Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-283
Chương 283: Em quên hôn tạm biệt tôi rồi
Lệ Hữu Tuấn hơi hạ mắt, mở cửa đi rồi đi ra ng: Ngoài cửa, Lục Anh Khoa đã mơt cửa xe Rolls-Royce ra, Lệ Hữu Tuấn đưa công văn trong tay cho anh ta.
Trước khi lên xe, anh quay đầu nhìn thoáng qua cửa.
Cửa trước vẫn đóng chạt như trước.
Anh nhíu mày nghĩ về đêm qua.
Chẳng lẽ do đêm qua mình hơi quá đáng, khiến cô ấy giận mất rồi Cuối cùng thì anh cũng không đúng, dù sao cũng khiến cô ấy không nhịn được phải bật khóc.
Lệ Hữu Tuấn nhớ lại biểu cảm của Tô Kim Thư, nhìn dáng vẻ của cô hẳn là không nên khó chịu mới phải.
Mắt thấy cửa xe sắp đóng, đột nhiên một giọng nói trong trẻo truyền ra “Lệ Hữu Tuấn, anh quên đồ này”
Lệ Hữu Tuấn ngẩng đầu, nhìn về phía cửa.
Thấy Tô Kim Thư chạy tới, đứng ở trước mặt anh.
€ô cúi đầu, hôn anh.
Nụ hôn của cô dịu dàng vô cùng.
Lệ Hữu Tuấn lập tức sững sờ.
Đang định chuyển sang thế chủ động, cô bé kia đột nhiên lùi lại, nói: “Anh quên hôn tạm biệt rồi, đi cẩn thận nhé.”
Sau khi nói xong, cô xoay người chạy về phòng khách, đóng chặt cửa chính Tay cô đặt trước ngực.
Trái tim cô đập vô cùng mãnh liệt.
Khuôn mặt Tô Kim Thư không nhịn được mà mỉm cười ngọt ngào.
Mà trong chiếc Rolls-Royce sang trọng, ông chủ Lệ đã sững cả người.
Đây là lần thứ n anh bị cô true chọc rồi.
Những đầu ngón tay thon dài lướt qua đôi môi mỏng, cảm nhận nụ hôn mềm mại của cô, đôi mắt anh tràn đầy vẻ dịu dàng.
“Đến sân bay”
“Vâng ạ”
Sau khi Lệ Hữu Tuấn đi, Tô Kim Thư thay quần áo chuẩn bị đến đoàn phim.
Cô vừa đến nơi đã thấy Phương Trí Thành đang ôm đầu thở ngắn than dài.
“Có chuyện gì vậy? Đạo diễn Phương.”
Vừa nhìn thấy Tô Kim Thư, Phương Trí Thành dường như đã thấy vị cứu tỉnh: “Kim Thư, cuối cùng cô cũng đến rồi “Chẳng phải chỉ đổi một nữ phụ thôi à?
Tôi xem kịch bản rồi, vai diễn này cũng không quan trọng lắm, đâu đến mức khiến anh thở dài như thế.”
Tô Kim Thư xoay người ngồi cạnh Phương Trí Thành.
Anh bực bội châm một điếu thuốc.
Nhưng sau khi vừa châm thuốc, anh chợt nhớ ra Tô Kim Thư vẫn đang ngồi cạnh mình, nên đành dập thuố “Tuy vai diễn này không quan trọng, nhưng cô có biết đó là vai gì không?
Là Võ Tắc Thiên đó, mấy cô diễn viên bình thường căn bản là không thể khống chế tốt vai diễn này.
Dù là khí chất hay diễn xuất, cũng phải khiến người xem tin phục mới được, phải không?”
Tô Kim Thư liếc nhìn anh một cái, quăng kịch bản một cái: “Nói đi, chẳng phải anh đã chọn được người rồi à?”
Phương Trí Thành phát hiện ra mình chỉ vừa dùng mánh khóe một chút mà đã bị Tô Kim Thư vạch trần mất rồi Anh hơi xấu hổ, đưa tay lên sờ mũi: “Gô ít tuổi mà tinh mắt thật đấy, đúng là tôi đã chọn được một người thích hợp rồi, chỉ có điều tôi đã tìm cô ấy vài lần rồi, nhưng người ta còn chẳng thèm quan tâm đến tôi, tôi cũng đâu còn cách nào khác.”
