Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 12: Đừng không biết điều!
Mộ Yến Lệ nhức đầu. Sao thằng nhãi này vừa gặp người đàn ông kia đã thích anh ta rồi? Cô bóp trán, kìm nén cảm giác khó chịu trong lòng, bế cậu bé ngồi lên đùi: “Bảo bối, con nói xem anh ta có gì hay? Chẳng qua là bảnh trai một chút, có mấy đồng tiền, ngoài ra chẳng có gì hết. Ngày đầu tiên anh ta đã ức hiếp mẹ, chứng minh nhân phẩm của anh ta chẳng ra gì. Anh ta bế con chỉ là làm bộ làm dáng thôi. Hay là chúng ta đổi sang người khác nhé? Trừ anh ta, bất kể con coi trọng ai, mẹ cũng sẽ theo đuổi người đó làm cha của con, được không?” “Không được! Con muốn chú ấy làm cha của con!” Mộ Yến Lệ: ".”
Biết mình không thể lay chuyển con trai, cuối cùng cô đành phải dẫn cậu bé tới trung tâm thương mại ăn. ngon để bù đắp. Cô gọi điện cho Thẩm Hoa Linh, hẹn cô ấy tới nhà hàng gần trung tâm thương mại ăn cơm.
“Hai người phát tài à?” Nhìn đầy bàn sơn hào hải vị, Thẩm Hoa Linh kinh ngạc. Mộ Yên Lệ gật đầu: “Đúng thế, phát tài" Quả nhiên tiền lừa tới xài mới sướng.
“Thiệt hay đùa đấy?”.
“Đương nhiên là thật. Mới nhận tiền khám. Lát nữa chúng ta đi shopping khô máu! Chẩm được cái gì chị trả tiền giúp cô!”
“Vậy thì tớ không khách sáo nhé!” Thẩm Hoa Linh vui vẻ cười to, đột nhiên phát hiện Mộ Yến Lệ nhìn về phía cửa, vẻ mặt khác thường. Cô cũng quay sang nhìn thì thấy một năm một nữ bước vào nhà hàng. Người đàn ông vóc dáng cao lớn, mặc áo gió vạt dài, khuôn mặt tuấn tú nho nhã, cô gái nhỏ nhắn xinh xắn, đôi mắt hoa đào tràn ngập phong tình, chẳng qua khóe môi cong lên có vẻ giả dối.
Chẳng phải là Mộ Ngọc Tú với Trần Húc Tuấn sao? Năm đó họ gài bẫy Yến Lệ, Yến Lệ mới bị cha đuổi ra nước ngoài!
“Yến Lệ" cậu không sao chứ?” Thẩm Hoa Linh cẩn thận hỏi.
Mộ Yến Lệ thu hồi ánh mắt lạnh lẽo: “Không sao.”
Đã bảy năm trôi qua, cô cũng đã có con trai, không muốn cứ nhắc lại chuyện quá khứ. Nhưng Mộ Ngọc Tú lại thấy họ.
“Ái chà, đây chẳng phải là chị gái à? Sao lại trở về? Có phải ở nước ngoài sống không nổi không? Ha ha. ha..."
Trần Húc Tuấn hơi kinh ngạc, sau đó là kinh diễm. Hình như Mộ Yến Lệ còn xinh đẹp hơn trước kia.
“Yến Lệ, em đã về rồi!”
Thấy đối phương không phản ứng mình, anh ta nhất thời mất hứng, kéo tay Mộ Ngọc Tú: “Được rồi, chúng ta đi thôi, ba còn đang ở trên lầu chờ chúng ta”.
"Tuấn, anh không cảm thấy chúng ta nên mời chị gái cùng đi lên lầu gặp ba à? Dù gì cũng đã nhiều năm không gặp” Mộ Ngọc Tú vừa nói vừa cố ý tựa vào lòng Trần Húc Tuấn, ánh mắt khiêu khích như thể khoe khoang chiến lợi phẩm.
