Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-112
Chương 112: Muốn cô đút cho tôi
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Cốc cốc cốc!”
Sau đó đầu của Tân Tấn Tài chen vào.
khe cửa: “Chị dâu nhỏ, tôi thật sự không phải cố ý đến nhìn lén chị và anh hai thân mật. Cái này thật sự là ngoài ý muốn, chị mau cầu tình giúp tôi với”
Lúc này Tô Kim Thư hận không thể tìm cái khe chui vào, làm gì còn tiếp lời Tân Tấn Tài được?
Cô chỉ đành giả điếc đứng một bên.
Ngược lại sau khi Lệ Hữu Tuấn nghe thấy lời nói của đối phương, lạnh lùng trừng anh ta: “Còn lải nhải nữa thì mau cút ra ngoài.”
Tân Tấn Tài vừa nghe câu này lập tức có tỉnh thần, tung tăng xông vào.
Sau khi kiểm tra sức khỏe cẩn thận cho.
Lệ Hữu Tuấn, anh ta đặt ống nghe trong tay xuống.
Tô Kim Thư đứng một bên căng thẳng hỏi: “Thế nào rồi?”
Tân Tấn Tài vỗ ngực mình: “Có tôi ở đây, còn gì mà không yên tâm nữa. Chị dâu nhỏ, anh hai không sao rồi”
“Nếu đã không có gì còn không mau cút, đợi tôi đưa cậu đến Châu Phi à?”
Giọng nói lạnh lùng của Lệ Hữu Tuấn truyền đến từ phía sau.
Gương mặt Tân Tấn Tài lập tức hiện lên nụ cười nịnh nọt: “Tôi cảm thấy ở thành phố Ninh Lâm rất tốt, ở đây không khí tươi mát, hoàn cảnh tốt, thích hợp với tôi hơn Châu Phi. Chị dâu nhỏ, bây giờ tôi cút ngay, mọi người tiếp tục, tôi đảm bảo những gì ban nấy nhìn thấy sẽ không nói ra ngoài.”
Tân Tấn Tài vừa không ngừng lải nhải vừa thu dọn đồ đạc, hoàn toàn không để ý đến gương mặt xinh đẹp đã bốc cháy đỏ như máu của Tô Kim Thư.
Chính vào lúc anh ta dọn đồ xong chuẩn bị ra ngoài, đột nhiên liếc mắt nhìn thấy vết máu trên ga giường.
Vừa rồi còn cười hihi haha, nụ cười trên gương mặt chớp mắt đông lại: “Anh hai, chẳng phải anh dị ứng sao? Sao ở đây lại chảy nhiều máu như vậy?”
Lệ Hữu Tuấn không nói chuyện, chỉ là ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía Tô Kim Thư.
Tân Tấn Tài thuận theo tầm mắt anh nhìn qua, vẻ mặt nghỉ ngờ lên tiếng: “Chị dâu nhỏ, rốt cuộc là chuyện gì?”
Tô Kim Thư bị hỏi đến da đầu căng lên.
Từ khoảng thời gian tiếp xúc này có thể nhìn ra, Lệ Hữu Tuấn đối với Thẩm Tư Huy và Tân Tấn Tài tuy nhìn qua lạnh lùng, nhưng tình cảm của mấy anh em bọn họ rất tốt.
Lần này sở dĩ Lệ Hữu Tuấn chảy nhiều máu như thế, vốn là tại cô.
Cho dù thật sự bị mắng, cũng là cô đáng tội, Tô Kim Thư có chút xấu hổ lên tiếng: “Thực ra là tôi…”
“Thực ra là bà dì cả của cô ấy đến”
Giọng nói Lệ Hữu Tuấn lạnh lùng, trực tiếp chặn ngang lời nói của Tô Kim Thư.
“Cái gì?”
“A2”
Tô Kim Thư và Tân Tấn Tài đồng thời ngơ ngác.
“Bảo y tá đến đổi ga giường mới đi”
Vẻ mặt Lệ Hữu Tuấn thản nhiên, nhìn dáng vẻ nghiêm chỉnh của anh, Tô Kim Thư thậm chí bắt đầu nghỉ ngờ bà dì cả của mình có phải thật sự đã đến rồi không, “Được, tôi đi ngay”
Tân Tấn Tài được dặn dò, lập tức xoay người chạy mất.
Ngược lại Tô Kim Thư cạn lời trừng mắt nhìn Lệ Hữu Tuất “Bà dì cả của tôi đến, sao ngay cả tôi cũng không biết vậy?
Lệ Hữu Tuấn không hề đáp lời cô, ngược.
lại đổi đề tài: “Tôi đói rồi”
Tô Kim Thư vì trong lòng áy náy, cho nên đặc biệt ngoan ngoãn nghe lời.
Bây giờ vừa nghe thấy Lệ Hữu Tuấn nói đói bụng, cô lập tức đứng lên: “Tôi xuống bếp đích thân nấu cho anh”
Vừa nghe thấy câu này, Lệ Hữu Tuấn đột nhiên nhớ lại cảnh tượng Tô Kim Thư suýt nữa đốt cháy nhà bếp, trong hội thể thao cha con lần trước, khóe môi không khỏi co rút.
Anh ngẩng đầu liếc mắt nhìn, thấy đồng hồ ở đầu giường, đã mười giờ rưỡi tối.
“Xuống dưới mua cháo đi”
Tô Kim Thư cau mày: “Nhưng bác sĩ Tân vừa nói với tôi, trước giờ anh không ăn đồ bên ngoài”
Lệ Hữu Tuấn nhìn cô chằm chằm: “Có phải không muốn đi không?”
“Không phải ý này, tôi lập tức đi ngay”
Tô Kim Thư vội vàng chạy xuống dưới.
Tô Kim Thư vừa đi chưa bao lâu, cửa lớn phòng bệnh bị gõ vang.
“Vào đi”
Lệ Hữu Tuấn vừa dứt lời, Tân Tấn Tài và Lục Anh Khoa liền đẩy cửa đi vào.
Động tác đang đọc tin tức của Lệ Hữu Tuấn, khựng lại một lúc: “Trễ chút tôi sẽ liên lạc với ông ấy”
“Anh hai, anh đang đùa tôi sao? Anh còn dám liên lạc với ông cụ, nếu để ông ấy biết anh vì một người phụ nữ, khiến mình chật vật như vậy…”
“Cậu không nói chuyện, không ai bảo cậu câm đâu”
Lúc này Tân Tấn Tài mới tủi thân ngậm miệng.
Sau khi Lục Anh Khoa đưa văn kiện cho.
anh ký tên xong, hai người rời khỏi phòng bệnh.
Vì hôm nay là cuối tuần, cho nên người xếp hàng mua cháo hơi nhiều.
Tô Kim Thư ở bên dưới đợi nửa tiếng, mới vội vàng cầm bịch cháo vào thang máy.
Khi cô mở cửa phòng bệnh, nhìn thấy Lệ Hữu Tuấn đang nằm trên giường đọc văn kiện.
Còn chưa đi được hai bước, đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng của anh vang lên: “Cô là rùa sao?”
“Bên dưới xếp hàng đông quá, cho nên hơi lâu chút”
Tô Kim Thư vừa trả lời, vừa đẩy bàn ăn ra Lệ Hữu Tuấn nhìn thấy dáng vẻ cúi đầu ngoan ngoãn của cô, ánh mắt trở nên u ám, nhưng giọng nói vẫn không chút dao động như cũ: “Tôi cần nghỉ ngơi.”
Tô Kim Thư nhìn đồ ăn trên bàn: “Vậy giờ tôi ra ngoài, anh nghỉ ngơi đi”
Nói xong câu này, cô quay người muốn đi ra cửa.
“Tôi đói rồi”
Lệ Hữu Tuấn lại lên tiếng, chẳng qua lần này trong giọng nói lạnh lùng còn mang theo.
chút tức giận.
Tô Kim Thư vội vàng quay lại: “Vừa rồi tôi mua cháo ở dưới, vẫn còn nóng, mau ăn đi”
Nói rồi cô bày cháo lên bàn ăn bệnh nhân, sau đó mở đôi mắt to nhìn Lệ Hữu Tuấn, ra hiệu anh có thể ăn rồi.
Nhưng cái tên này lại trừng đôi mắt nhìn cô, ngay cả tay cũng lười nhàn nhạt nói: “Tôi là bệnh nhân, lẽ nào cô muốn tôi tự ăn?”
Tô Kim Thư bị nghẹn một ngụm khí suýt nữa không đẩy ra được.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Cốc cốc cốc!”
Sau đó đầu của Tân Tấn Tài chen vào.
khe cửa: “Chị dâu nhỏ, tôi thật sự không phải cố ý đến nhìn lén chị và anh hai thân mật. Cái này thật sự là ngoài ý muốn, chị mau cầu tình giúp tôi với”
Lúc này Tô Kim Thư hận không thể tìm cái khe chui vào, làm gì còn tiếp lời Tân Tấn Tài được?
Cô chỉ đành giả điếc đứng một bên.
Ngược lại sau khi Lệ Hữu Tuấn nghe thấy lời nói của đối phương, lạnh lùng trừng anh ta: “Còn lải nhải nữa thì mau cút ra ngoài.”
Tân Tấn Tài vừa nghe câu này lập tức có tỉnh thần, tung tăng xông vào.
Sau khi kiểm tra sức khỏe cẩn thận cho.
Lệ Hữu Tuấn, anh ta đặt ống nghe trong tay xuống.
Tô Kim Thư đứng một bên căng thẳng hỏi: “Thế nào rồi?”
Tân Tấn Tài vỗ ngực mình: “Có tôi ở đây, còn gì mà không yên tâm nữa. Chị dâu nhỏ, anh hai không sao rồi”
“Nếu đã không có gì còn không mau cút, đợi tôi đưa cậu đến Châu Phi à?”
Giọng nói lạnh lùng của Lệ Hữu Tuấn truyền đến từ phía sau.
Gương mặt Tân Tấn Tài lập tức hiện lên nụ cười nịnh nọt: “Tôi cảm thấy ở thành phố Ninh Lâm rất tốt, ở đây không khí tươi mát, hoàn cảnh tốt, thích hợp với tôi hơn Châu Phi. Chị dâu nhỏ, bây giờ tôi cút ngay, mọi người tiếp tục, tôi đảm bảo những gì ban nấy nhìn thấy sẽ không nói ra ngoài.”
Tân Tấn Tài vừa không ngừng lải nhải vừa thu dọn đồ đạc, hoàn toàn không để ý đến gương mặt xinh đẹp đã bốc cháy đỏ như máu của Tô Kim Thư.
Chính vào lúc anh ta dọn đồ xong chuẩn bị ra ngoài, đột nhiên liếc mắt nhìn thấy vết máu trên ga giường.
Vừa rồi còn cười hihi haha, nụ cười trên gương mặt chớp mắt đông lại: “Anh hai, chẳng phải anh dị ứng sao? Sao ở đây lại chảy nhiều máu như vậy?”
Lệ Hữu Tuấn không nói chuyện, chỉ là ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía Tô Kim Thư.
Tân Tấn Tài thuận theo tầm mắt anh nhìn qua, vẻ mặt nghỉ ngờ lên tiếng: “Chị dâu nhỏ, rốt cuộc là chuyện gì?”
Tô Kim Thư bị hỏi đến da đầu căng lên.
Từ khoảng thời gian tiếp xúc này có thể nhìn ra, Lệ Hữu Tuấn đối với Thẩm Tư Huy và Tân Tấn Tài tuy nhìn qua lạnh lùng, nhưng tình cảm của mấy anh em bọn họ rất tốt.
Lần này sở dĩ Lệ Hữu Tuấn chảy nhiều máu như thế, vốn là tại cô.
Cho dù thật sự bị mắng, cũng là cô đáng tội, Tô Kim Thư có chút xấu hổ lên tiếng: “Thực ra là tôi…”
“Thực ra là bà dì cả của cô ấy đến”
Giọng nói Lệ Hữu Tuấn lạnh lùng, trực tiếp chặn ngang lời nói của Tô Kim Thư.
“Cái gì?”
“A2”
Tô Kim Thư và Tân Tấn Tài đồng thời ngơ ngác.
“Bảo y tá đến đổi ga giường mới đi”
Vẻ mặt Lệ Hữu Tuấn thản nhiên, nhìn dáng vẻ nghiêm chỉnh của anh, Tô Kim Thư thậm chí bắt đầu nghỉ ngờ bà dì cả của mình có phải thật sự đã đến rồi không, “Được, tôi đi ngay”
Tân Tấn Tài được dặn dò, lập tức xoay người chạy mất.
Ngược lại Tô Kim Thư cạn lời trừng mắt nhìn Lệ Hữu Tuất “Bà dì cả của tôi đến, sao ngay cả tôi cũng không biết vậy?
Lệ Hữu Tuấn không hề đáp lời cô, ngược.
lại đổi đề tài: “Tôi đói rồi”
Tô Kim Thư vì trong lòng áy náy, cho nên đặc biệt ngoan ngoãn nghe lời.
Bây giờ vừa nghe thấy Lệ Hữu Tuấn nói đói bụng, cô lập tức đứng lên: “Tôi xuống bếp đích thân nấu cho anh”
Vừa nghe thấy câu này, Lệ Hữu Tuấn đột nhiên nhớ lại cảnh tượng Tô Kim Thư suýt nữa đốt cháy nhà bếp, trong hội thể thao cha con lần trước, khóe môi không khỏi co rút.
Anh ngẩng đầu liếc mắt nhìn, thấy đồng hồ ở đầu giường, đã mười giờ rưỡi tối.
“Xuống dưới mua cháo đi”
Tô Kim Thư cau mày: “Nhưng bác sĩ Tân vừa nói với tôi, trước giờ anh không ăn đồ bên ngoài”
Lệ Hữu Tuấn nhìn cô chằm chằm: “Có phải không muốn đi không?”
“Không phải ý này, tôi lập tức đi ngay”
Tô Kim Thư vội vàng chạy xuống dưới.
Tô Kim Thư vừa đi chưa bao lâu, cửa lớn phòng bệnh bị gõ vang.
“Vào đi”
Lệ Hữu Tuấn vừa dứt lời, Tân Tấn Tài và Lục Anh Khoa liền đẩy cửa đi vào.
Động tác đang đọc tin tức của Lệ Hữu Tuấn, khựng lại một lúc: “Trễ chút tôi sẽ liên lạc với ông ấy”
“Anh hai, anh đang đùa tôi sao? Anh còn dám liên lạc với ông cụ, nếu để ông ấy biết anh vì một người phụ nữ, khiến mình chật vật như vậy…”
“Cậu không nói chuyện, không ai bảo cậu câm đâu”
Lúc này Tân Tấn Tài mới tủi thân ngậm miệng.
Sau khi Lục Anh Khoa đưa văn kiện cho.
anh ký tên xong, hai người rời khỏi phòng bệnh.
Vì hôm nay là cuối tuần, cho nên người xếp hàng mua cháo hơi nhiều.
Tô Kim Thư ở bên dưới đợi nửa tiếng, mới vội vàng cầm bịch cháo vào thang máy.
Khi cô mở cửa phòng bệnh, nhìn thấy Lệ Hữu Tuấn đang nằm trên giường đọc văn kiện.
Còn chưa đi được hai bước, đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng của anh vang lên: “Cô là rùa sao?”
“Bên dưới xếp hàng đông quá, cho nên hơi lâu chút”
Tô Kim Thư vừa trả lời, vừa đẩy bàn ăn ra Lệ Hữu Tuấn nhìn thấy dáng vẻ cúi đầu ngoan ngoãn của cô, ánh mắt trở nên u ám, nhưng giọng nói vẫn không chút dao động như cũ: “Tôi cần nghỉ ngơi.”
Tô Kim Thư nhìn đồ ăn trên bàn: “Vậy giờ tôi ra ngoài, anh nghỉ ngơi đi”
Nói xong câu này, cô quay người muốn đi ra cửa.
“Tôi đói rồi”
Lệ Hữu Tuấn lại lên tiếng, chẳng qua lần này trong giọng nói lạnh lùng còn mang theo.
chút tức giận.
Tô Kim Thư vội vàng quay lại: “Vừa rồi tôi mua cháo ở dưới, vẫn còn nóng, mau ăn đi”
Nói rồi cô bày cháo lên bàn ăn bệnh nhân, sau đó mở đôi mắt to nhìn Lệ Hữu Tuấn, ra hiệu anh có thể ăn rồi.
Nhưng cái tên này lại trừng đôi mắt nhìn cô, ngay cả tay cũng lười nhàn nhạt nói: “Tôi là bệnh nhân, lẽ nào cô muốn tôi tự ăn?”
Tô Kim Thư bị nghẹn một ngụm khí suýt nữa không đẩy ra được.
Bình luận facebook