Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 53
Mộ Yến Lệ và Dung Tư Thành lái xe đến thắng nhà chính của nhà họ Dung.
Mộ Yến Lê đã đến nhà chính rất nhiều lần rồi nên có thể nói là vô cùng quen thuộc. Cô cũng đã nhìn thấy người cha trong truyền thuyết của Dung Tư Thành, Dung Bạc Nam, toàn thân của ông ta toát lên một cỗ khí chất của một người bề trên.
Mặc dù cô cảm thấy Tề Vấn Tiêu và Dung Tư Thành trông không giống nhau lắm, nhưng trên khuôn mặt của Dung Bạc Nam lại có thể đồng thời nhìn thấy hình bóng của cả hai người Dung Tư Thành và Tề Vân Tiêu.
Mộ Yến Lệ vẫn chưa kịp chào hỏi thì Dung Bạc Nam đã đến chào cô trước: "Bác sĩ Mộ đúng không? Cảm ơn cô đã cứu ông cụ nhà tôi!”
Mộ Yến Lệ vôi vàng trả lời: “Chú đừng khách sáo, đều là việc nên làm ạ.
Dung Bạc Nam lại nói: “Ông cụ đã lớn tuổi, phải làm phiên có nhiều rồi.
Mộ Yến Lệ cũng khách sáo trả lời: “Chú yên tâm, cháu sẽ cố gắng hết sức ạ.
Thành thật mà nói, cô không giỏi ứng phó với loại xã giao này lắm, may mắn Dung Bạc Nam cũng rời khỏi sau khi nói vài ba câu khách sáo. Trước khi rời đi, ông ta yêu cầu Dung Tư Thành phải điều tra rõ ràng sự việc này.
Mộ Yến Lệ cảm thấy, ông ta với tư cách là một người con trai dường như còn không quan tâm ông cụ bằng Dung Tư Thành là một người cháu.
Nhưng nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh của Dung Tư Thành thì cô cũng nuốt lấy sự nghi ngờ vào trong lòng. Cả hai cùng bước vào phòng của ông cụ, tinh thần của ông cụ khá tốt, vừa nhìn thấy Mộ Yến Lệ liền vui vẻ chào hỏi: “Tại sao không dẫn thắng bé đến đây?”
Mộ Yến Lệ phá lên cười, có thể nhận thấy rằng ông cụ thực sự rất thích Gia Hạo, lần trước hai ông cháu đã thì thầm cả ngày ở trong phòng và hôm nay lại hỏi. “Ông nội, nó đang đi học đấy ạ.
Ông cụ gật đầu: “À, đúng ha. Yến Lệ, cháu có một đứa con trai ngoan đấy!” Mộ Yến Lệ cười và nói: “Thỉnh thoảng cũng khiến người ta bực mình đấy ạ. Dung Tư Thành lo lắng và lên tiếng: “Ông nội, để bác sĩ
Mộ khám cho ông xem nào.”
Ông cụ trả lời: “Được rồi, khám đi nào!”
Mộ Yến Lệ lấy gối kê chuyên dụng ra và kê tay bắt mạch cho ông cụ, vừa bắt mạch vừa hỏi thăm về các tình hình như tâm trạng, chế độ ăn uống và ngủ nghỉ gần đây của ông ấy.
Mười phút sau, Mộ Yến Lệ mỉm cười và nhìn ông cụ: “Ông nội cứ tiếp tục duy trì nhé, tình trạng sức khoẻ hiện nay của ông rất tốt ạ!”
Ông cụ liền bật cười cởi mở khi nghe thấy vậy: “Đều là công lao của cháu đấy.
Mộ Yến Lệ liếc nhìn Dung Tư Thành rồi khiêm tốn nói: “Ông nội đừng nói vậy, nếu nói công lao thì cũng là đứa cháu của ông cả đấy, anh ấy rất lo lắng cho ông đấy ạ!” Ông cụ vuốt râu và gật đầu: “Đứa cháu này của ông thực sự rất tốt.”
