Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 28: Chương 28:
Mấy vị giám khảo chuẩn bị công bố thí sinh duy nhất của lớp nghệ thuật Linh Tước giành được cơ hội vào Esmela.
Tất cả mọi người, kể cả giáo viên và học sinh ở Linh Tước đều trở nên phấn khởi.
Có trời mới biết vào được trung tâm nghệ thuật Esmela khó đến nhường nào, nói chọn một trong hàng vạn người cũng không quá. Cuộc tuyển chọn toàn quốc lần này, cả nước có nhiều lớp nghệ thuật như thế, vậy mà cũng chỉ chọn một hạt giống trong số hàng vạn học sinh.
"Ấy thế mà lớp nghệ thuật của chúng ta không bị loại hết!"
"Chuyện này hãnh diện thật đấy!"
"Sẽ là người nào nhỉ?"
"Còn có thể là ai được, chắc chắn là Phạm Đan Khê rồi, ai có tư cách bước vào Esmela hơn cô ấy chứ."
"Nhưng tớ thấy Khương Vũ múa cũng không tồi."
"Có sao nói vậy, thực ra Khương Vũ còn múa đẹp hơn."
"Mấy cái con người ba phải này."
"Chỉ đang trông chuyện mà bàn luận thôi, ai có mắt đều có thể nhìn ra được."
"Trước đây hoàn toàn không nhận ra, Khương Vũ đúng là có khả năng tiềm ẩn của ngựa ô*."
*Ngựa ô trong tiếng Trung chỉ những người kém nổi bật trong một cuộc thi nhưng lại giành chiến thắng khiến người khác bất ngờ (Nguồn Baidu)
...
Tiết Gia Di đưa mắt nhìn năm thí sinh căng thẳng trên sân khấu, chậm rãi xướng tên người chiến thắng...
"Hoàng Gia Lệ."
?!
Cái tên này vừa được xướng lên, hội trường lập tức im phăng phắc, sau đó đám học sinh bắt đầu xì xào với nhau...
"Cái quái gì vậy! Đến lượt ai cũng không đến lượt cô ta chứ!"
"Không phải Phạm Đan Khê thì chính là Khương Vũ, đúng là cô ta kém xa hai người kia!”
"Tớ sốc quá, chẳng lẽ là vì trong tên của Hoàng Gia Lệ và Tiết Gia Di đều có một chữ Gia, cho nên Tiết Gia Di mới chọn cô ta ư!"
"Tiêu chuẩn chọn người của Esmela thật mông lung."
...
Nghe thấy cái tên Hoàng Gia Lệ, đầu óc Khương Vũ hơi trì trệ.
Tuy cô chưa từng nghĩ mình sẽ chắc chắn thi đậu, nhưng cô tuyệt đối không ngờ... thế mà cô lại thua Hoàng Gia Lệ.
Nói thực lòng, xem vũ đạo của Hoàng Gia Lệ, cô không hề thấy đẹp là bao, cùng lắm thì cũng chỉ xem như ở mức trung bình.
Khương Vũ không phục, Phạm Đan Khê càng không phục hơn.
Rõ ràng đã đạt được thỏa thuận ngầm rồi, vì sao cô ta vẫn bị loại...
Ít ra, thua Khương Vũ thì cô ta còn có thể chấp nhận một cách tâm phục khẩu phục, nhưng thua một đứa như Hoàng Gia Lệ... năng khiếu chẳng có, gia thế cũng không, dựa vào cái gì chứ!
Phạm Đan Khê chưa từng chịu sự ấm ức như thế này, đương nhiên cô ta sẽ đưa ra dị nghị ngay lập tức: "Chắc hẳn em múa không kém Hoàng Gia Lệ, dựa vào đâu mà chọn bạn ấy! Em phản đối tiêu chuẩn chọn người của Esmela!"
Tiết Gia Di bình tĩnh nhìn Phạm Đan Khê, không đưa ra câu trả lời ngay.
Trước đó, được bạn thân móc nối, bà ta đã ăn bữa cơm với nhà họ Phạm. Sau khi có mặt ở bữa cơm, bà ta mới biết họ muốn nhờ vả chuyện nhập học.
Lúc đó bà ta không nhận lời cũng không từ chối. Quan trọng là, cũng chưa nhận quà của nhà bọn họ.
Vì thế, cho dù lúc này có lật lọng thì cũng chẳng có bất cứ vấn đề nào cả.
