-
Chương 891-900
Chương 891: Quyển sách khiến người ta ngượng
Lúc này, Lý Phong đột nhiên giơ tay bắt một cái, trên không trung xuất hiện một quyển sổ.
Cuốn sổ này trông rất thú vị, vì nó là cuốn vở dành cho học sinh tiểu học làm bài tập, trên đó có những hình vẽ hoạt hình rất dễ thương về những chú dê vui vẻ.
Lý Phong đưa sách cho Hứa Hiếu Dương rồi nói với Hứa Hiếu Dương: "Bố, tối mai nếu bố rảnh thì cùng mẹ nghiên cứu cái này đi".
"Không cần nghĩ về bất cứ điều gì khác, chỉ cần làm theo hướng dẫn viết trên đó là được".
Lời nói của Lý Phong khơi dậy sự tò mò mãnh liệt của Hứa Hạo Nhiên. Khi Hứa Hạo Nhiên đưa tay ra định lấy cuốn sách từ tay Hứa Hiếu Dương thì Liễu Ngọc Phân đã đánh "bép" một cái vào tay Hứa Hạo Nhiên.
Bởi vì vừa rồi khi Hứa Hiếu Dương tình cờ mở ra, Liễu Ngọc Phân đã nhìn thấy hình ảnh nhất định không thích hợp với trẻ em.
Bà ấy nhanh chóng giật lấy cuốn sổ nhỏ trên tay Hứa Hiếu Dương, lật vài trang, ngay cả người lõi đời như bà ấy cũng không khỏi hơi đỏ mặt.
Tuy nhiên, Liễu Ngọc Phân không nói gì nhiều, bà ấy biết con rể mình làm gì cũng có lý do, anh chắc chắn không làm bừa.
Nhưng nội dung cuốn sách này thật sự quá xấu hổ, vợ chồng tập trong phòng luyện thì không sao, nhưng tuyệt đối không được để bọn trẻ xem.
Nếu không, sau hai người họ xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu ấy chứ?
Hứa Mộc Tình ngạc nhiên nhìn Lý Phong, cô không hiểu tại sao Lý Phong lại đưa thứ này cho bọn họ.
Sau đó, Lý Phong lấy ra hai cuốn sổ nữa ném cho Hứa Hiếu Dương và Liễu Ngọc Phân, bìa của hai cuốn sổ vẫn là hình hoạt hình.
Nhớ lại việc bìa một kiểu mà nội dung bên trong lại là kiểu khác, Hứa Hiếu Dương và Liễu Ngọc Phân không khỏi nảy sinh một cảm giác kỳ lạ.
Hai người cầm lấy cuốn sổ tay, lén lút lật hai trang, mới phát hiện không còn là thứ đáng xấu hổ ban nãy nữa, trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Hứa Hiếu Dương hỏi Lý Phong: "Ăn mà cũng phải luyện à?"
"Bố, khi nào chơi game bố sẽ hiểu".
"Mà sau này, kungfu tương tự cũng sẽ xuất hiện trong trò chơi".
"Mục đích của con rất đơn giản. Đó là để cho tất cả mọi người tham gia. Ai có khả năng này thì có thể tự mình luyện tập, còn có thể đạt được hiệu quả gì, năng lực đến đâu thì phải phụ thuộc vào bản thân họ".
"Thế giới này vẫn luôn tồn tại giai cấp, ở một mức độ nào đó, điều đó là công bằng".
"Bởi vì mỗi đại gia tộc đều tích lũy hàng trăm năm kinh nghiệm và của cải mà thành, họ có những quy tắc gia tộc rất nghiêm ngặt, trói buộc dòng dõi gia tộc, đồng thời thúc đẩy họ trở nên tốt hơn".
"Nhưng trong khi những người này trở nên xuất sắc, họ cũng sẽ trở nên mạnh mẽ hơn và chèn ép những người dân bình thường".
"Bằng cách này, những người như họ sẽ chỉ ngày càng mạnh mẽ hơn, còn người dân chỉ có thể nhận được ngày càng nhiều cay đắng".
"Ngoài ra, một cuộc khủng hoảng sắp tới nhất định sẽ lật đổ toàn bộ tầng lớp xã hội".
"Cũng đã đến lúc những người bình thường phải đi con đường thuộc về họ rồi!"
Lời nói của Lý Phong nghe rất thâm thúy, nhưng Hứa Hạo Nhiên đã gói gọn nội dung cốt lõi của tổng thể trong một câu: "Anh rể, anh đang dạy mọi người luyện võ qua mạng đấy à".
Lý Phong cười nói: "Đúng vậy, em đã giải thích câu này rất xuất sắc".
Hứa Mộc Tình đột nhiên nghĩ đến một vấn đề rất nghiêm trọng, nói Lý Phong: "Nếu kẻ xấu cũng học được, thì phải làm sao?"
"Ở đâu có ánh sáng, ở đó có bóng tối. Đây là điều không thể tránh khỏi".
"Thử nghĩ xem, nếu trời không tối, chúng ta còn cần đèn sao?"
"Vì vậy, anh đã nói rồi, hãy đặt thế giới vào tay của tất cả mọi người. Những người lười biếng sẽ luôn lười biếng. Những người siêng năng có thể có được của cải và quyền lực mà thế hệ của họ nên có thông qua sự chăm chỉ và khôn khéo”.
Tina suy nghĩ sâu hơn, cô ấy hỏi Lý Phong: "Nếu những đại gia tộc đó có được những thứ này? Liệu họ có trở nên mạnh mẽ hơn không?"
Lý Phong cười gằn: "Không, cây có mọc thành rừng, gió vẫn thổi bật rễ".
"Mà những thứ này, đối với đại gia tộc đã tồn tại hàng trăm năm, thậm chí lâu hơn, nó chỉ đóng một vai trò rất nhỏ".
"Trong tay bọn họ, đây là một đống giấy vụn, bởi vì tất cả thành viên trong gia tộc bọn họ rất có thể đã có kungfu uyên thâm hơn rồi".
"Đối với những người dân bình thường, những kungfu này tương đương với việc phổ cập kiến thức về thế giới. Chúng cũng nhằm mục đích kích thích tiềm năng của người dân, đồng thời cho họ biết rằng họ không phải là những con kiến sống dưới đáy của xã hội, không cần mặc người ta chém giết".
“Họ có thể tự mình kiểm soát cuộc sống của chính mình, thay vì bị người khác chèn ép và trở thành nô lệ trong cuộc sống”.
Nói xong, Lý Phong chậm rãi đứng lên, nắm tay Hứa Mộc Tình nói: "Đi thôi".
Liễu Ngọc Phân vội hỏi: "Hai đứa đi đâu vậy?"
Tina nhìn Hứa Mộc Tình với vẻ ghen tị và nói: "Hôm nay anh cháu sẽ đưa chị dâu đi huấn luyện đặc biệt".
"Số người trên thế giới này có thể khiến anh trai tận lực huấn luyện đặc biệt không quá một bàn tay".
Hứa Mộc Tình vươn tay lên cái mũi thanh tú của Tina, nhẹ nhàng gật đầu nói: "Con bé này, nghe em nói kìa, gato đầy mình rồi, mà có khi em là một trong số đó ấy".
Tina sững người một lúc, nhanh chóng phản ứng. Cô ấy sờ sờ mũi, cười nói: "Đúng nhỉ, em quên mất".
"Tuy nhiên, khóa huấn luyện đặc biệt này mà anh trai dành cho chị dâu chắc chắn là khác biệt, đúng không?"
Lý Phong khẽ cười, không nói gì thêm, trực tiếp cùng Hứa Mộc Tình đi ra ngoài.
Lý Phong lái xe đến một nơi mà Hứa Mộc Tình không thể quen thuộc hơn.
Ở con hẻm phía trước không xa, Hứa Mộc Tình năm đó cầm một cây gậy nhỏ xua đuổi con chó hoang, vì thế mà hai người trở thành định mệnh.
Hứa Mộc Tình đã từng tới đây, nhưng Hứa Mộc Tình không ngờ rằng Lý Phong sẽ lại dẫn cô đến đây.
Mà cô không hiểu. Tại sao lại tới đây?
Hai người từ từ nắm tay nhau đi vào hẻm, Lý Phong không nói gì mà cùng Hứa Mộc Tình đi về phía trước từng bước.
Lúc đầu Hứa Mộc Tình không có cảm giác gì, nhưng đi mãi, cô đột nhiên cảm thấy tường hai bên càng ngày càng cao, cả con hẻm dường như càng ngày càng sâu, tiếng xe cộ sau lưng cũng nhạt dần, trở nên yên tĩnh lạ lùng, như hồi còn nhỏ vậy.
"Gâu gâu!"
Đột nhiên, Hứa Mộc Tình nghe thấy tiếng chó sủa.
Khi quay đầu lại, cô nhìn thấy một con chó hoang to lớn với vẻ ngoài đặc biệt hung dữ.
Con chó hoang nhe răng với Hứa Mộc Tình, không ngừng sủa nhặng lên, trông rất dữ tợn.
Hứa Mộc Tình nhanh chóng nói với Lý Phong: "Con chó này nhìn quen quá".
Chương 892: Nếu qua đây, tao sẽ đánh mày đấy
Vừa mới mở miệng, Hứa Mộc Tình đột nhiên đưa tay ra che miệng, bởi vì cô phát hiện ra rằng giọng nói của mình đã thay đổi, trở nên đặc biệt trong trẻo và non nớt!
Khi Hứa Mộc Tình đưa tay ra che miệng, cô cũng cảm thấy bàn tay chạm vào cũng đã thay đổi rất nhiều.
Khi cô đưa tay lên trước mắt, Hứa Mộc Tình sửng sốt, bởi vì tay cô đã nhỏ lại, sau đó cô nhìn xuống bộ quần áo đang mặc thì phát hiện trên người cô đang mặc một chiếc váy có đính những bông hoa nhỏ, bàn chân của cô thật ngắn, đôi giày thật nhỏ!
Khi Hứa Mộc Tình quay lại, cô choáng váng.
Bởi vì cô nhìn thấy Lý Phong khi còn bé.
Lúc này, Lý Phong nở một nụ cười tươi rói nhìn Hứa Mộc Tình.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của anh cũng dịu dàng, nhưng trong sự dịu dàng này cũng có sự trưởng thành và phong độ.
Hứa Mộc Tình nhanh chóng hỏi Lý Phong: "Chồng, sao đột nhiên chúng ta lại nhỏ lại thế?"
Lý Phong nhìn Hứa Mộc Tình mỉm cười, nhưng Lý Phong chưa kịp giải thích thì con chó trông hung dữ bên cạnh đã nhe răng giơ vuốt lao về phía hai đứa trẻ.
Vào lúc này, Hứa Mộc Tình gần như theo bản năng lao tới trước mặt Lý Phong, sau đó giang hai tay ra.
Bởi vì, lúc nhỏ, Hứa Mộc Tình cao hơn Lý Phong một chút.
Thời gian dậy thì của con gái nhanh hơn con trai một chút, Hứa Mộc Tình nhìn con chó hoang không ngừng lao đến gần, tuy có chút sợ hãi nhưng cô nhanh chóng chộp lấy một thanh gỗ trên mặt đất khua khua về phía con chó hoang.
Trong khi khua gậy, cô nói với con chó hoang bằng chất giọng non nớt: "Đi mau, đừng qua đây! Nếu qua đây, tao sẽ đánh mày đấy".
Khi Hứa Mộc Tình và con chó hoang đang giằng co, một cậu bé cũng từ miệng ngõ lao vào.
Cậu ấy đi đến bên cạnh Hứa Mộc Tình, cùng Hứa Mộc Tình ném đá cho con chó hoang chạy đi.
Cậu bé Lý Phong này cũng rất quen thuộc, nhưng cũng chỉ là khách qua đường trong cuộc sống của Hứa Mộc Tình, sau vài câu nói đơn giản liền nở nụ cười chạy đi.
Trong con hẻm, vẫn chỉ có Hứa Mộc Tình và Lý Phong.
Những gì làm vừa rồi dường như là lịch sử lặp lại, nó với sự kiện trong trí nhớ của Hứa Mộc Tình gần như trùng khớp với nhau, không sai lệch nhiều.
Hơn nữa, có thể nói đây là lần duy nhất trong đời Hứa Mộc Tình chủ động lao đến trước mặt Lý Phong để giải vây cho Lý Phong.
Chính vì sự việc này, Lý Phong mới sẵn sàng buông bỏ tất cả, liều mạng lao đến bên cô, trao tất cả những gì mình có cho Hứa Mộc Tình, đồng thời cũng nâng cả thế giới đến dưới chân cô.
Nhìn môi trường xung quanh, Hứa Mộc Tình hơi sững sờ một hồi.
Bởi vì con hẻm này hoàn toàn khác với lúc cô bước vào vừa rồi.
Khu vực này tuy là khu thành cổ, nhưng có rất nhiều cao ốc, mấy chục năm nay cũng không có mấy thay đổi.
Tuy nhiên, một số cơ sở hạ tầng đã thay đổi rất nhiều.
Ví dụ, đèn đường, những con hẻm bên ngoài, những mặt tiền trên đường phố, những người đi bộ và xe cộ qua lại trên phố, những bộ quần áo mọi người đang mặc trông giống như cách đây mười hay hai mươi năm.
Lúc này, Lý Phong nắm lấy đôi bàn tay thanh tú và mềm mại của Hứa Mộc Tình, hai người bước ra khỏi con hẻm.
Đi đến bên đường, Hứa Mộc Tình nhìn mọi thứ trước mắt, khóe miệng mềm mại không ngừng mở ra, vẻ mặt kinh ngạc.
Cô cũng đưa tay ra véo mấy cái trên mặt.
"Ôi, đau quá!"
Hứa Mộc Tình véo hơi mạnh làm gò má nhỏ của cô hơi ửng hồng.
Lý Phong lại đưa tay sờ lên khuôn mặt của cô, cười nói: "Đừng nhéo nữa! Chúng ta của hiện tại, nhưng đã trở lại quá khứ".
Hứa Mộc Tình sững sờ nhìn Lý Phong, mặc cho Lý Phong nắm bàn tay nhỏ bé dắt về nhà cũ của bọn họ.
Cái gọi là nhà cũ cũng mang tính tương đối, bây giờ trong tiểu khu nơi hai người Hứa Mộc Tình đang ở không còn vết tích thời gian trên tường nữa, tất cả đều mới.
Thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một hoặc hai chiếc xe Santana màu đen đậu dưới hành lang, phần còn lại về cơ bản là xe máy hoặc xe đạp.
Lý Phong nắm tay Hứa Mộc Tình chậm rãi lên lầu, sau đó đi tới trước cửa nhà cô: "Ồ! Tình Tình đã về rồi à!"
Ông Lôi bên cạnh mỉm cười bước ra khỏi phòng, khi nhìn thấy ông Lôi, mắt Hứa Mộc Tình trở nên ươn ướt.
Bởi vì khi cô còn nhỏ, ông Lôi đối xử với cô rất tốt, giống như ông nội của cô vậy, mỗi lần nhìn thấy cô đều lấy ra một cây kẹo mút để cô vui.
Quả nhiên, ông Lôi lấy ra hai cây kẹo mút đưa cho Lý Phong và Hứa Mộc Tình, sau đó cười cười xoa đầu họ, sau đó cầm cái giỏ trên tay vừa đi vừa hát bản nhạc Việt kịch sai nhịp, rồi biến mất ở cuối hành lang.
"Nào, ăn kẹo mút đi. Khi còn nhỏ, không phải em thích ăn kẹo que mà ông Lôi cho nhất sao?", sau đó, Lý Phong bóc vỏ của cây kẹo mút ra và đút cây kẹo vào cái miệng nhỏ mềm mại của Hứa Mộc Tình.
Ăn kẹo mút và cảm nhận những ký ức tuổi thơ nồng đậm, những giọt nước mắt nơi khóe mắt Hứa Mộc Tình, ngay lập tức chảy xuống.
"Chồng, chuyện gì đây? Tại sao chúng ta lại quay lại đây? Đây cũng là một phần của trò chơi sao?"
Lý Phong khẽ lắc đầu, bước lên trước lấy chìa khóa dưới đáy lọ hoa trước cửa nhà mình.
Chìa khóa này được Liễu Ngọc Phân giấu ở đây, đôi khi người nhà làm mất chìa khóa sẽ dùng chìa khóa dự phòng này để vào nhà.
Lý Phong mở cửa đưa Hứa Mộc Tình vào nhà, mọi thứ trong nhà đều quá quen thuộc.
Mặc dù mấy người Hứa Mộc Tình đã vào sống trong khu biệt thự, nhưng nhà cũ của họ không bán hay cho thuê mà vẫn được giữ nguyên trạng, đây là ký ức của họ. Liễu Ngọc Phân không nỡ bán đi, còn Hứa Hiếu Dương thì lại càng không nỡ đưa nó cho người khác.
Vì vậy, vợ chồng thỉnh thoảng lại quay về cùng nhau dọn vệ sinh.
Dù sao, đây cũng là ngôi nhà đầu tiên của họ, cũng là nơi đã cưu mang họ trong mấy chục năm.
Mà bây giờ mọi thứ trong nhà trông rất mới.
Lý Phong nắm tay Hứa Mộc Tình, hai người ngồi trên ghế sô pha vừa mua.
Lý Phong nói với Hứa Mộc Tình: "Hôm qua, khi bố và mẹ trở nên trẻ hơn, anh thấy ánh mắt kỳ lạ lóe lên trong mắt em".
"Đó không phải vì bố mẹ trẻ ra, mà là vì trong lòng em đang cất giấu chuyện gì đó".
"Đối với em, chuyện này có thể là một ký ức không bao giờ xóa được".
"Mà kí ức này còn rất buồn nữa".
Hứa Mộc Tình ngạc nhiên nhìn Lý Phong, cô không ngờ chồng mình lại quan sát kỹ như vậy.
Hứa Mộc Tình chưa bao giờ nhắc đến chuyện này với bất kỳ ai, kể cả bố mẹ của họ.
Lý Phong nói đúng, sự việc này là nỗi đau duy nhất trong lòng Hứa Mộc Tình.
Chương 893: Tiếc nuối thời thơ ấu
Vì nó đã trở thành quá khứ không bao giờ xóa nhòa đi được.
Vì vậy, khi Hứa Mộc Tình nhìn thấy Liễu Ngọc Phân và Hứa Hiếu Dương khi lúc còn trẻ, ký ức đã dần bị chôn vùi của cô bỗng nhiên trỗi dậy.
Lý Phong có thể nói là người hiểu rõ Hứa Mộc Tình nhất, nhưng dù sao cũng đã rời đi một khoảng thời gian, Hứa Mộc Tình đã trải qua bao nhiêu chuyện, còn có những chuyện Lý Phong không biết.
Tuy nhiên, Lý Phong biết rất rõ rằng nếu Hứa Mộc Tình muốn trở nên tốt hơn. Để dấn thân vào một cuộc sống đỉnh cao mới toanh, cô phải trút bỏ mọi gánh nặng của quá khứ, đó cũng là những gì mà Lý Phong đã trải qua.
Dưới sự hỏi thăm của Lý Phong, Hứa Mộc Tình cuối cùng đã kể lại đoạn ký ức đã được chôn sâu trong lòng.
Sau khi Lý Phong rời đi, Hứa Mộc Tình kết thân với một cô bạn, cô ấy tên là Lưu Lệ Lệ.
Lưu Lệ Lệ là bạn cùng lớp với Hứa Mộc Tình, cô ấy là bạn được xếp vào lớp, ngồi cùng bàn với Hứa Mộc Tình.
Vào ngày đầu tiên đến lớp, Lưu Lệ Lệ trông rất rụt rè, hơn nữa còn không ngừng khóc thầm.
Lúc đó Lý Phong cũng mới rời đi, tâm trạng Hứa Mộc Tình cũng không tốt lắm.
Tuy nhiên, vì cô hiểu lòng người từ bé, nên cô đã nén sự lo lắng và u uất vào bên trong, đến an ủi Lưu Lệ Lệ.
Bằng cách này, trái tim của hai cô gái nhỏ đã đến gần với nhau.
Từ từ, họ trở thành những người bạn thân.
Qua trò chuyện, Hứa Mộc Tình biết được mẹ của Lưu Lệ Lệ đã qua đời khi cô ấy còn rất nhỏ.
Lưu Lệ Lệ theo bố đi khắp nơi, họ sẽ không ở lại một thành phố nào quá lâu.
Vì công việc của bố, Lưu Lệ Lệ thường xuyên phải di chuyển, có lúc, có thể phải thay đổi hai đến ba trường một năm.
Vì vậy, Lưu Lệ Lệ không có bạn bè, cô ấy cũng không muốn kết bạn.
Vì những người bạn tốt vừa gặp có thể chẳng được bao lâu sẽ phải chia xa.
Khi phải chia xa, nỗi đau khiến cô ấy rất suy sụp, cảm giác hệt như lúc mẹ cô ấy ra đi vậy.
Tuy nhiên, hai cô bé vẫn chơi với nhau rất thân.
Nhà của Lưu Lệ Lệ cách nhà của Hứa Mộc Tình không xa, cách đó hai con phố, nên dù tan học, họ vẫn đến nhà nhau chơi.
