-
Chương 127
“Dù sao muội phu của ta cũng sẽ tới để lấy lòng lão bà, cuối cùng cũng sẽ bỏ ra chút sức lực thôi. Người bên trong cốc bây giờ chắc rất bận bịu đây, Tiểu Tuyết đã được đưa về, chúng ta cứ làm thực khách, ăn cho bọn họ nghèo là tốt nhất.” Dịch Thanh Vân cười vô cùng thoải mái.
Tuyền Cơ nhìn Dịch Thanh Vân, nửa ngày mới nói: “Nếu hắn không đến thì làm sao bây giờ?”
Dịch Thanh Vân cười ha ha nói: “Hắn nỡ không đến sao? Hơn nữa muội đến Thành quốc chín phần mười là phải xuất giá, với tính tình đáng chết của hắn, chịu được lão bà chưa đến miệng bị người khác ăn sao?”
Tuyền Cơ hoàn toàn bị đánh bại, thì ra mạnh nhất chính là Dịch Thanh Vân, bản thân mình lần này lo lắng đau lòng uổng phí rồi.
Dịch Thanh Vân giữ lấy bả vai Tuyền Cơ, nhiều chuyện nói: “Tiểu muội, nói thật đi, Trầm Kiếm đã làm chuyện xấu gì khiến uội tức giận như vậy?”
Tuyền Cơ mếu máo nói: “Hắn châm ngòi ly gián tình cảm huynh muội của chúng ta!”
Dịch Thanh Vân hừ lạnh một tiếng: “Làm vậy không đúng, đại ca chỉ muội một biện pháp tốt chỉnh hắn, được không?”
Tuyền Cơ ngờ vực nhìn hắn, Dịch Thanh Vân bước đến bên tai nàng nói chít chít, thầm thì giải thích.
“Cái này thật sự có khả thi không? Nó không tốt lắm đâu, chọc hắn giận, thật sự rất khủng bố nha!” Tuyền Cơ vừa nhìn Dịch Thanh Vân từ trên xuống vừa do dự nói.
“Ta vốn dĩ vẫn còn lo lắng, nhưng hôm nay thấy muội đối phó với cái tên Thái gì đó không phải rất có bản lĩnh sao? Hắc hắc! Nếu sự việc bại lộ, muội cứ làm nũng với hắn, cười một cái, nói vài câu êm ái, hắn có giận đến mấy cũng sẽ hết thôi.” Dịch Thanh Vân hoàn toàn tin tưởng vào lực ảnh hưởng của tiểu muội đối với Trầm Kiếm. Thấy hắn đuổi theo tiểu muội từ Kỉ quốc đến Ninh quốc lại đến Phồn Tinh cốc là biết. Tuy người này quỷ kế đa đoan, thủ đoạn lợi hại nhưng đến trước mặt muội muội thì cũng chỉ là một con hổ giấy không răng!
Thù mới do bị kích động lúc chiều cộng với hận cũ do bị ức hiếp trường kỳ, làm cho Tuyền Cơ chỉ e ngại một chút đã đồng ý tham gia vào kế hoạch chỉnh người của Dịch Thanh Vân.
Tạm thời buông xuống được gánh nặng tâm lý, trong lòng Tuyền Cơ khoan khoái, ngủ một giấc thật tốt.
Sáng sớm ngày hôm sau, đoàn người lại lên đường, Thái tướng quân cùng một tên khác họ Đặng dẫn quân Thành quốc giống như chó Nhật bám sát chặt chẽ bên cạnh Tuyền Cơ, hai huynh đệ Bạch thị đi chậm rãi ở đại đội phía sau.
Bạch Chí Tiêu nhìn Tuyền Cơ ở phía trước thỉnh thoảng từ trong xe ló đầu về phía hai người đó nói cười vài câu trong không khí hòa thuận thì sắc mặt xanh mét.
Bạch Chí Dao cười lạnh nói với huynh trưởng: “Đại ca, để bọn họ kiêu ngạo thêm hai ngày đi, nhân mã của chúng ta đã bố trí sẵn sàng ở phía trước. Đến lúc đó, giết sạch những tên ngu ngốc này, còn sợ Ninh Nguyệt Quận chúa không ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ sao, nhân tiện đây đệ xin chúc mừng trước đại ca ôm được mỹ nhân về.”
