Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 79
Đồng Miểu xách chiếc va li đã thu dọn xong xuôi bước ra cửa.
Ký túc xá tạm thời đã được mấy cô bạn sinh viên dọn dẹp sạch sẽ rồi, căn phòng không còn chút dấu vết có người từng ở.
Cô ngắm lại căn phòng một lần cuối cùng rồi tắt đèn, khóa cửa ký túc xá.
Lần sau tới Thanh Hoa, cô sẽ chuyển sang tầng ký túc tốt hơn, nhưng trong thời gian hai mươi ngày vừa rồi, cô đã khá quen thuộc với nơi này.
Cô kéo va li xuống lầu, bên dưới tuyết đang rơi ngập trời, sắc trời có hơi mờ mịt âm u, vừa nặng nề vừa trầm thấp.
Chắc hẳn những chữ mà cô viết ở trên bãi tập ngày hôm qua bị tuyết mới ngày hôm nay bao phủ từ lâu rồi.
Khi bước ra ngoài cửa, trả chìa khóa lại cho bác bảo vệ, cô đột nhiên thoáng thấy một bóng hình cao gầy đang đứng trong tuyết.
Đó là ba của cô.
Đồng Miểu bất giác đứng nguyên tại chỗ, cô không tự nhiên cúi đầu, nhìn về hướng khác.
Không chỉ có một mình Đổng Thành, đứng bên cạnh ông còn có một cô gái mặc quần áo dày.
Đồng Miểu lẳng lặng kéo vali đi, cô muốn tự mình đi vòng qua bãi đỗ xe trước lầu, cô không muốn giáp mặt với Đổng Thành, vì chẳng có gì để nói cả.
Đổng Thành liếc mắt liền nhìn thấy bóng dáng cô, hai mắt ông sáng lên, lập tức qua chỗ cô.
Cả người Đồng Miểu đều cảm thấy không được thoải mái, nhưng vì cô đang xách theo một cái va li to đùng lại còn đi không được nhanh, nên chỉ có thể kiên trì bước tiếp về phía trước, lúc nào bị đuổi kịp thì tính sau.
“Con gái ơi…”
Đổng Thành gọi cô, đôi mắt Đồng Miêu khẽ chớp chớp, nhưng bước chân vẫn không dừng lại.
“Thầy Đổng, em xin thầy đấy, thầy cho em qua môn đi thầy.” Cô nữ sinh thấy Đổng Thành định rời đi thì lập tức chạy theo sau, níu lấy tay áo Đổng Thành khổ sở cầu xin.
Đồng Miểu nghe thấy vậy, trong lòng liền hiểu ra, hóa ra là học sinh.
“Trời ơi, em đừng bám theo tôi nữa, tôi còn có việc phải đi.” Đổng Thành bị cô nàng kéo lại, lại vội vã đẩy cô nàng ra, ông trông thấy Đổng Miểu càng ngày càng cách xa thì lại càng sốt ruột.
“Thầy ơi em không đi theo thầy nữa đâu, thầy chỉ cần cho em thêm vài điểm để em qua môn nữa thôi, em chỉ muốn có một năm học suôn sẻ thôi thầy ạ.” Nữ sinh khóc sướt mướt, gương mặt bị cóng đến đỏ bừng.
Đổng Thành thật sự không chịu nổi nữa, tức giận nói với cô nàng: “Thành tích đã được công bố rồi, thầy không còn cách nào đâu, em đừng tới tìm thầy nữa”.
Ông phải tăng tốc độ theo hướng mà Đồng Miểu đi, cố gắng kéo tay áo của mình khỏi tay nữ sinh kia.
Đồng Miểu nghe vậy mà thấy xấu hổ, cô đi ở đằng trước, đằng sau lại có hai người đuổi theo cô, đây là chuyện quái gì vậy.
Bánh xe của va li bị kéo lê trên tuyết, tuyết bị kẹt ở bên trong phát ra tiếng kêu loẹt xoẹt, để lại hai đường uốn lượn trên mặt đất.
“Con gái, con đợi ba chút được không.” Đổng Thành đột nhiên gọi to.
Ông vừa nói ra tiếng “ba”, Đồng Miểu chỉ biết đứng nguyên tại chỗ, bất luận thế nào, cô không thể giả vờ như không nghe thấy được.
Nhưng cô vẫn không quay đầu lại, chỉ để lại bóng lưng, đứng trên mặt đất đầy tuyết.
Tay cô vẫn kéo theo chiếc vali, còn tuyết rơi mỗi lúc một lớn.
Đồng Miểu không đội mũ, những bông hoa tuyết cứ thế tuôn rơi trên mái tóc đang xõa ra của cô, mang một vẻ đẹp xa cách mà lại đầy mê đắm.
Cô nhẹ nhàng hít sâu một hơi, nhìn lên thở nhẹ qua lớp khăn quàng cổ, hơi nóng liền thoát ra ngoài qua khe hở, biến thành từng lớp hơi nước đọng lại trên hàng mi mảnh, gió lạnh thổi qua liền đông kết lại thành băng.
“Thầy ơi, thầy cũng có con gái mà, thầy hãy giúp em đi, ba mẹ em mà biết em không qua môn thì chắc chắn sẽ đau lòng lắm thầy ơi, năm vừa rồi nhà em khó khăn lắm, thầy biết quy định của trường ta mà, em mà rớt tín chỉ thảo nào cũng không thể tốt nghiệp được đâu thầy ơi!”
Nữ sinh tủi thân khóc lớn lên, mục đích muốn gợi lên sự thương xót của người cha từ Đồng Thành.
Đồng Miểu bình tĩnh nghe hết, trong lòng thầm thầy buồn cười, nhưng lại không thể cười được.
Đổng Thành nhíu chặt mày, hất mạnh tay áo đang bị nữ sinh kia nắm lấy, giọng điệu dần trở nên lạnh lùng: “Em không cần phải nói với thầy nữa, là do chính bản thân em không chịu học hành đàng hoàng, thầy thật sự không có cách nào hết, học kì sau cố gắng đi nhé.”
Ông dứt lời, lập tức chạy tới chỗ Đồng Miểu, sắc mặt lại trở nên ôn hòa hơn.
Ông cẩn thận quan sát Đồng Miểu, nhưng cũng chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt sáng trong như nước của cô, không thể nhìn rõ biểu cảm nào.
Trong lòng Đổng Thành cảm thấy nhẹ nhàng, vừa định nói chuyện với Đồng Miểu, lại thấy Đồng Miểu chuyển ánh mắt sang nhìn cô nữ sinh kia nói: “Ba mẹ em không giống với ba mẹ của chị đâu, chị dùng sai cách rồi đấy.”
Thanh âm của cô qua chiếc khăn quàng vẫn nhỏ nhẹ ôn hòa như xưa, nếu không biết còn tưởng cô đang chân thành bày mưu tính kế cho cô nàng kia.
Trái tim Đổng Thành đau đớn, bàn tay đang đưa ra rồi lại nắm lại, chân tay luống cuống không biết phải làm gì.
Cô nàng sinh viên kia cũng sững sờ, sự hy vọng trong ánh mắt dần một vơi đi, cô nàng lại nói bằng giọng uể oải thiếu sức sống với Đổng Thành.
“Thầy ơi thầy thương em đi mà thầy…”
Đổng Thành nhìn cô sinh viên, giọng nói lại lập tức khôi phục sự uy nghiêm:” Em thi đỗ được vào ngôi trường này, ba mẹ em cùng trường học đã cung cấp cho em những kiến thức giáo dục tốt nhất rồi, là do em không nỗ lực, do em tự làm tự chịu, không được đi theo thầy nữa, thầy nói rồi thầy còn bận rất nhiều việc.”
Ông dứt lời, dang tay ra định xách lấy va li của Đồng Miểu, lại bị Đồng Miểu theo phản xạ né tránh tay ông.
Tay Đổng Thành bắt vào không khí, không khỏi cứng đờ người tại chỗ.
Ông khựng lại một chút, vẫn ôn tồn nhẹ nhàng nói: “Mèo con, phía trước có bậc cửa, ba xách giúp con qua đó nhé.”
Ánh mắt của ông gần như là cầu khẩn cô, còn cẩn thận thăm dò, giống như đang quan sát bệnh nhân của mình, thận trọng quan sát sắc mặt của Đồng Miểu, muốn kiếm ra được sự yếu đuối trên gương mặt của cô.
Nhưng không hề nhìn ra được một chút nào.
Ánh mắt Đồng Miểu vô cùng cứng rắn tựa như một thành lũy trong suốt vậy, nhưng cuối cùng vẫn không thể nhìn ra được điều gì trong mắt cô.
Cô chỉ trầm mặc nhìn Đổng Thành, sau đó lạnh nhạt xách chiếc vali nặng trịch lên, nhấc qua cái bậc cao đến đầu gối.
Cô đặt cái va li trên mặt đất xong xuôi rồi nhìn Đổng Thành như khiêu khích ông, sau đó không nói lời nào tiếp tục đi về phía trước.
Đồng Thành cười khổ, vẫn lặng lẽ đi đằng sau cô.
Ông biết con gái mình có ý gì.
Bao nhiêu năm trôi qua rồi, con bé đã quen với việc không có nhân vật “ba” này tồn tại trong cuộc đời.
Con bé cũng không phải một đóa hoa được che chở nuông chiều trong nhà kính, con bé là một dũng sĩ có thể tự mình đảm đương mọi việc mà không cần ai giúp đỡ, cũng là một con thú đơn độc tự liếm láp vết thương trong âm thầm.
Sinh viên nữ kia dường như đã cảm nhận được cặp ba con này quan hệ không được tốt cho lắm, cô do dự một chút, cuối cùng từ bỏ việc chạy theo Đổng Thành.
Dù sao nếu phải học lại, thì Đổng Thành vẫn được phân công dạy cô ta, cô ta chẳng muốn trở mặt với Đồng Thành đâu.
Đổng Thành quên mất cô sinh viên từ lâu rồi, ông mau chóng chạy theo Đồng Miểu, giọng đều đều nói sau lưng cô: “Ba chỉ muốn tiễn con ra trạm tàu thôi, tàu điện ngầm đông người lắm, có chỗ còn không có thang cuốn, con ngồi không tiện đâu, đúng lúc xe của ba đang đỗ ở trường.”
Đồng Miểu vẫn tiếp tục đi về phía trước, hiển nhiên rằng hai câu nói của Đồng Thành chẳng có tác dụng gì với cô cả.
Đổng Thành cúi thấp đầu, đi nhanh vượt cô chặn ở đằng trước, cầu khẩn: “Con có thể không chấp nhận ba, nhưng cứ coi như là gọi xe được không, nhẫn nại mấy chục phút cũng không được sao?”
Cuối cùng Đồng Miểu vẫn ngồi xe của Đổng Thành, không phải là bị ông làm cho cảm động, chỉ là từ lí trí tới phân tích, quả thực là thuận tiện hơn rất nhiều.
Huống hồ như lời Đổng Thành nói, chỉ có mấy chục phút mà thôi.
Trên đường Đổng Thành không chủ động tìm chủ đề để bắt chuyện với cô, cô đương nhiên cũng sẽ không nói gì.
Trong xe bật điều hòa ấm áp, làm tuyết trên tóc cô cũng tan ra, nước tuyết làm tóc bị ướt, theo sợi tóc chảy xuống tí tách. Khó tránh khỏi bị nhỏ xuống ghế ngồi làm bằng da thật.
Cô hơi nhíu mày nhìn những giọt nước vương trên ghế, cứ cảm thấy không được tự nhiên cho lắm.
Cô tìm mãi trong túi mà không thấy có chiếc khăn tay nào, cũng không biết khăn tay trong xe của Đổng Thành ở đâu.
Thế là cô liền kéo lấy tay áo lông của mình, dùng tay áo trắng tinh lau đi vệt nước trên ghế.
Cô không muốn để lại bất kì vết tích nào, bởi vì đây không phải là không gian thuộc về cô.
Chẳng hạn như trong xe luôn có có mùi hương yến mạch hoặc là mùi thơm sữa thấp thoáng, hay trên cửa sổ xe có những hình dán hoạt hình nho nhỏ, và có cả một góc của chiếc xe trẻ em bị lộ ra ở hàng ghế đằng sau. Tất cả mọi thứ đều gián tiếp nói với cô rằng, chiếc xe này có chủ nhân của nó, còn cô chỉ là một hành khách ngồi trên đó mà thôi.
Đổng Thành hít sâu một hơi, đột nhiên ho khan dữ dội.
Ông vội vã dùng tay che miệng, rút tờ giấy ra lau mũi, sau đó lại ho khan thêm một lúc lâu nữa, rồi mới dần dần ổn định lại.
Mu bàn tay đang cầm tay lái nổi đầy gân xanh.
Đổng Thành vốn vừa gầy lại vừa trắng, bây giờ ho đến nỗi mặt mày đỏ bừng, trông ông có vẻ yếu đuối hơn trước.
Lông mi của Đồng Miểu khe khẽ run rẩy nhưng ai nhìn ra.
Vì để bản thân không suy nghĩ lung tung nữa, cô rút dây buộc tóc ra buộc mái tóc vẫn còn bị ướt lại, rồi lấy điện thoại bắt đầu lướt tin tức.
Sáng sớm hôm nay Tư Trạm đã gọi cô dậy rồi, anh được nhà trường phân công đi giúp đỡ tổ chức và xây dựng địa điểm thi đấu robot, không có cách nào phân thân được. Vì anh không thể chạy tới thủ đô để đón cô, nên cách mỗi tiếng lại muốn hỏi cô đã về tới đâu rồi.
Đồng Miểu không nói mình ngồi xe của Đổng Thành, cứ tán ngẫu linh tinh về thời tiết, kể rằng hôm nay thủ đô có tuyết rơi vừa lớn vừa đẹp.
Đến nhà ga gần đó, Đổng Thành dừng xe lại, Đồng Miểu vừa nhìn thấy ba chữ “Trạm Bắc Kinh” ở phía xa xa thì mau chóng định đẩy cửa xuống xe.
Đổng Thành đột nhiên xoay người sang nắm lấy cánh tay cô.
“Mèo con, cho dù con chấp nhận hay không chấp nhận đi nữa, ba vẫn muốn nói với con một câu xin lỗi, còn nữa…Chúc mừng năm mới.”
Ông rụt rè lấy một cái hộp dài ở trong ghế phụ, hơi run rẩy sợ bị từ chối nhét vào trong lòng Đồng Miểu.
Đồng Miểu nhìn xuống, hàng lông mi dày che khuất biểu cảm trong ánh mắt, in bóng xuống phần mi dưới.
Cô duỗi ngón tay mở nắp của chiếc hộp ra.
Bên trong là một chiếc khóa trường mệnh bằng bạc thuần vô cùng tinh xảo, trên mặt khóa khắc hai con rồng màu trắng, bên cạnh con rồng là những hình thù tượng trưng cho vận may.
Trông thật là đẹp.
Đồng Miểu đặt tay lên chiếc hộp, phá vỡ bầu không khí ôn hòa ấm áp trong xe, sắc mặt không thay đổi ngẩng đầu lên, cuối cùng mới nói với Đổng Thành câu đầu tiên:
“Khóa trường mệnh là đồ dành cho trẻ con.”
Cô trả lại chiếc hộp.
Đổng Thành không nhận lại, miệng cảm giác như co rúm lại, giọng nói run rẩy vỡ vụn: “Năm đó ba rời đi… con mới chỉ là một đứa bé.”
Đồng Miểu đẩy cửa xe ra, một cơn gió lạnh đến thấu xương thổi tới, cơn gió như mang theo những bông tuyết và câu phán quyết vô hình:
“Bây giờ không phải nữa rồi.”
Cô kéo theo chiếc vali không quay đầu lại nữa đi vào đại sảnh đợi tàu.
Mái tóc còn chưa khô hẳn của cô bị gió phả vào nên có hơi lạnh, cả người cô run lập cập, hốc mắt không kìm được nữa đỏ ửng lên,không biết có phải do cơn gió này mang theo vũ khí cắt da cắt thịt kinh khủng gì không mà khiến cả người cô như bị thương nặng vậy.
Đột nhiên điện thoại reo lên.
Cô rút lại suy nghĩ, ổn định cảm xúc một chút, nhận điện thoại, nhỏ giọng “Alo”.
Giọng nói dịu dàng ấm áp của Tư Trạm từ trong điện thoại truyền đến: “Anh cứ cảm thấy trong lòng khó chịu, đang nghĩ không biết em có xảy ra chuyện gì không, thế nào rồi, đã đến trạm xe chưa?”
Ký túc xá tạm thời đã được mấy cô bạn sinh viên dọn dẹp sạch sẽ rồi, căn phòng không còn chút dấu vết có người từng ở.
Cô ngắm lại căn phòng một lần cuối cùng rồi tắt đèn, khóa cửa ký túc xá.
Lần sau tới Thanh Hoa, cô sẽ chuyển sang tầng ký túc tốt hơn, nhưng trong thời gian hai mươi ngày vừa rồi, cô đã khá quen thuộc với nơi này.
Cô kéo va li xuống lầu, bên dưới tuyết đang rơi ngập trời, sắc trời có hơi mờ mịt âm u, vừa nặng nề vừa trầm thấp.
Chắc hẳn những chữ mà cô viết ở trên bãi tập ngày hôm qua bị tuyết mới ngày hôm nay bao phủ từ lâu rồi.
Khi bước ra ngoài cửa, trả chìa khóa lại cho bác bảo vệ, cô đột nhiên thoáng thấy một bóng hình cao gầy đang đứng trong tuyết.
Đó là ba của cô.
Đồng Miểu bất giác đứng nguyên tại chỗ, cô không tự nhiên cúi đầu, nhìn về hướng khác.
Không chỉ có một mình Đổng Thành, đứng bên cạnh ông còn có một cô gái mặc quần áo dày.
Đồng Miểu lẳng lặng kéo vali đi, cô muốn tự mình đi vòng qua bãi đỗ xe trước lầu, cô không muốn giáp mặt với Đổng Thành, vì chẳng có gì để nói cả.
Đổng Thành liếc mắt liền nhìn thấy bóng dáng cô, hai mắt ông sáng lên, lập tức qua chỗ cô.
Cả người Đồng Miểu đều cảm thấy không được thoải mái, nhưng vì cô đang xách theo một cái va li to đùng lại còn đi không được nhanh, nên chỉ có thể kiên trì bước tiếp về phía trước, lúc nào bị đuổi kịp thì tính sau.
“Con gái ơi…”
Đổng Thành gọi cô, đôi mắt Đồng Miêu khẽ chớp chớp, nhưng bước chân vẫn không dừng lại.
“Thầy Đổng, em xin thầy đấy, thầy cho em qua môn đi thầy.” Cô nữ sinh thấy Đổng Thành định rời đi thì lập tức chạy theo sau, níu lấy tay áo Đổng Thành khổ sở cầu xin.
Đồng Miểu nghe thấy vậy, trong lòng liền hiểu ra, hóa ra là học sinh.
“Trời ơi, em đừng bám theo tôi nữa, tôi còn có việc phải đi.” Đổng Thành bị cô nàng kéo lại, lại vội vã đẩy cô nàng ra, ông trông thấy Đổng Miểu càng ngày càng cách xa thì lại càng sốt ruột.
“Thầy ơi em không đi theo thầy nữa đâu, thầy chỉ cần cho em thêm vài điểm để em qua môn nữa thôi, em chỉ muốn có một năm học suôn sẻ thôi thầy ạ.” Nữ sinh khóc sướt mướt, gương mặt bị cóng đến đỏ bừng.
Đổng Thành thật sự không chịu nổi nữa, tức giận nói với cô nàng: “Thành tích đã được công bố rồi, thầy không còn cách nào đâu, em đừng tới tìm thầy nữa”.
Ông phải tăng tốc độ theo hướng mà Đồng Miểu đi, cố gắng kéo tay áo của mình khỏi tay nữ sinh kia.
Đồng Miểu nghe vậy mà thấy xấu hổ, cô đi ở đằng trước, đằng sau lại có hai người đuổi theo cô, đây là chuyện quái gì vậy.
Bánh xe của va li bị kéo lê trên tuyết, tuyết bị kẹt ở bên trong phát ra tiếng kêu loẹt xoẹt, để lại hai đường uốn lượn trên mặt đất.
“Con gái, con đợi ba chút được không.” Đổng Thành đột nhiên gọi to.
Ông vừa nói ra tiếng “ba”, Đồng Miểu chỉ biết đứng nguyên tại chỗ, bất luận thế nào, cô không thể giả vờ như không nghe thấy được.
Nhưng cô vẫn không quay đầu lại, chỉ để lại bóng lưng, đứng trên mặt đất đầy tuyết.
Tay cô vẫn kéo theo chiếc vali, còn tuyết rơi mỗi lúc một lớn.
Đồng Miểu không đội mũ, những bông hoa tuyết cứ thế tuôn rơi trên mái tóc đang xõa ra của cô, mang một vẻ đẹp xa cách mà lại đầy mê đắm.
Cô nhẹ nhàng hít sâu một hơi, nhìn lên thở nhẹ qua lớp khăn quàng cổ, hơi nóng liền thoát ra ngoài qua khe hở, biến thành từng lớp hơi nước đọng lại trên hàng mi mảnh, gió lạnh thổi qua liền đông kết lại thành băng.
“Thầy ơi, thầy cũng có con gái mà, thầy hãy giúp em đi, ba mẹ em mà biết em không qua môn thì chắc chắn sẽ đau lòng lắm thầy ơi, năm vừa rồi nhà em khó khăn lắm, thầy biết quy định của trường ta mà, em mà rớt tín chỉ thảo nào cũng không thể tốt nghiệp được đâu thầy ơi!”
Nữ sinh tủi thân khóc lớn lên, mục đích muốn gợi lên sự thương xót của người cha từ Đồng Thành.
Đồng Miểu bình tĩnh nghe hết, trong lòng thầm thầy buồn cười, nhưng lại không thể cười được.
Đổng Thành nhíu chặt mày, hất mạnh tay áo đang bị nữ sinh kia nắm lấy, giọng điệu dần trở nên lạnh lùng: “Em không cần phải nói với thầy nữa, là do chính bản thân em không chịu học hành đàng hoàng, thầy thật sự không có cách nào hết, học kì sau cố gắng đi nhé.”
Ông dứt lời, lập tức chạy tới chỗ Đồng Miểu, sắc mặt lại trở nên ôn hòa hơn.
Ông cẩn thận quan sát Đồng Miểu, nhưng cũng chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt sáng trong như nước của cô, không thể nhìn rõ biểu cảm nào.
Trong lòng Đổng Thành cảm thấy nhẹ nhàng, vừa định nói chuyện với Đồng Miểu, lại thấy Đồng Miểu chuyển ánh mắt sang nhìn cô nữ sinh kia nói: “Ba mẹ em không giống với ba mẹ của chị đâu, chị dùng sai cách rồi đấy.”
Thanh âm của cô qua chiếc khăn quàng vẫn nhỏ nhẹ ôn hòa như xưa, nếu không biết còn tưởng cô đang chân thành bày mưu tính kế cho cô nàng kia.
Trái tim Đổng Thành đau đớn, bàn tay đang đưa ra rồi lại nắm lại, chân tay luống cuống không biết phải làm gì.
Cô nàng sinh viên kia cũng sững sờ, sự hy vọng trong ánh mắt dần một vơi đi, cô nàng lại nói bằng giọng uể oải thiếu sức sống với Đổng Thành.
“Thầy ơi thầy thương em đi mà thầy…”
Đổng Thành nhìn cô sinh viên, giọng nói lại lập tức khôi phục sự uy nghiêm:” Em thi đỗ được vào ngôi trường này, ba mẹ em cùng trường học đã cung cấp cho em những kiến thức giáo dục tốt nhất rồi, là do em không nỗ lực, do em tự làm tự chịu, không được đi theo thầy nữa, thầy nói rồi thầy còn bận rất nhiều việc.”
Ông dứt lời, dang tay ra định xách lấy va li của Đồng Miểu, lại bị Đồng Miểu theo phản xạ né tránh tay ông.
Tay Đổng Thành bắt vào không khí, không khỏi cứng đờ người tại chỗ.
Ông khựng lại một chút, vẫn ôn tồn nhẹ nhàng nói: “Mèo con, phía trước có bậc cửa, ba xách giúp con qua đó nhé.”
Ánh mắt của ông gần như là cầu khẩn cô, còn cẩn thận thăm dò, giống như đang quan sát bệnh nhân của mình, thận trọng quan sát sắc mặt của Đồng Miểu, muốn kiếm ra được sự yếu đuối trên gương mặt của cô.
Nhưng không hề nhìn ra được một chút nào.
Ánh mắt Đồng Miểu vô cùng cứng rắn tựa như một thành lũy trong suốt vậy, nhưng cuối cùng vẫn không thể nhìn ra được điều gì trong mắt cô.
Cô chỉ trầm mặc nhìn Đổng Thành, sau đó lạnh nhạt xách chiếc vali nặng trịch lên, nhấc qua cái bậc cao đến đầu gối.
Cô đặt cái va li trên mặt đất xong xuôi rồi nhìn Đổng Thành như khiêu khích ông, sau đó không nói lời nào tiếp tục đi về phía trước.
Đồng Thành cười khổ, vẫn lặng lẽ đi đằng sau cô.
Ông biết con gái mình có ý gì.
Bao nhiêu năm trôi qua rồi, con bé đã quen với việc không có nhân vật “ba” này tồn tại trong cuộc đời.
Con bé cũng không phải một đóa hoa được che chở nuông chiều trong nhà kính, con bé là một dũng sĩ có thể tự mình đảm đương mọi việc mà không cần ai giúp đỡ, cũng là một con thú đơn độc tự liếm láp vết thương trong âm thầm.
Sinh viên nữ kia dường như đã cảm nhận được cặp ba con này quan hệ không được tốt cho lắm, cô do dự một chút, cuối cùng từ bỏ việc chạy theo Đổng Thành.
Dù sao nếu phải học lại, thì Đổng Thành vẫn được phân công dạy cô ta, cô ta chẳng muốn trở mặt với Đồng Thành đâu.
Đổng Thành quên mất cô sinh viên từ lâu rồi, ông mau chóng chạy theo Đồng Miểu, giọng đều đều nói sau lưng cô: “Ba chỉ muốn tiễn con ra trạm tàu thôi, tàu điện ngầm đông người lắm, có chỗ còn không có thang cuốn, con ngồi không tiện đâu, đúng lúc xe của ba đang đỗ ở trường.”
Đồng Miểu vẫn tiếp tục đi về phía trước, hiển nhiên rằng hai câu nói của Đồng Thành chẳng có tác dụng gì với cô cả.
Đổng Thành cúi thấp đầu, đi nhanh vượt cô chặn ở đằng trước, cầu khẩn: “Con có thể không chấp nhận ba, nhưng cứ coi như là gọi xe được không, nhẫn nại mấy chục phút cũng không được sao?”
Cuối cùng Đồng Miểu vẫn ngồi xe của Đổng Thành, không phải là bị ông làm cho cảm động, chỉ là từ lí trí tới phân tích, quả thực là thuận tiện hơn rất nhiều.
Huống hồ như lời Đổng Thành nói, chỉ có mấy chục phút mà thôi.
Trên đường Đổng Thành không chủ động tìm chủ đề để bắt chuyện với cô, cô đương nhiên cũng sẽ không nói gì.
Trong xe bật điều hòa ấm áp, làm tuyết trên tóc cô cũng tan ra, nước tuyết làm tóc bị ướt, theo sợi tóc chảy xuống tí tách. Khó tránh khỏi bị nhỏ xuống ghế ngồi làm bằng da thật.
Cô hơi nhíu mày nhìn những giọt nước vương trên ghế, cứ cảm thấy không được tự nhiên cho lắm.
Cô tìm mãi trong túi mà không thấy có chiếc khăn tay nào, cũng không biết khăn tay trong xe của Đổng Thành ở đâu.
Thế là cô liền kéo lấy tay áo lông của mình, dùng tay áo trắng tinh lau đi vệt nước trên ghế.
Cô không muốn để lại bất kì vết tích nào, bởi vì đây không phải là không gian thuộc về cô.
Chẳng hạn như trong xe luôn có có mùi hương yến mạch hoặc là mùi thơm sữa thấp thoáng, hay trên cửa sổ xe có những hình dán hoạt hình nho nhỏ, và có cả một góc của chiếc xe trẻ em bị lộ ra ở hàng ghế đằng sau. Tất cả mọi thứ đều gián tiếp nói với cô rằng, chiếc xe này có chủ nhân của nó, còn cô chỉ là một hành khách ngồi trên đó mà thôi.
Đổng Thành hít sâu một hơi, đột nhiên ho khan dữ dội.
Ông vội vã dùng tay che miệng, rút tờ giấy ra lau mũi, sau đó lại ho khan thêm một lúc lâu nữa, rồi mới dần dần ổn định lại.
Mu bàn tay đang cầm tay lái nổi đầy gân xanh.
Đổng Thành vốn vừa gầy lại vừa trắng, bây giờ ho đến nỗi mặt mày đỏ bừng, trông ông có vẻ yếu đuối hơn trước.
Lông mi của Đồng Miểu khe khẽ run rẩy nhưng ai nhìn ra.
Vì để bản thân không suy nghĩ lung tung nữa, cô rút dây buộc tóc ra buộc mái tóc vẫn còn bị ướt lại, rồi lấy điện thoại bắt đầu lướt tin tức.
Sáng sớm hôm nay Tư Trạm đã gọi cô dậy rồi, anh được nhà trường phân công đi giúp đỡ tổ chức và xây dựng địa điểm thi đấu robot, không có cách nào phân thân được. Vì anh không thể chạy tới thủ đô để đón cô, nên cách mỗi tiếng lại muốn hỏi cô đã về tới đâu rồi.
Đồng Miểu không nói mình ngồi xe của Đổng Thành, cứ tán ngẫu linh tinh về thời tiết, kể rằng hôm nay thủ đô có tuyết rơi vừa lớn vừa đẹp.
Đến nhà ga gần đó, Đổng Thành dừng xe lại, Đồng Miểu vừa nhìn thấy ba chữ “Trạm Bắc Kinh” ở phía xa xa thì mau chóng định đẩy cửa xuống xe.
Đổng Thành đột nhiên xoay người sang nắm lấy cánh tay cô.
“Mèo con, cho dù con chấp nhận hay không chấp nhận đi nữa, ba vẫn muốn nói với con một câu xin lỗi, còn nữa…Chúc mừng năm mới.”
Ông rụt rè lấy một cái hộp dài ở trong ghế phụ, hơi run rẩy sợ bị từ chối nhét vào trong lòng Đồng Miểu.
Đồng Miểu nhìn xuống, hàng lông mi dày che khuất biểu cảm trong ánh mắt, in bóng xuống phần mi dưới.
Cô duỗi ngón tay mở nắp của chiếc hộp ra.
Bên trong là một chiếc khóa trường mệnh bằng bạc thuần vô cùng tinh xảo, trên mặt khóa khắc hai con rồng màu trắng, bên cạnh con rồng là những hình thù tượng trưng cho vận may.
Trông thật là đẹp.
Đồng Miểu đặt tay lên chiếc hộp, phá vỡ bầu không khí ôn hòa ấm áp trong xe, sắc mặt không thay đổi ngẩng đầu lên, cuối cùng mới nói với Đổng Thành câu đầu tiên:
“Khóa trường mệnh là đồ dành cho trẻ con.”
Cô trả lại chiếc hộp.
Đổng Thành không nhận lại, miệng cảm giác như co rúm lại, giọng nói run rẩy vỡ vụn: “Năm đó ba rời đi… con mới chỉ là một đứa bé.”
Đồng Miểu đẩy cửa xe ra, một cơn gió lạnh đến thấu xương thổi tới, cơn gió như mang theo những bông tuyết và câu phán quyết vô hình:
“Bây giờ không phải nữa rồi.”
Cô kéo theo chiếc vali không quay đầu lại nữa đi vào đại sảnh đợi tàu.
Mái tóc còn chưa khô hẳn của cô bị gió phả vào nên có hơi lạnh, cả người cô run lập cập, hốc mắt không kìm được nữa đỏ ửng lên,không biết có phải do cơn gió này mang theo vũ khí cắt da cắt thịt kinh khủng gì không mà khiến cả người cô như bị thương nặng vậy.
Đột nhiên điện thoại reo lên.
Cô rút lại suy nghĩ, ổn định cảm xúc một chút, nhận điện thoại, nhỏ giọng “Alo”.
Giọng nói dịu dàng ấm áp của Tư Trạm từ trong điện thoại truyền đến: “Anh cứ cảm thấy trong lòng khó chịu, đang nghĩ không biết em có xảy ra chuyện gì không, thế nào rồi, đã đến trạm xe chưa?”
Bình luận facebook