Tô Kim Thư hiểu Phương Trí Thành.
Anh chàng này là một người theo trường phái cực đoan điển hình, dù làm gì, anh ta cũng sẽ phải khiến nó thật hoàn hảo.
Một nữ diễn viên có thể khiến anh ta kiên trì như vậy, chắc cũng phải xuất sắc lắm “Đùa cái gì vậy? Ngay cả anh còn không mời được cô diễn viên ấy, anh còn định trông cậy vào tôi, anh đừng quên, tôi cũng không phải người trong giới giải trí”
Phương Trí Thành quay đầu nhìn chăm chẵm vào cô, trên mặt ngập tràn khát vọng: “Cô nhất định có thể mời được người này.”
“Anh kỳ lạ thật đấy. Nói tôi nghe, không lẽ anh đã có kế hoạch..”
Nói tới đây, trong đầu Tô Kim Thư đột nhiên nghĩ ra gì đó, cô nghĩ đến một khuôn mặt.
Trong nháy mắt, cô đã phản ứng lại.
Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô đột nhiên tối sầm lại, quyết đoán mở miệng từ chối: “Anh đừng hòng!”
Nhìn thấy phản ứng của cô, Phương Trí Thành biết cô đã đoán ra rồi, anh bèn vội vàng nói: “Kim Thư, coi như lần này cô giúp tôi một lần đi mà, được không?
Hay là, đến lúc phim đóng máy, tôi đưa thêm cho cô sáu vạn. Tôi biết anh cô cũng đang cần tiền gấp, cô giúp tôi đi mà, xin cô Phương Trí Thành nghĩ cô là loại người gì vậy.
Tô Kim Thư rất kiên cường, nghèo không hèn, giàu không kiêu.
Cô sống rất có nguyên tắc.
Tô Kim Thư tức giận mở miệng: “Thêm đi.”
Phương Trí Thành: “Tám vạn.”
“Duyệt”
Tô Kim Thư thật sự cần tiền.
Dù bây giờ cô đã kết hôn với Lệ Hữu Tuấn.
Nhưng cô cũng không cho rằng đây là ký do chính đáng khiến mình có thể đi xin tiền anh Tiền do mình kiếm được sẽ làm cô cảm thấy an tâm hơn “Đưa điện thoại đây.”
Phương Trí Thành lập tức sững sờ: “Điện thoại gì?”
“Anh muốn tôi đi mời Mộ Mẫn Loan, không cho tôi số điện thoại của cô ta, tôi lien lạc với cô ta kiểu gì?”
Phương Trí Thành vội vàng à một tiếng: “Không cần không cần! Chiều mai Mộ Mẫn Loan sẽ tới Tiệm ảnh Bách Tâm chụp.
quảng cáo, cô đến thẳng đây gặp cô ấy là được, Kim Thư, lần này tôi dựa hết vào cô đó.”
Tô Kim Thư bất đắc dĩ thở dài một hơi: “Tôi sẽ cố.”
Phương Trí Thành tin răng, chỉ cần Tô Kim Thư đồng ý ra mặt, Mộ Mãn Loan nhất định sẽ đồng ý.
Cho nên khi thấy Tô Kim Thư gật đầu, Phương Trí Thành liền như được tiêm máu gà trong chốc lát, hô hào mọi người trong đoàn: “Này này này, mọi người mau chóng.
chuẩn bị đi, ngày kia chúng ta có thể quay cảnh Võ Tắc Thiên rồi.”
Đầu Tô Kim Thư đầy vạch đen.
Sau một ngày trên phim trường, Tô Kim Thư vừa bước ra khi m ảnh Bách Tâm, đã thấy Lục Anh Khoa đứng ở ven đường.
Chiếc Rolls Royce màu đen dừng lại bên cạnh anh.
