Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-158
Chương 158: Tô Kim Thư con đàn bà đê tiện này
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bởi vì đoạn phim tuyên truyền lần này chỉ còn lại những công việc hậu kỳ, thêm vào.
việc biểu hiện của nữ chính cũng được xem là khá hợp tác, cho nên công việc được tiến hành thuận lợi.
Hai tiếng sau, việc quay phim hoàn toàn kết thúc.
“Đóng máy”
Phương Trí Thành xem ra khá hài lòng với lần quay này, anh ấy quay đầu nói với Tô Kim Thư: “Tuy là nữ chính này có chút chảnh chọe nhưng sau khi Lê Duyệt Tư tới thì cô ta cũng phối hợp không ít, nếu không hôm nay có lẽ đã không được thuận lợi như thế”
Tô Kim Thư ngước đầu lên nhìn, vừa đúng lúc Kỷ Hân Tinh cũng nhìn về hướng cô đang đứng.
Tô Kim Thư gật đầu cười, coi như chào hỏi cô ta.
Nhưng còn cô Kỷ Hân Tinh đó thì lại không hề lịch sự đáp lại, mà chỉ trợn tròn mắt.
Phương Trí Thành cau mày: “Cô không phải ngày đầu tiên đến đây sao? Tại sao lại có mâu thuẫn với cô ta?”
Tô Kim Thư cũng bất lực: “Có lẽ tôi là loại người trời sinh để gây ra sự phiền phức.”
“Cô nói cái gì thế? E là cô không biết lúc.
trước anh trai cô không biết đã giúp cô từ chối bao nhiêu người theo đuổi sau lưng cô”
“Thật sao?”
“Dĩ nhiên là thật rồi”
“Thì ra là thế, hại tôi cứ tưởng rắng bản thân không ai theo đuổi, lại còn vì chuyện này mà tự tỉ bấy lâu nay”
“Cô mà tự tỉ với ngoại hình này của mình thì mấy người nữ diễn viên chắc nên chui vào lòng đất rồi”
Phương Trí Thành nói đến đây liền đứng lên: “Cô ở đây đợi tôi, sau khi dọn dẹp xong đạo cụ, chúng ta cùng đi ăn.”
“Được”
Trong quá trình chờ đợi, Tô Kim Thư lấy điện thoại ra.
Sau một phút do dự, cô vẫn quyết định gửi một tin nhắn cho Lệ Hữu Tuấn: “Cậu Lệ, tối nay tôi sẽ đi ăn cùng bạn, về trễ một chút”
“Bốp!”
Một tiếng động giòn tan vang lên, chiếc điện thoại rơi xuống đất, cuộc gọi cũng bị cắt ngang.
Mu bàn tay của Tô Kim Thư cũng bị sưng tấy lên Cô cau mày và quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy Kỷ Hân Tinh đang khoanh tay đứng trước mặt cô, ánh mắt đầy khinh bỉ.
Tô Kim Thư cau mày liếc nhìn mu bàn tay của mình: “Tôi không nhớ là tôi có quen biết với cô.”
Kỷ Hân Tinh khẽ hừ một tiếng: “Cô chính là con đàn bà đê tiện Tô Kim Thư phải không?”
“Tôi không biết từ khi nào Tô Kim Thư được gán với cái tên đàn bà đê tiện?”
“Nói như thế thì cô không sai à. Tôi nói cho cô, Lê Duyệt Tư là đàn chị của tôi, tôi từ nhỏ đã quen biết cô ấy, cả thủ đô này ai mà không biết cô ấy và cậu Lệ là một cặp đôi trai tài gái sắc, tôi cảnh cáo cô hãy mau tránh xa cậu Lệ, nếu không tôi sẽ không tha cho cô.”
Cách nói chuyện của cái cô Kỷ Hân Tinh này hoàn toàn giống với Lê Duyệt Tư.
Tuy là cô ta trông cũng xinh xắn nhưng tính cách lại đáng ghét y hệt Lê Duyệt Tư.
Tô Kim Thư cô không phải là loại người thích đi gây chuyện với người khác.
Nhưng nếu như có ai dám khiêu khích cô thì cô cũng tuyệt đối không bao giờ im lặng cho qua.
“Lời của cô cũng hay đấy chứ, nữ thần của cô cũng đã đính hôn rồi, chẳng lẽ cậu Lệ phải giữ thân như ngọc cho cô ta sao?”
