Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-297
Chương 297: Có mang thai hay không?
Ngay khi lưỡi của Tân Tấn Tài bắt đầu hoạt động là anh ta chỉ hận trong bụng biết chuyện gì mà không tuôn ra hết được: “Chị không biết đâu, lúc đó anh hai ở trong doanh trại được gọi là một người vô cùng lạnh lùng! Khi chúng em mới vào lực lượng hoạt động đặc biệt, không ai trong đội của chúng em phục anh ấy. Chị đoán xem anh ấy đã làm gì?”
Tô Kim Thư cau mày suy nghĩ một lúc: “Lẽ nào là lấy nhân đức để thu phục lòng người ư? Dù sao thì đây là cách được thực hiện nhiều trong các bộ phim truyền hình. “
“Dùng nhân đức thu phục lòng người cái con khi!” Tân Tấn Tài trợn mắt suýt chút nữa là nhảy lên trời. Anh ta xắn tay áo và lắc năm đấm một cách ngạo mạn: “Ông nội nó chứ, đứa nào không chịu phục, thì anh ta hễ thấy người là đánh. Cứ chỗ nào đau thì đánh chỗ đó, cứ thế mà thu phục cả nhóm người chúng em.”
“Phì.. Tô Kim Thư không nhịn được mà bật cười. Chà, kiểu hành xử này thực sự phù hợp với bối cảnh nhân vật của Lệ Hữu Tu “Nhưng sau đó một lần nữa, anh ấy vẫn có một số tài năng. Chờ khi anh ta đánh bọn em đến khi phải phục tùng, phải cúi đầu, thấy anh ấy như chuột thấy mèo, khép nép thì anh ấy đột nhiên thay đổi ba trăm sáu mươi độ.
Anh ấy lại xưng hô là anh em với mọi người, cùng vượt tường và chiến đấu, còn cùng nhau vào sinh ra tử. Còn đám bọn em thì sợ anh ấy và cũng lại tôn thờ anh ấy. Sau đó, bằng cách nào đó em đã trở thành cấp dưới của anh ấy. Chị có nghĩ rằng Lệ Hữu Tuấn quá đen tối không?”
Tô Kim Thư đang say sưa lẳng nghe thì đột nhiên nhìn thấy một bóng người đi ngang qua. Sắc mặt thay đổi, cô vội vàng vươn tay chọc Tân Tấn Tài, ra hiệu anh im lặng.
Nhưng vào lúc này, Tân Tấn Tài đang nói vô cùng hăng hái, anh ta làm sao có thể dừng lại được: “Chị dâu, sao chị lại chọc em? Em vẫn chưa kể xong. Để em kể cho chị nghe một chuyện xấu của anh lớn bọn eml Anh ấy cũng có chút đẹp trai đúng không? Sau đó, một lần khi bọn em đang thực hiện một nhiệm vụ, anh ấy đã có chút thể hiện, trở thành người được lòng của tất cả phụ nữ nhất trong đội.
Lâu lâu có người viết thư tình cho anh ấy. Kết quả là anh ấy kiên quyết không nhận một bức nào. Sau đó, một huyền thoại được lưu truyền trong đội của bọn em. Đó là anh hai của chúng ta là người đồng tính, không thích tưới hoa mà lại thích cúc hoa. Ha ha ha ha ha ha…”
“Hả, chị dâu, sao vẻ mặt của chị lại có vẻ không thoải mái thế? Tại sao mắt và miệng cứ giật giật mãi? Chuyện em kể không hài hước sao?”
Tô Kim Thư đã có thể cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo ở phía sau lưng Tân Tấn Tài.
Cô cúi đầu im lặng và không nói nữa. Mãi đến tận lúc này, Tân Tấn Tài mới có phản ứng. Tại sao dường như có một cơn gió lạnh sau lưng anh, thổi tới từng đợt. Anh căng cứng cổ và quay đầu lại từ từ và nhìn thấy Lệ Hữu Tuấn với khuôn mặt đẹp trai nhưng lạnh lẽo, đứng đằng sau anh ta. Toàn thân Lệ Hữu Tuấn phát ra vẻ khủng bố vô cùng. Nó giống hệt như trước khi anh định đánh ai đó.
