---
Ta và Thẩm Kinh Mặc yêu nhau mười năm. Ngủ một giấc dậy, mọi người đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn ta, bọn họ nói: Ta và Thẩm Kinh Mặc chưa từng gặp nhau, ta có vị hôn phu, nhưng là một người khác.
“Tiểu thư, hôm nay là đại hôn của Thẩm tướng quân, lão gia và phu nhân đang ở ngoài sảnh chờ ngài cùng đi.”
Chạng vạng, nắng chiều xuyên qua cửa sổ chiếu vào vết sẹo nhàn nhạt trên cổ tay.
Ta xuất thần ngồi trước gương, yên lặng cài hoa châu lên đầu.
Người trong gương đẹp thì đẹp, nhưng thần sắc tái nhợt, giống như mặt trời đang tắt nắng vậy.
Mấy tháng trước, ta ngã xuống từ vách núi, tỉnh dậy, cơ thể liền càng ngày càng suy yếu.
Ngoại trừ cơ thể, nỗi dày vò trong lòng lại càng sâu hơn.
"Tân nương là ai?"
Nha hoàn ở bên ngoài tạm dừng một chút, nhẹ nhàng đáp: “Nhị tiểu thư Lộ gia, Lộ Thu Nguyệt.”
Ta suy sụp ở trước cửa sổ, yếu ớt cười nhạo: “Lại còn Lộ nhị tiểu thư ở đâu ra… Thẩm Kinh Mặc hắn… khụ khụ…”
Nếu như thật sự mất trí nhớ thì tốt rồi, nhưng những chuyện quá khứ của ta và Thẩm Kinh Mặc, vô cùng rõ ràng mà khắc sâu ở trong đầu ta.
Lúc trước tình sâu bao nhiêu, hiện tại liền đau thấu tâm can bấy nhiêu.
"Hắn có từng nhắc tới ta không?"
Nha hoàn chần chờ trong chốc lát, trả lời: "Chưa từng, chỉ nói mời Bạch phủ tham gia hỉ tiệc."
"Được, ta biết rồi."
Trong gương, đôi môi nhuộm màu son đỏ, ta đứng dậy.
Vị hôn phu của ta, hôm nay, muốn cưới người khác.
…
Một canh giờ sau, tại phòng khách của Thẩm gia.
Ta kề chủy thủ vào cổ, ngay trước mặt khách mời, giọng run rẩy:
"Thẩm Kinh Mặc, nếu ngươi dám cưới nàng, hôm nay, ta sẽ chết tại phòng khách của Thẩm gia!"
Thẩm Kinh Mặc đứng trong sảnh, ánh mắt như hồ sâu.
Quanh năm mài giũa sương gió, thiếu niên khí phách hăng hái nội liễm đến mức giống như một con dao sắc bén, cũng giống như rượu mạnh càng ngâm lâu càng ngon.
Dáng người hắn cao lớn sừng sững, trước đây luôn đứng bên cạnh ta, bờ vai hắn từng là chỗ dựa vững chắc nhất của ta; nhưng hiện tại, hắn lại dùng nó để che chở cho Lộ Thu Nguyệt.
Mọi người bị dọa sợ, không ai dám tiến lên.
Bốn phía xì xào bàn tán:
"Nghe nói nàng chính là nữ tử luôn quấn lấy Thẩm tướng quân. Rớt xuống vách núi, ngã hỏng luôn đầu rồi, nhận định chính mình là vị hôn thê của Thẩm tướng quân, nhất quyết đòi chia rẽ người ta, đã là lần thứ ba trong tháng này rồi.”
Thẩm Kinh Mặc ôm Lộ Thu Nguyệt vào ngực, lạnh nhạt thờ ơ: “Bạch tiểu thư, nhân nhượng được một lần, hai lần, không thể nhân nhượng mãi.”
Tim ta như bị d.ao c.ứa, mỉm cười, hai mắt ngấn lệ mơ hồ.
Lần đầu tiên gặp Thẩm Kinh Mặc, hắn vẫn còn trẻ.
Lứa tuổi thần tiên, chinh chiến đường dài. (*)
(*) Một câu trong một bài thơ của Tô Thức miêu tả người trẻ tràn đầy nhiệt huyết, đầy hoài bão, đang đạp ngựa đi trên dài đường.
Lần thứ nhất, ta cản ngựa của hắn lại, hắn lạnh lùng nhìn ta, hỏi: “Không muốn sống nữa à?”
Lần thứ hai, hắn vội vàng ghìm dây cương, toàn thân băng sương, “Ngươi không có mắt sao?”
Lần thứ ba, vẻ mặt hắn rốt cuộc mang theo ý cười: "Bạch tiểu thư, nhân nhượng lần một, lần hai, không thể nhân nhượng mãi, lên ngựa đi."
Ta đưa tay về phía hắn, một cầm chính là mười năm.
Ta từng có được tất cả sự thiên vị, sủng ái, cưng chiều của hắn, một thân khí khái của Bạch tiểu thư đều là do hắn chiều hư.
Đêm đó, trăng thu lên cao, ngón tay của Thẩm Kinh Mặc nhẹ nhàng vén tóc ta, nói:
“Nguyên Hương, gả cho ta đi, ta đã đợi quá lâu rồi, phủ tướng quân chỉ nhận mình nàng là nữ chủ nhân.”
Một cơn mưa thu, một vụ tai nạn.
Ta không cẩn thận ngã xuống vách núi, khi tỉnh lại, tất cả đều đã thay đổi.
Nhắc tới chuyện cũ, bọn họ đều nhìn ta giống như nhìn quái vật vậy.
Chỉ nói: Người cùng Thẩm tướng quân tình ý lưu luyến là Lộ nhị tiểu thư, chưa từng có bất kỳ quan hệ gì với Bạch gia chúng ta.
Mọi người đều cho rằng ta ngã hỏng đầu rồi, trí nhớ bị rối loạn.
Chỉ có mình ta biết, ký ức về Thẩm Kinh Mặc rõ ràng đến nhường nào, tuyệt đối không thể sai.
Ta bị bệnh, chờ đợi từng ngày.
Ngày đó, một người đến trước giường ta.
Một thân y phục trắng, công tử văn nhã, ôn nhuận như ngọc, giống như trăng sáng giữa trời.
Có vẻ như hắn vừa mới bãi triều trở về, trên người còn dính sương sớm, mái tóc đen nhỏ giọt nước.
Hắn ngồi ở mép giường của ta, nhẹ nhàng cầm lấy ngón tay ta, trong mắt chứa đầy ôn nhu cùng thương tiếc.
"Nguyên Hương, nàng phải nhanh chóng khỏe lên."
Nhìn hắn, nội tâm rối loạn của ta chợt chậm rãi bình tĩnh lại.
Mẫu thân nói, hắn tên là Lộ Trạch Khiêm, ca ca của Lộ gia nhị tiểu thư - vị hôn thê của Thẩm Kinh Mặc, cũng chính là vị hôn phu của ta.
Ta đẩy hắn ra, xoay người sang hướng khác.
Lộ Trạch Khiêm thở dài, "Nếu như nàng muốn gặp hắn, ta đi cùng nàng."
Ngày ấy, nghe nha hoàn ám chỉ bên ngoài đang bàn tán rằng:
"Lộ công tử bận rộn điều tra vụ án tiểu thư rơi xuống vách núi, ngày đêm đảo lộn, một giọt nước cũng không uống, vừa trở về liền đến gặp tiểu thư. Cuối cùng vẫn bị làm tổn thương.”
Ta cuộn tròn trong phòng, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Ta còn có thể làm gì bây giờ?
Ta không nhớ gì hết.
Giống như Thẩm Kinh Mặc vậy, hắn cũng không hề nhớ ta.
Đêm nay, ánh nến rực rỡ, Lộ Thu Nguyệt đứng ở bên cạnh hắn.
Một mỹ nhân xinh đẹp diễm lệ đến nhường nào.
Ta thực sự ghen tỵ.
Ta nở nụ cười, đột nhiên trước ngực truyền đến một mùi tanh ngọt, m.áu tươi phun lên chiếc váy lụa màu xanh biếc, cơ thể mềm nhũn, như một con chim mất trọng lực, đổ người về phía trước.
Một giây cuối cùng, có người đỡ được ta, trong giọng nói không thể che giấu được sự đau lòng: “Nguyên Hương… Sao phải làm đến mức này…”
Lòng ta vui mừng, lẩm bẩm nói nhỏ: “Kinh Mặc, cuối cùng chàng cũng chịu nhận ra ta…”
Ngẩng đầu, dưới ánh sáng lóa mắt, lại là một gương mặt khác.
Hắn nhíu mày, lông mày không sắc bén như Thẩm Kinh Mặc, ánh mắt cũng không âm trầm như Thẩm Kinh Mặc.
Môi mỏng, đường viền môi mềm mại, ánh mắt tựa làn sóng xanh cuối thu, lấp lánh ánh sáng tinh tế.
Mỹ nhân như minh nguyệt, cô độc tinh khiết. (*)
(*) Câu thơ miêu tả nét đẹp đơn độc và cao thượng, nét đẹp không dựa vào ai, không cần sự chú ý của người khác.
Ánh mắt của Lộ Trạch Khiêm chứa đầy sự thương tiếc, sắc mặt trắng bệch.
Tay áo trắng như tuyết của hắn loang lổ m.áu, cũng không hề ghét bỏ chút nào.
Hắn dùng cánh tay đỡ lấy ta, ôn nhu mà hữu lực, “Nguyên Hương, ta đưa nàng về nhà.”
"Nhà…" Ta cố gắng ngẩng đầu lên, nhìn về phía Thẩm Kinh Mặc đứng một bên với đôi mắt trầm tĩnh như nước, cười khổ, “Nhà của ta ở đâu chứ…”
Thẩm Kinh Mặc không nói gì.
Cũng không để ý đến Lộ Thu Nguyệt rưng rưng nước mắt khóc lóc kể lể bên cạnh.
Chỉ lẳng lặng mà đứng.
Hắn thật sự không hề quen biết ta.
Chàng thiếu niên mỉm cười với ta, đưa tay về phía ta, trương dương tự đắc nói “Lên ngựa đi” ấy, không hề quen biết ta.
Ta nằm trên vai của Lộ Trạch Khiêm, đau đến hít thở không thông, sau đó chỉ còn lại ch.ết lặng, chậm rãi yếu ớt thở dốc.
"Làm phiền… đưa ta về nhà."
Đời này, Bạch Nguyên Hương ta chưa bao giờ chật vật đến vậy.
Bình luận facebook