• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Một thai song bảo: tổng tài daddy phải phấn đấu (87 Viewers)

  • Chap-318

Chương 318: Anh nhất định điên rồi




Lệ Hữu Tuấn vẫn im lặng không nói, mà Tô Kim Thư thì lại che mặt nên không nhìn thấy biểu cảm trên mặt anh, nhưng cô có thể cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo thấu xương đang tàn sát bừa bãi trong phòng.



Cuối cùng cô vẫn không nhịn được mà thả tay xuống, mặt mày tái nhợt ngẩng đầu nhìn.



Vừa ngẩng đầu, cô nhận ra Lệ Hữu Tuấn đang nhìn cô.



Lệ Hữu Tuấn đứng ngược sáng với ánh đèn hành lang đang chiếu rọi Khuôn mặt của anh ẩn dưới vùng tối của ánh sáng, cặp mắt xinh đẹp kia như đang chìm trong hồ nước lạnh giá.



Sâu sắc nhưng cũng rất lạnh.



Trái tim Tô Kim Thư như bị ai đó treo lên, cô há miệng thở dốc, muốn giải thích điều gì Nhưng mà cô còn chưa kịp nói thành lời, trong không gian chợt vọng lại tiếng “rốp”.



Tiếng động này tạo cho cô cảm giác như có ai đó đột ngột siết chặt lấy trái tim của cô vậy.



Lọ thuốc nhỏ đang năm trong lòng bàn tay Lệ Hữu Tuấn đã móp méo đến không còn hình dạng.



Lệ Hữu Tuấn vẫn không mở miệng, anh chỉ lạnh lùng nhìn Tô Kim Thư chằm chăm, khóe môi hơi hạ xuống.



Anh khẽ khàng bước tới, vươn tay muốn chạm vào người cô.



Nhưng cả người cô lại run lên, tựa như: con thỏ bị làm cho hoảng sợ, đôi mắt to tròn trừng trừng nhìn anh, trong mắt tràn ngập sự sợ hãi.



Sau khi trải qua chuyện tối qua, cô bắt đầu sợ hãi sự chiếm hữu của anh.



Không, chính xác mà nói, cái đó phải gọi là tra tấn mới đúng.



Gương mặt của người đàn ông bởi vì động tác né tránh của cô mà cứng đờ lại, cũng càng thêm u ám và lạnh lùng Anh bước vọt lên vài bước, bao vây lấy cô, chặn cô ở giữa ngăn tủ và anh: “Không muốn sinh con cho anh, hử?”



Tô Kim Thư kích động hơi nhẳm mắt lại: “Không phải, chỉ là bây giờ… Bây giờ còn chưa phải lúc.”



“Cái gì gọi là chưa phải lúc?”



Người đàn ông nắm lấy cằm của cô, ép cô ngửa đầu nhìn anh: “Có phải em tính một mình ở bên cạnh anh, chờ ngày nào đó gặp được một người đàn ông khiến em yêu đến mức chết đi sống lại thì lại một mình rời đi.



Đây là cách em yêu anh sao hả?”



Tô Kim Thư trừng mắt nhìn anh: “Lệ Hữu Tuấn, trong mối quan hệ này, hai chúng ta là ngang hàng. Vì sao anh có thể để người phụ nữ khác khoác tay anh tham dự tiệc tối, còn em giả làm bạn gái người ta thì anh lại tra tấn em như vậy? Anh không có tư cách đối xử với em như thế!”



“Ngược lại thì sao, em vốn chưa từng tin anh, đúng chứ?”



Nụ cười của Tô Kim Thư trở nên ảm đạm “Vậy còn anh? Có khi nào anh tin em chưa?”



Dứt lời, cô trực tiếp vươn tay đẩy anh ra: “Em mệt rồi.”



“Mệt rồi?”



Sắc mặt Lệ Hữu Tuấn nháy mắt trở nên cực kỳ khó coi, anh ôm lấy Tô Kim Thư, tay phải vung lên, hất văng toàn bộ những thứ trên bàn xuống đất.



Sau một hồi “lạch cạch” vang lên, Tô Kim Thư cảm thấy cơ thể chợt nhẹ bắng, cô bị Lệ Hữu Tuấn trực tiếp ôm lấy, đặt lên bàn.



Trên gương mặt tuấn tú của anh lúc này là vẻ hung ác cùng sự gắt gọng không cam lòng.



Bàn tay to kia niết mặt cô: “Nhưng mà, anh không hề mệt, phải làm sao bây giờ?”



“Lệ Hữu Tuấn, em không muốn!”



Tô Kim Thư nhớ tới sự điên cuồng đêm qua của người đàn ông trước mặt, cơ thể cô không tự giác phát run, cô hoảng sợ đẩy anh ra.



*Em còn sức đứng lên lấy thuốc uống, nghiệm vài lên, xem xem có phải chỉ một đã có thể khiến em mang thai, em nói đúng không?”



“Anh… Đồ chết tiệt!”



Tô Kim Thư thét chói tai, cô liều mạng vung tay đánh anh.



Nhưng người đàn ông trước mặt lại sừng sững như một ngọn núi lớn cứ thế áp chế cô, mặc kệ cô giấy dụa cỡ nào cũng không thể lay động được anh dù chỉ chút ít.



Cuối cùng, cô chỉ có thể buông xuôi, tùy ý anh muốn làm gì với cô thì làm.



Cả quá trình Lệ Hữu Tuấn cũng không nói một câu, để mặc cho nằm đấm của cô hạ xuống người mình.



Cô vừa khóc vừa quát tháo, tận khi giọng nói trở nên khàn khàn, tới một âm cũng.



không phát ra được nữa.



Tô Kim Thư cảm thấy cả người như đang bị lăng trì.



Đêm qua cơ thể bị đào rỗng, vốn lúc tỉnh lại cô cảm thấy cả người choáng váng, hình như hơi nóng lên.



Bây giờ lại bị người bắt nạt như vậy, khiến cô ngay cả việc ngất xỉu theo bản năng dường như cũng mất đi.



Cô không biết rốt cuộc Lệ Hữu Tuấn muốn làm gì với cô, cô chỉ biết đầu càng ngày càng đau, khó chịu đến mức sắp chết.



Nhận ra cô gái nhỏ trong ngực không còn phát ra âm thanh nào nữa, cuối cùng lý trí của Lệ Hữu Tuấn cũng được kéo về một chút.



Anh buông cô ra.



Hai chân Tô Kim Thư đã mềm nhũn, cô trượt ngã xuống mặt đất theo quán tính.



Gương mặt thảm đạm, cả người đầy vết xanh tím.



Lệ Hữu Tuấn nhìn bộ dạng lung lay sắp đổ kia của cô, mặt mày như đóng một lớp băng.



Chắc chắn anh bị điên rồi!



Nếu không điên, sao anh lại nhãn tâm.



bắt nạt cô tới mức này?



Chết tiệt!



Tô Kim Thư ngẩng đầu nhìn Lệ Hữu Tuấn.



Mặc dù là anh vừa mới làm chuyện này với cô, nhưng từ trên xuống dưới vẫn sạch sẽ như trước.



Bộ dạng này hệt như cô là một ả gái gọi, có thể đá văng qua một bên bất cứ lúc nào vậy.



Tiếng nức nở đầy kìm nén thoát ra từ kế môi, hạt lệ cuối cùng cũng không kiêm được mà chảy ra.



Tô Kim Thư run rẩy nhặt quần áo của mình lên, mặc vào, sau đó ngơ ngác bước về phía cửa.



“Tô Kim Thư.”



Lệ Hữu Tuấn vươn tay muốn giữ cô lại Nhưng không biết Tô Kim Thư lấy sức từ đâu ra, cô vung tay, thoát khỏi bàn tay của anh Cô yếu ớt tựa người vào cửa, tuyệt vọng nhìn anh: “Lệ Hữu Tuấn, tôi hận anh, tôi hận anh đến chết!”



Nói xong, cô đẩy mạnh một cái vào ngực anh Lệ Hữu Tuấn không đề phòng nên bị cô đẩy cho lảo đảo.



Tô Kim Thư nhân cơ hội này mở cửa phòng, chạy ra ngoài.



“Cách.”



Tiếng động vang lên khiến Lệ Hữu Tuấn biến sắc.



Anh vội vọt tới, nảm chặt lấy tay cầm lay động, lúc này anh phát hiện ra, khi Tô Kim Thư rời đi đã khóa trái cửa phòng ngủ chính rồi Nhớ đến vẻ mặt tuyệt vọng cùng lời nói hận anh lúc nãy của cô, Lệ Hữu Tuấn cảm thấy nơi quan trọng nhất của cơ thể anh đã bị đào rỗng rồi.



Anh lui về sau vài bước, chạy lấy đà, bay.



lên tung cước đá văng cửa phòng.



“Âm” một tiếng, Lâm Mộc đang chuẩn bị bước lên lầu bị dọa cho giật mình.



Bà ấy vừa ngẩng đầu đã nghênh diện với ánh mắt hung ác nham hiểm như muốn đánh người của Lệ Hữu Tuấn. Bà ấy kinh hoảng mở miệng: “Ông chủ, vừa nãy mợ chủ chạy ra ngoài, bên ngoài trời đang mưa rất to, mợ ấy lại không lấy gì che, ngay cả giầy cũng không mang, tôi cản thế nào cũng không được…”



Chết tiệt!



Không đợi Lâm Mộc nói hết lời, Lệ Hữu Tuấn bước dài lao xuống lầu.



Cổng lớn bên ngoài biệt thự đang mở rộng một cánh, hạt mưa lớn bãng hạt đậu đập vào mặt khiến người cảm thấy đau. Lúc này, dù Lệ Hữu Tuấn có mặc áo khoác, nhưng khi ra cửa chưa mấy bước đã bị ướt hết.



Cộng thêm gió lạnh đánh úp lại khiến người cảm thấy lạnh đến rét run.



Sắc mặt Lệ Hữu Tuấn trở nên xanh mét, anh nhanh chóng chạy ra ngoài sân.



Bên ngoài tối đen, không thể nhìn thấy nửa cái bóng người nào.



“Chết tiệt!”



Cô không mang giày, không mang túi, thậm chí ngay cả những món đồ hay mang bên người cũng không lấy, cô có thể đi đâu?



Lệ Hữu Tuấn xoay người, nhanh chân chạy vào trong ga – ra: bây giờ thân thể cô đang suy yếu, chắc chẵn đi không xaI Một chiếc Rolls-Royce phóng từ trong ga-ra ra, Lệ Hữu Tuấn đánh mở đèn xe hết công suất, tìm dọc từ đường chính ra ngoài.



Cơn mưa này hạ xuống thành phố Ninh Giang suốt một đêm, tầm nhìn rất kém, trên đường ngay cả bóng dáng ô tô cũng rất ít thấy chứ đừng nói chỉ là người.



Nhưng mà suốt một quãng đường này anh lại không hề nhìn thấy thân ảnh của Tô Kim Thư.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom