Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-196
Chương 196: Người giàu có bá đạo như vậy sao?
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngồi ở đối diện cô ấy là Lục Mặc Thâm, một người luôn giữ trạng thái lạnh như băng.
Hai người đều không nói gì.
Bầu không khí yên tĩnh cứ thế trôi qua nhưng lại có chút kỳ dị.
“Bây giờ cũng không còn sớm nữa.”
Lệ Hữu Tuấn dẫn Tô Kim Thư từ tầng hai đi xuống dưới nhà.
“Các người nhất định muốn ở chỗ của tôi đêm nay sao?”
Khuôn mặt Lê Duyệt Tư tươi cười nói: “Đúng vậy, em sẽ không rời đi đâu.”
Lúc này Lục Mặc Thâm dường như đã mất hết kiên nhãn, giọng nói của anh ta trở nên lạnh lùng: “Tô Kim Thư cũng ở đây, em chắc chắn sẽ không rời đi chứ?”
Sắc mặt của Lê Duyệt Tư lúc này có phần hơi tái đi Cô nẵm chặt tay thành nằm đấm, quay mặt đi nói: “Lục Mặc Thâm, em là vợ sắp cưới của anh, lẽ nào đến cả cái quyền cơ bản nhất em cũng không có sao?”
Lục Mặc Thâm lập tức đứng dậy, anh ta nhét một tay vào túi quần: “Mọi chuyện nên cho em biết, anh sẽ không giấu giếm, như vậy đã được chưa?”
Toàn thân Lê Duyệt Tư không ngừng run lên vì tức giận, thậm chí ngay cả một câu nói hoàn chỉnh cũng không nói được thành lời.
“Anh đã bao giờ nghe qua chuyện xấu của gia đình không được nói ra ngoài chưa vậy?”
Lệ Hữu Tuấn đứng bên cạnh, rõ ràng là anh đang dần mất kiên nhẫn.
Cảnh tượng náo nhiệt như này không nhìn cũng được.
Khóe miệng của Lục Mặc Thâm nhếch lên: “Khiến mọi người chê cười rồi.”
Nói xong lời này, anh ta cũng đi thẳng đến chỗ của Lê Duyệt Tư.
“Lục Mặc Thâm, anh muốn làm gì…”
Khí thế của người đàn ông này quá mạnh, theo bản năng, Lê Duyệt Tư tự động đứng dậy.
Cô ấy có chút bất an lùi về phía sau hai bước.
Lục Mặc Thâm nhíu mày nói: “Dẫn em về.
“Không cần, em sẽ không trở về với anh đâu, anh nên bỏ ý định này đi”
Lê Duyệt Tư xoay người đi thẳng đến chỗ của Lệ Hữu Tuấn.
Cô ấy dùng sức nắm chặt tay Lệ Hữu Tuấn, ánh mắt chứa đầy sự cương quyết: “Em không muốn đi, Lệ Hữu Tuấn, em không muốn đi, em muốn cùng anh ở lại đây”
Cứ như thế, cô ấy dùng sức nhào tới. Tô Kim Thư đang đứng ở bên cạnh Lệ Hữu Tuấn cũng bị cô ấy đụng phải Chỉ là, trước khi lời nói của Lê Duyệt Tư.
kịp nói ra thì Lục Mặc Thâm đã ở phía sau cô ấy Cô ấy chỉ cảm thấy cơ thể dần nhẹ đi, cả người đã bị nhấc bổng lên không trung “Lục Mặc Thâm, khốn kiếp, anh thả em rat”
Lê Duyệt Tư nhoài người về phía trước, bây giờ cô ấy đang bị Lục Mặc Thâm vác lên vai, cô ấy đánh anh ta một cách liều lĩnl “Thả em ra, Lệ Hữu Tuấn, Lệ Hữu Tu: Hai người đi thẳng ra cửa, cho đến khi có tiếng động cơ ô tô khởi động ở bên ngoài.
