Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 48: Cha của thằng bé chết rôi
Hoắc Vân Hồng thẹn quá thành giận, nói: "Mơ mộng hão huyền hay gì? Con trai và con dâu tôi ân ái biết bao nhiêu, nó mà làm phiền Mộ Yến Lệ, Đùa à?"
Mộ Yến Lệ bật cười: "Vậy tôi đây cầu chúc cho con trai và con dâu bà cứ đằm thắm như thế nhé!"
Nói xong cô kéo tay Dung Tư Thành bỏ đi thẳng.
Cãi nhau với cái người đàn bà chanh chua như thế trước cổng trường đúng là mất giá!
Cô vẫn nghe tiếng cãi vã phía sau.
Hoắc Chiêu Phong nói: "Nhất định anh ta chính là Dung Tư Thành chứ nếu không sao anh ta có thể dám lớn lối như vậy? Nếu trong một tháng mà tập đoàn Trần thị biến mất không biết nhà họ Hoắc có bị ảnh hưởng gì không đây?”
Hoắc Xuân Hy nói: "Con đã bảo rồi, mấy đứa nhỏ sao lại vô duyên vô cớ bị đuổi được, hóa ra là anh ta giở trò. Cô ơi, cô hại tụi con rồi đó!"
Hoắc Vân Hồng hừ một tiếng: "Mấy đứa khéo nghe cậu ta hù dọa, cô không tin cậu ta có năng lực như thế"
Bên này, Mộ Yến Lệ lên xe, hơi áy náy nói: "Tôi xin lỗi chuyện lúc nãy, cảm ơn anh đã hỗ trợ.
Cô không có hỏi anh ta câu nói sẽ theo đuổi cô lúc nãy, dù sao chỉ là lời nói gió bay.
Dung Tư Thành nhìn cô: "Không có gì, sau này mà thấy bọn họ thích đâm đầu vào chỗ chết như vậy thì đừng có nhường"
Mộ Yến Lệ kinh ngạc nhìn Dung Tư Thành, cô không nhịn được cười, nói: "Tuy có lúc tôi cũng bị kích động muốn đập chết bà ta, nhưng mà lại nghĩ nếu như vì một bà già ác độc như vậy mà bị thưa ra toà thì đúng là cái được không bù được cái mất"
Dung Tư Thành liếc cô một cái, rõ ràng là vẫn còn giận: "Sợ gì chứ? Người như vậy mà không dọn đi không lẽ giữ lại để ăn tết chắc?" Mộ Yến Lệ cười, nói: "Tôi sẽ dọn bà ta, nhưng tôi sẽ dùng cách khác để trả lại."
Dung Tư Thành liếc nhìn cô một cái, anh vốn biết cô là một người "có thù tất báo", chứ nếu không cũng không thể thu của cô phí khám bệnh tại nhà cắt cổ đến một trăm năm mươi tỷ như thế được.
Có điều, anh thích cá tính như thế.
Hai người mua cho Mộ Gia Hạo một cái quần ở trung tâm thương mại để thay.
Mộ Yến Lệ giơ cái quần rách tươm lên, cô bật cười. Thảo nào lúc thằng bé bị đánh vẫn không nhúc nhích.
Cô nhìn Dung Tư Thành đang ôm con: "Ngài Dung, tôi mời anh ăn cơm nhé! May hôm nay nhờ có anh giúp."
Dung Tư Thành nghe thấy vậy anh cảm thấy hài lòng, gật đầu đáp: "Nếu cô đã nói như vậy thì hình như nên để tôi mời cô. Nếu như hôm nay không nhờ cô cứu giúp kịp thời thì có lẽ ông nội tôi đã phải lâm vào nguy hiểm rồi."
Mộ Gia Hạo nhìn trái nhìn phải: "Hai người đừng có cảm ơn tới cảm ơn lui nữa được không? Chúng ta có thể ăn cơm trước rồi cảm ơn mà. Mộ Yến Lệ và Dung Tư Thành nhìn nhau cười: "Đi, đi ăn cơm trước, hai người thích ăn cái gì?"
Dung Tư Thành quay sang hỏi Mộ Gia Hạo: "Gia Hạo muốn ăn gì nào?"
Hai cha con liếc nhìn nhau, đồng thanh nói: "Ăn lẩu!"
Mộ Yến Lệ bật cười, nhìn trình độ ăn ý thế này người không biết có khi nghĩ hai người này là cha con thật.
Cả ba người đi đến trước một tiệm lẩu.