Tiết Gia Di bình tĩnh hỏi ngược lại: "Bạn Phạm Đan Khê này, em cảm thấy bạn ấy không đủ tư cách chỗ nào?"
"Bạn ấy... bạn ấy múa không đẹp tí nào, chỉ là vì tập đi tập lại nên động tác mới trơn tru như thế mà thôi. Có rất nhiều động tác bạn ấy hoàn toàn không múa được, bạn ấy căn bản không có năng khiếu."
"Thế thì em cảm thấy giữa siêng năng và năng khiếu, năng khiếu quan trọng hơn sao?"
"Tất nhiên ạ." Phạm Đan Khê cắn răng, nói: "Không có năng khiếu thì siêng năng có ích gì, chẳng phải về sau cũng trở thành người múa phụ họa, trở thành phông nền trên sân khấu giống như bọn họ sao."
Nói xong, cô ta nhìn đám nữ sinh dưới sân khấu.
Bình thường mấy cô bé kia lũ lượt vây quanh Phạm Đan Khê, nhưng họ không ngờ đến lúc mấu chốt, cô ta lại lôi họ ra làm ví dụ tiêu cực.
Lòng bọn họ ít nhiều cũng cảm thấy khá khó chịu.
Nhưng không thể phủ nhận rằng, lời của Phạm Đan Khương cũng không sai, họ vốn là vũ công phụ họa trên sân khấu, dù là “thiên nga lớn” hay “thiên nga nhỏ”, họ đều không phải “nữ hoàng thiên nga”.
Tiết Gia Di không vội phản bác ý kiến của Phạm Đan Khê ngay mà hỏi: "Em nói rất đúng, quả đúng là so với năng khiếu thì siêng năng không đáng nhắc tới. Nhưng tôi muốn hỏi em một câu rằng, em cảm thấy một màn biểu diễn hoàn hảo, chỉ có một mình nữ hoàng thiên nga biểu diễn thì khán giả có mua vé không?”
Phạm Đan Khê không thể trả lời câu hỏi này.
Cô ta chưa từng nghĩ đến vấn đề này, vì từ lúc bắt đầu tiếp xúc với ba lê, cô ta đã thầm lập mục tiêu trở thành diễn viên múa ba lê chính tỏa sáng rực rỡ.
Ánh mắt của Tiết Gia Di phảng phất sự khinh thường, "Không phải cứ đi giày của Bộ Đàn Yên thì bạn có thể trở thành Bộ Đàn Yên. Nữ hoàng thiên nga chỉ có một, nhưng sân khấu lại do những thiên nga lớn thiên nga nhỏ giống phông nền kia tạo nên. Vì thế, tuy năng khiếu quan trọng đấy, nhưng tiêu chuẩn chọn người vào lớp F của Esmela chúng tôi càng coi trọng sự siêng năng của học sinh. Đây cũng là nguyên nhân chúng tôi chọn Hoàng Gia Lệ."
Phạm Đan Khê vẫn cảm thấy rất hoang mang, nhưng Khương Vũ đứng cạnh cô ta đã bất chợt hiểu ra.
Trên đời chỉ có một Bộ Đàn Yên, nhưng diễn viên múa ba lê thì lại có hàng ngàn hàng vạn.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao lớp F có hàng trăm người, còn lớp ABC cộng vào cũng chưa đến 50 người.
Thực ra tiêu chuẩn chọn người của hai giáo viên hướng dẫn kia đã được bàn bạc từ trước, không chọn người có năng khiếu cao nhất, cũng không chọn người múa đẹp nhất, chỉ chọn người mà lớp F cần nhất...
Người đó không được kiêu căng, không được tự mãn, đồng thời phải cam tâm tình nguyện, bằng lòng trở thành diễn viên múa phụ họa.
Cô đã hoàn toàn hiểu rõ quy tắc của giới ba lê này.
Bạch Thư Ý nhận ra sự nguội lạnh trong ánh mắt của Khương Vũ, bà ta ngẩng đầu hỏi: "Bạn Khương Vũ, nhìn vẻ mặt của em dường như cũng không phục lắm thì phải?”
"Em tôn trọng lựa chọn của các vị giám khảo ạ." Khương Vũ ngẩng đầu lên nhìn về phía Bạch Thư Ý: "Nhưng các vị làm như vậy, có công bằng không?"
