
Tôi chọc anh tôi, ra hiệu cho anh nhìn về phía sau của cánh cửa kia.
Đó là cành liễu, hiện tại phương bắc đang là mùa đông, trên cây liễu chỉ còn lại có cành, trên cửa liền buộc một bó cành trụi lụi.
Cùng với ngọn đèn dầu xa hoa ở gian cầu thang và cửa chống trộm có mã khoá thật không hợp nhau.
Thiệu Nhất Hàng kinh ngạc hỏi: "Ngươi đang nhìn cái gì?"
“Ai sống trong ngôi nhà này?” Anh tôi hỏi.
Thiệu Nhất Hàng nhíu mày nói: "Làm sao ta biết được? Đợi chút nữa hỏi Lão Tề xem hắn có biết không?"
Ở các thành phố lớn hàng xóm không quen biết nhau là chuyện bình thường, chúng tôi bước đến trước cửa nhà của người tên là " Lão Tề" bạn của Thiệu Nhất Hàng, hắn ấn chuông cửa, chờ người bên trong ra mở cửa
Tôi nhân cơ hội này nhìn "Tiểu Tam" đang cúi đầu theo chúng tôi.
Tiểu Tam cô nương này thoạt nhìn trông như một sinh viên đại học, gương mặt được trang điểm giống nữ quỷ kia không che giấu được vẻ trẻ con.
Sinh viên làm Tiểu Tam, đây cũng không phải là tin tức gì mới mẻ.
Một số là theo nhu cầu, một số là chơi bời , v.v.
Loại chuyện này không thể nói ai đúng ai sai, nhưng kiểu ví với ruồi bọ của Thiệu Nhất Hàng rất chuẩn xác.
Bên trong cánh cửa gỗ đào nặng nề mở ra, một người đàn ông tóc tai bù xù, râu xồm xoàm đứng sau cánh cửa chống trộm, qua lan can nhìn chúng tôi.
“Ngươi được lắm, trong nhà có chuyện lớn như vậy, mà ngươi vẫn có thể mơ màng!" Thiệu Nhất Hàng nhíu mày.
Lão Tề trông chừng ba mươi tuổi, khí chất nghệ sĩ u sầu, chậm rãi nói: " không rượu sinh mộng tử thì ta phải làm sao? Ta phải đối mặt với chuyện này như thế nào--"
Lời còn chưa dứt, hắn đã nhìn thấy " Tiểu Tam" đang đứng sau lưng chúng tôi.
Trong nháy mắt, thân thể của hắn giống như bị nhiễm điện, hai mắt lồi ra, sắc mặt trắng bệch, lao thẳng đến phòng chống trộm ——
“Vợ ?!” Hắn khàn khàn gầm nhẹ lên một tiếng.
Chúng tôi sửng sốt, bất giác lùi lại.
Tiểu Tam ngẩng đầu lên, nở một nụ cười khó coi đến sầu khổ: "Cái đó ... Tề ca, là em..."
Đôi mắt lão Tề sững lại vài giây, sau đó dần dần bình tĩnh lại.
Biểu cảm này có vẻ đối với Tiểu Tam cũng không được yêu thích lắm nhỉ?
Hắn mở cửa chống trộm, nói: "Vào nhà nói chuyện ..."
Căn phòng lộn xộn, cảnh sát đến khám xét sau khi vụ tai nạn xảy ra, lão Tề hẳn là không còn tâm trí dọn dẹp, đồ đạc vứt bừa bãi, trong bếp còn có một đống hộp cơm.
"Lão Tề, đây là hai vị đại sư của Mộ Gia, bọn họ rất lợi hại, cô nương này đã từng gặp đại trưởng lão, chuyện của ngươi, đại khái ta đã nói qua, giờ ngươi có thể bổ sung thêm vài chi tiết đi!" Thiệu Nhất Hàng giới thiệu chúng tôi với Lão Tề.
Anh tôi đưa tay ra, bắt tay với Lão Tề, hỏi thẳng: "Đã mấy ngày rồi? Thời gian cụ thể xảy ra tai nạn là khi nào?"
"Bốn ngày ... hôm xảy ra tai nạn là nửa đêm, Gần đây chúng ta thường xuyên chiến tranh lạnh, ngủ phòng riêng. Ta còn không biết là cô ấy đã nhảy xuống, sáng sớm có người đi tập thể dục nhìn thấy báo công an, ta mới biết .... Lúc đó thi thể đã cứng ngắc, máu đã ngưng tụ thành băng... " Lòng hắn còn sợ hãi.
“Trước đây cô ấy có biểu hiện gì bất thường không?” Anh tôi nhíu mày hỏi.
Lão Tề liếc mắt nhìn Tiểu Tam, Tiểu Tam đáp: "... Tề phu nhân thường cãi nhau với ta, cho nên ta cũng không rõ lắm ..."
Thường xuyên cãi nhau với ngươi?
Nói như vậy hai người thường xuyên gặp nhau?
Thiệu Nhất Hàng nghe xong đột nhiên cười lạnh một cái --- nhất định hắn biết điều gì đó.
Anh tôi đối với những mối liên hệ tình cảm này không hứng thú lắm, anh nhún vai, nói: " được rồi, điều tra là việc của cảnh sát, ta sẽ không hỏi nhiều, Tề Tiên Sinh ngươi muốn ủy thác chúng ta làm gì? Trừ tà bắt quỷ thì Kim Kiều Độ U Phù Chú của em gái ta là nhất, trấn trạch, hoá sát, bố cục phong thủy thì tìm ta!"
Lão Tề nhất thời mở miệng, hỏi: " thu hai lần tiền sao?"
Phun ... tên này, giàu như thế mà còn tai quái?
Anh tôi cười nói: "Chỉ thu một lần, đừng lo lắng, chúng ta là người thiện tâm."
"Được rồi... Ta cảm thấy phòng của cô ấy có chút vấn đề, ta đến bây giờ vẫn không dám tới gần... Ta nghe nói mặc quần áo đỏ sẽ thành lệ quỷ, bảy ngày đầu hoàn hồn sẽ quay lại báo thù, ta sợ cô ấy sẽ giận chó đánh mèo với ta..." Mặt Tề tái mặt.
“Vậy thì chúng ta trước tiên hãy đến phòng của cô ấy nhìn xem!" Anh tôi nói.
Nữ chủ nhân tử vong do nhảy lầu ngủ trong phòng ngủ chính của căn nhà này, bên trong là phòng quần áo và phòng tắm, trộng rãi mà xa hoa.
" Trên trần nhà có đèn pha lê hình nón, trường khí hỗn loạn giống như mũi tên đang treo; cửa phòng tắm và cửa phòng ngủ đối diện nhau, đó là điều cấm kỵ ..." Tôi thì thầm với Lão Tề, kết quả vừa quay lại, Lão Tề không có cùng tôi đi vào, Vẫn đứng ở cửa với Tiểu Tam
Anh tôi cười nói: " thôi bỏ đi, Lão Tề chắc hẳn không muốn bước vào cái phòng này, đừng làm khó người khác, hehe ..."
Hehe?
Cười quỷ dị như vậy để làm gì?
Chương 574
Dịch : Vi Vu
Tôi nhìn về phía anh tôi, anh ấy và Thiệu Nhất Hàng đang đứng ở cửa phòng quần áo
Anh tôi ở bên trong ngó ngó, còn Thiệu Nhất Hàng khoanh tay dựa vào tủ quần áo, trên mặt hiện lên một nụ cười lạnh.
Hai người này càng ngày càng kết hợp ăn ý
"Sao hai người cười kì lạ vậy ..." Tôi nghiêng người hỏi.
Anh tôi trong ba lô luôn để gang tay, bởi vì khi ra ngoài làm việc thường xuyên phải dùng đến, cho nên khi sờ lên đồ vật anh không sợ để lại dấu vân tay, còn Thiệu Nhất Hàng hắn không có động vào thứ gì, hắn ôm hai tay nhìn anh tôi lục đồ đạc.
Tiểu Tam cô nương thì ở cửa lặng lẽ kéo kéo quần áo của Lão Tề, bọn họ bước ra khỏi cửa đi vào phòng làm việc.
Anh tôi quay đầu lại nhìn tôi một cái, nhắc nhở: " Tiểu Kiều, đi nghe lén xem bọn họ nói gì!"
Tôi nhíu mày nói: "Tại sao lại là em đi? Em không muốn nghe những lời nói riêng tư của bọn họ, chẳng qua là chỉ là chút tà dâm ..."
Chưa kịp nói xong, anh tôi đã lôi ra một vài thứ trong chiếc tủ bí mật nhỏ ở phòng quần áo.
Cái quái gì đây?
" Haha ..." Anh tôi nhịn không được cười cười, Thiệu Nhất Hàng cũng cười lạnh hai tiếng.
Nhìn thấy bộ dạng không thể hiểu của tôi, anh tôi nói: " Ngoan, Tiểu Kiều đừng nhìn cái này, mau đi nghe lén đi ... nghe lén rất quan trọng! Chúng ta phải tìm ra chuyện gì đã xảy ra."
Thái độ này rõ ràng là muốn tống cổ tôi đi.
Tôi đại khái đã đoán được mục đích sử dụng của mấy thứ này, nhưng tại sao trông chúng lại kỳ quái đến vậy?
Tôi mặc niệm Bảo Cáo triệu hoán Tiểu Quỷ Sai, phái bọn họ quang minh chính đại đi nghe lén hai người kia nói chuyện, còn tôi thì đứng ở cửa phòng quần áo, nhìn chằm chằm vào thứ mà anh tôi đang cầm.
"Hai người này thật thú vị. Ta không hiểu bọn họ là người như thế nào." Anh tôi nhìn những món đồ trong chiếc tủ nhỏ.
Tôi nhìn thấy những sợi dây thừng, đủ loại gậy kỳ dị, còn có cái đuôi, còn có một số dây trói tương tự như loại dùng cho bệnh nhân tâm thần, còn có hai cái quần có gậy .....
phun……
Đây giống như một buổi triển lãm của hội chợ XX
Tà dâm, tà dâm.
“Thiệu Tổng, giới thượng lưu các ngươi cũng chơi hạ lưu như vậy sao, ngươi thật sự không sợ nghiệp chướng?” Anh tôi cười hỏi.
Thiệu Nhất Hàng nhíu mày nói: "Đừng tính cả ta vào, ta là dòng nước trong hiếm có khó tìm."
"Khụ khụ khụ ..." Tôi suýt nữa bị sặc.
Thiệu Nhất Hàng nhìn tôi, bất mãn nói: " Tiểu Kiều cô nương, ngươi có ý gì vậy, cho đến bây giờ ta chưa bao giờ chơi loạn, cho dù ta có cái đó thì ta cũng không bao giờ làm điều xằng bậy!"
“Thôi, được rồi, các người tiếp tục thảo luận, ta sẽ không xen vào.” Tôi cố nén cười, cố gắng kéo ra vẻ nghiêm túc.
Anh tôi tiếp tục bày ra bộ dạng đang giải quyết vụ án, vuốt cằm cười xấu xa nói: "Thật thú vị ... Ta vốn tưởng rằng nam chủ nhân làm với Tiểu Tam, nhưng bây giờ xem ra ... nam chủ nhân là người bị hại."
Cái gì? Lời này là như thế nào?
“Nhìn những dụng cụ này, rõ ràng là do phụ nữ sử dụng… hơn nữa đối tượng tác động cũng là phụ nữ. Bằng không, cô ấy muốn con X hai đầu này làm gì?” Anh tôi cong môi khinh thường: “Tuân thủ luật Âm Dương không tốt sao? Còn muốn nhập tà dâm. "
Thiệu Nhất Hàng cau mày hỏi: "Ngươi nói tà dâm, tà dâm là gì?
Anh tôi nhún vai: " ngươi không tin thì hỏi làm gì?"
Thiệu Nhất Hàng không cam lòng quay đầu lại nhìn tôi: "Tiểu Kiều cô nương, giải thích một chút được không?"
"Uh ... Chính là làm điều đó với một người khác không phải là vợ / chồng của mình ... Còn chìm đắm trong những điều không chính đáng với người không thích hợp, ở nơi không thích hợp, hoặc vào thời điểm không thích hợp ... tất cả đều được coi là tà dâm." Tôi Giải thích.
“Các ngươi nói chuyện đều thần bí, cái gì không thích hợp?" Thiệu Nhất Hàng nhíu mày nói.
"Đó là trái với quy luật tự nhiên, âm dương thuận nghịch, luân thường đạo đức, dưỡng sinh, tĩnh tâm, đều là những hành động không tốt, không phù hợp. Sẽ phạm giới tà dâm, tà dâm nhất định sẽ làm tổn hại phúc đúc ... Nếu phúc đức thâm hậu, thì sẽ không thể nhìn thấy trong khoảng một thời gian, nếu người đó không có phúc đức, thì sẽ dễ dàng sảy ra chuyện!"
Tôi giải thích, thấy hắn nhíu mày, trong lòng có chút không vui, liền nói thêm một câu: "ngươi Không tin, có thể nghe một chút, không cần tôn sùng coi như kim chỉ nam!"
" ..... Ngươi nói dễ dàng sảy ra chuyện, cái này ta tin!" Hắn đột nhiên nói.
Hắn cười lạnh nói :" Bao nhiêu quan chức bị Tiểu Tam kéo xuống?"
Tôi không dám nói tiếp, xem ra cha hắn cũng có vấn đề về phương diện này.
Anh tôi kiểm tra một hồi, trong lòng đã rõ, hơn nữa tiểu quỷ sai còn trộm chạy về báo tin.
"Tiểu Nương Nương, huynh trưởng đại nhân, nam nhân kia vẫn luôn mắng mỏ nữ nhân kia, nói nữ nhân kia đã khiến vợ hắn phát điên, mới làm ra việc tự sát ngu ngốc này!"
“ Nữ nhân đó nói gì?” Anh tôi hỏi.
"Nữ nhân nói cô ấy không mong đợi kết quả này..."
Chuyện này thực sự cẩu huyết đến không thôi, nữ chủ nhân của nhà này tự sát là một người song tính luyến giả, ở trước mặt người phụ nữ khác thì cô ấy rất mạnh mẽ, ví dụ như đối với Tiểu Tam này, đem Tiểu Tam này kéo xuống nước, tiếp nhận loại yêu say đắm không tầm thường, còn cùng Tiểu Tam này khá tốt nữa.
Nhưng Tiểu Tam này vì tò mò mà rơi xuống nước, sau khi chơi được một thời gian, cảm thấy có chút mệt mỏi liền muốn chia tay, hơn nữa vẫn thường xuyên qua lại cùng nam chủ nhân của ngôi nhà này.