“Mẹ khiếp!” Tân Tấn Tài hai chân sợ tới mức trực tiếp ngã xuống đất.
Anh ta gần như bò và đứng dậy bãng tay, luống cuống đến mức thậm chí không biết phải đặt tay và chân của mình ở đât *À cái đó thì… Anh hai, anh đi Hừ…
Sao vẫn chưa ra kết quả nhỉ? Em… Em đi giục họ, đi giục họ đây!” Nói xong, anh ta run rẩy bỏ chạy, biến mất không còn tăm tích.
Đôi vai mỏng manh của Tô Kim Thư khế run lên, như thể đang rất cố gắng để nín nhịn. Khuôn mặt tuấn tú của Lệ Hữu Tuấn càng thêm u ám, hỏi: “Rất buồn cười?”
Tô Kim Thư thở dài thườn thượt. Sau khi bình tĩnh lại, cô nghiêm túc lắc đầu: “Nói ông chủ lớn của chúng ta là gay, em nhất định không đồng ý.”
Rốt cuộc, nếu anh là người đồng tính, thì người đàn ông đã dày vò cô chết đi sống lại ngày hôm đó là ai? Nhưng mà, “Không thích tưới hoa mà chỉ yêu cúc hoa”, cái này thật là buồn cười!
Đúng vào lúc này, y tá bước ra từ phòng thí nghiệm cất tiếng hỏi: “Tô Kim Thư, cô Tô Kim Thư là ai? Kết quả khám sức khỏe của cô đã có rồi đây.”
Khi nghe điều này, trái tim của Tô Kim Thư đã được nhấc lên một lần nữa. Cô theo phản xạ đứng lên, muốn tự cầm kết quả.
Nhưng động tác của cô luôn chậm hơn Lệ Hữu Tuấn. Cô vừa mới đứng dậy, thì Lệ Hữu Tuấn đã sải bước đến và cầm tờ trình kiểm tra y tế.
Trái tim của Tô Kim Thư như nhảy đến cổ họng ngay lập tức, bởi vì cô ấy nhận thấy rằng khi Lệ Hữu Tuấn xem qua bản báo cáo kiểm tra y tế, lông mày anh cau chặt lại, và đôi mắt anh lạnh lùng. Ngay cả khuôn mặt của anh cũng được bao phủ bởi sự lạnh lẽo hết sức rõ ràng Có thai hay không?
Tô Kim Thư lo lắng nhìn theo anh. Nhìn anh với một khuôn mặt lạnh lùng, tự mình xem qua tất cả các mục trong báo cáo y tế, sau đó bước đến trước mặt cô.
Tô Kim Thư thở một cách khó nhọc, giống như một người đang chờ xét xử.
Nếu không có Lệ Hữu Tuấn đang nhìn cô, cô thật sự không nhịn được ôm ngực, bởi vì sợ nỗi căng thẳng này sẽ khiến trái tim nhảy ra ngoài Lệ Hữu Tuấn nhìn mình như thế này là vì cô thực sự có một em bé? Nếu có em bé thì đó là máu thịt của hai người. Dù khó khăn đến đâu, cô cũng nhất định sẽ tìm cách giữ lại đứa trẻ.
Lệ Hữu Tuấn nhìn vẻ mặt đáng thương của cô ấy. Đôi mắt to đều tràn đầy vẻ cầu xin. Với khuôn mặt lạnh lùng, anh đột ngột đặt bản báo cáo bệnh án xuống: “Anh nghĩ quyết định vừa rồi của em là đúng, không nên đọc.” Vừa nói, anh vừa nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tô Kim Thư, quay người đi về phía cửa thang máy.
Cái gì? Hành động này có nghĩa là gì?
Vậy là có thai hay không?
Nhìn thấy hai người chuẩn bị ra khỏi thang máy, bước chân của Tô Kim Thư đột ngột dừng lại: “Cơ thể của em có chuyện gì sao?”
Lệ Hữu Tuấn lông mày giật giật, trong lòng thầm thở dài: “Em có chắc là em muốn xem không?”
Tô Kim Thư gật đầu không chút do dự.
Lệ Hữu Tuấn do dự một lúc trước khi đưa cho cô bản báo cáo kiểm tra y tế: “Đừng hối hận.”
“Thật là, tại sao phải hối hận chứ?”
Vừa nói chuyện, Tô Kim Thư vừa lật nhanh bản báo cáo khám sức khỏe đến trang cuối cùng có chẩn đoán cuối cùng của bác sĩ. Nhưng khi cô ấy liếc qua vài dòng đó, mặt cô đột nhiên thay đổi, và sau đó đỏ bừng lên ngay lập tức. Tô Kim Thư dùng tay vò nát bản báo cáo y tế gần như với tốc độ ánh sáng, vứt nó vào thùng rác cạnh thang máy: “Ừm… cái đó, em không nghĩ nên đọc tiếp, chúng ta mau trở về đi!”
Sau đó cô ấy nằm lấy tay Lệ Hữu Tuấn và đi vào thang máy, rồi vội vàng ấn nút đóng cửa một cách tuyệt vọng cho đến khi cửa thang máy đóng hoàn toàn, như thể có ai đó đang đuổi theo mình.
.Tần Tấn Tài lúc này đã trốn trong góc, lặng lẽ đi ra ngoài: “Kỳ thật, chị dâu của mình bị sao vậy?
Nhìn biểu cảm vừa rồi của hai người bọn họ, đều giống như là gặp phải chuyện gì kinh khủng lắm.”
Tân Tấn Tài đảo mắt, lẻn đến cạnh thang máy, tìm ra báo cáo y tế của Tô Kim Thư đã bị ném vào thùng rác. Tờ giấy nhàu nát nhanh chóng được mở ra
Ngay khi lưỡi của Tân Tấn Tài bắt đầu hoạt động là anh ta chỉ hận trong bụng biết chuyện gì mà không tuôn ra hết được: “Chị không biết đâu, lúc đó anh hai ở trong doanh trại được gọi là một người vô cùng lạnh lùng! Khi chúng em mới vào lực lượng hoạt động đặc biệt, không ai trong đội của chúng em phục anh ấy. Chị đoán xem anh ấy đã làm gì?”
Tô Kim Thư cau mày suy nghĩ một lúc: “Lẽ nào là lấy nhân đức để thu phục lòng người ư? Dù sao thì đây là cách được thực hiện nhiều trong các bộ phim truyền hình. “
“Dùng nhân đức thu phục lòng người cái con khi!” Tân Tấn Tài trợn mắt suýt chút nữa là nhảy lên trời. Anh ta xắn tay áo và lắc năm đấm một cách ngạo mạn: “Ông nội nó chứ, đứa nào không chịu phục, thì anh ta hễ thấy người là đánh. Cứ chỗ nào đau thì đánh chỗ đó, cứ thế mà thu phục cả nhóm người chúng em.”
“Phì.. Tô Kim Thư không nhịn được mà bật cười. Chà, kiểu hành xử này thực sự phù hợp với bối cảnh nhân vật của Lệ Hữu Tu “Nhưng sau đó một lần nữa, anh ấy vẫn có một số tài năng. Chờ khi anh ta đánh bọn em đến khi phải phục tùng, phải cúi đầu, thấy anh ấy như chuột thấy mèo, khép nép thì anh ấy đột nhiên thay đổi ba trăm sáu mươi độ.
Anh ấy lại xưng hô là anh em với mọi người, cùng vượt tường và chiến đấu, còn cùng nhau vào sinh ra tử. Còn đám bọn em thì sợ anh ấy và cũng lại tôn thờ anh ấy. Sau đó, bằng cách nào đó em đã trở thành cấp dưới của anh ấy. Chị có nghĩ rằng Lệ Hữu Tuấn quá đen tối không?”