Vì chuẩn bị cho cuộc tuyển chọn cuối cùng, họ đã ngày đêm khổ luyện, hoàn thành bài thi một cách tốt nhất bằng tất cả khả năng của mình, vậy mà... cuối cùng lại thua bởi cái gọi là "quy tắc".
Người mà "quy tắc" muốn chọn... không phải người giỏi nhất...
"Trong cái giới này chưa từng có công bằng." Bạch Thư Ý nói thẳng với Khương Vũ: "Đây chính là sự tàn khốc của thế giới người trưởng thành. Bạn Khương Vũ, hy vọng chuyện hôm nay sẽ làm bạn hiểu thêm một chút về xã hội."
"Thưa cô Bạch, em biết sự tàn khốc của thế giới này, nhưng em vẫn vững tin rằng, múa ba lê là một điều thuần túy. Có lẽ sẽ có người được cả danh tiếng lẫn tiền tài nhờ nó, nhưng nếu như chỉ múa ba lê vì danh và lợi thì mãi mãi cũng không múa ra được cảm giác đẹp đẽ."
Nhìn thấy sự dũng cảm của "nghé mới sinh không sợ hổ" và vẻ sắc sảo trong đôi mắt cô gái, giống y hệt Bộ Đàn Yên năm nào.
Bạch Thư Ý nghe thấy những lời này của cô, đột nhiên cảm thấy như đã bị chọc vào chỗ đau!
Phải! Vì sao bà ta nỗ lực cả đời vẫn không thể đuổi kịp Bộ Đàn Yên!
Bộ Đàn Yên chưa bao giờ nhảy múa vì cuộc thi hay giải thưởng gì đó, cô ta có thể nhảy múa trên con đường người qua kẻ lại, cũng có thể nhảy múa trên bãi cỏ không người, vui cũng nhảy, buồn cũng nhảy...
Vì thế cô ta mới đẹp đẽ mới mạnh mẽ đến thế, một "cú xoay 32 vòng liên tục" của thiên nga đen đã làm cả thế giới trầm trồ.
Chẳng có ai mà không thán phục cô ấy!
Tiết Gia Di bật cười, ánh mắt bà ta như muốn nói “chuyện đó thật ngớ ngẩn”, "Biết bao năm qua, tôi đã từng gặp những người còn ngông cuồng hơn bạn nhiều, nhưng bạn có biết bây giờ họ ở đâu không? Những người đó đến tên tuổi cũng chẳng có. Còn bạn, cũng sẽ trở thành một trong số họ mà thôi."
Khương Vũ siết chặt tay lại, nói rành mạch từng chữ một: "Em nhất định sẽ không."
Đúng lúc này, một giọng nữ cao vút vang lên...
"Đương nhiên con bé sẽ không giống như vậy!"
Tất cả mọi người đều nhìn về phía cửa chính của hội trường, chỉ thấy một người phụ nữ có vóc dáng cao gầy bước vào.
Khoảnh khắc Khương Vũ nhìn thấy bà ấy, cô thấy kinh ngạc không thua gì cú sốc bị loại hôm nay.
Người phụ nữ đó chính là... Khương Mạn Y!
Thế mà mẹ lại đến đây!
Vì sao bà ấy lại đến đây, là đến bắt cô về nhà sao?!
Trong lúc nhất thời, đầu Khương Vũ hiện lên vô số suy nghĩ.
Trong cuộc đối thoại với Bạch Thư Ý ban nãy, cô chẳng sợ gì sất, nhưng lúc này cô lại thấy hơi sợ.
Cô tròn xoe mắt nhìn Khương Mạn Y bước vào hội trường, chiếc áo dạ nhạt màu trên người bà vương sương tuyết. Sau khi bước vào hội trường, bà gỡ khẩu trang chống lạnh xuống, để lộ ra gương mặt diễm lệ.
Khương Mạn Y đi thẳng đến trước mặt Bạch Thư Ý và Tiết Gia Di.
Tiết Gia Di đánh giá người phụ nữ đứng trước mặt.
Quần áo trên người bà ta rất bình thường, cùng lắm chỉ xem như là hàng nhái cao cấp, giá không quá 500, đến chiếc túi trong tay cũng là túi vải tầm thường.
Tiết Gia Di nhíu mày hỏi: "Chị là ai?"
"Tôi là mẹ của con bé, Khương Mạn Y."
Khương Mạn Y trạc tuổi hai cô giáo này, cũng toát lên phong thái của người phụ nữ thành thục, nhưng vẻ phong trần trên người Khương Mạn Y nhiều hơn.
