-
Chương 128
Nhìn thấy kẻ tập kích đem quân lính Thành quốc đang cố gắng chống cự của mình chém như bổ dưa thái rau ngã chỏng chơ trên mặt đất, hai người Thái, Đặng kinh hãi thất sắc, hoàn toàn không rõ chuyện gì đã xảy ra, không khỏi nhìn về phía huynh đệ Bạch gia, run giọng nói: “Bạch tướng quân, chuyện này, làm sao bây giờ a.”
Bạch Chí Dao bình thản nói: “Chúng ta bảo vệ tốt cho Quận chúa quan trọng hơn. Đúng rồi, khách quý Phồn Tinh cốc cũng cần phái người bảo hộ, hai vị đại nhân mau mau dẫn người đi trước!” Lời này là nói cho Dịch Thanh Vân nghe, nhưng mà trong lòng Bạch Chí Dao cũng có chút lo lắng, rõ ràng là ra lệnh cho thủ hạ giả vờ tạo ra thanh thế đến muốn giết con tin mà thôi, sao bây giờ nhìn bọn họ như liều chết xung phong lên thế kia?
Dịch Thanh Vân lại không nghĩ nhiều như vậy, một khi nhắc đến con tin bị uy hiếp đến sự an toàn, không khỏi lo lắng, nhưng lại sợ một khi rời đi, vạn nhất Tuyền Cơ bên này xảy ra vấn đề không kịp ứng cứu.
Đang trong lúc do dự, liền nghe Bạch Chí Dao lớn tiếng nói: “Các vị binh sĩ, kẻ địch đến xâm phạm, chúng ta thề sống chết bảo hộ Quận chúa, cho dù đánh đến người cuối cùng cũng quyết không để cho kẻ địch làm tổn thương Quận chúa!”
Nhóm quân binh cùng kêu lên đáp ứng, thanh âm vang đội chấn hưng tinh thần, ý chí chiến đấu tăng vọt. Cái này cũng là diễn trò cho Dịch Thanh Vân xem, mục đích đơn giản là làm cho hắn an tâm đi cứu người bên kia.
Quả nhiên Dịch Thanh Vân cắn răng, hướng Tuyền Cơ trong xe nói: “Tiểu muội, cẩn thận mọi sự, đại ca đi một chút sẽ trở lại!”
Quay đầu ngựa đang muốn đi về phía đội ngũ con tin phía trước, giữa chừng thế cục đã thay đổi.
Vài tên tập kích vọt tới trước ngựa của Dịch Thanh Vân, nhưng lại không hề có ý định muốn giao thủ mà mở đường cho đi. Trong đó một người ném ám khí. Một đạo kim quan bắn thẳng đến.
Dịch Thanh Vân không hề chậm trễ, đưa tay ra bắt lấy, phát hiện ám khí của đối phương là một kim bài nho nhỏ, mặt trên khắc một chữ “Trầm”. Là người của muội phu?
Lại ngẩng đầu nhìn phía trước, đại bộ phận cao thủ đã bị hạ dược ngã xuống, còn lại cũng không muốn tham chiến, bỏ lại con tin liền chạy lại phía Dịch Thanh Vân, mà kẻ tập kích quả nhiên chẳng những không có ý sát thương con tin. Ngược lại còn cố ý bảo hộ đưa bọn họ an toàn vây quanh bên đường.
Dịch Thanh Vân thấy đại cục đã định, liếc mắt thấy huynh đệ Bạch gia sắc mặt quái dị, trong lòng không khỏi rùng mình, không hề do dự, đoạt lấy trường đao trong tay một quân lính bên cạnh, hướng huynh đệ họ Bạch chém tới.
Huynh đệ họ Bạch lúc này mới phản ứng là những người tập kích vào đây không phải quân binh của mình mang theo, lại thấy Dịch Thanh Vân quay giáo đánh người, lập tức biết những người này thực ra là tới cứu Ninh Nguyệt Quận chúa và những con tin, vừa tức vừa hận lại cảm thấy khó hiểu, quân mã của mình đều đã đi đâu?!