Vốn dĩ Lưu Lệ Lệ nghĩ rằng cô ấy sẽ không thể ở lại thành phố này lâu nên ngày nào cô ấy cũng chơi rất vui vẻ với Hứa Mộc Tình, bọn họ đi mọi nơi, chỉ cần là nơi mà hai đôi chân bé nhỏ đi qua thì họ đều chạy nhảy đó đây, nhìn chỗ này một tí, chỗ kia một tí.
Nhưng sau đó, bố của Lưu Lệ Lệ nói với cô ấy rằng thời gian này, công việc của ông ấy đã ổn định, sẽ ở lại thành phố này ít nhất vài năm nữa. Lưu Lệ Lệ rất vui và Hứa Mộc Tình cũng rất vui. Họ chơi với nhau càng thân thiết hơn.
Nhưng một ngày nọ, Hứa Mộc Tình phát hiện ra rằng Lưu Lệ Lệ không đến trường.
Sáng hôm đó, Hứa Mộc Tình không có tâm trạng để học.
Bình thường cô rất xuất sắc, hôm đó thậm chí còn bị giáo viên phê bình trong lớp vì mất tập trung.
Sau giờ học, Hứa Mộc Tình đã chạy đến nhà Lưu Lệ Lệ như bay.
Khi Hứa Mộc Tình chạy đến cửa nhà Lưu Lệ Lệ, cô thấy rất nhiều người vây quanh.
Trong số đó có Liễu Ngọc Phân và Hứa Hiếu Dương.
Ngay khi Liễu Ngọc Phân nhìn thấy Hứa Mộc Tình, liền vội ôm Hứa Mộc Tình vào lòng.
Hứa Mộc Tình nhìn lên và thấy mắt Liễu Ngọc Phân đỏ hoe.
Ngay sau đó, Hứa Mộc Tình nhìn thấy Lưu Lệ Lệ.
Mà Lưu Lệ Lệ, một cô gái thường thích cười, đang khóc rất thương tâm.
Bởi vì người thân nhất của cô ấy trên thế giới này đã rời xa thế giới này rồi.
Bố của Lưu Lệ Lệ là một kỹ sư, khi ông ấy đang làm việc, thao tác không đúng cách của đồng nghiệp đã khiến ông ấy rơi xuống từ tòa nhà cao hơn mười mấy tầng.
Khi rơi xuống, bố của Lưu Lệ Lệ vẫn còn sống, luôn miệng nhắc đến con gái.
Tuy nhiên, ông ấy đã không gặp được con gái lần cuối, lúc Lưu Lệ Lệ đang trên đường đến bệnh viện, thì bố cô ấy đã từ giã cõi đời.
Hôm đó, Hứa Mộc Tình ôm Lưu Lệ Lệ không ngừng khóc.
Hứa Mộc Tình cũng an ủi Lưu Lệ Lệ, sau này hai người ở bên nhau, Hứa Mộc Tình sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt.
Hứa Mộc Tình cũng đưa Lưu Lệ lệ về nhà của mình, hai đứa nhỏ ôm nhau chìm vào giấc ngủ.
Nhưng sáng sớm hôm sau, Hứa Mộc Tình thấy giường của mình trống không, Lưu Lệ Lệ đã rời đi.
Lưu Lệ Lệ đã được cậu của cô ấy mang đi, Lưu Lệ Lệ không muốn Hứa Mộc Tình tiếp tục khóc, cô gái nhỏ đã rời đi với cậu của mình trước khi trời sáng.
Cô ấy chỉ để lại một lá thư, những dòng chữ trên lá thư xiêu xiêu vẹo vẹo.
Tuy nhiên, Hứa Mộc Tình sẽ khóc mỗi khi nhìn thấy bức thư này, cho đến nay, Hứa Mộc Tình vẫn giữ bức thư này.
Chỉ là Hứa Mộc Tình đã để nó xuống đáy ngăn kéo của cô ấy và không bao giờ mở ngăn kéo đó ra nữa.
Bởi vì trong ngăn kéo đó có hàng chục bức thư, mà sau này Lưu Lệ Lệ đã gửi cho Hứa Mộc Tình.
Tuy nhiên, Hứa Mộc Tình chưa bao giờ gửi thư cho Lưu Lệ Lệ.
Bởi vì Lưu Lệ Lệ không bao giờ viết địa chỉ, cô ấy chỉ nói với Hứa Mộc Tình trong bức thư rằng cô ấy sống rất rốt.
Nhưng lần nào Lưu Lệ Lệ cũng viết thế, nhưng cô ấy càng viết thế thì Hứa Mộc Tình càng không tin vào điều đó, nỗi đau trong lòng cô dần dần lắng xuống theo thời gian.
Nó lắng đọng đến tận cùng, chôn vùi trong lớp sâu nhất trong trái tim.
Nhưng nỗi lòng này không bao giờ có thể xóa bỏ, cũng không thể tiêu tan được.
Nếu không nhổ tận gốc nó một lần và mãi mãi, thì nó sẽ thối rữa trong đó và cuối cùng trở thành chất độc ăn mòn cơ thể và tâm trí của Hứa Mộc Tình.
Nói xong, Lý Phong nhẹ nhàng vỗ về Hứa Mộc Tình, vuốt ve bàn tay mềm mại của cô, nói với Hứa Mộc Tình: "Không sao. Đưa em trở về lần này chính là để giúp em giải quyết chuyện này".
Hứa Mộc Tình không tin nhìn Lý Phong, nói với Lý Phong: "Ông xã, chúng ta thật sự đã quay ngược thời gian sao?"
Lý Phong khẽ gật đầu: "Mỗi đời người đều có cơ hội xuyên về quá khứ một lần, nhưng cơ hội này người thường sẽ không bao giờ dùng được".
Hứa Mộc Tình sau khi phản ứng kịp, vội vàng bật dậy, nắm chặt tay Lý Phong: "Chồng! Vậy nếu chúng ta thật sự đã trở lại quá khứ, em có thể làm gì để tránh được thảm kịch không?"
Lý Phong khẽ gật đầu: "Có thể".
Nhưng Hứa Mộc Tình rất nhanh đã nhận ra, Hứa Mộc Tình dù sao cũng là một học sinh giỏi, cô học vật lý rất giỏi, cô cũng rất hiểu về nghịch lý thời gian.
Cô vội vàng hỏi Lý Phong: "Nếu thật sự có thể thay đổi vận mệnh của bố Lệ Lệ, tương lai của chúng ta cũng sẽ trải qua biến động lớn sao?"
Lý Phong cười nói: "Mỗi người đều có dòng thời gian của mình".
"Tất cả chúng ta đang đi dọc theo dòng thời gian này không ngừng".
"Mỗi khi chúng ta đưa ra quyết định, đều có khả năng dòng thời gian này sẽ phân nhánh".
"Chính vì điều này đã dẫn đến sự tồn tại của nhiều không gian song song trong vũ trụ của chúng ta".
Vừa nói xong, Lý Phong đột nhiên dừng lại, hỏi Hứa Mộc Tình: "Em có hiểu được không?"
Chương 894: Hai nhóc vô tư
Thấy Hứa Mộc Tình gật đầu, Lý Phong nói tiếp.
"Mọi không gian song song được hình thành do sự lựa chọn khác nhau của mỗi người trong một khoảng thời gian".
"Vì vậy, nếu em quay trở lại quá khứ để thay đổi tương lai, tất cả những gì em thay đổi là câu chuyện trên dòng thời gian mà em đang ở mà thôi".
"Còn rất nhiều em ở những dòng thời gian khác, nhưng chúng ta không cần phải quan tâm. Em chỉ cần để ý trái tim mình, làm chính mình là đươc".
Thực ra lời nói của Lý Phong rất ích kỷ.
Bởi vì anh chẳng hề để ý đến "hậu quả thời gian".
Lưu Lệ Lệ chỉ là một người bình thường, cô ấy không phải Einstein, cùng không phải Hitler, dòng thời gian mà cô ấy ở khá ổn định, cho dù có thay đổi số phận của bố cô ấy thì cũng không khiến những người ở dòng thời gian của cô ấy thay đổi quá nhiều.
Dù sao mọi người cũng chỉ là một người bình thường mà thôi.
Cho dù là vài năm, mười năm thậm chí mấy chục năm, rất nhiều người vẫn giữ mãi một chức vụ, ở mãi trong một căn nhà.
Cuộc sống của họ sẽ không vì một vài thay đổi mà thay đổi lớn.
Lý Phong đã đoán được điều này từ lâu nên anh không để ý đến, dù sao anh mới là người khống chế thời gian.
Hứa Mộc Tình có vẻ rất hưng phấn, cô ôm chặt lấy Lý Phong nói: "Ông xã, anh tốt quá đi".
Đột nhiên Lý Phong ôm lấy Hứa Mộc Tình, hôn một cái lên mặt cô.
Mặt Hứa Mộc Tình lập tức đỏ ửng lên.
Bởi vì giờ cả hai người đều có toàn bộ trí nhớ, tuy là cơ thể nhỏ đi nhưng bọn họ vẫn là vợ chồng đó.
Nhưng cảm giác bị cơ thể bé nhỏ mềm mại của Lý Phong hôn lạ quá.
Hứa Mộc Tình nhanh chóng nhận ra một chuyện, cô hỏi Lý Phong: "Giờ em biết những chuyện này nhưng khi chúng ta về tương lai, trí nhớ của em có thay đổi không?"
Lý Phong cười nói: "Đương nhiên là không rồi, bởi vì khi chúng ta trở về, anh sẽ xóa bỏ đoạn trí nhớ này của em".
"Ồ!", Hứa Mộc Tình ồ lên, mặc dù trong lòng cô hơi tiếc nhưng cô biết làm thế thì cuộc sống tương lai của bọn họ mới tốt đẹp hơn.
Lúc Lý Phong và Hứa Mộc Tình đang ríu rít với nhau thì cửa nhà đột nhiên mở ra, Liễu Ngọc Phân bước vào.
Liễu Ngọc Phân đang nắm tay cậu bé tầm hai, ba tuổi.
Cậu bé này trắng trẻo mềm mại.
Cậu ta đang mút ngón tay, nhìn thấy Hứa Mộc Tình thì vừa "lịch bịch" chạy tới vừa gọi: "Chị, chị!"
Lý Phong đã từng thấy ảnh chụp của Hứa Hạo Nhiên nhưng đây là lần đầu tiên anh thấy người thật, trên mặt bất giác mỉm cười.
Thằng nhóc này từ nhỏ đã nhanh mồm nhanh miệng rồi, thảo nào lớn lên lại thành ra thế kia.
Nhưng Liễu Ngọc Phân nhìn thấy trong nhà có thêm một câu nhóc lạ thì ngây người, bà ấy rảo bước về phía Hứa Mộc Tình.
Cùng may trước khi Liễu Ngọc Phân về, Lý Phong và Hứa Mộc Tình đã tâm sự xong chuyện ngày xưa, Hứa Mộc Tình kể lại toàn bộ những chuyện của năm đó cho bà ấy.
Liễu Ngọc Phân là người tốt bụng, bà ấy vừa nghe Lý Phong là trẻ mồ côi thì giang tay ôm anh vào ngực.
Vừa an ủi Lý Phong vừa nói với anh cứ coi đây là nhà mình.
Không lâu sau Hứa Hiếu Dương cũng về đến nhà.
Đúng như Lý Phong nghĩ, đôi vợ chồng tốt bụng này không hỏi đầu đuôi ngọn ngành chuyện của anh đã giữ anh lại.
Mà còn chăm sóc Lý Phong như con đẻ.
Mặc dù trong lòng Lý Phong vẫn nhớ rõ mọi chuyện và sự xúc động này.
Nhưng giờ lặp lại một lần nữa, anh vẫn cảm nhận được sự ấm áp đặc biệt của tình thân.
Thời gian trôi qua, Lý Phong ở trong nhà Hứa Mộc Tình không bao lâu.
Cuối cùng cũng đến ngày anh gặp được người ăn xin già.
Hôm nay Lý Phong tắm rửa sạch sẽ, anh đưa Hứa Mộc Tình đến trường, anh không học ở đây.
Bởi vì Liễu Ngọc Phân và Hứa Hiếu Dương vẫn đang làm hộ khẩu cho anh.
Sau khi làm hộ khẩu rồi anh mới có thể lấy lý do chuyển trường để vào đây học.
Nhưng Lý Phong còn chưa kịp đi học thì đã rời khỏi đây rồi.
Lý Phong đưa Hứa Mộc Tình đến cổng trường thì xoay người đi dọc theo ngã tư đường quen thuộc.
Lúc này có hai tên côn đồ đi đến.
Hai tên này tầm mười sáu mười bảy tuổi.
Trong đó có một tên cầm bật lửa, anh ta đi thẳng đến trước mặt Lý Phong, bật lửa lên đe dọa anh.
"Oắt con, trong túi có tiền không, mau lấy ra cho tao".
Tuy là giờ anh chỉ cần tát một cái là tên này bay xa nhưng anh không làm thế mà xoay người chạy.
Năm đó, hai tên côn đồ đuổi phía sau, Lý Phong sợ nên chạy bừa đi, chạy vào một cái hẻm nhỏ rồi gặp sư phụ của anh ở đó.
Lý Phong chạy băng băng đến cái hẻm nhỏ kia.
Nhưng lúc anh chạy vào thì thấy ở đây không có người ăn xin nào cả.
Lý Phong hơi cau mày, anh không hiểu sao sư phụ anh lại không ở đây, anh đã căn đúng giờ để chạy đến rồi.
Nếu sư phụ anh không xuất hiện thì Lý Phong không thể rời khỏi nhà Hứa Mộc Tình.
Nếu vậy số phận của hai người sẽ thay đổi rất lớn.
Lý Phong không cho phép chuyện này xảy ra.
Anh đứng ở đầu ngõ, nhìn hai tên cô đồ ngày càng chạy lại gần.
Lúc này, hai con ngươi của anh từ từ lóe lên ánh sáng kỳ lạ, ánh sáng này rực rỡ sắc màu như cầu vồng.
Anh nhanh chóng nhìn thấy có một ông già đang nằm trong góc con hẻm.
Vừa nãy Lý Phong không nhìn thấy vì ông ấy đã tàng hình rồi.
Lý Phong bước từng bước tới gần, anh lao đến trước mặt ông ấy.
Nhưng hai tên côn đồ phía sau thì không nhìn thấy ông ấy.
Lúc Lý Phong giơ chân đá vào không khí trước mặt, ông già kêu lên oai oái.
Bây giờ hai tên côn đồ mới thấy, chả biết ông già ăn xin bẩn thỉu này xuất hiện lúc nào.
Nhìn ông ấy không chỉ bẩn, mà còn có vẻ rất nguy hiểm, cả người hôi thối, khiến cho hai tên oắt kia không tiếp đến gần nữa mà quay người bỏ đi.
Sau khi hai tên côn đồ đi rồi, chỉ còn Lý Phong và ông ấy trong ngõ trợn mắt nhìn nhau.
Ánh mắt ông ấy ngạc nhiên nhìn Lý Phong, trong đó còn có chút nghi ngờ hỏi: "Oắt con, sao nhóc nhìn thấy tôi".
Chương 895: Ông già kỳ quái
Lý Phong khoanh tay trước ngực nói: "Nếu tôi nói tôi biết ông nằm ở đây từ lâu rồi thì ông có tin không?"
Ông ấy lắc đầu nói: "Lừa ai đấy?"
Lý Phong nói tiếp: "Ông già, ngoài tên của ông ra thì chuyện gì của ông tôi cũng rõ như lòng bàn tay đấy".
"Ông thích uống rượu Hoa Điêu, lúc uống thích nhắm cùng ba món, một món đậu phụ thối, một món lạc rang và một món rất tởm là phao câu gà".
Ông già không biết Lý Phong từ đâu đến nhưng ông ấy cực kỳ tò mò về anh, cùng với đó là một loại cảm giác rất đặc biệt.
Ông ấy nói với Lý Phong: "Nói tiếp đi, tôi muốn xem nhóc hiểu tôi đến mức nào".
Khóe miệng Lý Phong hơi nhếch lên, nói với ông ấy: "Đây là ông nói đấy nhé, lát nữa đừng có mà hối hận".
"Hừ, thằng oắt thối, ông già này sống hơn một thế kỷ rồi mà chưa có ai dám nói chuyện với tôi bằng cái giọng đó đâu".
"Nói đi, tôi muốn biết nhóc sẽ nói tôi thành người thế nào?"
Lý Phong nói tiếp: "Ông còn hai sở thích biến thái khác, một là thích đọc truyện".
"Đọc truyện thì sao? Đọc truyện là chuyện bình thường, sao nhóc lại nói là biến thái".
"Bởi vì thể loại mà ông đọc không phải là dành cho phái nam mà là chuyên dành cho thiếu nữ mộng mơ hay đọc".
"Mà loại tiểu thuyết này còn có cảnh nóng, từ ngữ cực kỳ dâm đãng, đen tối, thậm chí còn miêu tả bộ phận cơ thể con người và những động tác không dành cho trẻ nhỏ xem nữa".
"Nhóc, nhóc, sao nhóc biết?"
Cho dù là một lão già sống hơn một thế kỷ nhưng nghe những gì Lý Phong nói, ông ấy cũng giãy nảy lên như đỉa phải vôi.
Đôi mắt ông ấy nhìn Lý Phong cuối cùng cũng bớt đi một phần nghi ngờ và kiêng dè.
Đây là bí mật của ông ấy.
Nói gì đến một cậu nhóc xa lạ, cho dù là sư huynh sư đệ của ông ấy cũng không biết chuyện này.
Lý Phong nói thêm: "Còn chuyện thứ hai là ông thích nhìn trộm phụ nữ tắm".
Lý Phong vừa dứt lời thì ông ấy đã lao lên giơ tay bịt kín miệng anh.
Nhưng anh nhẹ nhàng lui về sau nửa bước, trong nháy mắt đã đứng ở vị trí vừa nãy ông ấy đứng.
Mà lúc này, ông ấy cuối cùng cũng nhận ra, nhóc con đứng trước mặt mình là một cao thủ không thua kém gì mình cả.
Ông ấy càng bất ngờ khi thấy chiêu mà Lý Phong vừa dùng, chiêu đó là chiêu tủ của ông ấy.
Đây là chiêu độc quyền của ông ấy, chưa từng dạy cho người khác.
Bởi vì chiêu này rất linh hoạt, lần nào ông ấy cũng dùng chiêu này để trèo lên cửa sổ nhà người khác rồi nhìn trộm người ta tắm.
"Nhóc nhóc nhóc, rốt cuộc nhóc là ai? Sao lại biết chiêu võ độc quyền của tôi".
Lý Phong nhìn ông ấy nói: "Tôi còn biết nhiều món võ độc quyền của ông đấy".
Vừa nói anh vừa giơ tay phải của mình ra, sau đó vung vẩy trong không khí.
Ban đầu thì không có gì nhưng chỉ lát sau, không khí bên tay anh đã nhanh chóng tách ra như làn nước.
Lúc không khí rung động một cách kỳ lạ, dần sinh ra một lực rất mạnh.
"Ôi vãi! Bài Không chưởng! Oắt con, sao nhóc lại biết tuyệt chiêu mà ông đây tốn bốn mươi năm mới luyện ra".
Thực ra ông ấy chưa nói hết câu, vì chiêu mà Lý Phong vừa dùng, ông ấy bây giờ còn không làm được đến trình độ ấy.
Mà chiêu này ông ấy nghĩ ra chủ yếu là để rẽ nước ra lúc nhìn trộm người ta tắm.
Nhưng chuyện xấu hổ như thế ông ấy không thể nói ra.
Lý Phong cười tủm tỉm nhìn sư phụ nói: "Ông già, nếu tôi nói tôi muốn nhận ông làm sư phụ, ông thấy sao?"
Ông ấy ngạc nhiên nhìn Lý Phong, nhưng sau đó ông ấy lượn vòng quanh người anh.
Cứ lượn được một vòng ánh mắt ông lại thay đổi một chút.
Nhìn đi nhìn lại, ông già đột nhiên vỗ tay, nhảy đến trước mặt Lý Phong chỉ vào anh nói: "Oắt con thối tha, nhóc đến từ tương lai chứ gì?"
Lúc này ánh mắt ông ấy nhìn Lý Phong bắn ra hai tia sáng màu vàng.
Dưới ánh sáng màu vàng chiếu rọi, ông ấy có thể nhìn thấy dáng vẻ thật sự của Lý Phong.
Lý Phong cười nói: "Biết thì tốt, thế ông có đồng ý không, nếu không thì tôi sẽ đi tìm người khác".
Ông ấy ngẩng cao đầu cười khẩy: "Chà, có giỏi thì nhóc đi đi, trên đời này chả ai có thể dạy dỗ được một người giỏi như nhóc ngoài Từ Lão Quái này chứ?"
Khóe miệng Lý Phong hơi nhếch lên: "Nếu tôi nhớ không nhầm, giờ sư đệ của ông vẫn đang ở Ninh Châu nhỉ".
"Ông ấy cũng đến tìm đồ đệ, ông nói xem nếu tôi đi tìm ông ấy thì sao nhỉ?"
"Nói đúng ra thì tôi thích tình cách ông ấy hơn, làm việc vừa quyết đoán vừa đâu ra đấy".
"Mà cũng không làm mấy trò đồi bại, nửa đêm nửa hôm trèo lên cửa sổ nhà người khác".