“Giàu có như bọn họ đều ngang ngược không biết lý lẽ như vậy sao?”
Tô Kim Thư yếu ớt mở miệng nói Lệ Hữu Tuấn nhìn cô một cái: ‘Ý em là, anh cũng như vậy sao?”
Tô Kim Thư cũng không biết mình đang muốn nói về cái gì: ‘Anh cảm thấy như thế nào?”
“Anh cảm thấy…”
Lệ Hữu Tuấn nói đến đây thì bỗng nhiên anh nheo mắt lại, tiến lại gần Tô Kim Thư.
Trái tim của Tô Kim Thư như muốn nhảy.
ra ngoài, theo bản năng mà cô lùi về phía sau.
Cho đến khi bắp chân đụng phải ghế sô pha ở đẳng sau, cô mới dừng lại.
Bỗng nhiên cô cảm thấy cơ thể mình nhẹ hơn và Lệ Hữu Tuấn trực tiếp bế cô lên…
“
Tô Kim Thư bị giật mình.
“Lệ Hữu Tuấn, anh đang làm gì thế? Anh mau thả em xuống!”
Vẫn là khuôn mặt lạnh lùng ấy, anh trực tiếp bế cô lên tầng.
“Không phải em nói những người giàu có đều như vậy sao?”
“Anh buông em raI Anh mau buông em ra đi”
Cửa phòng ngủ chính được mở ra, Tô Kim Thư lập tức bị ném lên chiếc giường mềm mại Mái tóc dài đen nhánh xõa ra, cô mặc.
trên người một bộ đồ ngủ mỏng để lộ ra thân hình tuyệt đẹp.
Đôi mắt của Lệ Hữu Tuấn tối sầm lại, trực tiếp tiến lại gần.
Hai tay của anh chống hai bên, anh nhìn cô từ trên cao xuống “Sáng mai anh đi công tác rồi…”
Tô Kim Thư cảm thấy không quen khi bị anh nhìn với ánh mắt như con sói đói như vậy. Cô có chút khó chịu nên quay mặt “Em chỉ ồ thôi sao?”
Lệ Hữu Tuấn có vẻ không vui cho lắm, cau mày nhìn cô chăm chằm.
Tô Kim Thư chỉ cảm thấy người đàn ông trước mặt càng ngày càng khó chiều.
Trong lúc nhất thời, trên mặt của cô hiện lên một nụ cười mang đầy sự nịnh nọt.
“Em hy vọng rằng cậu Lệ sẽ có một chuyến đi thuận buồm xuôi gió, em sẽ rất nhớ anh.”
Mặc dù biết con người trước mặt mình đang nịnh nọt đùa giỡn nhưng Lệ Hữu Tuấn không khỏi mỉm cười: “Nhớ như thế nào?
Nhớ bao nhiêu?”
Mặt mày Tô Kim Thư bắt đầu đen lại.
Suy nghĩ một lát, cô nói: “Trà không hoài niệm, cơm không muốn ăn, như vậy đã đủ chưa?”
“Đương nhiên là không đủ.” Lệ Hữu Tuấn nhẹ nhàng nói.
Thế nhưng Tô Kim Thư đã sớm mất hết sự kiên nhẫn của mình.
Đặc biệt là vừa nãy, Lê Duyệt Tư còn cố ý chạy đến đây náo loạn một hồi mới thôi Thử tưởng tượng mà xem, lúc trước bản thân cô còn không quen biết Lệ Hữu Tu: cho nên những lúc cãi nhau như vậy thì Lê Duyệt Tư sẽ đến tìm Lệ Hữu Tuấn sao?
Cô cũng không biết được phản ứng lúc đó của Lệ Hữu Tuấn sẽ ra sao.
Mặc dù biết rắng tất cả những chuyện này đều đã kết thúc nhưng trong lòng không khỏi có chút đau nhói.
“Vậy rốt cuộc anh muốn gì nào?”
“Em không có tư cách đó, coi như trong chuyện tình cảm, em không làm được đi.
Nhưng mà nếu có một ngày anh không cần đến em nữa, em sẽ ngoan ngoãn nghe theo rồi yên lặng rời đi”
Cô gái này.
Rốt cuộc coi anh thành cái gì rồi?
Lệ Hữu Tuấn rùng mình.
“Ý em là, nếu có một ngày có một cô gái khác xuất hiện ở bên cạnh anh, em cũng sẽ yên lặng rời đi sao?”
Ra đi một cách nhẹ nhàng, ngoan ngoãn mà không ồn ào, náo nhiệt.
Thậm chí anh còn có thể tưởng tượng ra cô sẽ như thế nào nếu cô rời đi.
Tô Kim Thư chỉ cảm thấy lồng ngực bắt đầu đau nhói, hai tay có chút bất an mà không ngừng cấu xé nhau Cô cúi đầu xuống và cắn nhẹ môi của mình.
Lệ Hữu Tuấn lạnh lùng nhìn cô, đột nhiên anh nâng cm cô lên, ép cô nhìn thẳng vào mắt mình.
“Nhìn vào mắt anh và trả lời câu hỏi đi”
Trong đầu Tô Kim Thư bắt đầu choáng váng, không ngừng vang lên âm thanh ong ong bên tai.
Nếu có một ngày Lê Duyệt Tư rời bỏ Lục Mặc Thâm, bằng lòng trở lại bên cạnh anh, làm sao anh lại có thể không động lòng cơ chứ?
Mình với Lệ Hữu Tuấn mới quen nhau được bao lâu chứ, làm sao có thể so sánh được?
Tô Kim Thư nhìn anh, yên lặng mà nhẹ nhàng, gật đầu: “Ừm”
Lệ Hữu Tuấn không lên tiếng, anh cứ thế mà nhìn cô.
Trong đôi mắt ấy dường như tối sầm lại, áp suất không khí xung quanh cơ thể anh cũng giảm xuống hết lần này đến lần khác.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngồi ở đối diện cô ấy là Lục Mặc Thâm, một người luôn giữ trạng thái lạnh như băng.
Hai người đều không nói gì.
Bầu không khí yên tĩnh cứ thế trôi qua nhưng lại có chút kỳ dị.
“Bây giờ cũng không còn sớm nữa.”
Lệ Hữu Tuấn dẫn Tô Kim Thư từ tầng hai đi xuống dưới nhà.
“Các người nhất định muốn ở chỗ của tôi đêm nay sao?”
Khuôn mặt Lê Duyệt Tư tươi cười nói: “Đúng vậy, em sẽ không rời đi đâu.”
Lúc này Lục Mặc Thâm dường như đã mất hết kiên nhãn, giọng nói của anh ta trở nên lạnh lùng: “Tô Kim Thư cũng ở đây, em chắc chắn sẽ không rời đi chứ?”
Sắc mặt của Lê Duyệt Tư lúc này có phần hơi tái đi Cô nẵm chặt tay thành nằm đấm, quay mặt đi nói: “Lục Mặc Thâm, em là vợ sắp cưới của anh, lẽ nào đến cả cái quyền cơ bản nhất em cũng không có sao?”
Lục Mặc Thâm lập tức đứng dậy, anh ta nhét một tay vào túi quần: “Mọi chuyện nên cho em biết, anh sẽ không giấu giếm, như vậy đã được chưa?”
Toàn thân Lê Duyệt Tư không ngừng run lên vì tức giận, thậm chí ngay cả một câu nói hoàn chỉnh cũng không nói được thành lời.
“Anh đã bao giờ nghe qua chuyện xấu của gia đình không được nói ra ngoài chưa vậy?”
Lệ Hữu Tuấn đứng bên cạnh, rõ ràng là anh đang dần mất kiên nhẫn.
Cảnh tượng náo nhiệt như này không nhìn cũng được.