Còn nam chủ nhân này vẫn luôn dung túng, có lần trộm cùng Tiểu Tam hẹn hò, thì bị nữ chủ nhân bắt được, nữ chủ nhân bị kích thích, cho nên tinh thần trạng thái vẫn luôn không ổn định.
Anh tôi cười nói: “Chuyện này cũng hơi buồn cười, có lẽ nữ nhân kia vốn cho rằng sẽ thuận lợi mọi bề, chân đứng hai thuyền rất hạnh phúc, kết quả phát hiện mình sai rồi, hai chiếc thuyền vẫn là của chính mình lại ghé vào nhau, cho nên mới điên loạn làm điều ngu ngốc!"
Thiệu Nhất Hàng chế nhạo nói : "Lão Tề vẫn luôn dung túng, vẫn luôn mặc kệ vợ, hắn biết vợ mình có đam mê với phương diện này nhưng không dám ý kiến, có lẽ hắn cảm thấy không cùng nam nhân làm chuyện đó thì hắn cũng không tính là bị đội nón xanh!"
Tiểu Quỷ Sai nói nhỏ: “ huynh trưởng đại nhân, ta còn nghe nữ nhân kia nói: thỉnh pháp sư đến thay đổi bố cục trong nhà, nhân tiện để cô ấy ngoan ngoãn rời đi trong bảy ngày đầu hồi hồn? Khi đó đôi ta có thể ở bên nhau, mà chúng ta cũng không hại cô ấy, là tự cô ấy đi nhảy lầu, trách chúng ta sao? Ta còn để cho cô ấy chơi mấy năm nay, cũng không nợ cô ấy cái gì!"
Khóe miệng anh tôi giật giật: " chuyện này ta thực sự không muốn quản ... bên kia cũng không muốn giúp!"
“Đừng nói như vậy… nếu chúng ta đã đến đây, hãy để cho âm dương trở lại vị trí cũ không phải tốt hơn sao, còn nhân quả báo ứng chúng ta cứ mặc kệ đi!" Tôi khuyên bảo.
Anh tôi bĩu môi, trước khi rời đi còn đưa cho mấy lá phù, hẹn bảy ngày đầu hoàn hồn sẽ quay trở lại.
Khi ra về, chúng tôi đứng trước cửa thang máy chờ thang máy.
Bên ngoài trời đang đổ tuyết, bầu trời u ám, tôi cảm giác sau lưng ớn lạnh, nổi da gà.
Thang máy ánh đèn sáng tỏ, phủ kín gạch men sứ, không có gì âm u cả ...
Đinh!
Cửa thang máy mở ra.
Đột nhiên một tiếng gầm từ trên trời rơi xuống: "Ai?!"
Tôi hoảng sợ! Cảm giác ớn lạnh sau lưng đột nhiên tăng lên rồi giảm dần.
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy một ông lão râu tóc bạc phơ đứng trong thang máy, nhíu màu trừng mắt nhìn chúng tôi ...
Dịch : Vi Vu
Người trong nhà lo lắng? Trước đây anh tôi không có quan tâm nhiều đến gia đình như vậy.
Chẳng nhẽ sau khi nghe Từ Nhã Kỳ giả giọng nói của Lâm Ngôn Thấm, trong lòng anh có chút lo lắng sao?
Lâm Ngôn Thấm tuy rằng được bảo vệ nghiêm ngặt, nhưng dù sao cô ấy cũng là người, ở nhiều thời điểm khó lòng mà đề phòng được.
Tôi nói với Mộ Vãn Thần chúng tôi muốn nhanh chóng trở về, hắn nói :" lão công của ngươi đem nơi đánh thành một mảnh phế tích, ngươi cứ như vậy buông tay mặc kệ sao?"
" Ách ... Anh ấy cũng là giúp ngươi mà, đừng nhỏ mọn như vậy chứ, dù sao ngôi làng này cũng không có người, người chết đã đi xa, các ngươi mang người của thành phố núi Vu Vương đến đây đóng quân, rồi bắt đầu đem dược liệu trên núi xuống đây cứu người ..... " Tôi có chút chột dạ nhìn xung quanh.
Lúc Giang Khởi Vân và Kế Đô đánh nhau, mặc dù anh ấy đã cố gắng kìm nén cơn giận, không để mình mất đi lý trí, nhưng cảnh hai vị Tôn Thần đánh nhau không giống người thường, những ngọn núi bên cạnh đều bị phá thành những lỗ hổng.
Mộ Vãn Thần thở dài, lắc đầu nói: "Một lát nữa ta sẽ đưa các ngươi ra ngoài, còn phải đi một đoạn đường dài nữa mới có tín hiệu điện thoại di động, sau đó mới có thể liên lạc với thế giới bên ngoài ... Chờ ta chuẩn bị một ít lương khô cho các ngươi."
Những người như chúng tôi vốn đã quen với cuộc sống thành thị bỗng chốc phải hành tẩu giữa chốn hoang sơ, trong lúc nhất thời vẫn không kịp thích ứng.
Thẩm Thanh Nhụy mang theo đệ tử của Thẩm Gia đi theo tôi, tôi âm thầm quyết định, đợi chúng tôi đi ra ngoài, tôi sẽ triệu hoán Bạch Vô Thường hạ cấm chú lên đầu bọn họ.
Anh tôi một đường phàn nàn nói chuyến đi này quá mệt, thuê xe ở trong ngôi làng đó, cọc 200 ngàn tiền thế chấp.
Hơn nữa đã lâu rồi chúng tôi không có kinh doanh, trên tay tôi, tuy rằng có rất nhiều tiền, nhưng chi tiêu hàng ngày cũng rất lớn, nếu như vậy, nhất định sẽ không được.
Sau khi đến Đế Đô, chúng tôi căn bản rất bận rộn, buôn bán đã bị ném sang một bên.
Thẩm Thanh Nhụy nghe xong những lời này, nói :" Thẩm Gia không thiếu tiền, cần phải dùng bao nhiêu tiền, không phải một câu nói của ngươi là xong sao!"
" Ta không có ý định dùng tiền của Thẩm Gia!" Tôi liếc nhìn cô ấy một cái, nhìn thấy cô ấy lộ ra vẻ không vui trong chốc lát
Cô ấy dù có thế nào đối với Thẩm Gia vẫn có chút tình cảm, trước kia cô ấy là một linh hồn thực vật, chỉ biết nghe lời, không hiểu thất tình lục dục, sau khi chuyển thế làm người, thì mới hiểu được cái này.
Rốt cuộc, tôi cũng chỉ là quản lý thay Thẩm Gia, và bao hàm luôn khổ tâm của Thẩm Lão Thái mà thôi ---- bà ấy lo lắng Thẩm Thanh Nhụy làm tôi tức giận, chọc đến tôi đẩy Thẩm Gia vào cảnh tuyệt vọng, cho đến khi sụp đổ.
Chi bằng làm một quyết định lớn, đem Thẩm Gia giao cho tôi, để tôi nhìn mẹ tôi đã bảo vệ Thẩm Gia như thế nào, cho đến khi .....
Cho đến khi Thẩm Thanh Nhụy hoàn toàn chấp nhận ý niệm "chỉ là một người" này mới thôi.
Vất vả quay lại cả quãng đường, cuối cùng chúng tôi cũng ra khỏi núi sâu rừng già này, đi đến nơi có tín hiệu rồi liên lạc về nhà, hành lý của Thẩm Thanh Nhụy và những người khác đều bị tiêu hủy, không có thẻ căn cước nên không thể đi máy bay và tàu cao tốc.
Tôi đành phải lấy một chút tiền giao cho Thẩm Thanh Nhuỵ để bọn họ thuê một chiếc xe chạy đường dài, quay lại xin thẻ căn cước.
Tôi và anh tôi thì không ngừng nghỉ quay trở về Đế Đô.
Lâm Ngôn Hoan ở trong điện thoại trách móc tôi, nói tôi đi đến mấy ngày liền, văn kiện nhận mệnh đã được thông qua, tôi cư nhiên lại không ở đó, cuối cùng hắn mang theo tổng quản của Thẩm Gia cùng Lão Tác đi giúp tôi làm các thủ tục liên quan.
Tôi chỉ có thể nói lời xin lỗi, sau đó kiểm điểm sâu sắc chính mình rằng đã không báo cáo chi tiết hành trình, không có đúng hạn trở về báo cáo đúng thời gian.
Lâm Ngôn Hoan nhịn không được cười nói :"Được rồi, cô biết tổ chức có yêu cầu nghiêm ngặt là tốt. Lần sau đừng lại không báo cáo hành trình. Đừng để tổ chức điều tra hướng đi của cô ... Tôi nói thật, không phải nói giỡn!"
"…… Vâng."
Anh tôi vừa nhai khoai tây chiên vừa dựa vào khung cửa nhìn tôi ở hành lang gọi điện, cười nói: "Thật tuyệt vời, Tiểu Kiều nhà ta bây giờ đã trở thành một nhà cố vấn đặc biệt. Chà chà chà, chiếc ghế mà Tư Đồ Lão đông tây để lại, thật nhanh đã bị em ngồi lên rồi, chà chà, về sau anh làm kinh doanh, có khi lên như diều gặp gió!"
Vừa dứt lời, điện thoại trong túi quần rung lên, anh tôi móc ra nhìn, mặt mũi tối sầm lại.
Không cần phải nói, tôi cũng đoán được đó là ai.
Là thanh niên trẻ đẹp Thiệu Nhất Hàng, Thiệu Tổng.
Ngoài hắn ra, còn ai có thể khiến anh tôi nhìn số điện thoại thôi cũng đen mặt?
" Nghe đi, nói không chừng hắn có việc muốn chiếu cố cho anh!" Tôi vui vẻ nói.
Anh tôi khoé miệng giật giật, Thiệu Nhất Hàng gọi điện, nhất định sẽ là chuyện phiền phức.
Thiệu Nhất Hàng cũng là một người khôn khéo, tuy rằng hắn đã vài lần tiếp xúc với chúng tôi, nhưng khi không có việc gì, hắn vẫn duy trì một khoảng cách.
Như vậy, lúc hắn nói chuyện công việc mới tốt, việc công sử theo phép công.
Anh tôi nghe điện thoại, Đại Bảo và Lão Tác đi mua đồ ăn cũng trở về, não não đứng ở cửa dặn dò Lão Tác hấp rau và xay nhuyễn.
Cuộc sống sinh hoạt náo nhiệt và bình thường như vậy, làm tôi cảm thấy sự bình yên và hòa hợp thỏa mãn hơn bất kỳ cái tu vi Đạo giáo nào.
" Tiểu Kiều, Thiệu Tổng giới thiệu việc cho chúng ta, một người quen trong ra đình của hắn đã chết, phí vất vả là bảy số, có nhận không?" Anh tôi che điện thoại hỏi tôi.
Tôi nhíu mày: " nhận đi, sao lại không nhận được, tiết kiệm thêm hai con số bảy, chúng ta sẽ có vốn khởi nghiệp."
Thiệu Nhất Hàng tìm đến chúng tôi nhất định là có chuyện không tốt, điểm này căn bản không cần hoài nghi.
Hắn lái xe đến đón chúng tôi, anh tôi mới đưa Lâm Ngôn Thấm về nhà, Thiệu Nhất Hàng cười xấu xa, nhìn anh tôi nói :" không tồi, phò mã Lâm Gia, Lâm Tiểu Thư thích ngươi như vậy, về sau ngươi nên chiếu cố ta một chút!"
Anh tôi liếc hắn một cái rồi kéo tôi vào ghế sau xe.
Hắn kể ngắn gọn với chúng tôi những gì đã xảy ra: "Ta có một người bạn, đã kết hôn nhưng không có con, mấy hôm trước vợ hắn nhảy lầu, ở đó không có người!"
“… Không cần phải nói, cốt truyện này quá cẩu huyết, nhất định là Tiểu Tam chen chân rồi, hắn lo lắng vợ hắn sau bảy ngày hồi hồn, sẽ quay lại đối phó với Tiểu Tam, có phải không?" Anh tôi chế nhạo khinh thường.
"Hừm ... Không sai, đến đó ngươi hỏi nhiều hơn một chút, hẳn là có thể biết được chân tướng ... Haha ... " Thiệu Nhất Hàng cười đến quái dị.
Thật sự đơn giản như vậy sao? Tôi nghi hoặc nhìn góc nghiêng của Thiệu Nhất Hàng, hắn đang cười, hơn nữa nụ cười có chút thần bí khó lường.
" Ta nói này Thiệu Tổng, nhà của chúng ta đang cố gắng tẩy trắng, về sau ngươi đừng tùy ý giới thiệu những việc khó cho chúng ta .... Ta tính toán sau này sẽ xem dương, không xem âm, xem âm quá mệt mỏi, không bằng nhìn xem phương hướng, phong thủy!" Tôi nhắc nhở hắn.
" haha, cốt truyện cẩu huyết này không đi theo con đường bình thường, rất kỳ lạ, các ngươi đến xem sẽ biết!"
Hắn lái xe vào một khu dân cư cao cấp, tôi nhìn thấy một tòa nhà được băng rào chắn ở tầng dưới, gần đó có nhân viên bảo vệ đi tuần.
"Vợ hắn chết ở đây?"
-------------------
Chương 572
Dịch : Vi Vu
Thiệu Nhất Hàng nhún vai: " Chắc vậy, ta chưa nhìn thấy hiện trường, nhưng nhà hắn ở tầng cao nhất, hẳn là—"
Hắn dừng lại, đột ngột đạp phanh.
Bồn hoa phía trước có vết máu, hẳn là sau khi từ trên cao rơi xuống, máu vung vãi bay loạn cho nên mới bay vào bồn hoa.
Tôi đã từng chứng kiến những quỷ hồn nhảy lầu tự tử, trạng thái của bọn họ vô cùng bi thảm đáng sợ, khớp xương trên cơ thể của bọn họ xoắn lại, hoặc là gặp được một điểm va đập, thân thể gãy làm đôi.
Nếu những người tự tử này có thể tận mắt chứng kiến cảnh tượng như vậy, không biết bọn họ có muốn làm những chuyện ngu ngốc như vậy không nữa.
“Tại sao không đi nữa?" Anh tôi hỏi.
Thiệu Nhất Hàng có chút bối rối, nhỏ giọng hỏi: "Nhìn thấy vết máu, ta có chút sợ hãi. Từ khi trong nhà sảy ra chuyện, nhìn thấy máu ta hay bị choáng váng .... "
" ..... Ngươi không phải là thiên kim tiểu thư, giả vờ cành vàng lá ngọc cái gì, đi nhanh lên, đừng lãng phí thời gian!" Anh tôi sốt ruột thúc giục.
