-
Chương 881-890
Chương 881: Hả hê
Lúc này Raven mới hoàn hồn, nhận ra mình có thể gặp rắc rối, cô ấy vội vàng bước đến chỗ Hứa Mộc Tình nói nhỏ: "Giám đốc, thực xin lỗi, vừa rồi em không cố ý."
Hứa Mộc Tình mỉm cười, vươn tay nhẹ nhàng vỗ vai Raven nói: "Đừng lo, chị quen rồi."
Sau đó, Hứa Mộc Tình đi đến chỗ Lý Phong, nói nhỏ với anh: "Tối nay em sẽ ngủ với Tina, anh ngủ ở phòng khách đi."
"Bà xã, đừng!"
Hứa Mộc Tình ngẩng cao đầu, giống như một con ngỗng lớn thắng trận, hiên ngang bước về phía trước.
Tina và Raven nhìn nhau rồi vội vàng đi theo.
Hai người cùng quay lại nhìn Lý Phong cười hả hê.
...
Cùng lúc đó, Thương Hải.
Trên biển xanh, có một chiếc du thuyền đang tổ chức một bữa tiệc nhỏ.
Một đám người cả trai lẫn gái ăn uống linh đình, quấn quýt lấy nhau, hôn nhau tình tứ.
Trong số những người này, có một anh chàng đẹp trai tóc ngắn, nước da rám nắng, cơ bắp cuồn cuộn khắp người đang chơi đùa hai phụ nữ Hoa Hạ.
Lúc này, một người đàn ông phương Tây đi tới, nói nhỏ vào tai anh chàng đẹp trai tóc ngắn một câu.
"Chủ nhân, Mẫu Hạt Tử chết rồi".
"Chết rồi? Cô ta chơi chết ai vậy? Tôi nhớ mấy ngày trước, người đàn bà này đã lôi ba tên đàn ông vào phòng chơi chết bọn họ".
"Dục vọng của cô ta giống như hố đen không đáy vậy".
"Tuy nhiên, thực lực của Mẫu Hạt Tử khá tốt, làm việc cũng nhanh gọn lẹ. Những chuyện tôi dặn cô ta, cô ta có thể hoàn thành trong thời gian rất ngắn, vì vậy tôi mới thuận theo những chuyện cô ta làm".
Người này toát mồ hôi hột, hắn ta nói với anh chàng tóc ngắn:"Chủ nhân, là cô ta bị người ta giết ạ".
Anh chàng đẹp trai im lặng một lúc, sau đó đột nhiên vươn tay, nắm lấy cổ hắn ta, kéo đến trước mặt, mặt hai người sắp dính sát vào nhau.
Hơi thở của anh ta phả ra còn nóng hơn lửa: "Cậu lặp lại một lần nữa xem".
Người này cảm thấy giờ mình đang đối mặt với ngọn lửa như thiêu như đốt nhưng hắn ta không dám tránh đi.
Cho dù mắt hắn ta bị hơi thở của anh ta hun cho đỏ bừng lên nhưng hắn ta cũng không dám nháy mắt, run rẩy nói: "Lúc cô ta đang điểu khiển trò chơi thì rơi vào bẫy của người khác, bị bọn họ dùng cách mà cô ta quen dùng nhất, ép cô ta thành thịt vụn.
Anh chàng tóc ngắn từ từ thả tay ra, anh ta đột nhiên mỉm cười, nhưng nụ cười này trông rất kỳ lạ.
Tóc của anh ta ban đầu là màu đen nhưng khi anh ta cười thì dần chuyển thành màu đỏ.
Lúc này, ánh mắt anh ta như phun ra lửa, đột nhiên, một luồng khí tức mạnh mẽ bộc phát ra.
Hai cô gái Họa Hạ đang nằm trong lồng ngực anh ta bị đánh văng ra ngoài.
Sau đó, cả không gian vang lên tiếng quát mắng tức giận của anh ta: "Đứa nào, đứa nào dám giết người của tôi?"
"Chủ nhân, chúng tôi chưa điều tra được người ra tay nhưng đã có chút manh mối, chắc chắn hắn ta có liên quan đến giám đốc tập đoàn Lăng Tiêu - Hứa Mộc Tình".
"Hứa Mộc Tình? Cô ta là ai? Sao chưa từng nghe thấy cái tên này?"
Anh ta vừa dứt lời thì Hứa Thiên Tứ mặc quần đùi, lộ ra cơ bắp rắn chắc, trong tay cầm một ly rượu vang đỏ từ từ bước đến.
Anh ta vừa đi vừa cười: "Cậu chủ Amoxi, Hứa Mộc Tình là một bông hoa của Ninh Châu đấy, cô ta không chỉ giỏi giang tháo vát, điều hành kinh doanh tuyệt vời, có tầm nhìn đầu tư độc đáo mà lại còn là một đại mỹ nữ đấy".
Hứa Thiên Tứ vừa nói xong, liền có một người đứng cạnh anh ta mở ảnh chụp của Hứa Mộc Tình trong chiếc máy tính bảng ra.
Amoxi nhìn thoáng qua sau đó cười khẩy: "Cũng chỉ thế mà thôi".
"Một người phụ nữ dù có đẹp như tiên thì cũng chỉ là phụ nữ thôi".
"Bọn họ cũng chỉ là đồ chơi của đàn ông mà thôi, chơi mấy lần là chán".
Phản ứng của Amoxi nằm ngoài sức tưởng tượng của Hứa Thiên Tứ, theo nhận thức của Hứa Thiên Tứ, bất cứ người đàn ông nào nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp và khuôn mặt thanh tú của Hứa Mộc Tình, cũng sẽ lộ ra vẻ thèm thuồng, sau đó nghĩ muốn chiếm đoạt cô.
Nhưng Amoxi này không hề quan tâm đến Hứa Mộc Tình, lửa giận trên người anh ta bùng lên, thuộc hạ đắc lực của anh ta chết ở Ninh Châu, đó là một tổn thất lớn đối với anh ta.
Amoxi lập tức nói với bên cạnh: "Cậu lập tức phái người bắt Hứa Mộc Tình cho tôi. Tôi phải trực tiếp thẩm vấn cô ta!"
"Chuẩn bị một số dụng cụ tra tấn thật tốt. Nếu cô ta không nhận tội thì tôi sẽ chơi chết cô ta."
Tên đàn em gật đầu, lúc hắn ta đang định xoay người rời đi thì Hứa Thiên Tứ cười nói: "Cậu chủ Amoxi, anh từ xa đến nên chắc chưa hiểu hết về Ninh Châu".
"Tuy nhìn có vẻ Hứa Mộc Tình không có năng lực gì đặc biệt, tập đoàn Lăng Tiêu cũng chỉ là một công ty niêm yết bình thường".
"Nhưng đằng sau bọn họ có một gia tộc lâu đời rất lớn chống lưng. Con trưởng của gia tộc này giả vờ làm một thằng ở rể bình thường, mọi người nhìn thì thấy nó cũng chỉ là đồ bỏ đi thôi nhưng thực ra võ công của nó rất đỉnh".
"Tôi thấy nó hợp khẩu vị của cậu chủ Amoxi hơn, mà người mạnh mẽ như cậu chủ Amoxi chơi đùa phụ nữ bình thường đúng là quá tầm thường".
"Nếu chơi đùa với cao thủ thì mới vui chứ".
Lúc Hứa Thiên Tứ nói chuyện còn cố tình để người bên cạnh mở máy tính bảng ra, bên trong có mấy cái video.
Những video này ghi lại cảnh lúc Lý Phong đánh nhau với cao thủ.
Nhất là cảnh Lý Phong đánh nhau trong hồ nhân tạo ở tỉnh lập tức khiến Amoxi chú ý.
Amoxi giật lấy máy tính bảng, nhìn vào màn hình thấy tốc độ của Lý Phong nhanh đến mức ngay cả máy quay cũng không quay rõ được, ánh mắt anh ta sáng rực lên.
"Hahaha! Tên này được đấy, tôi vừa mới mất một thuộc hạ đắc lực, vị trí trống này sẽ cho tên này đến thế chỗ".
Dường như Hứa Thiên Tứ đã đoán trước được Amoxi sẽ nói thế, anh ta cố ý nói chen thêm một câu: "Cậu chủ Amoxi, thằng Lý Phong này không phải người dễ khống chế đâu".
"Nó như con ngựa hoang, nhiều người muốn khống chế nó nhưng đều bị nó hất ngã, sau đó bị nó dùng chân sau giẫm chết".
Lời Hứa Thiên Tứ không khiến Amoxi tức giận, mà anh ta cười ha hả.
Anh ta nhìn Hứa Thiên Tứ chằm chằm nói: "Nói thật, tôi không thích thằng nhóc nhà cậu".
Chương 882: Phá hỏng chuyện tốt
"Nếu cậu không phải người của Kiếm Các, cái đầu chó trên cổ cậu đã bị tôi chặt ra dùng làm ghế đẩu ngồi rồi đấy".
Lời nói của Amoxi rõ ràng tràn đầy sát khí, nhưng vẻ mặt vẫn luôn tươi cười, như thể đang nói điều gì đó hết sức bình thường.
Có cảm giác như đang cầm trên tay một trăm tệ, anh ta vào một quầy hàng nhỏ mua mấy thứ trị giá vài chục tệ vậy.
Hứa Thiên Tứ cố ý lộ ra vẻ kính sợ, thành khẩn, trong Kiếm Các có hệ thống phân cấp rất nghiêm ngặt.
Người cấp thấp khi gặp người cấp cao phải tuân thủ quy tắc, cung kính như chó vậy.
Trong trường hợp bình thường, sức mạnh của nhân viên cấp cao nhất định sẽ cao hơn sức mạnh của nhân viên cấp thấp.
Kẻ yếu cúi đầu trước kẻ mạnh là một chuyện hết sức bình thường.
Chỉ là tuy rằng sắc mặt Hứa Thiên Tứ không có nhiều thay đổi, nhưng lúc anh ta cúi đầu xuống, một tia rất nguy hiểm xẹt qua khóe mắt.
Amoxi duỗi tay vỗ vỗ Hứa Thiên Tứ hai cái, nói với Hứa Thiên Tứ: "Đừng tưởng rằng cậu đây không biết, cậu có thù cũ với Lý Phong".
"Bao năm qua, cậu tốn biết bao nhiêu công sức, nhân lực, vật lực cũng không có cách nào giết chết được Lý Phong. Điều này không có nghĩa là Lý Phong mạnh đến vậy, chỉ có nghĩa là cậu là một thằng ngu thôi".
"Loại phế vật như cậu thì làm được trò trống gì chứ? Rõ ràng bây giờ cậu đang ở trong Kiếm Các, cậu có rất nhiều tài nguyên để sử dụng, nhưng, đã lâu như thế rồi, mà cậu thậm chí còn không thể quét sạch một đống phân".
"Nói thật với cậu, tôi không hiểu tại sao đại nhân áo đen lại kéo loại rác rưởi như cậu vào Kiếm Các làm gì không biết?"
"Theo lý mà nói, cái loại rác rưởi như cậu có lau dọn toilet, liếm phân cho chúng tôi cũng chả ai muốn kìa".
Vừa nói, Amoxi trực tiếp đứng lên, người đi cùng Amoxi bên cạnh lập tức khoác lên người anh ta một chiếc áo choàng lụa tinh khiết.
Amoxi nhìn chằm chằm Hứa Thiên Tứ lạnh lùng nói: "Loại chó như cậu mở to cái mắt ra mà nhìn kỹ vào".
"Tiếp theo cậu đây sẽ thị phạm cho cậu xem thực lực thật của tôi. Tôi sẽ đì thằng Lý Phong này ra bã, khiến hắn tâm phục khẩu phục, vẫy đuôi như một con chó, quỳ gối trước mặt tôi".
Nhìn thấy Amoxi nghênh ngang rời đi, Hứa Thiên Tứ mặt vô cảm, vô cùng khúm núm, dần dần nở một nụ cười nham hiểm.
Anh ta nhìn làn nước xanh biếc bên cạnh cười nói: "Lý Phong, một trò chơi mới sắp bắt đầu rồi. Mày chuẩn bị xong chưa?"
Cùng lúc đó, Raven bước nhanh vào văn phòng của Hứa Mộc Tình.
Vì khá vội nên khi vào cô ấy không gõ cửa như mọi khi.
Vì vậy, khi cô ấy đột nhiên mở cửa ra, nhìn thấy Lý Phong đang ngồi trên ghế sô pha, Hứa Mộc Tình đang ngồi trên người Lý Phong, hai người ở tư thế rất ám muội.
Lý Phong nằm cả người lên ghế sô pha, đôi chân mảnh khảnh mặc quần tất đen của Hứa Mộc Tình ngồi trên người Lý Phong.
Từ góc nhìn của Raven, có thể thấy cặp mông căng tròn hoàn hảo của Hứa Mộc Tình.
Hai tay Hứa Mộc Tình đỡ lấy bộ ngực rắn chắc của Lý Phong, cả người cô đè lên trên người Lý Phong, mái tóc dài buông xuống, che đi khuôn mặt của Lý Phong.
"Ôi xin lỗi!"
Raven đỏ bừng mặt với cảnh tượng trước mặt, quay người bỏ chạy.
Hứa Mộc Tình nói lớn: "Em không cần ra ngoài đâu, chị đang chỉnh quần áo cho anh ấy thôi".
Trong khi nói, Hứa Mộc Tình vội vàng trèo xuống khỏi người Lý Phong.
Lúc này, Raven đã quay lại, đối mặt với bức tường trắng.
Cảnh tượng trước mắt thật sự rất xấu hổ, ai mà tin được những gì Hứa Mộc Tình vừa nói.
Không ai chỉnh quần áo trên ghế sô pha cả, lại còn bày ra cảnh tượng giàu sức tưởng tượng như vậy.
Nhưng họ là một cặp, họ muốn làm gì thì làm.
Hứa Mộc Tình khẽ ho một tiếng hỏi Raven: "Em vội vàng đi vào như vậy, có chuyện quan trọng muốn nói sao?"
Sau đó Raven mới sực tỉnh, cô ấy hào hứng nói với Hứa Mộc Tình: "Giám đốc, vòng kiểm tra thứ hai của trò chơi đã được thông qua, chúng ta sẽ tiến hành kiểm nghiệm thực tế ngay bây giờ".
"Thật sao? Nhanh như vậy sao?"
Hứa Mộc Tình nhìn Raven bằng ánh mắt ngạc nhiên, theo kế hoạch của họ, trò chơi Tạo Kỷ Nguyên Mới do tập đoàn Lăng Tiêu tung ra sẽ mất ít nhất nửa năm.
Nhưng bởi vì, sau khi biết được tâm tư của Hứa Mộc Tình, Lý Phong đã ngay lập tức điều động bốn đội R&D độc lập hàng đầu từ khắp nơi trên thế giới đến, đưa tất cả hệ thống vốn đã tương đối thuần thục của họ vào trò chơi mới nhất này.
Điều này khiến bộ phận trò chơi của tập đoàn Lăng Tiêu vô cùng hăng máu, chỉ trong vài ngày đã hoàn thành kế hoạch nửa năm của họ.
Điều mà cả Raven và Hứa Mộc Tình đều không biết là ngoài hai đội rất nổi tiếng trong ngành game, hai đội còn lại là quân trực tiếp của Lý Phong, hai đội nghiên cứu khoa học bọn họ đều nghiên cứu công nghệ hàng đầu thế giới.
Đối với họ, công nghệ ảnh ba chiều này chỉ là thứ chơi còn sót lại vài năm trước thôi.
Nhưng đây là lần đầu tiên bắt gặp một ý tưởng mới lạ và thú vị như vậy, cùng với mệnh lệnh của Lý Phong, đám người này cũng rất tích cực. Đặt rất nhiều tâm huyết vào nó.
Lý Phong lúc này cũng ho nhẹ hai tiếng, cười cười đứng lên nói với Hứa Mộc Tình: "Anh thấy mấy ngày qua em đều nói về trò chơi này, xem ra em cũng rất nóng lòng rồi. Chúng ta bắt đầu kiểm nghiệm thực tế thôi".
Khi Lý Phong nói lời này, Hứa Mộc Tình lộ ra vẻ hưng phấn lạ thường, xoay người lao về phía Lý Phong, ôm chặt Lý Phong, cười nói: "Anh yêu, anh tốt quá".
“Có phần thưởng gì không?”, Lý Phong vô liêm sỉ cười nhìn Hứa Mộc Tình.
"Này! Này! Hai người thật quá đáng, đèn còn sáng trưng trưng thế này, thế mà có thể làm ra mấy chuyện sến sẩm như vậy".
Trong khi nói, Hứa Hạo Nhiên từ ngoài cửa bước vào cùng Lý Liễu Nhi.
Hứa Hạo Nhiên giống như một con mèo ngửi thấy mùi tanh, nói với Hứa Mộc Tình: “Chị ơi, em vừa nghe bộ phận R&D nói rằng trò chơi này sẽ sớm bước vào giai đoạn thử nghiệm mới”.
"Chị xem, dù sao em cũng nhàn rỗi, hay là để em làm người kiểm nghiệm đi".
"Em nhất định sẽ tuân thủ nội quy của công ty, sẽ tuân theo mệnh lệnh của nhân viên công tác, tuyệt đối không làm loạn đâu".
Hứa Mộc Tình cùng Lý Phong hai mặt nhìn nhau, hai người đồng thanh nói: "Em yên tâm, cho dù lần này không làm loạn, trò chơi cũng sẽ làm cho em loạn lên đấy".
Hứa Hạo Nhiên không rõ lắm về quá trình phát triển của trò chơi, nên Hứa Hạo Nhiên vẫn chưa rõ lắm về những gì hai người vừa nói.
Nhưng từ ánh mắt của họ, Hứa Hạo Nhiên đột nhiên cảm thấy hơi "ớn" lạnh sống lưng, như thể có thứ gì đó từ dưới đất chui lên vậy.
Chương 883: Kiểm nghiệm
Trong khi nói chuyện, mấy người đã đến cửa của bộ phận phát triển trò chơi.
Bộ phận này được phát triển đặc biệt bởi tập đoàn Lăng Tiêu và nằm ở trung tâm của tòa nhà tập đoàn Lăng Tiêu.
Có một cái sảnh lớn, được sử dụng để trải nghiệm và trưng bày trò chơi.
Mấy người Lý Phong đi thang máy, vừa đến lầu này đã có mấy nhân viên vừa hay đứng ở cửa thang.
Bọn họ còn đang nói chuyện vui vẻ, thời điểm nhìn thấy Lý Phong xuất hiện, những người này không khỏi kinh hãi.
Họ nhìn Lý Phong rồi thể hiện một sự kính trọng vô cùng đặc biệt.
Bộ dạng này không phải là bộ dạng của một nhân viên bình thường nhìn sếp của mình.
Lý do nhân viên đi làm là vì họ nhận tiền của sếp.
Mục đích của việc đi làm chỉ là kiếm tiền.
Cái gọi là văn hóa doanh nghiệp và cái gọi là quan hệ cấp trên - cấp dưới đều dựa trên tiền nong cả.
Tập đoàn Lăng Tiêu đoàn kết cũng chính vì tập đoàn Lăng Tiêu đã tạo điều kiện và môi trường lập nghiệp rất tốt cho nhân viên, nhưng nền tảng vẫn là tiền.
Nhưng đoàn người trước mặt lại khác, đứng ở trước mặt đám Lý Phong, cảm giác bọn họ như thể là tín đồ nhìn thấy vị thần của mình vậy.
Mấy người kính cẩn chào Lý Phong và Hứa Mộc Tình, có nam có nữ, mà màu da lại không giống nhau.
Lúc này, một trong những người đẹp có làn da ngăm, nhìn như hai mươi tuổi bước nhanh đến.
Đầu tiên, cô ấy cung kính cúi đầu chào Lý Phong, sau đó cười nói với Hứa Mộc Tình: "Giám đốc, trò chơi sẽ sớm được thử nghiệm. Xin hỏi nhân viên thử nghiệm đã được gọi đến chưa ạ?"
Hứa Mộc Tình cười nói: "Chúng tôi là người thử nghiệm".
Người đẹp có làn da ngăm đen không khỏi ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó, trên mặt cô ấy hiện lên một cảm giác tự hào rất đặc biệt.
Cô ấy rất hào hứng nói với Hứa Mộc Tình: "Trò chơi mà chúng em đã thực hiện có thể khiến mấy vị lãnh đạo như anh chị tham gia thử nghiệm là một vinh dự cho tất cả các nhân viên R&D chúng em".
"Tiếp theo, xin cho phép cá nhân em giải thích nội dung thử nghiệm của toàn bộ trò chơi cho mọi người".
Trong khi nói chuyện, cô gái đẹp da ngăm đưa mấy người Lý Phong về phòng làm việc của họ.
Toàn bộ văn phòng không có nhiều khác biệt so với những nơi khác, trông không giống một khu vực trưng bày và thử nghiệm trò chơi mà chỉ là nơi làm việc của những người bình thường.
Chỉ là nhân viên ngồi bên trong đều là hình nộm, trông rất giống thật.
Nhưng nếu bước tới và chạm tay vào, sẽ biết rằng họ đều được làm bằng nhựa.
Người đẹp da ngăm đột nhiên vỗ hai tay vào không trung, lúc này dường như có thứ gì đó được kích hoạt.
Nhưng điều kỳ lạ là văn phòng vẫn không có nhiều thay đổi, mọi thứ vẫn như bình thường.
Không lâu sau, Hứa Mộc Tình bất ngờ che lấy đôi môi đỏ mọng gợi cảm, dường như cô đã phát hiện ra một điều rất thú vị.
Thấy Hứa Mộc Tình vội vàng duỗi ngón tay chỉ về phía chiếc bàn ở phía trước bên phải: "Nhìn xem! Có một bông hoa lạ mọc ở đó".
Mọi người quay đầu nhìn sang, chỉ thấy trên bàn làm việc mọc lên một bông hoa rất thú vị.
Ở giữa những cánh hoa này, có một cô gái trông rất xinh xắn lơ lửng.
Mà đằng sau cô gái nhỏ này có một đôi cánh trông giống như bướm vậy.
"Oa, đây là cái gì?"
Hứa Hạo Nhiên bước nhanh về phía trước, khi cậu ta đưa tay chạm vào cô gái nhỏ có đôi cánh bướm, cô ấy đã bay lên.
Hơn nữa còn bay xung quanh Hứa Hạo Nhiên, cuối cùng đáp nhẹ xuống đầu Hứa Hạo Nhiên.
Thứ này trông rất giống thật, nhưng khi Hứa Hạo Nhiên đưa tay ra sờ thì phát hiện bàn tay của mình trực tiếp xuyên qua cơ thể cô ấy, cảm giác như chạm phải ma vậy.
Nhân viên nói với Hứa Hạo Nhiên: "Người bình thường không thể dùng tay chạm vào cô ấy. Bây giờ cậu phải đeo thứ này vào".
Sau đó, có một nhân viên đã lấy một chiếc đồng hồ nhìn rất đẹp mắt, giống với những chiếc đồng hồ thông minh đang bán trên thị trường ra.
Đồng hồ thông minh vừa được Hứa Hạo Nhiên đeo vào, đã bắt đầu hoạt động ngay lập tức.
Ngay sau đó, mọi người phát hiện trang phục của Hứa Hạo Nhiên liền thay đổi.
Ban đầu, Hứa Hạo Nhiên chỉ mặc quần áo bình thường, nhưng bây giờ Hứa Hạo Nhiên lại mặc một bộ quần áo cổ trang!
Hơn nữa, bộ đồ này rất đẹp, nhìn như làm bằng lụa.
Người đẹp có làn da ngăm giải thích với Hứa Mộc Tình: "Chúng em đã tham khảo tất cả trang phục cổ đại của Hoa Hạ".
"Nhìn chung, trang phục của triều đại nhà Minh ở Hoa Hạ là đẹp nhất, đơn giản và thiết thực".
"Mặc dù nhà Đường thịnh vượng và hùng mạnh nhất, nhưng quần áo của người dân nhà Đường quá phức tạp và bất tiện, vì vậy chúng em cuối cùng quyết định phương án này".
Chỉ cần là con gái, không có ai là không yêu cái đẹp, Hứa Mộc Tình cũng vậy.
Hứa Hạo Nhiên vốn là người lôi thôi, luộm thuộm, bỗng chốc trở thành anh soái ca trên TV sau khi khoác lên mình bộ quần áo điển trai thời nhà Minh, điều này khiến Hứa Mộc Tình cảm thấy bất ngờ và ghen tị.
Hứa Mộc Tình hỏi người đẹp có làn da ngăm đen: "Quần áo của phụ nữ cũng là quần áo của thời nhà Minh sao?"
Người đẹp có làn da ngăm cười nhẹ nói: "Vì phụ nữ rất thích làm đẹp nên chúng em đã chuẩn bị rất nhiều bộ đồ khác nhau. Chị có thể tự chọn những thứ mình thích".
"Nếu trò chơi thực sự được đưa vào sử dụng, những bộ trang phục này là thứ game thủ sẽ cần phải mua, hoặc là vật liệu kiếm được trong game".
"Nếu không muốn đi kiếm thì bỏ tiền ra mua là được".
Raven vội hỏi: "Cô định bán một bộ trang phục như vậy trong game với giá bao nhiêu?"
"Quần áo càng đẹp sẽ càng đắt. Một bộ quần áo thành phẩm có lẽ sẽ được bán với giá 20.000 nhân dân tệ".
"Đây chỉ là quần áo trung bình mà thôi. Nếu là quần áo đỉnh cấp, trăm ngàn cũng không mua được".
Hứa Mộc Tình và Raven nhìn nhau, khẽ há miệng.
Một bộ trang phục trong game có giá hàng trăm nghìn, nếu cứ để như thế này chẳng phải là ăn nên làm ra sao?
Tuy nhiên, Hứa Hạo Nhiên, người đã chơi game, cảm thấy rằng Hứa Mộc Tình và Raven hơi quê.
Lúc này cậu ta đang ngồi trên ghế, vắt chéo chân, mỉm cười: "Em nói chứ, đấy là vì mọi người không chơi game thôi".
"Các chị không biết những game thủ bình thường tiêu hàng chục nghìn mỗi năm à".
"Chưa kể đến mấy tên lắm tiền. Họ chơi đại một trò chơi thôi cũng tiêu hàng trăm nghìn một tháng đấy".
Lúc này Hứa Hạo Nhiên đã giơ tay lên, ban đầu tay Hứa Hạo Nhiên xuyên qua cô gái nhỏ có đôi cánh bướm trên đầu.
Nhưng lúc này, cậu ta đã có thể dùng tay nâng cô gái nhỏ lên.
"Oa, đây là tình huống gì vậy, đụng được vào rồi này? Ôi, cơ thể của cô ấy thật mềm mại!"
Chương 884: Thế Giới Mới
Đúng lúc này, cô gái nhỏ dùng chân trần đạp vào lòng bàn tay Hứa Hạo Nhiên.
Có thể thấy từ biểu hiện của Hứa Hạo Nhiên, cậu ta có thể trực tiếp cảm nhận được bàn chân của cô gái nhỏ đang chạm vào lòng bàn tay mình.
Người đẹp có làn da ngăm đen giải thích với Lý Phong và Hứa Mộc Tình rằng: "Chiếc đồng hồ này có kết nối đến thần kinh của người đeo".
"Nó không chỉ có thể chạm vào mọi thứ chúng em làm ra, mà thậm chí còn có thể hái một quả trên cây và cho vào miệng để cắn".
"Hơn nữa, còn có thể cảm nhận được tất cả những mùi vị mà loại quả này mang lại".
“Không nói quá đấy chứ”, Hứa Hạo Nhiên dường như không tin.
Đúng vào lúc này, trong chậu hoa trong phòng làm việc có một chậu cây nhỏ lớn lên nhanh chóng, chậu cây nhỏ này giống như một cây quất, cho ra nhiều quả có màu sắc rất rực rỡ.
Hứa Hạo Nhiên bước tới, chọn đại một quả rồi ném vào miệng.
Cậu ta vốn không tin thứ này có thể dùng răng cắn, thế nhưng vừa cắn một cái, cậu ta đơ cả người! Hai con mắt mở to!
Sau đó, Hứa Hạo Nhiên đột nhiên mở miệng nhả ra thứ trong miệng: "Oa! Mẹ ơi, thứ này chua quá!"
Sau khi Hứa Hạo Nhiên nhả ra, chúng nhanh chóng hóa thành khói nhẹ trong không khí rồi tản ra.
Sau khi nhận ra cảm giác mà trò chơi này mang lại cho mình, Hứa Hạo Nhiên có vẻ vô cùng ngạc nhiên: "Chị, anh rể, thứ này thật sự quá tuyệt vời".
"Nếu trò chơi này ra mắt. Tập đoàn chúng ta chắc chắn sẽ thu được siêu lợi nhuận".
"Hơn nữa, đối với tất cả các game thủ mà nói, kể từ bây giờ, họ sẽ không bao giờ chơi các trò chơi khác nữa".
"Chỉ riêng trò chơi này thôi cũng có thể thay đổi hoàn toàn cuộc đời của họ".
"Đặc biệt là đối với những người dân dưới đáy xã hội, họ có thể kiếm tiền từ trò chơi này!"
Lời nói của Hứa Hạo Nhiên ngay lập tức thu hút những suy nghĩ khác của Hứa Mộc Tình.
Hứa Mộc Tình nhanh chóng hỏi người đẹp da ngăm: "Nhưng chúng ta đang ở trong không gian đặc biệt như này".
"Mặc dù có thể nhìn thấy và vươn tay chạm vào, nhưng người bình thường đến phòng chúng ta để chơi game là điều không thể".
Người đẹp da ngăm mỉm cười chỉ lên bầu trời xanh ngoài cửa sổ: "Giám đốc, em nghĩ chắc chị biết là toàn bộ đất nước chúng ta về cơ bản đã được phủ sóng bởi mạng 5G, mạng 6G đã được thử nghiệm trên nhiều lĩnh vực".
"Nói cách khác, có mạng không dây ở mọi ngóc ngách trong cuộc sống của chúng ta. Người dân có thể cầm điện thoại di động trong công viên hoặc trong ngõ, hay hành lang hoặc bất cứ nơi đâu".
"Chỉ cần có mạng không dây, là có thể chơi trò chơi này, nhưng còn cần một công cụ khác".
Nói rồi, người đẹp da ngăm nhận lấy cặp kính từ tay một nhân viên bên cạnh.
Chiếc kính có vẻ ngoài không khác gì những chiếc kính cận mà mọi người thường mua.
Sau khi Hứa Mộc Tình đeo cặp kính vào, cô liếc nhìn xung quanh và nói với người đẹp da ngăm: "Không có gì khác biệt cả".
Người đẹp da ngăm cười mà không nói lời nào, cô ấy chỉ đưa tay chỉ sang cửa sổ bên cạnh.
Khi Hứa Mộc Tình nhìn ra ngoài cửa sổ, cô đột nhiên kinh hãi che miệng.
"Rồng!"
Hứa Mộc Tình kinh ngạc kêu lên.
Thậm chí, cô còn lập tức trốn sau lưng Lý Phong, bởi vì lúc này, Hứa Mộc Tình đã nhìn thấy một thế giới hoàn toàn khác qua cặp kính.
Vào lúc này, bên ngoài cửa sổ của họ, có một con rồng vàng năm móng rất lớn đang bay lượn.
Lý Phong cũng tò mò, liền đeo cặp kính trên tay nhân viên công tác lên.
Giờ phút này, cho dù đang đứng ở đỉnh cao của nhân loại, Lý Phong, người đã gần như thống trị thiên hạ, cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.
Bởi vì ngay cả bản thân Lý Phong cũng chưa từng nhìn thấy một thế giới như vậy.
Hai người bước ra ngoài cửa sổ nhìn những tòa nhà cao tầng mà họ đã quen thuộc.
Những tòa nhà bê tông cốt thép này vẫn không thay đổi, ngoài đường tấp nập xe cộ qua lại, dòng người hối hả.
Tuy nhiên, trong môi trường mà mọi người hoàn toàn quen thuộc, có một số đồ vật và hình ảnh chỉ tồn tại trong trí tưởng tượng.
Ví dụ như trên đầu xe buýt có một con chó béo, bề ngoài của con chó này là một con chó nông thôn rất bình thường của Hoa Hạ.
Tuy nhiên, điều làm cho nó khác biệt là nó có một đôi cánh thiên nga trên lưng!
Cách đó không xa còn có một tòa nhà cao, đã bị dây leo phủ kín từ dưới lên trên, cả tòa nhà cao này đều là những bông hoa đủ màu sắc.
Có hoa mẫu đơn, hoa hồng, hoa lăng tiêu, và nhiều loài hoa mà Lý Phong đã từng thấy nhưng không thể gọi tên.
Cởi kính ra, thế giới đã trở lại như cũ, người đẹp da ngăm bước đến chỗ đám người Lý Phong giải thích: "Thông qua cặp kính và đồng hồ này, game thủ có thể nhìn và chạm vào một thế giới game hoàn toàn mới".
"Dù là otaku, họ cũng phải ra khỏi nhà và bước vào xã hội".
"Họ cũng phải chen chúc trên xe buýt như những người bình thường, đi đến một điểm đến, và chiến đấu với quái vật. Làm một nhiệm vụ, hoặc chạy ra sông để bắt một con cá bằng cần câu".
"Triết lý của chúng em là làm mọi thứ trong trò chơi phù hợp hoàn toàn với cuộc sống thực. Đây là ý nghĩa thực sự của trò chơi Tạo Kỷ Nguyên Mới".
Lý Phong và Hứa Mộc Tình nghe xong liền đưa mắt nhìn nhau.
Hứa Mộc Tình vốn rất thận trọng với việc đầu tư, vỗ bàn nói: "Bộ phận của các em muốn tiền có tiền, muốn người có người. Ba ngày sau, trò chơi sẽ chính thức chạy thử!"
Hứa Mộc Tình vừa dứt lời, các nhà phát triển trò chơi đều lộ ra vẻ rất phấn khích.
Đối với họ, nếu có được sự công nhận của ban lãnh đạo thì tất cả những nỗ lực và cố gắng của họ trong giai đoạn vừa qua là rất đáng giá.
Lúc này, Hứa Hạo Nhiên đột nhiên nói: "Đúng rồi, tôi có thể mạo muội hỏi một câu không, trong trò chơi này có đồ họa gì đặc biệt đáng sợ không?"
Người đẹp da ngăm gật đầu cười và nói: "Chúng tôi sẽ vẽ một số cảnh kinh dị cho những người yêu thích kinh dị, thích phiêu lưu và yêu thích những cảnh kinh khủng cho từng khu vực".
"Xét cho cùng, đối với tất cả mọi người, nơi nào có thiên đường, ắt hẳn sẽ có địa ngục".
Hứa Hạo Nhiên đột nhiên rất cao hứng: "Có thể cho tôi xem được không?"
Người đẹp da ngăm lập tức vỗ tay, đột nhiên, bầu không khí và môi trường của toàn bộ văn phòng thay đổi rất nhiều.
Những bông hoa rất đẹp và tươi sáng đó nhanh chóng khô héo, cô gái bướm chạy nhảy trên vai Hứa Hạo Nhiên cũng biến mất.
Môi trường tưởng như trong lành sạch sẽ bỗng trở nên vô cùng bẩn thỉu và lộn xộn, trên tường xuất hiện nhiều dấu tay đẫm máu, mặt đất dưới chân cũng máu me đầm đìa.
Chương 885: Hứa Hạo Nhiên lao đầu vào chỗ chết
Đúng lúc này, có một cái gì đó đột nhiên xuất hiện ở văn phòng giám đốc bộ phận bên cạnh.
Cơ thể của người đó xiêu vẹo, tay buông thõng tự nhiên, đầu tóc rối bù, quần áo xộc xệch.
Đây là một phụ nữ, nhưng trông cô ta giống như đã lâu không tắm.
Người phụ nữ bước đến cửa, đột ngột dừng lại, quay đầu lại từ từ.
Ngay lúc cô ta quay đầu lại, Hứa Mộc Tình lập tức hét lên một tiếng rồi trực tiếp trốn sau lưng Lý Phong.
Bởi vì đây là một nữ thây ma.
Người Hoa Hạ có thể không biết về thây ma, nhưng chúng rất nổi tiếng ở Mễ.
Dù sao thì, thây ma đã tồn tại trên truyền hình, phim ảnh và các tờ báo, tạp chí khác nhau của Mễ trong hơn bảy mươi năm.
Theo quan niệm truyền thống, thây ma là con người bị nhiễm một loại virus nào đó, tuy não đã chết nhưng ý thức vẫn bị virus chiếm giữ hoàn toàn, virus sẽ thúc đẩy cơ thể người tấn công người sống để đạt được mục đích sinh sôi.
Điều khủng khiếp của một thây ma nằm ở khả năng lây lan của nó, chỉ cần bị thây ma đụng phải và xuất hiện vết thương, thì người này sẽ trở thành giống hệt thây ma chỉ sau hai giờ.
Một thành phố với dân số vài triệu người có thể sẽ bị lây nhiễm trong vòng chưa đầy nửa ngày.
Sau khi nữ thây ma phát hiện ra Hứa Hạo Nhiên, cô ta đột nhiên gầm lên.
Cô ta vốn rất chậm chạp, lập tức chạy hết tốc lực, Hứa Hạo Nhiên sửng sốt, xoay người bỏ chạy.
Văn phòng ở đây có hình dạng như một tổng thể.
Hứa Hạo Nhiên đã bị thây ma nữ trong văn phòng truy đuổi, chạy hết vòng này đến vòng khác trước mặt đám người Lý Phong.
"Mỹ nhân, đại mỹ nhân châu Phi, cô nghĩ cách giúp tôi đi, cái thứ này cứ một mực đuổi theo tôi, tôi có bị cô ta cắn chết không?"
Người đẹp có làn da ngăm đen cười nói: "Trong trò chơi này, chúng tôi thiết kế nó liên hệ với dây thần kinh. Cậu có thể cảm nhận được cay đắng ngọt bùi của các loại trái cây trong trò chơi. Tương tự, nếu ai đó tấn công, cậu cũng có thể cảm nhận được sự đau đớn".
"Nhưng loại đau này có thể do chính cậu đặt ra. Nó được chia thành ba cấp độ, mạnh, trung bình và yếu. Nếu mạnh, cậu sẽ cảm nhận được 100% cơn đau".
"Nếu cậu bị đánh gục bằng nắm đấm trong game, thì cảm giác cũng giống như ngoài đời vậy".
"Nếu là yếu, thì sẽ không đau lắm. Nhưng là một nhà phát triển game, cá nhân tôi khuyên cậu nên chọn cái mạnh".
"Bởi vì chỉ bằng cách này, mới có thể thực sự trải nghiệm sức hấp dẫn của trò chơi này, đồng thời bản thân cũng có thể phát triển trong trò chơi".
"Tôi biết, tôi biết, nhưng bây giờ cô có thể tìm cách chặn nó lại cho tôi được không? Hiện tại tôi không có trang bị gì trong tay cả".
Ngay khi Hứa Hạo Nhiên vừa dứt lời, liền nghe thấy Lý Phong nói: "Em lấy một cái ghế bên cạnh mà đánh đi".
Lý Phong nói xong, Hứa Hạo Nhiên quay đầu nhìn sang, phát hiện trong văn phòng này tuy rằng mọi thứ đều giống như một văn phòng bình thường.
Nhưng trong đó luôn có một ít đồ vật đặc biệt, lúc này nhìn qua, những thứ này dường như phát ra một tia sáng trắng rất mờ ảo.
Hứa Hạo Nhiên trực tiếp nhấc một chiếc ghế phát ra ánh sáng trắng mờ ảo bên cạnh lên.
Cậu ta đập ghế về phía nữ thây ma.
Kết quả, nữ thây ma trực tiếp bị cậu ta đánh bại, ngay sau đó, nữ thây ma chậm rãi biến mất ở trước mặt mọi người.
Cô gái da ngăm vỗ tay, môi trường đột nhiên trở lại như cũ.
Cô ấy cười và nói: "Cậu Hứa Hạo Nhiên đã trải qua sự hấp dẫn của trò chơi của chúng tôi rồi".
Lý Phong hỏi người đẹp da ngăm: "Trò chơi này không có gì đặc biệt đẫm máu chứ. Ví dụ như dùng dao chém quái vật sẽ không có máu và nội tạng chảy ra chứ".
Người đẹp da ngăm lắc đầu: "Mặc dù chúng em có ý tưởng này trong quá trình phát triển, cũng có rất nhiều game thủ rất tâm đắc với những cảnh đẫm máu như vậy".
"Nhưng với điều kiện trò chơi của chúng ta mở cửa cho cả nước và thậm chí toàn thế giới".
"Vì vậy, chúng em đặc biệt chặn những hình ảnh này".
"Nếu ai đó cầm một con dao trong quá trình chiến đấu với quái vật, anh ta có thể cảm nhận rõ ràng rằng con quái vật trở nên yếu đi, sau khi bị chém, con quái vật sẽ trực tiếp biến mất thay đổ máu ngã gục xuống đất".
Lý Phong khẽ gật đầu: "Được rồi, chúng ta bắt đầu chạy thử ngay đi".
Ngay sau đó, trò chơi mang tên "Thế giới mới" này bắt đầu được công bố rộng rãi trên tất cả các phương tiện thông tin đại chúng.
Lúc đầu tuyên truyền, người nhìn thấy theo phản xạ sẽ nghĩ đây là một trò chơi lừa đảo tiền bạc, trên đời này làm sao lại có một trò chơi thực tế đến như vậy?
Nhưng ngay sau đó, phiên bản chạy thử đã bắt đầu.
Bản thử nghiệm mở của trò chơi này là để chọn 5.000 người từ đăng ký trực tuyến trên toàn quốc.
Kính và đồng hồ cho 5.000 người, cả hai đều được tặng miễn phí.
Giá thị trường của hai thứ này không quá đắt, hơn nữa chúng được bán riêng.
Kính là năm trăm tệ, giá không chênh lệch bao nhiêu so với kính cận thị thông thường bán ở cửa hàng mắt kính.
Còn đồng hồ đeo tay thì đắt hơn, lên tới 1.200 tệ.
Nguyên lý của công ty trò chơi rất đơn giản, người mua kính, thì có thể không chơi game, chỉ quan sát một thế giới hoàn toàn mới qua kính.
Bởi vì thế giới game này ngoài việc tạo ra không khí chiến đấu, chém giết thì cũng sẽ có một khu vực rất thích hợp để giải trí và thư giãn.
Ví dụ, nếu một người đeo kính này đến công viên, thì có thể nhìn thấy những khung cảnh và hình ảnh chưa từng thấy chỉ bằng cách ngồi trên một chiếc ghế trong công viên.
Nói cách khác, người ta có thể bị si mê ngay cả khi chỉ ngồi trên ban công của mình, nhìn lên bầu trời trên đầu và nhìn phong cảnh ở phía xa.
5.000 game thủ trên cả nước đều chơi game với tâm lý vui là chính, vì dù sao cũng không mất tiền.
Tuy nhiên, khi họ đeo kính và đồng hồ vào, tất cả đều chết lặng.
Sau đó, ở hàng chục thành phố trên khắp đất nước, luôn có hai hoặc ba người la hét trên đường phố, họ trông rất thích thú.
Họ bước đi lắc lư, hoặc không có gì trong tay, nhưng họ dường như đang cầm một thứ gì đó, chém bừa vào không trung.
Sau đó, còn vừa chạy vừa la hét, như thể có thứ gì đó khủng khiếp đang đuổi theo mình.
Từ từ, ngày càng có nhiều người chú ý đến.
Trong số những người này, tất nhiên có cả Hứa Thiên Tứ.
Lúc này, Hứa Thiên Tứ đang ngồi thoải mái trong phòng tổng thống của khách sạn Hilton, với hai người đẹp gợi cảm đang phục vụ anh ta.
Một người đàn ông mặc đồ đen đứng bên cạnh Hứa Thiên Tứ, trên tay cầm một cặp kính và một chiếc đồng hồ.
Anh ta lấy cái này từ một người chơi của Lăng Tiêu.
Chương 886: Mua dây buộc mình
Hứa Thiên Tứ lấy kính trong tay người đàn ông mặc đồ đen rồi đeo lên.
Kết quả anh ta phát hiện mình chẳng nhìn thấy gì, cặp kính này cũng không khác gì so với cặp kính thông thường.
Hứa Thiên Tứ khẽ cau mày, hỏi người đàn ông mặc đồ đen: “Chuyện gì thế này, tại sao tôi không thấy thứ được đề cập đến trong quảng cáo?”
Trước khi người mặc đồ đen kịp trả lời, đột nhiên có một người xuất hiện trước mặt Hứa Thiên Tứ.
Người này giống như một tiên nữ thời cổ đại, cô ấy không chỉ xinh đẹp mà mỗi một bộ phận trên người đều có thể nói rằng rất hoàn hảo.
Cô ấy mặc bộ đồ cổ trang, phiêu dạt bay bổng, lúc này trên mặt mang theo một nụ cười vô cùng ôn nhu, nhẹ nhàng nói với Hứa Thiên Tứ: “Người chơi thân mến!”
“Kính và đồng hồ công ty chúng tôi bán ra là loại dùng một lần”.