Không sánh được với khí chất tinh anh của Tiết Gia Di, càng không so bì được với thần thái quý phái của Bạch Thư Ý.
Tiết Gia Di nói với vẻ giễu cợt: "Nói con gái chị như vậy, có thể chị sẽ không mấy dễ chịu, nhưng làm giáo viên, chúng tôi nhất định phải nói thật rằng con gái chị không thể vào Esmela."
Khương Mạn Y nhìn Tiết Gia Di, hỏi: "Esmela là do nhà cô lập ra à?"
"Chuyện này..."
Bà lại nhìn sang Bạch Thư Ý: "Hay là do nhà cô lập ra?"
Bạch Thư Ý bình tĩnh đáp lời: "Làm giáo viên hướng dẫn đứng đầu, nhận sự ủy thác toàn quyền của hội cổ đông, chúng tôi có quyền lựa chọn học sinh."
"Như tôi được biết, ông chủ lớn nhất của Esmela là Tạ Uyên."
"Đúng là ngài Tạ."
"Vậy tôi đề nghị cô gọi ngay cho ông ta, hỏi ông ta xem, học sinh Khương Vũ muốn vào Esmela, ông ấy có cho vào hay không?"
Bạch Thư Ý và Tiết Gia Di đưa mắt nhìn nhau.
Tiết Gia Di nói với vẻ kích động: "Chị có ý gì?"
"Tôi có ý gì, cô cứ hỏi ông ta là biết."
Bạch Thư Ý nói: "Chị Khương, e rằng chị có chỗ hiểu nhầm ngài Tạ rồi, cho dù chị hoặc con gái chị có quen biết ngài ấy thì cũng chẳng mảy may ảnh hưởng đến kết quả của hôm nay, ngài Tạ tuyệt đối không phải kiểu người chấp nhận chuyện đi cửa sau."
Khương Mạn Y mỉm cười, "Ông ta có phải kiểu người này hay không, chốc nữa chúng ta nói sau. Hôm nay tôi đến đây chỉ muốn hỏi hai cô giáo xem, các người loại con bé có thật là vì con bé không có tiềm năng, hay là vì sợ?"
Tiết Gia Di cười khẩy: "Tôi sợ cái gì?"
"Các người sợ con bé trở thành Bộ Đàn Yên thứ hai." Khương Mạn Y nhìn xoáy vào bọn họ: "Người phụ nữ mà các người có cố gắng cả đời cũng không vượt qua nổi."
Tiết Gia Di kinh hãi nhìn Khương Mạn Y, gân cổ lên nói: "Chị nói vớ vẩn!"
Khương Mạn Y nói năng hùng hồn: "Tôi có ăn nói vớ vẩn hay không thì trong lòng các cô biết rõ!"
Khương Vũ đứng đực trên sân khấu, sao mẹ lại nói được... những lời như này nhỉ!
Không phải buổi sáng còn khóa trái cửa không cho cô tham gia cuộc thi sao!
Hay là bị cô chọc tức điên lên, thần trí không còn tỉnh táo nữa?
"Lớp nghệ thuật Linh Tước của các người bị sao vậy, mau đuổi người không phận sự này ra cho tôi!" Cuối cùng Tiết Gia Di cũng không khống chế cảm xúc được nữa, kích động quát lên: "Bảo vệ, dẫn người phụ nữ ăn nói vớ vẩn này ra khỏi đây!"
Khương Mạn Y không đếm xỉa đến cơn giận dữ của Tiết Gia Di, bà lấy một đôi giày ba lê cũ trong túi vải bên người ra, thong thả nói...
"Nào, cô giáo Tiết, xem xem chữ ‘Bitch’ dưới đế của đôi giày này có phải là nét chữ của cô Tiết thời niên thiếu không."
Nói đoạn, bà đặt đôi giày sa tanh trắng cũ kỹ này xuống bên cạnh tay của Tiết Gia Di.
Tiết Gia Di vừa nhìn là nhận ra đôi giày kia.
Người bà ta run lên một cách mất kiểm soát, như thể đã rơi vào cơn ác mộng tăm tối vô cùng vô tận.
Khuôn mặt xinh đẹp của Bộ Đàn Yên hiện lên trong đầu bà ta, từng cử chỉ lời nói của cô ta chính là cơn ác mộng đen tối cùng cực với bà ta.
Tiết Gia Di run rẩy nhấc đôi giày kia lên, nét chữ mờ mờ dưới đế giày chính là "kiệt tác" của bà ta...