Đêm qua, sau khi Bạch Chí Dao liên hệ sắp xếp nhân mã thỏa đáng, đã nói thẳng với huynh trưởng về kế hoạch binh biến, hắn biết huynh trưởng vẫn có ý với Ninh Nguyệt Quận chúa nên dứt khoát thuận nước đẩy thuyền. Hắn cơ bản cũng không tin cái gì là số mệnh thần diệu, hơn nữa từng gặp qua Ninh Nguyệt trong thân phận thê thiếp được Trầm Kiếm yêu thương nhất, đối với chuyện nàng là Thiên nữ chỉ khịt mũi cho qua. Nhưng mà nếu thật là Thiên nữ, có thể giúp nghiệp lớn của Bạch gia phát triển càng thuận lợi hơn. Vậy thì tất nhiên là không có việc gì.
Nghe đệ đệ nói xong, trong mắt Bạch Chí Tiêu phát ra tia sáng nóng rực, nói nhỏ: “Đợi ta cưới được Thiên nữ. Đoạt được Ninh quốc, sau khi thống nhất bảy quốc gia, sẽ cùng nhị đệ chung hưởng ngàn dặm giang sơn này!” Bạch Chí Dao mỉm cười: “Chỉ cần có thể phò trợ đại ca hoàn thành nghiệp lớn, chấn hưng Bạch gia, Chí Tiêu đã cam lòng thỏa nguyện rồi.”
Hai huynh đệ đắc ý, trong lúc nhìn quanh thấy Dịch Thanh Vân ở bên cạnh xe ngựa phía trước, Bạch Chí Tiêu nhướng mày nói: “Dịch Thanh Vân này cực kỳ khó đối phó, nhị đệ có đối sách nào vẹn toàn không?”
Bạch Chí Tiêu cười nói: “Dịch Thanh Vân còn có tám người gia nhân làm tin trong tay chúng ta, lúc tấn công chúng ta sai người bảo vệ xe ngựa, phái người công kích con tin, Dịch Thanh Vân không biết chúng ta là cùng một phe, thấy Ninh Nguyệt an toàn, chắc chắn sẽ tiến lên nghĩ cách cứu con tin, chỉ cần cầm chân hắn, hai nữ hầu trên xe Ninh Nguyệt sẽ khống chế được nàng. Vậy thì còn sợ hắn cái gì?”
Bạch Chí Tiêu ngẫm lại cũng đúng. Nhất thời yên lòng.
Tuyền Cơ cố ý ở trong xe ngựa thỉnh thoảng nói chuyện với hai tên Thái, Đặng, lén quan sát phản ứng của hai nữ hầu. Thấy các nàng nét mặt lạnh lùng, cũng không chủ động đáp lời hai tên Đặng, Thái, giống như không phải cùng một phe với hai người này, chẳng lẽ là người của Bạch gia?
“Chu Nhi, Bích Nhi gần đây tốt không?” Tuyền Cơ đột nhiên nói với hai nữ hầu.
Hai nàng rõ ràng rất sửng sốt, vẻ mặt có chút biến hóa, trong đó có một ánh mắt mang vẻ châm biếm, tuy rằng cả hai đều giả vờ không nghe câu hỏi của nàng, nhưng Tuyền Cơ đã khẳng định các nàng đúng là người Bạch gia. Vậy thì càng không cần khách sáo!
“Ta muốn uống chén trà!” Tuyền Cơ cười nói.
Một nữ hầu trong đó rót một ly trà dâng lên cho nàng, Tuyền Cơ giả vờ trượt tay, nước trà trong chén rơi vãi trên ống tay áo, nữ hầu còn chưa có phản ứng Tuyền Cơ đã kêu lên một tiếng ai u.
Hai tên Thái, Đặng nghe thấy Tuyền Cơ hô la kinh hoảng, vội vàng tiến đến bên cạnh cửa sổ xe, hỏi: ‘’Quận chúa! Xảy ra chuyện gì?”
Tuyền Cơ cố ý uất ức nói: “Không có gì, bị nước trà làm phỏng rồi, đau quá a!”
Thái tướng quân vội vàng lớn tiếng quát hai nữ hầu không chăm sóc tốt Quận chúa.
Tuyền Cơ vừa làm ra dáng vẻ uất ức, vừa giả vờ giải thích thay cho hai nữ hầu, nói: “Các nàng không cố ý, thôi bỏ đi! Chắc là đường xá quá mệt mỏi, trong lúc nhất thời mới phân tâm thôi. Hai vị Bạch đại nhân dẫn dắt quân đội, đã an bài các nàng đến hầu hạ ta, nếu đuổi các nàng, khó tránh được việc tổn hại đến hòa khí của hai vị và bọn họ, hai vị cũng khó làm việc…”
Câu nói này thật khéo, hai tên Thái, Đặng vốn có ý muốn mắng chửi người ra oai, chỉ muốn lấy lòng mỹ nhân một chút rồi thôi, cũng không có dự định vì vậy mà đuổi hai nữ hầu, Tuyền Cơ nhìn giống như đứng về phía bọn họ, thay các nàng lo nghĩ, lại ám chỉ bọn họ thấp hơn huynh đệ Bạch thị một bậc.
Hai tên Thái, Đặng nghe xong, làm sao chịu cam tâm, lập tức liền quyết định đuổi hai nữ hầu đến một chiếc xe khác.
Bạch Chí Tiêu phát hiện không ổn vượt lên đến khuyên can, hai tên Thái, Đặng sao lại chịu nghe hắn, Đặng tướng quân vỗ ngực nói: “Có Thái tướng quân và bổn tướng quân ở bên cạnh xe, chẳng lẽ còn có ai có thể làm tổn thương đến Quận chúa sao? Chẳng lẽ Bạch đại nhân cho rằng hai người chúng ta không bằng hai nữ hầu kia sao? Quả thật buồn cười! Chúng ta còn chưa truy xét tội lỗi ngươi không tra xét người rõ ràng, khiến cho Quận chúa bị thương! Ngươi còn tính ở đây làm khó dễ hai người bọn ta sao?”
Bạch Chí Tiêu giận quá hóa cười, thầm nghĩ: Đợi đến phía trước, nhất định chém hai tên ngu đần xấu xa nhà ngươi thành thịt vụn!
Tuy rằng không có hai nữ hầu làm nội ứng nhưng với bản lĩnh của hai huynh đệ mình, lại có tính toán sắp đặt trước, đối với kế hoạch ảnh hưởng chắc là không lớn. Mà hiện tại trở mặt đúng là không tốt, chỉ có thể cắn răng nuốt giận, phủi tay áo bỏ đi.
Dịch Thanh Vân lén nhìn Tuyền Cơ nháy mắt mấy cái, dùng tay ra dấu khen ngợi, Tuyền Cơ làm mặt quỷ đáp trả, lui vào trong xe. Đời trước tuy rằng không xem nhiều kịch truyền hình, nhưng đối với phương pháp châm ngòi ly gián quen thuộc này vẫn có ấn tượng. Rập khuôn (làm theo) một chút cũng không khó.
Bên cạnh ít đi “Vô gian đạo”, muốn làm gì cũng thuận tiện hơn, nếu không ngộ nhỡ vào lúc có người đến cứu, mình lại bị hai nữ nhân thuận tay bóp cổ làm con tin, vậy thì không tốt.
Đại ma vương khi nào mới đến cứu người đây? Nghĩ đến kế hoạch chỉnh người mà Dịch Thanh Vân đã bàn bạc, Tuyền Cơ không khỏi có chút phấn khởi.
Sự phấn khởi này kéo dài hai ngày, một đường đi bình an vô sự từ từ chuyển hóa thành ngờ vực bất an, Dịch Thanh Vân cũng bắt đầu có chút dao động, lẽ nào tên Trầm Kiếm kia thế nhưng lại thật sự vứt bỏ, bỏ mặc Tuyền Cơ?
Tuyền Cơ nhìn cảnh vật trôi qua bên ngoài xe. Cười khổ một cái, thật sự là quá coi trọng chính mình rồi, con người quả nhiên vẫn chỉ có thể dựa vào chính mình! Đời trước đã nếm qua đau khổ như vậy vẫn chưa học được sự khôn ngoan. Còn trông chờ vào hoàng tử cưỡi ngựa trắng đến cứu công chúa sao?
Cũng tốt! Hắn không tới, trái lại càng dứt khoát, đến Thành quốc rồi nghĩ biện pháp khuyên đại ca đi, chính mình lại nghĩ cách trốn đi, dù sao bất luận thế nào cũng không thể kéo đại ca xuống nước.
Mặt trời ngả về hướng tây, đoàn người chậm rãi đi đến một miệng khe núi, nơi này địa hình hiểm yếu. Ngay cả Dịch Thanh Vân người không hề liên quan đến việc hành quân đánh giặc cũng cảm thấy có gì đó không ổn, không nhịn được duỗi tay gõ gõ vách xe nhắc nhở Tuyền Cơ chú ý.