“Khi người chơi đeo kính và đồng hồ lên, sẽ được kết nối với DNA của người chơi ấy”.
“Nếu như anh lấy đồ của người khác, xin vui lòng trả lại, bởi vì ở trong tay người khác hai đồ vật này cũng không có tác dụng gì, cám ơn anh đã hợp tác”.
Nói xong, cô gái đẹp tựa tiên nữ này liền biến mất.
Hứa Thiên Tứ đập mạnh kính xuống đất, lạnh lùng hừ một tiếng: “Không ngờ tập đoàn Lăng Tiêu này cũng ra gì đấy, lại có thể phát triển một hệ thống trò chơi lợi hại như vậy, kết nối được với DNA của con người”.
“Chậc chậc chậc, nếu đã như vậy thì lấy trộm cũng chẳng có ích gì”.
Người đàn ông mặc áo đen nói với Hứa Thiên Tứ: “Chủ nhân, vậy tôi sẽ đến tập đoàn Lăng Tiêu để cướp cho anh một bộ mới”.
Hứa Thiên Tứ vẫy tay, cười nói: “Không cần đâu, dù sao thời gian thử nghiệm cũng chỉ có bốn năm ngày”.
“Sau bốn năm ngày, trò chơi của bọn họ sẽ chính thức ra mắt, đến lúc đó, những thứ như vậy sẽ có mặt ở khắp nơi”.
Hứa Thiên Tứ lại hỏi: “À đúng rồi, Amoxi đã ra tay chưa?”
Người đàn ông mặc đồ đen lắc đầu nói: “Amoxi có vẻ rất quan tâm đến trò chơi này. Hình như anh ta đang cùng Lý Phong đắm chìm trong đó”.
Hứa Thiên Tứ sững sờ một lúc, anh ta đột nhiên nhớ ra: “Đúng rồi, nghe nói Amoxi này từ nhỏ đã rất thích chơi game”.
“Nhưng những trò chơi bình thường anh ta đều đã chơi chán rồi, vì vậy nên mới cố tình làm ra những thứ ghê tởm đẫm máu đó”.
“Như vậy cũng hay, để đám người Lý Phong đó tự nhốt mình rồi chết trong trò chơi do chính bọn họ tạo ra cũng là một chuyện tốt”.
“Đúng vậy, hay lắm. Bây giờ cậu chủ chỉ cần ngồi làm khán giả quan sát đám người Lý Phong đó chết như thế nào thôi!”
Bản chạy thử của trò chơi thế giới mới nhanh chóng nhận được phản hồi rất tích cực, vô số người đại diện tới để bàn bạc về việc mua bản quyền trò chơi này.
Tuy nhiên, tập đoàn Lăng Tiêu lại tung ra một quả bom tấn, trò chơi này không cần nhà phân phối, chỉ cần có mạng và mang theo hai sản phẩm do tập đoàn Lăng Tiêu phát triển là có thể dễ dàng chơi được trò chơi tạo kỷ nguyên mới này.
Vì vậy, các trò chơi khác đều bị dạt hết sang một bên.
Bình thường, một trò chơi yêu cầu một nhóm vận hành và lập kế hoạch để xây dựng đúng xu hướng phổ biến hiện giờ.
Nhưng trò chơi Thế Giới Mới này hoàn toàn không cần điều đó, nó tốt hay xấu mọi người chỉ cần nhìn qua là biết.
Hơn nữa, trò chơi này tuyệt đối không hề đơn giản, nếu như muốn chơi đòi hỏi rất nhiều sự kiên trì, trước hết là phải theo kịp thể lực.
Mà Lý Phong và Hứa Mộc Tình cũng gia nhập hàng ngũ. Bây giờ gia đình Lý Phong đang ăn cơm trong nhà, trong gia đình, Lý Phong, Hứa Mộc Tình, Hứa Hạo Nhiên và Tina đều đã đeo kính lên. Trên tay mỗi người cũng đeo một chiếc đồng hồ trông vô cùng tinh tế.
Với tư cách là chủ tịch hội đồng quản trị, Hứa Hiếu Dương biết rằng trò chơi này hiện đang rất hot, nhưng ông ấy không ngờ rằng bốn đứa con trong nhà mình cũng đang chơi trò này.
Ông ấy đã khá lớn tuổi rồi và cũng không có hứng thú với game nên cũng không biết quá nhiều về nó.
Như khi Hứa Hiếu Dương quay đầu nhìn về phía nhà bếp, ông ấy thấy Liễu Ngọc Phân, người bằng tuổi mình cũng đang đeo kính và đồng hồ giống Lý Phong, bê một đĩa thức ăn lên.
Liễu Ngọc Phân nói với Lý Phong: “Mau ăn đi, còn mười phút nữa là bắt đầu rồi”.
Hứa Hiếu Dương ngẩn người, ông ấy vội vàng hỏi: “Cái gì bắt đầu cơ, phim truyền hình à?”
“Bây giờ có bộ phim truyền hình nào mà có thể khiến cả gia đình chúng ta cùng ngồi quây quần trước tivi được à?”
Nghe thấy câu hỏi của Hứa Hiếu Dương, Hứa Hạo Nhiên vừa ăn vừa cười nói: “Bố thân yêu à, bố đợi bọn con một chút, sắp phải đi làm nhiệm vụ rồi, chỉ còn mười phút nữa thôi”.
Hứa Hiếu Dương vội vàng hỏi: “Nhiệm vụ gì thế?”
“Nói với bố bố cũng chả hiểu được”, Hứa Hạo Nhiên xua tay.
Nhìn thấy con trai như vậy, thân là một người bố, ông ấy cảm thấy có chút hụt hẫng.
Nếu như chỉ mấy đứa trẻ như này thì không sao, nhưng mà Liễu Ngọc Phân là mẹ, bà ấy cũng bao nhiêu tuổi rồi, sao lại có thể chơi mấy thể loại trò chơi giống với mấy đứa trẻ được chứ?
Tuy nhiên, Hứa Hiếu Dương không biết rằng trong trò chơi Liễu Ngọc Phân chính là người high nhất.
Ban đầu, khi đám người Lý Phong chơi bản thử nghiệm, bọn họ chỉ đơn giản là vui vẻ chơi một chút thôi.
Nhưng vì bây giờ số người chơi vẫn còn quá ít, nên không cách nào tạo thành trào lưu lớn được, nên bọn họ phải tiếp tục thử nghiệm.
Mà thời gian gần đây, Liễu Ngọc Phân đã cảm thấy khá chán, chi nhánh nhà hàng của tập đoàn Lăng Tiêu đã được giao cho quản lý mới rồi, bà ấy lại quay về nhà trở thành một bà nội trợ.
Mà bây giờ các con đều rất bận, bà ấy không biết nên nói chuyện gì với Hứa Mộc Tình.
Bà ấy chỉ thuận miệng nhờ Raven chuẩn bị một cặp kính cho bà ấy, không xem thì không biết, vừa xem thì bị dọa một phen hết hồn, Liễu Ngọc Phân rất nhanh đã thích ứng được với môi trường trong game, và bà ấy cũng đeo đồng hồ vào.
Phải biết rằng, bây giờ Liễu Ngọc Phân là người có năng lực đặc biệt nhất.
Con dao làm bếp trong tay bà ấy vung nhanh gấp đôi con dao sắc bén trong tiểu thuyết võ hiệp.
Người bình thường thường mất hàng chục giây, thậm chí một hai phút để cắt một củ cà rốt.
Nhưng khi củ cà rốt đến tay Liễu Ngọc Phân, bà ấy chỉ mất ba giây để cắt nó thành từng lát, và mỗi lát chỉ mỏng hai milimet!
Khả năng này của Liễu Ngọc Phân có thể sử dụng được ở trong trò chơi. Như vậy, Liễu Ngọc Phân chơi một cách rất thuần thục, như thể được quay về thời tuổi trẻ.
Liễu Ngọc Phân đắm chìm trong trò chơi, nhưng trò chơi này sẽ không khiến mọi người hoàn toàn nghiện nó, bởi vì nó cũng đang được chơi ở ngoài đời thực.
Nhiều lúc, nhiệm vụ mà Liễu Ngọc Phân nhận được chính là nấu ăn tại nhà.
Chính vì điều này mà đồ ăn Liễu Ngọc Phân nấu trong thời gian gần đây đặc biệt thơm ngon, có thể nói là đủ loại màu sắc, đủ loại hương thơm. Món ăn như thế nào cũng có thể làm ra được.
Chương 887: Tinh thần đoàn đội
Hứa Hiếu Dương không nói nữa, sau khi ăn cơm xong ông ấy cầm báo ngồi xuống sofa.
Ông ấy còn tưởng rằng Lý Phong sẽ đưa đám người Liễu Ngọc Phân ra ngoài để thực hiện một số nhiệm vụ, nhưng không ngờ những người này lại đắm chìm trong thế giới ảo của bọn họ.
Hơn nữa, lúc này, bọn họ đều đang đối mặt với kẻ thù, như thể đang chiến đầu với một nhân vật cực kỳ nguy hiểm.
Hứa Hiếu Dương càng lúc càng tò mò nhìn ngó xung quanh, ông ấy không nhịn được liền đi tới bên cạnh Lý Phong.
Trong chiến đội, Lý Phong luôn diễn vai quân sư, anh không tự mình ra tay, vì dù sao chỉ cần Lý Phong ra tay, quái vật gì cũng khỏi phải đánh, một mình anh có thể xử lý được hết.
Hứa Hiếu Dương đi tới bên cạnh Lý Phong, cùng chưa kịp nói gì, Lý Phong đột nhiên đưa tay ra nắm nhẹ thứ gì đó trong không trung.
Sau đó, Lý Phong lấy một cặp kính đưa cho Hứa Hiếu Dương ở bên cạnh.
Chiếc kính này giống hệt như kính mà Lý Phong đang đeo, Hứa Hiếu Dương không nhịn được tò mò lập tức đeo kính vào.
Lúc vừa đeo kính vào, Hứa Hiếu Dương có chút choáng váng, cảm giác như thế giới đang xoay tròn.
Nhưng chẳng bao lâu, Hứa Hiếu Dương đã thích ứng được.
Sau đó, hai mắt ông ấy mở to, sững sờ nhìn mọi thứ trước mặt.
Bởi vì lúc này, trong sân biệt thự của bọn họ xuất hiện một bóng người cao hơn ba mét!
Người đàn ông này giống như một cao thủ võ lâm huyền thoại, trên tay cầm một con dao, cơ bắp cuồn cuộn bùng nổ, trên mặt có vài vết sẹo, trông rất hung ác.
Đồng thời, bên cạnh người đàn ông cao ba mét này còn có năm đệ tử.
Chiều cao của những người này ngang với người bình thường nhưng trông bọn họ cũng không dễ động vào.
Lúc này, Lý Phong nói với Hứa Hạo Nhiên: “Hạo Nhiên, em xử lý hai người bên trái, chú ý phương thức tấn công của bọn họ, hai người này dùng phương thức công kích, đừng để bọn họ hợp tác với nhau, em phải đi vòng quanh trong suốt quá trình chiến đấu”.
“Tình Tình và mẹ sẽ đối phó với hai cung thủ ở bên phải, lợi thế của cung thủ nằm ở khả năng tấn công tầm xa, nhưng bây giờ bọn chúng đều đang ở rất gần với chúng ta, hai người nhất định phải cẩn thận. Một khi bọn chúng kéo dây cung, các mũi tên bọn chúng bắn ra sẽ gây tử vong, nhớ chú ý đường đi nước bước, càng đi vòng xung quanh càng tốt”.
Khi Lý Phong vừa dứt lời, ba người Hứa Mộc Tình nhanh chóng di chuyển.
Lúc này, Hứa Hiếu Dương kinh ngạc phát hiện Hứa Hạo Nhiên gầm lên một tiếng đáng sợ, sau đó lập tức thay bộ quần áo trên người.
Lúc này, Hứa Hạo Nhiên mặc một bộ áo giáo bằng da trông khá thô ráp, trên tay cầm một con dao bình thường.
Loại dao này nếu đặt trong ‘Tam quốc diễn nghĩa’ hoặc ‘Thủy hử’ thì chính là con dao mà mấy tên lính đứng bên cạnh các vị tướng quân hay cầm.
Nếu so sánh thì quần áo của Hứa Mộc Tình và Liễu Ngọc Phân trông đẹp hơn một chút, bọn họ mặc trang phục chỉ dành riêng cho phụ nữ cổ đại.
Đây cũng là lần đầu tiên Hứa Hiếu Dương nhìn thấy Liễu Ngọc Phân mặc đồ cổ trang, mặc dù đã có chút tuổi rồi nhưng bây giờ bà ấy trông rất có hương vị riêng.
“Lực Phách Hoa Sơn!”
Sau khi Hứa Hạo Nhiên gầm lên một tiếng, cậu ta nắm lấy con dao bằng cả hai tay và nhảy lên cao, sau đó chém mạnh về phía hai gã đàn ông.
Lúc đầu, bọn chúng chỉ đứng đó không nhúc nhích, nhưng khi Hứa Hạo Nhiên ra tay, hai người lập tức tấn công Hứa Hạo Nhiên cùng lúc.
Cách đánh này trông có vẻ hơi cứng nhắc và vụng về.
Nhưng Hứa Hạo Nhiên đã kịp thời hóa giải đòn tấn công của đối thủ, cậu ta đã chiến đấu rất kiên cường.
Ngược lại hai người Liễu Ngọc Phân và Hứa Mộc Tình có những đòn tấn công rất khác nhau.
Nghề nghiệp của Hứa Mộc Tình và Liễu Ngọc Phân khác nhau, trong mắt Hứa Hiếu Dương, cơ thể của Hứa Mộc Tình dường như đang phát ra một tia sáng trắng mờ mờ ảo ảo.
Lúc này, Hứa Mộc Tình đột nhiên vươn tay nắm lấy cây thường xuân mà cô trồng, cây thường xuân này lớn rất nhanh.
Tốc độ phát triển đã vượt xa giới hạn của thực vậy, lớn lên bằng tốc độ không thể nhìn thấy bằng mắt thường, cuốn vào cơ thể của hai cung thủ.
Sau đó, Liễu Ngọc Phân hét lên một tiếng, trên tay cầm một con dao làm bếp, giống như một đứa trẻ đang chơi đùa, băm về hai phía của hai cung thủ.
Liễu Ngọc Phân chặt xuống hai nhát, trên cổ của hai cung thủ xuất hiện những vết máu.
Sau đó, bọn chúng nhanh chóng biến thành làn khói xanh và tan biến trong không khí.
Hứa Mộc Tình nhanh chóng kết thúc cuộc giao đấu. Hứa Hạo Nhiên chiến đấu rất nỗ lực cuối cùng hai người đàn ông đó cũng tỏ ra mệt mỏi.
Ngay sau đó Hứa Hạo Nhiên gầm lên một tiếng.
Hứa Hạo Nhiên phi con dao trên tay lên thành một vòng tròn, chém nát hai người đó thành tro!
“Hi hi, bố ơi, con ngầu không?”, Hứa Hạo Nhiên cười nhăn nhở hỏi Hứa Hiếu Dương.
Tuy nhiên, ngay khi Hứa Hạo Nhiên quay đầu khoe khoang với bố, boss lớn lúc đầu không động đậy gì cuối cùng đã ra tay.
Boss lớn này không phải là hình mẫu, thân hình cao hơn ba mét, lúc này gã đột nhiên tóm lấy con dao bằng bạc.
Con dao trong tay gã cực kỳ lớn, gã cầm dao bằng cả hai tay, bổ xuống người Hứa Hạo Nhiên.
Lúc này, Hứa Hiếu Dương không nghĩ được nhiều, là một người bố, theo bản năng ông ấy xông về phía Hứa Hạo Nhiên, hét lớn: “Mau chạy đi!”
Lúc Hứa Hiếu Dương lao về phía Hứa Hạo Nhiên, Lý Phong đứng bên cạnh bắt đầu di chuyển.
Lý Phong chỉ khẽ động nhẹ, một luồng sáng lập tức xuất hiện sau lưng Hứa Hiếu Dương.
Anh nhanh chóng vươn tay, tóm lấy Hứa Hiếu Dương và Hứa Hạo Nhiên, trong nháy mắt, anh đã đưa bọn họ đến khu vực an toàn.
Lúc này cũng là lần đầu tiên Hứa Hiếu Dương nhìn thấy sự hợp tác của Liễu Ngọc Phân và Hứa Mộc Tình, dường như đây không phải là lần đầu tiên Hứa Hạo Nhiên gặp phải tình huống nguy hiểm như vậy.
Mặc dù là một người mẹ nhưng Liễu Ngọc Phân tỏ ra rất bình tĩnh, lúc này bà ấy hét lớn với Hứa Mộc Tình: “Con gái, con quấn chân nó, mẹ thắt cổ nó”.
Hứa Mộc Tình lập tức gật đâu, giữa hai tay Hứa Mộc Tình đột nhiên phát ra một luồng ánh sáng cực mạnh, sau đó cô nhanh chóng đặt hai tay xuống cỏ.
Lúc này, bãi cỏ dưới chân boss lớn vốn dĩ chỉ là một bãi cỏ bình thường với ngọn cỏ dài năm sáu phân.
Nhưng sau động tác của Hứa Mộc Tình, đám cỏ này bỗng chốc lớn nhanh như thổi, trong nháy mắt đã cao hơn nửa thước rồi.
Lớp cỏ này cũng như được tiếp thêm một luồng sinh khí mới, chúng nhanh chóng quấn lấy, cố định hai chân của boss lớn một cách vững vàng trên mặt đất.
Cùng lúc đó, một nhánh cây thường xuân chồm tới từ phía sau nhanh chóng cuốn lấy cánh tay phải của boss lớn.
Thấy cơ hội trước mắt, Liễu Ngọc Phân hét lớn: “Cơ hội tốt”, sau đó lập tức cầm con dao làm bếp xông lên.
Chương 888: Mày đã chết rồi đấy
Trên không trung lóe lên ánh dao xinh đẹp, cổ tay phải của đại boss trực tiếp bị Liễu Ngọc Phân chặt đứt, con dao trên tay cũng rơi xuống.
Con dao lớn dài vài mét đã biến thành một con dao bình thường sau khi rơi xuống đất.
Tuy nhiên, con dao lúc này đang lơ lửng cách mặt đất khoảng nửa mét, tỏa ra ánh sáng vàng.
Hứa Mộc Tình quay sang Tina và nói: "Tina, đến lượt em đấy!"
“Được!”, hai tay Tina rung nhẹ.
Sau đó, hai con dao trông rất sắc bén liền xuất hiện giữa hai lòng bàn tay cô ấy.
Hai con dao nhỏ được Tina phi ra rất chính xác, chúng đâm thẳng vào tròng mắt của tên đại boss với tốc độ cực nhanh.
Sau đó Lý Phong đứng tại chỗ, hai tay chậm rãi mở ra, làm tư thế như kéo cung.
Trong nháy mắt, một cây cung ngắn trông rất bình thường xuất hiện trong tay Lý Phong.
“Phập!”, dây cung rung lên, mũi tên nhanh chóng lao đi và xuyên qua cổ họng của đại boss với độ chính xác cao.
Ngay sau đó, đại boss thốt ra một tiếng hét rất quái dị, rồi nhanh chóng biến mất trong không trung.
Sau khi làm xong, tất cả mọi người bao gồm cả Hứa Hạo Nhiên đều được tắm trong ánh sáng vàng, trên khuôn mặt ai nấy đều hiện rõ biểu cảm thích thú.
Nếu so sánh, Lý Phong có vẻ thản nhiên hơn một chút, trong khi Hứa Hạo Nhiên thậm chí rõ ràng là làm lố hơn, như thể cậu ta vừa ‘xoạc’ xong vậy.
Sau khi Hứa Hạo Nhiên làm xong, cậu ta cười nói: "Ồ, cảm giác được thăng cấp thật tốt! Loại cảm giác này gây nghiện thật đấy, ai da! Mẹ, sao mẹ lại đánh con?"
Trước khi Hứa Hạo Nhiên nói xong, Liễu Ngọc Phân đã đi tới đá Hứa Hạo Nhiên một cái.
Liễu Ngọc Phân bên cạnh mắng như tát nước: "Thằng nhóc hôi hám này! Mẹ đã nói với mày bao nhiêu lần rồi, lúc đánh nhau thì đừng chỉ lo đùa nghịch".
"Làm thế mày sẽ liên lụy đến mọi người, mày có hiểu không? Nếu không có bố và anh rể thì mày đã chết rồi đấy".
Hứa Hạo Nhiên cười khúc khích, cậu ta đã quen bị Liễu Ngọc Phân đánh rồi, da mặt dày như tường thành.
Hứa Hạo Nhiên lúc này dường như đã nghĩ ra điều gì, quay đầu lại nói với Hứa Hiếu Dương: "Bố, tuy rằng công việc rất bận, nhưng cũng đừng quên giải trí".
"Bây giờ trò chơi này không chỉ tốt cho thể chất và tinh thần, nó còn có thể tăng thêm rất nhiều kiến thức".
"Hơn nữa, mọi người hợp tác với nhau còn có thể làm cho gia đình hòa thuận hơn, hay là bố tham gia cùng chúng con đi".
Hứa Hiếu Dương suy nghĩ một chút hỏi: "Bố có thể không?"
Hứa Mộc Tình bước, cười nói: "Bố, trong số rất nhiều người chơi đã đăng ký, người lớn tuổi nhất là một cụ ông tám mươi sáu tuổi đấy. Ông ấy làm được, tại sao bố không thể?"
Cùng lúc đó, ở một góc khác của Ninh Châu.
Có một anh chàng đẹp trai mặc đồ trắng bay phấp phới, dẫn theo hơn hai chục người, vây lấy một con gấu to bằng một chiếc xe tải lớn.
Khi những người này vây bắt con gấu khổng lồ, họ hành động một cách rất có trật tự, phối hợp rất khéo léo.
Có người cầm dao và khiên trên tay khi tham chiến.
Ở đằng xa, có người đang cầm cung tên.
Trên mặt anh chàng áo trắng nở nụ cười tươi rói, anh ta vẫy tay một cái, lập tức các thuộc hạ cùng xông lên.
Ngay sau đó, con gấu khổng lồ từ từ ngã gục xuống đất.
Trong khi con gấu khổng lồ đang trút hơi thở cuối cùng, chàng trai bất ngờ nắm lấy một thanh kiếm trên tay, đâm thẳng vào cổ họng con gấu khổng lồ với tốc độ không thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Con gấu gầm lên một tiếng, sau đó biến mất trong không khí.
Tuy nhiên, không giống như đội của Lý Phong, có rất đông người vây bắt tấn công con gấu khổng lồ, thế nhưng chỉ có người mặc áo trắng là được ánh sáng vàng bao quanh.
