Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1842
Chương 1842:
Lục Hạo Thành lại nhanh chóng nhảy ra tránh đi giống như thể nhìn thấy thứ gì dơ bân.
Tống Ngôn Tư sửng sốt, nhìn Lục Hạo Thành với vẻ mặt tràn ngập bi thương.
“Tống tiểu thư, tôi không thích người phụ nữ nào ngoài bà xã tôi được chạm vào tôi.”
Giọng điệu Lục Hạo Thành mang theo lời cảnh cáo lạnh lùng.
Lâm Dã nhìn rượu trên mặt Lục Hạo Thành, có chút lo lắng, những nơi rượu bắt lên trên mặt anh da cũng có chút đỏ lên “Ầm…” Lâm Dã xúc động đập nát bàn mạt chược trước mặt.
Hành động này của anh đã thu hút tất cả sự chú ý của mọi người đặt lên đó..
Lục Hạo Thành nhìn thoáng qua tên bạn.
Sắc mặt Tống Nguyên Thanh cũng có chút không tốt, ở chỗ này, ai cũng nễ mặt người tên Tống Nguyên Thanh là ông ta , Lâm Dã này đúng là càn rỡ, ngang ngược.
“Tống Ngôn Tư, cô đã cho gì vào rượu thê hả?”
Lâm Dã tức giận chất vấn.
Lục Hạo Thành cảm giác trên mặt có chút nóng rát, cũng cảm giác được có vận đê, nhưng không hướng suy nghĩ VỆ phương diện kia.
Ánh mắt Tống Ngôn Tư chọt lóe, nhìn ly rượu đã tan tành tâm trạng cũng không tốt.
“Không cho gì vào cả, chẳng qua chỉ là loại rượu hạng nhất mà thôi.”
Giọng điệu của cô ta rất hung hãng, rượu cũng đã đỗ đi rồi, khác gì chết không có đối chứng vật chứng cơ chứ.
Ánh mắt thâm thúy của Lục Hạo Thành không hề có cảm tình nhìn chằm chằm đối phương Hơi nóng trên mặt khiến cho hai mắt anh chọt trở nên lạnh lẽo, không khí trong phòng bỗng nhiên trở nên áp lực khủng khiếp, nặng nê tới mức khiến người ta không thở nỗi.
Trái tim Tống Ngôn Tư lập tức căng thăng mà thắt lại, loại ánh mắt lạnh lẽo rõ ràng khiến đáy lòng cô ta sợ hãi, cô ta đột nhiên nghiêng người nhìn sang khuôn mặt t đẹp trai đang bùng lên lửa giận ngập trời của Lục Hạo Thành , nhịn không được lui vê phía sau một bước.
Tống Nguyên Thanh cùng một ông chủ ngành địa ôc kia đêu là người từng trải cũng biết rượu kia quả thật có vân đê.
Tông Nguyên Thanh có chút thât vọng nhìn thoáng qua con gái mình, con bé đúng thật là điên rồi, mắt mặt tới rôi trình độ này rồi, cái mặt già của ông ta cũng không có chỗ đề chui nữa.
Âu Cảnh Nghiêu cũng đứng dậy từ một bàn chơi khác, đi đên trước mặt Lục Hạo Thành, “Trước tiên đề tôi đưa cậu đi thay quân áo đã.”
Trước khi tới bọn họ đã đặt trước một phòng để phòng ngừa chuyện xảy ra ngoài ý muôn.
Lâm Dã: “Tôi đi tìm nhóm mấy người Thanh Thần.”
Lâm Dã lạnh lùng nhìn thoáng qua Tống Nguyên Thanh, không hề chào hỏi một tiêng đã xoay người rời đi luôn.
Lâm Dã đi tới cửa, có chút không cam lòng xoay người trỏ vê, lây đi vài giọt rượu còn vương lại trên bàn.
Tống Ngôn Tư nhìn động tác của Lâm Dã, lập tức tim đập nhanh hơn.
Ánh mắt cô ta không tự chủ được hướng về phía Lục Hạo Thành nhìn thoáng qua, chỉ thấy ánh mắt đáng sợ mà thâm thúy của anh, cũng đang lạnh lùng mà nhìn lướt qua cô ta, lập tức cô ta lại cảm thấy trái tim căng thẳng, đập nhanh hơn vài phần, cả người đều kinh hoảng.
Không khí trong hiện trường áp lực đên đáng sợ, „ Tông. Ngôn Tư có chút chịu không nội bầu không khí như vậy, cô ta phẫn nộ mà khẽ hừ một tiếng, đi ra phía bên ngoài.
Tống Nguyên Thanh bắt đắc dĩ lắc đâu.
Âu Cảnh Nghiêu nhìn thoáng qua _ Tống Nguyên Thanh, “Giám độc Tông, chúng tôi xin phép rời đi trước.”