"Ôi trời, tiểu tổ tông của tôi ơi, đừng nói nữa! Nhóc mà còn nói nữa thì chắc cả thế giới này biết chuyện của tôi mất".
Từ Lão Quái rất nổi danh ở môn phái lánh đời.
Khắp giang hồ có ai không mong muốn trở thành đồ đệ của ông ấy chứ.
Có rất nhiều thế gia danh tiếng nghĩ cách làm thân với ông ấy.
Nhưng cho dù bọn họ dùng cách gì cũng không thấy bóng dáng ông ấy đâu.
Từ Lão Quái vẫn luôn ung dung tự tại, có bao giờ rơi vào tình cảnh xấu hổ thế này?
Nhưng đứng trước mặt Lý Phong ông ấy cảm thấy từ trong ra ngoài đều bị thằng nhóc thối này nhìn rõ.
Chỉ bằng mấy hành động, ông ấy đã đoán ra người trước mắt là đồ đệ của ông ấy, mà thực lực còn vượt xa ông ấy.
Làm thầy dạy dỗ, có ai không mong trò giỏi hơn thầy đâu.
Nhưng xã hội hiện nay ít người làm được điều đó.
Lý Phong cứ như thỏi vàng từ trên trời rơi xuống trước mặt Từ Lão Quái, ai nhìn thấy cũng tranh nhau đến vỡ đầu chảy máu.
Ông ấy nhìn anh từ trên xuống dưới nói: "Nhóc thối tha, sao nhóc lại biết cách thay đổi dòng thời gian".
"Nhóc không sợ mọi chuyện thay đổi sẽ khó khống chế à?"
Lý Phong thờ ơ nói: "Trên đời này không có thứ gì khiến tôi phải sợ, tất cả những gì tôi làm là vì người tôi yêu".
Chương 896: Trái ý trời
Vừa nói Lý Phong vừa vung nhẹ tay một cái, một bình rượu Hoa Điêu lâu năm đã ở trong tay anh.
Lý Phong ném bình rượu cho Từ Lão Quái.
Từ Lão Quái sau khi đỡ lấy, cổ tay ông ấy đã treo ba món nhắm ông ấy thích ăn nhất được đựng trong túi ni lông.
Chỉ dựa vào chiêu này, Từ Lão Quái đã thấy bùi ngùi, đồ đệ của mình quá đỉnh, mà nhìn tuổi tác cùng lắm là hai mươi tuổi, đúng là lạ đời.
Cùng với đó ông ấy cũng cảm thấy rất hãnh diện.
Nhất là ông ấy phát hiện lúc Lý Phong nói chuyện với mình, khí tức trên người anh còn có một chút độc đoán nhàn nhạt mà người thường không bao giờ có được.
Lý Phong nói: "Dòng thời gian này chỉ là một sự tồn tại đặc biệt, mấy hôm nữa ông có thể dẫn tôi đi".
Lúc này thực ra trong lòng Từ Lão Quái chẳng nghĩ nhiều, nói với Lý Phong: "Dẫn nhóc đi đâu?"
Lý Phong đột nhiên nhớ đến một chuyện thú vị, khóe miệng anh hơi nhếch lên: "Lúc nhỏ tôi không rõ lắm, mà ông cũng chưa bao giờ nói".
"Giờ nghĩ kỹ lại, lúc đầu ông vội vàng dẫn tôi đi là vì có người sau lưng nhìn ông chằm chằm".
Từ Lão Quái giật mình, ông ấy vội nhìn bốn xung quanh nhưng không thấy ai.
Nhưng nhìn vẻ mặt của ông ấy là biết, hình như ông ấy rất sợ hãi thế lực luôn đuổi theo sau lưng.
Vẻ mặt của ông ấy cũng rất giống Hứa Hiếu Dương lúc uống say lén lút đi vào nhà.
"Yên tâm đi, một thời gian nữa người ta mới đuổi đến".
"Mấy ngày nay ông có thể tiếp tục nhìn trộm bà chủ quán cơm đầu ngõ tắm rửa".
Nói xong Lý Phong xoay người rời đi.
Từ Lão Quái vỗ tường nói với Lý Phong: "Oắt con nói gì đó? Sư phụ của nhóc là người đàng hoàng, sao có thể làm mấy cái trò mèo đấy được?"
Từ Lão Quái vừa dứt lời, Lý Phong đã đi ra khỏi con hẻm.
Lúc này, một bóng người thướt tha đi ngang qua đầu hẻm.
Từ Lão Quái còn đang tỏ vẻ đàng hoàng lập tức trở nên bỉ ổi, ông ấy lén lút leo lên cửa sổ nhà người ta, xem bà chủ chuẩn bị nguyên liệu nhào bột.
Còn Lý Phong thì vẫn nghiêm túc làm theo các mốc thời gian vốn có của anh.
Tay anh cầm một cái balo, vào con hẻm mà Từ Lão Quái ở.
Lúc này Từ Lão Quái đang thảnh thơi ngồi trong hẻm, vừa uống rượu vừa nhắm.
Ông ấy liếc nhìn Lý Phong cười nói: "Nhóc con, bạn gái nhóc cũng được phết đấy, sau này chắc chắn sẽ là một đại mỹ nhân".
"Thảo nào nhóc cố gắng lấy lòng con bé thế, theo đuổi con gái chẳng dễ gì".
"Tôi nói cho nhóc biết, phụ nữ chính là thứ khó nắm bắt nhất trên thế giới này".
"Nhiều khi bọn họ đáng yêu như thiên thần, nhiều lúc lại đáng sợ như ác ma".
"Nhưng thầy nhóc đã viết ra một bộ chuyên để đối phó với phụ nữ rồi".
"Nếu nhóc muốn học thì giờ sư phụ sẽ dạy cho nhóc luôn".
Lý Phong không nói gì, lúc này hai tay anh hơi mở ra.
Sau đó bóng người anh dần mờ đi.
Ánh mắt mơ hồ của Từ Lão Quái lập tức trở nên sắc bén.
Ông ấy nhìn Lý Phong chằm chằm, thấy anh đang phân thân ra một người khác.
Mà ánh mắt của cậu nhóc vừa phân thân ra cực kỳ ngây thơ.
Cậu nhóc đứng bên cạnh Lý Phong, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn anh. Lúc này cậu nhóc trông không khác những đứa trẻ bình thường khác, tuy là trong mắt cực kỳ đau thương nhưng vẫn rất kiên định.
"Anh, anh là ai?", Lý Phong nhỏ ngạc nhiên nhìn Lý Phong khác.
Lý Phong cười nhẹ, anh búng tay trong không khí một cái.
Cơ thể Lý Phong nhỏ hơi lung lay, sau đó ngã vào lòng Từ Lão Quái.
Từ Lão Quái đỡ lấy Lý Phong nhỏ, ánh mắt sâu xa nhìn Lý Phong nói.
"Đồ đệ à, suy nghĩ của nhóc còn thâm sâu hơn tôi tưởng".
"Đúng là một mũi tên trúng hai con chim, nhóc vừa muốn bù lại khoảng trống lúc nhỏ với vợ".
"Vừa muốn tách tất cả những cảm xúc tiêu cực trong lòng mình ra".
Nếu giờ có người bên cạnh cũng không hiểu Lý Phong và Từ Lão Quái đang nói chuyện gì.
Thực ra đây là một môn võ cực kỳ uyên thâm, cho dù là môn phái lánh đời cũng không biết, nói gì đến luyện nó.
Lý Phong hỏi ông ấy: "Sư phụ cứ mạnh tay dạy dỗ cậu ta, đừng mềm lòng".
Từ Lão Quái cười nhăn nhó lắc đầu nói: "Thảo nào còn trẻ mà thực lực của nhóc đã kinh người như vậy".
"Xem ra tất cả là do số mệnh, nhóc có thực lực như vậy có lẽ là vì trước kia đã thay đổi dòng thời gian rồi".
"Đây là một vòng lặp vô tận, chỉ sợ sau này sẽ không bao giờ thoát ra được".
Lý Phong dửng dưng nói: "Nếu không gặp Tình Tình có lẽ tôi sẽ như ông nói, vĩnh viễn không thoát ra được".
"Nhưng chỉ cần có cô ấy ở bên, trong lòng tôi luôn tràn ngập ánh sáng".
"Mà nhờ lời của sư phụ, sư nương sắp đuổi đến rồi đấy, khoảng bốn mươi năm giây nữa bà ấy sẽ đến đây".
"Ôi vãi!", Từ Lão Quái chửi một tiếng, ôm chặt Lý Phong nhỏ vào lòng, lao vút qua Lý Phong như một trận gió.
Lúc rời đi ông ấy còn tức giận nói với Lý Phong một câu: "Thằng nhóc thối, đến sư phụ mà cũng dám bẫy. Nhóc chờ đó, mấy chục năm sau sư phụ sẽ đì nhóc ra bã".
Lý Phong cười nhún vai, vẻ mặt dửng dưng, hai tay đút túi, lúc anh bước đi trong con hẻm, người anh lớn dần lên rồi biến mất trong không khí.
Lý Phong cũng không hoàn toàn biến mất, anh chỉ tàng hình ở bên Hứa Mộc Tình mà thôi.
Lý Phong đã dùng một cách khác lạ để đưa Hứa Mộc Tình về quá khứ.
Bình thường về quá khứ vẫn giữ nguyên hình dáng của mình.
Nhưng anh đã biến bản thân và Hứa Mộc Tình thành dáng vẻ trẻ con.
Thực ra có hai lý do, vừa nãy Từ Lão Quái cũng nói, sâu trong lòng bọn họ có mấy việc phải làm xong hoặc là buông bỏ.
Chỉ thế bọn họ mới có thể bước sang trang mới.
Tai họa lúc trước mà Lý Phong nói với Hứa Mộc Tình cũng không phải nói đùa.
Chương 897: Bóng Ma Thời Gian
Nếu tai họa ập đến mà không chuẩn bị chu đáo, thì không chỉ Lý Phong và những người bên cạnh anh.
Mà có lẽ cả xã hội loài người cũng sẽ bị diệt.
Rốt cuộc tai nạn là thứ gì?
Lý Phong cũng không rõ.
Thế giới này sẽ không ai biết tai nạn sắp ập đến là gì.
Mà cũng chả có mấy người biết chuyện này sắp xảy ra.
Chỉ có Lý Phong đạt đến trình độ của "Thần" mới lờ mờ cảm nhận được, anh cũng cảm thấy lo lắng. Chính vì sự lo lắng này nên anh mới không chút do dự đi bù đắp tiếc nuối của mình.
Lưu Lệ Lệ lại lần nữa xuất hiện trong cuộc đời của Hứa Mộc Tình.
Lúc Hứa Mộc Tình nhìn thấy cô ấy, đôi mắt cô rơm rớm nước mắt.
Lý Phong như bóng ma đứng bên cửa sổ nhìn Hứa Mộc Tình, trên mặt anh nở nụ cười nhẹ.
Mà lúc này, bên ngoài bỗng vang lên tiếng sấm chớp nổ vang trời.
Tia chớp này đánh vào giữa sân thể dục của trường học.
Lý Phong từ từ xoay người lại, nhìn thấy một người đầy khí đen đang đứng sừng sững ở đó.
Mà người bước ra từ trong tia chớp này quay đầu nhìn thẳng về phía Lý Phong vốn đã tàng hình.
Trong nháy mắt, Lý Phong thở dồn dập, đây là lần đầu tiên anh lo lắng kể từ khi thực lực của anh đạt đến đỉnh cao.
Đây là lần đầu tiên anh gặp người này.
Nói đúng ra thì người này không phải con người, mà hắn có một cái tên chung là Bóng Ma Thời Gian.
Vượt thời gian là một chuyện rất nguy hiểm.
Bởi vì nó có thể khiến vạn vật xoay chuyển, gây nên những chuyện không thể đoán trước.
Để trừng phạt những người vượt thời gian, Bóng Ma Thời Gian đã được sinh ra, bọn họ sống để ngăn cản hoặc giết chết những người vượt thời gian.
Mặc dù ban đầu Lý Phong cũng nghĩ người này sẽ đến nhưng không ngờ hắn đến nhanh như vậy.
Mà hắn xuất hiện cũng không khiến người khác chú ý đến, giống như một bóng ma, cho dù đang là ban ngày ban mặt nhưng người khác cũng không nhìn thấy hắn.
Ngoài Lý Phong.
Lý Phong nhảy từ trên lầu xuống, bước đến trước mặt Bóng Ma Thời Gian.
Nếu là người khác sau khi biết Bóng Ma Thời Gian mạnh cỡ nào thì chắc chắn sẽ không bình tĩnh như Lý Phong mà sẽ chạy trốn ngay. Bởi vì với bọn họ chỉ chạy trốn thì mới có đường sống.
Khí đen bao trùm lấy Bóng Ma Thời Gian, hắn không giống những bóng ma truyền thống có vẻ ngoài xấu xí, thân thể khô quắt trôi nổi trong không trung, nhìn hắn chả khác gì người bình thường cả.
Hắn giống như người bình thường, tuy không thấy rõ mặt mũi thế nào nhưng nhìn thân hình thì chắc là người trưởng thành, cao khoảng một mét tám, cũng không quá cường tráng.
Nhưng lúc này trên người hắn tràn ngập khí tức đáng sợ, khiến Lý Phong cũng bất giác kinh ngạc.
Bởi vì từ trước đến nay, có lẽ đây là đối thủ mạnh nhất Lý Phong gặp được.
Mà hắn cũng không phải người nên anh cũng không biết phải đối phó kiểu gì.
Bóng Ma Thời Gian chỉ tồn tại trong truyền thuyết, những người gặp hắn đã chết hết rồi, cho nên giờ Lý Phong cũng không biết nên đánh thế nào.
Giờ hai tay anh buông thõng, cứ đứng im trước mặt Bóng Ma Thời Gian, hai người nhìn nhau.
Lúc này, trên không trung xuất hiện một chấn động kỳ lạ, đồng thời có một giọng nói rè rè phát ra.
"Lý Phong, cậu phá hủy sự cân bằng của thế giới, tôi thay mặt cho thời gian giết chết cậu".
Lý Phong không ngờ đối phương lại nói chuyện, sau khi nghe thấy hắn nói chuyện, vẻ mặt nghiêm túc của Lý Phong hơi thả lỏng.
Với Lý Phong thì biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
Bởi vì anh không biết cấu tạo cơ thể của đối phương thế nào, nhược điểm là gì, phải đánh ra sao?
Mà giờ hắn lại nói chuyện chứng tỏ hắn là một sinh vật trí tuệ.
Lý Phong hiểu rõ cách tấn công một sinh vật có trí tuệ.
Trên mặt anh cười thoải mái nói: "Tôi đứng ở đây, muốn giết thì nhào vô".
Bóng Ma Thời Gian cười khẩy nói: "Cậu nghĩ mình khống chế được thời gian thì vô địch chắc? Mơ đi!"
Vừa dứt lời, hắn đã lao về phía Lý Phong.
Chỉ trong nháy mắt, khí đen dường như bao trùm lấy toàn bộ Lý Phong.
Sau khi khí đen rời khỏi người hắn thì bóng dáng thật của hắn cũng lộ ra.
Hóa ra hắn cũng không phải là ma, hắn mặc một bộ quần áo bình thường.
Bộ quần áo này bó sát người, nhìn như đồ bơi, lộ ra cơ bắp cuồn cuộn của hắn.
Mà hắn còn đeo một cái đồng hồ công nghệ cao trên tay.
Trông hắn không khác người bình thường là bao, chỉ là hai bên mặt hắn có bốn đường cong giống như được vẽ bằng bút màu.
Mà lúc này, bốn đường cong ấy đang tỏa ra ánh sáng chói mắt.
Thấy Lý Phong vẫn sừng sững đứng đó không ngã, hắn cười lạnh nói: "Từ bỏ đi. Loại khí này chuyên dùng để đối phó với những người ăn cắp thời gian như cậu đấy".
"Cho đến nay tôi đã giết không biết bao nhiêu người giống cậu".
"Người phá hỏng trật tự thời gian và con người như cậu phải chết".
Nhưng lúc này Lý Phong đã bị khí đen bao phủ, dửng dưng nói một câu: "Ở thế giới của tôi, nếu ai phạm tội thì sẽ do pháp luật phán quyết".
"Tôi muốn biết các anh dùng thứ gì để phán quyết người khác".
Vừa nói Lý Phong vừa bước ra khỏi khí đen.
Khí đen nhìn rất ghê gớm này cũng chẳng nhằm nhò gì với Lý Phong.
Bóng Ma Thời Gian thấy Lý Phong vẫn lành lặn thì ngạc nhiên, hắn trợn to mắt, nhìn Lý Phong chằm chằm nói: "Sao cậu làm được? Tính đến nay tôi đã giải quyết hai mấy người rồi nhưng không ai có thể thoát khỏi khí đen cả".
Lý Phong nhếch miệng cười, sau đó từ từ nâng tay phải lên.
Tay anh vung nhẹ trong không khí.
Lúc này, không khí như dòng nước bị Lý Phong đẩy ra.
Hai mắt hắn trợn to, bất giác bước lên trước hai bước, khí đen trên người cũng càng thêm giày đặc: "Cậu có hai loại siêu năng lực".
Chương 898: Quỳ xuống xin tha
Lý Phong cười nhẹ với hắn: "Dường như chuyện gì các anh cũng có thể dùng siêu năng lực để giải thích nhỉ".
"Nhưng với tôi, không phải chuyện gì cũng gọi là siêu năng lực".
"Bản chất năng lượng vốn có của vũ trụ cho dù được hình thành dưới dạng nào thì cũng sẽ không có quá nhiều thay đổi".
"Siêu năng lực chỉ là một dạng năng lượng cụ thể".
"Nếu lấy hạt nhân của vũ trụ đi tìm nguồn gốc của nó thì anh sẽ thấy hình dạng và cấu tạo của tất cả các năng lượng trong vũ trụ đều giống nhau".
Hắn bỗng cười khẩy: "Cái loại kiến hôi như cậu mà cũng dám trâng tráo nói về thể năng lượng của vũ trụ, đúng là chán sống rồi. Giờ tôi thay mặt tòa tuyên án cậu tử hình".
Lý Phong ngoắc tay với hắn nói: "Lên đi".
"Muốn chết à!", khí đen trên người hắn càng dày đặc hơn, lao về phía Lý Phong như gió lốc.
Khí đen này bao trùm lấy anh, hình thành một cơn lốc màu đen, gió cũng càng ngày càng mạnh.
Một cảnh tượng kỳ lạ bỗng xuất hiện.
Lúc này xung quanh vẫn không có gì thay đổi.
Nhưng cơn lốc màu đen vây quanh Lý Phong cực kỳ mãnh liệt.
Mà cơn gió lốc này chỉ ảnh hưởng đến Lý Phong, lá cây ngọn cỏ xung quanh không chút lay động.
Trong cơn gió lốc màu đen xuất hiện tia chớp, tia chớp bổ thẳng xuống người Lý Phong.
Hắn vừa bước lại gần Lý Phong vừa nói bằng giọng điệu lạnh như băng: "Cậu muốn thay đổi thời gian để thay đổi số mệnh của mình à, đây là phạm tội".
"Mà tia chớp màu đen tôi đang dùng này là một trong những hình dáng lực lượng của thời gian, nó sẽ cắn nuốt cơ thể cậu khiến cậu biến mất vĩnh viễn trong dòng thời gian này, đây cũng là sự trừng phạt nghiêm khắc nhất dành cho cậu".
"Giờ nếu cậu biết sai quỳ xuống, tôi sẽ giảm nhẹ đau đớn mà hình phạt này mang lại".
Nhưng hắn vừa dứt lời thì Lý Phong uể oải nói: "Sao tôi phải quỳ, sao tôi phải xin, sao tôi phải hối hận".
"Tôi thấy trò này được đấy, những tia sét này đánh vào người cũng khá thích".
Lý Phong đứng im một chỗ, những tia sét đen sì đánh vào anh nhưng chả ảnh hưởng gì đến anh cả.
Bóng Ma Thời Gian tức giận, hắn nghĩ Lý Phong đang cố tỏ vẻ, hắn quát to, tốc độ những tia sét đánh vào người Lý Phong ngày càng nhanh, lực ngày càng mạnh.
"Hahaha, đồ kiến hôi, dám coi thường tòa án thời gian của chúng tôi à, cho chết".
Nhưng mấy nghìn đến mấy chục nghìn tia sét đánh vào người Lý Phong mà anh cũng chả làm sao.
Lúc này, Lý Phong giơ tay phải lên, năm ngón tay anh xòe ra rồi từ từ nắm lại.
Lúc anh nắm chặt tay lại, tất cả những tia chớp đen đều biến mất, khí đen cũng từ từ tản đi.
Hắn trợn to mắt, há hốc mồm, nhìn Lý Phong vẫn lành lặn đứng đó nói: "Sao lại thế được, sao cậu không hề hấn gì gì?"
Lý Phong cười nói: "Vừa nãy tôi nói rồi, bản chất của thể năng lượng trong vũ trụ này giống nhau".
"Tôi còn lo anh sẽ dùng một loại thể năng lượng cơn lốc đen hoặc tia chớp đen mà tôi chưa từng thấy cơ".
"Nhưng tiếc là tòa án thời gian của các anh cũng chỉ đến thế mà thôi".
"Bóng Ma Thời Gian như anh cũng chỉ tỏ vẻ thế thôi".
