Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-113
Chương 113: Tối nay đừng đi nữa
Nếu là lúc bình thường, Lệ Hữu Tuấn làm khó như vậy, cô đã sớm từ bỏ không làm.
Nhưng lần này, anh vì mình mới trở nên như thế.
Tô Kim Thư chỉ đành miễn cưỡng nhẫn nhịn oán khí.
Gương mặt cô hàm chứa ý cười, nhẹ nhàng múc một thìa cháo, thổi một lúc mới đưa đến bên môi Lệ Hữu Tuấn.
Sau khi ăn một miếng, chân mày Lệ Hữu.
Tuấn lập tức cau chặt.
Sở dĩ anh không thích ăn đồ bên ngoài, là vì vị giác của anh khá mắn cảm.
Chỉ cần bên trong có thêm bất kỳ chất phụ gia nào, anh cũng có thể nếm ra được, hơn nữa sẽ cảm thấy buồn nôn.
Nhìn thấy Lệ Hữu Tuấn cau mày, Tô Kim Thư vội vàng hỏi: *Có phải không hợp khẩu vị không?”
Thấy dáng vẻ cẩn thận của cô, Lệ Hữu Tuấn giãn mày nuốt xuống.
Ánh mắt lạnh lùng quét qua bánh ngọt ở bên cạnh.
“Cái đó.”
Tô Kim Thư lập tức lấy đũa gắp một khối.
Lệ Hữu Tuấn cắn một miếng, suýt nữa nôn ra hết cơm tối qua.
Nhưng sau khi đối diện với vẻ mặt tràn ngập mong chờ của Tô Kim Thư, anh vẫn cưỡng ép mình nuốt xuống.
Tô Kim Thư thấy vẻ mặt anh không ổn, đảo mắt, khẽ nói: “So với cái này, có phải đồ tôi nấu, hợp khẩu vị anh hơn chút không?”
“Đều chẳng ra sao cả.”
Lệ Hữu Tuấn đẩy bàn ăn qua một bên, anh không muốn ngược đãi dạ dày của mình nữa.
Nghe thấy câu này, Tô Kim Thư bĩu môi: “Lần trước ở nhà trẻ chỉ là ngoài ý muốn thôi, sau đó tôi có ở nhà luyện rồi, kỹ thuật được nâng cao lắm. Ngày mai tôi vốn định nấu chút đồ đưa qua đây cho anh, giờ nghe.
anh nói vậy, ngược lại tôi đỡ việc.”
“Tôi là vì ai mới năm ở đây hả, cô xác định không nấu?”
Tô Kim Thư xấu hổ cười, vội vàng lấy lòng nói: “Chăm sóc anh là vinh hạnh của tôi, đương nhiên tôi nguyện ý nấu rồi”
Lệ Hữu Tuấn không thích dáng vẻ cô cẩn thận khi đối diện với mình.
Ngược lại đấu võ mồm khí thế hung hăng như trước, mang theo vẻ sinh động từ trong xương cốt và tính tình, khiến anh nhìn mà vui vẻ.
Sau khi trầm mặc một lúc, anh u ám dời mắt, nhàn nhạt lên tiếng: “Tối nay đừng đi nữa”
“Cái gì?” Tô Kim Thư sửng sốt một lúc: “Nhưng mà..”
Lệ Hữu Tuấn lập tức không vui cau mày: “Vừa rồi còn nói tràn ngập áy náy với tôi, thế nào, nhanh như vậy đã muốn qua cầu rút ván?”
“Đương nhiên không phải, tôi không phải loại người đó”
Tô Kim Thư lắc đầu, cô liếc nhìn sô pha đối diện giường bệnh Nơi này không hổ là phòng bệnh VIP.
Đồ dùng bên trong rất đầy đủ, ngay cả sô pha nhìn qua cũng là da thật, khi ngủ hẳn sẽ rất dễ chịu.