Một bên hợp lực ngăn cản Dịch Thanh Vân tấn công. Bạch Chí Dao nói với Bạch Chí Tiêu: “Đại ca, nhanh đi bắt Ninh Nguyệt!”
Tuyền Cơ ở trong xe thấy Dịch Thanh Vân tấn công Bạch huynh đệ, lập tức dùng sức đẩy cửa ở sườn xe chạy xuống. Còn chưa đứng vững đã bị một gã gia nhân thông minh của Bạch gia tóm lấy cánh tay trái. Tuyền Cơ bất chấp sợ hãi. Tay phải nắm chặt chuy thủ, đâm tới.
Thân binh kia nghìn lần không ngờ tới một nữ tử mảnh mai nói cười dịu dàng cũng dám cầm dao đả thương người, trong lòng bối rối liền vội vàng buông tay, trên cánh tay vẫn bị Tuyền Cơ đả thương máu chảy ròng ròng, đau đớn. Tức giận liền quên lời chủ nhân dặn là không được tổn thương tính mạng Quận chúa, liền đem đao hướng Tuyền Cơ chém xuống.
Tuyền Cơ chỉ thấy trước mắt ánh đao chợt lóe, không dám nghĩ nhiều liền dùng Phù Phong Bộ pháp tránh né, trong gang tấc thoát hiểm.
Tên thân binh kia lại chém đao thứ hai. Bỗng nhiên phát hiện thân mình tựa hồ hoàn toàn rời khỏi vị trí ban đầu, kỳ lạ, rõ ràng hắn không có di chuyển mà… Đợi đến khi thân mình đang giơ cao thanh đao của hắn mạnh mẽ rơi xuống lăn trên mặt đất, hắn thấy đôi chân mình vẫn còn trơ trơ đứng một chỗ không nhúc nhích, nhìn đến máu bắn đầy trời, cảm thấy đau đớn khiến người ta phát điên lên, lúc này mới giật mình hiểu ra, mình bị chém ngang thân!
Một khắc khi tắt thở. Hắn vẫn còn giương đôi mắt cực độ hoảng sợ. Giống như không thể tin rằng mình có thể chết thảm thiết như vậy.
Tuyền Cơ nhìn thấy máu phun khắp nơi ngay phía trước mình vài bước, cả người nàng cũng dính máu. Bị dọa đến ngây người, ngay cả kêu cũng không kêu được. Run rẩy lui lại hai bước, bỗng nhiên bị người nào đó ôm chặt lấy, bên tai vang lên giọng nam nhân nói quen thuộc: “Nha đầu ngu ngốc nàng không trốn ở trong xe, chạy ra làm cái gì? Nàng không muốn sống nữa à!”
Cái ôm thật chặt thật ấm áp, thanh âm vừa quen vừa lạ, trong trí nhớ nàng, người kia luôn mang theo bộ mặt ôn hòa giả tạo, nói chuyện cũng chưa bao giờ dùng giọng kích động như đang nổi giận và sợ hãi như vậy.
Tuyền Cơ ngẩng đầu mờ mịt nhìn thấy trước mắt một tuấn mỹ nam nhân thập phần khủng bố, sau khi kinh hoàng quá độ, nàng hoàn toàn không thể phản ứng như bình thường.
Triệu Kiến Thận trong tay cầm trường kiếm nhuốm máu, biết Tuyền Cơ vừa rồi bị dọa bởi tên lính bị mình chém ngang eo. Hơi buông Tuyền Cơ ra một chút, xác nhận nàng không bị thương mới thở phào nhẹ nhõm.
Lạnh lùng liếc thi thể trên mặt đất bị chém làm hai mảnh, hối hận đã để cho tên ác tặc này chết quá mức thống khoái, chỉ xém một chút, Tuyền Cơ và mình sẽ có thể phải mãi mãi xa cách.
Lúc này quân Thành quốc đi cùng với gia nhân Bạch gia đã bị bắt gần hết, huynh đệ Bạch gia bị Dịch Thanh Vân đánh không nương tay, hơn nữa mắt thấy đại thế đã mất, càng đánh càng luống cuống tay chân, mắt thấy sắp không xong rồi, mà hai người Thái Đặng đã sớm bị người của Triệu Kiến Thận bắt giữ trói như cái bánh chưng ở một bên.
