• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Một thai song bảo: tổng tài daddy phải phấn đấu (67 Viewers)

  • Chap-106

Chương 106: Có phải em đã yêu Lệ Hữu Tuấn không?




Khi Tô Kim Thư mơ hồ tỉnh lại, đã là sáng hôm sau.



Cô phát hiện mình đang nằm trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ chính ấm áp.



Không đúng!



Rõ ràng cô nhớ tối qua cô ở trên sô pha cao cấp dưới lầu của Lệ Hữu Tuấn mà.



Lẽ nào tối qua anh từng trở về?



©ô cúi đầu nhìn đồ ngủ trên người mình, vẫn ổn, không có dấu vết bị chạm qua Tô Kim Thư vén chăn, đi chân trần ra ngoài Trong biệt thự trừ hai đứa nhóc đang ăn sáng ra, không hề nhìn thấy Lệ Hữu Tuấn.



Lẽ nào tên kia vẫn còn giận?



“Tô Kim Thư có chút cạn lời.



Giận thì giận, nhưng cũng phải cho người ta cơ hội xin lỗi chứ.



Vì cô uống say đến mơ màng mới gọi điện cho anh, cô cũng không muốn vì chuyện này làm ảnh hưởng đến hành trình của anh.



Đọc truyện tại đây.



Sau khi từ chức ở bệnh viện trung tâm, Tô Kim Thư suy nghĩ: Hay là tìm một công việc thích hợp.



Nếu thật sự không ổn, cô sẽ nghĩ cách xem thử có thể tự mở một phòng khám điều trị đông y hay không.



Dù sao lúc đầu thứ cô muốn học chính là đông y.



Chỉ đáng tiếc, vì đủ thứ chuyện ngoài ý muốn phải ra nước ngoài Đông y ngược lại trở thành khóa học tự: chọn.



Cô gọi điện cho Lâm Thúy Vân, hẹn gặp mặt ở quán cà phê Thiên Ngọc.



Tô Kim Thư vừa đến cửa đã nhìn thấy bóng dáng của Lâm Thúy Vân và Nhan Thế Khải Cô ngây người một lúc, nhưng vẫn đi qua đó: “Thúy Vân, đàn anh”



Hôm nay Nhan Thế Khải mặc áo sơ mi giản dị, nụ cười trên gương mặt vô cùng nhu hòa.



Nhìn thấy Tô Kim Thư đi đến chỗ mình, anh ấy gật đầu mỉm cười, coi như chào hỏi.



Dáng vẻ đó, dường như chưa từng xảy ra chuyện gì cả.



Lâm Thúy Vân kéo Tô Kim Thư ngồi xuống cạnh mình: “Đứng đó làm gì? Mau qua đây ngồi Chẳng phải cậu nói chờ Nhan Thế Khải rảnh sẽ mời anh ấy ăn cơm cám ơn sao? Hôm nay anh ấy rảnh, cho nên mình dứt khoát gọi anh ấy ra đây luôn”



“Kim Thư…”



“Đàn anh…”



Hai người đồng thời lên tiếng.



Tô Kim Thư xấu hổ cười: “Đàn anh nói trước đi”



“Hai ngày trước, công ty y tế của cha anh xảy ra chút chuyện, thật sự bận đến không thể thoát thân được, cho nên không giúp được gì cho em…”



Lâm Thúy Vân nghe đến đây trực tiếp ngắt lời anh ấy: “Giả vờ gì chứ? Có phải anh đã sớm gặp trưởng khoa Đàm rồi không? Thật không ngờ, bình thường nhìn nho nhã, một khi đến thời khắc quan trọng, cũng có chút thủ đoạn.



Ngay cả video trưởng khoa Đàm cấu kết với người khác hãm hại Kim Thư cũng tìm ra được! Bình thường đúng là xem thường anh, lần này nếu không phải anh, nói không chừng bây giờ Kim Thư đã bị người ta vu oan rồi”



Gương mặt Nhan Thế Khải lộ ra vẻ kinh ngạc: Hai ngày nay, trang web chính của công ty y tế cha anh ấy bị hacker bất minh tấn công.



Khiến mạng lưới công ty căn bản không thể vận hành bình thường.



Vì chuyện này anh ấy gần như bận đến chân không chạm đất.



Anh ấy vốn định xử lý xong chuyện bên này, sẽ đến giúp Kim Thư sau.



Ai ngờ lại có người giành trước một bước, lấy bằng chứng ra.



“Không phải, thực ra hai người hiểu lâm Nhan Thế Khải muốn giải thích.



Nhưng anh ấy còn chưa nói xong đã bị Tô Kim Thư ngắt lời: “Đàn anh, lần này thật sự cám ơn anh, lần trước ở rạp chiếu phim, là em không đúng, em xin lỗi anh”



“Rạp chiếu phim? Lẽ nào hai người…”



Lâm Thúy Vân ngửi thấy mùi hóng chuyện, ánh mắt lập tức sáng lên.



Tô Kim Thư vội vàng lắc đầu: “Thúy Vân, cậu đừng nói lung tung, mình và đàn anh rất trong sạch.”