Cô gật đầu, chỉ về phía sô pha bên kia.: “Như vậy đi, tôi ngủ sô pha, tối nay còn có thể trò chuyện với anh”
Gương mặt đẹp trai của Lệ Hữu Tuấn trầm xuống: “Tôi muốn cô ngủ chung với tôi, không.
phải trò chuyện với tôi.”
Gương mặt nhỏ nhắn của Tô Kim Thư lập tức nối lên hai rặng mây đỏ.
Rõ ràng Lệ Hữu Tuấn nói câu này vô.
cùng thản nhiên, nhưng tại sao nghe vào tai cô, lại giống như đã biến chất.
Tên này luôn có thể dùng một câu nói dẫn cô đi xa.
Tô Kim Thư dứt khoát đứng lên, xoay người dọn dẹp cháo và bánh ngọt.
Sau đó, cô lại ngồi bên đầu giường, ánh mắt nghiêm túc nhìn Lệ Hữu Tuấn: “Anh Lệ, cám ơn anh”
Ánh mắt Lệ Hữu Tuấn nhìn cô mang theo vài phần ghét bỏ: “Sau này bớt gây phiền phức cho tôi là được”
Tô Kim Thư cạn lời bĩu môi: Cái tên này thật sự không biết nói chuyện!
Cô đâu có gây phiền phức gì cho anh, rõ ràng là anh lo chuyện bao đồng Tuy trong lòng nghĩ vậy, nhưng mấy câu này Tô Kim Thư tuyệt đối không dám nói.
Tuy hai người họ đã lãnh giấy kết hôn, nhưng thời gian thật sự ở bên nhau quá ít.
Cho nên lúc này ngồi bên giường, Tô Kim Thư chỉ cảm thấy cả người trên dưới chỗ nào.
cũng không thoải mái, dường như tay chân không biết đặt ở đâu.
Lúc này cô chỉ đành dựa vào trò chuyện với anh để làm dịu sự ngượng ngùng giữa hai người, thuận tiện chuyển dời lực chú ý của Lệ Hữu Tuấn.
Miễn cho cái tên này lại động tay động chân với cô, mưu đồ bất chính.
Sau khi suy nghĩ một lúc, cô lên tiếng trước: “Đúng rồi, anh Lệ, sao anh biết tôi muốn học lại đông y vậy?”
“Thực ra, năm đó nếu như không phải xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, tôi đã tốt nghiệp học viện đông y rồi”
“Chỉ là nói ra thì, chuyện này phải cám ơn Tô Bích Xuân, nếu không phải cô ta, tôi nghĩ bây giờ có lẽ mình cũng không vào được Lan ty.
Chính vào lúc Tô Kim Thư lải nhải không ngừng, chân mày Lệ Hữu Tuấn đã cau lại.
“Cô ồn quá”
Mấy chữ lạnh lẽo, dường như tạt một thùng nước lạnh lên người Tô Kim Thư, hoàn toàn dập tắt dục vọng muốn trò chuyện với anh của cô.
Nếu không phải thấy tên này vì mình mới bị bệnh, cô mới không thèm ở đây cho anh sắc mặt tốt đâu.
Tuy trong lòng tràn ngập những lời oán trách, nhưng Tô Kim Thư lại không biểu lộ ra mặt.
Cô lẩm bẩm đáp một tiếng: “À, vậy tôi không nói nữa.”
Lệ Hữu Tuấn nhìn cô: “Đi tắm”
”A? Được.” Tô Kim Thư vừa đứng lên, đột nhiên lấy lại tinh thần: “Nhưng hình như tôi không mang đồ theo.”
“Mặc của tôi”
Mười phút sau, khi Tô Kim Thư tắm rửa xong bước ra ngoài, gương mặt xinh đẹp ửng đỏ.
Chỉ thấy trên người cô mặc áo sơ mi trằng rộng rãi của Lệ Hữu Tuấn, đôi chân thon dài, trơ trọi bên dưới.
Cô xấu hổ không tự nhiên kéo vạt áo, khiến ánh mắt của Lệ Hữu Tuấn không khỏi tối lại Tô Kim Thư nhón chân, đang định lén lút đi đến chỗ sô pha.