Tô Kim Thư đi qua, chào hỏi: “Lục Anh Khoa, anh tới đón tôi đấy à?”
Lục Anh Khoa gật đầu, xoay người mở cửa cho cô: “Mợ chủ lên xe đi ạ”
Sau khi Tô Kim Thư lên xe, vẫn nói với anh: “Lục Anh Khoa, nếu anh có việc thì không cần phải đón tôi tan làm đâu. Thật ra tôi cũng quen đi taxi và tàu điện ngầm rồi.”
Lục Anh Khoa tỏ ra vô cùng bình tĩnh: “Đón mợ chủ tan làm chính là công việc của tôi ạ”
Tô Kim Thư không nói gì thêm.
Được rồi, chuyện này hẳn là Lệ Hữu Tuấn đã dặn anh.
Nhưng không biết Lệ Hữu Tuấn đã bay tới nơi công tác chưa nhỉ?
Cũng không thấy anh gọi cho mình, có lẽ do anh bận quá?
Tô Kim Thư vừa mới nghĩ vậy, đột nhiên di động reo lên.
“Đinh linh linh, đỉnh linh linh.”
Cô liếc nhanh qua màn hình điện thoại, là cuộc gọi của Lâm Thúy Vân ïn nghe mát *Thúy Vân, sao vậy?”
Giọng nói của Lâm Thúy Vân ở đầu dây bên kia rõ ràng hơi gấp gáp: “Kim Thư, mình vừa đi tham dự một buổi tiệc rượu với bố, mình nhìn thấy Nhan Thế Khải, anh ta về nước rồi.”
“Anh ta về nước rồi ư? Anh ta có biết chúng ta đang tìm anh ta không?”
Lâm Thúy Vân nọi vội vàng: “Bây giờ điều đó không quan trọng nữa, lúc này mình ngăn anh ta lại, không cho anh †a biết chuyện liên quan đến Liễu Minh Hoa Anh ta ngăn mình lại, còn nói Liêu Minh Hoa là nạn nhân, anh ta thật lòng xin lỗi cậu ấy, còn nói phải chịu trách nhiệm với cậu ấy nữa.”
Lệ Hữu Tuấn hơi hạ mắt, mở cửa đi rồi đi ra ng: Ngoài cửa, Lục Anh Khoa đã mơt cửa xe Rolls-Royce ra, Lệ Hữu Tuấn đưa công văn trong tay cho anh ta.
Trước khi lên xe, anh quay đầu nhìn thoáng qua cửa.
Cửa trước vẫn đóng chạt như trước.
Anh nhíu mày nghĩ về đêm qua.
Chẳng lẽ do đêm qua mình hơi quá đáng, khiến cô ấy giận mất rồi Cuối cùng thì anh cũng không đúng, dù sao cũng khiến cô ấy không nhịn được phải bật khóc.
Lệ Hữu Tuấn nhớ lại biểu cảm của Tô Kim Thư, nhìn dáng vẻ của cô hẳn là không nên khó chịu mới phải.
Mắt thấy cửa xe sắp đóng, đột nhiên một giọng nói trong trẻo truyền ra “Lệ Hữu Tuấn, anh quên đồ này”
Lệ Hữu Tuấn ngẩng đầu, nhìn về phía cửa.
Thấy Tô Kim Thư chạy tới, đứng ở trước mặt anh.
€ô cúi đầu, hôn anh.
Nụ hôn của cô dịu dàng vô cùng.
Lệ Hữu Tuấn lập tức sững sờ.
Đang định chuyển sang thế chủ động, cô bé kia đột nhiên lùi lại, nói: “Anh quên hôn tạm biệt rồi, đi cẩn thận nhé.”
Sau khi nói xong, cô xoay người chạy về phòng khách, đóng chặt cửa chính Tay cô đặt trước ngực.
Trái tim cô đập vô cùng mãnh liệt.
Khuôn mặt Tô Kim Thư không nhịn được mà mỉm cười ngọt ngào.
Mà trong chiếc Rolls-Royce sang trọng, ông chủ Lệ đã sững cả người.
Đây là lần thứ n anh bị cô true chọc rồi.
Những đầu ngón tay thon dài lướt qua đôi môi mỏng, cảm nhận nụ hôn mềm mại của cô, đôi mắt anh tràn đầy vẻ dịu dàng.
“Đến sân bay”
“Vâng ạ”
Sau khi Lệ Hữu Tuấn đi, Tô Kim Thư thay quần áo chuẩn bị đến đoàn phim.
Cô vừa đến nơi đã thấy Phương Trí Thành đang ôm đầu thở ngắn than dài.
“Có chuyện gì vậy? Đạo diễn Phương.”
Vừa nhìn thấy Tô Kim Thư, Phương Trí Thành dường như đã thấy vị cứu tỉnh: “Kim Thư, cuối cùng cô cũng đến rồi “Chẳng phải chỉ đổi một nữ phụ thôi à?
Tôi xem kịch bản rồi, vai diễn này cũng không quan trọng lắm, đâu đến mức khiến anh thở dài như thế.”
Tô Kim Thư xoay người ngồi cạnh Phương Trí Thành.
Anh bực bội châm một điếu thuốc.
Nhưng sau khi vừa châm thuốc, anh chợt nhớ ra Tô Kim Thư vẫn đang ngồi cạnh mình, nên đành dập thuố “Tuy vai diễn này không quan trọng, nhưng cô có biết đó là vai gì không?
Là Võ Tắc Thiên đó, mấy cô diễn viên bình thường căn bản là không thể khống chế tốt vai diễn này.
Dù là khí chất hay diễn xuất, cũng phải khiến người xem tin phục mới được, phải không?”
Tô Kim Thư liếc nhìn anh một cái, quăng kịch bản một cái: “Nói đi, chẳng phải anh đã chọn được người rồi à?”
Phương Trí Thành phát hiện ra mình chỉ vừa dùng mánh khóe một chút mà đã bị Tô Kim Thư vạch trần mất rồi Anh hơi xấu hổ, đưa tay lên sờ mũi: “Gô ít tuổi mà tinh mắt thật đấy, đúng là tôi đã chọn được một người thích hợp rồi, chỉ có điều tôi đã tìm cô ấy vài lần rồi, nhưng người ta còn chẳng thèm quan tâm đến tôi, tôi cũng đâu còn cách nào khác.”
Tô Kim Thư hiểu Phương Trí Thành.
Anh chàng này là một người theo trường phái cực đoan điển hình, dù làm gì, anh ta cũng sẽ phải khiến nó thật hoàn hảo.
Một nữ diễn viên có thể khiến anh ta kiên trì như vậy, chắc cũng phải xuất sắc lắm “Đùa cái gì vậy? Ngay cả anh còn không mời được cô diễn viên ấy, anh còn định trông cậy vào tôi, anh đừng quên, tôi cũng không phải người trong giới giải trí”
Phương Trí Thành quay đầu nhìn chăm chẵm vào cô, trên mặt ngập tràn khát vọng: “Cô nhất định có thể mời được người này.”
“Anh kỳ lạ thật đấy. Nói tôi nghe, không lẽ anh đã có kế hoạch..”
Nói tới đây, trong đầu Tô Kim Thư đột nhiên nghĩ ra gì đó, cô nghĩ đến một khuôn mặt.
Trong nháy mắt, cô đã phản ứng lại.
Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô đột nhiên tối sầm lại, quyết đoán mở miệng từ chối: “Anh đừng hòng!”
Nhìn thấy phản ứng của cô, Phương Trí Thành biết cô đã đoán ra rồi, anh bèn vội vàng nói: “Kim Thư, coi như lần này cô giúp tôi một lần đi mà, được không?
Hay là, đến lúc phim đóng máy, tôi đưa thêm cho cô sáu vạn. Tôi biết anh cô cũng đang cần tiền gấp, cô giúp tôi đi mà, xin cô Phương Trí Thành nghĩ cô là loại người gì vậy.
Tô Kim Thư rất kiên cường, nghèo không hèn, giàu không kiêu.
Cô sống rất có nguyên tắc.
Tô Kim Thư tức giận mở miệng: “Thêm đi.”