Triệu Kiến Thận ôm Tuyền Cơ ngồi xuống một tảng đá, giống như đang dỗ con nít mà nhẹ nhàng lắc lắc người nàng, ôn hòa nói: “Không sao rồi, không sao rồi, có ta ở đây rồi!”
Tuyền Cơ chậm rãi tỉnh lại, nhìn thấy gương mặt khiến lòng mình chìm chìm nổi nổi mấy ngày nay, òa khóc lên thành tiếng, đánh một quyền về phía Triệu Kiến Thận.
Triệu Kiến Thận nhất thời không kịp chặn lại luồng khí tự nhiên trong cơ thể chống lại, nguyên cánh tay Tuyền Cơ vừa đau vừa mỏi cũng không thể đánh tiếp nữa, kinh sợ vừa nãy cộng thêm đau đớn uất ức hiện tại, Tuyền Cơ khóc càng thêm thê thảm, vừa khóc vừa dùng tay còn lại đẩy Triệu Kiến Thận ra.
Triệu Kiến Thận bất đắc dĩ đành phải đem rùa con đang tức giận ôm vào trong lòng, vùi sâu trong ngực hắn, để nàng phát tiết xong rồi tính sau.
Tuyền Cơ không tránh cái ôm của hắn, tức giận cắn bả vai hắn, Triệu Kiến Thận sợ nàng bị thương nên không dám vận chân khí chống lại, kết quả là ở trước mắt bao nhiêu người, Triệu Kiến Thận lần đầu tiên xuất chiến bị thương chảy máu…
Tất cả người Trầm thị đều đoán được nữ tử này cùng Thiếu gia nhà mình có quan hệ, tuy rằng họ phải có trọng trách bảo vệ sự an toàn của Thiếu chủ, bây giờ cũng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở, làm bộ không phát hiện Thiếu chủ bị “Mãnh thú” tập kích.
Răng nanh của rùa con thực sắc bén, Triệu Kiến Thận cười khổ nghĩ.
Dù sao cũng đã có một lần kinh nghiệm, Triệu Kiến Thận không giống như lần trước luống cuống tay chân, chờ nàng khóc đã cắn đã, phát tiết xong, lập tức dời đi sự chú ý của nàng: “Đừng tức giận! Nhìn xem đại ca nàng sắp đánh bại huynh đệ Bạch gia rồi, nàng muốn xử trí họ thế nào?”
Tuyền Cơ mắt vẫn đẫm lệ mông lung ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy Dịch Thanh Vân liên tiếp đánh hai chưởng khiến huynh đệ Bạch gia bị đánh ngã xuống đất hộc máu, không thể phản kháng. Lúc này những người Phồn Tinh cốc bị quân Thành quốc bắt làm con tin cũng được đưa tới, tuy có chút kinh hách, nhưng vẫn bình an vô sự.
“Ta… ta không biết…” Tuyền Cơ nhìn thấy khắp nơi một mảng máu tanh hỗn loạn, nàng từ nhỏ đến lớn đều không có kinh nghiệm đối mặt với những sự kiện bạo lực, đánh nhau. Cúi đầu nhìn thấy quần áo của chính mình đều nhuốm máu tên binh sĩ, lại càng thấy hoảng.
Triệu Kiến Thận vốn chỉ tính toán muốn rời đi sự chú ý của nàng, không phải thật lòng muốn cho nàng định đoạt, nghe vậy liền cười, đem nàng về xe ngựa, để nàng thay quần áo, rồi đi đến tự mình xử trí quân Thành quốc cùng huynh đệ Bạch gia.
Dịch Thanh Vân đang trấn an gia nhân vô cớ bị bắt làm con tin, thấy Triệu Kiến Thận đi về phía hắn, cà lơ phất phơ nói: “Ta còn tưởng ngươi không tới, đang nghĩ, không biết tiểu muội nếu tái giá, nên đòi Thành quốc sính lễ gì.”