Lục Hạo Thành lại nhanh chóng nhảy ra tránh đi giống như thể nhìn thấy thứ gì dơ bân.
Tống Ngôn Tư sửng sốt, nhìn Lục Hạo Thành với vẻ mặt tràn ngập bi thương.
“Tống tiểu thư, tôi không thích người phụ nữ nào ngoài bà xã tôi được chạm vào tôi.”
Giọng điệu Lục Hạo Thành mang theo lời cảnh cáo lạnh lùng.
Lâm Dã nhìn rượu trên mặt Lục Hạo Thành, có chút lo lắng, những nơi rượu bắt lên trên mặt anh da cũng có chút đỏ lên “Ầm…” Lâm Dã xúc động đập nát bàn mạt chược trước mặt.
Hành động này của anh đã thu hút tất cả sự chú ý của mọi người đặt lên đó..
Lục Hạo Thành nhìn thoáng qua tên bạn.
Sắc mặt Tống Nguyên Thanh cũng có chút không tốt, ở chỗ này, ai cũng nễ mặt người tên Tống Nguyên Thanh là ông ta , Lâm Dã này đúng là càn rỡ, ngang ngược.
“Tống Ngôn Tư, cô đã cho gì vào rượu thê hả?”
Lâm Dã tức giận chất vấn.
Lục Hạo Thành cảm giác trên mặt có chút nóng rát, cũng cảm giác được có vận đê, nhưng không hướng suy nghĩ VỆ phương diện kia.
Ánh mắt Tống Ngôn Tư chọt lóe, nhìn ly rượu đã tan tành tâm trạng cũng không tốt.
“Không cho gì vào cả, chẳng qua chỉ là loại rượu hạng nhất mà thôi.”
Giọng điệu của cô ta rất hung hãng, rượu cũng đã đỗ đi rồi, khác gì chết không có đối chứng vật chứng cơ chứ.
Ánh mắt thâm thúy của Lục Hạo Thành không hề có cảm tình nhìn chằm chằm đối phương Hơi nóng trên mặt khiến cho hai mắt anh chọt trở nên lạnh lẽo, không khí trong phòng bỗng nhiên trở nên áp lực khủng khiếp, nặng nê tới mức khiến người ta không thở nỗi.
Trái tim Tống Ngôn Tư lập tức căng thăng mà thắt lại, loại ánh mắt lạnh lẽo rõ ràng khiến đáy lòng cô ta sợ hãi, cô ta đột nhiên nghiêng người nhìn sang khuôn mặt t đẹp trai đang bùng lên lửa giận ngập trời của Lục Hạo Thành , nhịn không được lui vê phía sau một bước.
Tống Nguyên Thanh cùng một ông chủ ngành địa ôc kia đêu là người từng trải cũng biết rượu kia quả thật có vân đê.
Tông Nguyên Thanh có chút thât vọng nhìn thoáng qua con gái mình, con bé đúng thật là điên rồi, mắt mặt tới rôi trình độ này rồi, cái mặt già của ông ta cũng không có chỗ đề chui nữa.
Âu Cảnh Nghiêu cũng đứng dậy từ một bàn chơi khác, đi đên trước mặt Lục Hạo Thành, “Trước tiên đề tôi đưa cậu đi thay quân áo đã.”
Trước khi tới bọn họ đã đặt trước một phòng để phòng ngừa chuyện xảy ra ngoài ý muôn.
Lâm Dã: “Tôi đi tìm nhóm mấy người Thanh Thần.”
Lâm Dã lạnh lùng nhìn thoáng qua Tống Nguyên Thanh, không hề chào hỏi một tiêng đã xoay người rời đi luôn.
Lâm Dã đi tới cửa, có chút không cam lòng xoay người trỏ vê, lây đi vài giọt rượu còn vương lại trên bàn.
Tống Ngôn Tư nhìn động tác của Lâm Dã, lập tức tim đập nhanh hơn.
Ánh mắt cô ta không tự chủ được hướng về phía Lục Hạo Thành nhìn thoáng qua, chỉ thấy ánh mắt đáng sợ mà thâm thúy của anh, cũng đang lạnh lùng mà nhìn lướt qua cô ta, lập tức cô ta lại cảm thấy trái tim căng thẳng, đập nhanh hơn vài phần, cả người đều kinh hoảng.
Không khí trong hiện trường áp lực đên đáng sợ, „ Tông. Ngôn Tư có chút chịu không nội bầu không khí như vậy, cô ta phẫn nộ mà khẽ hừ một tiếng, đi ra phía bên ngoài.
Tống Nguyên Thanh bắt đắc dĩ lắc đâu.
Âu Cảnh Nghiêu nhìn thoáng qua _ Tống Nguyên Thanh, “Giám độc Tông, chúng tôi xin phép rời đi trước.”
Bình luận facebook