Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ - Chương 1616
Nhạc Cần Nghiên nhìn thấy hai người trước mắt, chỉ tiếc hận tại sao Mộc Tử Hoành lại không ở cạnh cô ngay lúc này chứ Dáng vẻ dịu dàng kia của Lục Hạo, Thành, cô nhìn mà ghen tị, trong. tất cả những lời đồn đại từ bên ngoài, tại thời khắc này không có cái nào là đúng cả.
Trong giới kinh doanh, Lục Hạo Thành vấn luôn là một huyền thoại, đã tự tay tạo ra vô số kỳ tích, biết bao nhiêu phụ nữ muốn gả cho anh mà sứt đầu mẻ trán, tuy nhiên ở trước mặt Lam Lam sao lại có thể ngoan ngoãn như chú chó sói nhỏ như vậy được chứ?
“Ôi trời! Lạm bảo bối nhà chúng ta quả thật rất giỏi.”
Nhạc Cần Nghiên mang vẻ mặt cảm thán.
Lam Hân nâng mắt, nghi hoặc nhìn thoáng qua cô, “Nghiên Nghiên, cái gì mà rất giỏi?”
Nhạc Cần Nghiên chỉ chỉ về phía Lục Hạo Thành, YAnh ta đó, đối với cậu thì rất dễ bảo, tôi nhìn mà ghen tị đến mức mùi chua bốc lên nồng nặc rồi đây.”
Lam Han… ” Bọn họ hình như cũng c] làm ra chuyện gì nhalÁnh mất Lục Hạo Thành dừng trên khuôn mặt ghen tị của đối phương, đôi mắt hơi nheo lại, giọng điệu lãnh đạm hỏi: “A Hoành đổi với cô không tốt sao?
Cô để cậu ấy ở nhà một mình thì có thấy yên tâm không?
Cậu ta nghĩ muốn uống nước phải làm sao bây giờ?
Nếu cậu ta nghĩ muốn đi vệ sinh thì làm sao?
Lỡ như cậu ta không cần thận bị ngã xuống thì sẽ thế nào?”
Lục Hạo Thành liên tiếp tung ra một đông câu hỏi rôi rắm.
Vốn ban đầu không có chút lo lắng, Nhạc Cần Nghiên càng nghe lại cảm thấy lo một cách kỳ lạ.
“Lo lắng chứ, tuy nhiên A Hoành nhà chúng tôi cũng không yêu ở như trong tưởng tượng của anh đâu, dáng vẻ không giỗng nhự anh, không thây Lam Lam một lát liền lật tung cả thê giới đề tìm kiếm, nào có người dính người khác như anh chứ, cũng may là Lam bảo bồi nhà chúng tôi tôt tính, thái độ làm người ôn hòa, mới bao dung được kiêu người như anh đó.”
Lục Hạo Thành mang vẻ mặt kiêu ngạo phản bác, “Đây là bà xã của tôi, không thây cô ẫy tôi đương nhiên sẽ sốt ruột.
Bà xã của tôi bao dung, chiều chuộng tôi, thì có gì sai sao?”
Nhạc Cần Nghiên: “…… ” Đây đúng là cô tự đào hô chôn mình mà.
“Được được, được, tôi không thèm tranh với anh nữa.”
Nhạc Cần Nghiên đầu hàng, tầm mắt đảo qua vẻ mặt kiêu ngạo kia của Lục Hạo Thành, vô cùng không hài lòng trước câu nói “Đây là bà xã của tôi.”
Cô còn có thể nói được thêm câu nào nữa sao?
Lam Hân cười cười, “Nghiên Nghiên, mây ngày nay cậu có không bận rộn công việc gì nhỉ.”
Nhạc Cần Nghiên gật gật đầu, “Đúng vậy! Tiền thì lúc nào kiêm cũng được, nhưng trước tiên tôi phải củng A Hoành rèn luyện phục hồi chức năng, chuyện này vần quan trọng hơn, mây ngày nay đi làm vật lý trị liệu, anh ấy đã có thê đi được khoảng mười bước rôi, bác sĩ nói, đã khôi phục hơn trước kia rất nhiều rồi.
Lam Hân có thể nhìn ra được đáy lòng đang kích động cùng vui sướng của Nhạc Cần Nghiên, “Nghiên Nghiên, đây là sức mạnh của tình yêu.”
Cô hiện tại cũng không có cách nào đi được tâm mười bước như: vậy.
Xem ra cô cũng phải càng thêm cố găng mới được.
Nhạc Cần Nghiên lúc này cũng kiêu ngạo nhìn qua Lục Hạo Thành cười cười, tựa hô có chút muôn phân cao thấp, anh ta yêu thương bà xã nhà mình, cô cũng có ông xã tương lai để có thể yêu thương.
Lục Hạo Thành yên lặng liệc qua đôi phương một cái, đôi với sự kiêu ngạo của Nhạc Cần Nghiên, tựa hồ không có chút hứng thú nào.
Trong giới kinh doanh, Lục Hạo Thành vấn luôn là một huyền thoại, đã tự tay tạo ra vô số kỳ tích, biết bao nhiêu phụ nữ muốn gả cho anh mà sứt đầu mẻ trán, tuy nhiên ở trước mặt Lam Lam sao lại có thể ngoan ngoãn như chú chó sói nhỏ như vậy được chứ?
“Ôi trời! Lạm bảo bối nhà chúng ta quả thật rất giỏi.”
Nhạc Cần Nghiên mang vẻ mặt cảm thán.
Lam Hân nâng mắt, nghi hoặc nhìn thoáng qua cô, “Nghiên Nghiên, cái gì mà rất giỏi?”
Nhạc Cần Nghiên chỉ chỉ về phía Lục Hạo Thành, YAnh ta đó, đối với cậu thì rất dễ bảo, tôi nhìn mà ghen tị đến mức mùi chua bốc lên nồng nặc rồi đây.”
Lam Han… ” Bọn họ hình như cũng c] làm ra chuyện gì nhalÁnh mất Lục Hạo Thành dừng trên khuôn mặt ghen tị của đối phương, đôi mắt hơi nheo lại, giọng điệu lãnh đạm hỏi: “A Hoành đổi với cô không tốt sao?
Cô để cậu ấy ở nhà một mình thì có thấy yên tâm không?
Cậu ta nghĩ muốn uống nước phải làm sao bây giờ?
Nếu cậu ta nghĩ muốn đi vệ sinh thì làm sao?
Lỡ như cậu ta không cần thận bị ngã xuống thì sẽ thế nào?”
Lục Hạo Thành liên tiếp tung ra một đông câu hỏi rôi rắm.
Vốn ban đầu không có chút lo lắng, Nhạc Cần Nghiên càng nghe lại cảm thấy lo một cách kỳ lạ.
“Lo lắng chứ, tuy nhiên A Hoành nhà chúng tôi cũng không yêu ở như trong tưởng tượng của anh đâu, dáng vẻ không giỗng nhự anh, không thây Lam Lam một lát liền lật tung cả thê giới đề tìm kiếm, nào có người dính người khác như anh chứ, cũng may là Lam bảo bồi nhà chúng tôi tôt tính, thái độ làm người ôn hòa, mới bao dung được kiêu người như anh đó.”
Lục Hạo Thành mang vẻ mặt kiêu ngạo phản bác, “Đây là bà xã của tôi, không thây cô ẫy tôi đương nhiên sẽ sốt ruột.
Bà xã của tôi bao dung, chiều chuộng tôi, thì có gì sai sao?”
Nhạc Cần Nghiên: “…… ” Đây đúng là cô tự đào hô chôn mình mà.
“Được được, được, tôi không thèm tranh với anh nữa.”
Nhạc Cần Nghiên đầu hàng, tầm mắt đảo qua vẻ mặt kiêu ngạo kia của Lục Hạo Thành, vô cùng không hài lòng trước câu nói “Đây là bà xã của tôi.”
Cô còn có thể nói được thêm câu nào nữa sao?
Lam Hân cười cười, “Nghiên Nghiên, mây ngày nay cậu có không bận rộn công việc gì nhỉ.”
Nhạc Cần Nghiên gật gật đầu, “Đúng vậy! Tiền thì lúc nào kiêm cũng được, nhưng trước tiên tôi phải củng A Hoành rèn luyện phục hồi chức năng, chuyện này vần quan trọng hơn, mây ngày nay đi làm vật lý trị liệu, anh ấy đã có thê đi được khoảng mười bước rôi, bác sĩ nói, đã khôi phục hơn trước kia rất nhiều rồi.
Lam Hân có thể nhìn ra được đáy lòng đang kích động cùng vui sướng của Nhạc Cần Nghiên, “Nghiên Nghiên, đây là sức mạnh của tình yêu.”
Cô hiện tại cũng không có cách nào đi được tâm mười bước như: vậy.
Xem ra cô cũng phải càng thêm cố găng mới được.
Nhạc Cần Nghiên lúc này cũng kiêu ngạo nhìn qua Lục Hạo Thành cười cười, tựa hô có chút muôn phân cao thấp, anh ta yêu thương bà xã nhà mình, cô cũng có ông xã tương lai để có thể yêu thương.
Lục Hạo Thành yên lặng liệc qua đôi phương một cái, đôi với sự kiêu ngạo của Nhạc Cần Nghiên, tựa hồ không có chút hứng thú nào.
Bình luận facebook