• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot MỘT THAI BA BẢO BỐI: MẸ TÔI LÀ CƯỜNG NỮ (2 Viewers)

  • Một Thai Ba Bảo Bối: Mẹ Tôi Là Cường Nữ - Chương 220: Tôi không thích cô

Dung Uyển Nga nhìn anh ta, khoé miệng nở nụ cười đắc thắng: “Nếu anh không nói cho tôi biết thì tôi cũng biết rồi.”



Trình Gia Dật phớt lờ cô ta và đi về phía đại sảnh chờ máy bay.



Dung Uyển Nga đi theo anh ta từng bước: “Anh sao đột nhiên lại muốn trở về nước vậy?”



Trình Gia Dật không nói gì, kéo vali đi, không quay đầu ngoảnh lại.



Dung Uyển Nga lại hỏi: “Anh Dật, vậy khi nào thì anh tới?”



Trình Gia Dật vẫn mặc kệ cô ta, bước chân anh ta càng lúc càng sải rộng.



Dung Uyển Nga cầm túi trong tay, có chút ngượng ngùng đuổi theo anh ta. Cô ta biết người đàn ông này lạnh lùng, tính tình thì có chút quái dị, anh ta như thế cô ta lại càng không chịu khuất phục, càng cấm càng làm. “Anh Dật, tôi sắp có một cuộc hội thảo học thuật ở nước Mỹ Hoàn trong vài ngày tới, đến lúc đó tôi có thể tìm anh được không?”



Trình Gia Dật cuối cùng cũng đã hết kiên nhẫn và đột nhiên dừng lại: “Cô không có việc gì à? Sao lại cứ đi theo tôi làm gì thế?”



Dung Uyển Nga sợ hãi, dừng lại vài bước, khuôn mặt oan ức nói: “Tôi, tôi chỉ là muốn tiễn anh thôi mà!”



Trình Gia Dật bị Dung Uyển Nga làm cho có chút buồn bực: “Tôi với cô thứ nhất không phải bạn bè, thứ hai cũng không phải người nhà, cô lấy thân phận gì để tiến tôi đây?” . Tiên Hiệp Hay



Dung Uyển Nga tức giận đến mức hung hăng cắn chặt môi dưới, rụt rè giải thích: “Tôi, tôi coi anh là bạn.



Trình Gia Dật dửng dưng nhìn cô ta và nói: “Chúng ta không phải là bạn



Đôi mắt anh ta lạnh lùng như dao, khiến cho trái tim Dung Uyển Nga cũng theo đó mà dâng lên cảm giác bất bình: “Anh bị sao đấy? Tôi chỉ là muốn tiễn anh thôi, anh tức giận gì với tôi chứ?”



Nói xong, cô ta ngồi xổm trên mặt đất khóc.



Cô ta đã sống được 24 năm rồi, và là cô chủ đích thực, từ nhỏ đến lớn đều được cha mẹ thầy cô khen ngợi.



Vừa xinh đẹp, vừa có năng lực, nói một là một, không ai dám cãi lại cô ta cả chứ đừng nói đến việc bị người ta hung dữ lại với mình.



Không phải cô ta thích anh ta nên mới muốn đưa tiễn anh ta sao?



Trình Gia Dật hít một hơi thật sâu, có chút hiểu được tâm tình của Mộ Yến Lệ, người mà mình không khích, cho dù là quan tâm cũng cảm thấy dư thừa, không cần thiết.



Cũng giống như Dung Uyển Nga, ngay cả khi anh ta không nói cho cô ta biết anh ta bay lúc mấy giờ, cô ta vẫn dành thời gian tìm hiểu và đến tiễn anh ta từ rất sớm.



Chẳng lẽ anh ta lại không biết tâm tư của cô ta ư? Nếu nói không cảm nhận được chút gì là nói bậy, nhưng anh ta cái gì cũng không cho, chỉ có thể giả bộ không hiểu, như Yến Lệ đối với anh ta vậy.



Đột nhiên đầu óc dịu lại, anh ta dừng lại, bước tới đỡ cô ta dậy. "Đừng tiễn nữa. Con gái phải biết làm giá một chút, đừng tốn công vô sức cho người không xứng đáng."



Dung Uyển Nga đột nhiên đứng dậy nhìn về phía anh ta, ôm lấy eo anh ta, đau khổ kêu lên: “Anh Dật, tôi thích anh, anh đừng đi, được không?"



Trình Gia Dật khẽ cau mày, gỡ tay cô ta ra, giọng nói kiên quyết: “Tôi không thích cô!"



Dung Uyển Nga lấy mu bàn tay lau nước mắt: “Tôi biết anh không thích tôi nhưng tôi có thể chờ anh, chờ ngày nào đó anh sẽ thích tôi."



Trình Gia Dật lùi lại một bước: “Đừng lãng phí thời gian của tôi! Tôi đã có mình thích rồi, và tôi sẽ không bao giờ thích cô!"



Dung Uyển Nga ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn anh ta: "Ai?" “Cô không biết đâu.” Trình Gia Dật nói, quay người rời đi.



Dung Uyển Nga hỏi: "Lần này trở về là anh bận đi gặp cô ta sao?"



Trình Gia Dật thầm thở dài trong lòng, nghĩ rằng cô càng ngày càng xa anh ta rồi.



Lần này có thể gọi là đào tẩu, anh ta không dám ở lại một phút nào, vì sợ nhìn thấy một số hình ảnh không muốn xem, và vì sợ Yến Lệ sẽ nói ra những lời tàn nhẫn, cho nên anh ta thà lừa dối chính mình và quay trở lại, tưởng tượng ra đàn em của mình, chỉ là sống ở nơi cách xa anh ta một chút mà thôi! “Thôi bỏ đi!” Anh ta trả lời một cách mơ hồ.



Dung Uyển Nga ngăn cản anh ta vài bước: “Chờ đã chờ đã!"



Trình Gia Dật cau mày nhìn cô ta: “Cô còn muốn nói gì nữa?"



Dung Uyển Nga căng thẳng không thể giải thích được, hai tay khuấy động không yên, đợi một lúc lâu mới chậm rãi nói: "Tôi, tôi biết tôi không tốt.



Trình Gia Dật có chút không nói nên lời, người này sao lại không hiểu mình nói gì, không phải nói là có người mình thích sao?



Cô ta hít một hơi thật sâu, nghiêm túc giảng dạy: "Anh đã nói là không thể chờ đợi kết quả. Con gái trên đời đều đáng quý. Không ai có thể để cho anh biết mình kém anh? Anh đừng nghĩ là tôi không giữ giá, tôi có chút hơi hồng hách, tính tình công chúa, nóng nảy. Nhưng tôi từ trước tới giờ chưa từng nói thích với người đàn ông nào cả, và cũng chưa bao giờ có cảm giác rung động như thế. Lần đầu tiên nhìn thấy anh, tôi đã thích anh rồi. Tôi biết người anh có người anh thích rồi, tôi cũng không phải là bắt anh thích tôi khi chúng ta mới chỉ gặp nhau có 3 lần thôi, mà là tôi cũng không biết phải nói thế nào nữa, dù sao tôi cũng sẽ đợi anh!”



Trình Gia Dật có chút không nói nên lời, người phụ nữ này không hiểu anh ta đang nói gì sao, không phải anh ta nói là anh ta có người thích rồi sao?



Anh ta hít một hơi thật sâu, nghiêm túc giảng dạy lại: “Tôi nói rồi cô có đợi thì cũng không có kết quả đâu, mỗi người con gái trên thế gian này đều rất đáng trân trọng, cô không cần vì ai mà khinh rẻ bản thân được, cô hiểu chưa?"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom