Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 78
Trong suốt thời gian cắm trại mùa đông, Đồng Miểu chưa gặp mặt Đổng Thành một lần nào.
Sân trường lớn như vậy, như lời Khương Dao nói thì làm gì có duyên phận nào, nếu như có thì cũng là do con người tạo ra thôi.
Căng tin trường đại học rẻ hơn so với Thịnh Hoa nhưng các món ăn và khẩu vị lại bình dân hơn. Nơi đắt nhất có lẽ là nhà ăn ở cạnh căng tin.
Thầy giáo của khu cắm trại từng mời các cô đến ăn một lần, mùi vị món cá sơn đá ở đây rất ngon.
Cùng mọi người ăn vài bữa cơm nên dần trở nên thân quen hơn, dù Đồng Miểu trầm cỡ nào cũng có thêm những người bạn tốt. Mọi người đều là học sinh khá giỏi của các trường, gần tới kỳ thi đại học, thành tích ai cũng ổn định nên càng thoải mái hơn.
Bình thường khi về kí túc xá, cả bọn thường thích tán gẫu vài chuyện.
“Kí túc xá của chúng ta có ai có người yêu chưa nhỉ?” Tôn Tiểu Giai nằm trên giường đơn hăng hái hỏi.
Kí túc xá hoàn toàn yên tĩnh, vẻ mặt của mọi người vừa mập mờ lại vừa ngượng ngùng.
“Cậu hỏi thế thì làm gì có ai nói, tớ không tin có người tới giờ vẫn chưa yêu ai.” Trần Tử Kỳ dựa vào ghế, nắm chặt mái tóc ướt.
“Kiểu gái ngoan như Đồng Miểu chắc chắn là chưa yêu đâu.” Tôn Tiểu Giai khẳng định chắc nịch.
Ngón tay Đồng Miểu đang nghịch điện thoại cứng đờ.
Trước khi đi với bạn cùng phòng tắm rửa, cô gửi tin nhắn cho Tư Trạm nhưng chưa thấy trả lời, nhưng lúc ra về đã thấy hơn mười tin nhắn trả lời.
Đột nhiên bị nhắc tên, Đồng Miểu luống cuống ngẩng đầu lên, cô chớp chớp mắt, không nói lên lời.
Trần Tử Kỳ quan sát Đồng Miểu, lẩm bẩm: “Đồng Miểu xinh đẹp như thế này nhất định là có người theo đuổi rồi, có đúng không?”
Đồng Miểu ngây thơ lắc đầu, tiếp tục chớp mắt, chuông báo tin nhắn lại vang lên.
“Cậu ấy ngoan quá, chắc là không thích tám chuyện này đâu.” Tôn Tiểu Giai nói.
“Cậu nghe chuông tin nhắn của Đồng Miểu đi kìa, chắc chắn không phải bố mẹ đâu. Tớ nói cậu nghe, lớp chúng ta toàn người giỏi vậy nhưng có ai là chưa dính tới yêu đương, mọi người có bàn luận thì các lão sư cũng mắt nhắm mắt mở cho qua thôi.” Trần Tử Kỳ phẩy tay, cô rút trong túi xách một cái mặt nạ, nhìn vào gương đắp lên.
Dù tuổi còn nhỏ, làn da lại mịn màng nhưng cô bắt đầu thích sử dụng các loại mỹ phẩm dưỡng da.
Đồng Miểu nhanh miệng chuyển sang đề tài khác: “Sắp tốt nghiệp rồi, các thầy cô không nên quản chuyện này.”
Sau đó cô cúi xuống, trả lời tin nhắn — Tớ vừa tắm xong.
Tôn Tiểu Giai như đang nghĩ cái gì, sau đó lại thở dài một cái: “Lên đại học thật là tốt, dù có làm gì cũng không có ai quản. Tớ đang mong được thi đại học ngay lập tức rồi nghỉ xả hơi, vậy là chẳng cần học gì nữa.”
Chủ đề chuyển sang chuyện học tập, Trần Tử Kỳ không hứng thú lắm: “Haiz, chúng ta tới tham gia hội trại mùa đông thế này, không biết là có được cộng điểm không nhỉ?”
Đồng Miểu lắc đầu: “Không biết, nhưng nghe nói đa số những lần trước đều được cộng thêm đấy.”
Tôn Tiểu Giai không để tâm lắm trả lời: “Cộng hay không thì kệ đi, điểm thực cũng đâu có vấn đề gì đâu.”
Trần Giai Kỳ nhíu mày: “Cậu không biết đấy là điểm cộng thêm à, nếu điểm thực mà không đủ thì đừng nghĩ tới chuyện tới đây nữa nhé. Tớ định xin với ban quản lý nhưng việc cạnh tranh gay gắt quá.”
“Dù sao thì ngày mai chả có kết quả rồi, cứ chờ xem.”
…
Mọi người thì thầm trò chuyện vài câu rồi đều bò lên giường nghịch điện thoại.
Đồng Miểu yên lặng mở cửa, nhìn xung quanh không có ai liền dựa vào tường gọi điện thoại.
Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy, giọng Tư Trạm trầm nặng giống như đang nằm trong chăn.
“Anh... đang làm gì thế?” Đồng Miểu nhỏ giọng hỏi.
“Em đoán xem.” Giọng điệu Tư Trạm hơi ngái ngủ, nhưng nghe qua điện thoại vẫn vô cùng dịu dàng.
“Ngủ rồi à?” Đồng Miểu lắc chân, tay chống lên tường, đối diện với chiếc gương treo ngoài hành lang.
Trong không gian chật hẹp, thanh âm của cô càng rõ ràng hơn, vang vọng cả hành lang.
“Chưa ngủ.” Tư Trạm thấp giọng trả lời.
Đồng Miểu nhíu mày, cô cảm thấy giọng của Tư Trạm bị đè xuống quá thấp, giống như sợ làm ồn đến cái gì.
“A Trạm, đang nói chuyện với ai mà bí mật thế?”
Sau đó là một loạt tiếng bước chân, hiển nhiên là người kia đã đi tới bên cạnh hắn.
Đồng Miểu giật mình, vô thức cuộn chặt tay để trên tường. Đã muộn như vậy rồi, sao bên cạnh Tư Trạm lại có người.
Mặc dù tiếng nói kia có vẻ rất chững chạc, nhưng trong lòng cô vẫn có cảm giác chua lè.
Cảm giác này không giống như đối với Hách Mộng Khê và Trần Lộ Nam lúc trước, khi đó hai người còn chưa có quan hệ gì, cô và Tư Trạm cũng không có nhiều tình cảm gì khác biệt.
Nhưng mà... bây giờ cô lại ăn dấm chua sao?
Đồng Miểu im lặng, ngừng thở nghe động tĩnh ở đầu dây bên kia.
“Bí mật gì đâu, là người yêu con.”
Trái tim Đồng Miểu đập loạn xạ, vô cùng lúng túng.
“Này này... anh nói linh tinh gì đấy!” Mặc dù nhỏ giọng cảnh cáo nhưng cảm giác chua xót ban nãy đã biến mất không còn sót lại chút nào.
“Ồ, nghe điện thoại của bạn gái à, bố con biết chưa?” Người phụ nữ không chút ngạc nhiên, dường như với bà mà nói, yêu sớm không phải chuyện gì to tát cả.
“Em ấy ngại, nên con sẽ nói với bố sau.” Tư Trạm thản nhiên trả lời.
Sau khi bị phát hiện, hắn không còn đè thấp giọng nói nữa, thanh âm đã trở lại như bình thường.
“Vậy con giới thiệu với mẹ trước đi?” Lương Nhân hào hứng lại gần ghé bên tai Tư Trạm, muốn nghe giọng Đồng Miểu.
Mẹ sao?
Đồng Miểu sửng sốt. Thì ra mẹ của Tư Trạm đã về nước.
Tư Trạm cười khẽ, trêu chọc: “Bé tóc quăn, em có muốn nói chuyện với mẹ anh không?”
Mặt Đồng Miểu đỏ bừng, không ngừng đi lại trên bậc thang, nói chuyện không được mà không nói chuyện cũng không được.
Mối quan hệ giữa cô và Lương Nhân thực sự rất phức tạp và lúng túng.
Không phải chỉ vì đó là mẹ ruột của Tư Trạm, mà còn vì mối quan hệ của chú Tư và mẹ cô.
“Tư Trạm...” Đồng Miểu ngập ngừng, vô cùng hối hận vì đã gọi cho hắn.
Ngược lại Lương Nhân chủ động mạnh mẽ hơn nhiều, thông qua tai nghe Bluetooth của Tư Trạm vui vẻ nói: “Cháu đừng lo lắng quá, con trai cô là thằng nhóc ngoan, các con cố gắng bên nhau thì tương lai sẽ thành người một nhà đấy.”
Đồng Miểu ngồi xuống góc tường, tay kia che mặt: “Cháu cảm ơn... cô.”
“Được rồi được rồi, hai đứa cứ nói chuyện đi, cô không làm phiền hai đứa nữa.” Lương Nhân tủm tỉm cười nháy mắt với Tư Trạm.
Tư Trạm cười đầy ẩn ý với mẹ hắn, cũng không giải thích gì thêm.
Sau khi về phòng, Tư Trạm mới trêu chọc Đồng Miểu: “Em ngại rồi hả?”
Đồng Miểu nghe thấy tiếng Tư Trạm đóng cửa phòng cô mới tức giận nói: “Anh nói cái gì với mẹ anh rồi? Những chuyện thế này sao có thể nói linh tinh được chứ!”
Tư Trạm an ủi cô: “Em đừng lo, mẹ anh không biết là em đâu.”
Đồng Miểu đương nhiên biết Tư Trạm sẽ không nói ra, nhưng cô vẫn cảm thấy vô cùng lo sợ.
“Từ giờ về sau tớ cấm cậu không được làm như thế nữa.” Cô mắng nhỏ.
Trên hành lang có hệ thống sưởi ấm, cửa chính thì bị vải bông che kín, nhiệt độ rất cao, màu đỏ trên mặt Đồng Miểu lan xuống tận cổ. Cô tháo nút áo trên cùng, rồi quạt gió.
“Ngày mai anh đến trạm xe lửa đón em nhé.” Tư Trạm cười nói.
“Ừ.”
“Em ngủ sớm đi đấy.”
Cúp máy, Đồng Miểu mới phát hiện ra điện thoại hơi nóng lên. Cô nắm chặt điện thoại trong tay, ôm trước ngực, dường như Tư Trạm không hề rời đi.
Đồng Miểu khẽ cười, cô không thấy buồn ngủ.
Ban đêm, bên ngoài chỗ ban công, cô nhẹ nhàng mở cửa sổ một khe hở nhỏ.
Dù là trong đêm đông, trên sân tập Tử Kinh vẫn có học sinh chạy qua lại như trước, lẻ tẻ vài người. Hình bóng họ kéo dài thật dài dưới ánh đèn đường.
Hôm qua mưa tuyết lớn, tuyết đọng trên sân tập vẫn chưa được dọn dẹp, từ xa, Đồng Miểu dường như vẫn nghe thấy tiếng kẽo kẹt.
Vô duyên vô cớ lại có loại sức hút hấp dẫn cô.
Cô kéo chặt áo ngủ giữ ấm, không một tiếng động về kí túc xá lấy áo lông, quấn mình thành một quả bóng rồi rón rén ra khỏi kí túc xá, cố gắng không gây ra tiếng ồn nào.
Người bảo vệ ngạc nhiên nhìn cô, nhưng không nói gì. Sau đó, Đồng Miểu đi thẳng tới sân tập.
Ở bên ngoài vô cùng lạnh, cộng thêm gió lớn khiến khí lạnh như cắt vào da thịt.
Cũng may là cô mặc nhiều, nên hơi ấm trên người không tiêu đi.
Giữa bãi tập có một mảng lớn tuyết không có ai đi qua, trắng xóa hệt như một tầng phù sa.
Đồng Miểu bước từng bước qua, ngồi xổm trên đất, nhìn xung quanh.
Đêm dần xuống càng ít người, dù có người cũng sẽ không để ý đến cô đang một mình ở đây.
Dường như Đồng Miểu đã có một khoảng không riêng tư rộng lớn, dù có làm gì cũng sẽ không bị ai phát hiện.
Chờ tới trước bình minh ngày mai, nhiệt độ tăng lên, tất cả dấu vết đều tan biến.
Đồng Miểu chạm rãi duỗi ngón tay từ trong tay áo ra, vẽ trên tuyết.
Bông tuyết lạnh buốt, không quá mềm, nhưng cũng may sẽ không bị gió thổi bay.
Cô viết tên hai người, ngừng một lát, ở giữa thêm các hình trái tim, sau đó cũng học theo Khương Dao, dùng mũi tên Cupid ghép các trái tim lại với nhau.
Ngón tay bị đông cứng không còn cảm giác gì.
Đồng Miểu sưởi ấm lòng bàn tay rồi đứng lên, nhìn đống tuyết ngốc nghếch như học sinh tiểu học đang làm trò kia, khẽ cười.
Thì ra khi yêu, con người sẽ trở nên ngốc nghếch ngây thơ.
Đồng Miểu lấy điện thoại trong túi, mở đèn flash rồi cẩn thận chụp mấy bức ảnh.
Dù ngày mai những dòng chữ này biến mất, nó vẫn sẽ vĩnh viễn được lưu giữ lại trong những tấm ảnh này.
Sau khi trở về kí túc xá, nằm lên giường rồi, Đồng Miểu chọn ra một ảnh đẹp nhất, đăng lên bảng tin.
Nhưng chỉ mình cô có thể xem được thôi.
Sân trường lớn như vậy, như lời Khương Dao nói thì làm gì có duyên phận nào, nếu như có thì cũng là do con người tạo ra thôi.
Căng tin trường đại học rẻ hơn so với Thịnh Hoa nhưng các món ăn và khẩu vị lại bình dân hơn. Nơi đắt nhất có lẽ là nhà ăn ở cạnh căng tin.
Thầy giáo của khu cắm trại từng mời các cô đến ăn một lần, mùi vị món cá sơn đá ở đây rất ngon.
Cùng mọi người ăn vài bữa cơm nên dần trở nên thân quen hơn, dù Đồng Miểu trầm cỡ nào cũng có thêm những người bạn tốt. Mọi người đều là học sinh khá giỏi của các trường, gần tới kỳ thi đại học, thành tích ai cũng ổn định nên càng thoải mái hơn.
Bình thường khi về kí túc xá, cả bọn thường thích tán gẫu vài chuyện.
“Kí túc xá của chúng ta có ai có người yêu chưa nhỉ?” Tôn Tiểu Giai nằm trên giường đơn hăng hái hỏi.
Kí túc xá hoàn toàn yên tĩnh, vẻ mặt của mọi người vừa mập mờ lại vừa ngượng ngùng.
“Cậu hỏi thế thì làm gì có ai nói, tớ không tin có người tới giờ vẫn chưa yêu ai.” Trần Tử Kỳ dựa vào ghế, nắm chặt mái tóc ướt.
“Kiểu gái ngoan như Đồng Miểu chắc chắn là chưa yêu đâu.” Tôn Tiểu Giai khẳng định chắc nịch.
Ngón tay Đồng Miểu đang nghịch điện thoại cứng đờ.
Trước khi đi với bạn cùng phòng tắm rửa, cô gửi tin nhắn cho Tư Trạm nhưng chưa thấy trả lời, nhưng lúc ra về đã thấy hơn mười tin nhắn trả lời.
Đột nhiên bị nhắc tên, Đồng Miểu luống cuống ngẩng đầu lên, cô chớp chớp mắt, không nói lên lời.
Trần Tử Kỳ quan sát Đồng Miểu, lẩm bẩm: “Đồng Miểu xinh đẹp như thế này nhất định là có người theo đuổi rồi, có đúng không?”
Đồng Miểu ngây thơ lắc đầu, tiếp tục chớp mắt, chuông báo tin nhắn lại vang lên.
“Cậu ấy ngoan quá, chắc là không thích tám chuyện này đâu.” Tôn Tiểu Giai nói.
“Cậu nghe chuông tin nhắn của Đồng Miểu đi kìa, chắc chắn không phải bố mẹ đâu. Tớ nói cậu nghe, lớp chúng ta toàn người giỏi vậy nhưng có ai là chưa dính tới yêu đương, mọi người có bàn luận thì các lão sư cũng mắt nhắm mắt mở cho qua thôi.” Trần Tử Kỳ phẩy tay, cô rút trong túi xách một cái mặt nạ, nhìn vào gương đắp lên.
Dù tuổi còn nhỏ, làn da lại mịn màng nhưng cô bắt đầu thích sử dụng các loại mỹ phẩm dưỡng da.
Đồng Miểu nhanh miệng chuyển sang đề tài khác: “Sắp tốt nghiệp rồi, các thầy cô không nên quản chuyện này.”
Sau đó cô cúi xuống, trả lời tin nhắn — Tớ vừa tắm xong.
Tôn Tiểu Giai như đang nghĩ cái gì, sau đó lại thở dài một cái: “Lên đại học thật là tốt, dù có làm gì cũng không có ai quản. Tớ đang mong được thi đại học ngay lập tức rồi nghỉ xả hơi, vậy là chẳng cần học gì nữa.”
Chủ đề chuyển sang chuyện học tập, Trần Tử Kỳ không hứng thú lắm: “Haiz, chúng ta tới tham gia hội trại mùa đông thế này, không biết là có được cộng điểm không nhỉ?”
Đồng Miểu lắc đầu: “Không biết, nhưng nghe nói đa số những lần trước đều được cộng thêm đấy.”
Tôn Tiểu Giai không để tâm lắm trả lời: “Cộng hay không thì kệ đi, điểm thực cũng đâu có vấn đề gì đâu.”
Trần Giai Kỳ nhíu mày: “Cậu không biết đấy là điểm cộng thêm à, nếu điểm thực mà không đủ thì đừng nghĩ tới chuyện tới đây nữa nhé. Tớ định xin với ban quản lý nhưng việc cạnh tranh gay gắt quá.”
“Dù sao thì ngày mai chả có kết quả rồi, cứ chờ xem.”
…
Mọi người thì thầm trò chuyện vài câu rồi đều bò lên giường nghịch điện thoại.
Đồng Miểu yên lặng mở cửa, nhìn xung quanh không có ai liền dựa vào tường gọi điện thoại.
Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy, giọng Tư Trạm trầm nặng giống như đang nằm trong chăn.
“Anh... đang làm gì thế?” Đồng Miểu nhỏ giọng hỏi.
“Em đoán xem.” Giọng điệu Tư Trạm hơi ngái ngủ, nhưng nghe qua điện thoại vẫn vô cùng dịu dàng.
“Ngủ rồi à?” Đồng Miểu lắc chân, tay chống lên tường, đối diện với chiếc gương treo ngoài hành lang.
Trong không gian chật hẹp, thanh âm của cô càng rõ ràng hơn, vang vọng cả hành lang.
“Chưa ngủ.” Tư Trạm thấp giọng trả lời.
Đồng Miểu nhíu mày, cô cảm thấy giọng của Tư Trạm bị đè xuống quá thấp, giống như sợ làm ồn đến cái gì.
“A Trạm, đang nói chuyện với ai mà bí mật thế?”
Sau đó là một loạt tiếng bước chân, hiển nhiên là người kia đã đi tới bên cạnh hắn.
Đồng Miểu giật mình, vô thức cuộn chặt tay để trên tường. Đã muộn như vậy rồi, sao bên cạnh Tư Trạm lại có người.
Mặc dù tiếng nói kia có vẻ rất chững chạc, nhưng trong lòng cô vẫn có cảm giác chua lè.
Cảm giác này không giống như đối với Hách Mộng Khê và Trần Lộ Nam lúc trước, khi đó hai người còn chưa có quan hệ gì, cô và Tư Trạm cũng không có nhiều tình cảm gì khác biệt.
Nhưng mà... bây giờ cô lại ăn dấm chua sao?
Đồng Miểu im lặng, ngừng thở nghe động tĩnh ở đầu dây bên kia.
“Bí mật gì đâu, là người yêu con.”
Trái tim Đồng Miểu đập loạn xạ, vô cùng lúng túng.
“Này này... anh nói linh tinh gì đấy!” Mặc dù nhỏ giọng cảnh cáo nhưng cảm giác chua xót ban nãy đã biến mất không còn sót lại chút nào.
“Ồ, nghe điện thoại của bạn gái à, bố con biết chưa?” Người phụ nữ không chút ngạc nhiên, dường như với bà mà nói, yêu sớm không phải chuyện gì to tát cả.
“Em ấy ngại, nên con sẽ nói với bố sau.” Tư Trạm thản nhiên trả lời.
Sau khi bị phát hiện, hắn không còn đè thấp giọng nói nữa, thanh âm đã trở lại như bình thường.
“Vậy con giới thiệu với mẹ trước đi?” Lương Nhân hào hứng lại gần ghé bên tai Tư Trạm, muốn nghe giọng Đồng Miểu.
Mẹ sao?
Đồng Miểu sửng sốt. Thì ra mẹ của Tư Trạm đã về nước.
Tư Trạm cười khẽ, trêu chọc: “Bé tóc quăn, em có muốn nói chuyện với mẹ anh không?”
Mặt Đồng Miểu đỏ bừng, không ngừng đi lại trên bậc thang, nói chuyện không được mà không nói chuyện cũng không được.
Mối quan hệ giữa cô và Lương Nhân thực sự rất phức tạp và lúng túng.
Không phải chỉ vì đó là mẹ ruột của Tư Trạm, mà còn vì mối quan hệ của chú Tư và mẹ cô.
“Tư Trạm...” Đồng Miểu ngập ngừng, vô cùng hối hận vì đã gọi cho hắn.
Ngược lại Lương Nhân chủ động mạnh mẽ hơn nhiều, thông qua tai nghe Bluetooth của Tư Trạm vui vẻ nói: “Cháu đừng lo lắng quá, con trai cô là thằng nhóc ngoan, các con cố gắng bên nhau thì tương lai sẽ thành người một nhà đấy.”
Đồng Miểu ngồi xuống góc tường, tay kia che mặt: “Cháu cảm ơn... cô.”
“Được rồi được rồi, hai đứa cứ nói chuyện đi, cô không làm phiền hai đứa nữa.” Lương Nhân tủm tỉm cười nháy mắt với Tư Trạm.
Tư Trạm cười đầy ẩn ý với mẹ hắn, cũng không giải thích gì thêm.
Sau khi về phòng, Tư Trạm mới trêu chọc Đồng Miểu: “Em ngại rồi hả?”
Đồng Miểu nghe thấy tiếng Tư Trạm đóng cửa phòng cô mới tức giận nói: “Anh nói cái gì với mẹ anh rồi? Những chuyện thế này sao có thể nói linh tinh được chứ!”
Tư Trạm an ủi cô: “Em đừng lo, mẹ anh không biết là em đâu.”
Đồng Miểu đương nhiên biết Tư Trạm sẽ không nói ra, nhưng cô vẫn cảm thấy vô cùng lo sợ.
“Từ giờ về sau tớ cấm cậu không được làm như thế nữa.” Cô mắng nhỏ.
Trên hành lang có hệ thống sưởi ấm, cửa chính thì bị vải bông che kín, nhiệt độ rất cao, màu đỏ trên mặt Đồng Miểu lan xuống tận cổ. Cô tháo nút áo trên cùng, rồi quạt gió.
“Ngày mai anh đến trạm xe lửa đón em nhé.” Tư Trạm cười nói.
“Ừ.”
“Em ngủ sớm đi đấy.”
Cúp máy, Đồng Miểu mới phát hiện ra điện thoại hơi nóng lên. Cô nắm chặt điện thoại trong tay, ôm trước ngực, dường như Tư Trạm không hề rời đi.
Đồng Miểu khẽ cười, cô không thấy buồn ngủ.
Ban đêm, bên ngoài chỗ ban công, cô nhẹ nhàng mở cửa sổ một khe hở nhỏ.
Dù là trong đêm đông, trên sân tập Tử Kinh vẫn có học sinh chạy qua lại như trước, lẻ tẻ vài người. Hình bóng họ kéo dài thật dài dưới ánh đèn đường.
Hôm qua mưa tuyết lớn, tuyết đọng trên sân tập vẫn chưa được dọn dẹp, từ xa, Đồng Miểu dường như vẫn nghe thấy tiếng kẽo kẹt.
Vô duyên vô cớ lại có loại sức hút hấp dẫn cô.
Cô kéo chặt áo ngủ giữ ấm, không một tiếng động về kí túc xá lấy áo lông, quấn mình thành một quả bóng rồi rón rén ra khỏi kí túc xá, cố gắng không gây ra tiếng ồn nào.
Người bảo vệ ngạc nhiên nhìn cô, nhưng không nói gì. Sau đó, Đồng Miểu đi thẳng tới sân tập.
Ở bên ngoài vô cùng lạnh, cộng thêm gió lớn khiến khí lạnh như cắt vào da thịt.
Cũng may là cô mặc nhiều, nên hơi ấm trên người không tiêu đi.
Giữa bãi tập có một mảng lớn tuyết không có ai đi qua, trắng xóa hệt như một tầng phù sa.
Đồng Miểu bước từng bước qua, ngồi xổm trên đất, nhìn xung quanh.
Đêm dần xuống càng ít người, dù có người cũng sẽ không để ý đến cô đang một mình ở đây.
Dường như Đồng Miểu đã có một khoảng không riêng tư rộng lớn, dù có làm gì cũng sẽ không bị ai phát hiện.
Chờ tới trước bình minh ngày mai, nhiệt độ tăng lên, tất cả dấu vết đều tan biến.
Đồng Miểu chạm rãi duỗi ngón tay từ trong tay áo ra, vẽ trên tuyết.
Bông tuyết lạnh buốt, không quá mềm, nhưng cũng may sẽ không bị gió thổi bay.
Cô viết tên hai người, ngừng một lát, ở giữa thêm các hình trái tim, sau đó cũng học theo Khương Dao, dùng mũi tên Cupid ghép các trái tim lại với nhau.
Ngón tay bị đông cứng không còn cảm giác gì.
Đồng Miểu sưởi ấm lòng bàn tay rồi đứng lên, nhìn đống tuyết ngốc nghếch như học sinh tiểu học đang làm trò kia, khẽ cười.
Thì ra khi yêu, con người sẽ trở nên ngốc nghếch ngây thơ.
Đồng Miểu lấy điện thoại trong túi, mở đèn flash rồi cẩn thận chụp mấy bức ảnh.
Dù ngày mai những dòng chữ này biến mất, nó vẫn sẽ vĩnh viễn được lưu giữ lại trong những tấm ảnh này.
Sau khi trở về kí túc xá, nằm lên giường rồi, Đồng Miểu chọn ra một ảnh đẹp nhất, đăng lên bảng tin.
Nhưng chỉ mình cô có thể xem được thôi.
Bình luận facebook