"Cậu dám phỉ báng tòa án thời gian! Cậu có biết mỗi một câu cậu nói sẽ bị truyền về tổng bộ của tòa án thời gian không?"
"Đến lúc đó không phải chỉ có mình tôi mà sẽ có một đội chấp pháp tới".
Lý Phong giơ tay day mũi nói: "Bọn họ đến thì tốt, không đến thì tôi lại thấy mất vui".
Vừa nói Lý Phong vừa xòe tay ra.
Bóng Ma Thời Gian bàng hoàng khi thấy trong tay Lý Phong xuất hiện cơn lốc màu đen.
Mà bên trong cơn lốc còn có tia sét nữa.
"Cậu, cậu, sao cậu làm được? Không thể nào, chắc chắn là ảo giác, đây là ảo giác cậu lừa tôi".
Tay trái của Lý Phong cách một khoảng không vỗ nhẹ vào Bóng Ma Thời Gian, "bốp" một tiếng, trên mặt hắn đã xuất hiện vết hằn in dấu một bàn tay.
"Có đau không? Giờ biết là thật chưa?"
Nụ cười của Lý Phong không thay đổi, nhìn anh bây giờ có vẻ rất kiên nhẫn.
Bởi vì trước kia anh chưa từng gặp Bóng Ma Thời Gian, càng không biết đến tòa án thời gian.
Những thứ không biết khiến Lý Phong cảm thấy tò mò, đồng thời có một nỗi sợ hãi mơ hồ.
Sau khi gặp rồi anh mới biết thực ra bản chất năng lượng của bọn họ cũng như nhau.
Lý Phong nói: "Cơn lốc đen và tia chớp đen này chỉ là biểu hiện cụ thể của vật chất tối thôi".
"Thứ này chẳng ăn nhằm gì với tôi, ngoài ra tôi còn một chuyện muốn nhắc anh".
Lúc Lý Phong nói những lời này, tốc độ nói chuyện của anh chậm dần, giọng điệu cũng trở nên lạnh như băng.
Đồng thời, còn có khí tức kinh người mà Bóng Ma Thời Gian chưa từng cảm nhận được bộc phát ra.
Giờ anh như lúc hòa bình, chỉ đứng trên bãi cỏ của trường học nhưng trong nháy mắt lại khiến Bóng Ma Thời Gian cảm thấy anh trở nên vô cùng to lớn.
Một loại sức ép ùn ùn kéo đến khiến hắn không thể hô hấp, giống như có một bàn tay khổng lồ đè chặt hắn xuống đất.
Lời nói của anh như tiếng sấm nổ vang trong đầu hắn, lặp đi lặp lại.
Lý Phong nói: "Tòa án thời gian mà anh nói tôi chưa từng nghe đến, cũng không có hứng biết".
"Nhưng tôi mong đám người tự tin ngạo mạn, không biết trời cao đất dày các anh hiểu rõ một chuyện".
"Tôi là người Hoa Hạ, sẽ tuân thủ pháp luật nước tôi, nhưng ra khỏi nước tôi thì tất cả những luật pháp khác là vô dụng với tôi".
"Nếu các anh không biết điều tự chạy đến trước mặt tôi đòi trừng phạt tôi, vậy tôi mong các anh hãy chuẩn bị đón nhận sự trừng phạt của tôi đi".
"Bình thường tôi sẽ không đánh người, nhưng nếu đã đánh thì đám người các anh không gánh nổi hậu quả đâu".
Bóng Ma Thời Gian đau đớn giãy dụa, hắn dùng hết sức ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Lý Phong nói: "Cậu nghĩ chúng tôi chỉ có một toàn án thời gian chắc?"
"Chúng tôi đại diện cho ý chí của cả vũ trụ này, mà cậu cũng chỉ là một hạt cát bé nhỏ trong vũ trụ mà thôi".
Chương 899: Chết
"Trước mặt những thế lực thật sự thì các cậu cũng chỉ là con kiến mà thôi, kể cả hành tinh của các cậu cũng chỉ là một hạt cát, chúng tôi có thể dễ dàng xóa sổ các cậu khỏi vũ trụ này".
Nụ cười trên mặt Lý Phong không chút thay đổi, anh thờ ơ nói: "Câu trả lời của tôi rất đơn giản, các anh muốn làm gì thì làm. Người Hoa Hạ chúng tôi có một câu thường dùng 'giỏi thì nhào vô'".
Sau đó Lý Phong vung nhẹ tay lên, cơn lốc màu đen lao đến chỗ Bóng Ma Thời Gian, bao trùm lấy cả người hắn, tia sét màu đen liên tiếp đánh vào người hắn.
Bên trong cơn lốc, hắn hét lên chói tai.
Mỗi lần cơ thể hắn bị tia sét đánh trúng thì lại nhạt đi một chút, cuối cùng tan biến trong không trung.
Xử lý xong, Lý Phong mặt vô cảm phủi tay.
Anh bước đến lớp học của Hứa Mộc Tình, vừa đi miệng vừa cười tươi.
"Hay đấy, càng ngày càng hay. Xem ra những nhà khoa học điên cuồng tìm kiếm người ngoài hành tinh đã tìm thấy manh mối rồi".
"Vũ trụ này chắc không chỉ có sự sống trên trái đất. Chà, không biết những con quái vật già nua trốn rừng già sẽ làm gì khi lũ người ngoài hành tinh này đến trái đất đây?"
"Sẽ giống năm đó khi người Đảo Quốc đến xâm chiếm, mặc kệ trăm họ lầm than".
"Hay là cả đám nhảy ra đồng tâm hiệp lực đối phó bọn chúng đây?"
...
Hứa Mộc Tình đã sống trong quá khứ mấy tháng rồi.
Suy nghĩ không thay đổi nhưng dùng cơ thể lúc còn nhỏ để sống với bố mẹ lúc trẻ mấy tháng khiến Hứa Mộc Tình có những cảm nhận mới lạ.
Sự xúc động này không thay đổi chỉ vì bố mẹ lớn tuổi hơn.
Tình yêu của Hứa Hiếu Dương và Liễu Ngọc Phân dành cho Hứa Mộc Tình luôn tỉ mỉ và không thay đổi.
Tình bạn giữa Hứa Mộc Tình với Lưu Lệ Lệ cũng ngày càng bền chặt, dưới sự giúp đỡ âm thầm của Lý Phong, bố của Lưu Lệ Lệ đã vượt qua tai nạn, cuộc sống của ông ấy càng thêm ổn định.
Lúc Lý Phong và Hứa Mộc Tình nắm tay nhau vào con hẻm nhỏ kia một lần nữa, cơ thể hai người lớn dần lên.
Lúc hai người đứng cách đầu hẻm khoảng bốn năm mét nữa, Hứa Mộc Tình thấy mình đã trở lại dáng vẻ ban đầu thì xoay một vòng trước mặt Lý Phong cười nói: "Chồng ơi, anh thấy lúc nhỏ em đáng yêu hay bây giờ đáng yêu?"
Đây là một câu hỏi chết người, nếu trả lời không tốt có khi tối nay phải ngủ ngoài sô pha mất.
Lý Phong đảo mắt cười nói; "Đương nhiên là lúc nhỏ em đáng yêu rồi".
Hứa Mộc Tình bĩu môi, hờn dỗi nói: "Ý anh là bây giờ em không đáng yêu chứ gì".
Hứa Mộc Tình không ngờ Lý Phong lại giang hai tay bước lên, ôm chặt cô vào ngực, hai người đứng trong hẻm hôn nhau say đắm.
Hứa Mộc Tình bị Lý Phong hôn đến mặt đỏ tai hồng, cả người mềm nhũn dựa vào ngực anh nói: "Nỡm ạ, chỉ bắt nạt em là giỏi".
Lý Phong ôm cơ thể mềm mại gợi cảm của Hứa Mộc Tình cười nói: "Lúc nhỏ em đáng yêu như thế, anh chỉ muốn thơm em thôi. Giờ em vừa đáng yêu vừa xinh đẹp vừa gợi cảm, khiến anh chỉ muốn vừa ôm vừa hôn em".
Nói xong, Lý Phong còn cố tình ghé sát vào tai Hứa Mộc Tình, thổi hơi nóng vào tai cô, còn nói những lời khiến Hứa Mộc Tình không dám ngẩng đầu lên.
Nghe những lời Lý Phong thủ thỉ bên tai xong, mặt Hứa Mộc Tình đỏ bừng, nắm tay bé nhỏ đấm nhẹ vào lồng ngực anh.
Hứa Mộc Tình đang định nói gì đó, bên ngoài có một chiếc xe Van lao vụt qua.
Ngay sau đó, cột điện bên cạnh hẻm đã bị chiếc xe rắn chắc tông đổ.
Đột nhiên có tia lửa bắn ra, hai cửa hàng trên phố bỗng bùng lên ngọn lửa hừng hực.
Hai người không liếc mắt đưa tình nữa mà nhanh chóng lao ra khỏi con hẻm.
Lúc Lý Phong đang định dập lửa thì anh thấy chiếc xe bị mất lái, lao lung tung trên đường.
Chiếc xe cứ như phát điên vậy, hoặc là tông nhau trên đường, hoặc là tự đâm vào cột điện, nếu không thì cũng xông vào mặt tiền một cửa hàng nào đó.
Trong chớp mắt, ngọn lửa bùng lên khắp nơi, mọi người hét chói tai.
Hứa Mộc Tình bị cảnh tượng hỗn loạn trước mắt dọa cuống lên, cô chưa thấy cảnh này bao giờ, vội vàng nói với Lý Phong: "Chồng ơi, sao lại thế này?"
Lúc Hứa Mộc Tình bối rối, Lý Phong nhìn xung quanh, anh đang tìm nguyên nhân chiếc xe bị mất lái.
Bên trong xe có cái có người ngồi, có cái không có ai, vẫn đang dừng ở bãi đỗ xe nhưng không biết vì sao mà toàn bộ đều mất lái, cho dù trong xe không có người thì cũng vặn hết ga tông loạn xạ trên đường.
Lúc này, điện thoại của Lý Phong đổ chuông.
Anh lấy ra xem, là Hứa Hạo Nhiên gọi.
Giọng Hứa Hạo Nhiên hớt hải hỏi Lý Phong: "Anh rể, anh có ở cùng với chị em không?"
"Em gọi điện cho anh hơn hai tiếng rồi mà sao ở ngoài vùng phủ sóng mãi thế?"
Hứa Mộc Tình đứng cạnh nghe thấy giọng của Hứa Hạo Nhiên thì ngạc nhiên.
Bởi vì cô và Lý Phong ở bên kia những mấy tháng mà Hứa Hạo Nhiên lại nói mới chỉ qua hai tiếng thôi.
Chênh lệch thời gian quá lớn, mà nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mắt làm Hứa Mộc Tình thấy bàng hoàng.
"Anh rể, giờ anh chị đang ở đâu? Hai người đừng đến gần nhà chúng ta, ở đó hình như xảy ra chuyện gì rất nghiêm trọng, cảnh sát đến rồi nhưng không bắt được tội phạm".
Lý Phong nói với Hứa Hạo Nhiên mấy câu rồi cúp máy.
Lúc này, Lý Phong nhìn thấy một chiếc xe cảnh sát đang lao như bay về phía hai người họ, bên trong xe có hai người ngồi.
Tay phải Lý Phong từ từ đẩy ra, lúc chiếc xe cách bọn họ khoảng ba mét thì bị một sức mạnh không thể thấy bằng mắt thường cản lại.
Ngay lúc nó sắp đâm vào Lý Phong thì chiếc xe dừng lại.
Sau đó có hai người nhanh chóng từ trên xe chạy xuống.
Trên xe có một nam một nữ.
Người nam Lý Phong chưa từng gặp nhưng nữ thì Lý Phong thấy khá quen mắt.
Chương 900: Vật còn người mất
Sau đó, cô gái vừa xuống xe đã lao về phía Hứa Mộc Tình, nhanh chóng nắm lấy tay Hứa Mộc Tình, nói với Hứa Mộc Tình: "Tình Tình, cậu còn đứng ngây ra đó làm gì? Đi mau! Tớ sẽ đưa cậu đến nơi an toàn".
Hứa Mộc Tình đứng đó không nhúc nhích, nhìn chằm chằm vào nữ cảnh sát xinh đẹp trước mặt.
Hứa Mộc Tình như nghĩ ra điều gì đó, cô nhìn chằm chằm khuôn mặt thanh tú của nữ cảnh sát trước mặt, nói: "Cậu là Lệ Lệ? Lệ Lệ, thật sự là cậu sao?"
"Ôi, giám đốc của tôi! Cậu bị chiếc xe này dọa cho ngáo luôn rồi à? Tớ là Lưu Lệ Lệ, là bạn thân mười mấy năm của cậu đây. Cậu không nhìn nhầm đâu. Được rồi, đi nhanh thôi. Ở đây nguy hiểm lắm".
Hứa Mộc Tình lúc này thực sự sửng sốt, không ngờ sau khi trở về quá khứ, cô và Lý Phong thật sự đã thay đổi quỹ đạo cuộc sống của những người xung quanh.
Lý do khiến Hứa Mộc Tình trước đây cảm thấy khó chịu như vậy là vì cách đây một thời gian, khi cô đang tham gia một cuộc họp, cô đã gặp một người bạn cùng lớp tiểu học.
Thông qua người bạn cùng lớp thời tiểu học, Hứa Mộc Tình biết được rằng người bạn thân ngày xưa của cô - Lưu Lệ Lệ đã từng bị nhiều người đàn ông làm tổn thương. Sau ba cuộc hôn nhân thất bại, cô ấy đã cầm dao đâm bạn trai hiện tại, cuối cùng phải vào tù.
Nhưng người xuất hiện trước mặt Hứa Mộc Tình bây giờ là một Lưu Lệ Lệ vô cùng hiên ngang.
Khi Lưu Lệ Lệ còn nhỏ, kỹ năng phối hợp thể chất với não bộ của cô ấy tương đối tốt, cô ấy chạy cũng rất nhanh.
Cô ấy từng nói với Hứa Mộc Tình rằng khi lớn lên cô ấy muốn trở thành cảnh sát, để trừ bạo an dân, bảo vệ những người xung quanh.
Không ngờ, điều ước của cô ấy cuối cùng cũng thành hiện thực rồi.
Lúc này, Lý Phong nói với Hứa Mộc Tình: "Chúng ta đi trước đi".
Hứa Mộc Tình nhìn ra tầng ý nghĩa khác trong mắt Lý Phong.
Cô biết có lẽ bọn họ ở đây, Lý Phong không thể ra tay được, bây giờ bọn họ rời đi là tốt nhất.
Bốn người Lý Phong và Hứa Mộc Tình nhanh chóng rời đi, khi họ băng qua một góc phố, Lưu Lệ Lệ an ủi Hứa Mộc Tình vài câu, lập tức mang theo cộng sự của cô ấy, hai người họ quay lại.
Họ muốn bắt kẻ đứng sau gây ra rắc rối.
Mấy người Lưu Lệ Lệ vừa rời đi thì chiếc Mercedes Benz màu trắng của Hứa Mộc Tình dừng lại bên cạnh.
Khi Trần Quả xuống xe, Lý Phong giao Hứa Mộc Tình cho Trần Quả, bóng hình anh khẽ lóe lên trước mặt hai người, trong nháy mắt đã biến mất.
Khi Trần Quả nhìn xung quanh tìm kiếm Lý Phong, Hứa Mộc Tình bất giác ngẩng đầu nhìn phía trên đầu.
Mặc dù Hứa Mộc Tình không nhìn thấy Lý Phong biến mất như thế nào, nhưng theo phản xạ, cô cho rằng Lý Phong đã nhảy thẳng lên.
Như Hứa Mộc Tình dự đoán, Lý Phong đã đứng ở trên cùng của tòa nhà trên con phố nơi họ đang ở.
Tòa nhà này có tổng cộng khoảng mười ba tầng.
Lúc này, Lý Phong đang đứng trên ban công tầng cao nhất của tòa nhà, quan sát xung quanh.
Lý Phong liếc nhìn Hứa Mộc Tình bên dưới, vẫy tay với cô, sau đó nhanh chóng nhảy tới cái ban công khác, trong nháy mắt đã đáp xuống ban công trên cùng của một tòa nhà khác ở phía đối diện.
Lúc này, Lý Phong đang đứng trên lan can ban công, chỉ cần anh tiến lên một bước, cả người sẽ lập tức rơi xuống.
Nhưng chân Lý Phong như keo dính vào lan can, không cần động tác gì cả, nhưng cả người vẫn vững vàng đứng ở đó.
Hơn nữa, vào lúc này, ánh mắt của anh hướng từ trên xuống dưới, từ xa nhìn chằm chằm vào một người đàn ông mặc áo ba lỗ ở con hẻm phía dưới.
Người đàn ông trông rất nhàn nhã, tay trái đang cầm điếu thuốc, nhả khói, tay phải vung trên không trung.
Và mỗi khi vung tay, một chiếc xe ô tô sẽ lao qua ngõ, đâm thẳng vào cột điện thoại hoặc phá nát mặt tiền cửa hàng của người khác.
Ngay khi Lý Phong đang chuẩn bị di chuyển, anh đột nhiên phát hiện ra rằng Lưu Lệ Lệ và cộng sự của cô ấy đang từ phía sau đi tới.
Lưu Lệ Lệ lấy khẩu súng lục trong túi ra, chĩa vào người đàn ông, hét về phía hắn: “Đừng nhúc nhích!
Tay người đàn ông giật mình, điếu thuốc trong miệng hắn rơi xuống đất.
Hắn từ từ giơ hai tay lên, rồi quay mặt về phía Lưu Lệ Lệ.
Trong trường hợp bình thường, nếu một tên tội phạm gặp phải Lưu Lệ Lệ, cảnh sát mặc đồng phục và cầm súng lục, thì phải quay đầu bỏ chạy ngay lập tức.
Nhưng thay vì bỏ chạy, trên mặt người đàn ông này thậm chí không hề lộ ra một chút hoảng sợ, ngược lại vẫn nở nụ cười trên môi.
Hắn giơ hai tay lên, cười nói với Lưu Lệ Lệ: "Các người đến hơi muộn đó?"
"Mấy cái xe đồ chơi ở cái khu phố này tôi chơi chán rồi, đang phân vân không biết có nên sang khu phố bên cạnh chơi một chút không đây".
Lưu Lệ Lệ trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt và hét vào mặt hắn: "Tại sao anh lại làm vậy!?"
"Tại sao? Cô hỏi tôi tại sao, vậy tôi muốn hỏi sao các người lại đối xử với tôi như vậy!?"
Trong khi nói, đôi tay của người đàn ông vốn đang giơ lên cao bỗng nhiên hạ xuống.
Lưu Lệ lập tức hét lên: "Đừng nhúc nhích, nếu như anh nhúc nhích tôi sẽ bắn đấy".
"Đừng căng thẳng, đừng căng thẳng, tôi chỉ cúi xuống nhặt đầu thuốc lá thôi mà".
"Thực ra tôi là một người rất tiết kiệm. Từ nhỏ tôi đến lớn luôn rất tiết kiệm. Tôi dành dụm hết số tiền mình tiết kiệm được tìm một công việc tử tế. Ngày nào tôi cũng đi làm từ chín đến năm giờ, làm việc vất vả, sau đó cưới một người vợ, rồi đưa hết tiền cho cô ấy".
Nói rồi, người đàn ông liền cúi xuống nhặt mẩu thuốc lá trên mặt đất lên rồi hút tiếp, hắn vừa nói vừa hút thuốc.
"Thôi thì không nghĩ đến thân phận cô là cảnh sát, tôi muốn biết phụ nữ các cô rốt cuộc là nghĩ gì?"
"Tại sao tôi cố gắng để làm hài lòng vợ tôi như thế, cho cô ấy tất cả những gì mà tôi có, nhưng sao cô ấy vẫn không hài lòng?"
Ngậm điếu thuốc trong miệng, người đàn ông không ngừng đi về phía Lưu Lệ Lệ.
"Anh đứng lại, không được di chuyển. Nếu anh di chuyển, tôi sẽ không khách sáo đâu", cộng sự phía sau Lưu Lệ Lệ hét lên.
Người đàn ông ngậm tàn thuốc hừ lạnh, tay phải khẽ lắc lắc trên không trung.
Ngay sau đó, cộng sự của Lưu Lệ Lệ bay lên, như thể bị một loại lực nào đó điều khiển, đập mạnh vào tường.
Bàn tay của người đàn ông lắc từ bên này sang bên kia, cộng sự của Lưu Lệ Lệ va đập qua lại như một quả bóng trong ngõ.
"Đủ rồi, nếu anh còn tiếp tục, tôi sẽ nổ súng đấy".
"Ồ, đừng kích động, đừng kích động, tôi chỉ chơi đùa với các người chút thôi mà".
Nói rồi, người đàn ông liền bỏ tay xuống.
Cộng sự của Lưu Lệ Lệ giống như một đống thịt mềm nằm trên mặt đất, lúc này mũi anh ta bầm tím, khuôn mặt sưng vù. Ngay cả nói chuyện cũng có vẻ rất vất vả.
"Cô cảnh sát xinh đẹp à, cô chưa nói cho tôi biết lý do tại sao vợ tôi lại phản bội tôi, chạy theo đàn ông giàu có? Tôi không đủ tốt với cô ấy sao?"