Lúc này đã hơn hai giờ chiều rồi, giờ cơm cũng đã qua từ lâu, người đến ăn cơm cũng khá ít. Bọn họ cũng không tìm phòng riêng mà tìm một chỗ trống trong sảnh rồi ngồi xuống. "Hai người ăn lẩu gì? Có ăn cay không?" "Không ăn cay!"
Hai người đối diện lại cùng đồng thanh nói.
Mộ Yến Lệ kinh ngạc: "Ngài Dung không ăn cay được à?" "Ăn cay được nhưng mà ăn lẩu lại không thích cay!" Dung Tư Thành nói.
Mộ Yến Lệ bật cười: "Anh với Gia Hạo giống nhau ghế, thắng bé cũng không thích ăn lẩu cay!"
Mộ Yến Lệ chỉ vô tình nói một câu làm cho Mộ Gia Hạo hạnh phúc cười. Chứ còn gì nữa, cha con ruột mà lại, không giống sao được!
Gần đây biểu hiện của cha cậu cũng khá tốt.
Cậu bé đang quan sát một thời gian, nếu ông ấy cứ đối xử với mẹ cậu và với cậu tốt như vậy thì cậu sẽ nói cho ông ấy biết sự thật
Cuối cùng, Mộ Yến Lệ quyết định gọi một nồi lẩu đồng không cay, các món ăn cũng gọi rất nhiều. Có thể nói cô rất quan tâm đến khẩu vị của hai người ngồi đối diện.
Dung Tư Thành nhìn Mộ Gia Hạo nở nụ cười, khuôn mặt phát ra ánh sáng nhu hòa. "Con trai cô rất đáng yêu.
Mộ Yến Lệ nhìn Mộ Gia Hạo rồi xẵng giọng: "Thằng bé giả ngoan đấy chứ thực ra nó nghịch lắm!" "Con trai mà, nghịch ngợm một tí mới tốt."
Dung Tư Thành nhìn hai mẹ con rồi thử hỏi dò: "Tôi có mấy câu muốn hỏi cô, vì sao Gia Hạo lại theo họ cô? Cha của thằng bé đâu?"
Anh không tin lời bà cô kia nói cho nên tốt nhất là hỏi người trong cuộc.
Lúc đầu Mộ Yến Lệ có hơi bất ngờ một chút nhưng sau đó lại bình tĩnh trả lời: "Chết rồi! Lúc thằng bé sinh ra thì đã chết rồi." "Phụt!"
Mộ Gia Hạo nghe vậy thì phun hết nước vừa uống ra ngoài, còn ngụm nước vừa nuốt xuống làm cho cậu suýt sặc chết.
Cậu nhìn Mộ Yến Lệ trách cứ, trong lòng thầm nghĩ: "Mẹ à, trước mặt cha con mà bảo cha con chết hay họ lắm à?"
Dung Tư Thành lo lắng, giúp cậu vỗ vỗ sau lưng: "Sao thể con?"
Mộ Yến Lệ cũng lo lắng rót cho cậu một ly nước: "Uống hớp nước! Mẹ đã nói con ăn uống từ từ thôi, chứ sao mà uống miếng nước mà lại sặc thế này?"
Mộ Gia Hạo vừa uống nước vừa oán thầm, mẹ tự nói nói sốc người ta sao mẹ không kể.
Cuối cùng không còn họ nữa, cậu chỉ trưng ra một khuôn mặt nhỏ đang bất mãn, giận dỗi. "Mẹ, vậy mẹ muốn con uống nhanh hay uống chậm một chút?" Mộ Yến Lệ trừng cậu một cái: "Con nói nhiều thế!"
Mộ Gia Hạo chỉ toét miệng ra cười.
Dung Tư Thành âm thầm ghi nhớ, hóa ra là cha của cậu bé đã chết, thảo nào Gia Hạo lại theo họ của cô ấy. "Bao nhiêu năm nay chỉ mình cô chăm sóc thằng bé à?"
Mộ Yến Lệ gật đầu: "Ừ, cũng không khác mấy."
Dung Tư Thành cảm thấy rất khâm phục cô ấy: "Giỏi thật đấy, cô xuất sắc như thế rồi mà vẫn có thể chăm sóc con cái tốt như vậy."
Mộ Yến Lệ được khen làm cô cảm thấy hơi ngại, đang lúc cô bối rối thì người phục vụ đang đem món ăn lên, cuối cùng cũng né được cái đề tài này.