Tô Kim Thư đang say sưa lẳng nghe thì đột nhiên nhìn thấy một bóng người đi ngang qua. Sắc mặt thay đổi, cô vội vàng vươn tay chọc Tân Tấn Tài, ra hiệu anh im lặng.
Nhưng vào lúc này, Tân Tấn Tài đang nói vô cùng hăng hái, anh ta làm sao có thể dừng lại được: “Chị dâu, sao chị lại chọc em? Em vẫn chưa kể xong. Để em kể cho chị nghe một chuyện xấu của anh lớn bọn eml Anh ấy cũng có chút đẹp trai đúng không? Sau đó, một lần khi bọn em đang thực hiện một nhiệm vụ, anh ấy đã có chút thể hiện, trở thành người được lòng của tất cả phụ nữ nhất trong đội.
Lâu lâu có người viết thư tình cho anh ấy. Kết quả là anh ấy kiên quyết không nhận một bức nào. Sau đó, một huyền thoại được lưu truyền trong đội của bọn em. Đó là anh hai của chúng ta là người đồng tính, không thích tưới hoa mà lại thích cúc hoa. Ha ha ha ha ha ha…”
“Hả, chị dâu, sao vẻ mặt của chị lại có vẻ không thoải mái thế? Tại sao mắt và miệng cứ giật giật mãi? Chuyện em kể không hài hước sao?”
Tô Kim Thư đã có thể cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo ở phía sau lưng Tân Tấn Tài.
Cô cúi đầu im lặng và không nói nữa. Mãi đến tận lúc này, Tân Tấn Tài mới có phản ứng. Tại sao dường như có một cơn gió lạnh sau lưng anh, thổi tới từng đợt. Anh căng cứng cổ và quay đầu lại từ từ và nhìn thấy Lệ Hữu Tuấn với khuôn mặt đẹp trai nhưng lạnh lẽo, đứng đằng sau anh ta. Toàn thân Lệ Hữu Tuấn phát ra vẻ khủng bố vô cùng. Nó giống hệt như trước khi anh định đánh ai đó.
“Mẹ khiếp!” Tân Tấn Tài hai chân sợ tới mức trực tiếp ngã xuống đất.
Anh ta gần như bò và đứng dậy bãng tay, luống cuống đến mức thậm chí không biết phải đặt tay và chân của mình ở đât *À cái đó thì… Anh hai, anh đi Hừ…
Sao vẫn chưa ra kết quả nhỉ? Em… Em đi giục họ, đi giục họ đây!” Nói xong, anh ta run rẩy bỏ chạy, biến mất không còn tăm tích.
Đôi vai mỏng manh của Tô Kim Thư khế run lên, như thể đang rất cố gắng để nín nhịn. Khuôn mặt tuấn tú của Lệ Hữu Tuấn càng thêm u ám, hỏi: “Rất buồn cười?”
Tô Kim Thư thở dài thườn thượt. Sau khi bình tĩnh lại, cô nghiêm túc lắc đầu: “Nói ông chủ lớn của chúng ta là gay, em nhất định không đồng ý.”
Rốt cuộc, nếu anh là người đồng tính, thì người đàn ông đã dày vò cô chết đi sống lại ngày hôm đó là ai? Nhưng mà, “Không thích tưới hoa mà chỉ yêu cúc hoa”, cái này thật là buồn cười!
Đúng vào lúc này, y tá bước ra từ phòng thí nghiệm cất tiếng hỏi: “Tô Kim Thư, cô Tô Kim Thư là ai? Kết quả khám sức khỏe của cô đã có rồi đây.”
Khi nghe điều này, trái tim của Tô Kim Thư đã được nhấc lên một lần nữa. Cô theo phản xạ đứng lên, muốn tự cầm kết quả.
Nhưng động tác của cô luôn chậm hơn Lệ Hữu Tuấn. Cô vừa mới đứng dậy, thì Lệ Hữu Tuấn đã sải bước đến và cầm tờ trình kiểm tra y tế.
Trái tim của Tô Kim Thư như nhảy đến cổ họng ngay lập tức, bởi vì cô ấy nhận thấy rằng khi Lệ Hữu Tuấn xem qua bản báo cáo kiểm tra y tế, lông mày anh cau chặt lại, và đôi mắt anh lạnh lùng. Ngay cả khuôn mặt của anh cũng được bao phủ bởi sự lạnh lẽo hết sức rõ ràng Có thai hay không?
Tô Kim Thư lo lắng nhìn theo anh. Nhìn anh với một khuôn mặt lạnh lùng, tự mình xem qua tất cả các mục trong báo cáo y tế, sau đó bước đến trước mặt cô.
Tô Kim Thư thở một cách khó nhọc, giống như một người đang chờ xét xử.
Nếu không có Lệ Hữu Tuấn đang nhìn cô, cô thật sự không nhịn được ôm ngực, bởi vì sợ nỗi căng thẳng này sẽ khiến trái tim nhảy ra ngoài Lệ Hữu Tuấn nhìn mình như thế này là vì cô thực sự có một em bé? Nếu có em bé thì đó là máu thịt của hai người. Dù khó khăn đến đâu, cô cũng nhất định sẽ tìm cách giữ lại đứa trẻ.
Lệ Hữu Tuấn nhìn vẻ mặt đáng thương của cô ấy. Đôi mắt to đều tràn đầy vẻ cầu xin. Với khuôn mặt lạnh lùng, anh đột ngột đặt bản báo cáo bệnh án xuống: “Anh nghĩ quyết định vừa rồi của em là đúng, không nên đọc.” Vừa nói, anh vừa nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tô Kim Thư, quay người đi về phía cửa thang máy.
Cái gì? Hành động này có nghĩa là gì?
Vậy là có thai hay không?
Nhìn thấy hai người chuẩn bị ra khỏi thang máy, bước chân của Tô Kim Thư đột ngột dừng lại: “Cơ thể của em có chuyện gì sao?”
Lệ Hữu Tuấn lông mày giật giật, trong lòng thầm thở dài: “Em có chắc là em muốn xem không?”
Tô Kim Thư gật đầu không chút do dự.
Lệ Hữu Tuấn do dự một lúc trước khi đưa cho cô bản báo cáo kiểm tra y tế: “Đừng hối hận.”
“Thật là, tại sao phải hối hận chứ?”
Vừa nói chuyện, Tô Kim Thư vừa lật nhanh bản báo cáo khám sức khỏe đến trang cuối cùng có chẩn đoán cuối cùng của bác sĩ. Nhưng khi cô ấy liếc qua vài dòng đó, mặt cô đột nhiên thay đổi, và sau đó đỏ bừng lên ngay lập tức. Tô Kim Thư dùng tay vò nát bản báo cáo y tế gần như với tốc độ ánh sáng, vứt nó vào thùng rác cạnh thang máy: “Ừm… cái đó, em không nghĩ nên đọc tiếp, chúng ta mau trở về đi!”
Sau đó cô ấy nằm lấy tay Lệ Hữu Tuấn và đi vào thang máy, rồi vội vàng ấn nút đóng cửa một cách tuyệt vọng cho đến khi cửa thang máy đóng hoàn toàn, như thể có ai đó đang đuổi theo mình.
.Tần Tấn Tài lúc này đã trốn trong góc, lặng lẽ đi ra ngoài: “Kỳ thật, chị dâu của mình bị sao vậy?
Nhìn biểu cảm vừa rồi của hai người bọn họ, đều giống như là gặp phải chuyện gì kinh khủng lắm.”
Tân Tấn Tài đảo mắt, lẻn đến cạnh thang máy, tìm ra báo cáo y tế của Tô Kim Thư đã bị ném vào thùng rác. Tờ giấy nhàu nát nhanh chóng được mở ra
Bình luận facebook