Phương Trí Thành: “Tám vạn.”
“Duyệt”
Tô Kim Thư thật sự cần tiền.
Dù bây giờ cô đã kết hôn với Lệ Hữu Tuấn.
Nhưng cô cũng không cho rằng đây là ký do chính đáng khiến mình có thể đi xin tiền anh Tiền do mình kiếm được sẽ làm cô cảm thấy an tâm hơn “Đưa điện thoại đây.”
Phương Trí Thành lập tức sững sờ: “Điện thoại gì?”
“Anh muốn tôi đi mời Mộ Mẫn Loan, không cho tôi số điện thoại của cô ta, tôi lien lạc với cô ta kiểu gì?”
Phương Trí Thành vội vàng à một tiếng: “Không cần không cần! Chiều mai Mộ Mẫn Loan sẽ tới Tiệm ảnh Bách Tâm chụp.
quảng cáo, cô đến thẳng đây gặp cô ấy là được, Kim Thư, lần này tôi dựa hết vào cô đó.”
Tô Kim Thư bất đắc dĩ thở dài một hơi: “Tôi sẽ cố.”
Phương Trí Thành tin răng, chỉ cần Tô Kim Thư đồng ý ra mặt, Mộ Mãn Loan nhất định sẽ đồng ý.
Cho nên khi thấy Tô Kim Thư gật đầu, Phương Trí Thành liền như được tiêm máu gà trong chốc lát, hô hào mọi người trong đoàn: “Này này này, mọi người mau chóng.
chuẩn bị đi, ngày kia chúng ta có thể quay cảnh Võ Tắc Thiên rồi.”
Đầu Tô Kim Thư đầy vạch đen.
Sau một ngày trên phim trường, Tô Kim Thư vừa bước ra khi m ảnh Bách Tâm, đã thấy Lục Anh Khoa đứng ở ven đường.
Chiếc Rolls Royce màu đen dừng lại bên cạnh anh.
Tô Kim Thư đi qua, chào hỏi: “Lục Anh Khoa, anh tới đón tôi đấy à?”
Lục Anh Khoa gật đầu, xoay người mở cửa cho cô: “Mợ chủ lên xe đi ạ”
Sau khi Tô Kim Thư lên xe, vẫn nói với anh: “Lục Anh Khoa, nếu anh có việc thì không cần phải đón tôi tan làm đâu. Thật ra tôi cũng quen đi taxi và tàu điện ngầm rồi.”
Lục Anh Khoa tỏ ra vô cùng bình tĩnh: “Đón mợ chủ tan làm chính là công việc của tôi ạ”
Tô Kim Thư không nói gì thêm.
Được rồi, chuyện này hẳn là Lệ Hữu Tuấn đã dặn anh.
Nhưng không biết Lệ Hữu Tuấn đã bay tới nơi công tác chưa nhỉ?
Cũng không thấy anh gọi cho mình, có lẽ do anh bận quá?
Tô Kim Thư vừa mới nghĩ vậy, đột nhiên di động reo lên.
“Đinh linh linh, đỉnh linh linh.”
Cô liếc nhanh qua màn hình điện thoại, là cuộc gọi của Lâm Thúy Vân ïn nghe mát *Thúy Vân, sao vậy?”
Giọng nói của Lâm Thúy Vân ở đầu dây bên kia rõ ràng hơi gấp gáp: “Kim Thư, mình vừa đi tham dự một buổi tiệc rượu với bố, mình nhìn thấy Nhan Thế Khải, anh ta về nước rồi.”
“Anh ta về nước rồi ư? Anh ta có biết chúng ta đang tìm anh ta không?”
Lâm Thúy Vân nọi vội vàng: “Bây giờ điều đó không quan trọng nữa, lúc này mình ngăn anh ta lại, không cho anh †a biết chuyện liên quan đến Liễu Minh Hoa Anh ta ngăn mình lại, còn nói Liêu Minh Hoa là nạn nhân, anh ta thật lòng xin lỗi cậu ấy, còn nói phải chịu trách nhiệm với cậu ấy nữa.”
Bình luận facebook