Ai ngờ phục vụ vừa đi thì cái đề tài này lại bị tên nhóc nhà cô khơi lại. "Mẹ cháu cũng không giỏi chăm sóc người khác lắm đâu, mẹ cháu không biết nấu ăn, cháu với mẹ thường phải gọi đồ ăn ngoài. Mẹ suốt ngày bận rộn nên con toàn phải tự chăm sóc bản thân mình đấy. Trời lạnh mà mẹ cháu còn không biết mặc thêm áo vào, toàn phải để cháu nhắc nhở mẹ thôi...
Cậu chưa nói dứt lời đã bị Mộ Yến Lệ cắt ngang: "Gia Hạo, con mau ăn đi."
Thằng nhóc này sao cái gì cũng khai ra thế, không chừa cho cô chút thể diện nào trước mặt người ngoài. Mộ Gia Hạo mím môi cười trộm.
Dung Tư Thành nhìn Mộ Yến Lệ xấu hổ cũng bật cười: "Vậy con lớn được như thế này cũng cực khổ quá."
Mộ Gia Hạo buồn bã đáp: "Dạ đúng vậy, may mắn cháu có nhiều bạn chứ nếu không cháu bị chết đói hoặc chết rét không biết chừng. Nhưng mà cháu biết mẹ cháu không cố ý, đàn anh của mẹ cháu nói mẹ cháu không đem cháu ra chơi đến chết đã là may lắm rồi."
Dung Tư Thành nghe vậy bật cười ha ha.
Sắc mặt của Mộ Yến Lệ trầm xuống, hung hăng uy hiếp: "Mộ Gia Hạo! Bây giờ đồ ăn con ăn mỗi ngày không phải do mẹ nấu thì là ai? Con còn ở đó mà huyền thuyền nữa thì coi chừng tối nay không có cơm ăn đâu."
Mộ Gia Hạo trề cái miệng nhỏ, vô tội nói: "Đâu phải con nói đâu, con chỉ nói lại lời của đàn anh nói thôi mà. Mẹ! Mẹ không thể bắt nạt được người ta nên mẹ bắt nạt con chứ gì!"
Mộ Yến Lệ phát điên lên: "Mẹ bắt nạt con hồi nào? Con đang vạch trần điểm yếu của mẹ đấy."
Mộ Gia Hạo nói: "Mẹ uy hiếp con không cho con ăn c!"
Mộ Yến Lệ liếc nhìn cậu: "Con đi tìm bạn bè của con đi, bạn con nuôi con lớn mà, nên sao tiếc với con một bữa cơm được!"
Mộ Yến Lệ bật cười: "Vậy tôi đây cầu chúc cho con trai và con dâu bà cứ đằm thắm như thế nhé!"
Nói xong cô kéo tay Dung Tư Thành bỏ đi thẳng.
Cãi nhau với cái người đàn bà chanh chua như thế trước cổng trường đúng là mất giá!
Cô vẫn nghe tiếng cãi vã phía sau.
Hoắc Chiêu Phong nói: "Nhất định anh ta chính là Dung Tư Thành chứ nếu không sao anh ta có thể dám lớn lối như vậy? Nếu trong một tháng mà tập đoàn Trần thị biến mất không biết nhà họ Hoắc có bị ảnh hưởng gì không đây?”
Hoắc Xuân Hy nói: "Con đã bảo rồi, mấy đứa nhỏ sao lại vô duyên vô cớ bị đuổi được, hóa ra là anh ta giở trò. Cô ơi, cô hại tụi con rồi đó!"
Hoắc Vân Hồng hừ một tiếng: "Mấy đứa khéo nghe cậu ta hù dọa, cô không tin cậu ta có năng lực như thế"
Bên này, Mộ Yến Lệ lên xe, hơi áy náy nói: "Tôi xin lỗi chuyện lúc nãy, cảm ơn anh đã hỗ trợ.
Cô không có hỏi anh ta câu nói sẽ theo đuổi cô lúc nãy, dù sao chỉ là lời nói gió bay.
Dung Tư Thành nhìn cô: "Không có gì, sau này mà thấy bọn họ thích đâm đầu vào chỗ chết như vậy thì đừng có nhường"
Mộ Yến Lệ kinh ngạc nhìn Dung Tư Thành, cô không nhịn được cười, nói: "Tuy có lúc tôi cũng bị kích động muốn đập chết bà ta, nhưng mà lại nghĩ nếu như vì một bà già ác độc như vậy mà bị thưa ra toà thì đúng là cái được không bù được cái mất"
Dung Tư Thành liếc cô một cái, rõ ràng là vẫn còn giận: "Sợ gì chứ? Người như vậy mà không dọn đi không lẽ giữ lại để ăn tết chắc?" Mộ Yến Lệ cười, nói: "Tôi sẽ dọn bà ta, nhưng tôi sẽ dùng cách khác để trả lại."