Có vẻ như những gì mà đám người bên cạnh anh ta vừa làm chỉ là việc vô ích, tất cả công lao đều thuộc về chàng trai mặc áo trắng.
Cảm nhận cảm xúc chưa từng có, chàng trai mặc đồ trắng từ từ tháo kính xuống.
Lúc này, Triệu Thành Lượng ở gần bước tới, anh ta đứng trước mặt người mặc áo trắng, nói với anh trai Triệu Thành Quang: "Anh trai, anh đã ở Ninh Châu mấy ngày rồi. Sao anh chỉ chơi game vậy? Không đi đối phó với Lý Phong đó à? "
Triệu Thành Quang nhìn em trai cười nói: "Đừng lo, Lý Phong này nhất định phải chết".
"Tuy nhiên, hai con nhỏ cạnh hắn có thể dùng được".
"Đặc biệt là con nhỏ tên Hứa Mộc Tình đó, không ai nghĩ rằng tập đoàn Lăng Tiêu lại tung ra chiêu lớn như vậy!"
"Tôi đã tự mình trải nghiệm trò chơi này rồi. Hiệu ứng của nó rất tốt, nó sẽ sớm phổ biến khắp cả nước và thậm chí là toàn thế giới. Đây sẽ là một tài sản cực kỳ khủng bố".
"Ngay cả những gia tộc uy tín đã tồn tại hàng thế kỷ cũng thèm nhỏ dãi".
Nghe anh trai mình nói vậy, thân là em trai, Triệu Thành Lượng cũng nắm chặt tay nói: "Anh trai! Cũng bởi vì chuyện này, chúng ta mới phải ra tay sớm hơn chút".
"Anh nhanh chóng tóm gọn Hứa Mộc Tình trong tay, sau đó khống chế toàn bộ tập đoàn Lăng Tiêu, để toàn bộ tập đoàn này trở thành sản phẩm của môn phái chúng ta".
"Với một số tiền lớn như vậy, chúng ta cũng thuận lợi hơn ở trong môn phái".
"Anh cũng có thể dùng tiền mua thêm bảo vật, công lực của anh mới có thể nâng cao được!"
Tuy nhiên, Triệu Thành Quang khẽ lắc đầu: "Trò chơi này vừa mới ra mắt. Ra tay vào lúc này rất thiếu khôn ngoan".
"Một khi chúng ta ra tay, chắc chắn sẽ khiến nội bộ tập đoàn Lăng Tiêu bị động".
"Lúc đó, cho dù có kiểm soát được Hứa Mộc Tình và toàn bộ gia đình cô ta, cũng sẽ không đạt được kết quả như chúng ta mong đợi".
Triệu Thành Lượng hỏi: "Vậy chúng ta phải làm gì bây giờ?"
Triệu Thành Quang cười nói: "Chờ thêm đi, đợi đến khi trò chơi này được hoàn thiện, hoàn toàn hòa nhập vào cuộc sống của người dân, thì hiệu quả sẽ vô cùng tốt".
"Mà gần đây, tôi phát hiện ra trong trò chơi, tôi cũng có thể hiểu được một số tư duy cốt lõi trong thực tế".
Triệu Thành Quang nhìn cậu em trai, giọng điệu dần trở nên nghiêm túc: "Thời gian này chú cũng điều chỉnh tâm trạng, rồi lập tức vào trò chơi này với tôi đi".
"Hứa Mộc Tình này khác với những người phụ nữ bình thường. Nếu muốn hoàn toàn chinh phục cô ta, thì không thể dùng những phương pháp cứng rắn trước kia được".
"Phải dùng cách mềm mỏng, từng bước xâm chiếm trái tim của cô ta, khiến cô ta ngoan ngoãn nằm sấp ở trước mặt tôi".
Triệu Thành Lượng hỏi: "Anh, anh định làm thế nào?"
"Trò chơi là nơi tốt nhất để đàn ông trở nên đẹp trai và phụ nữ thể hiện sự quyến rũ của họ. Chú nghĩ tôi sẽ làm thế nào?"
Ngừng một chút, Triệu Thành Lượng đột nhiên vỗ tay: "Anh, em hiểu rồi, em sẽ bảo đàn em cùng vào trò này ngay".
"Nếu hai anh em chúng ta thống trị thế giới trong trò chơi, sẽ có nhiều phụ nữ hơn và nhiều lợi ích hơn đang chờ đợi chúng ta".
Triệu Thành Quang cười rạng rỡ, khẽ gật đầu: "Đúng thế, đây mới là em trai tài giỏi của tôi chứ".
Triệu Thành Quang nói xong, chậm rãi quay đầu nhìn về phía rừng cây cách đó không xa.
Chương 889: Giết chết Lý Phong, ôm lấy người đẹp
Rõ ràng là không có gì trong rừng, nhưng Triệu Thành Quang vẫn nói về hướng đó: "Anh nghĩ sao về ý tưởng vừa rồi của tôi?"
Hứa Thiên Tứ chậm rãi bước ra khỏi bóng tối, nụ cười trên mặt Hứa Thiên Tứ còn rạng rỡ hơn cả Triệu Thành Quang.
Anh ta vốn thích đùa giỡn người khác, bây giờ lại gặp một người khác giống anh ta, người này là đồng minh của anh, hai người đã thỏa thuận cùng đối phó với Lý Phong.
Nhưng so với Triệu Thành Quang, Hứa Thiên Tứ hiểu Lý Phong hơn.
Hơn nữa Hứa Thiên Tứ cũng không nói ra vài chuyện của Lý Phong.
Thứ Hứa Thiên Tứ muốn làm, muốn nhìn, tất nhiên là việc Lý Phong gặp nạn, chỉ cần có ai đối đầu với Lý Phong, anh ta sẽ hỗ trợ vô điều kiện.
Hứa Thiên Tứ nói: "Anh có sách lược tốt, vừa có thể giết chết Lý Phong, vừa ôm được người đẹp".
"Mà bây giờ anh lại là người lên cấp nhanh nhất trong số tất cả người chơi trong nước".
"Phương pháp mà anh vừa làm khá hay. Để một nhóm cấp dưới thành lập một đội với anh, khi đại boss sắp chết, thì để họ rời khỏi đội".
"Mà anh lại giết tên trùm chỉ bằng một đao, bằng cách này, tất cả công lao sẽ thuộc về anh".
"Cấp độ trong trò chơi càng cao, đương nhiên thực lực càng mạnh, lợi thế càng lớn".
"Tuy nhiên, tôi đề nghị anh nên tăng tốc lên. Bây giờ ngoài anh ra, đã có rất nhiều cậu chủ thế gia nổi tiếng, cũng như những người từ môn phái ẩn thế, coi trọng Hứa Mộc Tình".
"Dù sao, đoàn Lăng Tiêu bất ngờ tạo ra một chiếc bánh cực kỳ khổng lồ. Mọi người ai nấy đều muốn có phần".
"Hơn nữa, hầu hết mọi người đều có ý định ngấu nghiến chiếc bánh một mình".
"Cho nên, tôi đề nghị anh tăng tốc lên, đừng đợi đến lúc Hứa Mộc Tình trở thành người phụ nữ của người khác, Lý Phong bị người khác đâm chết".
“Đừng lo, tôi làm việc có chừng mực, hơn nữa phàm là thứ tôi thích. Làm sao có thể rơi vào tay người khác chứ !?”, khuôn mặt tuấn tú của Triệu Thành Quang dần dần lộ ra vẻ dữ tợn và xấu xí.
Hứa Thiên Tứ cười nói: "Nếu là như vậy, tôi sẽ chờ xem".
"Ồ, đúng rồi. Một tháng sau, tại quảng trường trụ sở của tập đoàn Lăng Tiêu ở Ninh Châu, sẽ có một đại boss xuất hiện đấy".
"Người ta nói rằng danh tính của tên trùm này là một con ma thú cổ đại, chỉ tồn tại trong thần thoại".
Triệu Thành Quang nói: "Tôi biết, đó là một con rắn, một con rắn có cánh".
"Nó không chỉ bay được mà còn rất nhanh. Một khi bị nó phun nọc độc, chắc chắn sẽ chết. Đã có rất nhiều người đồn thổi rằng đêm mai sẽ có một lượng lớn cao thủ đến chỉ để săn con rắn này".
"Nghe nói con rắn này sẽ nhả ra một thanh thần khí. Đây là thần khí đầu tiên trong cả trò chơi thế giới mới. Trong khoảng thời gian này, rất có thể sẽ là thứ tốt nhất đấy".
Vừa nói xong, trên mặt Triệu Thừa Quang mang theo nụ cười tràn đầy tự tin: "Tôi nhất định sẽ lấy được nó".
Hứa Thiên Tứ chắp tay và nói: "Vậy thì tôi chúc anh thành công, sớm ôm được người đẹp".
Hai người nhìn nhau, rồi cười lớn.
Tiến trình của trò chơi Thế Giới Mới tương đối chậm hơn mọi người nghĩ.
Nhiều ông chủ nhà giàu cho rằng có thể bỏ ra trăm nghìn tệ vào là có thể dẫn đàn em đi đoạt đất cướp thành như trò chơi bình thường, không coi quái vật ra gì.
Tuy nhiên, họ sớm phát hiện ra rằng họ đã sai.
Ngay cả khi họ chi hàng trăm nghìn tệ cho một bộ áo giáp đặc biệt đẹp, còn có một đám vệ sĩ đông đảo theo sau.
Thì khi họ chuẩn bị chống lại lũ quái vật, họ phát hiện ra một vấn đề rất nghiêm trọng.
Những ông chủ giàu có thông thường sẽ chết khi gặp những con quái vật có thực lực mạnh.
Trước hết, điểm đầu tiên là họ không có vũ khí đặc biệt tốt, những bộ áo giáp đó chỉ nhìn đẹp mắt thôi, còn khi tham chiến vẫn cần thực lực của bản thân.
Điểm thứ hai là sức mạnh của những con quái vật này đã vượt xa sức tưởng tượng của người thường.
Ngược lại, chính thường dân, vì tham gia vào nhiều ngành nghề khác nhau, ba đến năm người hợp thành một đội, không chọn cành cao để ngã đau mà chuyên đi chọn những đối thủ mà họ cho rằng mình có thể đánh bại.
Bằng cách này, bọn họ không ngừng tìm tòi, thực lực của bản thân càng ngày càng mạnh, dần dần có thể chống lại những tên trùm kia.
Điều quan trọng nhất là nếu không phải là một cao thủ võ lâm trong cuộc sống, thì động tác và tốc độ của họ sẽ tương đối chậm.
Vì vậy, khi chiến đấu với những con quái vật trong trò chơi đó, những người dân bình thường sẽ gặp bất lợi.
Cao thủ võ lâm có thể dễ dàng hạ sát những tên boss bình thường dù đang cầm trên tay một chiếc lá hay một con dao làm bếp.
Mục đích phát triển trò chơi này của Lý Phong tất nhiên không phải để kiếm tiền, cũng không phải để nâng tập đoàn Lăng Tiêu lên vị trí hàng đầu.
Nguyên nhân chính là để Hứa Mộc Tình tự mình dùng sức chiến đấu.
Các siêu năng lực của Hứa Mộc Tình được dung hợp vừa vặn vào trò chơi, sau hàng loạt trận đấu đồng đội, chúng phát triển nhanh chóng.
Đêm qua, sau khi tên đại boss sơn tặc bị giết, một con dao đã rơi ra.
Vì vũ khí của Hứa Hạo Nhiên, thừa dịp nghỉ ngơi trong ngày, Liễu Ngọc Phân và Hứa Mộc Tình đang thảo luận về việc thay một bộ quần áo mới.
Nói cho cùng, phụ nữ đều thích làm đẹp, ngoài đời không thể mặc Hán phục xinh đẹp như những thanh niên đó được, vì như vậy sẽ khiến họ trông rất lạ.
Nhưng trong trò chơi thì khác. Họ có thể tự nhiên mặc loại trang phục này, không những không thu hút ánh nhìn kỳ quái của người khác mà còn khiến người ta cảm thấy ghen tị.
Liễu Ngọc Phân nói với Hứa Mộc Tình: "Raven vừa nói với mẹ. Con bé nói rằng có một ngôi nhà cổ ở phía đông thành phố, có mấy bộ quần áo rất đẹp trên gác xép của ngôi nhà này".
"Chúng ta bàn bạc một chút, tối hôm nay mọi người dành ra chút thời gian, qua đó cướp quần áo về".
Hứa Hạo Nhiên vừa ăn đồ ăn ngon do Liễu Ngọc Phân chuẩn bị, vừa cười nói: "Mẹ yêu của con, mẹ luôn là người lương thiện, chưa bao giờ lên giọng hằm hè với hàng xóm bên cạnh, làm việc luôn khiêm tốn".
"Con chưa bao giờ nghĩ rằng mẹ lại dẫn theo một đám người đi cướp bảo vật như bây giờ".
Hứa Hiếu Dương bên cạnh cũng khẽ gật đầu, nói thật, ông ấy rõ ràng cảm thấy mấy ngày nay vợ mình thay đổi rất nhiều.
Liễu Ngọc Phân không còn ở trong bếp mỗi ngày như trước nữa, bây giờ bà ấy cũng bắt đầu chú ý đến việc làm đẹp.
Mặc dù bà ấy vẫn sống giản dị, có rất nhiều của cải trong tay, nhưng bà ấy chưa bao giờ phô trương lãng phí, chứ đừng nói đến việc mua những món đồ xa xỉ đó.
Nhưng trong trò chơi, Liễu Ngọc Phân thực sự yêu cái đẹp, cũng chú ý đến ngoại hình của mình hơn.
Lý Phong lúc này đang ăn sườn xào chua ngọt bên cạnh, nói: "Có thể mọi người không biết, trò chơi này có thể thay đổi hình dáng, tuổi tác của người ta đấy".
Chương 890: Trẻ ra
"Lúc đeo kính lên, mọi người hoàn toàn có thể điều chỉnh độ tuổi và hình thể theo sở thích của riêng mình".
"Ngoại trừ việc đàn ông không thể trở thành phụ nữ được thì thứ gì cũng có thể thực hiện được trong trò chơi".
"Dáng có thể cao hơn, cơ thể có thể đẹp hơn, trẻ hơn, người da trắng có thể trở thành người da đen".
Liễu Ngọc Phân và Hứa Mộc Tình nhìn nhau, cả hai đều hét lên: "Thật sao?"
"Tất nhiên, mẹ, mẹ không thấy rằng mẹ cao hơn một chút trong trò chơi sao?"
Sau đó, Liễu Ngọc Phân và Hứa Hiếu Dương nhìn nhau. Hai vợ chồng quay lại bước vào phòng của họ một cách rất ẩn ý.
Hứa Mộc Tình và Lý Phong đưa mắt nhìn nhau, hiển nhiên không biết đôi vợ chồng già sắp làm gì.
Không lâu sau, giọng nói của Liễu Ngọc Phân từ trên lầu truyền đến, bà ấy nói với đám người Lý Phong: "Mọi người đeo kính vào đi".
Khi đám người Lý Phong đeo kính lên, nhìn lên cầu thang lầu hai, liền thấy cửa cạnh cầu thang mở ra.
Sau đó, một cô gái trẻ trong bộ đồ vải thô cổ đại bước ra, trông cô ấy trạc tuổi Hứa Mộc Tình.
Ngoại hình của cô ấy cũng có phần giống với Hứa Mộc Tình.
Tuy khuôn mặt không được thanh tú như Hứa Mộc Tình, nhưng thoạt nhìn, cô ấy là một mỹ nhân xinh đẹp!
“Tõm!”, chiếc thìa sắt trong tay Hứa Hạo Nhiên vô tình rơi vào bát canh, ngay cả nước canh văng lên mặt, cậu ta cũng quên của việc đưa tay ra lau.
Hứa Hạo Nhiên che miệng lại, phải một lúc sau mới hét lên: "Mẹ, là mẹ à?"
"Thằng bé này, còn có thể có ai nữa?"
Thay đổi!
Liễu Ngọc Phân không chỉ thay đổi về tuổi tác mà vóc dáng của bà ấy cũng trở nên thanh tú hơn, ngay cả giọng nói của bà ấy cũng thay đổi.
Lúc này, bà ấy chả giống mẹ của Hứa Mộc Tình tí nào, chỉ đơn giản là hai chị em có quan hệ huyết thống mà thôi.
Ngay sau đó, phía sau Liễu Ngọc Phân là một người đàn ông mặc vải thô.
Người đàn ông này rất đẹp trai.
Mà anh ấy còn có một vẻ tao nhã mà nhiều người không có, anh ấy giống như một thư sinh vậy.
“Chúa ơi! Ôi chúa ơi! Con chưa bao giờ nghĩ rằng bố lại đẹp trai như vậy. "
"Thảo nào con lại đẹp trai thế, hóa ra là được thừa hưởng gen của bố!"
Ngay khi Hứa Hạo Nhiên nói xong, Lý Phong đưa cho Hứa Hạo Nhiên một tấm gương từ bên cạnh.
Lý Phong tàn nhẫn phá hủy đi cảm giác ưu việt trong lòng Hứa Hạo Nhiên.
"Em tự mình soi gương, xem có giống bố tí nào không?"
Trong gương, mặc dù khuôn mặt của Hứa Hạo Nhiên và Hứa Hiếu Dương trông hơi giống nhau, nhưng thực sự có sự khác biệt lớn giữa ngoại hình của hai cha con.
So sánh ra, Hứa Hạo Nhiên trông giống ông nội trong album gia đình họ hơn.
Gương mặt của ông nội cứng và thô hơn, Hứa Hạo Nhiên nhiều nhất cũng chỉ có thể nói là tiểu soái ca thôi.
So với Hứa Hiếu Dương thì còn kém xa, nếu cùng đi trên đường thì Hứa Hiếu Dương hẳn là người được chú ý hơn.
Bây giờ Lý Phong rốt cuộc đã hiểu tại sao Hứa Mộc Tình lại xinh đẹp như vậy?
Cô được thừa hưởng gen tốt, thậm chí là hoàn hảo của Hứa Hiếu Dương và Liễu Ngọc Phân.
Ngay cả công chúa Ba Tư Tina cũng không ngừng vỗ tay, luôn miệng khen ngợi Liễu Ngọc Phân và Hứa Hiếu Dương, cả hai đều có chút xấu hổ.
Lý Phong bên cạnh lúc này đột ngột nói: "Nói thì nói thế, tuy rằng dáng vẻ càng ngày càng trẻ, nhưng cơ thể vẫn là cơ thể hiện tại".
"Vì vậy, trong quá trình chơi trò chơi tiếp theo, hai người phải tìm kungfu phù hợp với việc luyện tập của bản thân".
“Kungfu?”, Hứa Hiếu Dương có chút khó hiểu, lập tức không hiểu nổi thuật ngữ đặc biệt này.
Hứa Hạo Nhiên ném chiếc gương lên ghế sô pha bên cạnh và cười nói: "Bố, xin để con trai giải thích thuật ngữ đặc biệt này cho bố. Cái gọi là kungfu, theo cách hiểu của người bình thường, đó là bí kíp võ công cổ".
Nghe Hứa Hạo Nhiên nói vậy, Hứa Hiếu Dương không khỏi bật cười: "Không phải tất cả bí kíp võ công đều tồn tại trong tiểu thuyết sao? Trên đời làm sao mà có được?"
Hứa Hiếu Dương vừa dứt lời, Hứa Hạo Nhiên liền trực tiếp chỉ vào Lý Phong bên cạnh: "Đây, bên cạnh chúng ta không phải có một tấm gương sống đây sao?"
Quả thật, trong mắt mọi người, Lý Phong là một đấng toàn năng, không có chuyện gì trên đời mà anh không biết.
Lúc này, Lý Phong đã nói ra một câu khiến Hứa Hiếu Dương và cả những người có mặt đều ngạc nhiên.
Lý Phong nhẹ nói: "Kỳ thực nếu chỉ cần làm ra một trò chơi mà mọi người chỉ cần chơi cho vui, thì không cần đầu tư nhiều thời gian và tâm sức như vậy để phát triển một trò chơi đã hoàn toàn vượt qua trình độ công nghệ hiện tại trên thế giới".
"Lý do chính khiến tập đoàn Lăng Tiêu đầu tư nhiều vốn, nhân lực và vật lực là để mọi người thay đổi thể chất, ứng phó với tai nạn sắp tới".
Ngay khi Lý Phong nói ra lời này, mấy người bên cạnh đều cảm thấy có chút khó hiểu, ngay cả Hứa Mộc Tình, bởi vì Lý Phong chưa bao giờ nói cho cô biết chuyện này.
Trong khoảng thời gian vừa qua, Hứa Mộc Tình cũng dành phần lớn thời gian cho trò chơi này.
Bởi vì lợi ích kinh tế mà nó mang lại là rất lớn, ai cũng có thể thấy, trò chơi này mang tính cách mạng, nó sẽ trực tiếp nâng tập đoàn Lăng Tiêu lên một tầm cao mới.
Lần này, tập đoàn Lăng Tiêu sẽ lọt vào mắt xanh của tất cả các công ty và nhà đầu tư lớn trên thế giới thông qua trò chơi mới được thiết kế này.
Nhưng theo những gì Lý Phong đang nói bây giờ, nếu mục đích thực sự không phải là vậy, thì là gì?
Cái tai nạn anh nói đến là gì?
Tất cả mọi người nhất thời không đoán ra được ý đồ thực sự của Lý Phong, nhưng cho dù Hứa Mộc Tình có nói gì, Lý Phong cũng không trực tiếp nói ra ý định của mình.
Điều này đúng với Tina, người đã tiếp xúc với Lý Phong từ khi còn nhỏ và biết rất rõ thực lực của Lý Phong.
Lần này cô ấy đến Hoa Hạ tìm Lý Phong, chỉ vì mục đích cá nhân, ngoài ra không có ý gì khác.
Nhưng từ những lời của Lý Phong, Tina dường như cảm thấy có một ý nghĩa khác, như thể có thứ gì đó đang tới gần mọi người.
Hứa Hạo Nhiên là người nôn nóng nhất, cậu ta vội hỏi Lý Phong: "Anh rể, anh nói tai nạn là ý gì? Sẽ không giống như trận mưa sao băng vừa rồi chứ?"
Lý Phong khẽ lắc đầu: "Trận mưa sao băng kia chỉ là mở màn mà thôi. Tương đương với lúc hai thế lực giao chiến, mỗi bên phái một hai người do thám, trinh sát mà thôi".
"Thảm họa thực sự sẽ đến sau đó. Vì anh không biết đối phương là gì, điều duy nhất cần làm là tăng cường sự gắn kết của đất nước và thậm chí toàn thế giới, cũng như khả năng chiến đấu và chống cự của chính họ".
