Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-101
Chương 101: Thuốc tránh thai khẩn cấp
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vì cuộc sống hạnh phúc lâu dài sau này, Lệ Hữu Tuấn quyết định nghiến răng chịu đựng.
Nhẫn nhịn nhưng khoản lãi mà Tô Kim Thư phải trả một cái cũng không được thiếu.
Suốt một đêm, Tô Kim Thư mơ mơ màng màng luôn cảm thấy có một đôi tay to lớn không ngừng di chuyển trên eo cô, điên cuồng gặm nhấm làm cho mỗi tấc da thịt trên toàn thân cô đều nóng bừng.
Quá trình này kéo dài dân gần như cả đêm, cho đến khi sắc trời chuyển sang màu trằng cô mới được buông tha. Cô chìm vào giấc ngủ chập chờn vì kiệt sức.
Ngày thứ hai, khi Tô Kim Thư tỉnh dậy sau cơn đau đầu dữ dội, cả người dọa cho cô một phen.
Bởi vì cô phát hiện mình không có mặc quần áo, hơn nữa khắp người đều có dấu vết xanh tím.
Chẳng lẽ sau khi cô uống say rồi bị người khác đưa về nhà, sau đó… làm một việc gì đó không thể miểu tả được?
Tô Kim Thư không dám tiếp tục nghĩ.
Cô kinh hãi nhìn xung quanh.
Cập nhật sớm nhất tại.
Sau khi nhận ra đây là biệt thự của Lệ Hữu Tuấn, trái tim vốn đang bị treo lơ lửng bây giờ mới có thể bình tĩnh trở lại.
Lệ Hữu Tuấn?
Không lẽ anh đã trở về rồi?
Hình như cô còn nhớ, cái tên kia từng nói với cô rằng ghét nhất là phụ nữ say rượu.
Nếu như tối qua là anh đưa cô về nhà.
Lần đầu tiên của cô chẳng phải chính là anh sao?
Cái tên này..
Anh đã thừa dịp lúc cô say và không tỉnh táo mà làm ra việc khiến người ta căm phẫn như vậy.
Tô Kim Thư đứng trước gương nhìn những vết bầm trên cơ thể mà không khỏi lấy tay che mặt.
Tối qua cái tên kia rốt cuộc là đã kịch liệt như thế nào?
Cô mặc xong quần áo, có chút lo lắng rồi đi xuống lầu.
Vốn nghĩ rằng Lệ Hữu Tuấn sẽ có ở nhà nhưng khi cô đi quanh một vòng mới phát hiện ra cả căn biệt thự trống rỗng không một bóng người.
Cô thất thần đứng ở cửa, không biết là thở phào nhẹ nhóm hay là có chút thất vọng.
Vào lúc này là khoảng tháng tám tháng chín, thời tiết thành phố Ninh Lâm biến đổi rất nhiều.
Trong vòng hai mươi phút, sấm chớp vang dội bên ngoài cửa sổ.
Những đám mây đen trên trời cuồn cuộn kéo đến, gió lớn cuộn màn cửa lại, trong chốc lát thì trời đổ mưa to.
Chiếc Rolls Royce màu đen châm chậm chạy vào biệt thự.
‘Sau khi xuống xe, Lệ Hữu Tuấn đi thẳng lên phòng ngủ trên tầng hai Khi mở cửa ra, anh thấy trên chiếc giường lớn không một bóng người Anh nhíu mày, xoay người sải bước.
xuống tầng một.
Vừa lên xe anh liền bấm số của Tô Kim Thư, nhưng đầu dây bên kia lại truyền đến: “Người dùng mà bạn gọi đã tắt máy”.
Khuôn mặt điển trai của Lệ Hữu Tuấn trong nháy mắt sa sầm lại Anh ném túi giấy cầm trên tay vào tay lái phụ rồi cho xe lao ra ngoài.
Bên ngoài trời mưa tương đối lớn, anh chỉ mới đi ra ngoài khoảng hơn hai mươi phút, Tô Kim Thư cho dù có rời đi thì cũng đi chưa được bao xa.
Anh định quay lại thì thấy được một thân ảnh quen thuộc ở tiệm thuốc.
Là Tô Kim Thư.
Tại sao cố ấy lại đến tiệm thuốc?
Lệ Hữu Tuấn từ trước đến nay đều không thích phụ nữ trang điểm quá đậm, càng không thích phụ nữ uống rượu.
Cho nên tối hôm qua trên người cô nồng nặc mùi rượu đã khiến anh vô cùng tức giận.
Lẽ nào anh đã không kiềm chế được nên đã vô tình làm cô bị thương ở chỗ nào rồi sao?
Lệ Hữu Tuấn đột nhiên có phần hoài nghỉ: Mặc dù tối qua anh ôm cô, chiếm không ít tiện nghi của cô nhưng cuối cùng vẫn không chạm vào cô.
Cuối cùng, thay vào đó anh đã phải giảm nhiệt của mình bằng cách tắm nước lạnh ba lần mới có thể tỉnh táo trở lại.
Xe dừng lại với tốc độ nhanh nhất. Lệ Hữu Tuần quay người đi về phía tiệm thuốc.
Anh vừa chuẩn bị bước vào tiệm thuốc thì một câu nói của nhân viên bên trong đã khiến anh đột ngột dừng bước: “Là thuốc tránh thai khẩn cấp hay dài hạn?”
Tô Kim Thư bên tai như nóng bừng, cô không mở mắt, nhỏ giọng nói: Thuốc tránh thai khẩn cấp”.
Sau khi nhân viên đưa thuốc cho cô, cô lại gọi thêm một cốc nước nóng.
Phía sau cánh cửa kính trong suốt, đôi mắt Lệ Hữu Tuấn lạnh lùng nhìn cô nuốt xuống viên thuốc tránh thai khẩn cấp.
Không chút do dự.
Đôi mắt hẹp dài và gợi cảm trong nháy mắt phảng phất tia lạnh lẽo như địa ngục.
Anh vô cùng lãnh đạm xoay người đi rồi trực tiếp lên xe.
Lúc anh chuẩn bị khởi động xe, ánh mắt vô tình quét qua túi giấy ở tay lái phụ.
Kéo cửa kính xe xuống, anh trực tiếp ném chiếc túi vào thùng rác.
Chiếc Rolls Royce màu đen biến mất trong màn mưa như một mũi tên rời khởi cung xe.
Nửa tiếng sau, câu lạc bộ tư nhân Hoàng Quan.
Trên sân khấu, ca sĩ hát nhạc blues châu Âu với chất giọng khàn khàn. Ánh đèn bluetooth chói mắt trên tủ rượu.
Câu lạc bộ tư nhân do Thẩm Tư Huy mở không phải ai có tiền cũng được vào. Người đến đây bắt buộc phải có thân phận và địa vị cùng với đạo hạnh.
Ngồi ở bên trong, bên cạnh một bức tường kính dày.
Bên ngoài giống như một khu rừng nguyên sinh thực sự. Thậm chí còn có thể thấy một số loài động vật quý hiếm đang chơi đùa và sống ở bên trong.
Thẩm Tư Huy năm sấp trên bàn bi da và đánh sạch tất cả những quả bóng trên bàn bằng một cú đánh “Trời ạ, cậu Lệ đẹp trai quá!”
Người phụ nữ bên cạnh vỗ tay phấn khích.
Thẩm Tư Huy xoay người ngồi đối diện với Lệ Hữu Tuấn.
“Anh hai, hôm nay cơn gió nào đã đưa một người vô cùng bộn rộn như anh đến chỗ em uống rượu vậy?”
Lệ Hữu Tuấn không nói gì, lại rót thêm cho mình một ly.
“Lần trước không phải anh đã đưa chị dâu đến đây rồi sao? Lần này thì sao? Sao không thấy nữa?”
Thẩm Tư Huy từ trước tới nay luôn cảm thấy Tô Kim Thư rất đáng yêu.
Lần này không nhìn thấy cô ấy nhịn không được liền dáo dác nhìn khắp xung quanh.
Nhưng ngay khi anh ta vừa dứt lời thì cảm thấy rõ ràng nhiệt độ không khí xung quanh liền thấp xuống, anh ta bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Anh hai, anh nói với em đi. Anh chạy đến đây có phải là bởi vì cãi nhau với chị dâu rồi không? Tính khí chị dâu cứng rằn như vậy, có phải là anh lại chịu ức hiếp rôi không?”
Lệ Hữu Tuấn lạnh lùng liếc nhìn anh ta, đang định mở miệng nói thì điện thoại trên bàn reo lên.
Lệ Hữu Tuấn thuận tay ấn nút trả lời, giọng nói của Tân Tấn Tài ở bên kia truyền đến: “Anh hai…”
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vì cuộc sống hạnh phúc lâu dài sau này, Lệ Hữu Tuấn quyết định nghiến răng chịu đựng.
Nhẫn nhịn nhưng khoản lãi mà Tô Kim Thư phải trả một cái cũng không được thiếu.
Suốt một đêm, Tô Kim Thư mơ mơ màng màng luôn cảm thấy có một đôi tay to lớn không ngừng di chuyển trên eo cô, điên cuồng gặm nhấm làm cho mỗi tấc da thịt trên toàn thân cô đều nóng bừng.
Quá trình này kéo dài dân gần như cả đêm, cho đến khi sắc trời chuyển sang màu trằng cô mới được buông tha. Cô chìm vào giấc ngủ chập chờn vì kiệt sức.
Ngày thứ hai, khi Tô Kim Thư tỉnh dậy sau cơn đau đầu dữ dội, cả người dọa cho cô một phen.
Bởi vì cô phát hiện mình không có mặc quần áo, hơn nữa khắp người đều có dấu vết xanh tím.
Chẳng lẽ sau khi cô uống say rồi bị người khác đưa về nhà, sau đó… làm một việc gì đó không thể miểu tả được?
Tô Kim Thư không dám tiếp tục nghĩ.
Cô kinh hãi nhìn xung quanh.
Cập nhật sớm nhất tại.
Sau khi nhận ra đây là biệt thự của Lệ Hữu Tuấn, trái tim vốn đang bị treo lơ lửng bây giờ mới có thể bình tĩnh trở lại.
Lệ Hữu Tuấn?
Không lẽ anh đã trở về rồi?
Hình như cô còn nhớ, cái tên kia từng nói với cô rằng ghét nhất là phụ nữ say rượu.
Nếu như tối qua là anh đưa cô về nhà.
Lần đầu tiên của cô chẳng phải chính là anh sao?
Cái tên này..
Anh đã thừa dịp lúc cô say và không tỉnh táo mà làm ra việc khiến người ta căm phẫn như vậy.
Tô Kim Thư đứng trước gương nhìn những vết bầm trên cơ thể mà không khỏi lấy tay che mặt.
Tối qua cái tên kia rốt cuộc là đã kịch liệt như thế nào?
Cô mặc xong quần áo, có chút lo lắng rồi đi xuống lầu.
Vốn nghĩ rằng Lệ Hữu Tuấn sẽ có ở nhà nhưng khi cô đi quanh một vòng mới phát hiện ra cả căn biệt thự trống rỗng không một bóng người.
Cô thất thần đứng ở cửa, không biết là thở phào nhẹ nhóm hay là có chút thất vọng.
Vào lúc này là khoảng tháng tám tháng chín, thời tiết thành phố Ninh Lâm biến đổi rất nhiều.
Trong vòng hai mươi phút, sấm chớp vang dội bên ngoài cửa sổ.
Những đám mây đen trên trời cuồn cuộn kéo đến, gió lớn cuộn màn cửa lại, trong chốc lát thì trời đổ mưa to.
Chiếc Rolls Royce màu đen châm chậm chạy vào biệt thự.
‘Sau khi xuống xe, Lệ Hữu Tuấn đi thẳng lên phòng ngủ trên tầng hai Khi mở cửa ra, anh thấy trên chiếc giường lớn không một bóng người Anh nhíu mày, xoay người sải bước.
xuống tầng một.
Vừa lên xe anh liền bấm số của Tô Kim Thư, nhưng đầu dây bên kia lại truyền đến: “Người dùng mà bạn gọi đã tắt máy”.
Khuôn mặt điển trai của Lệ Hữu Tuấn trong nháy mắt sa sầm lại Anh ném túi giấy cầm trên tay vào tay lái phụ rồi cho xe lao ra ngoài.
Bên ngoài trời mưa tương đối lớn, anh chỉ mới đi ra ngoài khoảng hơn hai mươi phút, Tô Kim Thư cho dù có rời đi thì cũng đi chưa được bao xa.
Anh định quay lại thì thấy được một thân ảnh quen thuộc ở tiệm thuốc.
Là Tô Kim Thư.
Tại sao cố ấy lại đến tiệm thuốc?
Lệ Hữu Tuấn từ trước đến nay đều không thích phụ nữ trang điểm quá đậm, càng không thích phụ nữ uống rượu.
Cho nên tối hôm qua trên người cô nồng nặc mùi rượu đã khiến anh vô cùng tức giận.
Lẽ nào anh đã không kiềm chế được nên đã vô tình làm cô bị thương ở chỗ nào rồi sao?
Lệ Hữu Tuấn đột nhiên có phần hoài nghỉ: Mặc dù tối qua anh ôm cô, chiếm không ít tiện nghi của cô nhưng cuối cùng vẫn không chạm vào cô.
Cuối cùng, thay vào đó anh đã phải giảm nhiệt của mình bằng cách tắm nước lạnh ba lần mới có thể tỉnh táo trở lại.
Xe dừng lại với tốc độ nhanh nhất. Lệ Hữu Tuần quay người đi về phía tiệm thuốc.
Anh vừa chuẩn bị bước vào tiệm thuốc thì một câu nói của nhân viên bên trong đã khiến anh đột ngột dừng bước: “Là thuốc tránh thai khẩn cấp hay dài hạn?”
Tô Kim Thư bên tai như nóng bừng, cô không mở mắt, nhỏ giọng nói: Thuốc tránh thai khẩn cấp”.
Sau khi nhân viên đưa thuốc cho cô, cô lại gọi thêm một cốc nước nóng.
Phía sau cánh cửa kính trong suốt, đôi mắt Lệ Hữu Tuấn lạnh lùng nhìn cô nuốt xuống viên thuốc tránh thai khẩn cấp.
Không chút do dự.
Đôi mắt hẹp dài và gợi cảm trong nháy mắt phảng phất tia lạnh lẽo như địa ngục.
Anh vô cùng lãnh đạm xoay người đi rồi trực tiếp lên xe.
Lúc anh chuẩn bị khởi động xe, ánh mắt vô tình quét qua túi giấy ở tay lái phụ.
Kéo cửa kính xe xuống, anh trực tiếp ném chiếc túi vào thùng rác.
Chiếc Rolls Royce màu đen biến mất trong màn mưa như một mũi tên rời khởi cung xe.
Nửa tiếng sau, câu lạc bộ tư nhân Hoàng Quan.
Trên sân khấu, ca sĩ hát nhạc blues châu Âu với chất giọng khàn khàn. Ánh đèn bluetooth chói mắt trên tủ rượu.
Câu lạc bộ tư nhân do Thẩm Tư Huy mở không phải ai có tiền cũng được vào. Người đến đây bắt buộc phải có thân phận và địa vị cùng với đạo hạnh.
Ngồi ở bên trong, bên cạnh một bức tường kính dày.
Bên ngoài giống như một khu rừng nguyên sinh thực sự. Thậm chí còn có thể thấy một số loài động vật quý hiếm đang chơi đùa và sống ở bên trong.
Thẩm Tư Huy năm sấp trên bàn bi da và đánh sạch tất cả những quả bóng trên bàn bằng một cú đánh “Trời ạ, cậu Lệ đẹp trai quá!”
Người phụ nữ bên cạnh vỗ tay phấn khích.
Thẩm Tư Huy xoay người ngồi đối diện với Lệ Hữu Tuấn.
“Anh hai, hôm nay cơn gió nào đã đưa một người vô cùng bộn rộn như anh đến chỗ em uống rượu vậy?”
Lệ Hữu Tuấn không nói gì, lại rót thêm cho mình một ly.
“Lần trước không phải anh đã đưa chị dâu đến đây rồi sao? Lần này thì sao? Sao không thấy nữa?”
Thẩm Tư Huy từ trước tới nay luôn cảm thấy Tô Kim Thư rất đáng yêu.
Lần này không nhìn thấy cô ấy nhịn không được liền dáo dác nhìn khắp xung quanh.
Nhưng ngay khi anh ta vừa dứt lời thì cảm thấy rõ ràng nhiệt độ không khí xung quanh liền thấp xuống, anh ta bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Anh hai, anh nói với em đi. Anh chạy đến đây có phải là bởi vì cãi nhau với chị dâu rồi không? Tính khí chị dâu cứng rằn như vậy, có phải là anh lại chịu ức hiếp rôi không?”
Lệ Hữu Tuấn lạnh lùng liếc nhìn anh ta, đang định mở miệng nói thì điện thoại trên bàn reo lên.
Lệ Hữu Tuấn thuận tay ấn nút trả lời, giọng nói của Tân Tấn Tài ở bên kia truyền đến: “Anh hai…”
Bình luận facebook