Triệu Kiến Thận nhẹ nhàng cười nói: “Thương hiệu Trầm thị cùng cỏ Tử Dương làm sính lễ, không biết anh vợ có vừa lòng?”
Dịch Thanh Vân ngẹn họng trân trối nhìn, cái tên này là thật hay giả vậy? Cái này cũng quá hào phóng đi, tài phú của Trầm thị, có thể đem so sánh với quốc khố của bất kỳ một quốc gia nào. Cưới một lão bà liền đem làm sính lễ ư??? Thật là cực phẩm bại gia tử a! Còn chưa nói còn có cỏ Tử Dương!
Dịch Thanh Vân nhớ tới cỏ Tử Dương tim liền đập thình thịch.
Đang nói chuyện, một gã thị vệ Trầm thị tiến lên bẩm báo: “Toàn bộ một ngàn mười hai tên, không ai chạy thoát.”
Triệu Kiến Thận gật đầu nói: “Tốt!” Xoay người đi về phía hai huynh đệ Bạch gia.
Lúc này huynh đệ Bạch gia cùng hai người Thái, Đặng bị trói chung một chỗ, tóc tai rồi bù, trên người dính đầy máu cùng bụi đất, không còn nổi nửa phần khí chất của công tử tuấn dật quyền quý lỗi lạc.
Thấy Triệu Kiến Thận đi đến trước mặt, Bạch Chí Dao nói: “Ngươi cuối cùng là người phương nào? Sao lại phá hư chuyện tốt của ta?”
Triệu Kiến Thận mỉm cười: “Bạch công tử quý nhân bận bịu, ngươi hai lần cướp ái thê của ta, bây giờ ngược lại trách ta phá hư chuyện tốt của ngươi? Thật là vô cùng kỳ quái!”
Bạch Chí Dao thấy hắn tươi cười, lại nghe xong lời nói của hắn, liền hiểu: “Ngươi… ngươi là Trầm Kiếm?!”
“Đúng là tại hạ. Hiện tại các hạ đã biết ta là người nào, đã có thể an tâm ra đi?” Triệu Kiến Thận vẫn như cũ ôn hòa, lấy giọng điệu giống như hỏi khách nhân có muốn uống ly trà hay không nói ra một câu chú đòi mạng khiến bốn người nghe thấy mà tim mật đều tan nát.
Hai người Thái Đặng tuy đã nghe qua đại danh đệ nhất Kỉ quốc phú thương Trầm Kiếm, nhưng không thể liên tưởng được thương gia kia với sát tinh ngay trước mắt này với nhau, chỉ là khi nghe nói hắn trách Bạch công tử cướp ái thê của hắn, liền đoán rằng có thể Ninh Nguyệt Quận chúa cùng sát tinh trước mắt có tư tình, vì muốn bảo toàn mạng sống liền lớn tiếng cầu xin: “Trầm đại gia tha mạng tha mạng, tiểu nhân là bị hai tên cẩu tặc này dùng lời ngon ngọt lừa gạt, mới mạo phạm quý phu nhân, tiểu nhân trên đường đi luôn kính trọng lễ nghĩa với phu nhân, không có nửa phần chậm trễ… Quận chúa, Trầm phu nhân, người phân giải giúp tiểu nhân a!”
Triệu Kiến Thận nghe xong âm thầm gật đầu, không tồi! Cái câu Trầm phu nhân nghe ra rất thuận tai, được rồi, nể mặt hắn biết nói chuyện như vậy, liền cho hắn toàn thây đi!
Bạch Chí Tiêu nhìn hai tên tiểu nhân lường gạt kia, nhớ đến nếu không phải do hai tên ngu ngốc này mắc bẫy Ninh Nguyệt điều đi hai nữ hầu nội ứng, bọn họ ít nhất cũng có thể bắt Ninh Nguyệt làm con tin, không đến mức lưu lạc chịu người ta mổ xẻ, không khỏi cười lạnh nói: “Hai tên quỷ đói háo sắc các ngươi quả thật đối với Trầm phu nhân có lễ có nghĩa, ha ha, mỗi ngày mắt đi mày lại thật là chiếu cố tốt a! Trầm Kiếm, chúc mừng ngươi, tôn phu nhân rung động lòng người, thật sự là khiến kẻ khác đố kỵ a!”
Bạch Chí Dao bình thản nói: “Chúng ta bảo vệ tốt cho Quận chúa quan trọng hơn. Đúng rồi, khách quý Phồn Tinh cốc cũng cần phái người bảo hộ, hai vị đại nhân mau mau dẫn người đi trước!” Lời này là nói cho Dịch Thanh Vân nghe, nhưng mà trong lòng Bạch Chí Dao cũng có chút lo lắng, rõ ràng là ra lệnh cho thủ hạ giả vờ tạo ra thanh thế đến muốn giết con tin mà thôi, sao bây giờ nhìn bọn họ như liều chết xung phong lên thế kia?
Dịch Thanh Vân lại không nghĩ nhiều như vậy, một khi nhắc đến con tin bị uy hiếp đến sự an toàn, không khỏi lo lắng, nhưng lại sợ một khi rời đi, vạn nhất Tuyền Cơ bên này xảy ra vấn đề không kịp ứng cứu.
Đang trong lúc do dự, liền nghe Bạch Chí Dao lớn tiếng nói: “Các vị binh sĩ, kẻ địch đến xâm phạm, chúng ta thề sống chết bảo hộ Quận chúa, cho dù đánh đến người cuối cùng cũng quyết không để cho kẻ địch làm tổn thương Quận chúa!”
Nhóm quân binh cùng kêu lên đáp ứng, thanh âm vang đội chấn hưng tinh thần, ý chí chiến đấu tăng vọt. Cái này cũng là diễn trò cho Dịch Thanh Vân xem, mục đích đơn giản là làm cho hắn an tâm đi cứu người bên kia.
Quả nhiên Dịch Thanh Vân cắn răng, hướng Tuyền Cơ trong xe nói: “Tiểu muội, cẩn thận mọi sự, đại ca đi một chút sẽ trở lại!”
Quay đầu ngựa đang muốn đi về phía đội ngũ con tin phía trước, giữa chừng thế cục đã thay đổi.
Vài tên tập kích vọt tới trước ngựa của Dịch Thanh Vân, nhưng lại không hề có ý định muốn giao thủ mà mở đường cho đi. Trong đó một người ném ám khí. Một đạo kim quan bắn thẳng đến.
Dịch Thanh Vân không hề chậm trễ, đưa tay ra bắt lấy, phát hiện ám khí của đối phương là một kim bài nho nhỏ, mặt trên khắc một chữ “Trầm”. Là người của muội phu?
Lại ngẩng đầu nhìn phía trước, đại bộ phận cao thủ đã bị hạ dược ngã xuống, còn lại cũng không muốn tham chiến, bỏ lại con tin liền chạy lại phía Dịch Thanh Vân, mà kẻ tập kích quả nhiên chẳng những không có ý sát thương con tin. Ngược lại còn cố ý bảo hộ đưa bọn họ an toàn vây quanh bên đường.
Dịch Thanh Vân thấy đại cục đã định, liếc mắt thấy huynh đệ Bạch gia sắc mặt quái dị, trong lòng không khỏi rùng mình, không hề do dự, đoạt lấy trường đao trong tay một quân lính bên cạnh, hướng huynh đệ họ Bạch chém tới.
Huynh đệ họ Bạch lúc này mới phản ứng là những người tập kích vào đây không phải quân binh của mình mang theo, lại thấy Dịch Thanh Vân quay giáo đánh người, lập tức biết những người này thực ra là tới cứu Ninh Nguyệt Quận chúa và những con tin, vừa tức vừa hận lại cảm thấy khó hiểu, quân mã của mình đều đã đi đâu?!
Một bên hợp lực ngăn cản Dịch Thanh Vân tấn công. Bạch Chí Dao nói với Bạch Chí Tiêu: “Đại ca, nhanh đi bắt Ninh Nguyệt!”
