Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 69: Chú đã từng cứu mẹ cháu sao?
Dung Tư Thành phát hiện nghề giáo viên thật sự không dễ dàng, với một đứa trẻ anh cũng không dạy nổi. Lúc này muốn biến một chiến tranh với cậu nhóc này thành hoà bình cũng không thể không kể đến chuyện anh đã từng làm, mặc dù anh không muốn sử dụng nó tranh công. "Chú và mẹ cháu cũng có giao tình! Nếu không cháu cho rằng tại sao các cháu có thể chuyển nhà?"
Đôi mắt Mộ Gia Hạo híp lại: "Có ý gì vậy ạ? Chú cũng từng cứu mẹ cháu sao?" Dung Tư Thành mỉm cười, cậu nhóc thực sự lộ ra điểm rất thông minh: "Cháu rất thông minh!" "Lúc nào vậy ạ?" "Hai ngày trước."
Mộ Gia Hạo nhìn ba người đang bận rộn trong bếp, không biết mẹ cậu nói gì, Lâm Hà Vinh và Thẩm Hoa Linh đều đang mỉm cười.
Cậu nhóc lại quay đầu nhìn Dung Tư Thành, nghiêm giọng nói: "Ai gây ra vậy ạ?"
Đáy mắt Dung Tự Thành hiện lên một tia ngạc nhiên. Trước đây anh luôn coi thằng bé như một đứa trẻ, nhưng bây giờ anh phát hiện ra thằng bé có thể nói chuyện giống như một người đàn ông thực thụ, thằng bé thực sự biết rất nhiều điều. "Người đó chú đã trừng phạt rồi, cháu còn nhỏ cổ gắng học tập tốt là được rồi. Để hai người chuyển đến đây chú cũng có thể yên tâm một chút."
Không biết câu này đánh vào điểm yếu nào của Mộ Gia Hạo, thằng bé nhìn Dung Tư Thành không còn đầy thù địch, nhưng giọng điệu vẫn kiêu ngạo: "Cháu có chuyện muốn nói với chú. Ngày mai chú tìm một lý do dẫn cháu ra ngoài không thể để mẹ nghi ngờ!"
Dung Tư Thành cảm thấy buồn cười: "Cháu định nói với chứ?"
Mộ Gia Hạo đứng dậy, lạnh nhạt đáp: “Chẳng phải mai là biết sao?” Nói xong liền trực tiếp đi vào trong phòng.
Dung Tư Thành nhìn bóng lưng của thằng bé, không khỏi bật cười, rõ ràng là một đứa trẻ cao hơn một mét, nói thế nào thì trông thắng bé một chút không giống một đứa trẻ?
Mộ Yến Lệ chuẩn bị lẩu uyên ương, như vậy có thể chiều được mọi người.
Hơn nữa nó đơn giản và tiện lợi, rất nhanh lẩu đã được dọn ra, nước dùng đậm đà nhanh chóng thoảng ra theo từ cửa phòng ăn đến phòng khách.
Dung Tư Thành cũng đứng dậy đi tới, nhìn trên bàn đầy đủ nguyên liệu, ngón trở không khỏi động đậy.
Mộ Yến Lệ bưng một đĩa thịt bò ra và nói: "Ngài Dung, anh ngồi xuống trước đi, lập tức xong ngay thôi."
Sau đó hét lên về phía phòng khách trống trải: "Con yêu, ăn cơm thôi"
Cánh cửa được mở và Mộ Gia Hạo chạy ra từ bên trong.
Mộ Yến Lệ lấy rượu hôm nay mua, tự mình rót một lỵ, khi đưa ly cho Dung Tư Thành cô nói: “Ngài Dung cũng uống một chút đi, lát nữa gọi tài xế đến đón anh."
Dung Tư Thành đáp: "Được."
Lâm Hà Vinh và Thẩm Hoa Linh căn bản cũng không cần mời, mỗi người đã tự cầm một ly rồi.
Suy cho cùng là chúc mừng nhà mới, mỗi người đều uống với Mộ Yến Lệ một ly rồi nói những lời may mắn tốt lành.
Mộ Yến Lệ cũng ứng phó vài ba câu khách sáo. Suy cho cùng trong nhóm nhỏ của bọn họ, Dung Tư Thành thực sự giống như lời Mộ Gia Hạo nói, không quen. Bữa cơm này Mộ Yến Lệ vẫn luôn để ý đến Dung Tư
Thành: "Ngài Dung, anh và Gia Hạo ăn bên này, bên này là nước dùng không cay
Dung Tư Thành nói: "Ừ, cô cũng ăn đi, không cần để ý đến chúng tôi."
Cho dù nói như vậy nhưng Mộ Yến Lệ vẫn dùng đũa gắp đồ nóng cho Dung Tư Thành và Mộ Gia Hạo.
Dung Tư Thành ngồi ở đây, bầu không khí trên bàn cũng không trắng trợn như ngày thường nhóm nhỏ của bọn họ ở với nhau.
Lâm Hà Vinh còn tốt nhưng từ trong xương cốt anh ta sợ Dung Tư Thành, vì vậy cũng không dám nói, không dám quá kiêu ngạo.
Thẩm Hoa Linh chỉ đơn thuần là đối xử với mỗi người một cách khác nhau, mức độ điên cuồng của cô ấy phụ thuộc vào mức độ quen thuộc với những người ngồi cùng bàn với cô ấy.
Giống như sự ngoan ngoãn hiếm hoi hôm nay, ăn uống một cách nhẹ nhàng. Mộ Yến Lệ nhìn Dung Tư Thành nâng ly rượu: "Ngài Dung, cảm ơn anh đã chăm sóc cho tôi trong thời gian dài như vậy, nhất là chuyện xảy ra tối hôm qua, cảm ơn anh đã giúp đỡ. Nếu anh không có mặt, có thể tôi và Hoa Linh cũng không thể rút lui vẹn toàn. " "Không cần khách khí."
Dung Tư Thành cầm ly cùng Mộ Yến Lệ uống một hơi
Lâm Hà Vinh mơ hồ: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Thẩm Hoa Linh cúi đầu giải thích ngắn gọn những gì đã xảy ra đêm qua. Mộ Gia Hạo liếc nhìn Dung Tư Thành, khuôn mặt nhỏ nhắn có vẻ tốt hơn rất nhiều, bàn tay nhỏ bé lén lén chọc anh: "Cháu muốn ăn xúc xích đó."
Dung Tư Thành phản ứng liền đưa cho thằng bé hai cái xúc xích trong nồi lẩu, trong lòng cảm thấy có chút vui vė.
Mộ Gia Hạo cười trộm, cúi đầu cẩn thận ăn.
Trong lúc này, Dung Tư Thành có việc phải làm là vẫn luôn chăm sóc thằng bé.
Nhìn thấy hai người tương đối thân thiết, Mộ Yến Lệ cũng cảm thấy mình suy nghĩ nhiều quá, hai người này không phải là rất tốt sao?
Sau khi Lâm Hà Vinh nghe được chuyện tối hôm qua, anh ta tức giận: "Thật sự là giữ mặt mũi cho anh ta rồi, nghĩ cũng hay thật, cái tên Uông Phúc Thành kia làm gì vậy?"
Thẩm Hoa Linh giật mạnh anh ta: "Được rồi, anh yên lặng một chút đi, ngài Dung đã giúp giải quyết rồi. Kết cục của tên đó rất thê thảm, bị Công ty giải trí Hoàn Châu khai trừ, tôi nghĩ Tổng giám đốc Tào đó chắc hẳn cũng không cần anh ta nữa." "Ừ, Tào Thuý Liễu là một người rất thông minh"
Dung Tư Thành cũng tiếp lời, xem ra không có gì là kiêu ngạo, điều này khiến Thẩm Hoa Linh can đảm hơn một chút. Cô ấy nâng ly rượu trên bàn lên, nghiêm túc nói: "Ngài Dung tôi cũng muốn mượn hoa dâng Phật kính anh một lỵ. Tôi đây không chỉ vì anh giúp giải quyết chuyện phiền phức lớn như vậy, mà còn vì chuyện rất nhiều hãng quảng cáo đều nể mặt anh mới tìm tới tạp chí của tôi để hợp tác, tôi cảm ơn anh trước. "
Dung Tư Thành mỉm cười: "Đừng khách khí, có thể hợp tác với cô cũng là nhìn thấy tạp chí của cô có thể mang lại lợi nhuận cho bọn họ. Chuyện hợp tác đôi bên cùng có lợi cô không cần để trong lòng."