Xe dừng ở bên cạnh bồn hoa, chúng tôi đi xuống, bảo vệ hung hăng nhìn tôi nói: "Làm gì?"
" Tới thăm bạn, có vấn đề gì sao?" Thiệu Nhất Hàng không vui trả lời.
"Cần phải khám xét người! Cảnh sát đã thông báo không được phép mang theo thiết bị quay phim! Để tránh rò rỉ thông tin ra ngoài!" Nhân viên bảo vệ ngăn trước mặt chúng tôi.
Thiệu Nhất Hàng nhíu mày nói: "Bây giờ chỉ cần dùng điện thoại di động là có thể quay phim chụp ảnh, các ngươi quản được sao? Thu điện thoại của ta ? Đây là điện thoại được đặc chế đặc biệt, làm hỏng đánh mất các ngươi có đền được không? Biến đi, chúng ta đến thăm bạn".
Nhân viên bảo vệ có chút tức giận, vốn dĩ hắn là bảo vệ được phái tới để ngăn cản phóng viên nên thường xuyên bị ăn mắng, còn gặp phải quan chức cấp cao đời thứ hai như Thiệu Nhất Hàng thì càng thêm kiêu ngạo.
Anh tôi rút điếu thuốc ra nói: "Đại ca, chúng ta thật sự tới đây thăm bạn, Ngươi xem chúng ta giống phóng viên ở đâu? Hơn nữa chuyện này đã mấy ngày rồi, chúng ta hiện giờ tới đoạt tin tức sao? Đoạt quỷ thì còn nghe được!"
Lời này của anh tôi đã làm cho nhân viên bảo vệ kinh động.
Nhân viên bảo vệ vội vàng xua tay: "Hừ ... Không được nói!"
Anh tôi cố ý hỏi: "Sao không được nói?"
Anh trực tiếp cuốn hai tờ tiền đỏ, lặng lẽ nhét vào túi của nhân viên bảo vệ.
Bảo vệ thấy anh tôi " hợp tác" như vậy, liền kéo sang một bên nói :" tiểu ca này, ta thấy ngươi là người tốt ( cho tiền là người tốt), ta nói thật với ngươi, chuyện này nếu là ở quê của ta, ta đã mời pháp sư đến lập đàn làm phép rồi!"
"Người thành phố lớn các ngươi không tin những điều này! Ngày đó ta tận mắt nhìn thấy ..... "
Anh tôi vội hỏi: " Ngươi nhìn thấy gì?"
Bảo vệ đại ca thần bí nói :" Ngươi không xem gần đây không phải tháng 12 âm lịch sao, sắp Tết Nguyên Đán rồi, tiểu khu của chúng ta đang căng dây tuyến, chuẩn bị treo đèn lồng .... Khi người phụ nữ nhảy xuống, sức mạnh thật khủng khiếp, đầu đều bị dây tuyến cắt đứt, vung ra một vũng máu lớn, cứ như vậy mà khảm trên bồn hoa..... "
" Nghe nói người phụ nữ mặc bộ đồ ngủ màu trắng. Sau khi đầu bay ra, máu chảy thành sông, toàn thân nhuộm đỏ, sáng sớm hôm sau lúc đến nhặt xác chết, ta tận mắt nhìn thấy, quần áo hầu như đều bị huyết tương bao phủ!"
"Ở quê hương của chúng ta, người chết mặc áo đỏ chắc chắn sẽ trở thành lệ quỷ! Hơn nữa, người phụ nữ này lại mặc quần áo bị máu nhuốm đỏ ( huyết y)!"
Hắn xoa tay nói: "Ta thấy các chuyên gia đến nghiên cứu, nhưng ta không nói đầu bay như thế nào, chỉ nói có thể nó vừa rơi xuống bồn hoa bị khảm vào thứ gì đó, rồi bị một lực lớn làm đứt .... Bảo vệ chúng ta nhận được mệnh lệnh, thiêu hủy tất cả những dây tuyến để treo đèn lồng!"
Anh tôi gật đầu nói: " không tồi, ngươi là người hiểu biết, biết loại tình huống này phải làm pháp .... "
Bảo vệ gật đầu nói: " không phải sao, người chết mặc một thân huyết y, nhất định có oán khí tận trời!"
Lòng tôi nói, chúng ta không phải là đến để thi pháp sao? Hy vọng không có tới muộn.
Đang nói chuyện này, Thiệu Nhất Hàng bấm chuông cửa, nổi giận đùng đùng hướng điện thoại mắng: "Đồ khốn kiếp, kêu ta tới cư nhiên lại đi ngủ, mau mở cửa cho chúng ta vào!"
Video trên điện thoại là một cái đầu tóc lộn xộn, hắn bấm mở khoá, cánh cửa mở ra, chúng tôi có thể vào thang máy.
Trong lúc chờ thang máy, Thiệu Nhất Hàng đột nhiên hỏi: "Các Ngươi nắm chắc mấy phần xử lý tốt chuyện này?"
" quỷ ảnh còn chưa thấy một cái! Xử lý cái xẻng!" Anh tôi phun trào nói.
Trong thang máy truyền ra một hơi thở lạnh lẽo đặc biệt, chúng tôi chuẩn bị bước vào, đằng sau phát ra tiếng nói của một người phụ nữ.
"Xin chào, vui lòng đợi ..." Thanh âm này kêu to, sau đó chạy vào thang máy của chúng tôi.
Đó là một cô gái, mặc một chiếc váy voan to màu đỏ, khuôn mặt nhợt nhạt, giọng nói dịu dàng.
Anh tôi và tôi tròn xoe đôi mắt nhìn - hồng y nữ quỷ?
"Hồng y nữ quỷ" này bước nhanh vào thang máy, nói với anh tôi: "Cảm ơn, phiền các vị giúp tôi ấn chuông lên tầng cao nhất, xin cảm ơn ..... "
Tầng cao nhất? !
Thiệu Nhất Hàng bất giác co người lại, nấp sau lưng anh tôi.
Anh tôi thật sự có mị lực, ngay cả gay cũng làm ra hành động chim nhỏ nép vào người, thật là buồn nôn chết người.
" Hồng y nữ quỷ" này đứng sau lưng tôi, tôi nhịn không được, nhìn vào hình ảnh phản chiếu của cô ấy trong gương giám sát.
Tại sao nữ quỷ không sợ người?
Nếu là nữ quỷ, hẳn là có thể cảm nhận được hơi thở và tu vi của pháp sư, chẳng nhẽ cô ấy không cảm nhận được hơi thở của chúng tôi khác với người thường sao?
Tôi trộm ngửi ngửi, trên người cô ấy không có quỷ khí, nhưng lại có một mùi máu tanh.
Anh tôi nhịn không được nói: "Người đẹp, trên người mang theo cái gì đó, có mùi vị thật khó ngửi?"
Ách?
" Hồng y nữ quỷ" sửng sốt, nhỏ giọng nói: " À ... Ta đi đến vườn cây tìm một bông hoa hỏng .... Còn trộm moi một ít mang theo bên người.!"
Hoa hỏng? Đó có phải là loài hoa hôi có tên khoa học là Titan Konjac?
Nghe nói mười năm mới nở một lần, hoa có thể tỏa hương dài một km, mùi ban đêm càng nồng hơn, có thể thu hút những côn trùng nhỏ đến ăn.