Thái độ Tô Kim Thư vội vàng giải thích, khiến sắc mặt Nhan Thế Khải trở nên ảm đạm.



Anh ấy miễn cưỡng nở nụ cười “Nếu chuyện này không phải do anh làm, có phải ngay cả gặp em cũng không muốn gặp anh không?



Tô Kim Thư tưởng anh còn giận vì chuyện ở rạp chiếu phim: “Xin lỗi đàn anh”



Nhan Thế Khải cười khổ, vươn tay xoa đầu cô: “Không cần xin lỗi anh”



Ba người lại trò chuyện một lúc, điện thoại Tô Kim Thư lúc này đột nhiên vang lên.



Cô lấy điện thoại ra, nhìn thấy trên màn hình nhảy lên ba chữ Lệ Hữu Tuấn.



Sắc mặt ngưng trọng, biểu cảm lập tức trở nên có chút căng thẳng.



“Mình đi nghe điện thoại.”



Tô Kim Thư vội vã đứng lên, chạy đến chỗ phòng nghỉ nghe điện thoại.



Vì biên độ động tác quá lớn, khiến chiếc ghế sau lưng suýt nữa bị cô đá ngã “Nhìn dáng vẻ căng thẳng của cậu ấy kìa, chắc không phải là gọi điện với người trong lòng đấy chứ?”



Nghe thấy giọng điệu trêu chọc của Lâm Thúy Vân, sắc mặt Nhan Thế Khải trở nên có chút ngưng trọng.



Lúc nãy, anh nhìn thấy trên màn hình lại hiện lên cái tên đó.



Trong phòng nghỉ, Tô Kim Thử thở dài một hơi, nhanh chóng trượt vào nút nghe: “Anh Lệ?”



Giọng nói của Lệ Hữu Tuấn ở đầu kia điện thoại có chút lạnh lùng: “Ở đâu?”



Tô Kim Thư chỉ cảm thấy trái tim điên cuồng đập thình thịch.



Cái tên Lệ Hữu Tuấn này có phải có thiên lý nhãn không?



Nếu không phải, vậy nhất định anh đã lắp đặt máy giám sát trên người mình Tổng cộng cô chỉ gặp Nhan Thế Kh ngoài bệnh viện có hai lần.



Nhưng lần nào anh cũng gọi điện đến.



“Quảng trường Thiên Ngọc”



Lần này Tô Kim Thư không dám nói dối, mà lựa chọn thành thật trả lời.



“Mười lăm phút sau, đến cửa Nam đợi tôi”



Sau khi vứt lại câu đó, anh trực tiếp cúp máy.



7A lôi”



Tô Kim Thư vẻ mặt ngơ ngác.



Tên này cũng bá đạo quá rồi!



Nói cái gì mà mười lăm phút sau, nhưng bây giờ Lâm Thúy Vân và Nhan Thế Khải còn đang ở đây mà Nếu Lệ Hữu Tuấn qua đây, nhất định lại hiểu lâm.



Tô Kim Thư cau chặt mày, vẻ mặt buồn bực đẩy cửa, vừa ngẩng đầu bỗng nhiên phát hiện Nhan Thế Khải đang đứng trước cửa.



“Đàn anh, sao anh lại qua đây?”



Nhan Thế Khải cau chặt mày: “Là người đàn ông kia sao?”



Tay của Tô Kim Thư bất giác siết chặt điện thoại, cô nhìn một lúc, không trả lời thẳng: “Bây giờ em có chút chuyện”



Hôm đó ở rạp chiếu phim Lệ Hữu Tuấn đã để lại cho cô ám ảnh quá lớn.



Nhà họ Lê rốt cuộc có bối cảnh lớn thế nào, cô không rõ, nhưng cô không muốn lại kéo Nhan Thế Khải xuống nước.



“Kim Thư, em cho anh biết, có phải em đã yêu người đàn ông đó không?”



Nhan Thế Khải vội vàng đuổi theo, nhưng Kim Thư lại vội vàng đi về trước, sau khi chào Lâm Thúy Vân liền vội vã rời khỏi.



Nhan Thế Khải thấy ý cô đã quyết, chỉ đành cứng ngắc đứng tại chỗ nhìn cô vội vàng rời đi, ánh mắt phức tạp.



Tô Kim Thư cúi đầu nhanh chóng đi về phía cửa Nam Bên tai, còn vang vọng câu nói ban nãy của Nhan Thế Khải: “Kim Thư, có phải em đã yêu người đàn ông đó không?”



Làm sao có thế?



Sao cô có thể yêu người đàn ông ngang ngược lại bá đạo như vậy?



Sở dĩ hai người họ đăng ký kết hôn, chẳng qua chỉ là kế hoạch có lợi.



Lần trước sở dĩ hai người nảy sinh quan hệ, cũng vì Lệ Hữu Tuấn bị người ta bỏ thuốc…



Tất cả của tất cả đều không phải do hai người họ tình nguyện.



Sao cô có thể yêu Lệ Hữu Tuấn được?



Đàn anh đúng là ăn nói lung tung.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom