Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 27: Chương 27:
Phạm Đan Khê đã múa trọn vẹn một đoạn trong vở "Kẹp hạt dẻ".
Cô ta là người khá tự tin, cũng đã phát huy trình độ tốt nhất của mình.
Lúc ở trên sân khấu, cô ta vẫn luôn nhìn vào mắt Tiết Gia Di.
Thực ra, nhà họ Phạm đã liên lạc với Tiết Gia Di từ lâu, âm thầm ăn bữa cơm xã giao với bà ta.
Ở cái đất Bắc Thành này, có rất ít người không nể mặt mũi nhà họ Phạm.
Vì thế, Phạm Đan Khê tràn đầy tự tin đối với cuộc thi tuyển chọn này.
Thi thố chỉ là mặt hình thức, còn cô ta đã chắc chắn được tuyển vào Esmela.
Thế nhưng, tâm tư của Tiết Gia Di hoàn toàn không giống Phạm Đan Khê.
Khi nhìn thấy đôi giày múa Elita trên chân Phạm Đan Khê, khuôn mặt của Tiết Gia Di có vẻ mất tự nhiên khó hiểu, bà ta không nhìn vũ đạo của cô ta nữa mà cúi đầu chấm điểm.
Bạch Thư Ý thấy thế thì khẽ hỏi: "Thấy thí sinh kia thế nào?"
Tiết Gia Di nghiêm mặt, nói những lời trái với lòng mình: "Tố chất không tồi, có thể cân nhắc tuyển chọn, phân vào lớp F, bồi dưỡng dần dần."
Bạch Thư Ý lại mỉm cười, "Tuy hôm nay chúng ta tuyển học sinh vào lớp F hộ cô giáo Hạ, nhưng cũng không cần hạ thấp tiêu chuẩn như thế chứ."
"Cô nói thế là có ý gì?"
"Tuy lớp F là lớp cấp thấp ở Esmela, nhưng cũng thuộc dạng ít ai sánh bằng trong cả nước. Tiêu chuẩn chọn người cũng không thấp." Bạch Thư Ý nói: "Chắc không phải do cô thấy thí sinh kia đi đôi giày của Bộ Đàn Yên chứ."
Tiết Gia Di cũng không phải dạng vừa, bà ta cười khẩy nói: "Sao lại thế được, cô mới là bạn thân nhất của Bộ Đàn Yên, nếu phải nói đến chuyện ân tình thì cô mới phải là người giữ cô bé lại.”
Bạch Thư Ý nhìn cô gái trên sân khấu, đánh dấu vào ô "Không đạt" một cách không chút lưu tình, "Cô bé đó không đạt tiêu chuẩn của tôi."
Tiết Gia Di nghiến răng, đành nói: "Tôi cũng thấy thế."
Bạch Thư Ý mới là giáo viên hướng dẫn đứng đầu của Esmela, bà ta có quyền quyết định trực tiếp.
Tiết Gia Di không có gia đình làm chỗ dựa, mọi thứ đạt được đều giành giật bằng chính sức lực của mình, bà ta vẫn không thể ngang ngạnh trước Bạch Thư Ý.
...
Phạm Đan Khê tràn đầy tự tin cúi chào cảm ơn rồi bước xuống sân khấu.
Mấy cô gái khác vội xúm quanh cô ta, khen ngợi không ngớt: "Đan Khê, cậu giỏi quá đi mất!"
"Phải đó, tớ để ý thấy hai cô giáo kia cứ rủ rỉ thảo luận với nhau, nhất định là đang khen ngợi vũ đạo của cậu, chưa có thí sinh nào khiến họ để ý như này đâu."
"Chắc chắn là vì Đan Khê đi đôi giày của Bộ Đàn Yên năm đó, đã đưa hai cô giáo kia vào trong hồi ức rồi."
"Không phải đâu, là vì vũ đạo của Đan Khê đã lay động họ đó!"
...
Phạm Đan Khê cúi xuống nhìn đôi giày của mình, cười nói: "Dù thế nào, hôm nay có thể vào Esmela, cũng coi như đôi giày Elita này của tớ có tác dụng."
"Chứ còn gì nữa, giá những trăm vạn đô mà lại! Đi trên chân cậu rất hợp với thần thái của cậu!"
"Tớ dám nói rằng Bộ Đàn Yên đi đôi này cũng không đẹp bằng Đan Khê đâu!"
Khương Vũ nghe thấy câu này, không kìm được mà bật cười.
Mấy cô nàng giỏi nịnh hót này, chém gió lên tận trời rồi, đúng là không biết ngại là gì sao.
Phạm Đan Khê thấy Khương Vũ cười nhạo cô ta nhưng lại không tức giận chút nào.
Bây giờ cứ cho con nhỏ đó vui mừng một tí, dù sao thì người vào Esmela cuối cùng chỉ có Phạm Đan Khê này mà thôi.
Khương Vũ cứ đợi sau khi cuộc tuyển chọn kết thúc tìm chỗ mà khóc đi là vừa.
...
Cùng với âm nhạc vang lên, Khương Vũ hít sâu một hơi, bước vào trạng thái sẵn sàng, khoan thai bước lên sân khấu.
Vừa nhìn thấy cô, Bạch Thư Ý và Tiết Gia Di đều biến sắc cùng lúc.
Cú nhảy xoạc cao* chào sân của cô gái mặc váy thiên nga đen khiến hai người không hẹn mà cùng nhớ đến Bộ Đàn Yên năm ấy!
*Cú nhảy xoạc cao như hình dưới (Nguồn st)
Nhìn thấy cơ thể thon thả mà linh hoạt của cô, mỗi động tác đều được thực hiện đến trình độ cao nhất.
Cô bé mặc váy thiên nga đen kia... giống như một Bộ Đàn Yên khác!
Tiết Gia Di không kiềm chế được mà siết chặt cây bút gel trong tay, mu bàn tay nổi đầy gân xanh.
Bộ Đàn Yên đã chết bao nhiêu năm rồi, nhưng trong lòng Tiết Gia Di, cô ta giống như một cái bóng không thể xua tan, cứ mãi quấn lấy bà ta như một cơn ác mộng.
Dù bà ta có nỗ lực thế nào cũng mãi mãi không thể theo kịp bước chân của Bộ Đàn Yên.
Bất luận là vũ đạo, gia thế, nhân cách hay là sức hút... Tất cả mọi thứ bà ta đều không sánh bằng Bộ Đàn Yên! Vĩnh viễn không thể sánh bằng, bà ta chỉ có thể làm phông nền của Bộ Đàn Yên!
Cho dù cô ta đã chết, cái bóng của cô ta cũng chẳng hề biến mất. Bởi vì, Tiết Gia Di mãi mãi cũng không thể giành được vị trí Queen.
Bà ta không làm được, Bạch Thư Ý cũng thế.
Bộ Đàn Yên giống như một truyền kỳ, vì cái chết mà được người ta tôn vinh thành sự vĩnh hằng.
Mà lúc này, nhìn thấy cô thiên nga đen nhanh nhẹn trên sân khấu, Tiết Gia Di cảm thấy, tựa như Bộ Đàn Yên thứ hai sắp được sinh ra đời.
Bà ta quay sang nhìn Bạch Thư Ý.
Khuôn mặt của Bạch Thư Ý cũng hiện lên vẻ thảng thốt, hiển nhiên cũng có suy nghĩ giống bà ta.
"Thế nào, cô bé đó có đạt tiêu chuẩn của Esmela không?" Tiết Gia Di cố ý nói kháy Bạch Thư Ý.
Bạch Thư Ý đáp: "Không những đạt, mà còn đạt tiêu chuẩn của lớp A."
Trung tâm Esmela được chia thành các lớp ba lê nhỏ lần lượt là ABCDEF. Lớp A do Bạch Thư Ý dẫn dắt, còn Tiết Gia Di dẫn dắt lớp B.
"Chỉ tiếc là..." Bạch Thư Ý cười khó xử: "Tôi chỉ dẫn dắt được nhiều nhất là bảy học sinh, lớp A đã đủ người rồi."
"Nói như thế thì lớp B của tôi cũng đủ mười học sinh rồi." Tiết Gia Di thuận thế nói: "Xem ra không tuyển được rồi, tiếc quá."
Bạch Thư Ý vừa nhìn là biết tỏng tâm tư của Tiết Gia Di.
Cô bé kia cực kỳ có năng khiếu, có điều còn thiếu sự huấn luyện chuyên nghiệp bài bản. Nếu được đào tạo một thời gian nhất định, đến lúc gặt hái được thành công thì e rằng chỉ có hơn chứ không có kém Bộ Đàn Yên năm ấy.
Dĩ nhiên Tiết Gia Di không muốn cho một cô gái như này vào trung tâm nghệ thuật Esmela.
Trên người cô gái có bóng dáng của Bộ Đàn Yên, chuyện này cũng đủ để trở thành ác mộng lớn nhất của Tiết Gia Di rồi...
Khương Vũ múa xong một đoạn trong vở "Hồ thiên nga", lúc chào cảm ơn, hội trường vang lên tràng vỗ tay vang dội.
Một bài biểu diễn có thể nói là chuyên nghiệp này so với những bài biểu diễn trước đó, dù là đám học sinh có khả năng giám định và thưởng thức không cao cũng có thể nhìn ra, trình độ của Khương Vũ và mấy thí sinh thi trước đó căn bản không cùng một đẳng cấp.
Lâm Khúc Văn phấn khích đến mức mặt mũi đỏ bừng, ra sức vỗ tay.
Với con mắt chuyên nghiệp của bà, Khương Vũ đậu là cái chắc!
Sau khi 5 thí sinh hoàn thành xong phần thi của mình, mấy vị giám khảo mời tất cả thí sinh ra sân khấu, tiến hành khâu phỏng vấn cuối cùng.
Câu hỏi trong phần phỏng vấn cũng không có gì đặc biệt, chỉ là giới thiệu gia đình, trường lớp, kết quả học tập, biểu hiện khi ở trường và cả những giải thưởng đã đạt được của mình vv... để tiện cho ban giám khảo của Esmela đánh giá tiềm năng phát triển của họ.
Phạm Đan Khê giơ tay trước tiên, nói: "Em là Phạm Đan Khê, bố của em là chủ tịch công ty truyền thông Phong Khê, ắt hẳn các thầy cô cũng không còn xa lạ với công ty truyền thông Phong Khê rồi. À phải rồi, nam diễn viên trẻ vô cùng hot trước đây... Giang Trầm Mộng, đúng, anh ấy chính là nghệ sĩ của công ty nhà em. Dĩ nhiên là, gia đình em cũng có mối quan hệ khăng khít với giới nghệ thuật múa ba lê, chẳng hạn như cô giáo Tiết Gia Di đây cực kỳ thân thiết với mẹ em."
Nói xong, cô ta còn cười với Tiết Gia Di.
Vẻ mặt Tiết Gia Di hơi lúng túng, bà ta nghiêm mặt, lái sang chủ đề khác: "Nói chuyện ba lê đi, vì sao em lại thích múa ba lê?"
"Từ nhỏ em đã thích ba lê rồi, em cảm thấy múa ba lê cực kỳ có khí chất! Mục tiêu của em chính là trở thành một Bộ Đàn Yên khác!"
Bạch Thư Ý lên tiếng hỏi: "Cho nên em đi đôi giày tương tự với Bộ Đàn Yên, chính là vì muốn trở thành Bộ Đàn Yên khác sao?"
"Đây không phải là đôi giày tương tự ạ." Phạm Đan Khê cuống quít giải thích: "Đây chính là đôi giày của Bộ Đàn Yên, bố em đã tốn hai trăm vạn đô để đấu giá được nó!"
Bạch Thư Ý bật cười một cách tao nhã, nói: "Thế à."
"Vâng ạ, ba em cất công đấu giá từ bên Mỹ về đấy ạ."
"Nhưng vì sao đôi giày của Bộ Đàn Yên lại lưu lạc đến Mỹ, đã từng nghĩ đến vấn đề này chưa?"
"Chuyện này..."
Bạch Thư Ý nói tiếp: "Khi Bộ Đàn Yên còn sống, cô ấy thường xuyên bị nữ sinh trong lớp nghệ thuật cô lập. Có một nữ sinh ganh ghét cô ấy, từng viết chữ ‘Bitch’ vào đế giày của cô ấy. Chuyện này chẳng có mấy người biết, nếu như dưới đế giày của em có chữ này, vậy mới chứng tỏ đôi giày em mua là hàng thật."
Nói đoạn, Bạch Thư Ý nhìn sang Tiết Gia Di bên cạnh mình.
Tiết Gia Di rời mắt né tránh, giả vờ đọc tài liệu trong tay mình.
Phạm Đan Khê thấy Bạch Thư Ý nói như vậy, vội vàng cởi giày ra kiểm tra.
Đế giày sạch bóng, hoàn toàn không có bất cứ ký hiệu hay chữ cái nào.
"Nhiều... nhiều năm như vậy rồi, không chừng nét chữ mất rồi cũng nên." Cô ta hoảng loạn che đậy, "Chắc chắn là nét chữ bị phai rồi nên mới không nhìn thấy!"
Bạch Thư Ý: "Chữ đó không phai được đâu, vì người nào đó dùng bút mực đặc chế, dù có giữ đến năm mươi năm cũng sẽ không phai màu."
Tiết Gia Di siết chặt trang giấy trên bàn, nói: "Được rồi, hôm nay là cuộc tuyển chọn của chúng ta chứ không phải lễ truy điệu của Bộ Đàn Yên."
Mặt Phạm Đan Khê đỏ gay gắt, cô ta cắn chặt môi, không dám nhìn vẻ mặt của đám nữ sinh bên dưới.
Đôi giày này được cô ta mang ra khoe khoang với người khác bao ngày qua, bây giờ bị vạch trần thẳng thắn đây là đôi giày giả, vẻ mặt cô ta khó giữ nổi sự bình tĩnh như trước.
Bố đã tốn một đống tiền để đấu giá đôi giày này cho mình, ấy thế mà lại là hàng giả, còn giả một cách rõ ràng như thế.
Ngu quá đi mất!
Tiết Gia Di chuyển chủ đề, hỏi sang thí sinh thứ hai, thứ ba về chuyện gia đình và vì sao lại muốn học múa ba lê.
Gia cảnh của những cô bé này đều không phải tầm thường, chỉ có duy nhất một nữ sinh tên là Hoàng Gia Lệ là có hoàn cảnh giống như Khương Vũ.
Vì thế lúc Tiết Gia Di hỏi đến cô gái này, Khương Vũ cố tình nghe cô bạn kia trả lời ra làm sao...
"Em không có gia thế hiển hách, bố mẹ em cũng phải ông này bà kia, nhưng em yêu ba lê, em muốn múa ba lê, đây là ước mơ của em."
Bạch Thư Ý lại hỏi: "Nếu gia cảnh không tốt, bố mẹ không có khả năng ủng hộ em múa ba lê thì em làm thế nào?"
Hoàng Gia Lệ trả lời dõng dạc: "Em nghe nói Esmela có quỹ khuyến học, sẵn lòng giúp đỡ học sinh nghèo khó như em."
"Xem ra em thật sự muốn vào Esmela, đến chuyện này cũng đã nghe ngóng rồi. Nhưng em cảm thấy trình độ của em có thể thi đậu không?"
"Em biết, bây giờ trình độ của em vẫn không đủ, nhưng mong cô giáo tin tưởng em, em nhất định sẽ cố gắng hết mình!"
Tiết Gia Di lại bổ sung thêm: "Cô giáo Bạch muốn hỏi em có cảm thấy mình có ưu thế hơn những bạn học sinh có năng khiếu cao hơn em không?"
"Em siêng năng chịu khó, đây là phẩm chất mà họ không có."
"Không tồi, siêng năng là phẩm chất đáng được khen ngợi, hy vọng em mãi giữ được nó."
Tiết Gia Di rất vừa ý Hoàng Gia Lệ, vì bản thân bà ta cũng có xuất thân bần hàn.
Bà ta của thuở ban đầu cũng có lòng nhiệt huyết bừng bừng như này, đến bây giờ cũng đã ngồi vào vị trí giáo viên hướng dẫn danh giá của Esmela.
...
Bạch Thư Ý nhìn sang Khương Vũ, hỏi: "Vậy còn em, bạn Khương Vũ, vì sao em lại muốn múa ba lê?"
Khương Vũ trả lời thực lòng: "Em cũng yêu thích ba lê giống như hầu hết các bạn nữ."
"Cho tôi một lý do khiến em yêu thích, chắc cũng không phải là vì múa ba lê có vẻ có khí chất chứ?"
"Lý do ạ..." Khương Vũ ngẫm nghĩ giây lát rồi trả lời: "Bởi vì đã từng buông bỏ, bây giờ tìm lại được mới phát hiện nó có ý nghĩa quan trọng với cuộc đời em, nếu như không có ba lê, cuộc đời em sẽ chỉ là một điều quá đỗi tầm thường."
"Nhưng em phải biết rằng, hầu hết vũ công ba lê đều là người tầm thường, ngoài sự khát khao ra, họ chẳng có gì khác."
Khương Vũ nhìn Bạch Thư Ý, bình thản nói: "Không phải em không có gì cả, em còn có năng khiếu."
Khương Vũ vừa dứt lời, trái tim Bạch Thư Ý và Tiết Gia Di đồng thời nảy lên.
Câu nói này, cũng là lời mà Bộ Đàn Yên đã nói trong buổi học ba lê đầu tiên ở Esmela.
"Bởi vì, em có năng khiếu!"
Tự tin đến nhường nào!
Làm một vũ công múa ba lê, bạn có thể có gia thế, có giáo viên giỏi nhất, có sự siêng năng chịu khó, nhưng chỉ có... năng khiếu là thứ mà bạn có nỗ lực thế nào cũng không có được!
Trong giới ba lê này, chỉ có năng khiếu mới có thể giúp bạn đi lên vị trí vinh quang nhất!
...
Sau khi kết thúc màn phỏng vấn, mấy vị giám khảo sẽ thảo luận riêng với nhau 5 phút, sau đó mời thí sinh trở lại sân khấu, tuyên bố kết quả chung cuộc.
Ai ở hội trường cũng đều hồi hộp, kể cả Khương Vũ.
Bạch Thư Ý nhìn mấy cô bé căng thẳng trên sân khấu, nói: "Kết quả của chúng tôi đã có, trong số năm thí sinh trên sân khấu, có một người đã thuận lợi giành được cơ hội vào trung tâm Esmela để đào tạo chuyên sâu."
Cô ta là người khá tự tin, cũng đã phát huy trình độ tốt nhất của mình.
Lúc ở trên sân khấu, cô ta vẫn luôn nhìn vào mắt Tiết Gia Di.
Thực ra, nhà họ Phạm đã liên lạc với Tiết Gia Di từ lâu, âm thầm ăn bữa cơm xã giao với bà ta.
Ở cái đất Bắc Thành này, có rất ít người không nể mặt mũi nhà họ Phạm.
Vì thế, Phạm Đan Khê tràn đầy tự tin đối với cuộc thi tuyển chọn này.
Thi thố chỉ là mặt hình thức, còn cô ta đã chắc chắn được tuyển vào Esmela.
Thế nhưng, tâm tư của Tiết Gia Di hoàn toàn không giống Phạm Đan Khê.
Khi nhìn thấy đôi giày múa Elita trên chân Phạm Đan Khê, khuôn mặt của Tiết Gia Di có vẻ mất tự nhiên khó hiểu, bà ta không nhìn vũ đạo của cô ta nữa mà cúi đầu chấm điểm.
Bạch Thư Ý thấy thế thì khẽ hỏi: "Thấy thí sinh kia thế nào?"
Tiết Gia Di nghiêm mặt, nói những lời trái với lòng mình: "Tố chất không tồi, có thể cân nhắc tuyển chọn, phân vào lớp F, bồi dưỡng dần dần."
Bạch Thư Ý lại mỉm cười, "Tuy hôm nay chúng ta tuyển học sinh vào lớp F hộ cô giáo Hạ, nhưng cũng không cần hạ thấp tiêu chuẩn như thế chứ."
"Cô nói thế là có ý gì?"
"Tuy lớp F là lớp cấp thấp ở Esmela, nhưng cũng thuộc dạng ít ai sánh bằng trong cả nước. Tiêu chuẩn chọn người cũng không thấp." Bạch Thư Ý nói: "Chắc không phải do cô thấy thí sinh kia đi đôi giày của Bộ Đàn Yên chứ."
Tiết Gia Di cũng không phải dạng vừa, bà ta cười khẩy nói: "Sao lại thế được, cô mới là bạn thân nhất của Bộ Đàn Yên, nếu phải nói đến chuyện ân tình thì cô mới phải là người giữ cô bé lại.”
Bạch Thư Ý nhìn cô gái trên sân khấu, đánh dấu vào ô "Không đạt" một cách không chút lưu tình, "Cô bé đó không đạt tiêu chuẩn của tôi."
Tiết Gia Di nghiến răng, đành nói: "Tôi cũng thấy thế."
Bạch Thư Ý mới là giáo viên hướng dẫn đứng đầu của Esmela, bà ta có quyền quyết định trực tiếp.
Tiết Gia Di không có gia đình làm chỗ dựa, mọi thứ đạt được đều giành giật bằng chính sức lực của mình, bà ta vẫn không thể ngang ngạnh trước Bạch Thư Ý.
...
Phạm Đan Khê tràn đầy tự tin cúi chào cảm ơn rồi bước xuống sân khấu.
Mấy cô gái khác vội xúm quanh cô ta, khen ngợi không ngớt: "Đan Khê, cậu giỏi quá đi mất!"
"Phải đó, tớ để ý thấy hai cô giáo kia cứ rủ rỉ thảo luận với nhau, nhất định là đang khen ngợi vũ đạo của cậu, chưa có thí sinh nào khiến họ để ý như này đâu."
"Chắc chắn là vì Đan Khê đi đôi giày của Bộ Đàn Yên năm đó, đã đưa hai cô giáo kia vào trong hồi ức rồi."
"Không phải đâu, là vì vũ đạo của Đan Khê đã lay động họ đó!"
...
Phạm Đan Khê cúi xuống nhìn đôi giày của mình, cười nói: "Dù thế nào, hôm nay có thể vào Esmela, cũng coi như đôi giày Elita này của tớ có tác dụng."
"Chứ còn gì nữa, giá những trăm vạn đô mà lại! Đi trên chân cậu rất hợp với thần thái của cậu!"
"Tớ dám nói rằng Bộ Đàn Yên đi đôi này cũng không đẹp bằng Đan Khê đâu!"
Khương Vũ nghe thấy câu này, không kìm được mà bật cười.
Mấy cô nàng giỏi nịnh hót này, chém gió lên tận trời rồi, đúng là không biết ngại là gì sao.
Phạm Đan Khê thấy Khương Vũ cười nhạo cô ta nhưng lại không tức giận chút nào.
Bây giờ cứ cho con nhỏ đó vui mừng một tí, dù sao thì người vào Esmela cuối cùng chỉ có Phạm Đan Khê này mà thôi.