Sau đó thì nhìn sang Dung Tư Thành và đưa cho anh một chiếc chìa khoá màu đồng nhỏ: “Cháu đến cái ngăn kéo đó của ông và lấy tập tài liệu màu đỏ ra
Dung Tư Thành ngạc nhiên và nhận lấy chìa khoá, đi đến mở ổ khoá và lấy tập tài liệu ở trong đó ra. “Là cái này ạ?”
Ông cụ gật đầu: “Ừm, cháu hãy giữ lấy cái này đi. “Cái này là gì vậy ạ?”
Dung Tư Thành nói xong thì lật ra xem, ở trên đấy ghi rõ ràng hai từ... Di chúc.
Tim của anh đột nhiên thắt lại và cau mày nói: “Ông nội, ông làm gì vậy? Khoẻ mạnh yên lành thế mà lập di chúc cái gì chứ?"
Ông cụ vội nắm lấy cái tay muốn đưa lại: “Cháu khoan hằng nóng vội, ông nhờ cháu giữ lấy trước, ông nội già rồi cũng sẽ có một ngày như thế. Ông biết cháu không để tâm nhưng cháu phải suy nghĩ đến sự phát triển của công ty, trong lòng của ông nội, không ai thích hợp làm tổng giám đốc hơn cháu. Trong tay của ông và bà nội cháu tổng cộng có hai mươi lăm phần trăm cổ phần, đủ để giữ vững cháu trên chức vị tổng giám đốc này. Nhưng cháu đã nhìn thấy điều kiện bổ sung ở bên trong chưa?"
Dung Tư Thành nghe vậy mới cẩn thận nhìn lấy điều kiện bổ sung ở bên trong: “Cần phải kết hôn và sinh con mới có thể thừa kế”
Sắc mặt của anh tối sầm lại: “Ông nội đây là thật lòng cho cháu thừa kế sao?”
Ông cụ mỉm cười, mang theo chút tinh nghịch và đắc chí nơi khoé miệng: “Ông sẽ cố gắng để sống lâu hơn, còn cháu thì phải cố gắng hoàn thành điều khoản bổ sung!”
Dung Tư Thành nói: "Vậy cháu nghĩ ông vẫn nên đổi người thừa kế khác đi ạ.
Ông cụ tức giận, liền đưa tay ra vỗ vào lưng của Dung Từ Thành: “Thằng nhóc thổi này, có phải cháu muốn khiến ông tức chết để thừa kế tài sản của ông hay không.
Dung Tư Thành cũng tức giận phì cười: “Nếu cháu không thể hoàn thành điều khoản bổ sung của ông thì cháu thừa kế gì chứ?"
Ông cụ lúc thì nhìn sang Mộ Yến Lệ, lúc thì nhìn lấy
Dung Tư Thành và âm thầm đưa mắt ra hiệu cho anh: “Vậy thì cháu phải nỗ lực hơn đi chứ! Cái đồ dở hơi nhà cháu, ông nội của cháu lúc hồi đó quyết đoán hơn cháu nhiều đấy”
Sau khi hiểu được ý của ông cụ thì Dung Tư Thành có chút dở khóc dở cười, hoá ra ông nội muốn anh theo đuổi Mộ Yến Liệt
Điều này quả thật không ngờ.
Họ đã gặp nhau tổng cộng bao nhiêu lần chứ mà lại có ấn tượng tốt về cô như thế?
Mộ Yến Lệ khỏi nói cũng biết ngượng ngừng thế nào, dường như cô đã nghe thấy việc không nên nghe rồi.
Cô đã suy nghĩ đến vấn đề có bị diệt khẩu hay không.
Ông cụ này, khi ông tuyên bố một vấn đề trọng đại như vậy, tại sao lại không cho cô lánh đi chứ?
Ông cụ đưa lại tập tài liệu này cho Dung Tư Thành và dùng vẻ mặt nghịch ngợm nhìn lấy Dung Tư Thành rồi nháy mắt vài cái. “Cháu hãy giữ lấy tập tài liệu này, đừng để cho người khác phát hiện. Nếu không thì họ sẽ nói thiên vị, đợi sau khi ông nội mất đi, nếu có người làm khó cháu thì cháu mới lấy ra.
Trong lòng của Dung Tư Thành rất khó chịu, anh ngồi xuống giường của ông cụ: "Ông nội đừng nói bậy, ông không nghe thấy bác sĩ Mộ nói ông không có vấn đề gì cả sao? Ông phải nỗ lực, ông phải cố gắng để sống lâu thêm, ông không muốn nhìn cháu kết hôn sinh con sao?”
Ông cụ gật đầu: "Vậu cháu cũng phải tranh thủ đấy!”
Sau đó, ông ấy nhìn sang Mộ Yến Lệ: “Yến Lệ, đợi thằng bé được nghỉ, cháu hãy dẫn thằng bé đến đây chơi nhé, ông khá yêu quý thằng bé đó đấy Mộ Yến Lệ đáp lời: “Vâng a
Ông cụ thở dài rồi nói tiếp: “Mặc dù ông nằm trên cái giường này và không hỏi chuyện đời, nhưng trong lòng ông giống như một gương sáng vậy. Cháu không cần cảm thấy không yên lòng, ông nội biết cháu là một đứa trẻ ngoan. Hết lần này đến lần khác chạy đến nhà chính, nếu như không có cháu, có thể ông đã sớm nhắm mắt xui tay rồi. Cũng không sợ cháu chê cười, một gia tộc lớn giống như chúng ta nhìn bề ngoài thì hoà thuận với nhau, nhưng tình cảm anh chị em, cha con hay mẹ con đều đứng ở phía sau lợi ích. Cơ mà thắng đầu đá này vẫn còn rất tốt, chưa bị lợi ích làm mờ mắt, hai đứa có thể đi với nhau nhiều hơn.
Mộ Yến Lệ bất chấp lên tiếng đáp lời.
Tự nhiên bị ông cụ nói đến đỏ cả mặt, tại sao cảm giác này lại giống như mai mối se duyên vậy?
Dung Tư Thành cũng có chút xấu hổ, ông nội muốn làm gì vậy? Vừa nãy vẫn còn tỏ ý mập mờ, tại sao bây giờ lại trắng trợn như thế chứ? "Được rồi ông nội, ông đừng nói nữa, có mình ông cảm thấy cháu của ông là tốt thôi. Bọn cháu ra ngoài trước đây a."
Ông cụ phá lên cười: “Được được được, ra ngoài đi, ông chợp mắt một lát!”
Sau khi Dung Tư Thành và Mộ Yến Lệ bước ra thì dặn dò Tô Định: "Đưa người vào đây cho tôi!”
Ngay sau đó, Tiểu Lý được đưa vào trong nhà, mặc dù trên người không bị thương nhưng sắc mặt lại trắng bệch tái nhợt, giống như đã chịu sự hoảng sợ lớn lao nào đó vậy.
Dung Tư Thành ra hiệu cho Mộ Yến Lệ, bảo cô ngồi xuống.
Anh rút một điếu thuốc trong hộp thuốc ra rồi châm lửa. Khói thuốc lượn lờ, vẻ mặt có phần tuỳ ý và lười biếng, lời nói hỏi ra cũng rất thản nhiên: “Cô đã bỏ thuốc gì cho ông cụ?”
Cả người của Tiểu Lý đang run rẩy, ấp úng giải thích: “Tôi, tôi thấy ông cụ hồi hộp lo sợ vào giấc ngủ đêm, tôi muốn ông ấy ngủ ngon giấc hơn nên đã cho ông một viên thuốc ngủ. Tôi thực sự không muốn làm hại ông cụ, cậu cả, cậu tha thứ cho tôi đi! Tôi biết lỗi rồi, sau này tôi cũng sẽ không tái phạm nữa đâu ạ.
Tiểu Lý trực tiếp quỳ xuống trước mặt của Dụng Tư Thành và không ngừng khẩu đầu xin lỗi. “Thuốc mà cô đã bỏ vào là thuốc ngủ? Chứ không phải là thuốc làm tăng huyết áp?” Mộ Yến Lệ cau mày nhìn cô ta và hỏi.
Mộ Yến Lê đã đến nhà chính rất nhiều lần rồi nên có thể nói là vô cùng quen thuộc. Cô cũng đã nhìn thấy người cha trong truyền thuyết của Dung Tư Thành, Dung Bạc Nam, toàn thân của ông ta toát lên một cỗ khí chất của một người bề trên.
Mặc dù cô cảm thấy Tề Vấn Tiêu và Dung Tư Thành trông không giống nhau lắm, nhưng trên khuôn mặt của Dung Bạc Nam lại có thể đồng thời nhìn thấy hình bóng của cả hai người Dung Tư Thành và Tề Vân Tiêu.
Mộ Yến Lệ vẫn chưa kịp chào hỏi thì Dung Bạc Nam đã đến chào cô trước: "Bác sĩ Mộ đúng không? Cảm ơn cô đã cứu ông cụ nhà tôi!”
Mộ Yến Lệ vôi vàng trả lời: “Chú đừng khách sáo, đều là việc nên làm ạ.
Dung Bạc Nam lại nói: “Ông cụ đã lớn tuổi, phải làm phiên có nhiều rồi.
Mộ Yến Lệ cũng khách sáo trả lời: “Chú yên tâm, cháu sẽ cố gắng hết sức ạ.
Thành thật mà nói, cô không giỏi ứng phó với loại xã giao này lắm, may mắn Dung Bạc Nam cũng rời khỏi sau khi nói vài ba câu khách sáo. Trước khi rời đi, ông ta yêu cầu Dung Tư Thành phải điều tra rõ ràng sự việc này.
Mộ Yến Lệ cảm thấy, ông ta với tư cách là một người con trai dường như còn không quan tâm ông cụ bằng Dung Tư Thành là một người cháu.
Nhưng nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh của Dung Tư Thành thì cô cũng nuốt lấy sự nghi ngờ vào trong lòng. Cả hai cùng bước vào phòng của ông cụ, tinh thần của ông cụ khá tốt, vừa nhìn thấy Mộ Yến Lệ liền vui vẻ chào hỏi: “Tại sao không dẫn thắng bé đến đây?”
Mộ Yến Lệ phá lên cười, có thể nhận thấy rằng ông cụ thực sự rất thích Gia Hạo, lần trước hai ông cháu đã thì thầm cả ngày ở trong phòng và hôm nay lại hỏi. “Ông nội, nó đang đi học đấy ạ.
Ông cụ gật đầu: “À, đúng ha. Yến Lệ, cháu có một đứa con trai ngoan đấy!” Mộ Yến Lệ cười và nói: “Thỉnh thoảng cũng khiến người ta bực mình đấy ạ. Dung Tư Thành lo lắng và lên tiếng: “Ông nội, để bác sĩ
Mộ khám cho ông xem nào.”
Ông cụ trả lời: “Được rồi, khám đi nào!”
Mộ Yến Lệ lấy gối kê chuyên dụng ra và kê tay bắt mạch cho ông cụ, vừa bắt mạch vừa hỏi thăm về các tình hình như tâm trạng, chế độ ăn uống và ngủ nghỉ gần đây của ông ấy.
Mười phút sau, Mộ Yến Lệ mỉm cười và nhìn ông cụ: “Ông nội cứ tiếp tục duy trì nhé, tình trạng sức khoẻ hiện nay của ông rất tốt ạ!”
Ông cụ liền bật cười cởi mở khi nghe thấy vậy: “Đều là công lao của cháu đấy.
Mộ Yến Lệ liếc nhìn Dung Tư Thành rồi khiêm tốn nói: “Ông nội đừng nói vậy, nếu nói công lao thì cũng là đứa cháu của ông cả đấy, anh ấy rất lo lắng cho ông đấy ạ!” Ông cụ vuốt râu và gật đầu: “Đứa cháu này của ông thực sự rất tốt.”
