Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 7
Sau khi đã thích ứng được với ánh mặt trời chói mắt, thấy rõ người ở trước mắt, hai chân Du Nhi liền mềm nhũn, phịch một tiếng quỳ xuống.
“Thái…Thái tử…điện hạ…”
Người đang đứng trước mặt chúng ta lúc này, thân hình cao lớn, khoác áo bào trắng như tuyết, tư thế nhanh nhen tuyệt vời dưới ánh mặt trời, gương mặt như quan ngọc thoát tục không nhuốm bụi trần, đặc biệt là đôi mắt sáng như sao, phảng phất trầm lặng như mặt hồ, khóe miệng hắn hơi nhếch lên mỉm cười, cả người tỏa ra khí chất ôn nhu như ngọc.
Hắn, chính là Thái tử đương triều – Bùi Nguyên Tu.
Du Nhi quỳ gối một bên đang run rẩy không ngừng, không biết hắn đã đứng ở bên ngoài bao lâu, đã nghe được những gì, những lời mà Du Nhi vừa nói có chết 10 lần cũng không đủ!
Nghe tới đây, ta cũng bắt đầu căng thẳng.
Chúng ta cứ quỳ trên mặt đất như vậy, nghe tiếng bước chân lại gần, thấy một tà áo dài tuyết trắng chậm rãi xuất hiện trước mắt, sau đó là một giọng nói ôn hòa vang lên trên đỉnh đầu,”Đứng lên đi.”
Ta đỡ lấy Du Nhi, chậm rãi đứng lên.
Bùi Nguyên Tu nhìn Du Nhi đang run rẩy, “Ngươi tên là gì?”
“Nô..Nô tỳ tên là Du Nhi.”
“Du Nhi? Hình như ngươi không phải là cung nữ của Nội Tàng Các?”
Ta liếc mắt nhìn hắn một cái nói, “Là Du Nhi tới giúp nô tỳ sửa sang Nội Tàng Các, hiện tại đã xong việc rồi, Du Nhi, ngươi nên trở về đi.”
Nói xong ta liền lén lút nhéo nàng ta một cái, Du Nhi liền hiểu ý, lập tức cúi người lạy nói: “Nếu Thái tử không còn gì phân phó, nô tỳ xin phép cáo lui.” Nói xong, nàng ta liền lảo đảo đi ra ngoài, còn không cẩn thận đụng phải cánh cửa.
Bùi Nguyên Tu nhìn theo bóng dáng hốt hoảng của nàng ta biến mất ở cửa, lại quay đầu nhìn lại kẻ còn chưa trấn tĩnh lại là ta, cười như không cười, nhưng cũng không nói gì, chỉ xoay người đi tới trước giá sách, ta cũng vội vàng đi theo, thấy hắn nâng tay lên, đầu ngón tay trắng nõn thon dài lướt qua từng đầu sách, một lúc lâu sau vẫn chưa chọn một quyển nào.
Ta nghĩ ngợi, liền đi tới một giá sách khác, lấy quyển “Chú giải và chú thích Thập Tam Kinh” mà lần trước hắn đã đánh dấu, hai tay dâng lên cho hắn.
Hắn nhìn ta liếc mắt một cái, chỉ nhàn nhạt mỉm cười rồi nhận lấy.
Thực ra, ban nãy Tang Thanh có nói Nội Tàng Các này là nơi “chim không ỉa phân, mèo không lượn đêm” cũng không hẳn là đúng.
Từ ngày được Diêu Ánh Tuyết phân công đến Nội Tàng Các, đúng là nơi này hàng năm chẳng có người nào lui tới. Dần dần, ta cũng tự hình thành một thói quen, thường xuyên tự mình lấy sách xem. Dù sao biết được thêm ít chữ, đọc sách cổ vẫn hơn là ngồi ngây ngốc cả ngày.
Vào một ngày của hai năm trước, khi ta đang đọc một tập thơ thì cửa đột nhiên bị mở ra.
Người đi vào chính là Bùi Nguyên Tu.
Đến bây giờ ta vẫn còn nhớ rõ, hắn một thân áo trắng bước vào, dáng vẻ chậm rãi dưới ánh mắt trời, giống như thần tiên hạ phàm, mọi hình ảnh thần tiên được miêu tả trước đó trong những quyển sách cổ đều không được một phần vạn của hắn.
Hắn vì muốn tìm một quyển sách cổ hiếm có nên mới tới nơi này, mà quyển sách đó ta vừa hay đã nhìn qua một lần, nên chẳng cần tốn chút công sức nào tìm được rồi dâng lên cho hắn, ta còn nhớ rõ, khi hắn cầm lấy quyển sách, ánh mắt nhìn ta còn có một tia sáng khác thường.
Những ngày sau đó, hắn rất hay tới, mà ta chỉ im lặng đứng một bên hầu hạ.
Mỗi lần hắn tới cũng không nói quá một câu.
Lần này cũng vậy, trong Nội tàng các vẫn an tĩnh như ngày thường, hắn cúi đầu đọc sách, còn ta đứng ở bên cạnh, lặng lẽ đưa mắt nhìn hắn.
“Thái…Thái tử…điện hạ…”
Người đang đứng trước mặt chúng ta lúc này, thân hình cao lớn, khoác áo bào trắng như tuyết, tư thế nhanh nhen tuyệt vời dưới ánh mặt trời, gương mặt như quan ngọc thoát tục không nhuốm bụi trần, đặc biệt là đôi mắt sáng như sao, phảng phất trầm lặng như mặt hồ, khóe miệng hắn hơi nhếch lên mỉm cười, cả người tỏa ra khí chất ôn nhu như ngọc.
Hắn, chính là Thái tử đương triều – Bùi Nguyên Tu.
Du Nhi quỳ gối một bên đang run rẩy không ngừng, không biết hắn đã đứng ở bên ngoài bao lâu, đã nghe được những gì, những lời mà Du Nhi vừa nói có chết 10 lần cũng không đủ!
Nghe tới đây, ta cũng bắt đầu căng thẳng.
Chúng ta cứ quỳ trên mặt đất như vậy, nghe tiếng bước chân lại gần, thấy một tà áo dài tuyết trắng chậm rãi xuất hiện trước mắt, sau đó là một giọng nói ôn hòa vang lên trên đỉnh đầu,”Đứng lên đi.”
Ta đỡ lấy Du Nhi, chậm rãi đứng lên.
Bùi Nguyên Tu nhìn Du Nhi đang run rẩy, “Ngươi tên là gì?”
“Nô..Nô tỳ tên là Du Nhi.”
“Du Nhi? Hình như ngươi không phải là cung nữ của Nội Tàng Các?”
Ta liếc mắt nhìn hắn một cái nói, “Là Du Nhi tới giúp nô tỳ sửa sang Nội Tàng Các, hiện tại đã xong việc rồi, Du Nhi, ngươi nên trở về đi.”
Nói xong ta liền lén lút nhéo nàng ta một cái, Du Nhi liền hiểu ý, lập tức cúi người lạy nói: “Nếu Thái tử không còn gì phân phó, nô tỳ xin phép cáo lui.” Nói xong, nàng ta liền lảo đảo đi ra ngoài, còn không cẩn thận đụng phải cánh cửa.
Bùi Nguyên Tu nhìn theo bóng dáng hốt hoảng của nàng ta biến mất ở cửa, lại quay đầu nhìn lại kẻ còn chưa trấn tĩnh lại là ta, cười như không cười, nhưng cũng không nói gì, chỉ xoay người đi tới trước giá sách, ta cũng vội vàng đi theo, thấy hắn nâng tay lên, đầu ngón tay trắng nõn thon dài lướt qua từng đầu sách, một lúc lâu sau vẫn chưa chọn một quyển nào.
Ta nghĩ ngợi, liền đi tới một giá sách khác, lấy quyển “Chú giải và chú thích Thập Tam Kinh” mà lần trước hắn đã đánh dấu, hai tay dâng lên cho hắn.
Hắn nhìn ta liếc mắt một cái, chỉ nhàn nhạt mỉm cười rồi nhận lấy.
Thực ra, ban nãy Tang Thanh có nói Nội Tàng Các này là nơi “chim không ỉa phân, mèo không lượn đêm” cũng không hẳn là đúng.
Từ ngày được Diêu Ánh Tuyết phân công đến Nội Tàng Các, đúng là nơi này hàng năm chẳng có người nào lui tới. Dần dần, ta cũng tự hình thành một thói quen, thường xuyên tự mình lấy sách xem. Dù sao biết được thêm ít chữ, đọc sách cổ vẫn hơn là ngồi ngây ngốc cả ngày.
Vào một ngày của hai năm trước, khi ta đang đọc một tập thơ thì cửa đột nhiên bị mở ra.
Người đi vào chính là Bùi Nguyên Tu.
Đến bây giờ ta vẫn còn nhớ rõ, hắn một thân áo trắng bước vào, dáng vẻ chậm rãi dưới ánh mắt trời, giống như thần tiên hạ phàm, mọi hình ảnh thần tiên được miêu tả trước đó trong những quyển sách cổ đều không được một phần vạn của hắn.
Hắn vì muốn tìm một quyển sách cổ hiếm có nên mới tới nơi này, mà quyển sách đó ta vừa hay đã nhìn qua một lần, nên chẳng cần tốn chút công sức nào tìm được rồi dâng lên cho hắn, ta còn nhớ rõ, khi hắn cầm lấy quyển sách, ánh mắt nhìn ta còn có một tia sáng khác thường.
Những ngày sau đó, hắn rất hay tới, mà ta chỉ im lặng đứng một bên hầu hạ.
Mỗi lần hắn tới cũng không nói quá một câu.
Lần này cũng vậy, trong Nội tàng các vẫn an tĩnh như ngày thường, hắn cúi đầu đọc sách, còn ta đứng ở bên cạnh, lặng lẽ đưa mắt nhìn hắn.
Bình luận facebook