Khương Vũ cứ đợi sau khi cuộc tuyển chọn kết thúc tìm chỗ mà khóc đi là vừa.
...
Cùng với âm nhạc vang lên, Khương Vũ hít sâu một hơi, bước vào trạng thái sẵn sàng, khoan thai bước lên sân khấu.
Vừa nhìn thấy cô, Bạch Thư Ý và Tiết Gia Di đều biến sắc cùng lúc.
Cú nhảy xoạc cao* chào sân của cô gái mặc váy thiên nga đen khiến hai người không hẹn mà cùng nhớ đến Bộ Đàn Yên năm ấy!
*Cú nhảy xoạc cao như hình dưới (Nguồn st)
Nhìn thấy cơ thể thon thả mà linh hoạt của cô, mỗi động tác đều được thực hiện đến trình độ cao nhất.
Cô bé mặc váy thiên nga đen kia... giống như một Bộ Đàn Yên khác!
Tiết Gia Di không kiềm chế được mà siết chặt cây bút gel trong tay, mu bàn tay nổi đầy gân xanh.
Bộ Đàn Yên đã chết bao nhiêu năm rồi, nhưng trong lòng Tiết Gia Di, cô ta giống như một cái bóng không thể xua tan, cứ mãi quấn lấy bà ta như một cơn ác mộng.
Dù bà ta có nỗ lực thế nào cũng mãi mãi không thể theo kịp bước chân của Bộ Đàn Yên.
Bất luận là vũ đạo, gia thế, nhân cách hay là sức hút... Tất cả mọi thứ bà ta đều không sánh bằng Bộ Đàn Yên! Vĩnh viễn không thể sánh bằng, bà ta chỉ có thể làm phông nền của Bộ Đàn Yên!
Cho dù cô ta đã chết, cái bóng của cô ta cũng chẳng hề biến mất. Bởi vì, Tiết Gia Di mãi mãi cũng không thể giành được vị trí Queen.
Bà ta không làm được, Bạch Thư Ý cũng thế.
Bộ Đàn Yên giống như một truyền kỳ, vì cái chết mà được người ta tôn vinh thành sự vĩnh hằng.
Mà lúc này, nhìn thấy cô thiên nga đen nhanh nhẹn trên sân khấu, Tiết Gia Di cảm thấy, tựa như Bộ Đàn Yên thứ hai sắp được sinh ra đời.
Bà ta quay sang nhìn Bạch Thư Ý.
Khuôn mặt của Bạch Thư Ý cũng hiện lên vẻ thảng thốt, hiển nhiên cũng có suy nghĩ giống bà ta.
"Thế nào, cô bé đó có đạt tiêu chuẩn của Esmela không?" Tiết Gia Di cố ý nói kháy Bạch Thư Ý.
Bạch Thư Ý đáp: "Không những đạt, mà còn đạt tiêu chuẩn của lớp A."
Trung tâm Esmela được chia thành các lớp ba lê nhỏ lần lượt là ABCDEF. Lớp A do Bạch Thư Ý dẫn dắt, còn Tiết Gia Di dẫn dắt lớp B.
"Chỉ tiếc là..." Bạch Thư Ý cười khó xử: "Tôi chỉ dẫn dắt được nhiều nhất là bảy học sinh, lớp A đã đủ người rồi."
"Nói như thế thì lớp B của tôi cũng đủ mười học sinh rồi." Tiết Gia Di thuận thế nói: "Xem ra không tuyển được rồi, tiếc quá."
Bạch Thư Ý vừa nhìn là biết tỏng tâm tư của Tiết Gia Di.
Cô bé kia cực kỳ có năng khiếu, có điều còn thiếu sự huấn luyện chuyên nghiệp bài bản. Nếu được đào tạo một thời gian nhất định, đến lúc gặt hái được thành công thì e rằng chỉ có hơn chứ không có kém Bộ Đàn Yên năm ấy.
Dĩ nhiên Tiết Gia Di không muốn cho một cô gái như này vào trung tâm nghệ thuật Esmela.
Trên người cô gái có bóng dáng của Bộ Đàn Yên, chuyện này cũng đủ để trở thành ác mộng lớn nhất của Tiết Gia Di rồi...
Khương Vũ múa xong một đoạn trong vở "Hồ thiên nga", lúc chào cảm ơn, hội trường vang lên tràng vỗ tay vang dội.
Một bài biểu diễn có thể nói là chuyên nghiệp này so với những bài biểu diễn trước đó, dù là đám học sinh có khả năng giám định và thưởng thức không cao cũng có thể nhìn ra, trình độ của Khương Vũ và mấy thí sinh thi trước đó căn bản không cùng một đẳng cấp.
Lâm Khúc Văn phấn khích đến mức mặt mũi đỏ bừng, ra sức vỗ tay.
Với con mắt chuyên nghiệp của bà, Khương Vũ đậu là cái chắc!
Sau khi 5 thí sinh hoàn thành xong phần thi của mình, mấy vị giám khảo mời tất cả thí sinh ra sân khấu, tiến hành khâu phỏng vấn cuối cùng.
Câu hỏi trong phần phỏng vấn cũng không có gì đặc biệt, chỉ là giới thiệu gia đình, trường lớp, kết quả học tập, biểu hiện khi ở trường và cả những giải thưởng đã đạt được của mình vv... để tiện cho ban giám khảo của Esmela đánh giá tiềm năng phát triển của họ.
Phạm Đan Khê giơ tay trước tiên, nói: "Em là Phạm Đan Khê, bố của em là chủ tịch công ty truyền thông Phong Khê, ắt hẳn các thầy cô cũng không còn xa lạ với công ty truyền thông Phong Khê rồi. À phải rồi, nam diễn viên trẻ vô cùng hot trước đây... Giang Trầm Mộng, đúng, anh ấy chính là nghệ sĩ của công ty nhà em. Dĩ nhiên là, gia đình em cũng có mối quan hệ khăng khít với giới nghệ thuật múa ba lê, chẳng hạn như cô giáo Tiết Gia Di đây cực kỳ thân thiết với mẹ em."
Nói xong, cô ta còn cười với Tiết Gia Di.
Vẻ mặt Tiết Gia Di hơi lúng túng, bà ta nghiêm mặt, lái sang chủ đề khác: "Nói chuyện ba lê đi, vì sao em lại thích múa ba lê?"
"Từ nhỏ em đã thích ba lê rồi, em cảm thấy múa ba lê cực kỳ có khí chất! Mục tiêu của em chính là trở thành một Bộ Đàn Yên khác!"
Bạch Thư Ý lên tiếng hỏi: "Cho nên em đi đôi giày tương tự với Bộ Đàn Yên, chính là vì muốn trở thành Bộ Đàn Yên khác sao?"
"Đây không phải là đôi giày tương tự ạ." Phạm Đan Khê cuống quít giải thích: "Đây chính là đôi giày của Bộ Đàn Yên, bố em đã tốn hai trăm vạn đô để đấu giá được nó!"
Bạch Thư Ý bật cười một cách tao nhã, nói: "Thế à."
"Vâng ạ, ba em cất công đấu giá từ bên Mỹ về đấy ạ."
"Nhưng vì sao đôi giày của Bộ Đàn Yên lại lưu lạc đến Mỹ, đã từng nghĩ đến vấn đề này chưa?"
"Chuyện này..."
Bạch Thư Ý nói tiếp: "Khi Bộ Đàn Yên còn sống, cô ấy thường xuyên bị nữ sinh trong lớp nghệ thuật cô lập. Có một nữ sinh ganh ghét cô ấy, từng viết chữ ‘Bitch’ vào đế giày của cô ấy. Chuyện này chẳng có mấy người biết, nếu như dưới đế giày của em có chữ này, vậy mới chứng tỏ đôi giày em mua là hàng thật."
Nói đoạn, Bạch Thư Ý nhìn sang Tiết Gia Di bên cạnh mình.
Tiết Gia Di rời mắt né tránh, giả vờ đọc tài liệu trong tay mình.
Phạm Đan Khê thấy Bạch Thư Ý nói như vậy, vội vàng cởi giày ra kiểm tra.
Đế giày sạch bóng, hoàn toàn không có bất cứ ký hiệu hay chữ cái nào.
"Nhiều... nhiều năm như vậy rồi, không chừng nét chữ mất rồi cũng nên." Cô ta hoảng loạn che đậy, "Chắc chắn là nét chữ bị phai rồi nên mới không nhìn thấy!"
Bạch Thư Ý: "Chữ đó không phai được đâu, vì người nào đó dùng bút mực đặc chế, dù có giữ đến năm mươi năm cũng sẽ không phai màu."
Tiết Gia Di siết chặt trang giấy trên bàn, nói: "Được rồi, hôm nay là cuộc tuyển chọn của chúng ta chứ không phải lễ truy điệu của Bộ Đàn Yên."
Mặt Phạm Đan Khê đỏ gay gắt, cô ta cắn chặt môi, không dám nhìn vẻ mặt của đám nữ sinh bên dưới.
Đôi giày này được cô ta mang ra khoe khoang với người khác bao ngày qua, bây giờ bị vạch trần thẳng thắn đây là đôi giày giả, vẻ mặt cô ta khó giữ nổi sự bình tĩnh như trước.
Bố đã tốn một đống tiền để đấu giá đôi giày này cho mình, ấy thế mà lại là hàng giả, còn giả một cách rõ ràng như thế.
Ngu quá đi mất!
Tiết Gia Di chuyển chủ đề, hỏi sang thí sinh thứ hai, thứ ba về chuyện gia đình và vì sao lại muốn học múa ba lê.
Gia cảnh của những cô bé này đều không phải tầm thường, chỉ có duy nhất một nữ sinh tên là Hoàng Gia Lệ là có hoàn cảnh giống như Khương Vũ.
Vì thế lúc Tiết Gia Di hỏi đến cô gái này, Khương Vũ cố tình nghe cô bạn kia trả lời ra làm sao...
"Em không có gia thế hiển hách, bố mẹ em cũng phải ông này bà kia, nhưng em yêu ba lê, em muốn múa ba lê, đây là ước mơ của em."
Bạch Thư Ý lại hỏi: "Nếu gia cảnh không tốt, bố mẹ không có khả năng ủng hộ em múa ba lê thì em làm thế nào?"
Hoàng Gia Lệ trả lời dõng dạc: "Em nghe nói Esmela có quỹ khuyến học, sẵn lòng giúp đỡ học sinh nghèo khó như em."
"Xem ra em thật sự muốn vào Esmela, đến chuyện này cũng đã nghe ngóng rồi. Nhưng em cảm thấy trình độ của em có thể thi đậu không?"
"Em biết, bây giờ trình độ của em vẫn không đủ, nhưng mong cô giáo tin tưởng em, em nhất định sẽ cố gắng hết mình!"
Tiết Gia Di lại bổ sung thêm: "Cô giáo Bạch muốn hỏi em có cảm thấy mình có ưu thế hơn những bạn học sinh có năng khiếu cao hơn em không?"
"Em siêng năng chịu khó, đây là phẩm chất mà họ không có."
"Không tồi, siêng năng là phẩm chất đáng được khen ngợi, hy vọng em mãi giữ được nó."
Tiết Gia Di rất vừa ý Hoàng Gia Lệ, vì bản thân bà ta cũng có xuất thân bần hàn.
Bà ta của thuở ban đầu cũng có lòng nhiệt huyết bừng bừng như này, đến bây giờ cũng đã ngồi vào vị trí giáo viên hướng dẫn danh giá của Esmela.
...
Bạch Thư Ý nhìn sang Khương Vũ, hỏi: "Vậy còn em, bạn Khương Vũ, vì sao em lại muốn múa ba lê?"
Khương Vũ trả lời thực lòng: "Em cũng yêu thích ba lê giống như hầu hết các bạn nữ."
"Cho tôi một lý do khiến em yêu thích, chắc cũng không phải là vì múa ba lê có vẻ có khí chất chứ?"
"Lý do ạ..." Khương Vũ ngẫm nghĩ giây lát rồi trả lời: "Bởi vì đã từng buông bỏ, bây giờ tìm lại được mới phát hiện nó có ý nghĩa quan trọng với cuộc đời em, nếu như không có ba lê, cuộc đời em sẽ chỉ là một điều quá đỗi tầm thường."
"Nhưng em phải biết rằng, hầu hết vũ công ba lê đều là người tầm thường, ngoài sự khát khao ra, họ chẳng có gì khác."
Khương Vũ nhìn Bạch Thư Ý, bình thản nói: "Không phải em không có gì cả, em còn có năng khiếu."
Khương Vũ vừa dứt lời, trái tim Bạch Thư Ý và Tiết Gia Di đồng thời nảy lên.
Câu nói này, cũng là lời mà Bộ Đàn Yên đã nói trong buổi học ba lê đầu tiên ở Esmela.
"Bởi vì, em có năng khiếu!"
Tự tin đến nhường nào!
Làm một vũ công múa ba lê, bạn có thể có gia thế, có giáo viên giỏi nhất, có sự siêng năng chịu khó, nhưng chỉ có... năng khiếu là thứ mà bạn có nỗ lực thế nào cũng không có được!
Trong giới ba lê này, chỉ có năng khiếu mới có thể giúp bạn đi lên vị trí vinh quang nhất!
...
Sau khi kết thúc màn phỏng vấn, mấy vị giám khảo sẽ thảo luận riêng với nhau 5 phút, sau đó mời thí sinh trở lại sân khấu, tuyên bố kết quả chung cuộc.
Ai ở hội trường cũng đều hồi hộp, kể cả Khương Vũ.
Bạch Thư Ý nhìn mấy cô bé căng thẳng trên sân khấu, nói: "Kết quả của chúng tôi đã có, trong số năm thí sinh trên sân khấu, có một người đã thuận lợi giành được cơ hội vào trung tâm Esmela để đào tạo chuyên sâu."
Bình luận facebook