Mộ Yên Lệ từ đầu tới cuối đều chẳng buồn liếc nhìn họ, chỉ đột nhiên kêu: “Phục vụ”
“Thưa chị, chị còn cần gì nữa ạ?”
Mộ Yên Lệ không ngẩng đầu lên: “Có hai con chó cứ sủa bậy trước mặt tôi. Đuổi ra ngoài cho tôi!”
Sắc mặt Mộ Ngọc Tú thay đổi, xấu hổ nói: “Mộ Yên Lệ, chị mắng ai là chó hả?”
Mộ Yên Lệ đùa cợt: "Ai của bậy đứa đó là chó!”
Mộ Ngọc Tú rất tức giận, đang định nổi cáu thì bỗng không nhịn được cười thành tiếng.
“Tôi là chó thì chị còn không bằng heo chó! Ít nhất chó còn có nhà, bây giờ chị... không nhà để về ấy chứ”.
Cô ta vừa dứt lời, sắc mặt Mộ Yến Lệ cứng đờ. Thẩm Hoa Linh lập tức đứng lên: “Mộ Ngọc Tú, cô nói bậy bạ gì vậy hả? Đừng quá quắt!”
Mộ Ngọc Tú ý vào có đàn ông ở bên cạnh, không hề sợ hãi: “Cô là cái thá gì? Đừng không trâu bắt chó đi cày, lo chuyện bao đồng”.
Thẩm Hoa Linh giận tái mặt, sau đó lại cười rộng lượng: "Không trâu bắt chó đi cày là cô, tôi không có thói quen cướp đồ của người khác, dù gì tôi cũng không mặt dày được như cô.” Giọng điệu của cô rất nhẹ nhàng, lại chọc giận Mộ Ngọc Tú, giơ tay muốn đánh lên mặt Thẩm Hoa Linh. Ai ngờ cô ta vừa nâng tay lên thì đã bị bắt lấy cổ tay.
"Mộ Ngọc Tú, cô đừng có không biết điều!” Mộ Yến Lệ nhìn chằm chằm cô ta, đôi mắt lạnh lẽo khiến người ta nổi gai ốc.
Mộ Ngọc Tú rụt tay lại, đưa mắt nhìn Mộ Gia Hạo, nở nụ cười trào phúng: “Tôi không biết điều ư? Chị còn không biết điều hơn! Ai mang thai con hoang của ăn mày mà còn nhất quyết đòi đẻ nó ra hả? Giờ chị mang con trai chị về đây là muốn nó kế thừa mảnh đất hai mét vuông ăn xin của cha nó dưới cầu vượt hả?”
Biết mình không thể lay chuyển con trai, cuối cùng cô đành phải dẫn cậu bé tới trung tâm thương mại ăn. ngon để bù đắp. Cô gọi điện cho Thẩm Hoa Linh, hẹn cô ấy tới nhà hàng gần trung tâm thương mại ăn cơm.
“Hai người phát tài à?” Nhìn đầy bàn sơn hào hải vị, Thẩm Hoa Linh kinh ngạc. Mộ Yên Lệ gật đầu: “Đúng thế, phát tài" Quả nhiên tiền lừa tới xài mới sướng.
“Thiệt hay đùa đấy?”.
“Đương nhiên là thật. Mới nhận tiền khám. Lát nữa chúng ta đi shopping khô máu! Chẩm được cái gì chị trả tiền giúp cô!”
“Vậy thì tớ không khách sáo nhé!” Thẩm Hoa Linh vui vẻ cười to, đột nhiên phát hiện Mộ Yến Lệ nhìn về phía cửa, vẻ mặt khác thường. Cô cũng quay sang nhìn thì thấy một năm một nữ bước vào nhà hàng. Người đàn ông vóc dáng cao lớn, mặc áo gió vạt dài, khuôn mặt tuấn tú nho nhã, cô gái nhỏ nhắn xinh xắn, đôi mắt hoa đào tràn ngập phong tình, chẳng qua khóe môi cong lên có vẻ giả dối.
Chẳng phải là Mộ Ngọc Tú với Trần Húc Tuấn sao? Năm đó họ gài bẫy Yến Lệ, Yến Lệ mới bị cha đuổi ra nước ngoài!
“Yến Lệ" cậu không sao chứ?” Thẩm Hoa Linh cẩn thận hỏi.
Mộ Yến Lệ thu hồi ánh mắt lạnh lẽo: “Không sao.”
Đã bảy năm trôi qua, cô cũng đã có con trai, không muốn cứ nhắc lại chuyện quá khứ. Nhưng Mộ Ngọc Tú lại thấy họ.
“Ái chà, đây chẳng phải là chị gái à? Sao lại trở về? Có phải ở nước ngoài sống không nổi không? Ha ha. ha..."
Trần Húc Tuấn hơi kinh ngạc, sau đó là kinh diễm. Hình như Mộ Yến Lệ còn xinh đẹp hơn trước kia.
“Yến Lệ, em đã về rồi!”
Thấy đối phương không phản ứng mình, anh ta nhất thời mất hứng, kéo tay Mộ Ngọc Tú: “Được rồi, chúng ta đi thôi, ba còn đang ở trên lầu chờ chúng ta”.
"Tuấn, anh không cảm thấy chúng ta nên mời chị gái cùng đi lên lầu gặp ba à? Dù gì cũng đã nhiều năm không gặp” Mộ Ngọc Tú vừa nói vừa cố ý tựa vào lòng Trần Húc Tuấn, ánh mắt khiêu khích như thể khoe khoang chiến lợi phẩm.
Mộ Yên Lệ từ đầu tới cuối đều chẳng buồn liếc nhìn họ, chỉ đột nhiên kêu: “Phục vụ”
“Thưa chị, chị còn cần gì nữa ạ?”
Mộ Yên Lệ không ngẩng đầu lên: “Có hai con chó cứ sủa bậy trước mặt tôi. Đuổi ra ngoài cho tôi!”
Sắc mặt Mộ Ngọc Tú thay đổi, xấu hổ nói: “Mộ Yên Lệ, chị mắng ai là chó hả?”
Mộ Yên Lệ đùa cợt: "Ai của bậy đứa đó là chó!”
Mộ Ngọc Tú rất tức giận, đang định nổi cáu thì bỗng không nhịn được cười thành tiếng.
“Tôi là chó thì chị còn không bằng heo chó! Ít nhất chó còn có nhà, bây giờ chị... không nhà để về ấy chứ”.
Cô ta vừa dứt lời, sắc mặt Mộ Yến Lệ cứng đờ. Thẩm Hoa Linh lập tức đứng lên: “Mộ Ngọc Tú, cô nói bậy bạ gì vậy hả? Đừng quá quắt!”
Mộ Ngọc Tú ý vào có đàn ông ở bên cạnh, không hề sợ hãi: “Cô là cái thá gì? Đừng không trâu bắt chó đi cày, lo chuyện bao đồng”.
Thẩm Hoa Linh giận tái mặt, sau đó lại cười rộng lượng: "Không trâu bắt chó đi cày là cô, tôi không có thói quen cướp đồ của người khác, dù gì tôi cũng không mặt dày được như cô.” Giọng điệu của cô rất nhẹ nhàng, lại chọc giận Mộ Ngọc Tú, giơ tay muốn đánh lên mặt Thẩm Hoa Linh. Ai ngờ cô ta vừa nâng tay lên thì đã bị bắt lấy cổ tay.
"Mộ Ngọc Tú, cô đừng có không biết điều!” Mộ Yến Lệ nhìn chằm chằm cô ta, đôi mắt lạnh lẽo khiến người ta nổi gai ốc.
Mộ Ngọc Tú rụt tay lại, đưa mắt nhìn Mộ Gia Hạo, nở nụ cười trào phúng: “Tôi không biết điều ư? Chị còn không biết điều hơn! Ai mang thai con hoang của ăn mày mà còn nhất quyết đòi đẻ nó ra hả? Giờ chị mang con trai chị về đây là muốn nó kế thừa mảnh đất hai mét vuông ăn xin của cha nó dưới cầu vượt hả?”
Bình luận facebook