Tuyền Cơ ở trong xe thấy Dịch Thanh Vân tấn công Bạch huynh đệ, lập tức dùng sức đẩy cửa ở sườn xe chạy xuống. Còn chưa đứng vững đã bị một gã gia nhân thông minh của Bạch gia tóm lấy cánh tay trái. Tuyền Cơ bất chấp sợ hãi. Tay phải nắm chặt chuy thủ, đâm tới.
Thân binh kia nghìn lần không ngờ tới một nữ tử mảnh mai nói cười dịu dàng cũng dám cầm dao đả thương người, trong lòng bối rối liền vội vàng buông tay, trên cánh tay vẫn bị Tuyền Cơ đả thương máu chảy ròng ròng, đau đớn. Tức giận liền quên lời chủ nhân dặn là không được tổn thương tính mạng Quận chúa, liền đem đao hướng Tuyền Cơ chém xuống.
Tuyền Cơ chỉ thấy trước mắt ánh đao chợt lóe, không dám nghĩ nhiều liền dùng Phù Phong Bộ pháp tránh né, trong gang tấc thoát hiểm.
Tên thân binh kia lại chém đao thứ hai. Bỗng nhiên phát hiện thân mình tựa hồ hoàn toàn rời khỏi vị trí ban đầu, kỳ lạ, rõ ràng hắn không có di chuyển mà… Đợi đến khi thân mình đang giơ cao thanh đao của hắn mạnh mẽ rơi xuống lăn trên mặt đất, hắn thấy đôi chân mình vẫn còn trơ trơ đứng một chỗ không nhúc nhích, nhìn đến máu bắn đầy trời, cảm thấy đau đớn khiến người ta phát điên lên, lúc này mới giật mình hiểu ra, mình bị chém ngang thân!
Một khắc khi tắt thở. Hắn vẫn còn giương đôi mắt cực độ hoảng sợ. Giống như không thể tin rằng mình có thể chết thảm thiết như vậy.
Tuyền Cơ nhìn thấy máu phun khắp nơi ngay phía trước mình vài bước, cả người nàng cũng dính máu. Bị dọa đến ngây người, ngay cả kêu cũng không kêu được. Run rẩy lui lại hai bước, bỗng nhiên bị người nào đó ôm chặt lấy, bên tai vang lên giọng nam nhân nói quen thuộc: “Nha đầu ngu ngốc nàng không trốn ở trong xe, chạy ra làm cái gì? Nàng không muốn sống nữa à!”
Cái ôm thật chặt thật ấm áp, thanh âm vừa quen vừa lạ, trong trí nhớ nàng, người kia luôn mang theo bộ mặt ôn hòa giả tạo, nói chuyện cũng chưa bao giờ dùng giọng kích động như đang nổi giận và sợ hãi như vậy.
Tuyền Cơ ngẩng đầu mờ mịt nhìn thấy trước mắt một tuấn mỹ nam nhân thập phần khủng bố, sau khi kinh hoàng quá độ, nàng hoàn toàn không thể phản ứng như bình thường.
Triệu Kiến Thận trong tay cầm trường kiếm nhuốm máu, biết Tuyền Cơ vừa rồi bị dọa bởi tên lính bị mình chém ngang eo. Hơi buông Tuyền Cơ ra một chút, xác nhận nàng không bị thương mới thở phào nhẹ nhõm.
Lạnh lùng liếc thi thể trên mặt đất bị chém làm hai mảnh, hối hận đã để cho tên ác tặc này chết quá mức thống khoái, chỉ xém một chút, Tuyền Cơ và mình sẽ có thể phải mãi mãi xa cách.
Lúc này quân Thành quốc đi cùng với gia nhân Bạch gia đã bị bắt gần hết, huynh đệ Bạch gia bị Dịch Thanh Vân đánh không nương tay, hơn nữa mắt thấy đại thế đã mất, càng đánh càng luống cuống tay chân, mắt thấy sắp không xong rồi, mà hai người Thái Đặng đã sớm bị người của Triệu Kiến Thận bắt giữ trói như cái bánh chưng ở một bên.
Triệu Kiến Thận ôm Tuyền Cơ ngồi xuống một tảng đá, giống như đang dỗ con nít mà nhẹ nhàng lắc lắc người nàng, ôn hòa nói: “Không sao rồi, không sao rồi, có ta ở đây rồi!”
Tuyền Cơ chậm rãi tỉnh lại, nhìn thấy gương mặt khiến lòng mình chìm chìm nổi nổi mấy ngày nay, òa khóc lên thành tiếng, đánh một quyền về phía Triệu Kiến Thận.
Triệu Kiến Thận nhất thời không kịp chặn lại luồng khí tự nhiên trong cơ thể chống lại, nguyên cánh tay Tuyền Cơ vừa đau vừa mỏi cũng không thể đánh tiếp nữa, kinh sợ vừa nãy cộng thêm đau đớn uất ức hiện tại, Tuyền Cơ khóc càng thêm thê thảm, vừa khóc vừa dùng tay còn lại đẩy Triệu Kiến Thận ra.
Triệu Kiến Thận bất đắc dĩ đành phải đem rùa con đang tức giận ôm vào trong lòng, vùi sâu trong ngực hắn, để nàng phát tiết xong rồi tính sau.
Tuyền Cơ không tránh cái ôm của hắn, tức giận cắn bả vai hắn, Triệu Kiến Thận sợ nàng bị thương nên không dám vận chân khí chống lại, kết quả là ở trước mắt bao nhiêu người, Triệu Kiến Thận lần đầu tiên xuất chiến bị thương chảy máu…
Tất cả người Trầm thị đều đoán được nữ tử này cùng Thiếu gia nhà mình có quan hệ, tuy rằng họ phải có trọng trách bảo vệ sự an toàn của Thiếu chủ, bây giờ cũng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở, làm bộ không phát hiện Thiếu chủ bị “Mãnh thú” tập kích.
Răng nanh của rùa con thực sắc bén, Triệu Kiến Thận cười khổ nghĩ.
Dù sao cũng đã có một lần kinh nghiệm, Triệu Kiến Thận không giống như lần trước luống cuống tay chân, chờ nàng khóc đã cắn đã, phát tiết xong, lập tức dời đi sự chú ý của nàng: “Đừng tức giận! Nhìn xem đại ca nàng sắp đánh bại huynh đệ Bạch gia rồi, nàng muốn xử trí họ thế nào?”
Tuyền Cơ mắt vẫn đẫm lệ mông lung ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy Dịch Thanh Vân liên tiếp đánh hai chưởng khiến huynh đệ Bạch gia bị đánh ngã xuống đất hộc máu, không thể phản kháng. Lúc này những người Phồn Tinh cốc bị quân Thành quốc bắt làm con tin cũng được đưa tới, tuy có chút kinh hách, nhưng vẫn bình an vô sự.
“Ta… ta không biết…” Tuyền Cơ nhìn thấy khắp nơi một mảng máu tanh hỗn loạn, nàng từ nhỏ đến lớn đều không có kinh nghiệm đối mặt với những sự kiện bạo lực, đánh nhau. Cúi đầu nhìn thấy quần áo của chính mình đều nhuốm máu tên binh sĩ, lại càng thấy hoảng.
Triệu Kiến Thận vốn chỉ tính toán muốn rời đi sự chú ý của nàng, không phải thật lòng muốn cho nàng định đoạt, nghe vậy liền cười, đem nàng về xe ngựa, để nàng thay quần áo, rồi đi đến tự mình xử trí quân Thành quốc cùng huynh đệ Bạch gia.
Dịch Thanh Vân đang trấn an gia nhân vô cớ bị bắt làm con tin, thấy Triệu Kiến Thận đi về phía hắn, cà lơ phất phơ nói: “Ta còn tưởng ngươi không tới, đang nghĩ, không biết tiểu muội nếu tái giá, nên đòi Thành quốc sính lễ gì.”
Triệu Kiến Thận nhẹ nhàng cười nói: “Thương hiệu Trầm thị cùng cỏ Tử Dương làm sính lễ, không biết anh vợ có vừa lòng?”
Dịch Thanh Vân ngẹn họng trân trối nhìn, cái tên này là thật hay giả vậy? Cái này cũng quá hào phóng đi, tài phú của Trầm thị, có thể đem so sánh với quốc khố của bất kỳ một quốc gia nào. Cưới một lão bà liền đem làm sính lễ ư??? Thật là cực phẩm bại gia tử a! Còn chưa nói còn có cỏ Tử Dương!
Dịch Thanh Vân nhớ tới cỏ Tử Dương tim liền đập thình thịch.
Đang nói chuyện, một gã thị vệ Trầm thị tiến lên bẩm báo: “Toàn bộ một ngàn mười hai tên, không ai chạy thoát.”
Triệu Kiến Thận gật đầu nói: “Tốt!” Xoay người đi về phía hai huynh đệ Bạch gia.
Lúc này huynh đệ Bạch gia cùng hai người Thái, Đặng bị trói chung một chỗ, tóc tai rồi bù, trên người dính đầy máu cùng bụi đất, không còn nổi nửa phần khí chất của công tử tuấn dật quyền quý lỗi lạc.
Thấy Triệu Kiến Thận đi đến trước mặt, Bạch Chí Dao nói: “Ngươi cuối cùng là người phương nào? Sao lại phá hư chuyện tốt của ta?”
Triệu Kiến Thận mỉm cười: “Bạch công tử quý nhân bận bịu, ngươi hai lần cướp ái thê của ta, bây giờ ngược lại trách ta phá hư chuyện tốt của ngươi? Thật là vô cùng kỳ quái!”
Bạch Chí Dao thấy hắn tươi cười, lại nghe xong lời nói của hắn, liền hiểu: “Ngươi… ngươi là Trầm Kiếm?!”
“Đúng là tại hạ. Hiện tại các hạ đã biết ta là người nào, đã có thể an tâm ra đi?” Triệu Kiến Thận vẫn như cũ ôn hòa, lấy giọng điệu giống như hỏi khách nhân có muốn uống ly trà hay không nói ra một câu chú đòi mạng khiến bốn người nghe thấy mà tim mật đều tan nát.
Hai người Thái Đặng tuy đã nghe qua đại danh đệ nhất Kỉ quốc phú thương Trầm Kiếm, nhưng không thể liên tưởng được thương gia kia với sát tinh ngay trước mắt này với nhau, chỉ là khi nghe nói hắn trách Bạch công tử cướp ái thê của hắn, liền đoán rằng có thể Ninh Nguyệt Quận chúa cùng sát tinh trước mắt có tư tình, vì muốn bảo toàn mạng sống liền lớn tiếng cầu xin: “Trầm đại gia tha mạng tha mạng, tiểu nhân là bị hai tên cẩu tặc này dùng lời ngon ngọt lừa gạt, mới mạo phạm quý phu nhân, tiểu nhân trên đường đi luôn kính trọng lễ nghĩa với phu nhân, không có nửa phần chậm trễ… Quận chúa, Trầm phu nhân, người phân giải giúp tiểu nhân a!”
Triệu Kiến Thận nghe xong âm thầm gật đầu, không tồi! Cái câu Trầm phu nhân nghe ra rất thuận tai, được rồi, nể mặt hắn biết nói chuyện như vậy, liền cho hắn toàn thây đi!
Bạch Chí Tiêu nhìn hai tên tiểu nhân lường gạt kia, nhớ đến nếu không phải do hai tên ngu ngốc này mắc bẫy Ninh Nguyệt điều đi hai nữ hầu nội ứng, bọn họ ít nhất cũng có thể bắt Ninh Nguyệt làm con tin, không đến mức lưu lạc chịu người ta mổ xẻ, không khỏi cười lạnh nói: “Hai tên quỷ đói háo sắc các ngươi quả thật đối với Trầm phu nhân có lễ có nghĩa, ha ha, mỗi ngày mắt đi mày lại thật là chiếu cố tốt a! Trầm Kiếm, chúc mừng ngươi, tôn phu nhân rung động lòng người, thật sự là khiến kẻ khác đố kỵ a!”
Bình luận facebook