Lúc này Raven mới hoàn hồn, nhận ra mình có thể gặp rắc rối, cô ấy vội vàng bước đến chỗ Hứa Mộc Tình nói nhỏ: "Giám đốc, thực xin lỗi, vừa rồi em không cố ý."
Hứa Mộc Tình mỉm cười, vươn tay nhẹ nhàng vỗ vai Raven nói: "Đừng lo, chị quen rồi."
Sau đó, Hứa Mộc Tình đi đến chỗ Lý Phong, nói nhỏ với anh: "Tối nay em sẽ ngủ với Tina, anh ngủ ở phòng khách đi."
"Bà xã, đừng!"
Hứa Mộc Tình ngẩng cao đầu, giống như một con ngỗng lớn thắng trận, hiên ngang bước về phía trước.
Tina và Raven nhìn nhau rồi vội vàng đi theo.
Hai người cùng quay lại nhìn Lý Phong cười hả hê.
...
Cùng lúc đó, Thương Hải.
Trên biển xanh, có một chiếc du thuyền đang tổ chức một bữa tiệc nhỏ.
Một đám người cả trai lẫn gái ăn uống linh đình, quấn quýt lấy nhau, hôn nhau tình tứ.
Trong số những người này, có một anh chàng đẹp trai tóc ngắn, nước da rám nắng, cơ bắp cuồn cuộn khắp người đang chơi đùa hai phụ nữ Hoa Hạ.
Lúc này, một người đàn ông phương Tây đi tới, nói nhỏ vào tai anh chàng đẹp trai tóc ngắn một câu.
"Chủ nhân, Mẫu Hạt Tử chết rồi".
"Chết rồi? Cô ta chơi chết ai vậy? Tôi nhớ mấy ngày trước, người đàn bà này đã lôi ba tên đàn ông vào phòng chơi chết bọn họ".
"Dục vọng của cô ta giống như hố đen không đáy vậy".
"Tuy nhiên, thực lực của Mẫu Hạt Tử khá tốt, làm việc cũng nhanh gọn lẹ. Những chuyện tôi dặn cô ta, cô ta có thể hoàn thành trong thời gian rất ngắn, vì vậy tôi mới thuận theo những chuyện cô ta làm".
Người này toát mồ hôi hột, hắn ta nói với anh chàng tóc ngắn:"Chủ nhân, là cô ta bị người ta giết ạ".
Anh chàng đẹp trai im lặng một lúc, sau đó đột nhiên vươn tay, nắm lấy cổ hắn ta, kéo đến trước mặt, mặt hai người sắp dính sát vào nhau.
Hơi thở của anh ta phả ra còn nóng hơn lửa: "Cậu lặp lại một lần nữa xem".
Người này cảm thấy giờ mình đang đối mặt với ngọn lửa như thiêu như đốt nhưng hắn ta không dám tránh đi.
Cho dù mắt hắn ta bị hơi thở của anh ta hun cho đỏ bừng lên nhưng hắn ta cũng không dám nháy mắt, run rẩy nói: "Lúc cô ta đang điểu khiển trò chơi thì rơi vào bẫy của người khác, bị bọn họ dùng cách mà cô ta quen dùng nhất, ép cô ta thành thịt vụn.
Anh chàng tóc ngắn từ từ thả tay ra, anh ta đột nhiên mỉm cười, nhưng nụ cười này trông rất kỳ lạ.
Tóc của anh ta ban đầu là màu đen nhưng khi anh ta cười thì dần chuyển thành màu đỏ.
Lúc này, ánh mắt anh ta như phun ra lửa, đột nhiên, một luồng khí tức mạnh mẽ bộc phát ra.
Hai cô gái Họa Hạ đang nằm trong lồng ngực anh ta bị đánh văng ra ngoài.
Sau đó, cả không gian vang lên tiếng quát mắng tức giận của anh ta: "Đứa nào, đứa nào dám giết người của tôi?"
"Chủ nhân, chúng tôi chưa điều tra được người ra tay nhưng đã có chút manh mối, chắc chắn hắn ta có liên quan đến giám đốc tập đoàn Lăng Tiêu - Hứa Mộc Tình".
"Hứa Mộc Tình? Cô ta là ai? Sao chưa từng nghe thấy cái tên này?"
Anh ta vừa dứt lời thì Hứa Thiên Tứ mặc quần đùi, lộ ra cơ bắp rắn chắc, trong tay cầm một ly rượu vang đỏ từ từ bước đến.
Anh ta vừa đi vừa cười: "Cậu chủ Amoxi, Hứa Mộc Tình là một bông hoa của Ninh Châu đấy, cô ta không chỉ giỏi giang tháo vát, điều hành kinh doanh tuyệt vời, có tầm nhìn đầu tư độc đáo mà lại còn là một đại mỹ nữ đấy".
Hứa Thiên Tứ vừa nói xong, liền có một người đứng cạnh anh ta mở ảnh chụp của Hứa Mộc Tình trong chiếc máy tính bảng ra.
Amoxi nhìn thoáng qua sau đó cười khẩy: "Cũng chỉ thế mà thôi".
"Một người phụ nữ dù có đẹp như tiên thì cũng chỉ là phụ nữ thôi".
"Bọn họ cũng chỉ là đồ chơi của đàn ông mà thôi, chơi mấy lần là chán".
Phản ứng của Amoxi nằm ngoài sức tưởng tượng của Hứa Thiên Tứ, theo nhận thức của Hứa Thiên Tứ, bất cứ người đàn ông nào nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp và khuôn mặt thanh tú của Hứa Mộc Tình, cũng sẽ lộ ra vẻ thèm thuồng, sau đó nghĩ muốn chiếm đoạt cô.
Nhưng Amoxi này không hề quan tâm đến Hứa Mộc Tình, lửa giận trên người anh ta bùng lên, thuộc hạ đắc lực của anh ta chết ở Ninh Châu, đó là một tổn thất lớn đối với anh ta.
Amoxi lập tức nói với bên cạnh: "Cậu lập tức phái người bắt Hứa Mộc Tình cho tôi. Tôi phải trực tiếp thẩm vấn cô ta!"
"Chuẩn bị một số dụng cụ tra tấn thật tốt. Nếu cô ta không nhận tội thì tôi sẽ chơi chết cô ta."
Tên đàn em gật đầu, lúc hắn ta đang định xoay người rời đi thì Hứa Thiên Tứ cười nói: "Cậu chủ Amoxi, anh từ xa đến nên chắc chưa hiểu hết về Ninh Châu".
"Tuy nhìn có vẻ Hứa Mộc Tình không có năng lực gì đặc biệt, tập đoàn Lăng Tiêu cũng chỉ là một công ty niêm yết bình thường".
"Nhưng đằng sau bọn họ có một gia tộc lâu đời rất lớn chống lưng. Con trưởng của gia tộc này giả vờ làm một thằng ở rể bình thường, mọi người nhìn thì thấy nó cũng chỉ là đồ bỏ đi thôi nhưng thực ra võ công của nó rất đỉnh".
"Tôi thấy nó hợp khẩu vị của cậu chủ Amoxi hơn, mà người mạnh mẽ như cậu chủ Amoxi chơi đùa phụ nữ bình thường đúng là quá tầm thường".
"Nếu chơi đùa với cao thủ thì mới vui chứ".
Lúc Hứa Thiên Tứ nói chuyện còn cố tình để người bên cạnh mở máy tính bảng ra, bên trong có mấy cái video.
Những video này ghi lại cảnh lúc Lý Phong đánh nhau với cao thủ.
Nhất là cảnh Lý Phong đánh nhau trong hồ nhân tạo ở tỉnh lập tức khiến Amoxi chú ý.
Amoxi giật lấy máy tính bảng, nhìn vào màn hình thấy tốc độ của Lý Phong nhanh đến mức ngay cả máy quay cũng không quay rõ được, ánh mắt anh ta sáng rực lên.
"Hahaha! Tên này được đấy, tôi vừa mới mất một thuộc hạ đắc lực, vị trí trống này sẽ cho tên này đến thế chỗ".
Dường như Hứa Thiên Tứ đã đoán trước được Amoxi sẽ nói thế, anh ta cố ý nói chen thêm một câu: "Cậu chủ Amoxi, thằng Lý Phong này không phải người dễ khống chế đâu".
"Nó như con ngựa hoang, nhiều người muốn khống chế nó nhưng đều bị nó hất ngã, sau đó bị nó dùng chân sau giẫm chết".
Lời Hứa Thiên Tứ không khiến Amoxi tức giận, mà anh ta cười ha hả.
Anh ta nhìn Hứa Thiên Tứ chằm chằm nói: "Nói thật, tôi không thích thằng nhóc nhà cậu".
Chương 882: Phá hỏng chuyện tốt
"Nếu cậu không phải người của Kiếm Các, cái đầu chó trên cổ cậu đã bị tôi chặt ra dùng làm ghế đẩu ngồi rồi đấy".
Lời nói của Amoxi rõ ràng tràn đầy sát khí, nhưng vẻ mặt vẫn luôn tươi cười, như thể đang nói điều gì đó hết sức bình thường.
Có cảm giác như đang cầm trên tay một trăm tệ, anh ta vào một quầy hàng nhỏ mua mấy thứ trị giá vài chục tệ vậy.
Hứa Thiên Tứ cố ý lộ ra vẻ kính sợ, thành khẩn, trong Kiếm Các có hệ thống phân cấp rất nghiêm ngặt.
Người cấp thấp khi gặp người cấp cao phải tuân thủ quy tắc, cung kính như chó vậy.
Trong trường hợp bình thường, sức mạnh của nhân viên cấp cao nhất định sẽ cao hơn sức mạnh của nhân viên cấp thấp.
Kẻ yếu cúi đầu trước kẻ mạnh là một chuyện hết sức bình thường.
Chỉ là tuy rằng sắc mặt Hứa Thiên Tứ không có nhiều thay đổi, nhưng lúc anh ta cúi đầu xuống, một tia rất nguy hiểm xẹt qua khóe mắt.
Amoxi duỗi tay vỗ vỗ Hứa Thiên Tứ hai cái, nói với Hứa Thiên Tứ: "Đừng tưởng rằng cậu đây không biết, cậu có thù cũ với Lý Phong".
"Bao năm qua, cậu tốn biết bao nhiêu công sức, nhân lực, vật lực cũng không có cách nào giết chết được Lý Phong. Điều này không có nghĩa là Lý Phong mạnh đến vậy, chỉ có nghĩa là cậu là một thằng ngu thôi".
"Loại phế vật như cậu thì làm được trò trống gì chứ? Rõ ràng bây giờ cậu đang ở trong Kiếm Các, cậu có rất nhiều tài nguyên để sử dụng, nhưng, đã lâu như thế rồi, mà cậu thậm chí còn không thể quét sạch một đống phân".
"Nói thật với cậu, tôi không hiểu tại sao đại nhân áo đen lại kéo loại rác rưởi như cậu vào Kiếm Các làm gì không biết?"
"Theo lý mà nói, cái loại rác rưởi như cậu có lau dọn toilet, liếm phân cho chúng tôi cũng chả ai muốn kìa".
Vừa nói, Amoxi trực tiếp đứng lên, người đi cùng Amoxi bên cạnh lập tức khoác lên người anh ta một chiếc áo choàng lụa tinh khiết.
Amoxi nhìn chằm chằm Hứa Thiên Tứ lạnh lùng nói: "Loại chó như cậu mở to cái mắt ra mà nhìn kỹ vào".
"Tiếp theo cậu đây sẽ thị phạm cho cậu xem thực lực thật của tôi. Tôi sẽ đì thằng Lý Phong này ra bã, khiến hắn tâm phục khẩu phục, vẫy đuôi như một con chó, quỳ gối trước mặt tôi".
Nhìn thấy Amoxi nghênh ngang rời đi, Hứa Thiên Tứ mặt vô cảm, vô cùng khúm núm, dần dần nở một nụ cười nham hiểm.
Anh ta nhìn làn nước xanh biếc bên cạnh cười nói: "Lý Phong, một trò chơi mới sắp bắt đầu rồi. Mày chuẩn bị xong chưa?"
Cùng lúc đó, Raven bước nhanh vào văn phòng của Hứa Mộc Tình.
Vì khá vội nên khi vào cô ấy không gõ cửa như mọi khi.
Vì vậy, khi cô ấy đột nhiên mở cửa ra, nhìn thấy Lý Phong đang ngồi trên ghế sô pha, Hứa Mộc Tình đang ngồi trên người Lý Phong, hai người ở tư thế rất ám muội.
Lý Phong nằm cả người lên ghế sô pha, đôi chân mảnh khảnh mặc quần tất đen của Hứa Mộc Tình ngồi trên người Lý Phong.
Từ góc nhìn của Raven, có thể thấy cặp mông căng tròn hoàn hảo của Hứa Mộc Tình.
Hai tay Hứa Mộc Tình đỡ lấy bộ ngực rắn chắc của Lý Phong, cả người cô đè lên trên người Lý Phong, mái tóc dài buông xuống, che đi khuôn mặt của Lý Phong.
"Ôi xin lỗi!"
Raven đỏ bừng mặt với cảnh tượng trước mặt, quay người bỏ chạy.
Hứa Mộc Tình nói lớn: "Em không cần ra ngoài đâu, chị đang chỉnh quần áo cho anh ấy thôi".
Trong khi nói, Hứa Mộc Tình vội vàng trèo xuống khỏi người Lý Phong.
Lúc này, Raven đã quay lại, đối mặt với bức tường trắng.
Cảnh tượng trước mắt thật sự rất xấu hổ, ai mà tin được những gì Hứa Mộc Tình vừa nói.
Không ai chỉnh quần áo trên ghế sô pha cả, lại còn bày ra cảnh tượng giàu sức tưởng tượng như vậy.
Nhưng họ là một cặp, họ muốn làm gì thì làm.
Hứa Mộc Tình khẽ ho một tiếng hỏi Raven: "Em vội vàng đi vào như vậy, có chuyện quan trọng muốn nói sao?"
Sau đó Raven mới sực tỉnh, cô ấy hào hứng nói với Hứa Mộc Tình: "Giám đốc, vòng kiểm tra thứ hai của trò chơi đã được thông qua, chúng ta sẽ tiến hành kiểm nghiệm thực tế ngay bây giờ".
"Thật sao? Nhanh như vậy sao?"
Hứa Mộc Tình nhìn Raven bằng ánh mắt ngạc nhiên, theo kế hoạch của họ, trò chơi Tạo Kỷ Nguyên Mới do tập đoàn Lăng Tiêu tung ra sẽ mất ít nhất nửa năm.
Nhưng bởi vì, sau khi biết được tâm tư của Hứa Mộc Tình, Lý Phong đã ngay lập tức điều động bốn đội R&D độc lập hàng đầu từ khắp nơi trên thế giới đến, đưa tất cả hệ thống vốn đã tương đối thuần thục của họ vào trò chơi mới nhất này.
Điều này khiến bộ phận trò chơi của tập đoàn Lăng Tiêu vô cùng hăng máu, chỉ trong vài ngày đã hoàn thành kế hoạch nửa năm của họ.
Điều mà cả Raven và Hứa Mộc Tình đều không biết là ngoài hai đội rất nổi tiếng trong ngành game, hai đội còn lại là quân trực tiếp của Lý Phong, hai đội nghiên cứu khoa học bọn họ đều nghiên cứu công nghệ hàng đầu thế giới.
Đối với họ, công nghệ ảnh ba chiều này chỉ là thứ chơi còn sót lại vài năm trước thôi.
Nhưng đây là lần đầu tiên bắt gặp một ý tưởng mới lạ và thú vị như vậy, cùng với mệnh lệnh của Lý Phong, đám người này cũng rất tích cực. Đặt rất nhiều tâm huyết vào nó.
Lý Phong lúc này cũng ho nhẹ hai tiếng, cười cười đứng lên nói với Hứa Mộc Tình: "Anh thấy mấy ngày qua em đều nói về trò chơi này, xem ra em cũng rất nóng lòng rồi. Chúng ta bắt đầu kiểm nghiệm thực tế thôi".
Khi Lý Phong nói lời này, Hứa Mộc Tình lộ ra vẻ hưng phấn lạ thường, xoay người lao về phía Lý Phong, ôm chặt Lý Phong, cười nói: "Anh yêu, anh tốt quá".
“Có phần thưởng gì không?”, Lý Phong vô liêm sỉ cười nhìn Hứa Mộc Tình.
"Này! Này! Hai người thật quá đáng, đèn còn sáng trưng trưng thế này, thế mà có thể làm ra mấy chuyện sến sẩm như vậy".
Trong khi nói, Hứa Hạo Nhiên từ ngoài cửa bước vào cùng Lý Liễu Nhi.
Hứa Hạo Nhiên giống như một con mèo ngửi thấy mùi tanh, nói với Hứa Mộc Tình: “Chị ơi, em vừa nghe bộ phận R&D nói rằng trò chơi này sẽ sớm bước vào giai đoạn thử nghiệm mới”.
"Chị xem, dù sao em cũng nhàn rỗi, hay là để em làm người kiểm nghiệm đi".
"Em nhất định sẽ tuân thủ nội quy của công ty, sẽ tuân theo mệnh lệnh của nhân viên công tác, tuyệt đối không làm loạn đâu".
Hứa Mộc Tình cùng Lý Phong hai mặt nhìn nhau, hai người đồng thanh nói: "Em yên tâm, cho dù lần này không làm loạn, trò chơi cũng sẽ làm cho em loạn lên đấy".
Hứa Hạo Nhiên không rõ lắm về quá trình phát triển của trò chơi, nên Hứa Hạo Nhiên vẫn chưa rõ lắm về những gì hai người vừa nói.
Nhưng từ ánh mắt của họ, Hứa Hạo Nhiên đột nhiên cảm thấy hơi "ớn" lạnh sống lưng, như thể có thứ gì đó từ dưới đất chui lên vậy.
Chương 883: Kiểm nghiệm
Trong khi nói chuyện, mấy người đã đến cửa của bộ phận phát triển trò chơi.
Bộ phận này được phát triển đặc biệt bởi tập đoàn Lăng Tiêu và nằm ở trung tâm của tòa nhà tập đoàn Lăng Tiêu.
Có một cái sảnh lớn, được sử dụng để trải nghiệm và trưng bày trò chơi.
Mấy người Lý Phong đi thang máy, vừa đến lầu này đã có mấy nhân viên vừa hay đứng ở cửa thang.
Bọn họ còn đang nói chuyện vui vẻ, thời điểm nhìn thấy Lý Phong xuất hiện, những người này không khỏi kinh hãi.
Họ nhìn Lý Phong rồi thể hiện một sự kính trọng vô cùng đặc biệt.
Bộ dạng này không phải là bộ dạng của một nhân viên bình thường nhìn sếp của mình.
Lý do nhân viên đi làm là vì họ nhận tiền của sếp.
Mục đích của việc đi làm chỉ là kiếm tiền.
Cái gọi là văn hóa doanh nghiệp và cái gọi là quan hệ cấp trên - cấp dưới đều dựa trên tiền nong cả.
Tập đoàn Lăng Tiêu đoàn kết cũng chính vì tập đoàn Lăng Tiêu đã tạo điều kiện và môi trường lập nghiệp rất tốt cho nhân viên, nhưng nền tảng vẫn là tiền.
Nhưng đoàn người trước mặt lại khác, đứng ở trước mặt đám Lý Phong, cảm giác bọn họ như thể là tín đồ nhìn thấy vị thần của mình vậy.
Mấy người kính cẩn chào Lý Phong và Hứa Mộc Tình, có nam có nữ, mà màu da lại không giống nhau.
Lúc này, một trong những người đẹp có làn da ngăm, nhìn như hai mươi tuổi bước nhanh đến.
Đầu tiên, cô ấy cung kính cúi đầu chào Lý Phong, sau đó cười nói với Hứa Mộc Tình: "Giám đốc, trò chơi sẽ sớm được thử nghiệm. Xin hỏi nhân viên thử nghiệm đã được gọi đến chưa ạ?"
Hứa Mộc Tình cười nói: "Chúng tôi là người thử nghiệm".
Người đẹp có làn da ngăm đen không khỏi ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó, trên mặt cô ấy hiện lên một cảm giác tự hào rất đặc biệt.
Cô ấy rất hào hứng nói với Hứa Mộc Tình: "Trò chơi mà chúng em đã thực hiện có thể khiến mấy vị lãnh đạo như anh chị tham gia thử nghiệm là một vinh dự cho tất cả các nhân viên R&D chúng em".
"Tiếp theo, xin cho phép cá nhân em giải thích nội dung thử nghiệm của toàn bộ trò chơi cho mọi người".
Trong khi nói chuyện, cô gái đẹp da ngăm đưa mấy người Lý Phong về phòng làm việc của họ.
Toàn bộ văn phòng không có nhiều khác biệt so với những nơi khác, trông không giống một khu vực trưng bày và thử nghiệm trò chơi mà chỉ là nơi làm việc của những người bình thường.
Chỉ là nhân viên ngồi bên trong đều là hình nộm, trông rất giống thật.
Nhưng nếu bước tới và chạm tay vào, sẽ biết rằng họ đều được làm bằng nhựa.
Người đẹp da ngăm đột nhiên vỗ hai tay vào không trung, lúc này dường như có thứ gì đó được kích hoạt.
Nhưng điều kỳ lạ là văn phòng vẫn không có nhiều thay đổi, mọi thứ vẫn như bình thường.
Không lâu sau, Hứa Mộc Tình bất ngờ che lấy đôi môi đỏ mọng gợi cảm, dường như cô đã phát hiện ra một điều rất thú vị.
Thấy Hứa Mộc Tình vội vàng duỗi ngón tay chỉ về phía chiếc bàn ở phía trước bên phải: "Nhìn xem! Có một bông hoa lạ mọc ở đó".
Mọi người quay đầu nhìn sang, chỉ thấy trên bàn làm việc mọc lên một bông hoa rất thú vị.
Ở giữa những cánh hoa này, có một cô gái trông rất xinh xắn lơ lửng.
Mà đằng sau cô gái nhỏ này có một đôi cánh trông giống như bướm vậy.
"Oa, đây là cái gì?"
Hứa Hạo Nhiên bước nhanh về phía trước, khi cậu ta đưa tay chạm vào cô gái nhỏ có đôi cánh bướm, cô ấy đã bay lên.
Hơn nữa còn bay xung quanh Hứa Hạo Nhiên, cuối cùng đáp nhẹ xuống đầu Hứa Hạo Nhiên.
Thứ này trông rất giống thật, nhưng khi Hứa Hạo Nhiên đưa tay ra sờ thì phát hiện bàn tay của mình trực tiếp xuyên qua cơ thể cô ấy, cảm giác như chạm phải ma vậy.
Nhân viên nói với Hứa Hạo Nhiên: "Người bình thường không thể dùng tay chạm vào cô ấy. Bây giờ cậu phải đeo thứ này vào".
Sau đó, có một nhân viên đã lấy một chiếc đồng hồ nhìn rất đẹp mắt, giống với những chiếc đồng hồ thông minh đang bán trên thị trường ra.
Đồng hồ thông minh vừa được Hứa Hạo Nhiên đeo vào, đã bắt đầu hoạt động ngay lập tức.
Ngay sau đó, mọi người phát hiện trang phục của Hứa Hạo Nhiên liền thay đổi.
Ban đầu, Hứa Hạo Nhiên chỉ mặc quần áo bình thường, nhưng bây giờ Hứa Hạo Nhiên lại mặc một bộ quần áo cổ trang!
Hơn nữa, bộ đồ này rất đẹp, nhìn như làm bằng lụa.
Người đẹp có làn da ngăm giải thích với Hứa Mộc Tình: "Chúng em đã tham khảo tất cả trang phục cổ đại của Hoa Hạ".
"Nhìn chung, trang phục của triều đại nhà Minh ở Hoa Hạ là đẹp nhất, đơn giản và thiết thực".
"Mặc dù nhà Đường thịnh vượng và hùng mạnh nhất, nhưng quần áo của người dân nhà Đường quá phức tạp và bất tiện, vì vậy chúng em cuối cùng quyết định phương án này".
Chỉ cần là con gái, không có ai là không yêu cái đẹp, Hứa Mộc Tình cũng vậy.
Hứa Hạo Nhiên vốn là người lôi thôi, luộm thuộm, bỗng chốc trở thành anh soái ca trên TV sau khi khoác lên mình bộ quần áo điển trai thời nhà Minh, điều này khiến Hứa Mộc Tình cảm thấy bất ngờ và ghen tị.
Hứa Mộc Tình hỏi người đẹp có làn da ngăm đen: "Quần áo của phụ nữ cũng là quần áo của thời nhà Minh sao?"
Người đẹp có làn da ngăm cười nhẹ nói: "Vì phụ nữ rất thích làm đẹp nên chúng em đã chuẩn bị rất nhiều bộ đồ khác nhau. Chị có thể tự chọn những thứ mình thích".
"Nếu trò chơi thực sự được đưa vào sử dụng, những bộ trang phục này là thứ game thủ sẽ cần phải mua, hoặc là vật liệu kiếm được trong game".
"Nếu không muốn đi kiếm thì bỏ tiền ra mua là được".
Raven vội hỏi: "Cô định bán một bộ trang phục như vậy trong game với giá bao nhiêu?"
"Quần áo càng đẹp sẽ càng đắt. Một bộ quần áo thành phẩm có lẽ sẽ được bán với giá 20.000 nhân dân tệ".
"Đây chỉ là quần áo trung bình mà thôi. Nếu là quần áo đỉnh cấp, trăm ngàn cũng không mua được".
Hứa Mộc Tình và Raven nhìn nhau, khẽ há miệng.
Một bộ trang phục trong game có giá hàng trăm nghìn, nếu cứ để như thế này chẳng phải là ăn nên làm ra sao?
Tuy nhiên, Hứa Hạo Nhiên, người đã chơi game, cảm thấy rằng Hứa Mộc Tình và Raven hơi quê.
Lúc này cậu ta đang ngồi trên ghế, vắt chéo chân, mỉm cười: "Em nói chứ, đấy là vì mọi người không chơi game thôi".
"Các chị không biết những game thủ bình thường tiêu hàng chục nghìn mỗi năm à".
"Chưa kể đến mấy tên lắm tiền. Họ chơi đại một trò chơi thôi cũng tiêu hàng trăm nghìn một tháng đấy".
Lúc này Hứa Hạo Nhiên đã giơ tay lên, ban đầu tay Hứa Hạo Nhiên xuyên qua cô gái nhỏ có đôi cánh bướm trên đầu.
Nhưng lúc này, cậu ta đã có thể dùng tay nâng cô gái nhỏ lên.
"Oa, đây là tình huống gì vậy, đụng được vào rồi này? Ôi, cơ thể của cô ấy thật mềm mại!"
Chương 884: Thế Giới Mới
Đúng lúc này, cô gái nhỏ dùng chân trần đạp vào lòng bàn tay Hứa Hạo Nhiên.
Có thể thấy từ biểu hiện của Hứa Hạo Nhiên, cậu ta có thể trực tiếp cảm nhận được bàn chân của cô gái nhỏ đang chạm vào lòng bàn tay mình.
Người đẹp có làn da ngăm đen giải thích với Lý Phong và Hứa Mộc Tình rằng: "Chiếc đồng hồ này có kết nối đến thần kinh của người đeo".
"Nó không chỉ có thể chạm vào mọi thứ chúng em làm ra, mà thậm chí còn có thể hái một quả trên cây và cho vào miệng để cắn".
"Hơn nữa, còn có thể cảm nhận được tất cả những mùi vị mà loại quả này mang lại".
“Không nói quá đấy chứ”, Hứa Hạo Nhiên dường như không tin.
Đúng vào lúc này, trong chậu hoa trong phòng làm việc có một chậu cây nhỏ lớn lên nhanh chóng, chậu cây nhỏ này giống như một cây quất, cho ra nhiều quả có màu sắc rất rực rỡ.
Hứa Hạo Nhiên bước tới, chọn đại một quả rồi ném vào miệng.
Cậu ta vốn không tin thứ này có thể dùng răng cắn, thế nhưng vừa cắn một cái, cậu ta đơ cả người! Hai con mắt mở to!
Sau đó, Hứa Hạo Nhiên đột nhiên mở miệng nhả ra thứ trong miệng: "Oa! Mẹ ơi, thứ này chua quá!"
Sau khi Hứa Hạo Nhiên nhả ra, chúng nhanh chóng hóa thành khói nhẹ trong không khí rồi tản ra.
Sau khi nhận ra cảm giác mà trò chơi này mang lại cho mình, Hứa Hạo Nhiên có vẻ vô cùng ngạc nhiên: "Chị, anh rể, thứ này thật sự quá tuyệt vời".
"Nếu trò chơi này ra mắt. Tập đoàn chúng ta chắc chắn sẽ thu được siêu lợi nhuận".
"Hơn nữa, đối với tất cả các game thủ mà nói, kể từ bây giờ, họ sẽ không bao giờ chơi các trò chơi khác nữa".
"Chỉ riêng trò chơi này thôi cũng có thể thay đổi hoàn toàn cuộc đời của họ".
"Đặc biệt là đối với những người dân dưới đáy xã hội, họ có thể kiếm tiền từ trò chơi này!"
Lời nói của Hứa Hạo Nhiên ngay lập tức thu hút những suy nghĩ khác của Hứa Mộc Tình.
Hứa Mộc Tình nhanh chóng hỏi người đẹp da ngăm: "Nhưng chúng ta đang ở trong không gian đặc biệt như này".
"Mặc dù có thể nhìn thấy và vươn tay chạm vào, nhưng người bình thường đến phòng chúng ta để chơi game là điều không thể".
Người đẹp da ngăm mỉm cười chỉ lên bầu trời xanh ngoài cửa sổ: "Giám đốc, em nghĩ chắc chị biết là toàn bộ đất nước chúng ta về cơ bản đã được phủ sóng bởi mạng 5G, mạng 6G đã được thử nghiệm trên nhiều lĩnh vực".
"Nói cách khác, có mạng không dây ở mọi ngóc ngách trong cuộc sống của chúng ta. Người dân có thể cầm điện thoại di động trong công viên hoặc trong ngõ, hay hành lang hoặc bất cứ nơi đâu".
"Chỉ cần có mạng không dây, là có thể chơi trò chơi này, nhưng còn cần một công cụ khác".
Nói rồi, người đẹp da ngăm nhận lấy cặp kính từ tay một nhân viên bên cạnh.
Chiếc kính có vẻ ngoài không khác gì những chiếc kính cận mà mọi người thường mua.
Sau khi Hứa Mộc Tình đeo cặp kính vào, cô liếc nhìn xung quanh và nói với người đẹp da ngăm: "Không có gì khác biệt cả".
Người đẹp da ngăm cười mà không nói lời nào, cô ấy chỉ đưa tay chỉ sang cửa sổ bên cạnh.
Khi Hứa Mộc Tình nhìn ra ngoài cửa sổ, cô đột nhiên kinh hãi che miệng.
"Rồng!"
Hứa Mộc Tình kinh ngạc kêu lên.
Thậm chí, cô còn lập tức trốn sau lưng Lý Phong, bởi vì lúc này, Hứa Mộc Tình đã nhìn thấy một thế giới hoàn toàn khác qua cặp kính.
Vào lúc này, bên ngoài cửa sổ của họ, có một con rồng vàng năm móng rất lớn đang bay lượn.
Lý Phong cũng tò mò, liền đeo cặp kính trên tay nhân viên công tác lên.
Giờ phút này, cho dù đang đứng ở đỉnh cao của nhân loại, Lý Phong, người đã gần như thống trị thiên hạ, cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.
Bởi vì ngay cả bản thân Lý Phong cũng chưa từng nhìn thấy một thế giới như vậy.
Hai người bước ra ngoài cửa sổ nhìn những tòa nhà cao tầng mà họ đã quen thuộc.
Những tòa nhà bê tông cốt thép này vẫn không thay đổi, ngoài đường tấp nập xe cộ qua lại, dòng người hối hả.
Tuy nhiên, trong môi trường mà mọi người hoàn toàn quen thuộc, có một số đồ vật và hình ảnh chỉ tồn tại trong trí tưởng tượng.
Ví dụ như trên đầu xe buýt có một con chó béo, bề ngoài của con chó này là một con chó nông thôn rất bình thường của Hoa Hạ.
Tuy nhiên, điều làm cho nó khác biệt là nó có một đôi cánh thiên nga trên lưng!
Cách đó không xa còn có một tòa nhà cao, đã bị dây leo phủ kín từ dưới lên trên, cả tòa nhà cao này đều là những bông hoa đủ màu sắc.
Có hoa mẫu đơn, hoa hồng, hoa lăng tiêu, và nhiều loài hoa mà Lý Phong đã từng thấy nhưng không thể gọi tên.
Cởi kính ra, thế giới đã trở lại như cũ, người đẹp da ngăm bước đến chỗ đám người Lý Phong giải thích: "Thông qua cặp kính và đồng hồ này, game thủ có thể nhìn và chạm vào một thế giới game hoàn toàn mới".
"Dù là otaku, họ cũng phải ra khỏi nhà và bước vào xã hội".
"Họ cũng phải chen chúc trên xe buýt như những người bình thường, đi đến một điểm đến, và chiến đấu với quái vật. Làm một nhiệm vụ, hoặc chạy ra sông để bắt một con cá bằng cần câu".
"Triết lý của chúng em là làm mọi thứ trong trò chơi phù hợp hoàn toàn với cuộc sống thực. Đây là ý nghĩa thực sự của trò chơi Tạo Kỷ Nguyên Mới".
Lý Phong và Hứa Mộc Tình nghe xong liền đưa mắt nhìn nhau.
Hứa Mộc Tình vốn rất thận trọng với việc đầu tư, vỗ bàn nói: "Bộ phận của các em muốn tiền có tiền, muốn người có người. Ba ngày sau, trò chơi sẽ chính thức chạy thử!"
Hứa Mộc Tình vừa dứt lời, các nhà phát triển trò chơi đều lộ ra vẻ rất phấn khích.
Đối với họ, nếu có được sự công nhận của ban lãnh đạo thì tất cả những nỗ lực và cố gắng của họ trong giai đoạn vừa qua là rất đáng giá.
Lúc này, Hứa Hạo Nhiên đột nhiên nói: "Đúng rồi, tôi có thể mạo muội hỏi một câu không, trong trò chơi này có đồ họa gì đặc biệt đáng sợ không?"
Người đẹp da ngăm gật đầu cười và nói: "Chúng tôi sẽ vẽ một số cảnh kinh dị cho những người yêu thích kinh dị, thích phiêu lưu và yêu thích những cảnh kinh khủng cho từng khu vực".
"Xét cho cùng, đối với tất cả mọi người, nơi nào có thiên đường, ắt hẳn sẽ có địa ngục".
Hứa Hạo Nhiên đột nhiên rất cao hứng: "Có thể cho tôi xem được không?"
Người đẹp da ngăm lập tức vỗ tay, đột nhiên, bầu không khí và môi trường của toàn bộ văn phòng thay đổi rất nhiều.
Những bông hoa rất đẹp và tươi sáng đó nhanh chóng khô héo, cô gái bướm chạy nhảy trên vai Hứa Hạo Nhiên cũng biến mất.
Môi trường tưởng như trong lành sạch sẽ bỗng trở nên vô cùng bẩn thỉu và lộn xộn, trên tường xuất hiện nhiều dấu tay đẫm máu, mặt đất dưới chân cũng máu me đầm đìa.
Chương 885: Hứa Hạo Nhiên lao đầu vào chỗ chết
Đúng lúc này, có một cái gì đó đột nhiên xuất hiện ở văn phòng giám đốc bộ phận bên cạnh.
Cơ thể của người đó xiêu vẹo, tay buông thõng tự nhiên, đầu tóc rối bù, quần áo xộc xệch.
Đây là một phụ nữ, nhưng trông cô ta giống như đã lâu không tắm.
Người phụ nữ bước đến cửa, đột ngột dừng lại, quay đầu lại từ từ.
Ngay lúc cô ta quay đầu lại, Hứa Mộc Tình lập tức hét lên một tiếng rồi trực tiếp trốn sau lưng Lý Phong.
Bởi vì đây là một nữ thây ma.
Người Hoa Hạ có thể không biết về thây ma, nhưng chúng rất nổi tiếng ở Mễ.
Dù sao thì, thây ma đã tồn tại trên truyền hình, phim ảnh và các tờ báo, tạp chí khác nhau của Mễ trong hơn bảy mươi năm.
Theo quan niệm truyền thống, thây ma là con người bị nhiễm một loại virus nào đó, tuy não đã chết nhưng ý thức vẫn bị virus chiếm giữ hoàn toàn, virus sẽ thúc đẩy cơ thể người tấn công người sống để đạt được mục đích sinh sôi.
Điều khủng khiếp của một thây ma nằm ở khả năng lây lan của nó, chỉ cần bị thây ma đụng phải và xuất hiện vết thương, thì người này sẽ trở thành giống hệt thây ma chỉ sau hai giờ.
Một thành phố với dân số vài triệu người có thể sẽ bị lây nhiễm trong vòng chưa đầy nửa ngày.
Sau khi nữ thây ma phát hiện ra Hứa Hạo Nhiên, cô ta đột nhiên gầm lên.
Cô ta vốn rất chậm chạp, lập tức chạy hết tốc lực, Hứa Hạo Nhiên sửng sốt, xoay người bỏ chạy.
Văn phòng ở đây có hình dạng như một tổng thể.
Hứa Hạo Nhiên đã bị thây ma nữ trong văn phòng truy đuổi, chạy hết vòng này đến vòng khác trước mặt đám người Lý Phong.
"Mỹ nhân, đại mỹ nhân châu Phi, cô nghĩ cách giúp tôi đi, cái thứ này cứ một mực đuổi theo tôi, tôi có bị cô ta cắn chết không?"
Người đẹp có làn da ngăm đen cười nói: "Trong trò chơi này, chúng tôi thiết kế nó liên hệ với dây thần kinh. Cậu có thể cảm nhận được cay đắng ngọt bùi của các loại trái cây trong trò chơi. Tương tự, nếu ai đó tấn công, cậu cũng có thể cảm nhận được sự đau đớn".
"Nhưng loại đau này có thể do chính cậu đặt ra. Nó được chia thành ba cấp độ, mạnh, trung bình và yếu. Nếu mạnh, cậu sẽ cảm nhận được 100% cơn đau".
"Nếu cậu bị đánh gục bằng nắm đấm trong game, thì cảm giác cũng giống như ngoài đời vậy".
"Nếu là yếu, thì sẽ không đau lắm. Nhưng là một nhà phát triển game, cá nhân tôi khuyên cậu nên chọn cái mạnh".
"Bởi vì chỉ bằng cách này, mới có thể thực sự trải nghiệm sức hấp dẫn của trò chơi này, đồng thời bản thân cũng có thể phát triển trong trò chơi".
"Tôi biết, tôi biết, nhưng bây giờ cô có thể tìm cách chặn nó lại cho tôi được không? Hiện tại tôi không có trang bị gì trong tay cả".
Ngay khi Hứa Hạo Nhiên vừa dứt lời, liền nghe thấy Lý Phong nói: "Em lấy một cái ghế bên cạnh mà đánh đi".
Lý Phong nói xong, Hứa Hạo Nhiên quay đầu nhìn sang, phát hiện trong văn phòng này tuy rằng mọi thứ đều giống như một văn phòng bình thường.
Nhưng trong đó luôn có một ít đồ vật đặc biệt, lúc này nhìn qua, những thứ này dường như phát ra một tia sáng trắng rất mờ ảo.
Hứa Hạo Nhiên trực tiếp nhấc một chiếc ghế phát ra ánh sáng trắng mờ ảo bên cạnh lên.
Cậu ta đập ghế về phía nữ thây ma.
Kết quả, nữ thây ma trực tiếp bị cậu ta đánh bại, ngay sau đó, nữ thây ma chậm rãi biến mất ở trước mặt mọi người.
Cô gái da ngăm vỗ tay, môi trường đột nhiên trở lại như cũ.
Cô ấy cười và nói: "Cậu Hứa Hạo Nhiên đã trải qua sự hấp dẫn của trò chơi của chúng tôi rồi".
Lý Phong hỏi người đẹp da ngăm: "Trò chơi này không có gì đặc biệt đẫm máu chứ. Ví dụ như dùng dao chém quái vật sẽ không có máu và nội tạng chảy ra chứ".
Người đẹp da ngăm lắc đầu: "Mặc dù chúng em có ý tưởng này trong quá trình phát triển, cũng có rất nhiều game thủ rất tâm đắc với những cảnh đẫm máu như vậy".
"Nhưng với điều kiện trò chơi của chúng ta mở cửa cho cả nước và thậm chí toàn thế giới".
"Vì vậy, chúng em đặc biệt chặn những hình ảnh này".
"Nếu ai đó cầm một con dao trong quá trình chiến đấu với quái vật, anh ta có thể cảm nhận rõ ràng rằng con quái vật trở nên yếu đi, sau khi bị chém, con quái vật sẽ trực tiếp biến mất thay đổ máu ngã gục xuống đất".
Lý Phong khẽ gật đầu: "Được rồi, chúng ta bắt đầu chạy thử ngay đi".
Ngay sau đó, trò chơi mang tên "Thế giới mới" này bắt đầu được công bố rộng rãi trên tất cả các phương tiện thông tin đại chúng.
Lúc đầu tuyên truyền, người nhìn thấy theo phản xạ sẽ nghĩ đây là một trò chơi lừa đảo tiền bạc, trên đời này làm sao lại có một trò chơi thực tế đến như vậy?
Nhưng ngay sau đó, phiên bản chạy thử đã bắt đầu.
Bản thử nghiệm mở của trò chơi này là để chọn 5.000 người từ đăng ký trực tuyến trên toàn quốc.
Kính và đồng hồ cho 5.000 người, cả hai đều được tặng miễn phí.
Giá thị trường của hai thứ này không quá đắt, hơn nữa chúng được bán riêng.
Kính là năm trăm tệ, giá không chênh lệch bao nhiêu so với kính cận thị thông thường bán ở cửa hàng mắt kính.
Còn đồng hồ đeo tay thì đắt hơn, lên tới 1.200 tệ.
Nguyên lý của công ty trò chơi rất đơn giản, người mua kính, thì có thể không chơi game, chỉ quan sát một thế giới hoàn toàn mới qua kính.
Bởi vì thế giới game này ngoài việc tạo ra không khí chiến đấu, chém giết thì cũng sẽ có một khu vực rất thích hợp để giải trí và thư giãn.
Ví dụ, nếu một người đeo kính này đến công viên, thì có thể nhìn thấy những khung cảnh và hình ảnh chưa từng thấy chỉ bằng cách ngồi trên một chiếc ghế trong công viên.
Nói cách khác, người ta có thể bị si mê ngay cả khi chỉ ngồi trên ban công của mình, nhìn lên bầu trời trên đầu và nhìn phong cảnh ở phía xa.
5.000 game thủ trên cả nước đều chơi game với tâm lý vui là chính, vì dù sao cũng không mất tiền.
Tuy nhiên, khi họ đeo kính và đồng hồ vào, tất cả đều chết lặng.
Sau đó, ở hàng chục thành phố trên khắp đất nước, luôn có hai hoặc ba người la hét trên đường phố, họ trông rất thích thú.
Họ bước đi lắc lư, hoặc không có gì trong tay, nhưng họ dường như đang cầm một thứ gì đó, chém bừa vào không trung.
Sau đó, còn vừa chạy vừa la hét, như thể có thứ gì đó khủng khiếp đang đuổi theo mình.
Từ từ, ngày càng có nhiều người chú ý đến.
Trong số những người này, tất nhiên có cả Hứa Thiên Tứ.
Lúc này, Hứa Thiên Tứ đang ngồi thoải mái trong phòng tổng thống của khách sạn Hilton, với hai người đẹp gợi cảm đang phục vụ anh ta.
Một người đàn ông mặc đồ đen đứng bên cạnh Hứa Thiên Tứ, trên tay cầm một cặp kính và một chiếc đồng hồ.
Anh ta lấy cái này từ một người chơi của Lăng Tiêu.
Chương 886: Mua dây buộc mình
Hứa Thiên Tứ lấy kính trong tay người đàn ông mặc đồ đen rồi đeo lên.
Kết quả anh ta phát hiện mình chẳng nhìn thấy gì, cặp kính này cũng không khác gì so với cặp kính thông thường.
Hứa Thiên Tứ khẽ cau mày, hỏi người đàn ông mặc đồ đen: “Chuyện gì thế này, tại sao tôi không thấy thứ được đề cập đến trong quảng cáo?”
Trước khi người mặc đồ đen kịp trả lời, đột nhiên có một người xuất hiện trước mặt Hứa Thiên Tứ.
Người này giống như một tiên nữ thời cổ đại, cô ấy không chỉ xinh đẹp mà mỗi một bộ phận trên người đều có thể nói rằng rất hoàn hảo.
Cô ấy mặc bộ đồ cổ trang, phiêu dạt bay bổng, lúc này trên mặt mang theo một nụ cười vô cùng ôn nhu, nhẹ nhàng nói với Hứa Thiên Tứ: “Người chơi thân mến!”
“Kính và đồng hồ công ty chúng tôi bán ra là loại dùng một lần”.
“Khi người chơi đeo kính và đồng hồ lên, sẽ được kết nối với DNA của người chơi ấy”.
“Nếu như anh lấy đồ của người khác, xin vui lòng trả lại, bởi vì ở trong tay người khác hai đồ vật này cũng không có tác dụng gì, cám ơn anh đã hợp tác”.
Nói xong, cô gái đẹp tựa tiên nữ này liền biến mất.
Hứa Thiên Tứ đập mạnh kính xuống đất, lạnh lùng hừ một tiếng: “Không ngờ tập đoàn Lăng Tiêu này cũng ra gì đấy, lại có thể phát triển một hệ thống trò chơi lợi hại như vậy, kết nối được với DNA của con người”.
“Chậc chậc chậc, nếu đã như vậy thì lấy trộm cũng chẳng có ích gì”.
Người đàn ông mặc áo đen nói với Hứa Thiên Tứ: “Chủ nhân, vậy tôi sẽ đến tập đoàn Lăng Tiêu để cướp cho anh một bộ mới”.
Hứa Thiên Tứ vẫy tay, cười nói: “Không cần đâu, dù sao thời gian thử nghiệm cũng chỉ có bốn năm ngày”.
“Sau bốn năm ngày, trò chơi của bọn họ sẽ chính thức ra mắt, đến lúc đó, những thứ như vậy sẽ có mặt ở khắp nơi”.
Hứa Thiên Tứ lại hỏi: “À đúng rồi, Amoxi đã ra tay chưa?”
Người đàn ông mặc đồ đen lắc đầu nói: “Amoxi có vẻ rất quan tâm đến trò chơi này. Hình như anh ta đang cùng Lý Phong đắm chìm trong đó”.
Hứa Thiên Tứ sững sờ một lúc, anh ta đột nhiên nhớ ra: “Đúng rồi, nghe nói Amoxi này từ nhỏ đã rất thích chơi game”.
“Nhưng những trò chơi bình thường anh ta đều đã chơi chán rồi, vì vậy nên mới cố tình làm ra những thứ ghê tởm đẫm máu đó”.
“Như vậy cũng hay, để đám người Lý Phong đó tự nhốt mình rồi chết trong trò chơi do chính bọn họ tạo ra cũng là một chuyện tốt”.
“Đúng vậy, hay lắm. Bây giờ cậu chủ chỉ cần ngồi làm khán giả quan sát đám người Lý Phong đó chết như thế nào thôi!”
Bản chạy thử của trò chơi thế giới mới nhanh chóng nhận được phản hồi rất tích cực, vô số người đại diện tới để bàn bạc về việc mua bản quyền trò chơi này.
Tuy nhiên, tập đoàn Lăng Tiêu lại tung ra một quả bom tấn, trò chơi này không cần nhà phân phối, chỉ cần có mạng và mang theo hai sản phẩm do tập đoàn Lăng Tiêu phát triển là có thể dễ dàng chơi được trò chơi tạo kỷ nguyên mới này.
Vì vậy, các trò chơi khác đều bị dạt hết sang một bên.
Bình thường, một trò chơi yêu cầu một nhóm vận hành và lập kế hoạch để xây dựng đúng xu hướng phổ biến hiện giờ.
Nhưng trò chơi Thế Giới Mới này hoàn toàn không cần điều đó, nó tốt hay xấu mọi người chỉ cần nhìn qua là biết.
Hơn nữa, trò chơi này tuyệt đối không hề đơn giản, nếu như muốn chơi đòi hỏi rất nhiều sự kiên trì, trước hết là phải theo kịp thể lực.
Mà Lý Phong và Hứa Mộc Tình cũng gia nhập hàng ngũ. Bây giờ gia đình Lý Phong đang ăn cơm trong nhà, trong gia đình, Lý Phong, Hứa Mộc Tình, Hứa Hạo Nhiên và Tina đều đã đeo kính lên. Trên tay mỗi người cũng đeo một chiếc đồng hồ trông vô cùng tinh tế.
Với tư cách là chủ tịch hội đồng quản trị, Hứa Hiếu Dương biết rằng trò chơi này hiện đang rất hot, nhưng ông ấy không ngờ rằng bốn đứa con trong nhà mình cũng đang chơi trò này.
Ông ấy đã khá lớn tuổi rồi và cũng không có hứng thú với game nên cũng không biết quá nhiều về nó.
Như khi Hứa Hiếu Dương quay đầu nhìn về phía nhà bếp, ông ấy thấy Liễu Ngọc Phân, người bằng tuổi mình cũng đang đeo kính và đồng hồ giống Lý Phong, bê một đĩa thức ăn lên.
Liễu Ngọc Phân nói với Lý Phong: “Mau ăn đi, còn mười phút nữa là bắt đầu rồi”.
Hứa Hiếu Dương ngẩn người, ông ấy vội vàng hỏi: “Cái gì bắt đầu cơ, phim truyền hình à?”
“Bây giờ có bộ phim truyền hình nào mà có thể khiến cả gia đình chúng ta cùng ngồi quây quần trước tivi được à?”
Nghe thấy câu hỏi của Hứa Hiếu Dương, Hứa Hạo Nhiên vừa ăn vừa cười nói: “Bố thân yêu à, bố đợi bọn con một chút, sắp phải đi làm nhiệm vụ rồi, chỉ còn mười phút nữa thôi”.
Hứa Hiếu Dương vội vàng hỏi: “Nhiệm vụ gì thế?”
“Nói với bố bố cũng chả hiểu được”, Hứa Hạo Nhiên xua tay.
Nhìn thấy con trai như vậy, thân là một người bố, ông ấy cảm thấy có chút hụt hẫng.
Nếu như chỉ mấy đứa trẻ như này thì không sao, nhưng mà Liễu Ngọc Phân là mẹ, bà ấy cũng bao nhiêu tuổi rồi, sao lại có thể chơi mấy thể loại trò chơi giống với mấy đứa trẻ được chứ?
Tuy nhiên, Hứa Hiếu Dương không biết rằng trong trò chơi Liễu Ngọc Phân chính là người high nhất.
Ban đầu, khi đám người Lý Phong chơi bản thử nghiệm, bọn họ chỉ đơn giản là vui vẻ chơi một chút thôi.
Nhưng vì bây giờ số người chơi vẫn còn quá ít, nên không cách nào tạo thành trào lưu lớn được, nên bọn họ phải tiếp tục thử nghiệm.
Mà thời gian gần đây, Liễu Ngọc Phân đã cảm thấy khá chán, chi nhánh nhà hàng của tập đoàn Lăng Tiêu đã được giao cho quản lý mới rồi, bà ấy lại quay về nhà trở thành một bà nội trợ.
Mà bây giờ các con đều rất bận, bà ấy không biết nên nói chuyện gì với Hứa Mộc Tình.
Bà ấy chỉ thuận miệng nhờ Raven chuẩn bị một cặp kính cho bà ấy, không xem thì không biết, vừa xem thì bị dọa một phen hết hồn, Liễu Ngọc Phân rất nhanh đã thích ứng được với môi trường trong game, và bà ấy cũng đeo đồng hồ vào.
Phải biết rằng, bây giờ Liễu Ngọc Phân là người có năng lực đặc biệt nhất.
Con dao làm bếp trong tay bà ấy vung nhanh gấp đôi con dao sắc bén trong tiểu thuyết võ hiệp.
Người bình thường thường mất hàng chục giây, thậm chí một hai phút để cắt một củ cà rốt.
Nhưng khi củ cà rốt đến tay Liễu Ngọc Phân, bà ấy chỉ mất ba giây để cắt nó thành từng lát, và mỗi lát chỉ mỏng hai milimet!
Khả năng này của Liễu Ngọc Phân có thể sử dụng được ở trong trò chơi. Như vậy, Liễu Ngọc Phân chơi một cách rất thuần thục, như thể được quay về thời tuổi trẻ.
Liễu Ngọc Phân đắm chìm trong trò chơi, nhưng trò chơi này sẽ không khiến mọi người hoàn toàn nghiện nó, bởi vì nó cũng đang được chơi ở ngoài đời thực.
Nhiều lúc, nhiệm vụ mà Liễu Ngọc Phân nhận được chính là nấu ăn tại nhà.
Chính vì điều này mà đồ ăn Liễu Ngọc Phân nấu trong thời gian gần đây đặc biệt thơm ngon, có thể nói là đủ loại màu sắc, đủ loại hương thơm. Món ăn như thế nào cũng có thể làm ra được.
Chương 887: Tinh thần đoàn đội
Hứa Hiếu Dương không nói nữa, sau khi ăn cơm xong ông ấy cầm báo ngồi xuống sofa.
Ông ấy còn tưởng rằng Lý Phong sẽ đưa đám người Liễu Ngọc Phân ra ngoài để thực hiện một số nhiệm vụ, nhưng không ngờ những người này lại đắm chìm trong thế giới ảo của bọn họ.
Hơn nữa, lúc này, bọn họ đều đang đối mặt với kẻ thù, như thể đang chiến đầu với một nhân vật cực kỳ nguy hiểm.
Hứa Hiếu Dương càng lúc càng tò mò nhìn ngó xung quanh, ông ấy không nhịn được liền đi tới bên cạnh Lý Phong.
Trong chiến đội, Lý Phong luôn diễn vai quân sư, anh không tự mình ra tay, vì dù sao chỉ cần Lý Phong ra tay, quái vật gì cũng khỏi phải đánh, một mình anh có thể xử lý được hết.
Hứa Hiếu Dương đi tới bên cạnh Lý Phong, cùng chưa kịp nói gì, Lý Phong đột nhiên đưa tay ra nắm nhẹ thứ gì đó trong không trung.
Sau đó, Lý Phong lấy một cặp kính đưa cho Hứa Hiếu Dương ở bên cạnh.
Chiếc kính này giống hệt như kính mà Lý Phong đang đeo, Hứa Hiếu Dương không nhịn được tò mò lập tức đeo kính vào.
Lúc vừa đeo kính vào, Hứa Hiếu Dương có chút choáng váng, cảm giác như thế giới đang xoay tròn.
Nhưng chẳng bao lâu, Hứa Hiếu Dương đã thích ứng được.
Sau đó, hai mắt ông ấy mở to, sững sờ nhìn mọi thứ trước mặt.
Bởi vì lúc này, trong sân biệt thự của bọn họ xuất hiện một bóng người cao hơn ba mét!
Người đàn ông này giống như một cao thủ võ lâm huyền thoại, trên tay cầm một con dao, cơ bắp cuồn cuộn bùng nổ, trên mặt có vài vết sẹo, trông rất hung ác.
Đồng thời, bên cạnh người đàn ông cao ba mét này còn có năm đệ tử.
Chiều cao của những người này ngang với người bình thường nhưng trông bọn họ cũng không dễ động vào.
Lúc này, Lý Phong nói với Hứa Hạo Nhiên: “Hạo Nhiên, em xử lý hai người bên trái, chú ý phương thức tấn công của bọn họ, hai người này dùng phương thức công kích, đừng để bọn họ hợp tác với nhau, em phải đi vòng quanh trong suốt quá trình chiến đấu”.
“Tình Tình và mẹ sẽ đối phó với hai cung thủ ở bên phải, lợi thế của cung thủ nằm ở khả năng tấn công tầm xa, nhưng bây giờ bọn chúng đều đang ở rất gần với chúng ta, hai người nhất định phải cẩn thận. Một khi bọn chúng kéo dây cung, các mũi tên bọn chúng bắn ra sẽ gây tử vong, nhớ chú ý đường đi nước bước, càng đi vòng xung quanh càng tốt”.
Khi Lý Phong vừa dứt lời, ba người Hứa Mộc Tình nhanh chóng di chuyển.
Lúc này, Hứa Hiếu Dương kinh ngạc phát hiện Hứa Hạo Nhiên gầm lên một tiếng đáng sợ, sau đó lập tức thay bộ quần áo trên người.
Lúc này, Hứa Hạo Nhiên mặc một bộ áo giáo bằng da trông khá thô ráp, trên tay cầm một con dao bình thường.
Loại dao này nếu đặt trong ‘Tam quốc diễn nghĩa’ hoặc ‘Thủy hử’ thì chính là con dao mà mấy tên lính đứng bên cạnh các vị tướng quân hay cầm.
Nếu so sánh thì quần áo của Hứa Mộc Tình và Liễu Ngọc Phân trông đẹp hơn một chút, bọn họ mặc trang phục chỉ dành riêng cho phụ nữ cổ đại.
Đây cũng là lần đầu tiên Hứa Hiếu Dương nhìn thấy Liễu Ngọc Phân mặc đồ cổ trang, mặc dù đã có chút tuổi rồi nhưng bây giờ bà ấy trông rất có hương vị riêng.
“Lực Phách Hoa Sơn!”
Sau khi Hứa Hạo Nhiên gầm lên một tiếng, cậu ta nắm lấy con dao bằng cả hai tay và nhảy lên cao, sau đó chém mạnh về phía hai gã đàn ông.
Lúc đầu, bọn chúng chỉ đứng đó không nhúc nhích, nhưng khi Hứa Hạo Nhiên ra tay, hai người lập tức tấn công Hứa Hạo Nhiên cùng lúc.
Cách đánh này trông có vẻ hơi cứng nhắc và vụng về.
Nhưng Hứa Hạo Nhiên đã kịp thời hóa giải đòn tấn công của đối thủ, cậu ta đã chiến đấu rất kiên cường.
Ngược lại hai người Liễu Ngọc Phân và Hứa Mộc Tình có những đòn tấn công rất khác nhau.
Nghề nghiệp của Hứa Mộc Tình và Liễu Ngọc Phân khác nhau, trong mắt Hứa Hiếu Dương, cơ thể của Hứa Mộc Tình dường như đang phát ra một tia sáng trắng mờ mờ ảo ảo.
Lúc này, Hứa Mộc Tình đột nhiên vươn tay nắm lấy cây thường xuân mà cô trồng, cây thường xuân này lớn rất nhanh.
Tốc độ phát triển đã vượt xa giới hạn của thực vậy, lớn lên bằng tốc độ không thể nhìn thấy bằng mắt thường, cuốn vào cơ thể của hai cung thủ.
Sau đó, Liễu Ngọc Phân hét lên một tiếng, trên tay cầm một con dao làm bếp, giống như một đứa trẻ đang chơi đùa, băm về hai phía của hai cung thủ.
Liễu Ngọc Phân chặt xuống hai nhát, trên cổ của hai cung thủ xuất hiện những vết máu.
Sau đó, bọn chúng nhanh chóng biến thành làn khói xanh và tan biến trong không khí.
Hứa Mộc Tình nhanh chóng kết thúc cuộc giao đấu. Hứa Hạo Nhiên chiến đấu rất nỗ lực cuối cùng hai người đàn ông đó cũng tỏ ra mệt mỏi.
Ngay sau đó Hứa Hạo Nhiên gầm lên một tiếng.
Hứa Hạo Nhiên phi con dao trên tay lên thành một vòng tròn, chém nát hai người đó thành tro!
“Hi hi, bố ơi, con ngầu không?”, Hứa Hạo Nhiên cười nhăn nhở hỏi Hứa Hiếu Dương.
Tuy nhiên, ngay khi Hứa Hạo Nhiên quay đầu khoe khoang với bố, boss lớn lúc đầu không động đậy gì cuối cùng đã ra tay.
Boss lớn này không phải là hình mẫu, thân hình cao hơn ba mét, lúc này gã đột nhiên tóm lấy con dao bằng bạc.
Con dao trong tay gã cực kỳ lớn, gã cầm dao bằng cả hai tay, bổ xuống người Hứa Hạo Nhiên.
Lúc này, Hứa Hiếu Dương không nghĩ được nhiều, là một người bố, theo bản năng ông ấy xông về phía Hứa Hạo Nhiên, hét lớn: “Mau chạy đi!”
Lúc Hứa Hiếu Dương lao về phía Hứa Hạo Nhiên, Lý Phong đứng bên cạnh bắt đầu di chuyển.
Lý Phong chỉ khẽ động nhẹ, một luồng sáng lập tức xuất hiện sau lưng Hứa Hiếu Dương.
Anh nhanh chóng vươn tay, tóm lấy Hứa Hiếu Dương và Hứa Hạo Nhiên, trong nháy mắt, anh đã đưa bọn họ đến khu vực an toàn.
Lúc này cũng là lần đầu tiên Hứa Hiếu Dương nhìn thấy sự hợp tác của Liễu Ngọc Phân và Hứa Mộc Tình, dường như đây không phải là lần đầu tiên Hứa Hạo Nhiên gặp phải tình huống nguy hiểm như vậy.
Mặc dù là một người mẹ nhưng Liễu Ngọc Phân tỏ ra rất bình tĩnh, lúc này bà ấy hét lớn với Hứa Mộc Tình: “Con gái, con quấn chân nó, mẹ thắt cổ nó”.
Hứa Mộc Tình lập tức gật đâu, giữa hai tay Hứa Mộc Tình đột nhiên phát ra một luồng ánh sáng cực mạnh, sau đó cô nhanh chóng đặt hai tay xuống cỏ.
Lúc này, bãi cỏ dưới chân boss lớn vốn dĩ chỉ là một bãi cỏ bình thường với ngọn cỏ dài năm sáu phân.
Nhưng sau động tác của Hứa Mộc Tình, đám cỏ này bỗng chốc lớn nhanh như thổi, trong nháy mắt đã cao hơn nửa thước rồi.
Lớp cỏ này cũng như được tiếp thêm một luồng sinh khí mới, chúng nhanh chóng quấn lấy, cố định hai chân của boss lớn một cách vững vàng trên mặt đất.
Cùng lúc đó, một nhánh cây thường xuân chồm tới từ phía sau nhanh chóng cuốn lấy cánh tay phải của boss lớn.
Thấy cơ hội trước mắt, Liễu Ngọc Phân hét lớn: “Cơ hội tốt”, sau đó lập tức cầm con dao làm bếp xông lên.
Chương 888: Mày đã chết rồi đấy
Trên không trung lóe lên ánh dao xinh đẹp, cổ tay phải của đại boss trực tiếp bị Liễu Ngọc Phân chặt đứt, con dao trên tay cũng rơi xuống.
Con dao lớn dài vài mét đã biến thành một con dao bình thường sau khi rơi xuống đất.
Tuy nhiên, con dao lúc này đang lơ lửng cách mặt đất khoảng nửa mét, tỏa ra ánh sáng vàng.
Hứa Mộc Tình quay sang Tina và nói: "Tina, đến lượt em đấy!"
“Được!”, hai tay Tina rung nhẹ.
Sau đó, hai con dao trông rất sắc bén liền xuất hiện giữa hai lòng bàn tay cô ấy.
Hai con dao nhỏ được Tina phi ra rất chính xác, chúng đâm thẳng vào tròng mắt của tên đại boss với tốc độ cực nhanh.
Sau đó Lý Phong đứng tại chỗ, hai tay chậm rãi mở ra, làm tư thế như kéo cung.
Trong nháy mắt, một cây cung ngắn trông rất bình thường xuất hiện trong tay Lý Phong.
“Phập!”, dây cung rung lên, mũi tên nhanh chóng lao đi và xuyên qua cổ họng của đại boss với độ chính xác cao.
Ngay sau đó, đại boss thốt ra một tiếng hét rất quái dị, rồi nhanh chóng biến mất trong không trung.
Sau khi làm xong, tất cả mọi người bao gồm cả Hứa Hạo Nhiên đều được tắm trong ánh sáng vàng, trên khuôn mặt ai nấy đều hiện rõ biểu cảm thích thú.
Nếu so sánh, Lý Phong có vẻ thản nhiên hơn một chút, trong khi Hứa Hạo Nhiên thậm chí rõ ràng là làm lố hơn, như thể cậu ta vừa ‘xoạc’ xong vậy.
Sau khi Hứa Hạo Nhiên làm xong, cậu ta cười nói: "Ồ, cảm giác được thăng cấp thật tốt! Loại cảm giác này gây nghiện thật đấy, ai da! Mẹ, sao mẹ lại đánh con?"
Trước khi Hứa Hạo Nhiên nói xong, Liễu Ngọc Phân đã đi tới đá Hứa Hạo Nhiên một cái.
Liễu Ngọc Phân bên cạnh mắng như tát nước: "Thằng nhóc hôi hám này! Mẹ đã nói với mày bao nhiêu lần rồi, lúc đánh nhau thì đừng chỉ lo đùa nghịch".
"Làm thế mày sẽ liên lụy đến mọi người, mày có hiểu không? Nếu không có bố và anh rể thì mày đã chết rồi đấy".
Hứa Hạo Nhiên cười khúc khích, cậu ta đã quen bị Liễu Ngọc Phân đánh rồi, da mặt dày như tường thành.
Hứa Hạo Nhiên lúc này dường như đã nghĩ ra điều gì, quay đầu lại nói với Hứa Hiếu Dương: "Bố, tuy rằng công việc rất bận, nhưng cũng đừng quên giải trí".
"Bây giờ trò chơi này không chỉ tốt cho thể chất và tinh thần, nó còn có thể tăng thêm rất nhiều kiến thức".
"Hơn nữa, mọi người hợp tác với nhau còn có thể làm cho gia đình hòa thuận hơn, hay là bố tham gia cùng chúng con đi".
Hứa Hiếu Dương suy nghĩ một chút hỏi: "Bố có thể không?"
Hứa Mộc Tình bước, cười nói: "Bố, trong số rất nhiều người chơi đã đăng ký, người lớn tuổi nhất là một cụ ông tám mươi sáu tuổi đấy. Ông ấy làm được, tại sao bố không thể?"
Cùng lúc đó, ở một góc khác của Ninh Châu.
Có một anh chàng đẹp trai mặc đồ trắng bay phấp phới, dẫn theo hơn hai chục người, vây lấy một con gấu to bằng một chiếc xe tải lớn.
Khi những người này vây bắt con gấu khổng lồ, họ hành động một cách rất có trật tự, phối hợp rất khéo léo.
Có người cầm dao và khiên trên tay khi tham chiến.
Ở đằng xa, có người đang cầm cung tên.
Trên mặt anh chàng áo trắng nở nụ cười tươi rói, anh ta vẫy tay một cái, lập tức các thuộc hạ cùng xông lên.
Ngay sau đó, con gấu khổng lồ từ từ ngã gục xuống đất.
Trong khi con gấu khổng lồ đang trút hơi thở cuối cùng, chàng trai bất ngờ nắm lấy một thanh kiếm trên tay, đâm thẳng vào cổ họng con gấu khổng lồ với tốc độ không thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Con gấu gầm lên một tiếng, sau đó biến mất trong không khí.
Tuy nhiên, không giống như đội của Lý Phong, có rất đông người vây bắt tấn công con gấu khổng lồ, thế nhưng chỉ có người mặc áo trắng là được ánh sáng vàng bao quanh.
Có vẻ như những gì mà đám người bên cạnh anh ta vừa làm chỉ là việc vô ích, tất cả công lao đều thuộc về chàng trai mặc áo trắng.
Cảm nhận cảm xúc chưa từng có, chàng trai mặc đồ trắng từ từ tháo kính xuống.
Lúc này, Triệu Thành Lượng ở gần bước tới, anh ta đứng trước mặt người mặc áo trắng, nói với anh trai Triệu Thành Quang: "Anh trai, anh đã ở Ninh Châu mấy ngày rồi. Sao anh chỉ chơi game vậy? Không đi đối phó với Lý Phong đó à? "
Triệu Thành Quang nhìn em trai cười nói: "Đừng lo, Lý Phong này nhất định phải chết".
"Tuy nhiên, hai con nhỏ cạnh hắn có thể dùng được".
"Đặc biệt là con nhỏ tên Hứa Mộc Tình đó, không ai nghĩ rằng tập đoàn Lăng Tiêu lại tung ra chiêu lớn như vậy!"
"Tôi đã tự mình trải nghiệm trò chơi này rồi. Hiệu ứng của nó rất tốt, nó sẽ sớm phổ biến khắp cả nước và thậm chí là toàn thế giới. Đây sẽ là một tài sản cực kỳ khủng bố".
"Ngay cả những gia tộc uy tín đã tồn tại hàng thế kỷ cũng thèm nhỏ dãi".
Nghe anh trai mình nói vậy, thân là em trai, Triệu Thành Lượng cũng nắm chặt tay nói: "Anh trai! Cũng bởi vì chuyện này, chúng ta mới phải ra tay sớm hơn chút".
"Anh nhanh chóng tóm gọn Hứa Mộc Tình trong tay, sau đó khống chế toàn bộ tập đoàn Lăng Tiêu, để toàn bộ tập đoàn này trở thành sản phẩm của môn phái chúng ta".
"Với một số tiền lớn như vậy, chúng ta cũng thuận lợi hơn ở trong môn phái".
"Anh cũng có thể dùng tiền mua thêm bảo vật, công lực của anh mới có thể nâng cao được!"
Tuy nhiên, Triệu Thành Quang khẽ lắc đầu: "Trò chơi này vừa mới ra mắt. Ra tay vào lúc này rất thiếu khôn ngoan".
"Một khi chúng ta ra tay, chắc chắn sẽ khiến nội bộ tập đoàn Lăng Tiêu bị động".
"Lúc đó, cho dù có kiểm soát được Hứa Mộc Tình và toàn bộ gia đình cô ta, cũng sẽ không đạt được kết quả như chúng ta mong đợi".
Triệu Thành Lượng hỏi: "Vậy chúng ta phải làm gì bây giờ?"
Triệu Thành Quang cười nói: "Chờ thêm đi, đợi đến khi trò chơi này được hoàn thiện, hoàn toàn hòa nhập vào cuộc sống của người dân, thì hiệu quả sẽ vô cùng tốt".
"Mà gần đây, tôi phát hiện ra trong trò chơi, tôi cũng có thể hiểu được một số tư duy cốt lõi trong thực tế".
Triệu Thành Quang nhìn cậu em trai, giọng điệu dần trở nên nghiêm túc: "Thời gian này chú cũng điều chỉnh tâm trạng, rồi lập tức vào trò chơi này với tôi đi".
"Hứa Mộc Tình này khác với những người phụ nữ bình thường. Nếu muốn hoàn toàn chinh phục cô ta, thì không thể dùng những phương pháp cứng rắn trước kia được".
"Phải dùng cách mềm mỏng, từng bước xâm chiếm trái tim của cô ta, khiến cô ta ngoan ngoãn nằm sấp ở trước mặt tôi".
Triệu Thành Lượng hỏi: "Anh, anh định làm thế nào?"
"Trò chơi là nơi tốt nhất để đàn ông trở nên đẹp trai và phụ nữ thể hiện sự quyến rũ của họ. Chú nghĩ tôi sẽ làm thế nào?"
Ngừng một chút, Triệu Thành Lượng đột nhiên vỗ tay: "Anh, em hiểu rồi, em sẽ bảo đàn em cùng vào trò này ngay".
"Nếu hai anh em chúng ta thống trị thế giới trong trò chơi, sẽ có nhiều phụ nữ hơn và nhiều lợi ích hơn đang chờ đợi chúng ta".
Triệu Thành Quang cười rạng rỡ, khẽ gật đầu: "Đúng thế, đây mới là em trai tài giỏi của tôi chứ".
Triệu Thành Quang nói xong, chậm rãi quay đầu nhìn về phía rừng cây cách đó không xa.
Chương 889: Giết chết Lý Phong, ôm lấy người đẹp
Rõ ràng là không có gì trong rừng, nhưng Triệu Thành Quang vẫn nói về hướng đó: "Anh nghĩ sao về ý tưởng vừa rồi của tôi?"
Hứa Thiên Tứ chậm rãi bước ra khỏi bóng tối, nụ cười trên mặt Hứa Thiên Tứ còn rạng rỡ hơn cả Triệu Thành Quang.
Anh ta vốn thích đùa giỡn người khác, bây giờ lại gặp một người khác giống anh ta, người này là đồng minh của anh, hai người đã thỏa thuận cùng đối phó với Lý Phong.
Nhưng so với Triệu Thành Quang, Hứa Thiên Tứ hiểu Lý Phong hơn.
Hơn nữa Hứa Thiên Tứ cũng không nói ra vài chuyện của Lý Phong.
Thứ Hứa Thiên Tứ muốn làm, muốn nhìn, tất nhiên là việc Lý Phong gặp nạn, chỉ cần có ai đối đầu với Lý Phong, anh ta sẽ hỗ trợ vô điều kiện.
Hứa Thiên Tứ nói: "Anh có sách lược tốt, vừa có thể giết chết Lý Phong, vừa ôm được người đẹp".
"Mà bây giờ anh lại là người lên cấp nhanh nhất trong số tất cả người chơi trong nước".
"Phương pháp mà anh vừa làm khá hay. Để một nhóm cấp dưới thành lập một đội với anh, khi đại boss sắp chết, thì để họ rời khỏi đội".
"Mà anh lại giết tên trùm chỉ bằng một đao, bằng cách này, tất cả công lao sẽ thuộc về anh".
"Cấp độ trong trò chơi càng cao, đương nhiên thực lực càng mạnh, lợi thế càng lớn".
"Tuy nhiên, tôi đề nghị anh nên tăng tốc lên. Bây giờ ngoài anh ra, đã có rất nhiều cậu chủ thế gia nổi tiếng, cũng như những người từ môn phái ẩn thế, coi trọng Hứa Mộc Tình".
"Dù sao, đoàn Lăng Tiêu bất ngờ tạo ra một chiếc bánh cực kỳ khổng lồ. Mọi người ai nấy đều muốn có phần".
"Hơn nữa, hầu hết mọi người đều có ý định ngấu nghiến chiếc bánh một mình".
"Cho nên, tôi đề nghị anh tăng tốc lên, đừng đợi đến lúc Hứa Mộc Tình trở thành người phụ nữ của người khác, Lý Phong bị người khác đâm chết".
“Đừng lo, tôi làm việc có chừng mực, hơn nữa phàm là thứ tôi thích. Làm sao có thể rơi vào tay người khác chứ !?”, khuôn mặt tuấn tú của Triệu Thành Quang dần dần lộ ra vẻ dữ tợn và xấu xí.
Hứa Thiên Tứ cười nói: "Nếu là như vậy, tôi sẽ chờ xem".
"Ồ, đúng rồi. Một tháng sau, tại quảng trường trụ sở của tập đoàn Lăng Tiêu ở Ninh Châu, sẽ có một đại boss xuất hiện đấy".
"Người ta nói rằng danh tính của tên trùm này là một con ma thú cổ đại, chỉ tồn tại trong thần thoại".
Triệu Thành Quang nói: "Tôi biết, đó là một con rắn, một con rắn có cánh".
"Nó không chỉ bay được mà còn rất nhanh. Một khi bị nó phun nọc độc, chắc chắn sẽ chết. Đã có rất nhiều người đồn thổi rằng đêm mai sẽ có một lượng lớn cao thủ đến chỉ để săn con rắn này".
"Nghe nói con rắn này sẽ nhả ra một thanh thần khí. Đây là thần khí đầu tiên trong cả trò chơi thế giới mới. Trong khoảng thời gian này, rất có thể sẽ là thứ tốt nhất đấy".
Vừa nói xong, trên mặt Triệu Thừa Quang mang theo nụ cười tràn đầy tự tin: "Tôi nhất định sẽ lấy được nó".
Hứa Thiên Tứ chắp tay và nói: "Vậy thì tôi chúc anh thành công, sớm ôm được người đẹp".
Hai người nhìn nhau, rồi cười lớn.
Tiến trình của trò chơi Thế Giới Mới tương đối chậm hơn mọi người nghĩ.
Nhiều ông chủ nhà giàu cho rằng có thể bỏ ra trăm nghìn tệ vào là có thể dẫn đàn em đi đoạt đất cướp thành như trò chơi bình thường, không coi quái vật ra gì.
Tuy nhiên, họ sớm phát hiện ra rằng họ đã sai.
Ngay cả khi họ chi hàng trăm nghìn tệ cho một bộ áo giáp đặc biệt đẹp, còn có một đám vệ sĩ đông đảo theo sau.
Thì khi họ chuẩn bị chống lại lũ quái vật, họ phát hiện ra một vấn đề rất nghiêm trọng.
Những ông chủ giàu có thông thường sẽ chết khi gặp những con quái vật có thực lực mạnh.
Trước hết, điểm đầu tiên là họ không có vũ khí đặc biệt tốt, những bộ áo giáp đó chỉ nhìn đẹp mắt thôi, còn khi tham chiến vẫn cần thực lực của bản thân.
Điểm thứ hai là sức mạnh của những con quái vật này đã vượt xa sức tưởng tượng của người thường.
Ngược lại, chính thường dân, vì tham gia vào nhiều ngành nghề khác nhau, ba đến năm người hợp thành một đội, không chọn cành cao để ngã đau mà chuyên đi chọn những đối thủ mà họ cho rằng mình có thể đánh bại.
Bằng cách này, bọn họ không ngừng tìm tòi, thực lực của bản thân càng ngày càng mạnh, dần dần có thể chống lại những tên trùm kia.
Điều quan trọng nhất là nếu không phải là một cao thủ võ lâm trong cuộc sống, thì động tác và tốc độ của họ sẽ tương đối chậm.
Vì vậy, khi chiến đấu với những con quái vật trong trò chơi đó, những người dân bình thường sẽ gặp bất lợi.
Cao thủ võ lâm có thể dễ dàng hạ sát những tên boss bình thường dù đang cầm trên tay một chiếc lá hay một con dao làm bếp.
Mục đích phát triển trò chơi này của Lý Phong tất nhiên không phải để kiếm tiền, cũng không phải để nâng tập đoàn Lăng Tiêu lên vị trí hàng đầu.
Nguyên nhân chính là để Hứa Mộc Tình tự mình dùng sức chiến đấu.
Các siêu năng lực của Hứa Mộc Tình được dung hợp vừa vặn vào trò chơi, sau hàng loạt trận đấu đồng đội, chúng phát triển nhanh chóng.
Đêm qua, sau khi tên đại boss sơn tặc bị giết, một con dao đã rơi ra.
Vì vũ khí của Hứa Hạo Nhiên, thừa dịp nghỉ ngơi trong ngày, Liễu Ngọc Phân và Hứa Mộc Tình đang thảo luận về việc thay một bộ quần áo mới.
Nói cho cùng, phụ nữ đều thích làm đẹp, ngoài đời không thể mặc Hán phục xinh đẹp như những thanh niên đó được, vì như vậy sẽ khiến họ trông rất lạ.
Nhưng trong trò chơi thì khác. Họ có thể tự nhiên mặc loại trang phục này, không những không thu hút ánh nhìn kỳ quái của người khác mà còn khiến người ta cảm thấy ghen tị.
Liễu Ngọc Phân nói với Hứa Mộc Tình: "Raven vừa nói với mẹ. Con bé nói rằng có một ngôi nhà cổ ở phía đông thành phố, có mấy bộ quần áo rất đẹp trên gác xép của ngôi nhà này".
"Chúng ta bàn bạc một chút, tối hôm nay mọi người dành ra chút thời gian, qua đó cướp quần áo về".
Hứa Hạo Nhiên vừa ăn đồ ăn ngon do Liễu Ngọc Phân chuẩn bị, vừa cười nói: "Mẹ yêu của con, mẹ luôn là người lương thiện, chưa bao giờ lên giọng hằm hè với hàng xóm bên cạnh, làm việc luôn khiêm tốn".
"Con chưa bao giờ nghĩ rằng mẹ lại dẫn theo một đám người đi cướp bảo vật như bây giờ".
Hứa Hiếu Dương bên cạnh cũng khẽ gật đầu, nói thật, ông ấy rõ ràng cảm thấy mấy ngày nay vợ mình thay đổi rất nhiều.
Liễu Ngọc Phân không còn ở trong bếp mỗi ngày như trước nữa, bây giờ bà ấy cũng bắt đầu chú ý đến việc làm đẹp.
Mặc dù bà ấy vẫn sống giản dị, có rất nhiều của cải trong tay, nhưng bà ấy chưa bao giờ phô trương lãng phí, chứ đừng nói đến việc mua những món đồ xa xỉ đó.
Nhưng trong trò chơi, Liễu Ngọc Phân thực sự yêu cái đẹp, cũng chú ý đến ngoại hình của mình hơn.
Lý Phong lúc này đang ăn sườn xào chua ngọt bên cạnh, nói: "Có thể mọi người không biết, trò chơi này có thể thay đổi hình dáng, tuổi tác của người ta đấy".
Chương 890: Trẻ ra
"Lúc đeo kính lên, mọi người hoàn toàn có thể điều chỉnh độ tuổi và hình thể theo sở thích của riêng mình".
"Ngoại trừ việc đàn ông không thể trở thành phụ nữ được thì thứ gì cũng có thể thực hiện được trong trò chơi".
"Dáng có thể cao hơn, cơ thể có thể đẹp hơn, trẻ hơn, người da trắng có thể trở thành người da đen".
Liễu Ngọc Phân và Hứa Mộc Tình nhìn nhau, cả hai đều hét lên: "Thật sao?"
"Tất nhiên, mẹ, mẹ không thấy rằng mẹ cao hơn một chút trong trò chơi sao?"
Sau đó, Liễu Ngọc Phân và Hứa Hiếu Dương nhìn nhau. Hai vợ chồng quay lại bước vào phòng của họ một cách rất ẩn ý.
Hứa Mộc Tình và Lý Phong đưa mắt nhìn nhau, hiển nhiên không biết đôi vợ chồng già sắp làm gì.
Không lâu sau, giọng nói của Liễu Ngọc Phân từ trên lầu truyền đến, bà ấy nói với đám người Lý Phong: "Mọi người đeo kính vào đi".
Khi đám người Lý Phong đeo kính lên, nhìn lên cầu thang lầu hai, liền thấy cửa cạnh cầu thang mở ra.
Sau đó, một cô gái trẻ trong bộ đồ vải thô cổ đại bước ra, trông cô ấy trạc tuổi Hứa Mộc Tình.
Ngoại hình của cô ấy cũng có phần giống với Hứa Mộc Tình.
Tuy khuôn mặt không được thanh tú như Hứa Mộc Tình, nhưng thoạt nhìn, cô ấy là một mỹ nhân xinh đẹp!
“Tõm!”, chiếc thìa sắt trong tay Hứa Hạo Nhiên vô tình rơi vào bát canh, ngay cả nước canh văng lên mặt, cậu ta cũng quên của việc đưa tay ra lau.
Hứa Hạo Nhiên che miệng lại, phải một lúc sau mới hét lên: "Mẹ, là mẹ à?"
"Thằng bé này, còn có thể có ai nữa?"
Thay đổi!
Liễu Ngọc Phân không chỉ thay đổi về tuổi tác mà vóc dáng của bà ấy cũng trở nên thanh tú hơn, ngay cả giọng nói của bà ấy cũng thay đổi.
Lúc này, bà ấy chả giống mẹ của Hứa Mộc Tình tí nào, chỉ đơn giản là hai chị em có quan hệ huyết thống mà thôi.
Ngay sau đó, phía sau Liễu Ngọc Phân là một người đàn ông mặc vải thô.
Người đàn ông này rất đẹp trai.
Mà anh ấy còn có một vẻ tao nhã mà nhiều người không có, anh ấy giống như một thư sinh vậy.
“Chúa ơi! Ôi chúa ơi! Con chưa bao giờ nghĩ rằng bố lại đẹp trai như vậy. "
"Thảo nào con lại đẹp trai thế, hóa ra là được thừa hưởng gen của bố!"
Ngay khi Hứa Hạo Nhiên nói xong, Lý Phong đưa cho Hứa Hạo Nhiên một tấm gương từ bên cạnh.
Lý Phong tàn nhẫn phá hủy đi cảm giác ưu việt trong lòng Hứa Hạo Nhiên.
"Em tự mình soi gương, xem có giống bố tí nào không?"
Trong gương, mặc dù khuôn mặt của Hứa Hạo Nhiên và Hứa Hiếu Dương trông hơi giống nhau, nhưng thực sự có sự khác biệt lớn giữa ngoại hình của hai cha con.
So sánh ra, Hứa Hạo Nhiên trông giống ông nội trong album gia đình họ hơn.
Gương mặt của ông nội cứng và thô hơn, Hứa Hạo Nhiên nhiều nhất cũng chỉ có thể nói là tiểu soái ca thôi.
So với Hứa Hiếu Dương thì còn kém xa, nếu cùng đi trên đường thì Hứa Hiếu Dương hẳn là người được chú ý hơn.
Bây giờ Lý Phong rốt cuộc đã hiểu tại sao Hứa Mộc Tình lại xinh đẹp như vậy?
Cô được thừa hưởng gen tốt, thậm chí là hoàn hảo của Hứa Hiếu Dương và Liễu Ngọc Phân.
Ngay cả công chúa Ba Tư Tina cũng không ngừng vỗ tay, luôn miệng khen ngợi Liễu Ngọc Phân và Hứa Hiếu Dương, cả hai đều có chút xấu hổ.
Lý Phong bên cạnh lúc này đột ngột nói: "Nói thì nói thế, tuy rằng dáng vẻ càng ngày càng trẻ, nhưng cơ thể vẫn là cơ thể hiện tại".
"Vì vậy, trong quá trình chơi trò chơi tiếp theo, hai người phải tìm kungfu phù hợp với việc luyện tập của bản thân".
“Kungfu?”, Hứa Hiếu Dương có chút khó hiểu, lập tức không hiểu nổi thuật ngữ đặc biệt này.
Hứa Hạo Nhiên ném chiếc gương lên ghế sô pha bên cạnh và cười nói: "Bố, xin để con trai giải thích thuật ngữ đặc biệt này cho bố. Cái gọi là kungfu, theo cách hiểu của người bình thường, đó là bí kíp võ công cổ".
Nghe Hứa Hạo Nhiên nói vậy, Hứa Hiếu Dương không khỏi bật cười: "Không phải tất cả bí kíp võ công đều tồn tại trong tiểu thuyết sao? Trên đời làm sao mà có được?"
Hứa Hiếu Dương vừa dứt lời, Hứa Hạo Nhiên liền trực tiếp chỉ vào Lý Phong bên cạnh: "Đây, bên cạnh chúng ta không phải có một tấm gương sống đây sao?"
Quả thật, trong mắt mọi người, Lý Phong là một đấng toàn năng, không có chuyện gì trên đời mà anh không biết.
Lúc này, Lý Phong đã nói ra một câu khiến Hứa Hiếu Dương và cả những người có mặt đều ngạc nhiên.
Lý Phong nhẹ nói: "Kỳ thực nếu chỉ cần làm ra một trò chơi mà mọi người chỉ cần chơi cho vui, thì không cần đầu tư nhiều thời gian và tâm sức như vậy để phát triển một trò chơi đã hoàn toàn vượt qua trình độ công nghệ hiện tại trên thế giới".
"Lý do chính khiến tập đoàn Lăng Tiêu đầu tư nhiều vốn, nhân lực và vật lực là để mọi người thay đổi thể chất, ứng phó với tai nạn sắp tới".
Ngay khi Lý Phong nói ra lời này, mấy người bên cạnh đều cảm thấy có chút khó hiểu, ngay cả Hứa Mộc Tình, bởi vì Lý Phong chưa bao giờ nói cho cô biết chuyện này.
Trong khoảng thời gian vừa qua, Hứa Mộc Tình cũng dành phần lớn thời gian cho trò chơi này.
Bởi vì lợi ích kinh tế mà nó mang lại là rất lớn, ai cũng có thể thấy, trò chơi này mang tính cách mạng, nó sẽ trực tiếp nâng tập đoàn Lăng Tiêu lên một tầm cao mới.
Lần này, tập đoàn Lăng Tiêu sẽ lọt vào mắt xanh của tất cả các công ty và nhà đầu tư lớn trên thế giới thông qua trò chơi mới được thiết kế này.
Nhưng theo những gì Lý Phong đang nói bây giờ, nếu mục đích thực sự không phải là vậy, thì là gì?
Cái tai nạn anh nói đến là gì?
Tất cả mọi người nhất thời không đoán ra được ý đồ thực sự của Lý Phong, nhưng cho dù Hứa Mộc Tình có nói gì, Lý Phong cũng không trực tiếp nói ra ý định của mình.
Điều này đúng với Tina, người đã tiếp xúc với Lý Phong từ khi còn nhỏ và biết rất rõ thực lực của Lý Phong.
Lần này cô ấy đến Hoa Hạ tìm Lý Phong, chỉ vì mục đích cá nhân, ngoài ra không có ý gì khác.
Nhưng từ những lời của Lý Phong, Tina dường như cảm thấy có một ý nghĩa khác, như thể có thứ gì đó đang tới gần mọi người.
Hứa Hạo Nhiên là người nôn nóng nhất, cậu ta vội hỏi Lý Phong: "Anh rể, anh nói tai nạn là ý gì? Sẽ không giống như trận mưa sao băng vừa rồi chứ?"
Lý Phong khẽ lắc đầu: "Trận mưa sao băng kia chỉ là mở màn mà thôi. Tương đương với lúc hai thế lực giao chiến, mỗi bên phái một hai người do thám, trinh sát mà thôi".
"Thảm họa thực sự sẽ đến sau đó. Vì anh không biết đối phương là gì, điều duy nhất cần làm là tăng cường sự gắn kết của đất nước và thậm chí toàn thế giới, cũng như khả năng chiến đấu và chống cự của chính họ".
Bình luận facebook