“Cho dù đàn chị của tôi đã đính hôn, thế thì đã sao? Trên đời này ngoại trừ cô ấy ra thì có ai có thể xứng đôi vừa lứa với cậu Lệ chứ, cô là cái gì, một đứa con gái nghèo xuất thân từ nông thôn, nghĩ là bản thân có vài đồng tiền thối thì có thể bay lên cành thành phượng hoàng sao? Cô có biết xấu hổ không đấy? Dám lấy gương ra soi thử bản thân mình là cái gì không?”
Kỷ Hân Tinh càng mắng càng khó nghe.
Đặc biệt khi cô ta nhìn dáng vẻ yên lặng và dịu dàng của Tô Kim Thư thì cảm thấy cô rất dễ bị ức hiếp Cô ta chẳng những cảm thấy chưa thoả mãn với việc mắng chửi, nguyền rủa ấy mà còn đưa tay kéo lấy áo của Tô Kim Thư, rồi dùng sức đẩy ra sau.
Ngay khi cô ta tưởng rằng Tô Kim Thư sẽ ngoan ngoãn chịu đựng thì lại thấy cô đột nhiên lùi lại một bước, tay trái túm lấy cổ tay của mình.
Sau đó, tay phải mạnh mẽ vẫy qua.
“Bốp!”
Một bạt tay chính xác giáng trên mặt Kỷ Hân Tỉnh.
Kỷ Hân Tinh trực tiếp bị bạt tay ấy đánh cho ngơ ngác.
Cô ta sững sờ nhìn Tô Kim Thư, thật sự không dám tin vào mắt mình: “Cô, cô dám đánh tôi?”
Tô Kim Thư buông tay ra và dửng dưng nhìn cô ta: “Tôi đánh cô khi nào chứ? Vừa nãy chỉ là cảm thấy tay có chút ê ẩm nên vận động một chút thôi, cô tự đưa mặt tới đây, trách tôi sao?”
Sau khi nghe những lời của Tô Kim Thư, nếu như lúc nãy chỉ là không dám tin thì bây giờ cô ta hoàn toàn sụp đổ.
Cô không bị điếc.
Lúc nãy con đê tiện Tô Kim Thư này lại nói là cô chỉ muốn thư giãn gân cốt, là bản thân mình tự đưa mặt đến cho cô đánh.
“Còn nữa, ở đây ngoại trừ hai chúng ta cũng không có người thứ ba. Cô nói tôi đánh cô, có ai nhìn thấy không? Lại có ai có thể làm chứng không? Tôi cũng có thể nói, vừa nãy cô muốn đẩy ngã tôi. Cô không thể vì cô có một đàn chị là nữ thân quốc dân mới mà không xem người trong đoàn phim ra gì?
Nếu như chuyện cô bị tôi đánh truyền ra ngoài thì cho dù có Lê Duyệt Tư chống lưng cho cô, e là cũng chưa chắc có người dám mời cô làm việc lần nữa.”
Khi Tô Kim Thư nói chuyện, trên gương mặt cô vẫn nở nụ cười dịu dàng.
Bộ dạng này của cô khiến Kỷ Hân Tinh hận không thể xông lên mà xé rách mặt nạ giả tạo đó.
Cô ta ra mắt dưới ánh hào quang của Lê Duyệt Tư, hành trình trở thành ngôi sao đầy rộng mở, trước giờ chưa từng có ai dám lớn tiếng nói chuyện với cô như thế.
Càng không nói đến chuyện như hôm nay, cô ta chẳng những bị bạt tay lại còn phải chịu sự oan ức.
Kỷ Hân Tinh tức giận đến run cả người, sắc mặt xanh xao: “Con đê tiện”
“Một đối thủ chỉ biết nói ba chữ con đê tiện từ đầu đến cuối trong màn xâu xé thế này, thật sự quá yếu kém rồi. Cô khiến tôi hao phí thời gian quá, làm ơi nhường đường, tôi không rảnh nói nhảm với cô.”
Tô Kim Thư xoay người rời khỏi sau khi nói xong những lời này.
Kỷ Hân Tỉnh bị cô làm nhục một phen, tức đến sắp bùng nổ.
Dưới cơn thịnh nộ đạt đến đỉnh điểm, cô ta sớm đã mất đi lý trí.
Lớn tiếng mắng một tiếng rồi xông qua, dùng hết sức lực mà xông về phía Tô Kim Thư.
“Kim Thư, cẩn thận.”
Phương Trí Thành và đám nhân viên vừa thu dọn xong đi ra liền thấy cảnh tượng này, bọn họ lập tức tức lớn tiếng hét.
Sức lực Kỷ Hân Tinh rất lớn, Tô Kim Thư bị cô ta đụng phải và ngã sống soài xuống đất, đầu cô cũng đập vào đường trượt của máy quay phim.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bởi vì đoạn phim tuyên truyền lần này chỉ còn lại những công việc hậu kỳ, thêm vào.
việc biểu hiện của nữ chính cũng được xem là khá hợp tác, cho nên công việc được tiến hành thuận lợi.
Hai tiếng sau, việc quay phim hoàn toàn kết thúc.
“Đóng máy”
Phương Trí Thành xem ra khá hài lòng với lần quay này, anh ấy quay đầu nói với Tô Kim Thư: “Tuy là nữ chính này có chút chảnh chọe nhưng sau khi Lê Duyệt Tư tới thì cô ta cũng phối hợp không ít, nếu không hôm nay có lẽ đã không được thuận lợi như thế”
Tô Kim Thư ngước đầu lên nhìn, vừa đúng lúc Kỷ Hân Tinh cũng nhìn về hướng cô đang đứng.
Tô Kim Thư gật đầu cười, coi như chào hỏi cô ta.
Nhưng còn cô Kỷ Hân Tinh đó thì lại không hề lịch sự đáp lại, mà chỉ trợn tròn mắt.
Phương Trí Thành cau mày: “Cô không phải ngày đầu tiên đến đây sao? Tại sao lại có mâu thuẫn với cô ta?”
Tô Kim Thư cũng bất lực: “Có lẽ tôi là loại người trời sinh để gây ra sự phiền phức.”
“Cô nói cái gì thế? E là cô không biết lúc.
trước anh trai cô không biết đã giúp cô từ chối bao nhiêu người theo đuổi sau lưng cô”
“Thật sao?”
“Dĩ nhiên là thật rồi”
“Thì ra là thế, hại tôi cứ tưởng rắng bản thân không ai theo đuổi, lại còn vì chuyện này mà tự tỉ bấy lâu nay”
“Cô mà tự tỉ với ngoại hình này của mình thì mấy người nữ diễn viên chắc nên chui vào lòng đất rồi”
Phương Trí Thành nói đến đây liền đứng lên: “Cô ở đây đợi tôi, sau khi dọn dẹp xong đạo cụ, chúng ta cùng đi ăn.”
“Được”
Trong quá trình chờ đợi, Tô Kim Thư lấy điện thoại ra.
Sau một phút do dự, cô vẫn quyết định gửi một tin nhắn cho Lệ Hữu Tuấn: “Cậu Lệ, tối nay tôi sẽ đi ăn cùng bạn, về trễ một chút”
“Bốp!”
Một tiếng động giòn tan vang lên, chiếc điện thoại rơi xuống đất, cuộc gọi cũng bị cắt ngang.
Mu bàn tay của Tô Kim Thư cũng bị sưng tấy lên Cô cau mày và quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy Kỷ Hân Tinh đang khoanh tay đứng trước mặt cô, ánh mắt đầy khinh bỉ.
Tô Kim Thư cau mày liếc nhìn mu bàn tay của mình: “Tôi không nhớ là tôi có quen biết với cô.”
Kỷ Hân Tinh khẽ hừ một tiếng: “Cô chính là con đàn bà đê tiện Tô Kim Thư phải không?”
“Tôi không biết từ khi nào Tô Kim Thư được gán với cái tên đàn bà đê tiện?”
“Nói như thế thì cô không sai à. Tôi nói cho cô, Lê Duyệt Tư là đàn chị của tôi, tôi từ nhỏ đã quen biết cô ấy, cả thủ đô này ai mà không biết cô ấy và cậu Lệ là một cặp đôi trai tài gái sắc, tôi cảnh cáo cô hãy mau tránh xa cậu Lệ, nếu không tôi sẽ không tha cho cô.”
Cách nói chuyện của cái cô Kỷ Hân Tinh này hoàn toàn giống với Lê Duyệt Tư.
Tuy là cô ta trông cũng xinh xắn nhưng tính cách lại đáng ghét y hệt Lê Duyệt Tư.
Tô Kim Thư cô không phải là loại người thích đi gây chuyện với người khác.
Nhưng nếu như có ai dám khiêu khích cô thì cô cũng tuyệt đối không bao giờ im lặng cho qua.
“Lời của cô cũng hay đấy chứ, nữ thần của cô cũng đã đính hôn rồi, chẳng lẽ cậu Lệ phải giữ thân như ngọc cho cô ta sao?”
“Cho dù đàn chị của tôi đã đính hôn, thế thì đã sao? Trên đời này ngoại trừ cô ấy ra thì có ai có thể xứng đôi vừa lứa với cậu Lệ chứ, cô là cái gì, một đứa con gái nghèo xuất thân từ nông thôn, nghĩ là bản thân có vài đồng tiền thối thì có thể bay lên cành thành phượng hoàng sao? Cô có biết xấu hổ không đấy? Dám lấy gương ra soi thử bản thân mình là cái gì không?”
Kỷ Hân Tinh càng mắng càng khó nghe.
Đặc biệt khi cô ta nhìn dáng vẻ yên lặng và dịu dàng của Tô Kim Thư thì cảm thấy cô rất dễ bị ức hiếp Cô ta chẳng những cảm thấy chưa thoả mãn với việc mắng chửi, nguyền rủa ấy mà còn đưa tay kéo lấy áo của Tô Kim Thư, rồi dùng sức đẩy ra sau.
Ngay khi cô ta tưởng rằng Tô Kim Thư sẽ ngoan ngoãn chịu đựng thì lại thấy cô đột nhiên lùi lại một bước, tay trái túm lấy cổ tay của mình.
Sau đó, tay phải mạnh mẽ vẫy qua.
“Bốp!”
Một bạt tay chính xác giáng trên mặt Kỷ Hân Tỉnh.
Kỷ Hân Tinh trực tiếp bị bạt tay ấy đánh cho ngơ ngác.
Cô ta sững sờ nhìn Tô Kim Thư, thật sự không dám tin vào mắt mình: “Cô, cô dám đánh tôi?”
Tô Kim Thư buông tay ra và dửng dưng nhìn cô ta: “Tôi đánh cô khi nào chứ? Vừa nãy chỉ là cảm thấy tay có chút ê ẩm nên vận động một chút thôi, cô tự đưa mặt tới đây, trách tôi sao?”
Sau khi nghe những lời của Tô Kim Thư, nếu như lúc nãy chỉ là không dám tin thì bây giờ cô ta hoàn toàn sụp đổ.
Cô không bị điếc.
Lúc nãy con đê tiện Tô Kim Thư này lại nói là cô chỉ muốn thư giãn gân cốt, là bản thân mình tự đưa mặt đến cho cô đánh.
“Còn nữa, ở đây ngoại trừ hai chúng ta cũng không có người thứ ba. Cô nói tôi đánh cô, có ai nhìn thấy không? Lại có ai có thể làm chứng không? Tôi cũng có thể nói, vừa nãy cô muốn đẩy ngã tôi. Cô không thể vì cô có một đàn chị là nữ thân quốc dân mới mà không xem người trong đoàn phim ra gì?
Nếu như chuyện cô bị tôi đánh truyền ra ngoài thì cho dù có Lê Duyệt Tư chống lưng cho cô, e là cũng chưa chắc có người dám mời cô làm việc lần nữa.”
Khi Tô Kim Thư nói chuyện, trên gương mặt cô vẫn nở nụ cười dịu dàng.
Bộ dạng này của cô khiến Kỷ Hân Tinh hận không thể xông lên mà xé rách mặt nạ giả tạo đó.
Cô ta ra mắt dưới ánh hào quang của Lê Duyệt Tư, hành trình trở thành ngôi sao đầy rộng mở, trước giờ chưa từng có ai dám lớn tiếng nói chuyện với cô như thế.
Càng không nói đến chuyện như hôm nay, cô ta chẳng những bị bạt tay lại còn phải chịu sự oan ức.
Kỷ Hân Tinh tức giận đến run cả người, sắc mặt xanh xao: “Con đê tiện”
“Một đối thủ chỉ biết nói ba chữ con đê tiện từ đầu đến cuối trong màn xâu xé thế này, thật sự quá yếu kém rồi. Cô khiến tôi hao phí thời gian quá, làm ơi nhường đường, tôi không rảnh nói nhảm với cô.”
Tô Kim Thư xoay người rời khỏi sau khi nói xong những lời này.
Kỷ Hân Tỉnh bị cô làm nhục một phen, tức đến sắp bùng nổ.
Dưới cơn thịnh nộ đạt đến đỉnh điểm, cô ta sớm đã mất đi lý trí.
Lớn tiếng mắng một tiếng rồi xông qua, dùng hết sức lực mà xông về phía Tô Kim Thư.
“Kim Thư, cẩn thận.”
Phương Trí Thành và đám nhân viên vừa thu dọn xong đi ra liền thấy cảnh tượng này, bọn họ lập tức tức lớn tiếng hét.
Sức lực Kỷ Hân Tinh rất lớn, Tô Kim Thư bị cô ta đụng phải và ngã sống soài xuống đất, đầu cô cũng đập vào đường trượt của máy quay phim.
Bình luận facebook