Khóe miệng của Lục Mặc Thâm nhếch lên: “Khiến mọi người chê cười rồi.”
Nói xong lời này, anh ta cũng đi thẳng đến chỗ của Lê Duyệt Tư.
“Lục Mặc Thâm, anh muốn làm gì…”
Khí thế của người đàn ông này quá mạnh, theo bản năng, Lê Duyệt Tư tự động đứng dậy.
Cô ấy có chút bất an lùi về phía sau hai bước.
Lục Mặc Thâm nhíu mày nói: “Dẫn em về.
“Không cần, em sẽ không trở về với anh đâu, anh nên bỏ ý định này đi”
Lê Duyệt Tư xoay người đi thẳng đến chỗ của Lệ Hữu Tuấn.
Cô ấy dùng sức nắm chặt tay Lệ Hữu Tuấn, ánh mắt chứa đầy sự cương quyết: “Em không muốn đi, Lệ Hữu Tuấn, em không muốn đi, em muốn cùng anh ở lại đây”
Cứ như thế, cô ấy dùng sức nhào tới. Tô Kim Thư đang đứng ở bên cạnh Lệ Hữu Tuấn cũng bị cô ấy đụng phải Chỉ là, trước khi lời nói của Lê Duyệt Tư.
kịp nói ra thì Lục Mặc Thâm đã ở phía sau cô ấy Cô ấy chỉ cảm thấy cơ thể dần nhẹ đi, cả người đã bị nhấc bổng lên không trung “Lục Mặc Thâm, khốn kiếp, anh thả em rat”
Lê Duyệt Tư nhoài người về phía trước, bây giờ cô ấy đang bị Lục Mặc Thâm vác lên vai, cô ấy đánh anh ta một cách liều lĩnl “Thả em ra, Lệ Hữu Tuấn, Lệ Hữu Tu: Hai người đi thẳng ra cửa, cho đến khi có tiếng động cơ ô tô khởi động ở bên ngoài.
“Giàu có như bọn họ đều ngang ngược không biết lý lẽ như vậy sao?”
Tô Kim Thư yếu ớt mở miệng nói Lệ Hữu Tuấn nhìn cô một cái: ‘Ý em là, anh cũng như vậy sao?”
Tô Kim Thư cũng không biết mình đang muốn nói về cái gì: ‘Anh cảm thấy như thế nào?”
“Anh cảm thấy…”
Lệ Hữu Tuấn nói đến đây thì bỗng nhiên anh nheo mắt lại, tiến lại gần Tô Kim Thư.
Trái tim của Tô Kim Thư như muốn nhảy.
ra ngoài, theo bản năng mà cô lùi về phía sau.
Cho đến khi bắp chân đụng phải ghế sô pha ở đẳng sau, cô mới dừng lại.
Bỗng nhiên cô cảm thấy cơ thể mình nhẹ hơn và Lệ Hữu Tuấn trực tiếp bế cô lên…
“
Tô Kim Thư bị giật mình.
“Lệ Hữu Tuấn, anh đang làm gì thế? Anh mau thả em xuống!”
Vẫn là khuôn mặt lạnh lùng ấy, anh trực tiếp bế cô lên tầng.
“Không phải em nói những người giàu có đều như vậy sao?”
“Anh buông em raI Anh mau buông em ra đi”
Cửa phòng ngủ chính được mở ra, Tô Kim Thư lập tức bị ném lên chiếc giường mềm mại Mái tóc dài đen nhánh xõa ra, cô mặc.
trên người một bộ đồ ngủ mỏng để lộ ra thân hình tuyệt đẹp.
Đôi mắt của Lệ Hữu Tuấn tối sầm lại, trực tiếp tiến lại gần.
Hai tay của anh chống hai bên, anh nhìn cô từ trên cao xuống “Sáng mai anh đi công tác rồi…”
Tô Kim Thư cảm thấy không quen khi bị anh nhìn với ánh mắt như con sói đói như vậy. Cô có chút khó chịu nên quay mặt “Em chỉ ồ thôi sao?”
Lệ Hữu Tuấn có vẻ không vui cho lắm, cau mày nhìn cô chăm chằm.
Tô Kim Thư chỉ cảm thấy người đàn ông trước mặt càng ngày càng khó chiều.
Trong lúc nhất thời, trên mặt của cô hiện lên một nụ cười mang đầy sự nịnh nọt.
“Em hy vọng rằng cậu Lệ sẽ có một chuyến đi thuận buồm xuôi gió, em sẽ rất nhớ anh.”
Mặc dù biết con người trước mặt mình đang nịnh nọt đùa giỡn nhưng Lệ Hữu Tuấn không khỏi mỉm cười: “Nhớ như thế nào?
Nhớ bao nhiêu?”
Mặt mày Tô Kim Thư bắt đầu đen lại.
Suy nghĩ một lát, cô nói: “Trà không hoài niệm, cơm không muốn ăn, như vậy đã đủ chưa?”
“Đương nhiên là không đủ.” Lệ Hữu Tuấn nhẹ nhàng nói.
Thế nhưng Tô Kim Thư đã sớm mất hết sự kiên nhẫn của mình.
Đặc biệt là vừa nãy, Lê Duyệt Tư còn cố ý chạy đến đây náo loạn một hồi mới thôi Thử tưởng tượng mà xem, lúc trước bản thân cô còn không quen biết Lệ Hữu Tu: cho nên những lúc cãi nhau như vậy thì Lê Duyệt Tư sẽ đến tìm Lệ Hữu Tuấn sao?
Cô cũng không biết được phản ứng lúc đó của Lệ Hữu Tuấn sẽ ra sao.
Mặc dù biết rắng tất cả những chuyện này đều đã kết thúc nhưng trong lòng không khỏi có chút đau nhói.
“Vậy rốt cuộc anh muốn gì nào?”
“Em không có tư cách đó, coi như trong chuyện tình cảm, em không làm được đi.
Nhưng mà nếu có một ngày anh không cần đến em nữa, em sẽ ngoan ngoãn nghe theo rồi yên lặng rời đi”
Cô gái này.
Rốt cuộc coi anh thành cái gì rồi?
Lệ Hữu Tuấn rùng mình.
“Ý em là, nếu có một ngày có một cô gái khác xuất hiện ở bên cạnh anh, em cũng sẽ yên lặng rời đi sao?”
Ra đi một cách nhẹ nhàng, ngoan ngoãn mà không ồn ào, náo nhiệt.
Thậm chí anh còn có thể tưởng tượng ra cô sẽ như thế nào nếu cô rời đi.
Tô Kim Thư chỉ cảm thấy lồng ngực bắt đầu đau nhói, hai tay có chút bất an mà không ngừng cấu xé nhau Cô cúi đầu xuống và cắn nhẹ môi của mình.
Lệ Hữu Tuấn lạnh lùng nhìn cô, đột nhiên anh nâng cm cô lên, ép cô nhìn thẳng vào mắt mình.
“Nhìn vào mắt anh và trả lời câu hỏi đi”
Trong đầu Tô Kim Thư bắt đầu choáng váng, không ngừng vang lên âm thanh ong ong bên tai.
Nếu có một ngày Lê Duyệt Tư rời bỏ Lục Mặc Thâm, bằng lòng trở lại bên cạnh anh, làm sao anh lại có thể không động lòng cơ chứ?
Mình với Lệ Hữu Tuấn mới quen nhau được bao lâu chứ, làm sao có thể so sánh được?
Tô Kim Thư nhìn anh, yên lặng mà nhẹ nhàng, gật đầu: “Ừm”
Lệ Hữu Tuấn không lên tiếng, anh cứ thế mà nhìn cô.
Trong đôi mắt ấy dường như tối sầm lại, áp suất không khí xung quanh cơ thể anh cũng giảm xuống hết lần này đến lần khác.
Bình luận facebook