Tuyền Cơ vốn đang suy nghĩ kế hoạch sau khi đến kinh thành, đột nhiên giật mình cũng cảm thấy không khí có phần không tốt, từ trong cửa sổ xe hướng ra ngoài nhìn xung quanh.
Rõ ràng là rừng núi xế chiều, lại không hề nhìn thấy được tung tích của một con chim nhỏ nào, thậm chí cũng không nghe thấy tiếng chim hót. Chỉ có tiếng vang của từng làn gió thổi lá cây sàn sạt. Rất là kỳ quái. Tuyền Cơ lập tức nhớ đến nhiều đoạn cốt truyện trong TV, thông thường cương thi yêu ma thường lui tới địa phương như vầy. Bởi vì chúng nó nên chim thú trong rừng núi đều bị đe dọa bỏ chạy.
Bây giờ xuất hiện tình huống này, đại khái chính là… trong rừng có người! Hơn nữa còn không ít!
Tuyền Cơ lén lấy cây chủy thủ nhỏ mà Dịch Thanh Vân tặng ra, ló đầu ra ngoài cửa xe nói nhỏ với Dịch Thanh Vân: “Phía trước có thể có mai phục!”
Dịch Thanh Vân nét mặt nghiêm trọng gật đầu, dẫn ngựa đến gần xe ngựa của Tuyền Cơ hơn.
Hai tên Thái, Đặng tuy cảm thấy không khí có vẻ bất thường, nhưng mình lại dẫn dắt một nghìn tinh binh (binh lính tinh nhuệ), hơn nữa lại còn ở trong biên giới Thành quốc, mấy ngày đi vừa rồi đều bình an vô sự, cho nên cũng không chú ý đến huynh đệ Bạch gia đang cười lạnh ở phía sau cách đó không xa.
Đợi đoàn xe hoàn toàn tiến vào khe núi, đột nhiên trong rừng truyền đến âm thanh tiếng còi thổi. Ngay sau đó chính là một trận hét hò vang dội. Hai tên Thái, Đặng chấn động, bọn họ ở kinh thành hưởng lạc đã lâu, bỗng chốc gặp phải trường hợp này, lúc này tay chân đã luống cuống.
Huynh đệ Bạch thị tiến lên điềm tĩnh tự nhiên chỉ huy vài tên binh lính của mình bao quanh xe ngựa của Tuyền Cơ, đối với sự bối rối thất thố của đội quân Thành quốc làm như không thấy.
Đội quân nghìn người của Thành quốc dù sao cũng đều là tinh binh, tốc độ ứng phó rất nhanh, không đợi mệnh lệnh từ bốn quan trên đã tự thành lập đội hình chuẩn bị ứng chiến.
Dịch Thanh Vân quan sát thấy số lượng kẻ tập kích không nhiều lắm, đại khái chỉ có hơn một trăm người, như vậy mà muốn tấn công bất ngờ đoàn quân chính quy nghìn người, thật sự là có chút ngoài dự đoán! Nhìn kỹ lại thì phát hiện những người này tuy rằng ăn mặc không giống nhau, mặt che khăn đen, gào thét như núi rừng đạo tặc, nhưng lúc xung phong liều chết lại rất có trình tự quy tắc, hơn mười người cầm đầu lúc tung mình nhảy lên thân thủ cũng bất phàm, ở trong giang hồ cũng là cao thủ hiếm có, thật không giống với đám ô hợp bình thường, không khỏi có chút hoài nghi.
Huynh đệ Bạch thị nhìn cũng có chút ngờ vực, đội ngũ nhà mình lập nên tinh nhuệ như vậy từ lúc nào?
Trong nháy mắt, kẻ tập kích đã vọt đến trước mặt, bắt đầu tấn công từ hai bên sườn hàng ngũ.
Dịch Thanh Vân thu hồi cảm tình khen ngợi của mình đối với đội ngũ tập kích, lắc đầu thở dài, thật đáng tiếc cho đám người cao thủ này, thật sự nghĩ người mạnh là có thể lấy ít thắng nhiều sao?
Nhưng vào lúc đó, hiện tượng kỳ quái lại xảy ra, binh lính Thành quốc vừa sinh khí dồi dào chuẩn bị ứng chiến đột nhiên giống như uống rượu nghiêng đông ngã tây.
Bạch Chí Tiêu và huynh trưởng nhìn nhau, không nén được nét mặt. Túi nước bên người những binh lính này đã bị bọn họ bỏ mê dược, để chắc chắn chúng phát tác đúng giờ, còn đặc biệt tính toán khoảng thời gian còn lại, giờ phút này quả nhiên công hiệu.
Tuyền Cơ nhìn Dịch Thanh Vân, nửa ngày mới nói: “Nếu hắn không đến thì làm sao bây giờ?”
Dịch Thanh Vân cười ha ha nói: “Hắn nỡ không đến sao? Hơn nữa muội đến Thành quốc chín phần mười là phải xuất giá, với tính tình đáng chết của hắn, chịu được lão bà chưa đến miệng bị người khác ăn sao?”
Tuyền Cơ hoàn toàn bị đánh bại, thì ra mạnh nhất chính là Dịch Thanh Vân, bản thân mình lần này lo lắng đau lòng uổng phí rồi.
Dịch Thanh Vân giữ lấy bả vai Tuyền Cơ, nhiều chuyện nói: “Tiểu muội, nói thật đi, Trầm Kiếm đã làm chuyện xấu gì khiến uội tức giận như vậy?”
Tuyền Cơ mếu máo nói: “Hắn châm ngòi ly gián tình cảm huynh muội của chúng ta!”
Dịch Thanh Vân hừ lạnh một tiếng: “Làm vậy không đúng, đại ca chỉ muội một biện pháp tốt chỉnh hắn, được không?”
Tuyền Cơ ngờ vực nhìn hắn, Dịch Thanh Vân bước đến bên tai nàng nói chít chít, thầm thì giải thích.
“Cái này thật sự có khả thi không? Nó không tốt lắm đâu, chọc hắn giận, thật sự rất khủng bố nha!” Tuyền Cơ vừa nhìn Dịch Thanh Vân từ trên xuống vừa do dự nói.
“Ta vốn dĩ vẫn còn lo lắng, nhưng hôm nay thấy muội đối phó với cái tên Thái gì đó không phải rất có bản lĩnh sao? Hắc hắc! Nếu sự việc bại lộ, muội cứ làm nũng với hắn, cười một cái, nói vài câu êm ái, hắn có giận đến mấy cũng sẽ hết thôi.” Dịch Thanh Vân hoàn toàn tin tưởng vào lực ảnh hưởng của tiểu muội đối với Trầm Kiếm. Thấy hắn đuổi theo tiểu muội từ Kỉ quốc đến Ninh quốc lại đến Phồn Tinh cốc là biết. Tuy người này quỷ kế đa đoan, thủ đoạn lợi hại nhưng đến trước mặt muội muội thì cũng chỉ là một con hổ giấy không răng!
Thù mới do bị kích động lúc chiều cộng với hận cũ do bị ức hiếp trường kỳ, làm cho Tuyền Cơ chỉ e ngại một chút đã đồng ý tham gia vào kế hoạch chỉnh người của Dịch Thanh Vân.
Tạm thời buông xuống được gánh nặng tâm lý, trong lòng Tuyền Cơ khoan khoái, ngủ một giấc thật tốt.
Sáng sớm ngày hôm sau, đoàn người lại lên đường, Thái tướng quân cùng một tên khác họ Đặng dẫn quân Thành quốc giống như chó Nhật bám sát chặt chẽ bên cạnh Tuyền Cơ, hai huynh đệ Bạch thị đi chậm rãi ở đại đội phía sau.
Bạch Chí Tiêu nhìn Tuyền Cơ ở phía trước thỉnh thoảng từ trong xe ló đầu về phía hai người đó nói cười vài câu trong không khí hòa thuận thì sắc mặt xanh mét.
Bạch Chí Dao cười lạnh nói với huynh trưởng: “Đại ca, để bọn họ kiêu ngạo thêm hai ngày đi, nhân mã của chúng ta đã bố trí sẵn sàng ở phía trước. Đến lúc đó, giết sạch những tên ngu ngốc này, còn sợ Ninh Nguyệt Quận chúa không ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ sao, nhân tiện đây đệ xin chúc mừng trước đại ca ôm được mỹ nhân về.”
Đêm qua, sau khi Bạch Chí Dao liên hệ sắp xếp nhân mã thỏa đáng, đã nói thẳng với huynh trưởng về kế hoạch binh biến, hắn biết huynh trưởng vẫn có ý với Ninh Nguyệt Quận chúa nên dứt khoát thuận nước đẩy thuyền. Hắn cơ bản cũng không tin cái gì là số mệnh thần diệu, hơn nữa từng gặp qua Ninh Nguyệt trong thân phận thê thiếp được Trầm Kiếm yêu thương nhất, đối với chuyện nàng là Thiên nữ chỉ khịt mũi cho qua. Nhưng mà nếu thật là Thiên nữ, có thể giúp nghiệp lớn của Bạch gia phát triển càng thuận lợi hơn. Vậy thì tất nhiên là không có việc gì.
Nghe đệ đệ nói xong, trong mắt Bạch Chí Tiêu phát ra tia sáng nóng rực, nói nhỏ: “Đợi ta cưới được Thiên nữ. Đoạt được Ninh quốc, sau khi thống nhất bảy quốc gia, sẽ cùng nhị đệ chung hưởng ngàn dặm giang sơn này!” Bạch Chí Dao mỉm cười: “Chỉ cần có thể phò trợ đại ca hoàn thành nghiệp lớn, chấn hưng Bạch gia, Chí Tiêu đã cam lòng thỏa nguyện rồi.”
Hai huynh đệ đắc ý, trong lúc nhìn quanh thấy Dịch Thanh Vân ở bên cạnh xe ngựa phía trước, Bạch Chí Tiêu nhướng mày nói: “Dịch Thanh Vân này cực kỳ khó đối phó, nhị đệ có đối sách nào vẹn toàn không?”
Bạch Chí Tiêu cười nói: “Dịch Thanh Vân còn có tám người gia nhân làm tin trong tay chúng ta, lúc tấn công chúng ta sai người bảo vệ xe ngựa, phái người công kích con tin, Dịch Thanh Vân không biết chúng ta là cùng một phe, thấy Ninh Nguyệt an toàn, chắc chắn sẽ tiến lên nghĩ cách cứu con tin, chỉ cần cầm chân hắn, hai nữ hầu trên xe Ninh Nguyệt sẽ khống chế được nàng. Vậy thì còn sợ hắn cái gì?”
Bạch Chí Tiêu ngẫm lại cũng đúng. Nhất thời yên lòng.
Tuyền Cơ cố ý ở trong xe ngựa thỉnh thoảng nói chuyện với hai tên Thái, Đặng, lén quan sát phản ứng của hai nữ hầu. Thấy các nàng nét mặt lạnh lùng, cũng không chủ động đáp lời hai tên Đặng, Thái, giống như không phải cùng một phe với hai người này, chẳng lẽ là người của Bạch gia?
“Chu Nhi, Bích Nhi gần đây tốt không?” Tuyền Cơ đột nhiên nói với hai nữ hầu.
Hai nàng rõ ràng rất sửng sốt, vẻ mặt có chút biến hóa, trong đó có một ánh mắt mang vẻ châm biếm, tuy rằng cả hai đều giả vờ không nghe câu hỏi của nàng, nhưng Tuyền Cơ đã khẳng định các nàng đúng là người Bạch gia. Vậy thì càng không cần khách sáo!
“Ta muốn uống chén trà!” Tuyền Cơ cười nói.
Một nữ hầu trong đó rót một ly trà dâng lên cho nàng, Tuyền Cơ giả vờ trượt tay, nước trà trong chén rơi vãi trên ống tay áo, nữ hầu còn chưa có phản ứng Tuyền Cơ đã kêu lên một tiếng ai u.
Hai tên Thái, Đặng nghe thấy Tuyền Cơ hô la kinh hoảng, vội vàng tiến đến bên cạnh cửa sổ xe, hỏi: ‘’Quận chúa! Xảy ra chuyện gì?”
Tuyền Cơ cố ý uất ức nói: “Không có gì, bị nước trà làm phỏng rồi, đau quá a!”
Thái tướng quân vội vàng lớn tiếng quát hai nữ hầu không chăm sóc tốt Quận chúa.
Tuyền Cơ vừa làm ra dáng vẻ uất ức, vừa giả vờ giải thích thay cho hai nữ hầu, nói: “Các nàng không cố ý, thôi bỏ đi! Chắc là đường xá quá mệt mỏi, trong lúc nhất thời mới phân tâm thôi. Hai vị Bạch đại nhân dẫn dắt quân đội, đã an bài các nàng đến hầu hạ ta, nếu đuổi các nàng, khó tránh được việc tổn hại đến hòa khí của hai vị và bọn họ, hai vị cũng khó làm việc…”
Câu nói này thật khéo, hai tên Thái, Đặng vốn có ý muốn mắng chửi người ra oai, chỉ muốn lấy lòng mỹ nhân một chút rồi thôi, cũng không có dự định vì vậy mà đuổi hai nữ hầu, Tuyền Cơ nhìn giống như đứng về phía bọn họ, thay các nàng lo nghĩ, lại ám chỉ bọn họ thấp hơn huynh đệ Bạch thị một bậc.
Hai tên Thái, Đặng nghe xong, làm sao chịu cam tâm, lập tức liền quyết định đuổi hai nữ hầu đến một chiếc xe khác.
Bạch Chí Tiêu phát hiện không ổn vượt lên đến khuyên can, hai tên Thái, Đặng sao lại chịu nghe hắn, Đặng tướng quân vỗ ngực nói: “Có Thái tướng quân và bổn tướng quân ở bên cạnh xe, chẳng lẽ còn có ai có thể làm tổn thương đến Quận chúa sao? Chẳng lẽ Bạch đại nhân cho rằng hai người chúng ta không bằng hai nữ hầu kia sao? Quả thật buồn cười! Chúng ta còn chưa truy xét tội lỗi ngươi không tra xét người rõ ràng, khiến cho Quận chúa bị thương! Ngươi còn tính ở đây làm khó dễ hai người bọn ta sao?”
Bạch Chí Tiêu giận quá hóa cười, thầm nghĩ: Đợi đến phía trước, nhất định chém hai tên ngu đần xấu xa nhà ngươi thành thịt vụn!
Tuy rằng không có hai nữ hầu làm nội ứng nhưng với bản lĩnh của hai huynh đệ mình, lại có tính toán sắp đặt trước, đối với kế hoạch ảnh hưởng chắc là không lớn. Mà hiện tại trở mặt đúng là không tốt, chỉ có thể cắn răng nuốt giận, phủi tay áo bỏ đi.
Dịch Thanh Vân lén nhìn Tuyền Cơ nháy mắt mấy cái, dùng tay ra dấu khen ngợi, Tuyền Cơ làm mặt quỷ đáp trả, lui vào trong xe. Đời trước tuy rằng không xem nhiều kịch truyền hình, nhưng đối với phương pháp châm ngòi ly gián quen thuộc này vẫn có ấn tượng. Rập khuôn (làm theo) một chút cũng không khó.
Bên cạnh ít đi “Vô gian đạo”, muốn làm gì cũng thuận tiện hơn, nếu không ngộ nhỡ vào lúc có người đến cứu, mình lại bị hai nữ nhân thuận tay bóp cổ làm con tin, vậy thì không tốt.
Đại ma vương khi nào mới đến cứu người đây? Nghĩ đến kế hoạch chỉnh người mà Dịch Thanh Vân đã bàn bạc, Tuyền Cơ không khỏi có chút phấn khởi.
Sự phấn khởi này kéo dài hai ngày, một đường đi bình an vô sự từ từ chuyển hóa thành ngờ vực bất an, Dịch Thanh Vân cũng bắt đầu có chút dao động, lẽ nào tên Trầm Kiếm kia thế nhưng lại thật sự vứt bỏ, bỏ mặc Tuyền Cơ?
Tuyền Cơ nhìn cảnh vật trôi qua bên ngoài xe. Cười khổ một cái, thật sự là quá coi trọng chính mình rồi, con người quả nhiên vẫn chỉ có thể dựa vào chính mình! Đời trước đã nếm qua đau khổ như vậy vẫn chưa học được sự khôn ngoan. Còn trông chờ vào hoàng tử cưỡi ngựa trắng đến cứu công chúa sao?
Cũng tốt! Hắn không tới, trái lại càng dứt khoát, đến Thành quốc rồi nghĩ biện pháp khuyên đại ca đi, chính mình lại nghĩ cách trốn đi, dù sao bất luận thế nào cũng không thể kéo đại ca xuống nước.
Mặt trời ngả về hướng tây, đoàn người chậm rãi đi đến một miệng khe núi, nơi này địa hình hiểm yếu. Ngay cả Dịch Thanh Vân người không hề liên quan đến việc hành quân đánh giặc cũng cảm thấy có gì đó không ổn, không nhịn được duỗi tay gõ gõ vách xe nhắc nhở Tuyền Cơ chú ý.
Tuyền Cơ vốn đang suy nghĩ kế hoạch sau khi đến kinh thành, đột nhiên giật mình cũng cảm thấy không khí có phần không tốt, từ trong cửa sổ xe hướng ra ngoài nhìn xung quanh.
Rõ ràng là rừng núi xế chiều, lại không hề nhìn thấy được tung tích của một con chim nhỏ nào, thậm chí cũng không nghe thấy tiếng chim hót. Chỉ có tiếng vang của từng làn gió thổi lá cây sàn sạt. Rất là kỳ quái. Tuyền Cơ lập tức nhớ đến nhiều đoạn cốt truyện trong TV, thông thường cương thi yêu ma thường lui tới địa phương như vầy. Bởi vì chúng nó nên chim thú trong rừng núi đều bị đe dọa bỏ chạy.
Bây giờ xuất hiện tình huống này, đại khái chính là… trong rừng có người! Hơn nữa còn không ít!
Tuyền Cơ lén lấy cây chủy thủ nhỏ mà Dịch Thanh Vân tặng ra, ló đầu ra ngoài cửa xe nói nhỏ với Dịch Thanh Vân: “Phía trước có thể có mai phục!”
Dịch Thanh Vân nét mặt nghiêm trọng gật đầu, dẫn ngựa đến gần xe ngựa của Tuyền Cơ hơn.
Hai tên Thái, Đặng tuy cảm thấy không khí có vẻ bất thường, nhưng mình lại dẫn dắt một nghìn tinh binh (binh lính tinh nhuệ), hơn nữa lại còn ở trong biên giới Thành quốc, mấy ngày đi vừa rồi đều bình an vô sự, cho nên cũng không chú ý đến huynh đệ Bạch gia đang cười lạnh ở phía sau cách đó không xa.
Đợi đoàn xe hoàn toàn tiến vào khe núi, đột nhiên trong rừng truyền đến âm thanh tiếng còi thổi. Ngay sau đó chính là một trận hét hò vang dội. Hai tên Thái, Đặng chấn động, bọn họ ở kinh thành hưởng lạc đã lâu, bỗng chốc gặp phải trường hợp này, lúc này tay chân đã luống cuống.
Huynh đệ Bạch thị tiến lên điềm tĩnh tự nhiên chỉ huy vài tên binh lính của mình bao quanh xe ngựa của Tuyền Cơ, đối với sự bối rối thất thố của đội quân Thành quốc làm như không thấy.
Đội quân nghìn người của Thành quốc dù sao cũng đều là tinh binh, tốc độ ứng phó rất nhanh, không đợi mệnh lệnh từ bốn quan trên đã tự thành lập đội hình chuẩn bị ứng chiến.
Dịch Thanh Vân quan sát thấy số lượng kẻ tập kích không nhiều lắm, đại khái chỉ có hơn một trăm người, như vậy mà muốn tấn công bất ngờ đoàn quân chính quy nghìn người, thật sự là có chút ngoài dự đoán! Nhìn kỹ lại thì phát hiện những người này tuy rằng ăn mặc không giống nhau, mặt che khăn đen, gào thét như núi rừng đạo tặc, nhưng lúc xung phong liều chết lại rất có trình tự quy tắc, hơn mười người cầm đầu lúc tung mình nhảy lên thân thủ cũng bất phàm, ở trong giang hồ cũng là cao thủ hiếm có, thật không giống với đám ô hợp bình thường, không khỏi có chút hoài nghi.
Huynh đệ Bạch thị nhìn cũng có chút ngờ vực, đội ngũ nhà mình lập nên tinh nhuệ như vậy từ lúc nào?
Trong nháy mắt, kẻ tập kích đã vọt đến trước mặt, bắt đầu tấn công từ hai bên sườn hàng ngũ.
Dịch Thanh Vân thu hồi cảm tình khen ngợi của mình đối với đội ngũ tập kích, lắc đầu thở dài, thật đáng tiếc cho đám người cao thủ này, thật sự nghĩ người mạnh là có thể lấy ít thắng nhiều sao?
Nhưng vào lúc đó, hiện tượng kỳ quái lại xảy ra, binh lính Thành quốc vừa sinh khí dồi dào chuẩn bị ứng chiến đột nhiên giống như uống rượu nghiêng đông ngã tây.
Bạch Chí Tiêu và huynh trưởng nhìn nhau, không nén được nét mặt. Túi nước bên người những binh lính này đã bị bọn họ bỏ mê dược, để chắc chắn chúng phát tác đúng giờ, còn đặc biệt tính toán khoảng thời gian còn lại, giờ phút này quả nhiên công hiệu.
Bình luận facebook