Điều này khiến Thẩm Hoa Linh cảm động đến mức suýt chút nữa đem bán Mộ Yến Lệ ngay tại đó. "Cảm ơn ngài Dung đã quan tâm, sau này có chỗ nào ngon cứ việc đánh tiếng. Yến Lệ nhà chúng tôi chỗ nào cũng tốt, người tốt, tính cách tốt, mắt nhìn tốt, trở thành bạn với cô ấy đều là người có phúc"
Mộ Yến Lệ vội vàng bỏ một viên chả cá vào bát, ra hiệu cho cô ấy im lặng: "Mau ăn đi." Lâm Hà Vinh cũng trêu chọc cô: "Đúng đấy, phải khiêm tổn, cậu vậy là có chút hăng quá hoá dở rồi."
Mộ Yến Lệ cũng đưa cho Lâm Hà Vinh một viên tâm khác: "Cậu cũng im miệng rồi ăn cơm đi!"
Hai người này không thể giữ cho cô chút mặt mũi hay sao?
Khoé miệng Dung Tư Thành nở nụ cười, rất thích bầu không khí không chút gò bó của bọn họ, liền chủ động tham gia: "Tôi thật may mắn khi trở thành người có phúc đó." Mộ Yến Lệ bật cười: "Vậy thì mọi người đều phải đối tốt với tôi hơn, nếu không tôi sẽ thu hồi lại may mắn!"
Thẩm Hoa Linh nghịch điện thoại di động không rời tay, không biết cô ấy nhìn thấy cái gì, đột nhiên bật cười. Sau đó cô ấy lén lút liếc nhìn Dung Tư Thành một cái, rồi quay lại.
Lâm Hà Vinh nói: "Cô cười cái gì vậy?" "Anh nhìn cái này nè."
Thẩm Hoa Linh đưa điện thoại cho Lâm Hà Vinh, sau khi Lâm Hà Vinh xem cũng không nhịn được cười.
Mộ Yến Lệ liếc nhìn bọn họ: "Một người vui vẻ không bằng cả nhóm vui vẻ, mau nói ra để mọi người vui vẻ cùng nhau!" "Trên cầu Tâm Mây có hai người đàn ông bị lột quần áo và trói ở bên thành cầu, bị trới cứng cả một đêm, trời đất ơi chọc tôi cười chết mất." Lâm hà Vinh vừa nói vừa lau nước mắt.
Thẩm Hoa Linh cũng cười và nói: "Đúng vậy, cũng không sợ người lái xe nhìn bọn họ không nhìn đường rồi xảy ra tai nạn giao thông" Mộ Yến Lệ liếc nhìn hai người bọn họ: "Nhàm chán vô vi."
Từ đầu đến cuối Dung Tư Thành không nói tiếng nào, cứ như những gì họ nói không liên quan gì đến anh và anh chỉ một lòng ăn lẩu.
Sau khi cơm no rượu say, mọi người đã uống đến chếch choáng.
Tửu lượng của Lâm Hà Vinh và Thẩm Hoa Linh không tốt chút nào, hôm nay họ nâng ly chúc mừng và uống một lượt, họ đã uống rất say. Đây là Dung Tư Thành còn đang ở đây, nếu không thì họ đã bắt đầu hát hò rồi.
Mặc dù Dung Tư Thành có hơi say, nhưng rõ ràng anh không cùng đẳng cấp với Mộ Yến Lệ, nếu không đã say bèm cả rồi.
Màn hình điện thoại sáng lên, anh nhìn lướt qua thì ra là Tô Kiệm đã đến, anh đứng dậy nói: "Đã muộn rồi không làm phiền mọi người nữa, có chuyện gì thì gọi điện cho tôi!" Mộ Yến Lệ đương nhiên sẽ không giữ người ta lại, vì vậy cô đứng lên lịch sự đáp: "Được."
Nhìn thấy Dung Tư Thành chuẩn bị rời đi, Lâm Hà Vinh và Thẩm Hoa Linh vẫn giữ sự tỉnh táo cuối cùng để tiến người ta ra ngoài, sau đó họ cũng nhân cơ hội rời đi.
Sau khi đuổi bọn họ đi, Mộ Yến Lệ đưa Mộ Gia Hạo đang ngái ngủ trở về phòng để ngủ, sau đó đi ra dọn dẹp bàn ăn.
Gần một giờ đã trôi qua.
Quay lại phòng lướt điện thoại, cô cũng nhìn thấy hai người đàn ông Thẩm Hoa Linh lúc nói trên bàn ăn.
Đó là một đoạn video nhỏ dài mười giây, hình ảnh khá rõ ràng, Mộ Yến Lệ nhìn thoáng qua đã nhận ra hai người đàn ông. Đây chẳng phải là người đàn ông cùng với La Bằng đến nhà cô rồi có ý đồ xấu với cô đó sao?
Nếu nói không biết hai người này, cô có thể xem nó như một thứ nhàm chán.
Bây giờ, cô chỉ lờ mờ cảm thấy rằng là do Dung Tư Thành đã làm điều này.
Thật ra, hôm nay khi anh giao La Bằng cho Cảnh Mai Chi, dùng biện pháp giết gà dọa khỉ, cô vẫn đang thắc mắc tại sao cô chỉ nhìn thấy La Bằng mà không thấy bọn họ, giờ chẳng phải đã thấy rồi sao? Anh ấy không bỏ qua một người nào cả.
Không biết trong lòng đang có dư vị gì.
Sau khi quay trở lại lâu như vậy, ngoài chuyện anh hiểu làm nhân phẩm của cô có vấn đề hình như đều luôn giúp đỡ cô. Kể cả việc giải quyết vấn đề trẻ con đánh nhau hay trong bữa tiệc đêm qua, hoặc đánh La Bằng.
Cô biết có thể anh chính là người có lòng biết ơn, anh cảm thấy cô đã cứu được ông nội của anh, vì vậy anh đã giúp đỡ cô hết sức có thể.
Nhưng không thể không nói cô vẫn cảm thấy có chút ấm áp.
Đôi mắt Mộ Gia Hạo híp lại: "Có ý gì vậy ạ? Chú cũng từng cứu mẹ cháu sao?" Dung Tư Thành mỉm cười, cậu nhóc thực sự lộ ra điểm rất thông minh: "Cháu rất thông minh!" "Lúc nào vậy ạ?" "Hai ngày trước."
Mộ Gia Hạo nhìn ba người đang bận rộn trong bếp, không biết mẹ cậu nói gì, Lâm Hà Vinh và Thẩm Hoa Linh đều đang mỉm cười.
Cậu nhóc lại quay đầu nhìn Dung Tư Thành, nghiêm giọng nói: "Ai gây ra vậy ạ?"
Đáy mắt Dung Tự Thành hiện lên một tia ngạc nhiên. Trước đây anh luôn coi thằng bé như một đứa trẻ, nhưng bây giờ anh phát hiện ra thằng bé có thể nói chuyện giống như một người đàn ông thực thụ, thằng bé thực sự biết rất nhiều điều. "Người đó chú đã trừng phạt rồi, cháu còn nhỏ cổ gắng học tập tốt là được rồi. Để hai người chuyển đến đây chú cũng có thể yên tâm một chút."
Không biết câu này đánh vào điểm yếu nào của Mộ Gia Hạo, thằng bé nhìn Dung Tư Thành không còn đầy thù địch, nhưng giọng điệu vẫn kiêu ngạo: "Cháu có chuyện muốn nói với chú. Ngày mai chú tìm một lý do dẫn cháu ra ngoài không thể để mẹ nghi ngờ!"
Dung Tư Thành cảm thấy buồn cười: "Cháu định nói với chứ?"
Mộ Gia Hạo đứng dậy, lạnh nhạt đáp: “Chẳng phải mai là biết sao?” Nói xong liền trực tiếp đi vào trong phòng.
Dung Tư Thành nhìn bóng lưng của thằng bé, không khỏi bật cười, rõ ràng là một đứa trẻ cao hơn một mét, nói thế nào thì trông thắng bé một chút không giống một đứa trẻ?
Mộ Yến Lệ chuẩn bị lẩu uyên ương, như vậy có thể chiều được mọi người.
Hơn nữa nó đơn giản và tiện lợi, rất nhanh lẩu đã được dọn ra, nước dùng đậm đà nhanh chóng thoảng ra theo từ cửa phòng ăn đến phòng khách.
Dung Tư Thành cũng đứng dậy đi tới, nhìn trên bàn đầy đủ nguyên liệu, ngón trở không khỏi động đậy.
Mộ Yến Lệ bưng một đĩa thịt bò ra và nói: "Ngài Dung, anh ngồi xuống trước đi, lập tức xong ngay thôi."
Sau đó hét lên về phía phòng khách trống trải: "Con yêu, ăn cơm thôi"
Cánh cửa được mở và Mộ Gia Hạo chạy ra từ bên trong.
Mộ Yến Lệ lấy rượu hôm nay mua, tự mình rót một lỵ, khi đưa ly cho Dung Tư Thành cô nói: “Ngài Dung cũng uống một chút đi, lát nữa gọi tài xế đến đón anh."
Dung Tư Thành đáp: "Được."
Lâm Hà Vinh và Thẩm Hoa Linh căn bản cũng không cần mời, mỗi người đã tự cầm một ly rồi.
Suy cho cùng là chúc mừng nhà mới, mỗi người đều uống với Mộ Yến Lệ một ly rồi nói những lời may mắn tốt lành.
Mộ Yến Lệ cũng ứng phó vài ba câu khách sáo. Suy cho cùng trong nhóm nhỏ của bọn họ, Dung Tư Thành thực sự giống như lời Mộ Gia Hạo nói, không quen. Bữa cơm này Mộ Yến Lệ vẫn luôn để ý đến Dung Tư
Thành: "Ngài Dung, anh và Gia Hạo ăn bên này, bên này là nước dùng không cay
Dung Tư Thành nói: "Ừ, cô cũng ăn đi, không cần để ý đến chúng tôi."
Cho dù nói như vậy nhưng Mộ Yến Lệ vẫn dùng đũa gắp đồ nóng cho Dung Tư Thành và Mộ Gia Hạo.
Dung Tư Thành ngồi ở đây, bầu không khí trên bàn cũng không trắng trợn như ngày thường nhóm nhỏ của bọn họ ở với nhau.
Lâm Hà Vinh còn tốt nhưng từ trong xương cốt anh ta sợ Dung Tư Thành, vì vậy cũng không dám nói, không dám quá kiêu ngạo.
Thẩm Hoa Linh chỉ đơn thuần là đối xử với mỗi người một cách khác nhau, mức độ điên cuồng của cô ấy phụ thuộc vào mức độ quen thuộc với những người ngồi cùng bàn với cô ấy.
Giống như sự ngoan ngoãn hiếm hoi hôm nay, ăn uống một cách nhẹ nhàng. Mộ Yến Lệ nhìn Dung Tư Thành nâng ly rượu: "Ngài Dung, cảm ơn anh đã chăm sóc cho tôi trong thời gian dài như vậy, nhất là chuyện xảy ra tối hôm qua, cảm ơn anh đã giúp đỡ. Nếu anh không có mặt, có thể tôi và Hoa Linh cũng không thể rút lui vẹn toàn. " "Không cần khách khí."
Dung Tư Thành cầm ly cùng Mộ Yến Lệ uống một hơi
Lâm Hà Vinh mơ hồ: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Thẩm Hoa Linh cúi đầu giải thích ngắn gọn những gì đã xảy ra đêm qua. Mộ Gia Hạo liếc nhìn Dung Tư Thành, khuôn mặt nhỏ nhắn có vẻ tốt hơn rất nhiều, bàn tay nhỏ bé lén lén chọc anh: "Cháu muốn ăn xúc xích đó."
Dung Tư Thành phản ứng liền đưa cho thằng bé hai cái xúc xích trong nồi lẩu, trong lòng cảm thấy có chút vui vė.
Mộ Gia Hạo cười trộm, cúi đầu cẩn thận ăn.
Trong lúc này, Dung Tư Thành có việc phải làm là vẫn luôn chăm sóc thằng bé.
Nhìn thấy hai người tương đối thân thiết, Mộ Yến Lệ cũng cảm thấy mình suy nghĩ nhiều quá, hai người này không phải là rất tốt sao?
Sau khi Lâm Hà Vinh nghe được chuyện tối hôm qua, anh ta tức giận: "Thật sự là giữ mặt mũi cho anh ta rồi, nghĩ cũng hay thật, cái tên Uông Phúc Thành kia làm gì vậy?"
Thẩm Hoa Linh giật mạnh anh ta: "Được rồi, anh yên lặng một chút đi, ngài Dung đã giúp giải quyết rồi. Kết cục của tên đó rất thê thảm, bị Công ty giải trí Hoàn Châu khai trừ, tôi nghĩ Tổng giám đốc Tào đó chắc hẳn cũng không cần anh ta nữa." "Ừ, Tào Thuý Liễu là một người rất thông minh"
Dung Tư Thành cũng tiếp lời, xem ra không có gì là kiêu ngạo, điều này khiến Thẩm Hoa Linh can đảm hơn một chút. Cô ấy nâng ly rượu trên bàn lên, nghiêm túc nói: "Ngài Dung tôi cũng muốn mượn hoa dâng Phật kính anh một lỵ. Tôi đây không chỉ vì anh giúp giải quyết chuyện phiền phức lớn như vậy, mà còn vì chuyện rất nhiều hãng quảng cáo đều nể mặt anh mới tìm tới tạp chí của tôi để hợp tác, tôi cảm ơn anh trước. "
Dung Tư Thành mỉm cười: "Đừng khách khí, có thể hợp tác với cô cũng là nhìn thấy tạp chí của cô có thể mang lại lợi nhuận cho bọn họ. Chuyện hợp tác đôi bên cùng có lợi cô không cần để trong lòng."
Điều này khiến Thẩm Hoa Linh cảm động đến mức suýt chút nữa đem bán Mộ Yến Lệ ngay tại đó. "Cảm ơn ngài Dung đã quan tâm, sau này có chỗ nào ngon cứ việc đánh tiếng. Yến Lệ nhà chúng tôi chỗ nào cũng tốt, người tốt, tính cách tốt, mắt nhìn tốt, trở thành bạn với cô ấy đều là người có phúc"
Mộ Yến Lệ vội vàng bỏ một viên chả cá vào bát, ra hiệu cho cô ấy im lặng: "Mau ăn đi." Lâm Hà Vinh cũng trêu chọc cô: "Đúng đấy, phải khiêm tổn, cậu vậy là có chút hăng quá hoá dở rồi."
Mộ Yến Lệ cũng đưa cho Lâm Hà Vinh một viên tâm khác: "Cậu cũng im miệng rồi ăn cơm đi!"
Hai người này không thể giữ cho cô chút mặt mũi hay sao?
Khoé miệng Dung Tư Thành nở nụ cười, rất thích bầu không khí không chút gò bó của bọn họ, liền chủ động tham gia: "Tôi thật may mắn khi trở thành người có phúc đó." Mộ Yến Lệ bật cười: "Vậy thì mọi người đều phải đối tốt với tôi hơn, nếu không tôi sẽ thu hồi lại may mắn!"
Thẩm Hoa Linh nghịch điện thoại di động không rời tay, không biết cô ấy nhìn thấy cái gì, đột nhiên bật cười. Sau đó cô ấy lén lút liếc nhìn Dung Tư Thành một cái, rồi quay lại.
Lâm Hà Vinh nói: "Cô cười cái gì vậy?" "Anh nhìn cái này nè."
Thẩm Hoa Linh đưa điện thoại cho Lâm Hà Vinh, sau khi Lâm Hà Vinh xem cũng không nhịn được cười.