Bitch...
Tất cả mọi người, kể cả giáo viên và học sinh ở Linh Tước đều trở nên phấn khởi.
Có trời mới biết vào được trung tâm nghệ thuật Esmela khó đến nhường nào, nói chọn một trong hàng vạn người cũng không quá. Cuộc tuyển chọn toàn quốc lần này, cả nước có nhiều lớp nghệ thuật như thế, vậy mà cũng chỉ chọn một hạt giống trong số hàng vạn học sinh.
"Ấy thế mà lớp nghệ thuật của chúng ta không bị loại hết!"
"Chuyện này hãnh diện thật đấy!"
"Sẽ là người nào nhỉ?"
"Còn có thể là ai được, chắc chắn là Phạm Đan Khê rồi, ai có tư cách bước vào Esmela hơn cô ấy chứ."
"Nhưng tớ thấy Khương Vũ múa cũng không tồi."
"Có sao nói vậy, thực ra Khương Vũ còn múa đẹp hơn."
"Mấy cái con người ba phải này."
"Chỉ đang trông chuyện mà bàn luận thôi, ai có mắt đều có thể nhìn ra được."
"Trước đây hoàn toàn không nhận ra, Khương Vũ đúng là có khả năng tiềm ẩn của ngựa ô*."
*Ngựa ô trong tiếng Trung chỉ những người kém nổi bật trong một cuộc thi nhưng lại giành chiến thắng khiến người khác bất ngờ (Nguồn Baidu)
...
Tiết Gia Di đưa mắt nhìn năm thí sinh căng thẳng trên sân khấu, chậm rãi xướng tên người chiến thắng...
"Hoàng Gia Lệ."
?!
Cái tên này vừa được xướng lên, hội trường lập tức im phăng phắc, sau đó đám học sinh bắt đầu xì xào với nhau...
"Cái quái gì vậy! Đến lượt ai cũng không đến lượt cô ta chứ!"
"Không phải Phạm Đan Khê thì chính là Khương Vũ, đúng là cô ta kém xa hai người kia!”
"Tớ sốc quá, chẳng lẽ là vì trong tên của Hoàng Gia Lệ và Tiết Gia Di đều có một chữ Gia, cho nên Tiết Gia Di mới chọn cô ta ư!"
"Tiêu chuẩn chọn người của Esmela thật mông lung."
...
Nghe thấy cái tên Hoàng Gia Lệ, đầu óc Khương Vũ hơi trì trệ.
Tuy cô chưa từng nghĩ mình sẽ chắc chắn thi đậu, nhưng cô tuyệt đối không ngờ... thế mà cô lại thua Hoàng Gia Lệ.
Nói thực lòng, xem vũ đạo của Hoàng Gia Lệ, cô không hề thấy đẹp là bao, cùng lắm thì cũng chỉ xem như ở mức trung bình.
Khương Vũ không phục, Phạm Đan Khê càng không phục hơn.
Rõ ràng đã đạt được thỏa thuận ngầm rồi, vì sao cô ta vẫn bị loại...
Ít ra, thua Khương Vũ thì cô ta còn có thể chấp nhận một cách tâm phục khẩu phục, nhưng thua một đứa như Hoàng Gia Lệ... năng khiếu chẳng có, gia thế cũng không, dựa vào cái gì chứ!
Phạm Đan Khê chưa từng chịu sự ấm ức như thế này, đương nhiên cô ta sẽ đưa ra dị nghị ngay lập tức: "Chắc hẳn em múa không kém Hoàng Gia Lệ, dựa vào đâu mà chọn bạn ấy! Em phản đối tiêu chuẩn chọn người của Esmela!"
Tiết Gia Di bình tĩnh nhìn Phạm Đan Khê, không đưa ra câu trả lời ngay.
Trước đó, được bạn thân móc nối, bà ta đã ăn bữa cơm với nhà họ Phạm. Sau khi có mặt ở bữa cơm, bà ta mới biết họ muốn nhờ vả chuyện nhập học.
Lúc đó bà ta không nhận lời cũng không từ chối. Quan trọng là, cũng chưa nhận quà của nhà bọn họ.
Vì thế, cho dù lúc này có lật lọng thì cũng chẳng có bất cứ vấn đề nào cả.
Tiết Gia Di bình tĩnh hỏi ngược lại: "Bạn Phạm Đan Khê này, em cảm thấy bạn ấy không đủ tư cách chỗ nào?"
"Bạn ấy... bạn ấy múa không đẹp tí nào, chỉ là vì tập đi tập lại nên động tác mới trơn tru như thế mà thôi. Có rất nhiều động tác bạn ấy hoàn toàn không múa được, bạn ấy căn bản không có năng khiếu."
"Thế thì em cảm thấy giữa siêng năng và năng khiếu, năng khiếu quan trọng hơn sao?"
"Tất nhiên ạ." Phạm Đan Khê cắn răng, nói: "Không có năng khiếu thì siêng năng có ích gì, chẳng phải về sau cũng trở thành người múa phụ họa, trở thành phông nền trên sân khấu giống như bọn họ sao."
Nói xong, cô ta nhìn đám nữ sinh dưới sân khấu.
Bình thường mấy cô bé kia lũ lượt vây quanh Phạm Đan Khê, nhưng họ không ngờ đến lúc mấu chốt, cô ta lại lôi họ ra làm ví dụ tiêu cực.
Lòng bọn họ ít nhiều cũng cảm thấy khá khó chịu.
Nhưng không thể phủ nhận rằng, lời của Phạm Đan Khương cũng không sai, họ vốn là vũ công phụ họa trên sân khấu, dù là “thiên nga lớn” hay “thiên nga nhỏ”, họ đều không phải “nữ hoàng thiên nga”.
Tiết Gia Di không vội phản bác ý kiến của Phạm Đan Khê ngay mà hỏi: "Em nói rất đúng, quả đúng là so với năng khiếu thì siêng năng không đáng nhắc tới. Nhưng tôi muốn hỏi em một câu rằng, em cảm thấy một màn biểu diễn hoàn hảo, chỉ có một mình nữ hoàng thiên nga biểu diễn thì khán giả có mua vé không?”
Phạm Đan Khê không thể trả lời câu hỏi này.
Cô ta chưa từng nghĩ đến vấn đề này, vì từ lúc bắt đầu tiếp xúc với ba lê, cô ta đã thầm lập mục tiêu trở thành diễn viên múa ba lê chính tỏa sáng rực rỡ.
Ánh mắt của Tiết Gia Di phảng phất sự khinh thường, "Không phải cứ đi giày của Bộ Đàn Yên thì bạn có thể trở thành Bộ Đàn Yên. Nữ hoàng thiên nga chỉ có một, nhưng sân khấu lại do những thiên nga lớn thiên nga nhỏ giống phông nền kia tạo nên. Vì thế, tuy năng khiếu quan trọng đấy, nhưng tiêu chuẩn chọn người vào lớp F của Esmela chúng tôi càng coi trọng sự siêng năng của học sinh. Đây cũng là nguyên nhân chúng tôi chọn Hoàng Gia Lệ."
Phạm Đan Khê vẫn cảm thấy rất hoang mang, nhưng Khương Vũ đứng cạnh cô ta đã bất chợt hiểu ra.
Trên đời chỉ có một Bộ Đàn Yên, nhưng diễn viên múa ba lê thì lại có hàng ngàn hàng vạn.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao lớp F có hàng trăm người, còn lớp ABC cộng vào cũng chưa đến 50 người.
Thực ra tiêu chuẩn chọn người của hai giáo viên hướng dẫn kia đã được bàn bạc từ trước, không chọn người có năng khiếu cao nhất, cũng không chọn người múa đẹp nhất, chỉ chọn người mà lớp F cần nhất...
Người đó không được kiêu căng, không được tự mãn, đồng thời phải cam tâm tình nguyện, bằng lòng trở thành diễn viên múa phụ họa.
Cô đã hoàn toàn hiểu rõ quy tắc của giới ba lê này.
Bạch Thư Ý nhận ra sự nguội lạnh trong ánh mắt của Khương Vũ, bà ta ngẩng đầu hỏi: "Bạn Khương Vũ, nhìn vẻ mặt của em dường như cũng không phục lắm thì phải?”
"Em tôn trọng lựa chọn của các vị giám khảo ạ." Khương Vũ ngẩng đầu lên nhìn về phía Bạch Thư Ý: "Nhưng các vị làm như vậy, có công bằng không?"
Vì chuẩn bị cho cuộc tuyển chọn cuối cùng, họ đã ngày đêm khổ luyện, hoàn thành bài thi một cách tốt nhất bằng tất cả khả năng của mình, vậy mà... cuối cùng lại thua bởi cái gọi là "quy tắc".
Người mà "quy tắc" muốn chọn... không phải người giỏi nhất...
"Trong cái giới này chưa từng có công bằng." Bạch Thư Ý nói thẳng với Khương Vũ: "Đây chính là sự tàn khốc của thế giới người trưởng thành. Bạn Khương Vũ, hy vọng chuyện hôm nay sẽ làm bạn hiểu thêm một chút về xã hội."
"Thưa cô Bạch, em biết sự tàn khốc của thế giới này, nhưng em vẫn vững tin rằng, múa ba lê là một điều thuần túy. Có lẽ sẽ có người được cả danh tiếng lẫn tiền tài nhờ nó, nhưng nếu như chỉ múa ba lê vì danh và lợi thì mãi mãi cũng không múa ra được cảm giác đẹp đẽ."
Nhìn thấy sự dũng cảm của "nghé mới sinh không sợ hổ" và vẻ sắc sảo trong đôi mắt cô gái, giống y hệt Bộ Đàn Yên năm nào.
Bạch Thư Ý nghe thấy những lời này của cô, đột nhiên cảm thấy như đã bị chọc vào chỗ đau!
Phải! Vì sao bà ta nỗ lực cả đời vẫn không thể đuổi kịp Bộ Đàn Yên!
Bộ Đàn Yên chưa bao giờ nhảy múa vì cuộc thi hay giải thưởng gì đó, cô ta có thể nhảy múa trên con đường người qua kẻ lại, cũng có thể nhảy múa trên bãi cỏ không người, vui cũng nhảy, buồn cũng nhảy...
Vì thế cô ta mới đẹp đẽ mới mạnh mẽ đến thế, một "cú xoay 32 vòng liên tục" của thiên nga đen đã làm cả thế giới trầm trồ.
Chẳng có ai mà không thán phục cô ấy!
Tiết Gia Di bật cười, ánh mắt bà ta như muốn nói “chuyện đó thật ngớ ngẩn”, "Biết bao năm qua, tôi đã từng gặp những người còn ngông cuồng hơn bạn nhiều, nhưng bạn có biết bây giờ họ ở đâu không? Những người đó đến tên tuổi cũng chẳng có. Còn bạn, cũng sẽ trở thành một trong số họ mà thôi."
Khương Vũ siết chặt tay lại, nói rành mạch từng chữ một: "Em nhất định sẽ không."
Đúng lúc này, một giọng nữ cao vút vang lên...
"Đương nhiên con bé sẽ không giống như vậy!"
Tất cả mọi người đều nhìn về phía cửa chính của hội trường, chỉ thấy một người phụ nữ có vóc dáng cao gầy bước vào.
Khoảnh khắc Khương Vũ nhìn thấy bà ấy, cô thấy kinh ngạc không thua gì cú sốc bị loại hôm nay.
Người phụ nữ đó chính là... Khương Mạn Y!
Thế mà mẹ lại đến đây!
Vì sao bà ấy lại đến đây, là đến bắt cô về nhà sao?!
Trong lúc nhất thời, đầu Khương Vũ hiện lên vô số suy nghĩ.
Trong cuộc đối thoại với Bạch Thư Ý ban nãy, cô chẳng sợ gì sất, nhưng lúc này cô lại thấy hơi sợ.
Cô tròn xoe mắt nhìn Khương Mạn Y bước vào hội trường, chiếc áo dạ nhạt màu trên người bà vương sương tuyết. Sau khi bước vào hội trường, bà gỡ khẩu trang chống lạnh xuống, để lộ ra gương mặt diễm lệ.
Khương Mạn Y đi thẳng đến trước mặt Bạch Thư Ý và Tiết Gia Di.
Tiết Gia Di đánh giá người phụ nữ đứng trước mặt.
Quần áo trên người bà ta rất bình thường, cùng lắm chỉ xem như là hàng nhái cao cấp, giá không quá 500, đến chiếc túi trong tay cũng là túi vải tầm thường.
Tiết Gia Di nhíu mày hỏi: "Chị là ai?"
"Tôi là mẹ của con bé, Khương Mạn Y."
Khương Mạn Y trạc tuổi hai cô giáo này, cũng toát lên phong thái của người phụ nữ thành thục, nhưng vẻ phong trần trên người Khương Mạn Y nhiều hơn.
Không sánh được với khí chất tinh anh của Tiết Gia Di, càng không so bì được với thần thái quý phái của Bạch Thư Ý.
