Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 26
" Cạch...rầm.." Cách cửa phòng vừa mở, một thân hình say xỉn lập tức rơi bộp xuống tấm trải sàn với một lực ném không hề nhỏ.
- Ngủ ở đấy cho chết luôn đi.
Tôi bực mình đá vào cái xác say xỉn nằm bẹp dưới đất của cái tên Vũ Nhật Minh, ai đời trông to cao đẹp trai thế kia mà mới nhấp vài ngụm rượu đã lăn quay ra ngủ, báo hại tôi cả ngày đã mệt mỏi nay vì mang cái danh phu nhân của hắn mà phải vác hắn từ tầng trệt lên tận đây. Mà cái khách sạn này cũng chết tiệt thật, làm ăn buôn bán đã muốn lời lãi nhiều rồi còn bày đặt nào là cặp đôi nào tổ chức lễ cưới ở đây sẽ được miễn phí phòng tân hôn trong một đêm. Không vì che giấu này nọ thì tôi đã vứt hắn ở đây về lâu rồi.
Phù...vậy cũng tốt, hắn say xỉn không biết gì cũng tốt, ít ra tránh được cái sự ngượng ngùng của nhau. Vì chúng tôi đâu yêu nhau đâu, hàng trăn lần tôi nhắc mình rằng cuộc hôn nhân này chỉ là giả dối và hiển nhiên nó sẽ kết thúc sớm.
Tôi bước vào nhà tắm, cởi cái bộ váy chật ních ra, ngâm mình vào trong bồn nước mát lạnh, thở dài thư giãn để xua đi cái mệt mỏi, cả một ngày phải mặc váy cưới vừa chật vừa nóng, rồi mỉm cười giả tạo để đón khách, nếu mà ngày dài thêm tí nữa, tôi không chắc mình có thể vẫn cười được hay ngất từ lâu rồi.
Ha ha, thật nực cười, bây giờ tôi làm vợ hắn rồi đấy, hay nói cách khác từ bây giờ cái thời con gái của tôi chính thức kết thúc ở cái tuổi 18. Tôi tự hỏi, sau này tôi phải sống sao đây, với tư cách là một nửa của Minh, khó tưởng tượng quá. Và rồi sau khi li hôn thì sao nữa, tôi có được đi học lại không, hay là có tìm được một tình yêu mới không. Ôi đau đầu quá, không nghĩ nữa.
Một lúc sau, tôi bước ra, trên người là bộ đồ ngủ màu đen rộng thùng thình trông giống bà bác bán bánh đầu hẻm chỗ tôi ở.
Chả là khi tôi tắm xong, bước đến chỗ tủ nhỏ treo đồ ngủ, đập vào mắt tôi là cái váy ngủ, à không, váy ngủ gì chứ...là một tấm vải được cắt từ cái màn tránh muỗi thì đúng hơn, hở hang những chỗ không cần thiết. Không đời nào Lâm Quỳnh tôi mặc cái thứ không nghiêm chỉnh như thế này, mặc dù tính tôi chẳng nghiêm chỉnh tí nào...thế là tôi mặc đồ nam treo bên cạnh, rộng nhưng ít ra nó còn kín đáo. Mà cái tên đang nằm đất kia say bí tỉ, chả lẽ tỉnh lại đi tắm rồi say tiếp chắc. Hâm quá.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
- Ngủ ở đấy cho chết luôn đi.
Tôi bực mình đá vào cái xác say xỉn nằm bẹp dưới đất của cái tên Vũ Nhật Minh, ai đời trông to cao đẹp trai thế kia mà mới nhấp vài ngụm rượu đã lăn quay ra ngủ, báo hại tôi cả ngày đã mệt mỏi nay vì mang cái danh phu nhân của hắn mà phải vác hắn từ tầng trệt lên tận đây. Mà cái khách sạn này cũng chết tiệt thật, làm ăn buôn bán đã muốn lời lãi nhiều rồi còn bày đặt nào là cặp đôi nào tổ chức lễ cưới ở đây sẽ được miễn phí phòng tân hôn trong một đêm. Không vì che giấu này nọ thì tôi đã vứt hắn ở đây về lâu rồi.
Phù...vậy cũng tốt, hắn say xỉn không biết gì cũng tốt, ít ra tránh được cái sự ngượng ngùng của nhau. Vì chúng tôi đâu yêu nhau đâu, hàng trăn lần tôi nhắc mình rằng cuộc hôn nhân này chỉ là giả dối và hiển nhiên nó sẽ kết thúc sớm.
Tôi bước vào nhà tắm, cởi cái bộ váy chật ních ra, ngâm mình vào trong bồn nước mát lạnh, thở dài thư giãn để xua đi cái mệt mỏi, cả một ngày phải mặc váy cưới vừa chật vừa nóng, rồi mỉm cười giả tạo để đón khách, nếu mà ngày dài thêm tí nữa, tôi không chắc mình có thể vẫn cười được hay ngất từ lâu rồi.
Ha ha, thật nực cười, bây giờ tôi làm vợ hắn rồi đấy, hay nói cách khác từ bây giờ cái thời con gái của tôi chính thức kết thúc ở cái tuổi 18. Tôi tự hỏi, sau này tôi phải sống sao đây, với tư cách là một nửa của Minh, khó tưởng tượng quá. Và rồi sau khi li hôn thì sao nữa, tôi có được đi học lại không, hay là có tìm được một tình yêu mới không. Ôi đau đầu quá, không nghĩ nữa.
Một lúc sau, tôi bước ra, trên người là bộ đồ ngủ màu đen rộng thùng thình trông giống bà bác bán bánh đầu hẻm chỗ tôi ở.
Chả là khi tôi tắm xong, bước đến chỗ tủ nhỏ treo đồ ngủ, đập vào mắt tôi là cái váy ngủ, à không, váy ngủ gì chứ...là một tấm vải được cắt từ cái màn tránh muỗi thì đúng hơn, hở hang những chỗ không cần thiết. Không đời nào Lâm Quỳnh tôi mặc cái thứ không nghiêm chỉnh như thế này, mặc dù tính tôi chẳng nghiêm chỉnh tí nào...thế là tôi mặc đồ nam treo bên cạnh, rộng nhưng ít ra nó còn kín đáo. Mà cái tên đang nằm đất kia say bí tỉ, chả lẽ tỉnh lại đi tắm rồi say tiếp chắc. Hâm quá.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Bình luận facebook