Sau đó thì nhìn sang Dung Tư Thành và đưa cho anh một chiếc chìa khoá màu đồng nhỏ: “Cháu đến cái ngăn kéo đó của ông và lấy tập tài liệu màu đỏ ra
Dung Tư Thành ngạc nhiên và nhận lấy chìa khoá, đi đến mở ổ khoá và lấy tập tài liệu ở trong đó ra. “Là cái này ạ?”
Ông cụ gật đầu: “Ừm, cháu hãy giữ lấy cái này đi. “Cái này là gì vậy ạ?”
Dung Tư Thành nói xong thì lật ra xem, ở trên đấy ghi rõ ràng hai từ... Di chúc.
Tim của anh đột nhiên thắt lại và cau mày nói: “Ông nội, ông làm gì vậy? Khoẻ mạnh yên lành thế mà lập di chúc cái gì chứ?"
Ông cụ vội nắm lấy cái tay muốn đưa lại: “Cháu khoan hằng nóng vội, ông nhờ cháu giữ lấy trước, ông nội già rồi cũng sẽ có một ngày như thế. Ông biết cháu không để tâm nhưng cháu phải suy nghĩ đến sự phát triển của công ty, trong lòng của ông nội, không ai thích hợp làm tổng giám đốc hơn cháu. Trong tay của ông và bà nội cháu tổng cộng có hai mươi lăm phần trăm cổ phần, đủ để giữ vững cháu trên chức vị tổng giám đốc này. Nhưng cháu đã nhìn thấy điều kiện bổ sung ở bên trong chưa?"
Dung Tư Thành nghe vậy mới cẩn thận nhìn lấy điều kiện bổ sung ở bên trong: “Cần phải kết hôn và sinh con mới có thể thừa kế”
Sắc mặt của anh tối sầm lại: “Ông nội đây là thật lòng cho cháu thừa kế sao?”
Ông cụ mỉm cười, mang theo chút tinh nghịch và đắc chí nơi khoé miệng: “Ông sẽ cố gắng để sống lâu hơn, còn cháu thì phải cố gắng hoàn thành điều khoản bổ sung!”
Dung Tư Thành nói: "Vậy cháu nghĩ ông vẫn nên đổi người thừa kế khác đi ạ.
Ông cụ tức giận, liền đưa tay ra vỗ vào lưng của Dung Từ Thành: “Thằng nhóc thổi này, có phải cháu muốn khiến ông tức chết để thừa kế tài sản của ông hay không.
Dung Tư Thành cũng tức giận phì cười: “Nếu cháu không thể hoàn thành điều khoản bổ sung của ông thì cháu thừa kế gì chứ?"
Ông cụ lúc thì nhìn sang Mộ Yến Lệ, lúc thì nhìn lấy
Dung Tư Thành và âm thầm đưa mắt ra hiệu cho anh: “Vậy thì cháu phải nỗ lực hơn đi chứ! Cái đồ dở hơi nhà cháu, ông nội của cháu lúc hồi đó quyết đoán hơn cháu nhiều đấy”
Sau khi hiểu được ý của ông cụ thì Dung Tư Thành có chút dở khóc dở cười, hoá ra ông nội muốn anh theo đuổi Mộ Yến Liệt
Điều này quả thật không ngờ.
Họ đã gặp nhau tổng cộng bao nhiêu lần chứ mà lại có ấn tượng tốt về cô như thế?
Mộ Yến Lệ khỏi nói cũng biết ngượng ngừng thế nào, dường như cô đã nghe thấy việc không nên nghe rồi.
Cô đã suy nghĩ đến vấn đề có bị diệt khẩu hay không.
Ông cụ này, khi ông tuyên bố một vấn đề trọng đại như vậy, tại sao lại không cho cô lánh đi chứ?
Ông cụ đưa lại tập tài liệu này cho Dung Tư Thành và dùng vẻ mặt nghịch ngợm nhìn lấy Dung Tư Thành rồi nháy mắt vài cái. “Cháu hãy giữ lấy tập tài liệu này, đừng để cho người khác phát hiện. Nếu không thì họ sẽ nói thiên vị, đợi sau khi ông nội mất đi, nếu có người làm khó cháu thì cháu mới lấy ra.
Trong lòng của Dung Tư Thành rất khó chịu, anh ngồi xuống giường của ông cụ: "Ông nội đừng nói bậy, ông không nghe thấy bác sĩ Mộ nói ông không có vấn đề gì cả sao? Ông phải nỗ lực, ông phải cố gắng để sống lâu thêm, ông không muốn nhìn cháu kết hôn sinh con sao?”
Ông cụ gật đầu: "Vậu cháu cũng phải tranh thủ đấy!”
Sau đó, ông ấy nhìn sang Mộ Yến Lệ: “Yến Lệ, đợi thằng bé được nghỉ, cháu hãy dẫn thằng bé đến đây chơi nhé, ông khá yêu quý thằng bé đó đấy Mộ Yến Lệ đáp lời: “Vâng a
Ông cụ thở dài rồi nói tiếp: “Mặc dù ông nằm trên cái giường này và không hỏi chuyện đời, nhưng trong lòng ông giống như một gương sáng vậy. Cháu không cần cảm thấy không yên lòng, ông nội biết cháu là một đứa trẻ ngoan. Hết lần này đến lần khác chạy đến nhà chính, nếu như không có cháu, có thể ông đã sớm nhắm mắt xui tay rồi. Cũng không sợ cháu chê cười, một gia tộc lớn giống như chúng ta nhìn bề ngoài thì hoà thuận với nhau, nhưng tình cảm anh chị em, cha con hay mẹ con đều đứng ở phía sau lợi ích. Cơ mà thắng đầu đá này vẫn còn rất tốt, chưa bị lợi ích làm mờ mắt, hai đứa có thể đi với nhau nhiều hơn.
Mộ Yến Lệ bất chấp lên tiếng đáp lời.
Tự nhiên bị ông cụ nói đến đỏ cả mặt, tại sao cảm giác này lại giống như mai mối se duyên vậy?
Dung Tư Thành cũng có chút xấu hổ, ông nội muốn làm gì vậy? Vừa nãy vẫn còn tỏ ý mập mờ, tại sao bây giờ lại trắng trợn như thế chứ? "Được rồi ông nội, ông đừng nói nữa, có mình ông cảm thấy cháu của ông là tốt thôi. Bọn cháu ra ngoài trước đây a."
Ông cụ phá lên cười: “Được được được, ra ngoài đi, ông chợp mắt một lát!”
Sau khi Dung Tư Thành và Mộ Yến Lệ bước ra thì dặn dò Tô Định: "Đưa người vào đây cho tôi!”
Ngay sau đó, Tiểu Lý được đưa vào trong nhà, mặc dù trên người không bị thương nhưng sắc mặt lại trắng bệch tái nhợt, giống như đã chịu sự hoảng sợ lớn lao nào đó vậy.
Dung Tư Thành ra hiệu cho Mộ Yến Lệ, bảo cô ngồi xuống.
Anh rút một điếu thuốc trong hộp thuốc ra rồi châm lửa. Khói thuốc lượn lờ, vẻ mặt có phần tuỳ ý và lười biếng, lời nói hỏi ra cũng rất thản nhiên: “Cô đã bỏ thuốc gì cho ông cụ?”
Cả người của Tiểu Lý đang run rẩy, ấp úng giải thích: “Tôi, tôi thấy ông cụ hồi hộp lo sợ vào giấc ngủ đêm, tôi muốn ông ấy ngủ ngon giấc hơn nên đã cho ông một viên thuốc ngủ. Tôi thực sự không muốn làm hại ông cụ, cậu cả, cậu tha thứ cho tôi đi! Tôi biết lỗi rồi, sau này tôi cũng sẽ không tái phạm nữa đâu ạ.
Tiểu Lý trực tiếp quỳ xuống trước mặt của Dụng Tư Thành và không ngừng khẩu đầu xin lỗi. “Thuốc mà cô đã bỏ vào là thuốc ngủ? Chứ không phải là thuốc làm tăng huyết áp?” Mộ Yến Lệ cau mày nhìn cô ta và hỏi.
Bình luận facebook