Tiết Gia Di nói với vẻ giễu cợt: "Nói con gái chị như vậy, có thể chị sẽ không mấy dễ chịu, nhưng làm giáo viên, chúng tôi nhất định phải nói thật rằng con gái chị không thể vào Esmela."
Khương Mạn Y nhìn Tiết Gia Di, hỏi: "Esmela là do nhà cô lập ra à?"
"Chuyện này..."
Bà lại nhìn sang Bạch Thư Ý: "Hay là do nhà cô lập ra?"
Bạch Thư Ý bình tĩnh đáp lời: "Làm giáo viên hướng dẫn đứng đầu, nhận sự ủy thác toàn quyền của hội cổ đông, chúng tôi có quyền lựa chọn học sinh."
"Như tôi được biết, ông chủ lớn nhất của Esmela là Tạ Uyên."
"Đúng là ngài Tạ."
"Vậy tôi đề nghị cô gọi ngay cho ông ta, hỏi ông ta xem, học sinh Khương Vũ muốn vào Esmela, ông ấy có cho vào hay không?"
Bạch Thư Ý và Tiết Gia Di đưa mắt nhìn nhau.
Tiết Gia Di nói với vẻ kích động: "Chị có ý gì?"
"Tôi có ý gì, cô cứ hỏi ông ta là biết."
Bạch Thư Ý nói: "Chị Khương, e rằng chị có chỗ hiểu nhầm ngài Tạ rồi, cho dù chị hoặc con gái chị có quen biết ngài ấy thì cũng chẳng mảy may ảnh hưởng đến kết quả của hôm nay, ngài Tạ tuyệt đối không phải kiểu người chấp nhận chuyện đi cửa sau."
Khương Mạn Y mỉm cười, "Ông ta có phải kiểu người này hay không, chốc nữa chúng ta nói sau. Hôm nay tôi đến đây chỉ muốn hỏi hai cô giáo xem, các người loại con bé có thật là vì con bé không có tiềm năng, hay là vì sợ?"
Tiết Gia Di cười khẩy: "Tôi sợ cái gì?"
"Các người sợ con bé trở thành Bộ Đàn Yên thứ hai." Khương Mạn Y nhìn xoáy vào bọn họ: "Người phụ nữ mà các người có cố gắng cả đời cũng không vượt qua nổi."
Tiết Gia Di kinh hãi nhìn Khương Mạn Y, gân cổ lên nói: "Chị nói vớ vẩn!"
Khương Mạn Y nói năng hùng hồn: "Tôi có ăn nói vớ vẩn hay không thì trong lòng các cô biết rõ!"
Khương Vũ đứng đực trên sân khấu, sao mẹ lại nói được... những lời như này nhỉ!
Không phải buổi sáng còn khóa trái cửa không cho cô tham gia cuộc thi sao!
Hay là bị cô chọc tức điên lên, thần trí không còn tỉnh táo nữa?
"Lớp nghệ thuật Linh Tước của các người bị sao vậy, mau đuổi người không phận sự này ra cho tôi!" Cuối cùng Tiết Gia Di cũng không khống chế cảm xúc được nữa, kích động quát lên: "Bảo vệ, dẫn người phụ nữ ăn nói vớ vẩn này ra khỏi đây!"
Khương Mạn Y không đếm xỉa đến cơn giận dữ của Tiết Gia Di, bà lấy một đôi giày ba lê cũ trong túi vải bên người ra, thong thả nói...
"Nào, cô giáo Tiết, xem xem chữ ‘Bitch’ dưới đế của đôi giày này có phải là nét chữ của cô Tiết thời niên thiếu không."
Nói đoạn, bà đặt đôi giày sa tanh trắng cũ kỹ này xuống bên cạnh tay của Tiết Gia Di.
Tiết Gia Di vừa nhìn là nhận ra đôi giày kia.
Người bà ta run lên một cách mất kiểm soát, như thể đã rơi vào cơn ác mộng tăm tối vô cùng vô tận.
Khuôn mặt xinh đẹp của Bộ Đàn Yên hiện lên trong đầu bà ta, từng cử chỉ lời nói của cô ta chính là cơn ác mộng đen tối cùng cực với bà ta.
Tiết Gia Di run rẩy nhấc đôi giày kia lên, nét chữ mờ mờ dưới đế giày chính là "kiệt tác" của bà ta...
Bitch...
Bình luận facebook