Lúc này, Lý Phong đột nhiên giơ tay bắt một cái, trên không trung xuất hiện một quyển sổ.
Cuốn sổ này trông rất thú vị, vì nó là cuốn vở dành cho học sinh tiểu học làm bài tập, trên đó có những hình vẽ hoạt hình rất dễ thương về những chú dê vui vẻ.
Lý Phong đưa sách cho Hứa Hiếu Dương rồi nói với Hứa Hiếu Dương: "Bố, tối mai nếu bố rảnh thì cùng mẹ nghiên cứu cái này đi".
"Không cần nghĩ về bất cứ điều gì khác, chỉ cần làm theo hướng dẫn viết trên đó là được".
Lời nói của Lý Phong khơi dậy sự tò mò mãnh liệt của Hứa Hạo Nhiên. Khi Hứa Hạo Nhiên đưa tay ra định lấy cuốn sách từ tay Hứa Hiếu Dương thì Liễu Ngọc Phân đã đánh "bép" một cái vào tay Hứa Hạo Nhiên.
Bởi vì vừa rồi khi Hứa Hiếu Dương tình cờ mở ra, Liễu Ngọc Phân đã nhìn thấy hình ảnh nhất định không thích hợp với trẻ em.
Bà ấy nhanh chóng giật lấy cuốn sổ nhỏ trên tay Hứa Hiếu Dương, lật vài trang, ngay cả người lõi đời như bà ấy cũng không khỏi hơi đỏ mặt.
Tuy nhiên, Liễu Ngọc Phân không nói gì nhiều, bà ấy biết con rể mình làm gì cũng có lý do, anh chắc chắn không làm bừa.
Nhưng nội dung cuốn sách này thật sự quá xấu hổ, vợ chồng tập trong phòng luyện thì không sao, nhưng tuyệt đối không được để bọn trẻ xem.
Nếu không, sau hai người họ xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu ấy chứ?
Hứa Mộc Tình ngạc nhiên nhìn Lý Phong, cô không hiểu tại sao Lý Phong lại đưa thứ này cho bọn họ.
Sau đó, Lý Phong lấy ra hai cuốn sổ nữa ném cho Hứa Hiếu Dương và Liễu Ngọc Phân, bìa của hai cuốn sổ vẫn là hình hoạt hình.
Nhớ lại việc bìa một kiểu mà nội dung bên trong lại là kiểu khác, Hứa Hiếu Dương và Liễu Ngọc Phân không khỏi nảy sinh một cảm giác kỳ lạ.
Hai người cầm lấy cuốn sổ tay, lén lút lật hai trang, mới phát hiện không còn là thứ đáng xấu hổ ban nãy nữa, trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Hứa Hiếu Dương hỏi Lý Phong: "Ăn mà cũng phải luyện à?"
"Bố, khi nào chơi game bố sẽ hiểu".
"Mà sau này, kungfu tương tự cũng sẽ xuất hiện trong trò chơi".
"Mục đích của con rất đơn giản. Đó là để cho tất cả mọi người tham gia. Ai có khả năng này thì có thể tự mình luyện tập, còn có thể đạt được hiệu quả gì, năng lực đến đâu thì phải phụ thuộc vào bản thân họ".
"Thế giới này vẫn luôn tồn tại giai cấp, ở một mức độ nào đó, điều đó là công bằng".
"Bởi vì mỗi đại gia tộc đều tích lũy hàng trăm năm kinh nghiệm và của cải mà thành, họ có những quy tắc gia tộc rất nghiêm ngặt, trói buộc dòng dõi gia tộc, đồng thời thúc đẩy họ trở nên tốt hơn".
"Nhưng trong khi những người này trở nên xuất sắc, họ cũng sẽ trở nên mạnh mẽ hơn và chèn ép những người dân bình thường".
"Bằng cách này, những người như họ sẽ chỉ ngày càng mạnh mẽ hơn, còn người dân chỉ có thể nhận được ngày càng nhiều cay đắng".
"Ngoài ra, một cuộc khủng hoảng sắp tới nhất định sẽ lật đổ toàn bộ tầng lớp xã hội".
"Cũng đã đến lúc những người bình thường phải đi con đường thuộc về họ rồi!"
Lời nói của Lý Phong nghe rất thâm thúy, nhưng Hứa Hạo Nhiên đã gói gọn nội dung cốt lõi của tổng thể trong một câu: "Anh rể, anh đang dạy mọi người luyện võ qua mạng đấy à".
Lý Phong cười nói: "Đúng vậy, em đã giải thích câu này rất xuất sắc".
Hứa Mộc Tình đột nhiên nghĩ đến một vấn đề rất nghiêm trọng, nói Lý Phong: "Nếu kẻ xấu cũng học được, thì phải làm sao?"
"Ở đâu có ánh sáng, ở đó có bóng tối. Đây là điều không thể tránh khỏi".
"Thử nghĩ xem, nếu trời không tối, chúng ta còn cần đèn sao?"
"Vì vậy, anh đã nói rồi, hãy đặt thế giới vào tay của tất cả mọi người. Những người lười biếng sẽ luôn lười biếng. Những người siêng năng có thể có được của cải và quyền lực mà thế hệ của họ nên có thông qua sự chăm chỉ và khôn khéo”.
Tina suy nghĩ sâu hơn, cô ấy hỏi Lý Phong: "Nếu những đại gia tộc đó có được những thứ này? Liệu họ có trở nên mạnh mẽ hơn không?"
Lý Phong cười gằn: "Không, cây có mọc thành rừng, gió vẫn thổi bật rễ".
"Mà những thứ này, đối với đại gia tộc đã tồn tại hàng trăm năm, thậm chí lâu hơn, nó chỉ đóng một vai trò rất nhỏ".
"Trong tay bọn họ, đây là một đống giấy vụn, bởi vì tất cả thành viên trong gia tộc bọn họ rất có thể đã có kungfu uyên thâm hơn rồi".
"Đối với những người dân bình thường, những kungfu này tương đương với việc phổ cập kiến thức về thế giới. Chúng cũng nhằm mục đích kích thích tiềm năng của người dân, đồng thời cho họ biết rằng họ không phải là những con kiến sống dưới đáy của xã hội, không cần mặc người ta chém giết".
“Họ có thể tự mình kiểm soát cuộc sống của chính mình, thay vì bị người khác chèn ép và trở thành nô lệ trong cuộc sống”.
Nói xong, Lý Phong chậm rãi đứng lên, nắm tay Hứa Mộc Tình nói: "Đi thôi".
Liễu Ngọc Phân vội hỏi: "Hai đứa đi đâu vậy?"
Tina nhìn Hứa Mộc Tình với vẻ ghen tị và nói: "Hôm nay anh cháu sẽ đưa chị dâu đi huấn luyện đặc biệt".
"Số người trên thế giới này có thể khiến anh trai tận lực huấn luyện đặc biệt không quá một bàn tay".
Hứa Mộc Tình vươn tay lên cái mũi thanh tú của Tina, nhẹ nhàng gật đầu nói: "Con bé này, nghe em nói kìa, gato đầy mình rồi, mà có khi em là một trong số đó ấy".
Tina sững người một lúc, nhanh chóng phản ứng. Cô ấy sờ sờ mũi, cười nói: "Đúng nhỉ, em quên mất".
"Tuy nhiên, khóa huấn luyện đặc biệt này mà anh trai dành cho chị dâu chắc chắn là khác biệt, đúng không?"
Lý Phong khẽ cười, không nói gì thêm, trực tiếp cùng Hứa Mộc Tình đi ra ngoài.
Lý Phong lái xe đến một nơi mà Hứa Mộc Tình không thể quen thuộc hơn.
Ở con hẻm phía trước không xa, Hứa Mộc Tình năm đó cầm một cây gậy nhỏ xua đuổi con chó hoang, vì thế mà hai người trở thành định mệnh.
Hứa Mộc Tình đã từng tới đây, nhưng Hứa Mộc Tình không ngờ rằng Lý Phong sẽ lại dẫn cô đến đây.
Mà cô không hiểu. Tại sao lại tới đây?
Hai người từ từ nắm tay nhau đi vào hẻm, Lý Phong không nói gì mà cùng Hứa Mộc Tình đi về phía trước từng bước.
Lúc đầu Hứa Mộc Tình không có cảm giác gì, nhưng đi mãi, cô đột nhiên cảm thấy tường hai bên càng ngày càng cao, cả con hẻm dường như càng ngày càng sâu, tiếng xe cộ sau lưng cũng nhạt dần, trở nên yên tĩnh lạ lùng, như hồi còn nhỏ vậy.
"Gâu gâu!"
Đột nhiên, Hứa Mộc Tình nghe thấy tiếng chó sủa.
Khi quay đầu lại, cô nhìn thấy một con chó hoang to lớn với vẻ ngoài đặc biệt hung dữ.
Con chó hoang nhe răng với Hứa Mộc Tình, không ngừng sủa nhặng lên, trông rất dữ tợn.
Hứa Mộc Tình nhanh chóng nói với Lý Phong: "Con chó này nhìn quen quá".
Chương 892: Nếu qua đây, tao sẽ đánh mày đấy
Vừa mới mở miệng, Hứa Mộc Tình đột nhiên đưa tay ra che miệng, bởi vì cô phát hiện ra rằng giọng nói của mình đã thay đổi, trở nên đặc biệt trong trẻo và non nớt!
Khi Hứa Mộc Tình đưa tay ra che miệng, cô cũng cảm thấy bàn tay chạm vào cũng đã thay đổi rất nhiều.
Khi cô đưa tay lên trước mắt, Hứa Mộc Tình sửng sốt, bởi vì tay cô đã nhỏ lại, sau đó cô nhìn xuống bộ quần áo đang mặc thì phát hiện trên người cô đang mặc một chiếc váy có đính những bông hoa nhỏ, bàn chân của cô thật ngắn, đôi giày thật nhỏ!
Khi Hứa Mộc Tình quay lại, cô choáng váng.
Bởi vì cô nhìn thấy Lý Phong khi còn bé.
Lúc này, Lý Phong nở một nụ cười tươi rói nhìn Hứa Mộc Tình.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của anh cũng dịu dàng, nhưng trong sự dịu dàng này cũng có sự trưởng thành và phong độ.
Hứa Mộc Tình nhanh chóng hỏi Lý Phong: "Chồng, sao đột nhiên chúng ta lại nhỏ lại thế?"
Lý Phong nhìn Hứa Mộc Tình mỉm cười, nhưng Lý Phong chưa kịp giải thích thì con chó trông hung dữ bên cạnh đã nhe răng giơ vuốt lao về phía hai đứa trẻ.
Vào lúc này, Hứa Mộc Tình gần như theo bản năng lao tới trước mặt Lý Phong, sau đó giang hai tay ra.
Bởi vì, lúc nhỏ, Hứa Mộc Tình cao hơn Lý Phong một chút.
Thời gian dậy thì của con gái nhanh hơn con trai một chút, Hứa Mộc Tình nhìn con chó hoang không ngừng lao đến gần, tuy có chút sợ hãi nhưng cô nhanh chóng chộp lấy một thanh gỗ trên mặt đất khua khua về phía con chó hoang.
Trong khi khua gậy, cô nói với con chó hoang bằng chất giọng non nớt: "Đi mau, đừng qua đây! Nếu qua đây, tao sẽ đánh mày đấy".
Khi Hứa Mộc Tình và con chó hoang đang giằng co, một cậu bé cũng từ miệng ngõ lao vào.
Cậu ấy đi đến bên cạnh Hứa Mộc Tình, cùng Hứa Mộc Tình ném đá cho con chó hoang chạy đi.
Cậu bé Lý Phong này cũng rất quen thuộc, nhưng cũng chỉ là khách qua đường trong cuộc sống của Hứa Mộc Tình, sau vài câu nói đơn giản liền nở nụ cười chạy đi.
Trong con hẻm, vẫn chỉ có Hứa Mộc Tình và Lý Phong.
Những gì làm vừa rồi dường như là lịch sử lặp lại, nó với sự kiện trong trí nhớ của Hứa Mộc Tình gần như trùng khớp với nhau, không sai lệch nhiều.
Hơn nữa, có thể nói đây là lần duy nhất trong đời Hứa Mộc Tình chủ động lao đến trước mặt Lý Phong để giải vây cho Lý Phong.
Chính vì sự việc này, Lý Phong mới sẵn sàng buông bỏ tất cả, liều mạng lao đến bên cô, trao tất cả những gì mình có cho Hứa Mộc Tình, đồng thời cũng nâng cả thế giới đến dưới chân cô.
Nhìn môi trường xung quanh, Hứa Mộc Tình hơi sững sờ một hồi.
Bởi vì con hẻm này hoàn toàn khác với lúc cô bước vào vừa rồi.
Khu vực này tuy là khu thành cổ, nhưng có rất nhiều cao ốc, mấy chục năm nay cũng không có mấy thay đổi.
Tuy nhiên, một số cơ sở hạ tầng đã thay đổi rất nhiều.
Ví dụ, đèn đường, những con hẻm bên ngoài, những mặt tiền trên đường phố, những người đi bộ và xe cộ qua lại trên phố, những bộ quần áo mọi người đang mặc trông giống như cách đây mười hay hai mươi năm.
Lúc này, Lý Phong nắm lấy đôi bàn tay thanh tú và mềm mại của Hứa Mộc Tình, hai người bước ra khỏi con hẻm.
Đi đến bên đường, Hứa Mộc Tình nhìn mọi thứ trước mắt, khóe miệng mềm mại không ngừng mở ra, vẻ mặt kinh ngạc.
Cô cũng đưa tay ra véo mấy cái trên mặt.
"Ôi, đau quá!"
Hứa Mộc Tình véo hơi mạnh làm gò má nhỏ của cô hơi ửng hồng.
Lý Phong lại đưa tay sờ lên khuôn mặt của cô, cười nói: "Đừng nhéo nữa! Chúng ta của hiện tại, nhưng đã trở lại quá khứ".
Hứa Mộc Tình sững sờ nhìn Lý Phong, mặc cho Lý Phong nắm bàn tay nhỏ bé dắt về nhà cũ của bọn họ.
Cái gọi là nhà cũ cũng mang tính tương đối, bây giờ trong tiểu khu nơi hai người Hứa Mộc Tình đang ở không còn vết tích thời gian trên tường nữa, tất cả đều mới.
Thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một hoặc hai chiếc xe Santana màu đen đậu dưới hành lang, phần còn lại về cơ bản là xe máy hoặc xe đạp.
Lý Phong nắm tay Hứa Mộc Tình chậm rãi lên lầu, sau đó đi tới trước cửa nhà cô: "Ồ! Tình Tình đã về rồi à!"
Ông Lôi bên cạnh mỉm cười bước ra khỏi phòng, khi nhìn thấy ông Lôi, mắt Hứa Mộc Tình trở nên ươn ướt.
Bởi vì khi cô còn nhỏ, ông Lôi đối xử với cô rất tốt, giống như ông nội của cô vậy, mỗi lần nhìn thấy cô đều lấy ra một cây kẹo mút để cô vui.
Quả nhiên, ông Lôi lấy ra hai cây kẹo mút đưa cho Lý Phong và Hứa Mộc Tình, sau đó cười cười xoa đầu họ, sau đó cầm cái giỏ trên tay vừa đi vừa hát bản nhạc Việt kịch sai nhịp, rồi biến mất ở cuối hành lang.
"Nào, ăn kẹo mút đi. Khi còn nhỏ, không phải em thích ăn kẹo que mà ông Lôi cho nhất sao?", sau đó, Lý Phong bóc vỏ của cây kẹo mút ra và đút cây kẹo vào cái miệng nhỏ mềm mại của Hứa Mộc Tình.
Ăn kẹo mút và cảm nhận những ký ức tuổi thơ nồng đậm, những giọt nước mắt nơi khóe mắt Hứa Mộc Tình, ngay lập tức chảy xuống.
"Chồng, chuyện gì đây? Tại sao chúng ta lại quay lại đây? Đây cũng là một phần của trò chơi sao?"
Lý Phong khẽ lắc đầu, bước lên trước lấy chìa khóa dưới đáy lọ hoa trước cửa nhà mình.
Chìa khóa này được Liễu Ngọc Phân giấu ở đây, đôi khi người nhà làm mất chìa khóa sẽ dùng chìa khóa dự phòng này để vào nhà.
Lý Phong mở cửa đưa Hứa Mộc Tình vào nhà, mọi thứ trong nhà đều quá quen thuộc.
Mặc dù mấy người Hứa Mộc Tình đã vào sống trong khu biệt thự, nhưng nhà cũ của họ không bán hay cho thuê mà vẫn được giữ nguyên trạng, đây là ký ức của họ. Liễu Ngọc Phân không nỡ bán đi, còn Hứa Hiếu Dương thì lại càng không nỡ đưa nó cho người khác.
Vì vậy, vợ chồng thỉnh thoảng lại quay về cùng nhau dọn vệ sinh.
Dù sao, đây cũng là ngôi nhà đầu tiên của họ, cũng là nơi đã cưu mang họ trong mấy chục năm.
Mà bây giờ mọi thứ trong nhà trông rất mới.
Lý Phong nắm tay Hứa Mộc Tình, hai người ngồi trên ghế sô pha vừa mua.
Lý Phong nói với Hứa Mộc Tình: "Hôm qua, khi bố và mẹ trở nên trẻ hơn, anh thấy ánh mắt kỳ lạ lóe lên trong mắt em".
"Đó không phải vì bố mẹ trẻ ra, mà là vì trong lòng em đang cất giấu chuyện gì đó".
"Đối với em, chuyện này có thể là một ký ức không bao giờ xóa được".
"Mà kí ức này còn rất buồn nữa".
Hứa Mộc Tình ngạc nhiên nhìn Lý Phong, cô không ngờ chồng mình lại quan sát kỹ như vậy.
Hứa Mộc Tình chưa bao giờ nhắc đến chuyện này với bất kỳ ai, kể cả bố mẹ của họ.
Lý Phong nói đúng, sự việc này là nỗi đau duy nhất trong lòng Hứa Mộc Tình.
Chương 893: Tiếc nuối thời thơ ấu
Vì nó đã trở thành quá khứ không bao giờ xóa nhòa đi được.
Vì vậy, khi Hứa Mộc Tình nhìn thấy Liễu Ngọc Phân và Hứa Hiếu Dương khi lúc còn trẻ, ký ức đã dần bị chôn vùi của cô bỗng nhiên trỗi dậy.
Lý Phong có thể nói là người hiểu rõ Hứa Mộc Tình nhất, nhưng dù sao cũng đã rời đi một khoảng thời gian, Hứa Mộc Tình đã trải qua bao nhiêu chuyện, còn có những chuyện Lý Phong không biết.
Tuy nhiên, Lý Phong biết rất rõ rằng nếu Hứa Mộc Tình muốn trở nên tốt hơn. Để dấn thân vào một cuộc sống đỉnh cao mới toanh, cô phải trút bỏ mọi gánh nặng của quá khứ, đó cũng là những gì mà Lý Phong đã trải qua.
Dưới sự hỏi thăm của Lý Phong, Hứa Mộc Tình cuối cùng đã kể lại đoạn ký ức đã được chôn sâu trong lòng.
Sau khi Lý Phong rời đi, Hứa Mộc Tình kết thân với một cô bạn, cô ấy tên là Lưu Lệ Lệ.
Lưu Lệ Lệ là bạn cùng lớp với Hứa Mộc Tình, cô ấy là bạn được xếp vào lớp, ngồi cùng bàn với Hứa Mộc Tình.
Vào ngày đầu tiên đến lớp, Lưu Lệ Lệ trông rất rụt rè, hơn nữa còn không ngừng khóc thầm.
Lúc đó Lý Phong cũng mới rời đi, tâm trạng Hứa Mộc Tình cũng không tốt lắm.
Tuy nhiên, vì cô hiểu lòng người từ bé, nên cô đã nén sự lo lắng và u uất vào bên trong, đến an ủi Lưu Lệ Lệ.
Bằng cách này, trái tim của hai cô gái nhỏ đã đến gần với nhau.
Từ từ, họ trở thành những người bạn thân.
Qua trò chuyện, Hứa Mộc Tình biết được mẹ của Lưu Lệ Lệ đã qua đời khi cô ấy còn rất nhỏ.
Lưu Lệ Lệ theo bố đi khắp nơi, họ sẽ không ở lại một thành phố nào quá lâu.
Vì công việc của bố, Lưu Lệ Lệ thường xuyên phải di chuyển, có lúc, có thể phải thay đổi hai đến ba trường một năm.
Vì vậy, Lưu Lệ Lệ không có bạn bè, cô ấy cũng không muốn kết bạn.
Vì những người bạn tốt vừa gặp có thể chẳng được bao lâu sẽ phải chia xa.
Khi phải chia xa, nỗi đau khiến cô ấy rất suy sụp, cảm giác hệt như lúc mẹ cô ấy ra đi vậy.
Tuy nhiên, hai cô bé vẫn chơi với nhau rất thân.
Nhà của Lưu Lệ Lệ cách nhà của Hứa Mộc Tình không xa, cách đó hai con phố, nên dù tan học, họ vẫn đến nhà nhau chơi.
Vốn dĩ Lưu Lệ Lệ nghĩ rằng cô ấy sẽ không thể ở lại thành phố này lâu nên ngày nào cô ấy cũng chơi rất vui vẻ với Hứa Mộc Tình, bọn họ đi mọi nơi, chỉ cần là nơi mà hai đôi chân bé nhỏ đi qua thì họ đều chạy nhảy đó đây, nhìn chỗ này một tí, chỗ kia một tí.
Nhưng sau đó, bố của Lưu Lệ Lệ nói với cô ấy rằng thời gian này, công việc của ông ấy đã ổn định, sẽ ở lại thành phố này ít nhất vài năm nữa. Lưu Lệ Lệ rất vui và Hứa Mộc Tình cũng rất vui. Họ chơi với nhau càng thân thiết hơn.
Nhưng một ngày nọ, Hứa Mộc Tình phát hiện ra rằng Lưu Lệ Lệ không đến trường.
Sáng hôm đó, Hứa Mộc Tình không có tâm trạng để học.
Bình thường cô rất xuất sắc, hôm đó thậm chí còn bị giáo viên phê bình trong lớp vì mất tập trung.
Sau giờ học, Hứa Mộc Tình đã chạy đến nhà Lưu Lệ Lệ như bay.
Khi Hứa Mộc Tình chạy đến cửa nhà Lưu Lệ Lệ, cô thấy rất nhiều người vây quanh.
Trong số đó có Liễu Ngọc Phân và Hứa Hiếu Dương.
Ngay khi Liễu Ngọc Phân nhìn thấy Hứa Mộc Tình, liền vội ôm Hứa Mộc Tình vào lòng.
Hứa Mộc Tình nhìn lên và thấy mắt Liễu Ngọc Phân đỏ hoe.
Ngay sau đó, Hứa Mộc Tình nhìn thấy Lưu Lệ Lệ.
Mà Lưu Lệ Lệ, một cô gái thường thích cười, đang khóc rất thương tâm.
Bởi vì người thân nhất của cô ấy trên thế giới này đã rời xa thế giới này rồi.
Bố của Lưu Lệ Lệ là một kỹ sư, khi ông ấy đang làm việc, thao tác không đúng cách của đồng nghiệp đã khiến ông ấy rơi xuống từ tòa nhà cao hơn mười mấy tầng.
Khi rơi xuống, bố của Lưu Lệ Lệ vẫn còn sống, luôn miệng nhắc đến con gái.
Tuy nhiên, ông ấy đã không gặp được con gái lần cuối, lúc Lưu Lệ Lệ đang trên đường đến bệnh viện, thì bố cô ấy đã từ giã cõi đời.
Hôm đó, Hứa Mộc Tình ôm Lưu Lệ Lệ không ngừng khóc.
Hứa Mộc Tình cũng an ủi Lưu Lệ Lệ, sau này hai người ở bên nhau, Hứa Mộc Tình sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt.
Hứa Mộc Tình cũng đưa Lưu Lệ lệ về nhà của mình, hai đứa nhỏ ôm nhau chìm vào giấc ngủ.
Nhưng sáng sớm hôm sau, Hứa Mộc Tình thấy giường của mình trống không, Lưu Lệ Lệ đã rời đi.
Lưu Lệ Lệ đã được cậu của cô ấy mang đi, Lưu Lệ Lệ không muốn Hứa Mộc Tình tiếp tục khóc, cô gái nhỏ đã rời đi với cậu của mình trước khi trời sáng.
Cô ấy chỉ để lại một lá thư, những dòng chữ trên lá thư xiêu xiêu vẹo vẹo.
Tuy nhiên, Hứa Mộc Tình sẽ khóc mỗi khi nhìn thấy bức thư này, cho đến nay, Hứa Mộc Tình vẫn giữ bức thư này.
Chỉ là Hứa Mộc Tình đã để nó xuống đáy ngăn kéo của cô ấy và không bao giờ mở ngăn kéo đó ra nữa.
Bởi vì trong ngăn kéo đó có hàng chục bức thư, mà sau này Lưu Lệ Lệ đã gửi cho Hứa Mộc Tình.
Tuy nhiên, Hứa Mộc Tình chưa bao giờ gửi thư cho Lưu Lệ Lệ.
Bởi vì Lưu Lệ Lệ không bao giờ viết địa chỉ, cô ấy chỉ nói với Hứa Mộc Tình trong bức thư rằng cô ấy sống rất rốt.
Nhưng lần nào Lưu Lệ Lệ cũng viết thế, nhưng cô ấy càng viết thế thì Hứa Mộc Tình càng không tin vào điều đó, nỗi đau trong lòng cô dần dần lắng xuống theo thời gian.
Nó lắng đọng đến tận cùng, chôn vùi trong lớp sâu nhất trong trái tim.
Nhưng nỗi lòng này không bao giờ có thể xóa bỏ, cũng không thể tiêu tan được.
Nếu không nhổ tận gốc nó một lần và mãi mãi, thì nó sẽ thối rữa trong đó và cuối cùng trở thành chất độc ăn mòn cơ thể và tâm trí của Hứa Mộc Tình.
Nói xong, Lý Phong nhẹ nhàng vỗ về Hứa Mộc Tình, vuốt ve bàn tay mềm mại của cô, nói với Hứa Mộc Tình: "Không sao. Đưa em trở về lần này chính là để giúp em giải quyết chuyện này".
Hứa Mộc Tình không tin nhìn Lý Phong, nói với Lý Phong: "Ông xã, chúng ta thật sự đã quay ngược thời gian sao?"
Lý Phong khẽ gật đầu: "Mỗi đời người đều có cơ hội xuyên về quá khứ một lần, nhưng cơ hội này người thường sẽ không bao giờ dùng được".
Hứa Mộc Tình sau khi phản ứng kịp, vội vàng bật dậy, nắm chặt tay Lý Phong: "Chồng! Vậy nếu chúng ta thật sự đã trở lại quá khứ, em có thể làm gì để tránh được thảm kịch không?"
Lý Phong khẽ gật đầu: "Có thể".
Nhưng Hứa Mộc Tình rất nhanh đã nhận ra, Hứa Mộc Tình dù sao cũng là một học sinh giỏi, cô học vật lý rất giỏi, cô cũng rất hiểu về nghịch lý thời gian.
Cô vội vàng hỏi Lý Phong: "Nếu thật sự có thể thay đổi vận mệnh của bố Lệ Lệ, tương lai của chúng ta cũng sẽ trải qua biến động lớn sao?"
Lý Phong cười nói: "Mỗi người đều có dòng thời gian của mình".
"Tất cả chúng ta đang đi dọc theo dòng thời gian này không ngừng".
"Mỗi khi chúng ta đưa ra quyết định, đều có khả năng dòng thời gian này sẽ phân nhánh".
"Chính vì điều này đã dẫn đến sự tồn tại của nhiều không gian song song trong vũ trụ của chúng ta".
Vừa nói xong, Lý Phong đột nhiên dừng lại, hỏi Hứa Mộc Tình: "Em có hiểu được không?"
Chương 894: Hai nhóc vô tư
Thấy Hứa Mộc Tình gật đầu, Lý Phong nói tiếp.
"Mọi không gian song song được hình thành do sự lựa chọn khác nhau của mỗi người trong một khoảng thời gian".
"Vì vậy, nếu em quay trở lại quá khứ để thay đổi tương lai, tất cả những gì em thay đổi là câu chuyện trên dòng thời gian mà em đang ở mà thôi".
"Còn rất nhiều em ở những dòng thời gian khác, nhưng chúng ta không cần phải quan tâm. Em chỉ cần để ý trái tim mình, làm chính mình là đươc".
Thực ra lời nói của Lý Phong rất ích kỷ.
Bởi vì anh chẳng hề để ý đến "hậu quả thời gian".
Lưu Lệ Lệ chỉ là một người bình thường, cô ấy không phải Einstein, cùng không phải Hitler, dòng thời gian mà cô ấy ở khá ổn định, cho dù có thay đổi số phận của bố cô ấy thì cũng không khiến những người ở dòng thời gian của cô ấy thay đổi quá nhiều.
Dù sao mọi người cũng chỉ là một người bình thường mà thôi.
Cho dù là vài năm, mười năm thậm chí mấy chục năm, rất nhiều người vẫn giữ mãi một chức vụ, ở mãi trong một căn nhà.
Cuộc sống của họ sẽ không vì một vài thay đổi mà thay đổi lớn.
Lý Phong đã đoán được điều này từ lâu nên anh không để ý đến, dù sao anh mới là người khống chế thời gian.
Hứa Mộc Tình có vẻ rất hưng phấn, cô ôm chặt lấy Lý Phong nói: "Ông xã, anh tốt quá đi".
Đột nhiên Lý Phong ôm lấy Hứa Mộc Tình, hôn một cái lên mặt cô.
Mặt Hứa Mộc Tình lập tức đỏ ửng lên.
Bởi vì giờ cả hai người đều có toàn bộ trí nhớ, tuy là cơ thể nhỏ đi nhưng bọn họ vẫn là vợ chồng đó.
Nhưng cảm giác bị cơ thể bé nhỏ mềm mại của Lý Phong hôn lạ quá.
Hứa Mộc Tình nhanh chóng nhận ra một chuyện, cô hỏi Lý Phong: "Giờ em biết những chuyện này nhưng khi chúng ta về tương lai, trí nhớ của em có thay đổi không?"
Lý Phong cười nói: "Đương nhiên là không rồi, bởi vì khi chúng ta trở về, anh sẽ xóa bỏ đoạn trí nhớ này của em".
"Ồ!", Hứa Mộc Tình ồ lên, mặc dù trong lòng cô hơi tiếc nhưng cô biết làm thế thì cuộc sống tương lai của bọn họ mới tốt đẹp hơn.
Lúc Lý Phong và Hứa Mộc Tình đang ríu rít với nhau thì cửa nhà đột nhiên mở ra, Liễu Ngọc Phân bước vào.
Liễu Ngọc Phân đang nắm tay cậu bé tầm hai, ba tuổi.
Cậu bé này trắng trẻo mềm mại.
Cậu ta đang mút ngón tay, nhìn thấy Hứa Mộc Tình thì vừa "lịch bịch" chạy tới vừa gọi: "Chị, chị!"
Lý Phong đã từng thấy ảnh chụp của Hứa Hạo Nhiên nhưng đây là lần đầu tiên anh thấy người thật, trên mặt bất giác mỉm cười.
Thằng nhóc này từ nhỏ đã nhanh mồm nhanh miệng rồi, thảo nào lớn lên lại thành ra thế kia.
Nhưng Liễu Ngọc Phân nhìn thấy trong nhà có thêm một câu nhóc lạ thì ngây người, bà ấy rảo bước về phía Hứa Mộc Tình.
Cùng may trước khi Liễu Ngọc Phân về, Lý Phong và Hứa Mộc Tình đã tâm sự xong chuyện ngày xưa, Hứa Mộc Tình kể lại toàn bộ những chuyện của năm đó cho bà ấy.
Liễu Ngọc Phân là người tốt bụng, bà ấy vừa nghe Lý Phong là trẻ mồ côi thì giang tay ôm anh vào ngực.
Vừa an ủi Lý Phong vừa nói với anh cứ coi đây là nhà mình.
Không lâu sau Hứa Hiếu Dương cũng về đến nhà.
Đúng như Lý Phong nghĩ, đôi vợ chồng tốt bụng này không hỏi đầu đuôi ngọn ngành chuyện của anh đã giữ anh lại.
Mà còn chăm sóc Lý Phong như con đẻ.
Mặc dù trong lòng Lý Phong vẫn nhớ rõ mọi chuyện và sự xúc động này.
Nhưng giờ lặp lại một lần nữa, anh vẫn cảm nhận được sự ấm áp đặc biệt của tình thân.
Thời gian trôi qua, Lý Phong ở trong nhà Hứa Mộc Tình không bao lâu.
Cuối cùng cũng đến ngày anh gặp được người ăn xin già.
Hôm nay Lý Phong tắm rửa sạch sẽ, anh đưa Hứa Mộc Tình đến trường, anh không học ở đây.
Bởi vì Liễu Ngọc Phân và Hứa Hiếu Dương vẫn đang làm hộ khẩu cho anh.
Sau khi làm hộ khẩu rồi anh mới có thể lấy lý do chuyển trường để vào đây học.
Nhưng Lý Phong còn chưa kịp đi học thì đã rời khỏi đây rồi.
Lý Phong đưa Hứa Mộc Tình đến cổng trường thì xoay người đi dọc theo ngã tư đường quen thuộc.
Lúc này có hai tên côn đồ đi đến.
Hai tên này tầm mười sáu mười bảy tuổi.
Trong đó có một tên cầm bật lửa, anh ta đi thẳng đến trước mặt Lý Phong, bật lửa lên đe dọa anh.
"Oắt con, trong túi có tiền không, mau lấy ra cho tao".
Tuy là giờ anh chỉ cần tát một cái là tên này bay xa nhưng anh không làm thế mà xoay người chạy.
Năm đó, hai tên côn đồ đuổi phía sau, Lý Phong sợ nên chạy bừa đi, chạy vào một cái hẻm nhỏ rồi gặp sư phụ của anh ở đó.
Lý Phong chạy băng băng đến cái hẻm nhỏ kia.
Nhưng lúc anh chạy vào thì thấy ở đây không có người ăn xin nào cả.
Lý Phong hơi cau mày, anh không hiểu sao sư phụ anh lại không ở đây, anh đã căn đúng giờ để chạy đến rồi.
Nếu sư phụ anh không xuất hiện thì Lý Phong không thể rời khỏi nhà Hứa Mộc Tình.
Nếu vậy số phận của hai người sẽ thay đổi rất lớn.
Lý Phong không cho phép chuyện này xảy ra.
Anh đứng ở đầu ngõ, nhìn hai tên cô đồ ngày càng chạy lại gần.
Lúc này, hai con ngươi của anh từ từ lóe lên ánh sáng kỳ lạ, ánh sáng này rực rỡ sắc màu như cầu vồng.
Anh nhanh chóng nhìn thấy có một ông già đang nằm trong góc con hẻm.
Vừa nãy Lý Phong không nhìn thấy vì ông ấy đã tàng hình rồi.
Lý Phong bước từng bước tới gần, anh lao đến trước mặt ông ấy.
Nhưng hai tên côn đồ phía sau thì không nhìn thấy ông ấy.
Lúc Lý Phong giơ chân đá vào không khí trước mặt, ông già kêu lên oai oái.
Bây giờ hai tên côn đồ mới thấy, chả biết ông già ăn xin bẩn thỉu này xuất hiện lúc nào.
Nhìn ông ấy không chỉ bẩn, mà còn có vẻ rất nguy hiểm, cả người hôi thối, khiến cho hai tên oắt kia không tiếp đến gần nữa mà quay người bỏ đi.
Sau khi hai tên côn đồ đi rồi, chỉ còn Lý Phong và ông ấy trong ngõ trợn mắt nhìn nhau.
Ánh mắt ông ấy ngạc nhiên nhìn Lý Phong, trong đó còn có chút nghi ngờ hỏi: "Oắt con, sao nhóc nhìn thấy tôi".
Chương 895: Ông già kỳ quái
Lý Phong khoanh tay trước ngực nói: "Nếu tôi nói tôi biết ông nằm ở đây từ lâu rồi thì ông có tin không?"
Ông ấy lắc đầu nói: "Lừa ai đấy?"
Lý Phong nói tiếp: "Ông già, ngoài tên của ông ra thì chuyện gì của ông tôi cũng rõ như lòng bàn tay đấy".
"Ông thích uống rượu Hoa Điêu, lúc uống thích nhắm cùng ba món, một món đậu phụ thối, một món lạc rang và một món rất tởm là phao câu gà".
Ông già không biết Lý Phong từ đâu đến nhưng ông ấy cực kỳ tò mò về anh, cùng với đó là một loại cảm giác rất đặc biệt.
Ông ấy nói với Lý Phong: "Nói tiếp đi, tôi muốn xem nhóc hiểu tôi đến mức nào".
Khóe miệng Lý Phong hơi nhếch lên, nói với ông ấy: "Đây là ông nói đấy nhé, lát nữa đừng có mà hối hận".
"Hừ, thằng oắt thối, ông già này sống hơn một thế kỷ rồi mà chưa có ai dám nói chuyện với tôi bằng cái giọng đó đâu".
"Nói đi, tôi muốn biết nhóc sẽ nói tôi thành người thế nào?"
Lý Phong nói tiếp: "Ông còn hai sở thích biến thái khác, một là thích đọc truyện".
"Đọc truyện thì sao? Đọc truyện là chuyện bình thường, sao nhóc lại nói là biến thái".
"Bởi vì thể loại mà ông đọc không phải là dành cho phái nam mà là chuyên dành cho thiếu nữ mộng mơ hay đọc".
"Mà loại tiểu thuyết này còn có cảnh nóng, từ ngữ cực kỳ dâm đãng, đen tối, thậm chí còn miêu tả bộ phận cơ thể con người và những động tác không dành cho trẻ nhỏ xem nữa".
"Nhóc, nhóc, sao nhóc biết?"
Cho dù là một lão già sống hơn một thế kỷ nhưng nghe những gì Lý Phong nói, ông ấy cũng giãy nảy lên như đỉa phải vôi.
Đôi mắt ông ấy nhìn Lý Phong cuối cùng cũng bớt đi một phần nghi ngờ và kiêng dè.
Đây là bí mật của ông ấy.
Nói gì đến một cậu nhóc xa lạ, cho dù là sư huynh sư đệ của ông ấy cũng không biết chuyện này.
Lý Phong nói thêm: "Còn chuyện thứ hai là ông thích nhìn trộm phụ nữ tắm".
Lý Phong vừa dứt lời thì ông ấy đã lao lên giơ tay bịt kín miệng anh.
Nhưng anh nhẹ nhàng lui về sau nửa bước, trong nháy mắt đã đứng ở vị trí vừa nãy ông ấy đứng.
Mà lúc này, ông ấy cuối cùng cũng nhận ra, nhóc con đứng trước mặt mình là một cao thủ không thua kém gì mình cả.
Ông ấy càng bất ngờ khi thấy chiêu mà Lý Phong vừa dùng, chiêu đó là chiêu tủ của ông ấy.
Đây là chiêu độc quyền của ông ấy, chưa từng dạy cho người khác.
Bởi vì chiêu này rất linh hoạt, lần nào ông ấy cũng dùng chiêu này để trèo lên cửa sổ nhà người khác rồi nhìn trộm người ta tắm.
"Nhóc nhóc nhóc, rốt cuộc nhóc là ai? Sao lại biết chiêu võ độc quyền của tôi".
Lý Phong nhìn ông ấy nói: "Tôi còn biết nhiều món võ độc quyền của ông đấy".
Vừa nói anh vừa giơ tay phải của mình ra, sau đó vung vẩy trong không khí.
Ban đầu thì không có gì nhưng chỉ lát sau, không khí bên tay anh đã nhanh chóng tách ra như làn nước.
Lúc không khí rung động một cách kỳ lạ, dần sinh ra một lực rất mạnh.
"Ôi vãi! Bài Không chưởng! Oắt con, sao nhóc lại biết tuyệt chiêu mà ông đây tốn bốn mươi năm mới luyện ra".
Thực ra ông ấy chưa nói hết câu, vì chiêu mà Lý Phong vừa dùng, ông ấy bây giờ còn không làm được đến trình độ ấy.
Mà chiêu này ông ấy nghĩ ra chủ yếu là để rẽ nước ra lúc nhìn trộm người ta tắm.
Nhưng chuyện xấu hổ như thế ông ấy không thể nói ra.
Lý Phong cười tủm tỉm nhìn sư phụ nói: "Ông già, nếu tôi nói tôi muốn nhận ông làm sư phụ, ông thấy sao?"
Ông ấy ngạc nhiên nhìn Lý Phong, nhưng sau đó ông ấy lượn vòng quanh người anh.
Cứ lượn được một vòng ánh mắt ông lại thay đổi một chút.
Nhìn đi nhìn lại, ông già đột nhiên vỗ tay, nhảy đến trước mặt Lý Phong chỉ vào anh nói: "Oắt con thối tha, nhóc đến từ tương lai chứ gì?"
Lúc này ánh mắt ông ấy nhìn Lý Phong bắn ra hai tia sáng màu vàng.
Dưới ánh sáng màu vàng chiếu rọi, ông ấy có thể nhìn thấy dáng vẻ thật sự của Lý Phong.
Lý Phong cười nói: "Biết thì tốt, thế ông có đồng ý không, nếu không thì tôi sẽ đi tìm người khác".
Ông ấy ngẩng cao đầu cười khẩy: "Chà, có giỏi thì nhóc đi đi, trên đời này chả ai có thể dạy dỗ được một người giỏi như nhóc ngoài Từ Lão Quái này chứ?"
Khóe miệng Lý Phong hơi nhếch lên: "Nếu tôi nhớ không nhầm, giờ sư đệ của ông vẫn đang ở Ninh Châu nhỉ".
"Ông ấy cũng đến tìm đồ đệ, ông nói xem nếu tôi đi tìm ông ấy thì sao nhỉ?"
"Nói đúng ra thì tôi thích tình cách ông ấy hơn, làm việc vừa quyết đoán vừa đâu ra đấy".
"Mà cũng không làm mấy trò đồi bại, nửa đêm nửa hôm trèo lên cửa sổ nhà người khác".
"Ôi trời, tiểu tổ tông của tôi ơi, đừng nói nữa! Nhóc mà còn nói nữa thì chắc cả thế giới này biết chuyện của tôi mất".
Từ Lão Quái rất nổi danh ở môn phái lánh đời.
Khắp giang hồ có ai không mong muốn trở thành đồ đệ của ông ấy chứ.
Có rất nhiều thế gia danh tiếng nghĩ cách làm thân với ông ấy.
Nhưng cho dù bọn họ dùng cách gì cũng không thấy bóng dáng ông ấy đâu.
Từ Lão Quái vẫn luôn ung dung tự tại, có bao giờ rơi vào tình cảnh xấu hổ thế này?
Nhưng đứng trước mặt Lý Phong ông ấy cảm thấy từ trong ra ngoài đều bị thằng nhóc thối này nhìn rõ.
Chỉ bằng mấy hành động, ông ấy đã đoán ra người trước mắt là đồ đệ của ông ấy, mà thực lực còn vượt xa ông ấy.
Làm thầy dạy dỗ, có ai không mong trò giỏi hơn thầy đâu.
Nhưng xã hội hiện nay ít người làm được điều đó.
Lý Phong cứ như thỏi vàng từ trên trời rơi xuống trước mặt Từ Lão Quái, ai nhìn thấy cũng tranh nhau đến vỡ đầu chảy máu.
Ông ấy nhìn anh từ trên xuống dưới nói: "Nhóc thối tha, sao nhóc lại biết cách thay đổi dòng thời gian".
"Nhóc không sợ mọi chuyện thay đổi sẽ khó khống chế à?"
Lý Phong thờ ơ nói: "Trên đời này không có thứ gì khiến tôi phải sợ, tất cả những gì tôi làm là vì người tôi yêu".
Chương 896: Trái ý trời
Vừa nói Lý Phong vừa vung nhẹ tay một cái, một bình rượu Hoa Điêu lâu năm đã ở trong tay anh.
Lý Phong ném bình rượu cho Từ Lão Quái.
Từ Lão Quái sau khi đỡ lấy, cổ tay ông ấy đã treo ba món nhắm ông ấy thích ăn nhất được đựng trong túi ni lông.
Chỉ dựa vào chiêu này, Từ Lão Quái đã thấy bùi ngùi, đồ đệ của mình quá đỉnh, mà nhìn tuổi tác cùng lắm là hai mươi tuổi, đúng là lạ đời.
Cùng với đó ông ấy cũng cảm thấy rất hãnh diện.
Nhất là ông ấy phát hiện lúc Lý Phong nói chuyện với mình, khí tức trên người anh còn có một chút độc đoán nhàn nhạt mà người thường không bao giờ có được.
Lý Phong nói: "Dòng thời gian này chỉ là một sự tồn tại đặc biệt, mấy hôm nữa ông có thể dẫn tôi đi".
Lúc này thực ra trong lòng Từ Lão Quái chẳng nghĩ nhiều, nói với Lý Phong: "Dẫn nhóc đi đâu?"
Lý Phong đột nhiên nhớ đến một chuyện thú vị, khóe miệng anh hơi nhếch lên: "Lúc nhỏ tôi không rõ lắm, mà ông cũng chưa bao giờ nói".
"Giờ nghĩ kỹ lại, lúc đầu ông vội vàng dẫn tôi đi là vì có người sau lưng nhìn ông chằm chằm".
Từ Lão Quái giật mình, ông ấy vội nhìn bốn xung quanh nhưng không thấy ai.
Nhưng nhìn vẻ mặt của ông ấy là biết, hình như ông ấy rất sợ hãi thế lực luôn đuổi theo sau lưng.
Vẻ mặt của ông ấy cũng rất giống Hứa Hiếu Dương lúc uống say lén lút đi vào nhà.
"Yên tâm đi, một thời gian nữa người ta mới đuổi đến".
"Mấy ngày nay ông có thể tiếp tục nhìn trộm bà chủ quán cơm đầu ngõ tắm rửa".
Nói xong Lý Phong xoay người rời đi.
Từ Lão Quái vỗ tường nói với Lý Phong: "Oắt con nói gì đó? Sư phụ của nhóc là người đàng hoàng, sao có thể làm mấy cái trò mèo đấy được?"
Từ Lão Quái vừa dứt lời, Lý Phong đã đi ra khỏi con hẻm.
Lúc này, một bóng người thướt tha đi ngang qua đầu hẻm.
Từ Lão Quái còn đang tỏ vẻ đàng hoàng lập tức trở nên bỉ ổi, ông ấy lén lút leo lên cửa sổ nhà người ta, xem bà chủ chuẩn bị nguyên liệu nhào bột.
Còn Lý Phong thì vẫn nghiêm túc làm theo các mốc thời gian vốn có của anh.
Tay anh cầm một cái balo, vào con hẻm mà Từ Lão Quái ở.
Lúc này Từ Lão Quái đang thảnh thơi ngồi trong hẻm, vừa uống rượu vừa nhắm.
Ông ấy liếc nhìn Lý Phong cười nói: "Nhóc con, bạn gái nhóc cũng được phết đấy, sau này chắc chắn sẽ là một đại mỹ nhân".
"Thảo nào nhóc cố gắng lấy lòng con bé thế, theo đuổi con gái chẳng dễ gì".
"Tôi nói cho nhóc biết, phụ nữ chính là thứ khó nắm bắt nhất trên thế giới này".
"Nhiều khi bọn họ đáng yêu như thiên thần, nhiều lúc lại đáng sợ như ác ma".
"Nhưng thầy nhóc đã viết ra một bộ chuyên để đối phó với phụ nữ rồi".
"Nếu nhóc muốn học thì giờ sư phụ sẽ dạy cho nhóc luôn".
Lý Phong không nói gì, lúc này hai tay anh hơi mở ra.
Sau đó bóng người anh dần mờ đi.
Ánh mắt mơ hồ của Từ Lão Quái lập tức trở nên sắc bén.
Ông ấy nhìn Lý Phong chằm chằm, thấy anh đang phân thân ra một người khác.
Mà ánh mắt của cậu nhóc vừa phân thân ra cực kỳ ngây thơ.
Cậu nhóc đứng bên cạnh Lý Phong, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn anh. Lúc này cậu nhóc trông không khác những đứa trẻ bình thường khác, tuy là trong mắt cực kỳ đau thương nhưng vẫn rất kiên định.
"Anh, anh là ai?", Lý Phong nhỏ ngạc nhiên nhìn Lý Phong khác.
Lý Phong cười nhẹ, anh búng tay trong không khí một cái.
Cơ thể Lý Phong nhỏ hơi lung lay, sau đó ngã vào lòng Từ Lão Quái.
Từ Lão Quái đỡ lấy Lý Phong nhỏ, ánh mắt sâu xa nhìn Lý Phong nói.
"Đồ đệ à, suy nghĩ của nhóc còn thâm sâu hơn tôi tưởng".
"Đúng là một mũi tên trúng hai con chim, nhóc vừa muốn bù lại khoảng trống lúc nhỏ với vợ".
"Vừa muốn tách tất cả những cảm xúc tiêu cực trong lòng mình ra".
Nếu giờ có người bên cạnh cũng không hiểu Lý Phong và Từ Lão Quái đang nói chuyện gì.
Thực ra đây là một môn võ cực kỳ uyên thâm, cho dù là môn phái lánh đời cũng không biết, nói gì đến luyện nó.
Lý Phong hỏi ông ấy: "Sư phụ cứ mạnh tay dạy dỗ cậu ta, đừng mềm lòng".
Từ Lão Quái cười nhăn nhó lắc đầu nói: "Thảo nào còn trẻ mà thực lực của nhóc đã kinh người như vậy".
"Xem ra tất cả là do số mệnh, nhóc có thực lực như vậy có lẽ là vì trước kia đã thay đổi dòng thời gian rồi".
"Đây là một vòng lặp vô tận, chỉ sợ sau này sẽ không bao giờ thoát ra được".
Lý Phong dửng dưng nói: "Nếu không gặp Tình Tình có lẽ tôi sẽ như ông nói, vĩnh viễn không thoát ra được".
"Nhưng chỉ cần có cô ấy ở bên, trong lòng tôi luôn tràn ngập ánh sáng".
"Mà nhờ lời của sư phụ, sư nương sắp đuổi đến rồi đấy, khoảng bốn mươi năm giây nữa bà ấy sẽ đến đây".
"Ôi vãi!", Từ Lão Quái chửi một tiếng, ôm chặt Lý Phong nhỏ vào lòng, lao vút qua Lý Phong như một trận gió.
Lúc rời đi ông ấy còn tức giận nói với Lý Phong một câu: "Thằng nhóc thối, đến sư phụ mà cũng dám bẫy. Nhóc chờ đó, mấy chục năm sau sư phụ sẽ đì nhóc ra bã".
Lý Phong cười nhún vai, vẻ mặt dửng dưng, hai tay đút túi, lúc anh bước đi trong con hẻm, người anh lớn dần lên rồi biến mất trong không khí.
Lý Phong cũng không hoàn toàn biến mất, anh chỉ tàng hình ở bên Hứa Mộc Tình mà thôi.
Lý Phong đã dùng một cách khác lạ để đưa Hứa Mộc Tình về quá khứ.
Bình thường về quá khứ vẫn giữ nguyên hình dáng của mình.
Nhưng anh đã biến bản thân và Hứa Mộc Tình thành dáng vẻ trẻ con.
Thực ra có hai lý do, vừa nãy Từ Lão Quái cũng nói, sâu trong lòng bọn họ có mấy việc phải làm xong hoặc là buông bỏ.
Chỉ thế bọn họ mới có thể bước sang trang mới.
Tai họa lúc trước mà Lý Phong nói với Hứa Mộc Tình cũng không phải nói đùa.
Chương 897: Bóng Ma Thời Gian
Nếu tai họa ập đến mà không chuẩn bị chu đáo, thì không chỉ Lý Phong và những người bên cạnh anh.
Mà có lẽ cả xã hội loài người cũng sẽ bị diệt.
Rốt cuộc tai nạn là thứ gì?
Lý Phong cũng không rõ.
Thế giới này sẽ không ai biết tai nạn sắp ập đến là gì.
Mà cũng chả có mấy người biết chuyện này sắp xảy ra.
Chỉ có Lý Phong đạt đến trình độ của "Thần" mới lờ mờ cảm nhận được, anh cũng cảm thấy lo lắng. Chính vì sự lo lắng này nên anh mới không chút do dự đi bù đắp tiếc nuối của mình.
Lưu Lệ Lệ lại lần nữa xuất hiện trong cuộc đời của Hứa Mộc Tình.
Lúc Hứa Mộc Tình nhìn thấy cô ấy, đôi mắt cô rơm rớm nước mắt.
Lý Phong như bóng ma đứng bên cửa sổ nhìn Hứa Mộc Tình, trên mặt anh nở nụ cười nhẹ.
Mà lúc này, bên ngoài bỗng vang lên tiếng sấm chớp nổ vang trời.
Tia chớp này đánh vào giữa sân thể dục của trường học.
Lý Phong từ từ xoay người lại, nhìn thấy một người đầy khí đen đang đứng sừng sững ở đó.
Mà người bước ra từ trong tia chớp này quay đầu nhìn thẳng về phía Lý Phong vốn đã tàng hình.
Trong nháy mắt, Lý Phong thở dồn dập, đây là lần đầu tiên anh lo lắng kể từ khi thực lực của anh đạt đến đỉnh cao.
Đây là lần đầu tiên anh gặp người này.
Nói đúng ra thì người này không phải con người, mà hắn có một cái tên chung là Bóng Ma Thời Gian.
Vượt thời gian là một chuyện rất nguy hiểm.
Bởi vì nó có thể khiến vạn vật xoay chuyển, gây nên những chuyện không thể đoán trước.
Để trừng phạt những người vượt thời gian, Bóng Ma Thời Gian đã được sinh ra, bọn họ sống để ngăn cản hoặc giết chết những người vượt thời gian.
Mặc dù ban đầu Lý Phong cũng nghĩ người này sẽ đến nhưng không ngờ hắn đến nhanh như vậy.
Mà hắn xuất hiện cũng không khiến người khác chú ý đến, giống như một bóng ma, cho dù đang là ban ngày ban mặt nhưng người khác cũng không nhìn thấy hắn.
Ngoài Lý Phong.
Lý Phong nhảy từ trên lầu xuống, bước đến trước mặt Bóng Ma Thời Gian.
Nếu là người khác sau khi biết Bóng Ma Thời Gian mạnh cỡ nào thì chắc chắn sẽ không bình tĩnh như Lý Phong mà sẽ chạy trốn ngay. Bởi vì với bọn họ chỉ chạy trốn thì mới có đường sống.
Khí đen bao trùm lấy Bóng Ma Thời Gian, hắn không giống những bóng ma truyền thống có vẻ ngoài xấu xí, thân thể khô quắt trôi nổi trong không trung, nhìn hắn chả khác gì người bình thường cả.
Hắn giống như người bình thường, tuy không thấy rõ mặt mũi thế nào nhưng nhìn thân hình thì chắc là người trưởng thành, cao khoảng một mét tám, cũng không quá cường tráng.
Nhưng lúc này trên người hắn tràn ngập khí tức đáng sợ, khiến Lý Phong cũng bất giác kinh ngạc.
Bởi vì từ trước đến nay, có lẽ đây là đối thủ mạnh nhất Lý Phong gặp được.
Mà hắn cũng không phải người nên anh cũng không biết phải đối phó kiểu gì.
Bóng Ma Thời Gian chỉ tồn tại trong truyền thuyết, những người gặp hắn đã chết hết rồi, cho nên giờ Lý Phong cũng không biết nên đánh thế nào.
Giờ hai tay anh buông thõng, cứ đứng im trước mặt Bóng Ma Thời Gian, hai người nhìn nhau.
Lúc này, trên không trung xuất hiện một chấn động kỳ lạ, đồng thời có một giọng nói rè rè phát ra.
"Lý Phong, cậu phá hủy sự cân bằng của thế giới, tôi thay mặt cho thời gian giết chết cậu".
Lý Phong không ngờ đối phương lại nói chuyện, sau khi nghe thấy hắn nói chuyện, vẻ mặt nghiêm túc của Lý Phong hơi thả lỏng.
Với Lý Phong thì biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
Bởi vì anh không biết cấu tạo cơ thể của đối phương thế nào, nhược điểm là gì, phải đánh ra sao?
Mà giờ hắn lại nói chuyện chứng tỏ hắn là một sinh vật trí tuệ.
Lý Phong hiểu rõ cách tấn công một sinh vật có trí tuệ.
Trên mặt anh cười thoải mái nói: "Tôi đứng ở đây, muốn giết thì nhào vô".
Bóng Ma Thời Gian cười khẩy nói: "Cậu nghĩ mình khống chế được thời gian thì vô địch chắc? Mơ đi!"
Vừa dứt lời, hắn đã lao về phía Lý Phong.
Chỉ trong nháy mắt, khí đen dường như bao trùm lấy toàn bộ Lý Phong.
Sau khi khí đen rời khỏi người hắn thì bóng dáng thật của hắn cũng lộ ra.
Hóa ra hắn cũng không phải là ma, hắn mặc một bộ quần áo bình thường.
Bộ quần áo này bó sát người, nhìn như đồ bơi, lộ ra cơ bắp cuồn cuộn của hắn.
Mà hắn còn đeo một cái đồng hồ công nghệ cao trên tay.
Trông hắn không khác người bình thường là bao, chỉ là hai bên mặt hắn có bốn đường cong giống như được vẽ bằng bút màu.
Mà lúc này, bốn đường cong ấy đang tỏa ra ánh sáng chói mắt.
Thấy Lý Phong vẫn sừng sững đứng đó không ngã, hắn cười lạnh nói: "Từ bỏ đi. Loại khí này chuyên dùng để đối phó với những người ăn cắp thời gian như cậu đấy".
"Cho đến nay tôi đã giết không biết bao nhiêu người giống cậu".
"Người phá hỏng trật tự thời gian và con người như cậu phải chết".
Nhưng lúc này Lý Phong đã bị khí đen bao phủ, dửng dưng nói một câu: "Ở thế giới của tôi, nếu ai phạm tội thì sẽ do pháp luật phán quyết".
"Tôi muốn biết các anh dùng thứ gì để phán quyết người khác".
Vừa nói Lý Phong vừa bước ra khỏi khí đen.
Khí đen nhìn rất ghê gớm này cũng chẳng nhằm nhò gì với Lý Phong.
Bóng Ma Thời Gian thấy Lý Phong vẫn lành lặn thì ngạc nhiên, hắn trợn to mắt, nhìn Lý Phong chằm chằm nói: "Sao cậu làm được? Tính đến nay tôi đã giải quyết hai mấy người rồi nhưng không ai có thể thoát khỏi khí đen cả".
Lý Phong nhếch miệng cười, sau đó từ từ nâng tay phải lên.
Tay anh vung nhẹ trong không khí.
Lúc này, không khí như dòng nước bị Lý Phong đẩy ra.
Hai mắt hắn trợn to, bất giác bước lên trước hai bước, khí đen trên người cũng càng thêm giày đặc: "Cậu có hai loại siêu năng lực".
Chương 898: Quỳ xuống xin tha
Lý Phong cười nhẹ với hắn: "Dường như chuyện gì các anh cũng có thể dùng siêu năng lực để giải thích nhỉ".
"Nhưng với tôi, không phải chuyện gì cũng gọi là siêu năng lực".
"Bản chất năng lượng vốn có của vũ trụ cho dù được hình thành dưới dạng nào thì cũng sẽ không có quá nhiều thay đổi".
"Siêu năng lực chỉ là một dạng năng lượng cụ thể".
"Nếu lấy hạt nhân của vũ trụ đi tìm nguồn gốc của nó thì anh sẽ thấy hình dạng và cấu tạo của tất cả các năng lượng trong vũ trụ đều giống nhau".
Hắn bỗng cười khẩy: "Cái loại kiến hôi như cậu mà cũng dám trâng tráo nói về thể năng lượng của vũ trụ, đúng là chán sống rồi. Giờ tôi thay mặt tòa tuyên án cậu tử hình".
Lý Phong ngoắc tay với hắn nói: "Lên đi".
"Muốn chết à!", khí đen trên người hắn càng dày đặc hơn, lao về phía Lý Phong như gió lốc.
Khí đen này bao trùm lấy anh, hình thành một cơn lốc màu đen, gió cũng càng ngày càng mạnh.
Một cảnh tượng kỳ lạ bỗng xuất hiện.
Lúc này xung quanh vẫn không có gì thay đổi.
Nhưng cơn lốc màu đen vây quanh Lý Phong cực kỳ mãnh liệt.
Mà cơn gió lốc này chỉ ảnh hưởng đến Lý Phong, lá cây ngọn cỏ xung quanh không chút lay động.
Trong cơn gió lốc màu đen xuất hiện tia chớp, tia chớp bổ thẳng xuống người Lý Phong.
Hắn vừa bước lại gần Lý Phong vừa nói bằng giọng điệu lạnh như băng: "Cậu muốn thay đổi thời gian để thay đổi số mệnh của mình à, đây là phạm tội".
"Mà tia chớp màu đen tôi đang dùng này là một trong những hình dáng lực lượng của thời gian, nó sẽ cắn nuốt cơ thể cậu khiến cậu biến mất vĩnh viễn trong dòng thời gian này, đây cũng là sự trừng phạt nghiêm khắc nhất dành cho cậu".
"Giờ nếu cậu biết sai quỳ xuống, tôi sẽ giảm nhẹ đau đớn mà hình phạt này mang lại".
Nhưng hắn vừa dứt lời thì Lý Phong uể oải nói: "Sao tôi phải quỳ, sao tôi phải xin, sao tôi phải hối hận".
"Tôi thấy trò này được đấy, những tia sét này đánh vào người cũng khá thích".
Lý Phong đứng im một chỗ, những tia sét đen sì đánh vào anh nhưng chả ảnh hưởng gì đến anh cả.
Bóng Ma Thời Gian tức giận, hắn nghĩ Lý Phong đang cố tỏ vẻ, hắn quát to, tốc độ những tia sét đánh vào người Lý Phong ngày càng nhanh, lực ngày càng mạnh.
"Hahaha, đồ kiến hôi, dám coi thường tòa án thời gian của chúng tôi à, cho chết".
Nhưng mấy nghìn đến mấy chục nghìn tia sét đánh vào người Lý Phong mà anh cũng chả làm sao.
Lúc này, Lý Phong giơ tay phải lên, năm ngón tay anh xòe ra rồi từ từ nắm lại.
Lúc anh nắm chặt tay lại, tất cả những tia chớp đen đều biến mất, khí đen cũng từ từ tản đi.
Hắn trợn to mắt, há hốc mồm, nhìn Lý Phong vẫn lành lặn đứng đó nói: "Sao lại thế được, sao cậu không hề hấn gì gì?"
Lý Phong cười nói: "Vừa nãy tôi nói rồi, bản chất của thể năng lượng trong vũ trụ này giống nhau".
"Tôi còn lo anh sẽ dùng một loại thể năng lượng cơn lốc đen hoặc tia chớp đen mà tôi chưa từng thấy cơ".
"Nhưng tiếc là tòa án thời gian của các anh cũng chỉ đến thế mà thôi".
"Bóng Ma Thời Gian như anh cũng chỉ tỏ vẻ thế thôi".
"Cậu dám phỉ báng tòa án thời gian! Cậu có biết mỗi một câu cậu nói sẽ bị truyền về tổng bộ của tòa án thời gian không?"
"Đến lúc đó không phải chỉ có mình tôi mà sẽ có một đội chấp pháp tới".
Lý Phong giơ tay day mũi nói: "Bọn họ đến thì tốt, không đến thì tôi lại thấy mất vui".
Vừa nói Lý Phong vừa xòe tay ra.
Bóng Ma Thời Gian bàng hoàng khi thấy trong tay Lý Phong xuất hiện cơn lốc màu đen.
Mà bên trong cơn lốc còn có tia sét nữa.
"Cậu, cậu, sao cậu làm được? Không thể nào, chắc chắn là ảo giác, đây là ảo giác cậu lừa tôi".
Tay trái của Lý Phong cách một khoảng không vỗ nhẹ vào Bóng Ma Thời Gian, "bốp" một tiếng, trên mặt hắn đã xuất hiện vết hằn in dấu một bàn tay.
"Có đau không? Giờ biết là thật chưa?"
Nụ cười của Lý Phong không thay đổi, nhìn anh bây giờ có vẻ rất kiên nhẫn.
Bởi vì trước kia anh chưa từng gặp Bóng Ma Thời Gian, càng không biết đến tòa án thời gian.
Những thứ không biết khiến Lý Phong cảm thấy tò mò, đồng thời có một nỗi sợ hãi mơ hồ.
Sau khi gặp rồi anh mới biết thực ra bản chất năng lượng của bọn họ cũng như nhau.
Lý Phong nói: "Cơn lốc đen và tia chớp đen này chỉ là biểu hiện cụ thể của vật chất tối thôi".
"Thứ này chẳng ăn nhằm gì với tôi, ngoài ra tôi còn một chuyện muốn nhắc anh".
Lúc Lý Phong nói những lời này, tốc độ nói chuyện của anh chậm dần, giọng điệu cũng trở nên lạnh như băng.
Đồng thời, còn có khí tức kinh người mà Bóng Ma Thời Gian chưa từng cảm nhận được bộc phát ra.
Giờ anh như lúc hòa bình, chỉ đứng trên bãi cỏ của trường học nhưng trong nháy mắt lại khiến Bóng Ma Thời Gian cảm thấy anh trở nên vô cùng to lớn.
Một loại sức ép ùn ùn kéo đến khiến hắn không thể hô hấp, giống như có một bàn tay khổng lồ đè chặt hắn xuống đất.
Lời nói của anh như tiếng sấm nổ vang trong đầu hắn, lặp đi lặp lại.
Lý Phong nói: "Tòa án thời gian mà anh nói tôi chưa từng nghe đến, cũng không có hứng biết".
"Nhưng tôi mong đám người tự tin ngạo mạn, không biết trời cao đất dày các anh hiểu rõ một chuyện".
"Tôi là người Hoa Hạ, sẽ tuân thủ pháp luật nước tôi, nhưng ra khỏi nước tôi thì tất cả những luật pháp khác là vô dụng với tôi".
"Nếu các anh không biết điều tự chạy đến trước mặt tôi đòi trừng phạt tôi, vậy tôi mong các anh hãy chuẩn bị đón nhận sự trừng phạt của tôi đi".
"Bình thường tôi sẽ không đánh người, nhưng nếu đã đánh thì đám người các anh không gánh nổi hậu quả đâu".
Bóng Ma Thời Gian đau đớn giãy dụa, hắn dùng hết sức ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Lý Phong nói: "Cậu nghĩ chúng tôi chỉ có một toàn án thời gian chắc?"
"Chúng tôi đại diện cho ý chí của cả vũ trụ này, mà cậu cũng chỉ là một hạt cát bé nhỏ trong vũ trụ mà thôi".
Chương 899: Chết
"Trước mặt những thế lực thật sự thì các cậu cũng chỉ là con kiến mà thôi, kể cả hành tinh của các cậu cũng chỉ là một hạt cát, chúng tôi có thể dễ dàng xóa sổ các cậu khỏi vũ trụ này".
Nụ cười trên mặt Lý Phong không chút thay đổi, anh thờ ơ nói: "Câu trả lời của tôi rất đơn giản, các anh muốn làm gì thì làm. Người Hoa Hạ chúng tôi có một câu thường dùng 'giỏi thì nhào vô'".
Sau đó Lý Phong vung nhẹ tay lên, cơn lốc màu đen lao đến chỗ Bóng Ma Thời Gian, bao trùm lấy cả người hắn, tia sét màu đen liên tiếp đánh vào người hắn.
Bên trong cơn lốc, hắn hét lên chói tai.
Mỗi lần cơ thể hắn bị tia sét đánh trúng thì lại nhạt đi một chút, cuối cùng tan biến trong không trung.
Xử lý xong, Lý Phong mặt vô cảm phủi tay.
Anh bước đến lớp học của Hứa Mộc Tình, vừa đi miệng vừa cười tươi.
"Hay đấy, càng ngày càng hay. Xem ra những nhà khoa học điên cuồng tìm kiếm người ngoài hành tinh đã tìm thấy manh mối rồi".
"Vũ trụ này chắc không chỉ có sự sống trên trái đất. Chà, không biết những con quái vật già nua trốn rừng già sẽ làm gì khi lũ người ngoài hành tinh này đến trái đất đây?"
"Sẽ giống năm đó khi người Đảo Quốc đến xâm chiếm, mặc kệ trăm họ lầm than".
"Hay là cả đám nhảy ra đồng tâm hiệp lực đối phó bọn chúng đây?"
...
Hứa Mộc Tình đã sống trong quá khứ mấy tháng rồi.
Suy nghĩ không thay đổi nhưng dùng cơ thể lúc còn nhỏ để sống với bố mẹ lúc trẻ mấy tháng khiến Hứa Mộc Tình có những cảm nhận mới lạ.
Sự xúc động này không thay đổi chỉ vì bố mẹ lớn tuổi hơn.
Tình yêu của Hứa Hiếu Dương và Liễu Ngọc Phân dành cho Hứa Mộc Tình luôn tỉ mỉ và không thay đổi.
Tình bạn giữa Hứa Mộc Tình với Lưu Lệ Lệ cũng ngày càng bền chặt, dưới sự giúp đỡ âm thầm của Lý Phong, bố của Lưu Lệ Lệ đã vượt qua tai nạn, cuộc sống của ông ấy càng thêm ổn định.
Lúc Lý Phong và Hứa Mộc Tình nắm tay nhau vào con hẻm nhỏ kia một lần nữa, cơ thể hai người lớn dần lên.
Lúc hai người đứng cách đầu hẻm khoảng bốn năm mét nữa, Hứa Mộc Tình thấy mình đã trở lại dáng vẻ ban đầu thì xoay một vòng trước mặt Lý Phong cười nói: "Chồng ơi, anh thấy lúc nhỏ em đáng yêu hay bây giờ đáng yêu?"
Đây là một câu hỏi chết người, nếu trả lời không tốt có khi tối nay phải ngủ ngoài sô pha mất.
Lý Phong đảo mắt cười nói; "Đương nhiên là lúc nhỏ em đáng yêu rồi".
Hứa Mộc Tình bĩu môi, hờn dỗi nói: "Ý anh là bây giờ em không đáng yêu chứ gì".
Hứa Mộc Tình không ngờ Lý Phong lại giang hai tay bước lên, ôm chặt cô vào ngực, hai người đứng trong hẻm hôn nhau say đắm.
Hứa Mộc Tình bị Lý Phong hôn đến mặt đỏ tai hồng, cả người mềm nhũn dựa vào ngực anh nói: "Nỡm ạ, chỉ bắt nạt em là giỏi".
Lý Phong ôm cơ thể mềm mại gợi cảm của Hứa Mộc Tình cười nói: "Lúc nhỏ em đáng yêu như thế, anh chỉ muốn thơm em thôi. Giờ em vừa đáng yêu vừa xinh đẹp vừa gợi cảm, khiến anh chỉ muốn vừa ôm vừa hôn em".
Nói xong, Lý Phong còn cố tình ghé sát vào tai Hứa Mộc Tình, thổi hơi nóng vào tai cô, còn nói những lời khiến Hứa Mộc Tình không dám ngẩng đầu lên.
Nghe những lời Lý Phong thủ thỉ bên tai xong, mặt Hứa Mộc Tình đỏ bừng, nắm tay bé nhỏ đấm nhẹ vào lồng ngực anh.
Hứa Mộc Tình đang định nói gì đó, bên ngoài có một chiếc xe Van lao vụt qua.
Ngay sau đó, cột điện bên cạnh hẻm đã bị chiếc xe rắn chắc tông đổ.
Đột nhiên có tia lửa bắn ra, hai cửa hàng trên phố bỗng bùng lên ngọn lửa hừng hực.
Hai người không liếc mắt đưa tình nữa mà nhanh chóng lao ra khỏi con hẻm.
Lúc Lý Phong đang định dập lửa thì anh thấy chiếc xe bị mất lái, lao lung tung trên đường.
Chiếc xe cứ như phát điên vậy, hoặc là tông nhau trên đường, hoặc là tự đâm vào cột điện, nếu không thì cũng xông vào mặt tiền một cửa hàng nào đó.
Trong chớp mắt, ngọn lửa bùng lên khắp nơi, mọi người hét chói tai.
Hứa Mộc Tình bị cảnh tượng hỗn loạn trước mắt dọa cuống lên, cô chưa thấy cảnh này bao giờ, vội vàng nói với Lý Phong: "Chồng ơi, sao lại thế này?"
Lúc Hứa Mộc Tình bối rối, Lý Phong nhìn xung quanh, anh đang tìm nguyên nhân chiếc xe bị mất lái.
Bên trong xe có cái có người ngồi, có cái không có ai, vẫn đang dừng ở bãi đỗ xe nhưng không biết vì sao mà toàn bộ đều mất lái, cho dù trong xe không có người thì cũng vặn hết ga tông loạn xạ trên đường.
Lúc này, điện thoại của Lý Phong đổ chuông.
Anh lấy ra xem, là Hứa Hạo Nhiên gọi.
Giọng Hứa Hạo Nhiên hớt hải hỏi Lý Phong: "Anh rể, anh có ở cùng với chị em không?"
"Em gọi điện cho anh hơn hai tiếng rồi mà sao ở ngoài vùng phủ sóng mãi thế?"
Hứa Mộc Tình đứng cạnh nghe thấy giọng của Hứa Hạo Nhiên thì ngạc nhiên.
Bởi vì cô và Lý Phong ở bên kia những mấy tháng mà Hứa Hạo Nhiên lại nói mới chỉ qua hai tiếng thôi.
Chênh lệch thời gian quá lớn, mà nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mắt làm Hứa Mộc Tình thấy bàng hoàng.
"Anh rể, giờ anh chị đang ở đâu? Hai người đừng đến gần nhà chúng ta, ở đó hình như xảy ra chuyện gì rất nghiêm trọng, cảnh sát đến rồi nhưng không bắt được tội phạm".
Lý Phong nói với Hứa Hạo Nhiên mấy câu rồi cúp máy.
Lúc này, Lý Phong nhìn thấy một chiếc xe cảnh sát đang lao như bay về phía hai người họ, bên trong xe có hai người ngồi.
Tay phải Lý Phong từ từ đẩy ra, lúc chiếc xe cách bọn họ khoảng ba mét thì bị một sức mạnh không thể thấy bằng mắt thường cản lại.
Ngay lúc nó sắp đâm vào Lý Phong thì chiếc xe dừng lại.
Sau đó có hai người nhanh chóng từ trên xe chạy xuống.
Trên xe có một nam một nữ.
Người nam Lý Phong chưa từng gặp nhưng nữ thì Lý Phong thấy khá quen mắt.
Chương 900: Vật còn người mất
Sau đó, cô gái vừa xuống xe đã lao về phía Hứa Mộc Tình, nhanh chóng nắm lấy tay Hứa Mộc Tình, nói với Hứa Mộc Tình: "Tình Tình, cậu còn đứng ngây ra đó làm gì? Đi mau! Tớ sẽ đưa cậu đến nơi an toàn".
Hứa Mộc Tình đứng đó không nhúc nhích, nhìn chằm chằm vào nữ cảnh sát xinh đẹp trước mặt.
Hứa Mộc Tình như nghĩ ra điều gì đó, cô nhìn chằm chằm khuôn mặt thanh tú của nữ cảnh sát trước mặt, nói: "Cậu là Lệ Lệ? Lệ Lệ, thật sự là cậu sao?"
"Ôi, giám đốc của tôi! Cậu bị chiếc xe này dọa cho ngáo luôn rồi à? Tớ là Lưu Lệ Lệ, là bạn thân mười mấy năm của cậu đây. Cậu không nhìn nhầm đâu. Được rồi, đi nhanh thôi. Ở đây nguy hiểm lắm".
Hứa Mộc Tình lúc này thực sự sửng sốt, không ngờ sau khi trở về quá khứ, cô và Lý Phong thật sự đã thay đổi quỹ đạo cuộc sống của những người xung quanh.
Lý do khiến Hứa Mộc Tình trước đây cảm thấy khó chịu như vậy là vì cách đây một thời gian, khi cô đang tham gia một cuộc họp, cô đã gặp một người bạn cùng lớp tiểu học.
Thông qua người bạn cùng lớp thời tiểu học, Hứa Mộc Tình biết được rằng người bạn thân ngày xưa của cô - Lưu Lệ Lệ đã từng bị nhiều người đàn ông làm tổn thương. Sau ba cuộc hôn nhân thất bại, cô ấy đã cầm dao đâm bạn trai hiện tại, cuối cùng phải vào tù.
Nhưng người xuất hiện trước mặt Hứa Mộc Tình bây giờ là một Lưu Lệ Lệ vô cùng hiên ngang.
Khi Lưu Lệ Lệ còn nhỏ, kỹ năng phối hợp thể chất với não bộ của cô ấy tương đối tốt, cô ấy chạy cũng rất nhanh.
Cô ấy từng nói với Hứa Mộc Tình rằng khi lớn lên cô ấy muốn trở thành cảnh sát, để trừ bạo an dân, bảo vệ những người xung quanh.
Không ngờ, điều ước của cô ấy cuối cùng cũng thành hiện thực rồi.
Lúc này, Lý Phong nói với Hứa Mộc Tình: "Chúng ta đi trước đi".
Hứa Mộc Tình nhìn ra tầng ý nghĩa khác trong mắt Lý Phong.
Cô biết có lẽ bọn họ ở đây, Lý Phong không thể ra tay được, bây giờ bọn họ rời đi là tốt nhất.
Bốn người Lý Phong và Hứa Mộc Tình nhanh chóng rời đi, khi họ băng qua một góc phố, Lưu Lệ Lệ an ủi Hứa Mộc Tình vài câu, lập tức mang theo cộng sự của cô ấy, hai người họ quay lại.
Họ muốn bắt kẻ đứng sau gây ra rắc rối.
Mấy người Lưu Lệ Lệ vừa rời đi thì chiếc Mercedes Benz màu trắng của Hứa Mộc Tình dừng lại bên cạnh.
Khi Trần Quả xuống xe, Lý Phong giao Hứa Mộc Tình cho Trần Quả, bóng hình anh khẽ lóe lên trước mặt hai người, trong nháy mắt đã biến mất.
Khi Trần Quả nhìn xung quanh tìm kiếm Lý Phong, Hứa Mộc Tình bất giác ngẩng đầu nhìn phía trên đầu.
Mặc dù Hứa Mộc Tình không nhìn thấy Lý Phong biến mất như thế nào, nhưng theo phản xạ, cô cho rằng Lý Phong đã nhảy thẳng lên.
Như Hứa Mộc Tình dự đoán, Lý Phong đã đứng ở trên cùng của tòa nhà trên con phố nơi họ đang ở.
Tòa nhà này có tổng cộng khoảng mười ba tầng.
Lúc này, Lý Phong đang đứng trên ban công tầng cao nhất của tòa nhà, quan sát xung quanh.
Lý Phong liếc nhìn Hứa Mộc Tình bên dưới, vẫy tay với cô, sau đó nhanh chóng nhảy tới cái ban công khác, trong nháy mắt đã đáp xuống ban công trên cùng của một tòa nhà khác ở phía đối diện.
Lúc này, Lý Phong đang đứng trên lan can ban công, chỉ cần anh tiến lên một bước, cả người sẽ lập tức rơi xuống.
Nhưng chân Lý Phong như keo dính vào lan can, không cần động tác gì cả, nhưng cả người vẫn vững vàng đứng ở đó.
Hơn nữa, vào lúc này, ánh mắt của anh hướng từ trên xuống dưới, từ xa nhìn chằm chằm vào một người đàn ông mặc áo ba lỗ ở con hẻm phía dưới.
Người đàn ông trông rất nhàn nhã, tay trái đang cầm điếu thuốc, nhả khói, tay phải vung trên không trung.
Và mỗi khi vung tay, một chiếc xe ô tô sẽ lao qua ngõ, đâm thẳng vào cột điện thoại hoặc phá nát mặt tiền cửa hàng của người khác.
Ngay khi Lý Phong đang chuẩn bị di chuyển, anh đột nhiên phát hiện ra rằng Lưu Lệ Lệ và cộng sự của cô ấy đang từ phía sau đi tới.
Lưu Lệ Lệ lấy khẩu súng lục trong túi ra, chĩa vào người đàn ông, hét về phía hắn: “Đừng nhúc nhích!
Tay người đàn ông giật mình, điếu thuốc trong miệng hắn rơi xuống đất.
Hắn từ từ giơ hai tay lên, rồi quay mặt về phía Lưu Lệ Lệ.
Trong trường hợp bình thường, nếu một tên tội phạm gặp phải Lưu Lệ Lệ, cảnh sát mặc đồng phục và cầm súng lục, thì phải quay đầu bỏ chạy ngay lập tức.
Nhưng thay vì bỏ chạy, trên mặt người đàn ông này thậm chí không hề lộ ra một chút hoảng sợ, ngược lại vẫn nở nụ cười trên môi.
Hắn giơ hai tay lên, cười nói với Lưu Lệ Lệ: "Các người đến hơi muộn đó?"
"Mấy cái xe đồ chơi ở cái khu phố này tôi chơi chán rồi, đang phân vân không biết có nên sang khu phố bên cạnh chơi một chút không đây".
Lưu Lệ Lệ trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt và hét vào mặt hắn: "Tại sao anh lại làm vậy!?"
"Tại sao? Cô hỏi tôi tại sao, vậy tôi muốn hỏi sao các người lại đối xử với tôi như vậy!?"
Trong khi nói, đôi tay của người đàn ông vốn đang giơ lên cao bỗng nhiên hạ xuống.
Lưu Lệ lập tức hét lên: "Đừng nhúc nhích, nếu như anh nhúc nhích tôi sẽ bắn đấy".
"Đừng căng thẳng, đừng căng thẳng, tôi chỉ cúi xuống nhặt đầu thuốc lá thôi mà".
"Thực ra tôi là một người rất tiết kiệm. Từ nhỏ tôi đến lớn luôn rất tiết kiệm. Tôi dành dụm hết số tiền mình tiết kiệm được tìm một công việc tử tế. Ngày nào tôi cũng đi làm từ chín đến năm giờ, làm việc vất vả, sau đó cưới một người vợ, rồi đưa hết tiền cho cô ấy".
Nói rồi, người đàn ông liền cúi xuống nhặt mẩu thuốc lá trên mặt đất lên rồi hút tiếp, hắn vừa nói vừa hút thuốc.
"Thôi thì không nghĩ đến thân phận cô là cảnh sát, tôi muốn biết phụ nữ các cô rốt cuộc là nghĩ gì?"
"Tại sao tôi cố gắng để làm hài lòng vợ tôi như thế, cho cô ấy tất cả những gì mà tôi có, nhưng sao cô ấy vẫn không hài lòng?"
Ngậm điếu thuốc trong miệng, người đàn ông không ngừng đi về phía Lưu Lệ Lệ.
"Anh đứng lại, không được di chuyển. Nếu anh di chuyển, tôi sẽ không khách sáo đâu", cộng sự phía sau Lưu Lệ Lệ hét lên.
Người đàn ông ngậm tàn thuốc hừ lạnh, tay phải khẽ lắc lắc trên không trung.
Ngay sau đó, cộng sự của Lưu Lệ Lệ bay lên, như thể bị một loại lực nào đó điều khiển, đập mạnh vào tường.
Bàn tay của người đàn ông lắc từ bên này sang bên kia, cộng sự của Lưu Lệ Lệ va đập qua lại như một quả bóng trong ngõ.
"Đủ rồi, nếu anh còn tiếp tục, tôi sẽ nổ súng đấy".
"Ồ, đừng kích động, đừng kích động, tôi chỉ chơi đùa với các người chút thôi mà".
Nói rồi, người đàn ông liền bỏ tay xuống.
Cộng sự của Lưu Lệ Lệ giống như một đống thịt mềm nằm trên mặt đất, lúc này mũi anh ta bầm tím, khuôn mặt sưng vù. Ngay cả nói chuyện cũng có vẻ rất vất vả.
"Cô cảnh sát xinh đẹp à, cô chưa nói cho tôi biết lý do tại sao vợ tôi lại phản bội tôi, chạy theo đàn ông giàu có? Tôi không đủ tốt với cô ấy sao?"
Bình luận facebook