Nhưng tay cô còn chưa kịp chạm vào sô pha, đã nghe thấy sau lưng truyền đến giọng nói lạnh lùng: “Qua đây”
Giống như bị điểm huyệt, Tô Kim Thư lập tức cứng ngắc.
Cô mặc như vậy.
“Có phải lỗ tai vô dụng không?”
Nghe thấy giọng điệu của Lệ Hữu Tuấn mang theo vài phần không vui, Tô Kim Thư cắn chặt môi dưới, bắt đầu liều mạng tẩy não.
cho mình: Anh là bệnh nhân, hơn nữa sở dĩ anh nằm đó, hoàn toàn là do mình.
Tô Kim Thư, mày nhất định phải nhịn!
Sau khi cưỡng chế tẩy não cho mình xong, Tô Kim Thư căng da đầu, chậm chạp.
như ốc sên đi về phía giường bệnh “Lên đây”
Tuy nói giường bệnh phòng VỊP không nhỏ, hoàn toàn có thể nằm được hai người, nhưng mà…
Bây giờ Lệ Hữu Tuấn cực kỳ yếu ớt, hơn nữa tướng ngủ cô lại xấu, lỡ không cẩn thận, làm anh bị thương nữa thì phải làm sao?
Nghĩ đến đây, Tô Kim Thư cực kỳ kiên định lắc đầu: “Tôi ngủ sô pha là được, anh biết tướng ngủ tôi không tốt mà, tôi sợ sẽ đè anh”
Bị Tô Kim Từ từ chối vô tình, sắc mặt Lệ Hữu Tuấn lập tức trầm xuống Anh là một người đàn ông.
Anh ngủ trên giường, người phụ nữ của anh ngủ sô pha?
Chính vào lúc hai người đang giãng co, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Sau đó giọng nói dịu dàng của y tá nhỏ ngọt ngào vang lên: “Anh Lệ, đo nhiệt độ, kiểm tra ghi chép.
định kỳ, giờ tôi có thể vào không?”
Nếu là lúc bình thường, Lệ Hữu Tuấn làm khó như vậy, cô đã sớm từ bỏ không làm.
Nhưng lần này, anh vì mình mới trở nên như thế.
Tô Kim Thư chỉ đành miễn cưỡng nhẫn nhịn oán khí.
Gương mặt cô hàm chứa ý cười, nhẹ nhàng múc một thìa cháo, thổi một lúc mới đưa đến bên môi Lệ Hữu Tuấn.
Sau khi ăn một miếng, chân mày Lệ Hữu.
Tuấn lập tức cau chặt.
Sở dĩ anh không thích ăn đồ bên ngoài, là vì vị giác của anh khá mắn cảm.
Chỉ cần bên trong có thêm bất kỳ chất phụ gia nào, anh cũng có thể nếm ra được, hơn nữa sẽ cảm thấy buồn nôn.
Nhìn thấy Lệ Hữu Tuấn cau mày, Tô Kim Thư vội vàng hỏi: *Có phải không hợp khẩu vị không?”
Thấy dáng vẻ cẩn thận của cô, Lệ Hữu Tuấn giãn mày nuốt xuống.
Ánh mắt lạnh lùng quét qua bánh ngọt ở bên cạnh.
“Cái đó.”
Tô Kim Thư lập tức lấy đũa gắp một khối.
Lệ Hữu Tuấn cắn một miếng, suýt nữa nôn ra hết cơm tối qua.
Nhưng sau khi đối diện với vẻ mặt tràn ngập mong chờ của Tô Kim Thư, anh vẫn cưỡng ép mình nuốt xuống.
Tô Kim Thư thấy vẻ mặt anh không ổn, đảo mắt, khẽ nói: “So với cái này, có phải đồ tôi nấu, hợp khẩu vị anh hơn chút không?”
“Đều chẳng ra sao cả.”
Lệ Hữu Tuấn đẩy bàn ăn qua một bên, anh không muốn ngược đãi dạ dày của mình nữa.
Nghe thấy câu này, Tô Kim Thư bĩu môi: “Lần trước ở nhà trẻ chỉ là ngoài ý muốn thôi, sau đó tôi có ở nhà luyện rồi, kỹ thuật được nâng cao lắm. Ngày mai tôi vốn định nấu chút đồ đưa qua đây cho anh, giờ nghe.
anh nói vậy, ngược lại tôi đỡ việc.”
“Tôi là vì ai mới năm ở đây hả, cô xác định không nấu?”
Tô Kim Thư xấu hổ cười, vội vàng lấy lòng nói: “Chăm sóc anh là vinh hạnh của tôi, đương nhiên tôi nguyện ý nấu rồi”
Lệ Hữu Tuấn không thích dáng vẻ cô cẩn thận khi đối diện với mình.
Ngược lại đấu võ mồm khí thế hung hăng như trước, mang theo vẻ sinh động từ trong xương cốt và tính tình, khiến anh nhìn mà vui vẻ.
Sau khi trầm mặc một lúc, anh u ám dời mắt, nhàn nhạt lên tiếng: “Tối nay đừng đi nữa”
“Cái gì?” Tô Kim Thư sửng sốt một lúc: “Nhưng mà..”
Lệ Hữu Tuấn lập tức không vui cau mày: “Vừa rồi còn nói tràn ngập áy náy với tôi, thế nào, nhanh như vậy đã muốn qua cầu rút ván?”
“Đương nhiên không phải, tôi không phải loại người đó”
Tô Kim Thư lắc đầu, cô liếc nhìn sô pha đối diện giường bệnh Nơi này không hổ là phòng bệnh VIP.
Đồ dùng bên trong rất đầy đủ, ngay cả sô pha nhìn qua cũng là da thật, khi ngủ hẳn sẽ rất dễ chịu.
Cô gật đầu, chỉ về phía sô pha bên kia.: “Như vậy đi, tôi ngủ sô pha, tối nay còn có thể trò chuyện với anh”
Gương mặt đẹp trai của Lệ Hữu Tuấn trầm xuống: “Tôi muốn cô ngủ chung với tôi, không.
phải trò chuyện với tôi.”
Gương mặt nhỏ nhắn của Tô Kim Thư lập tức nối lên hai rặng mây đỏ.
Rõ ràng Lệ Hữu Tuấn nói câu này vô.
cùng thản nhiên, nhưng tại sao nghe vào tai cô, lại giống như đã biến chất.
Tên này luôn có thể dùng một câu nói dẫn cô đi xa.
Tô Kim Thư dứt khoát đứng lên, xoay người dọn dẹp cháo và bánh ngọt.
Sau đó, cô lại ngồi bên đầu giường, ánh mắt nghiêm túc nhìn Lệ Hữu Tuấn: “Anh Lệ, cám ơn anh”
Ánh mắt Lệ Hữu Tuấn nhìn cô mang theo vài phần ghét bỏ: “Sau này bớt gây phiền phức cho tôi là được”
Tô Kim Thư cạn lời bĩu môi: Cái tên này thật sự không biết nói chuyện!
Cô đâu có gây phiền phức gì cho anh, rõ ràng là anh lo chuyện bao đồng Tuy trong lòng nghĩ vậy, nhưng mấy câu này Tô Kim Thư tuyệt đối không dám nói.
Tuy hai người họ đã lãnh giấy kết hôn, nhưng thời gian thật sự ở bên nhau quá ít.
Cho nên lúc này ngồi bên giường, Tô Kim Thư chỉ cảm thấy cả người trên dưới chỗ nào.
cũng không thoải mái, dường như tay chân không biết đặt ở đâu.
Lúc này cô chỉ đành dựa vào trò chuyện với anh để làm dịu sự ngượng ngùng giữa hai người, thuận tiện chuyển dời lực chú ý của Lệ Hữu Tuấn.
Miễn cho cái tên này lại động tay động chân với cô, mưu đồ bất chính.
Sau khi suy nghĩ một lúc, cô lên tiếng trước: “Đúng rồi, anh Lệ, sao anh biết tôi muốn học lại đông y vậy?”
“Thực ra, năm đó nếu như không phải xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, tôi đã tốt nghiệp học viện đông y rồi”
“Chỉ là nói ra thì, chuyện này phải cám ơn Tô Bích Xuân, nếu không phải cô ta, tôi nghĩ bây giờ có lẽ mình cũng không vào được Lan ty.
Chính vào lúc Tô Kim Thư lải nhải không ngừng, chân mày Lệ Hữu Tuấn đã cau lại.
“Cô ồn quá”
Mấy chữ lạnh lẽo, dường như tạt một thùng nước lạnh lên người Tô Kim Thư, hoàn toàn dập tắt dục vọng muốn trò chuyện với anh của cô.
Nếu không phải thấy tên này vì mình mới bị bệnh, cô mới không thèm ở đây cho anh sắc mặt tốt đâu.
Tuy trong lòng tràn ngập những lời oán trách, nhưng Tô Kim Thư lại không biểu lộ ra mặt.
Cô lẩm bẩm đáp một tiếng: “À, vậy tôi không nói nữa.”
Lệ Hữu Tuấn nhìn cô: “Đi tắm”
”A? Được.” Tô Kim Thư vừa đứng lên, đột nhiên lấy lại tinh thần: “Nhưng hình như tôi không mang đồ theo.”
“Mặc của tôi”
Mười phút sau, khi Tô Kim Thư tắm rửa xong bước ra ngoài, gương mặt xinh đẹp ửng đỏ.
Chỉ thấy trên người cô mặc áo sơ mi trằng rộng rãi của Lệ Hữu Tuấn, đôi chân thon dài, trơ trọi bên dưới.
Cô xấu hổ không tự nhiên kéo vạt áo, khiến ánh mắt của Lệ Hữu Tuấn không khỏi tối lại Tô Kim Thư nhón chân, đang định lén lút đi đến chỗ sô pha.
Nhưng tay cô còn chưa kịp chạm vào sô pha, đã nghe thấy sau lưng truyền đến giọng nói lạnh lùng: “Qua đây”
Giống như bị điểm huyệt, Tô Kim Thư lập tức cứng ngắc.
Cô mặc như vậy.
“Có phải lỗ tai vô dụng không?”
Nghe thấy giọng điệu của Lệ Hữu Tuấn mang theo vài phần không vui, Tô Kim Thư cắn chặt môi dưới, bắt đầu liều mạng tẩy não.
cho mình: Anh là bệnh nhân, hơn nữa sở dĩ anh nằm đó, hoàn toàn là do mình.
Tô Kim Thư, mày nhất định phải nhịn!
Sau khi cưỡng chế tẩy não cho mình xong, Tô Kim Thư căng da đầu, chậm chạp.
như ốc sên đi về phía giường bệnh “Lên đây”
Tuy nói giường bệnh phòng VỊP không nhỏ, hoàn toàn có thể nằm được hai người, nhưng mà…
Bây giờ Lệ Hữu Tuấn cực kỳ yếu ớt, hơn nữa tướng ngủ cô lại xấu, lỡ không cẩn thận, làm anh bị thương nữa thì phải làm sao?
Nghĩ đến đây, Tô Kim Thư cực kỳ kiên định lắc đầu: “Tôi ngủ sô pha là được, anh biết tướng ngủ tôi không tốt mà, tôi sợ sẽ đè anh”
Bị Tô Kim Từ từ chối vô tình, sắc mặt Lệ Hữu Tuấn lập tức trầm xuống Anh là một người đàn ông.
Anh ngủ trên giường, người phụ nữ của anh ngủ sô pha?
Chính vào lúc hai người đang giãng co, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Sau đó giọng nói dịu dàng của y tá nhỏ ngọt ngào vang lên: “Anh Lệ, đo nhiệt độ, kiểm tra ghi chép.
định kỳ, giờ tôi có thể vào không?”