Tại sao lại có người cố tình làm cho mình hôi như vậy?
" Ngươi ... Có phải đầu óc của ngươi không được bình thường không?" Anh tôi móc ra một lá phù chú trừ tà rồi bốp một tiếng, dán ở trên đầu cô ấy.
" Hồng y nữ quỷ" sửng sốt, ngước nhìn anh tôi.
Vừa rồi cô ấy để tóc dài, tóc che hết hơn nửa khuôn mặt, lại vẫn luôn cúi đầu, lúc này cô ấy ngẩng mặt lên, mới nhận ra cô ấy còn rất trẻ tuổi, nhưng sắc mặt lại tái nhợt, môi đỏ như máu, hình như là cố ý hoá trang thành bộ dáng của quỷ.
"... Ngươi là pháp sư?!" Cô ấy ngạc nhiên nhìn chúng tôi: "Hay quá, hóa ra là Tề ca mời pháp sư đến!"
Giọng điệu này ...
“Chẳng lẽ ngươi là Tiểu Tam chen chân sao?" Anh tôi thẳng thắn hỏi.
Cô gái trẻ mặc váy voan đỏ, trang điểm đến giống quỷ, mặt đỏ lên, gật đầu, thấp giọng nói :" chuyện này ... Ta, ta có điểm khó nói .... "
Chương 573
Dịch : Vi Vu
"Làm Tiểu Tam mà còn có nỗi khổ sao? Đây là lần đầu tiên ta nghe nói đến chuyện này!" Anh tôi chế nhạo không thương tiếc.
Cô ấy lại cúi đầu, hai sợi tóc dài xõa xuống che hơn nửa khuôn mặt, chỉ có thể nhìn thấy đôi môi đỏ như máu, buổi tối nhìn bộ dạng này, nhất định sẽ khiến người ta sợ hãi!
Sau khi Thiệu Nhất Hàng biết cô gái này là người, hắn lập tức từ phía sau anh tôi đi ra.
Hắn nhìn cô gái trẻ, lạnh giọng nói: " ngươi không cần giả bộ đáng thương. Trên đời này ruồi bọ chỉ biết ăn những thứ có mùi, nếu hai cái háng của ngươi rộng quá, không kiểm soát được mùi, thì tự nhiên sẽ có ruồi bọ đến, giả bộ ngây thơ cái gì?"
phun……
Suýt chút nữa thì máu của tôi bắn xa ba thước, Thiệu Nhất Hàng cũng là cái lưỡi độc?
Hình ảnh cậu ấm tuấn tú trước đây của hắn đều là giả vờ sao?
Anh tôi trợn mắt há mồm quay đầu nhìn hắn, trong mắt hiện lên một tia “ngưỡng mộ”.
Cô gái cúi đầu đến càng thấp hơn.
"Đinh ..." Tầng cao nhất đã tới.
Ngoan ngoãn ở trong thang máy này lâu rồi, khu dân cư cao tầng sang trọng này cao quá.
Tôi đang đứng trong thang máy, nhìn ra cửa sổ kính cường lực trên tường, cảm thấy hơi choáng váng nên vội vàng quay lại đứng bên cạnh anh tôi.
Anh tôi đưa tay ôm lấy tôi , nhìn trái nhìn phải, toà nhà này có một thang bốn hộ gia đình, nhưng tầng cao nhất chỉ có hai hộ gia đình.
Hai hộ gia đình này đều là những ngôi nhà cao tầng sang trọng, diện tích rộng.
Theo Thiệu Nhất Hàng nói, giá trị thị trường của căn nhà này có lẽ hơn 30 triệu, bạn của hắn rất giàu, một gia đình có tiền như vậy, có kẻ thứ ba chen chân, nếu ly hôn mà phân chia tài sản, thì cũng sẽ được một khoản tiền khổng lồ, hà tất gì phải cực đoan mà đi nhảy lầu tự sát?
Hơn nữa ... hầu hết những kẻ có tiền đều khá cởi mở, vì vậy họ sẽ không thể chịu được bất kỳ cú sốc tình cảm nào.
Thiệu Nhất Hàng có nói cẩu huyết của gia đình này rất kỳ lạ, ngữ khí còn có chút chế giễu, không biết có câu chuyện nào làm đổi mới tam quan.
“Đây.” Thiệu Nhất Hàng chỉ vào cánh cửa bên trái.
Tôi theo thói quen quan sát xung quanh, nhìn thấy một bó cành cây mềm mại buộc vào cửa chống trộm bên phải ngôi nhà.
Tôi chọc anh tôi, ra hiệu cho anh nhìn về phía sau của cánh cửa kia.
Đó là cành liễu, hiện tại phương bắc đang là mùa đông, trên cây liễu chỉ còn lại có cành, trên cửa liền buộc một bó cành trụi lụi.
Cùng với ngọn đèn dầu xa hoa ở gian cầu thang và cửa chống trộm có mã khoá thật không hợp nhau.
Thiệu Nhất Hàng kinh ngạc hỏi: "Ngươi đang nhìn cái gì?"
“Ai sống trong ngôi nhà này?” Anh tôi hỏi.
Thiệu Nhất Hàng nhíu mày nói: "Làm sao ta biết được? Đợi chút nữa hỏi Lão Tề xem hắn có biết không?"
Ở các thành phố lớn hàng xóm không quen biết nhau là chuyện bình thường, chúng tôi bước đến trước cửa nhà của người tên là " Lão Tề" bạn của Thiệu Nhất Hàng, hắn ấn chuông cửa, chờ người bên trong ra mở cửa
Tôi nhân cơ hội này nhìn "Tiểu Tam" đang cúi đầu theo chúng tôi.
Tiểu Tam cô nương này thoạt nhìn trông như một sinh viên đại học, gương mặt được trang điểm giống nữ quỷ kia không che giấu được vẻ trẻ con.
Sinh viên làm Tiểu Tam, đây cũng không phải là tin tức gì mới mẻ.
Một số là theo nhu cầu, một số là chơi bời , v.v.
Loại chuyện này không thể nói ai đúng ai sai, nhưng kiểu ví với ruồi bọ của Thiệu Nhất Hàng rất chuẩn xác.
Bên trong cánh cửa gỗ đào nặng nề mở ra, một người đàn ông tóc tai bù xù, râu xồm xoàm đứng sau cánh cửa chống trộm, qua lan can nhìn chúng tôi.
“Ngươi được lắm, trong nhà có chuyện lớn như vậy, mà ngươi vẫn có thể mơ màng!" Thiệu Nhất Hàng nhíu mày.
Lão Tề trông chừng ba mươi tuổi, khí chất nghệ sĩ u sầu, chậm rãi nói: " không rượu sinh mộng tử thì ta phải làm sao? Ta phải đối mặt với chuyện này như thế nào--"
Lời còn chưa dứt, hắn đã nhìn thấy " Tiểu Tam" đang đứng sau lưng chúng tôi.
Trong nháy mắt, thân thể của hắn giống như bị nhiễm điện, hai mắt lồi ra, sắc mặt trắng bệch, lao thẳng đến phòng chống trộm ——
“Vợ ?!” Hắn khàn khàn gầm nhẹ lên một tiếng.
Chúng tôi sửng sốt, bất giác lùi lại.
Tiểu Tam ngẩng đầu lên, nở một nụ cười khó coi đến sầu khổ: "Cái đó ... Tề ca, là em..."
Đôi mắt lão Tề sững lại vài giây, sau đó dần dần bình tĩnh lại.
Biểu cảm này có vẻ đối với Tiểu Tam cũng không được yêu thích lắm nhỉ?
Hắn mở cửa chống trộm, nói: "Vào nhà nói chuyện ..."
Căn phòng lộn xộn, cảnh sát đến khám xét sau khi vụ tai nạn xảy ra, lão Tề hẳn là không còn tâm trí dọn dẹp, đồ đạc vứt bừa bãi, trong bếp còn có một đống hộp cơm.
"Lão Tề, đây là hai vị đại sư của Mộ Gia, bọn họ rất lợi hại, cô nương này đã từng gặp đại trưởng lão, chuyện của ngươi, đại khái ta đã nói qua, giờ ngươi có thể bổ sung thêm vài chi tiết đi!" Thiệu Nhất Hàng giới thiệu chúng tôi với Lão Tề.
Anh tôi đưa tay ra, bắt tay với Lão Tề, hỏi thẳng: "Đã mấy ngày rồi? Thời gian cụ thể xảy ra tai nạn là khi nào?"
"Bốn ngày ... hôm xảy ra tai nạn là nửa đêm, Gần đây chúng ta thường xuyên chiến tranh lạnh, ngủ phòng riêng. Ta còn không biết là cô ấy đã nhảy xuống, sáng sớm có người đi tập thể dục nhìn thấy báo công an, ta mới biết .... Lúc đó thi thể đã cứng ngắc, máu đã ngưng tụ thành băng... " Lòng hắn còn sợ hãi.
“Trước đây cô ấy có biểu hiện gì bất thường không?” Anh tôi nhíu mày hỏi.
Lão Tề liếc mắt nhìn Tiểu Tam, Tiểu Tam đáp: "... Tề phu nhân thường cãi nhau với ta, cho nên ta cũng không rõ lắm ..."
Thường xuyên cãi nhau với ngươi?
Nói như vậy hai người thường xuyên gặp nhau?
Thiệu Nhất Hàng nghe xong đột nhiên cười lạnh một cái --- nhất định hắn biết điều gì đó.
Anh tôi đối với những mối liên hệ tình cảm này không hứng thú lắm, anh nhún vai, nói: " được rồi, điều tra là việc của cảnh sát, ta sẽ không hỏi nhiều, Tề Tiên Sinh ngươi muốn ủy thác chúng ta làm gì? Trừ tà bắt quỷ thì Kim Kiều Độ U Phù Chú của em gái ta là nhất, trấn trạch, hoá sát, bố cục phong thủy thì tìm ta!"
Lão Tề nhất thời mở miệng, hỏi: " thu hai lần tiền sao?"
Phun ... tên này, giàu như thế mà còn tai quái?
Anh tôi cười nói: "Chỉ thu một lần, đừng lo lắng, chúng ta là người thiện tâm."
"Được rồi... Ta cảm thấy phòng của cô ấy có chút vấn đề, ta đến bây giờ vẫn không dám tới gần... Ta nghe nói mặc quần áo đỏ sẽ thành lệ quỷ, bảy ngày đầu hoàn hồn sẽ quay lại báo thù, ta sợ cô ấy sẽ giận chó đánh mèo với ta..." Mặt Tề tái mặt.
“Vậy thì chúng ta trước tiên hãy đến phòng của cô ấy nhìn xem!" Anh tôi nói.
Nữ chủ nhân tử vong do nhảy lầu ngủ trong phòng ngủ chính của căn nhà này, bên trong là phòng quần áo và phòng tắm, trộng rãi mà xa hoa.
" Trên trần nhà có đèn pha lê hình nón, trường khí hỗn loạn giống như mũi tên đang treo; cửa phòng tắm và cửa phòng ngủ đối diện nhau, đó là điều cấm kỵ ..." Tôi thì thầm với Lão Tề, kết quả vừa quay lại, Lão Tề không có cùng tôi đi vào, Vẫn đứng ở cửa với Tiểu Tam
Anh tôi cười nói: " thôi bỏ đi, Lão Tề chắc hẳn không muốn bước vào cái phòng này, đừng làm khó người khác, hehe ..."
Hehe?
Cười quỷ dị như vậy để làm gì?
Chương 574
Dịch : Vi Vu
Tôi nhìn về phía anh tôi, anh ấy và Thiệu Nhất Hàng đang đứng ở cửa phòng quần áo
Anh tôi ở bên trong ngó ngó, còn Thiệu Nhất Hàng khoanh tay dựa vào tủ quần áo, trên mặt hiện lên một nụ cười lạnh.
Hai người này càng ngày càng kết hợp ăn ý
"Sao hai người cười kì lạ vậy ..." Tôi nghiêng người hỏi.
Anh tôi trong ba lô luôn để gang tay, bởi vì khi ra ngoài làm việc thường xuyên phải dùng đến, cho nên khi sờ lên đồ vật anh không sợ để lại dấu vân tay, còn Thiệu Nhất Hàng hắn không có động vào thứ gì, hắn ôm hai tay nhìn anh tôi lục đồ đạc.
Tiểu Tam cô nương thì ở cửa lặng lẽ kéo kéo quần áo của Lão Tề, bọn họ bước ra khỏi cửa đi vào phòng làm việc.
Anh tôi quay đầu lại nhìn tôi một cái, nhắc nhở: " Tiểu Kiều, đi nghe lén xem bọn họ nói gì!"
Tôi nhíu mày nói: "Tại sao lại là em đi? Em không muốn nghe những lời nói riêng tư của bọn họ, chẳng qua là chỉ là chút tà dâm ..."
Chưa kịp nói xong, anh tôi đã lôi ra một vài thứ trong chiếc tủ bí mật nhỏ ở phòng quần áo.
Cái quái gì đây?
" Haha ..." Anh tôi nhịn không được cười cười, Thiệu Nhất Hàng cũng cười lạnh hai tiếng.
Nhìn thấy bộ dạng không thể hiểu của tôi, anh tôi nói: " Ngoan, Tiểu Kiều đừng nhìn cái này, mau đi nghe lén đi ... nghe lén rất quan trọng! Chúng ta phải tìm ra chuyện gì đã xảy ra."
Thái độ này rõ ràng là muốn tống cổ tôi đi.
Tôi đại khái đã đoán được mục đích sử dụng của mấy thứ này, nhưng tại sao trông chúng lại kỳ quái đến vậy?
Tôi mặc niệm Bảo Cáo triệu hoán Tiểu Quỷ Sai, phái bọn họ quang minh chính đại đi nghe lén hai người kia nói chuyện, còn tôi thì đứng ở cửa phòng quần áo, nhìn chằm chằm vào thứ mà anh tôi đang cầm.
"Hai người này thật thú vị. Ta không hiểu bọn họ là người như thế nào." Anh tôi nhìn những món đồ trong chiếc tủ nhỏ.
Tôi nhìn thấy những sợi dây thừng, đủ loại gậy kỳ dị, còn có cái đuôi, còn có một số dây trói tương tự như loại dùng cho bệnh nhân tâm thần, còn có hai cái quần có gậy .....
phun……
Đây giống như một buổi triển lãm của hội chợ XX
Tà dâm, tà dâm.
“Thiệu Tổng, giới thượng lưu các ngươi cũng chơi hạ lưu như vậy sao, ngươi thật sự không sợ nghiệp chướng?” Anh tôi cười hỏi.
Thiệu Nhất Hàng nhíu mày nói: "Đừng tính cả ta vào, ta là dòng nước trong hiếm có khó tìm."
"Khụ khụ khụ ..." Tôi suýt nữa bị sặc.
Thiệu Nhất Hàng nhìn tôi, bất mãn nói: " Tiểu Kiều cô nương, ngươi có ý gì vậy, cho đến bây giờ ta chưa bao giờ chơi loạn, cho dù ta có cái đó thì ta cũng không bao giờ làm điều xằng bậy!"
“Thôi, được rồi, các người tiếp tục thảo luận, ta sẽ không xen vào.” Tôi cố nén cười, cố gắng kéo ra vẻ nghiêm túc.
Anh tôi tiếp tục bày ra bộ dạng đang giải quyết vụ án, vuốt cằm cười xấu xa nói: "Thật thú vị ... Ta vốn tưởng rằng nam chủ nhân làm với Tiểu Tam, nhưng bây giờ xem ra ... nam chủ nhân là người bị hại."
Cái gì? Lời này là như thế nào?
“Nhìn những dụng cụ này, rõ ràng là do phụ nữ sử dụng… hơn nữa đối tượng tác động cũng là phụ nữ. Bằng không, cô ấy muốn con X hai đầu này làm gì?” Anh tôi cong môi khinh thường: “Tuân thủ luật Âm Dương không tốt sao? Còn muốn nhập tà dâm. "
Thiệu Nhất Hàng cau mày hỏi: "Ngươi nói tà dâm, tà dâm là gì?
Anh tôi nhún vai: " ngươi không tin thì hỏi làm gì?"
Thiệu Nhất Hàng không cam lòng quay đầu lại nhìn tôi: "Tiểu Kiều cô nương, giải thích một chút được không?"
"Uh ... Chính là làm điều đó với một người khác không phải là vợ / chồng của mình ... Còn chìm đắm trong những điều không chính đáng với người không thích hợp, ở nơi không thích hợp, hoặc vào thời điểm không thích hợp ... tất cả đều được coi là tà dâm." Tôi Giải thích.
“Các ngươi nói chuyện đều thần bí, cái gì không thích hợp?" Thiệu Nhất Hàng nhíu mày nói.
"Đó là trái với quy luật tự nhiên, âm dương thuận nghịch, luân thường đạo đức, dưỡng sinh, tĩnh tâm, đều là những hành động không tốt, không phù hợp. Sẽ phạm giới tà dâm, tà dâm nhất định sẽ làm tổn hại phúc đúc ... Nếu phúc đức thâm hậu, thì sẽ không thể nhìn thấy trong khoảng một thời gian, nếu người đó không có phúc đức, thì sẽ dễ dàng sảy ra chuyện!"
Tôi giải thích, thấy hắn nhíu mày, trong lòng có chút không vui, liền nói thêm một câu: "ngươi Không tin, có thể nghe một chút, không cần tôn sùng coi như kim chỉ nam!"
" ..... Ngươi nói dễ dàng sảy ra chuyện, cái này ta tin!" Hắn đột nhiên nói.
Hắn cười lạnh nói :" Bao nhiêu quan chức bị Tiểu Tam kéo xuống?"
Tôi không dám nói tiếp, xem ra cha hắn cũng có vấn đề về phương diện này.
Anh tôi kiểm tra một hồi, trong lòng đã rõ, hơn nữa tiểu quỷ sai còn trộm chạy về báo tin.
"Tiểu Nương Nương, huynh trưởng đại nhân, nam nhân kia vẫn luôn mắng mỏ nữ nhân kia, nói nữ nhân kia đã khiến vợ hắn phát điên, mới làm ra việc tự sát ngu ngốc này!"
“ Nữ nhân đó nói gì?” Anh tôi hỏi.
"Nữ nhân nói cô ấy không mong đợi kết quả này..."
Chuyện này thực sự cẩu huyết đến không thôi, nữ chủ nhân của nhà này tự sát là một người song tính luyến giả, ở trước mặt người phụ nữ khác thì cô ấy rất mạnh mẽ, ví dụ như đối với Tiểu Tam này, đem Tiểu Tam này kéo xuống nước, tiếp nhận loại yêu say đắm không tầm thường, còn cùng Tiểu Tam này khá tốt nữa.
Nhưng Tiểu Tam này vì tò mò mà rơi xuống nước, sau khi chơi được một thời gian, cảm thấy có chút mệt mỏi liền muốn chia tay, hơn nữa vẫn thường xuyên qua lại cùng nam chủ nhân của ngôi nhà này.
Còn nam chủ nhân này vẫn luôn dung túng, có lần trộm cùng Tiểu Tam hẹn hò, thì bị nữ chủ nhân bắt được, nữ chủ nhân bị kích thích, cho nên tinh thần trạng thái vẫn luôn không ổn định.
Anh tôi cười nói: “Chuyện này cũng hơi buồn cười, có lẽ nữ nhân kia vốn cho rằng sẽ thuận lợi mọi bề, chân đứng hai thuyền rất hạnh phúc, kết quả phát hiện mình sai rồi, hai chiếc thuyền vẫn là của chính mình lại ghé vào nhau, cho nên mới điên loạn làm điều ngu ngốc!"
Thiệu Nhất Hàng chế nhạo nói : "Lão Tề vẫn luôn dung túng, vẫn luôn mặc kệ vợ, hắn biết vợ mình có đam mê với phương diện này nhưng không dám ý kiến, có lẽ hắn cảm thấy không cùng nam nhân làm chuyện đó thì hắn cũng không tính là bị đội nón xanh!"
Tiểu Quỷ Sai nói nhỏ: “ huynh trưởng đại nhân, ta còn nghe nữ nhân kia nói: thỉnh pháp sư đến thay đổi bố cục trong nhà, nhân tiện để cô ấy ngoan ngoãn rời đi trong bảy ngày đầu hồi hồn? Khi đó đôi ta có thể ở bên nhau, mà chúng ta cũng không hại cô ấy, là tự cô ấy đi nhảy lầu, trách chúng ta sao? Ta còn để cho cô ấy chơi mấy năm nay, cũng không nợ cô ấy cái gì!"
Khóe miệng anh tôi giật giật: " chuyện này ta thực sự không muốn quản ... bên kia cũng không muốn giúp!"
“Đừng nói như vậy… nếu chúng ta đã đến đây, hãy để cho âm dương trở lại vị trí cũ không phải tốt hơn sao, còn nhân quả báo ứng chúng ta cứ mặc kệ đi!" Tôi khuyên bảo.
Anh tôi bĩu môi, trước khi rời đi còn đưa cho mấy lá phù, hẹn bảy ngày đầu hoàn hồn sẽ quay trở lại.
Khi ra về, chúng tôi đứng trước cửa thang máy chờ thang máy.
Bên ngoài trời đang đổ tuyết, bầu trời u ám, tôi cảm giác sau lưng ớn lạnh, nổi da gà.
Thang máy ánh đèn sáng tỏ, phủ kín gạch men sứ, không có gì âm u cả ...
Đinh!
Cửa thang máy mở ra.
Đột nhiên một tiếng gầm từ trên trời rơi xuống: "Ai?!"
Tôi hoảng sợ! Cảm giác ớn lạnh sau lưng đột nhiên tăng lên rồi giảm dần.
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy một ông lão râu tóc bạc phơ đứng trong thang máy, nhíu màu trừng mắt nhìn chúng tôi ...