Mộ Yến Lệ liếc nhìn bọn họ: "Một người vui vẻ không bằng cả nhóm vui vẻ, mau nói ra để mọi người vui vẻ cùng nhau!" "Trên cầu Tâm Mây có hai người đàn ông bị lột quần áo và trói ở bên thành cầu, bị trới cứng cả một đêm, trời đất ơi chọc tôi cười chết mất." Lâm hà Vinh vừa nói vừa lau nước mắt.
Thẩm Hoa Linh cũng cười và nói: "Đúng vậy, cũng không sợ người lái xe nhìn bọn họ không nhìn đường rồi xảy ra tai nạn giao thông" Mộ Yến Lệ liếc nhìn hai người bọn họ: "Nhàm chán vô vi."
Từ đầu đến cuối Dung Tư Thành không nói tiếng nào, cứ như những gì họ nói không liên quan gì đến anh và anh chỉ một lòng ăn lẩu.
Sau khi cơm no rượu say, mọi người đã uống đến chếch choáng.
Tửu lượng của Lâm Hà Vinh và Thẩm Hoa Linh không tốt chút nào, hôm nay họ nâng ly chúc mừng và uống một lượt, họ đã uống rất say. Đây là Dung Tư Thành còn đang ở đây, nếu không thì họ đã bắt đầu hát hò rồi.
Mặc dù Dung Tư Thành có hơi say, nhưng rõ ràng anh không cùng đẳng cấp với Mộ Yến Lệ, nếu không đã say bèm cả rồi.
Màn hình điện thoại sáng lên, anh nhìn lướt qua thì ra là Tô Kiệm đã đến, anh đứng dậy nói: "Đã muộn rồi không làm phiền mọi người nữa, có chuyện gì thì gọi điện cho tôi!" Mộ Yến Lệ đương nhiên sẽ không giữ người ta lại, vì vậy cô đứng lên lịch sự đáp: "Được."
Nhìn thấy Dung Tư Thành chuẩn bị rời đi, Lâm Hà Vinh và Thẩm Hoa Linh vẫn giữ sự tỉnh táo cuối cùng để tiến người ta ra ngoài, sau đó họ cũng nhân cơ hội rời đi.
Sau khi đuổi bọn họ đi, Mộ Yến Lệ đưa Mộ Gia Hạo đang ngái ngủ trở về phòng để ngủ, sau đó đi ra dọn dẹp bàn ăn.
Gần một giờ đã trôi qua.
Quay lại phòng lướt điện thoại, cô cũng nhìn thấy hai người đàn ông Thẩm Hoa Linh lúc nói trên bàn ăn.
Đó là một đoạn video nhỏ dài mười giây, hình ảnh khá rõ ràng, Mộ Yến Lệ nhìn thoáng qua đã nhận ra hai người đàn ông. Đây chẳng phải là người đàn ông cùng với La Bằng đến nhà cô rồi có ý đồ xấu với cô đó sao?
Nếu nói không biết hai người này, cô có thể xem nó như một thứ nhàm chán.
Bây giờ, cô chỉ lờ mờ cảm thấy rằng là do Dung Tư Thành đã làm điều này.
Thật ra, hôm nay khi anh giao La Bằng cho Cảnh Mai Chi, dùng biện pháp giết gà dọa khỉ, cô vẫn đang thắc mắc tại sao cô chỉ nhìn thấy La Bằng mà không thấy bọn họ, giờ chẳng phải đã thấy rồi sao? Anh ấy không bỏ qua một người nào cả.
Không biết trong lòng đang có dư vị gì.
Sau khi quay trở lại lâu như vậy, ngoài chuyện anh hiểu làm nhân phẩm của cô có vấn đề hình như đều luôn giúp đỡ cô. Kể cả việc giải quyết vấn đề trẻ con đánh nhau hay trong bữa tiệc đêm qua, hoặc đánh La Bằng.
Cô biết có thể anh chính là người có lòng biết ơn, anh cảm thấy cô đã cứu được ông nội của anh, vì vậy anh đã giúp đỡ cô hết sức có thể.
Nhưng không thể không nói cô vẫn cảm thấy có chút ấm áp.
Bình luận facebook