Dung Tư Thành liếc nhìn cô một cái, anh vốn biết cô là một người "có thù tất báo", chứ nếu không cũng không thể thu của cô phí khám bệnh tại nhà cắt cổ đến một trăm năm mươi tỷ như thế được.
Có điều, anh thích cá tính như thế.
Hai người mua cho Mộ Gia Hạo một cái quần ở trung tâm thương mại để thay.
Mộ Yến Lệ giơ cái quần rách tươm lên, cô bật cười. Thảo nào lúc thằng bé bị đánh vẫn không nhúc nhích.
Cô nhìn Dung Tư Thành đang ôm con: "Ngài Dung, tôi mời anh ăn cơm nhé! May hôm nay nhờ có anh giúp."
Dung Tư Thành nghe thấy vậy anh cảm thấy hài lòng, gật đầu đáp: "Nếu cô đã nói như vậy thì hình như nên để tôi mời cô. Nếu như hôm nay không nhờ cô cứu giúp kịp thời thì có lẽ ông nội tôi đã phải lâm vào nguy hiểm rồi."
Mộ Gia Hạo nhìn trái nhìn phải: "Hai người đừng có cảm ơn tới cảm ơn lui nữa được không? Chúng ta có thể ăn cơm trước rồi cảm ơn mà. Mộ Yến Lệ và Dung Tư Thành nhìn nhau cười: "Đi, đi ăn cơm trước, hai người thích ăn cái gì?"
Dung Tư Thành quay sang hỏi Mộ Gia Hạo: "Gia Hạo muốn ăn gì nào?"
Hai cha con liếc nhìn nhau, đồng thanh nói: "Ăn lẩu!"
Mộ Yến Lệ bật cười, nhìn trình độ ăn ý thế này người không biết có khi nghĩ hai người này là cha con thật.
Cả ba người đi đến trước một tiệm lẩu.
Lúc này đã hơn hai giờ chiều rồi, giờ cơm cũng đã qua từ lâu, người đến ăn cơm cũng khá ít. Bọn họ cũng không tìm phòng riêng mà tìm một chỗ trống trong sảnh rồi ngồi xuống. "Hai người ăn lẩu gì? Có ăn cay không?" "Không ăn cay!"
Hai người đối diện lại cùng đồng thanh nói.
Mộ Yến Lệ kinh ngạc: "Ngài Dung không ăn cay được à?" "Ăn cay được nhưng mà ăn lẩu lại không thích cay!" Dung Tư Thành nói.
Mộ Yến Lệ bật cười: "Anh với Gia Hạo giống nhau ghế, thắng bé cũng không thích ăn lẩu cay!"
Mộ Yến Lệ chỉ vô tình nói một câu làm cho Mộ Gia Hạo hạnh phúc cười. Chứ còn gì nữa, cha con ruột mà lại, không giống sao được!
Gần đây biểu hiện của cha cậu cũng khá tốt.
Cậu bé đang quan sát một thời gian, nếu ông ấy cứ đối xử với mẹ cậu và với cậu tốt như vậy thì cậu sẽ nói cho ông ấy biết sự thật
Cuối cùng, Mộ Yến Lệ quyết định gọi một nồi lẩu đồng không cay, các món ăn cũng gọi rất nhiều. Có thể nói cô rất quan tâm đến khẩu vị của hai người ngồi đối diện.
Dung Tư Thành nhìn Mộ Gia Hạo nở nụ cười, khuôn mặt phát ra ánh sáng nhu hòa. "Con trai cô rất đáng yêu.
Mộ Yến Lệ nhìn Mộ Gia Hạo rồi xẵng giọng: "Thằng bé giả ngoan đấy chứ thực ra nó nghịch lắm!" "Con trai mà, nghịch ngợm một tí mới tốt."
Dung Tư Thành nhìn hai mẹ con rồi thử hỏi dò: "Tôi có mấy câu muốn hỏi cô, vì sao Gia Hạo lại theo họ cô? Cha của thằng bé đâu?"
Anh không tin lời bà cô kia nói cho nên tốt nhất là hỏi người trong cuộc.
Lúc đầu Mộ Yến Lệ có hơi bất ngờ một chút nhưng sau đó lại bình tĩnh trả lời: "Chết rồi! Lúc thằng bé sinh ra thì đã chết rồi." "Phụt!"
Mộ Gia Hạo nghe vậy thì phun hết nước vừa uống ra ngoài, còn ngụm nước vừa nuốt xuống làm cho cậu suýt sặc chết.
Cậu nhìn Mộ Yến Lệ trách cứ, trong lòng thầm nghĩ: "Mẹ à, trước mặt cha con mà bảo cha con chết hay họ lắm à?"
Dung Tư Thành lo lắng, giúp cậu vỗ vỗ sau lưng: "Sao thể con?"
Mộ Yến Lệ cũng lo lắng rót cho cậu một ly nước: "Uống hớp nước! Mẹ đã nói con ăn uống từ từ thôi, chứ sao mà uống miếng nước mà lại sặc thế này?"
Mộ Gia Hạo vừa uống nước vừa oán thầm, mẹ tự nói nói sốc người ta sao mẹ không kể.
Cuối cùng không còn họ nữa, cậu chỉ trưng ra một khuôn mặt nhỏ đang bất mãn, giận dỗi. "Mẹ, vậy mẹ muốn con uống nhanh hay uống chậm một chút?" Mộ Yến Lệ trừng cậu một cái: "Con nói nhiều thế!"
Mộ Gia Hạo chỉ toét miệng ra cười.
Dung Tư Thành âm thầm ghi nhớ, hóa ra là cha của cậu bé đã chết, thảo nào Gia Hạo lại theo họ của cô ấy. "Bao nhiêu năm nay chỉ mình cô chăm sóc thằng bé à?"
Mộ Yến Lệ gật đầu: "Ừ, cũng không khác mấy."
Dung Tư Thành cảm thấy rất khâm phục cô ấy: "Giỏi thật đấy, cô xuất sắc như thế rồi mà vẫn có thể chăm sóc con cái tốt như vậy."
Mộ Yến Lệ được khen làm cô cảm thấy hơi ngại, đang lúc cô bối rối thì người phục vụ đang đem món ăn lên, cuối cùng cũng né được cái đề tài này.
Ai ngờ phục vụ vừa đi thì cái đề tài này lại bị tên nhóc nhà cô khơi lại. "Mẹ cháu cũng không giỏi chăm sóc người khác lắm đâu, mẹ cháu không biết nấu ăn, cháu với mẹ thường phải gọi đồ ăn ngoài. Mẹ suốt ngày bận rộn nên con toàn phải tự chăm sóc bản thân mình đấy. Trời lạnh mà mẹ cháu còn không biết mặc thêm áo vào, toàn phải để cháu nhắc nhở mẹ thôi...
Cậu chưa nói dứt lời đã bị Mộ Yến Lệ cắt ngang: "Gia Hạo, con mau ăn đi."
Thằng nhóc này sao cái gì cũng khai ra thế, không chừa cho cô chút thể diện nào trước mặt người ngoài. Mộ Gia Hạo mím môi cười trộm.
Dung Tư Thành nhìn Mộ Yến Lệ xấu hổ cũng bật cười: "Vậy con lớn được như thế này cũng cực khổ quá."
Mộ Gia Hạo buồn bã đáp: "Dạ đúng vậy, may mắn cháu có nhiều bạn chứ nếu không cháu bị chết đói hoặc chết rét không biết chừng. Nhưng mà cháu biết mẹ cháu không cố ý, đàn anh của mẹ cháu nói mẹ cháu không đem cháu ra chơi đến chết đã là may lắm rồi."
Dung Tư Thành nghe vậy bật cười ha ha.
Sắc mặt của Mộ Yến Lệ trầm xuống, hung hăng uy hiếp: "Mộ Gia Hạo! Bây giờ đồ ăn con ăn mỗi ngày không phải do mẹ nấu thì là ai? Con còn ở đó mà huyền thuyền nữa thì coi chừng tối nay không có cơm ăn đâu."
Mộ Gia Hạo trề cái miệng nhỏ, vô tội nói: "Đâu phải con nói đâu, con chỉ nói lại lời của đàn anh nói thôi mà. Mẹ! Mẹ không thể bắt nạt được người ta nên mẹ bắt nạt con chứ gì!"
Mộ Yến Lệ phát điên lên: "Mẹ bắt nạt con hồi nào? Con đang vạch trần điểm yếu của mẹ đấy."
Mộ Gia Hạo nói: "Mẹ uy hiếp con không cho con ăn c!"
Mộ Yến Lệ liếc nhìn cậu: "Con đi tìm bạn bè của con đi, bạn con nuôi con lớn mà, nên sao tiếc với con một bữa cơm được!"
Bình luận facebook