Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-373
Chương 373: Anh trai của chị mất tích rồi
*Chương có nội dung hình ảnh
Nếu như Tô Kim Thư có thể biết được chút tin tức của Mộ Mãn Loan từ Tân Tấn Tài, cô sẽ không phải tự mình đến gặp cô ta, cũng sẽ bớt đi ít nhiều những rắc rối không cần thiết “Tân..”
Tô Kim Thư còn chưa kịp chào hỏi thì đã bị tiếng chuông trong túi của Tân Tấn Tài làm gián đoạn.
Cô không lên tiếng nữa, sẵn sàng đợi anh ta nghe cuộc điện thoại này.
Tần Tấn Tài mơ hồ lấy điện thoại từ trong túi ra, anh ta liếc nhìn qua màn hình điện thoại di động, thái độ lười biếng ban đầu bỗng chốc trở nên nghiêm túc.
Cô chỉ thấy anh ta nhấn nút trả lời một cách cấn trọng, vừa nói chuyện, anh ta vừa đi vào vẫn phòng của mình “Này, anh hai, anh gọi điện cho em vào lúc này, có phải vì anh đã điều tra được tung tích anh trai của chị dâu rồi hay không?”
Vừa nói chuyện, anh ta càng đi ra xa.
Nhưng Tô Kim Thư đã nghe được nguyên văn câu nói vừa rồi, không sót một chữ.
Cả người cô cứng đờ lại, thậm chí cô còn tưởng mình nghe nhầm.
Cuộc điện thoại mà Tân Tấn Tài đang nghe của của Lệ Hữu Tuấn gọi đến.
Mà hình như là nói đến tung tích của anh trai?
Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Không phải anh trai của cô đang được điều trị ở Đại Lợi à?
Vừa nghe được tin tức này, Tô Kim Thư thậm chí không thể để ý tới Mộ Mẫn Loan, vội vàng đuổi theo Tần Tấn Tài.
Lúc này, Tân Tấn Tài vừa mới đi vào phòng làm việc, quay đầu nhìn ra ngoài cửa số “Đã có manh mối rồi sao? Vậy là tốt rồi”
“Nếu không, thật sự em không biết phải đối mặt với chị dâu như thế nào. Mỗi lần gặp mặt chị ấy, nhất định chị ấy sẽ hỏi thăm tình hình của anh trai”
“Anh nói xem nếu như em nói với chị ấy là Tô Duy Nam đã mất tích từ lâu, lại còn không biết là bị ai bắt cóc, chẳng phải chị ấy sẽ suy sụp mất sao?”
“Ở bên kia có manh mối rồi thì thật là tốt quá.
Anh cứ yên tâm, nhất định em sẽ giấu thật kí Tần Tấn Tài còn chưa nói xong, sau lưng đột nhiên có tiếng vật nặng rơi xuống đất vang lên.
“Rầm”
Tân Tấn Tài giật mình kêu lên một tiếng, rồi vội vàng xoay người lại.
Nhưng khi anh ta nhìn thấy khuôn mặt tái mét.
và bộ dạng lảo đảo sắp ngã xuống của Tô Kim Thư, biếu cảm trên gương mặt anh ta như đông cứng lại “Chị… chị dâu, tại sao… tại sao chị lại ở đây?”
Ở đầu dây điện thoại bên kia, sau khi Lệ Hữu Tuấn nghe thấy như thế, khuôn mặt khôi ngô, tuấn tú lập tức t( ìm lại.
Tô Kim Thư cũng đang ở bệnh viện trung ương sao?
Xem ảnh 1
Tuy nhiên, lúc này, Tô Kim Thư tâm trạng rối bời, làm sao có thể có đủ kiên nhãn đế chờ đợi ở đây?
Cô dốc sức giấy giụa, hất tay Tân Tấn Tài ra: “Anh trai tôi… anh trai tôi đã mất tích từ khi nào?”
“Chị dâu, chị nghe em thích đã. Thực ra, sự việc lần này hoàn toàn là một vụ tai nạn, hơn nữa, em nghĩ bây giờ anh trai của chị có thể không có chuyện gì đâu…”
“Tần Tấn Tài, tôi hỏi cậu, rốt cuộc anh trai tôi mất tích từ lúc nào?”
Giọng nói Tô Kim Thư trở nên điên cuồng.
Đây là lần đầu tiên Tân Tấn Tài nhìn thấy Tô Kim Thư như vậy, anh ta bị dọa sợ đến ngây người, ngơ ngác mở miệng, nói: “Được, là hơn nửa tháng trước…”
“Đồ khốn nạn!”
Tô Kim Thư thở hổn hến, lập tức xông lên, dùng hết sức đạp anh ta một cái.
Bắp chân của Tân Tấn Tài bị cô đá đau điếng người, anh ta cúi xuống ôm chân theo bản năng.
Nhưng khi anh đứng thắng dậy lần nữa, sớm đã không thấy bóng dáng Tô Kim Thư đâu nữa “Rồi xong, lần này xảy ra chuyện lớn rồi!”
Tần Tấn Tài vội vàng gọi cho Lệ Hữu Tuấn.
Điện thoại vừa mới được kết nối, anh ta còn chưa kịp mở miệng nói được gì, điện thoại đã truyền đến giọng nói của Lệ Hữu Tuấn từ đầu bên kia: “Anh đang trên đường tới em cũng phải tìm cách giữ cô Khuôn mặt Tân Tấn Tài tối sâm lại, không dám mở miệng: “Anh hai, muộn quá rồi, chị dâu vừa mới chạy ra ngoài”
“Chết tiệt!”
Xem ảnh 2
của mình với anh.
Nhưng mà, chỉ cần chuyện cô muốn trốn đi, để cho anh phải đi tìm cô trong ba ngày năm ngày cũng không tìm được, cũng không phải là chuyện không thể.
Trong ba đến năm ngày này, cô có thể làm được rất nhiều việc.
Ví dụ Trốn đế một nơi nào đó mà anh mãi mãi, không bao giờ có thể tìm ra được.
Chân ga của chiếc xe Bentley được dẫm hết ga, chiếc xe màu đen lao ra ngoài nhanh như một mũi tên rời khỏi cung tên Khi xe đang chạy đến chö cách bệnh viện trung tâm khoảng hai ngã tư nữa, thứ gì đó chợt vụt qua mắt Lệ Hữu Tuấn, anh đạp mạnh chân phanh “Kít kít.
Bánh xe cọ sát trên mặt đất, suýt chút nữa thì phát ra tia lửa Chiếc xe ô tô đi phía sau xe của anh cũng phải phanh gấp, suýt chút nữa thì tông vào: “Có điên hay không vậy? Có biết lái xe không thế?”
‘Đäng sau vang lên những tiếng chửi rủi Lệ Hữu Tuấn quay đầu, nhìn sang phía bên kia đường, bóng dáng quen thuộc kia, chính là Tô Kim Thự, không sai vào đâu được!
Trên khuôn mặt cô giàn giụa nước mắt, cô đang hồn bay phách lạc đi trên đường Lệ Hữu Tuấn không chút do dự, lao ra khỏi xe Những người lái xe đẳng sau chiếc xe Bentley của anh vẫn không ngừng chửi bới.
Nếu đổi lại là bình thường, Lệ Hữu Tuấn cam đoan sẽ làm cho bọn họ ngậm miệng lại trong vài phút.
Nhưng bây giờ, ngoài Tô Kim Thư ra, trong mắt anh không còn ai khác Lúc này, anh như một con báo đầy mạnh mẽ, rất nhanh băng qua dòng xe cộ và chạy về phía Tô Kim Thư.
Những chiếc xe trên đường vì anh mà xảy ra một trận náo loạn Cuối cùng thì sự chú ý của Tô Kim Thư cũng bị thu hút, cô ngơ ngác quay đầu lại và nhìn thấy Lệ Hữu Tuấn đang chạy về phía mình Trong nháy mắt, hai mắt cô đỏ lên.
Tô Kim Thư không chút suy nghĩ do dự, vội vàng bỏ chạy.
Trên đời này, điều cô căm ghét nhất chính là người ta lừa dối cô.
Còn cái tên Lệ Hữu Tuấn này, thậm chí anh còn giấu cô tin tức về chuyện anh trai cô mất tích.
Cô hận anh, cô hận anh đến chết đi sống lại!
Tô Kim Thư chạy thục mạng, đến nỗi cô thậm chí còn không quan tâm đến việc đụng phải người khác.
Lệ Hữu Tuấn chạy đuổi theo phía sau cô, anh có vóc dáng khỏe mạnh nên hành động cũng rất nhanh chóng.
Khi cô thấy mình sắp bị đuổi kịp.
“Rầm”
Đột nhiên, Tô Kim Thư đụng phải một người nào đó.
Người đàn ông kia theo bản năng đưa tay ra và ôm lấy cô.
Tô Kim Thư bị giật mình, vừa ngẩng đầu lên đã ngơ ngẩn hết cả người: “Đàn anh?”
Nhan Thế Khải cau mày nhìn những giọt nước mắt trên mặt cô, vô cùng lo lắng: “Có chuyện gì vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?
Tại sao trông em lại hoảng hốt như vậy?”
*Chương có nội dung hình ảnh
Nếu như Tô Kim Thư có thể biết được chút tin tức của Mộ Mãn Loan từ Tân Tấn Tài, cô sẽ không phải tự mình đến gặp cô ta, cũng sẽ bớt đi ít nhiều những rắc rối không cần thiết “Tân..”
Tô Kim Thư còn chưa kịp chào hỏi thì đã bị tiếng chuông trong túi của Tân Tấn Tài làm gián đoạn.
Cô không lên tiếng nữa, sẵn sàng đợi anh ta nghe cuộc điện thoại này.
Tần Tấn Tài mơ hồ lấy điện thoại từ trong túi ra, anh ta liếc nhìn qua màn hình điện thoại di động, thái độ lười biếng ban đầu bỗng chốc trở nên nghiêm túc.
Cô chỉ thấy anh ta nhấn nút trả lời một cách cấn trọng, vừa nói chuyện, anh ta vừa đi vào vẫn phòng của mình “Này, anh hai, anh gọi điện cho em vào lúc này, có phải vì anh đã điều tra được tung tích anh trai của chị dâu rồi hay không?”
Vừa nói chuyện, anh ta càng đi ra xa.
Nhưng Tô Kim Thư đã nghe được nguyên văn câu nói vừa rồi, không sót một chữ.
Cả người cô cứng đờ lại, thậm chí cô còn tưởng mình nghe nhầm.
Cuộc điện thoại mà Tân Tấn Tài đang nghe của của Lệ Hữu Tuấn gọi đến.
Mà hình như là nói đến tung tích của anh trai?
Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Không phải anh trai của cô đang được điều trị ở Đại Lợi à?
Vừa nghe được tin tức này, Tô Kim Thư thậm chí không thể để ý tới Mộ Mẫn Loan, vội vàng đuổi theo Tần Tấn Tài.
Lúc này, Tân Tấn Tài vừa mới đi vào phòng làm việc, quay đầu nhìn ra ngoài cửa số “Đã có manh mối rồi sao? Vậy là tốt rồi”
“Nếu không, thật sự em không biết phải đối mặt với chị dâu như thế nào. Mỗi lần gặp mặt chị ấy, nhất định chị ấy sẽ hỏi thăm tình hình của anh trai”
“Anh nói xem nếu như em nói với chị ấy là Tô Duy Nam đã mất tích từ lâu, lại còn không biết là bị ai bắt cóc, chẳng phải chị ấy sẽ suy sụp mất sao?”
“Ở bên kia có manh mối rồi thì thật là tốt quá.
Anh cứ yên tâm, nhất định em sẽ giấu thật kí Tần Tấn Tài còn chưa nói xong, sau lưng đột nhiên có tiếng vật nặng rơi xuống đất vang lên.
“Rầm”
Tân Tấn Tài giật mình kêu lên một tiếng, rồi vội vàng xoay người lại.
Nhưng khi anh ta nhìn thấy khuôn mặt tái mét.
và bộ dạng lảo đảo sắp ngã xuống của Tô Kim Thư, biếu cảm trên gương mặt anh ta như đông cứng lại “Chị… chị dâu, tại sao… tại sao chị lại ở đây?”
Ở đầu dây điện thoại bên kia, sau khi Lệ Hữu Tuấn nghe thấy như thế, khuôn mặt khôi ngô, tuấn tú lập tức t( ìm lại.
Tô Kim Thư cũng đang ở bệnh viện trung ương sao?
Xem ảnh 1
Tuy nhiên, lúc này, Tô Kim Thư tâm trạng rối bời, làm sao có thể có đủ kiên nhãn đế chờ đợi ở đây?
Cô dốc sức giấy giụa, hất tay Tân Tấn Tài ra: “Anh trai tôi… anh trai tôi đã mất tích từ khi nào?”
“Chị dâu, chị nghe em thích đã. Thực ra, sự việc lần này hoàn toàn là một vụ tai nạn, hơn nữa, em nghĩ bây giờ anh trai của chị có thể không có chuyện gì đâu…”
“Tần Tấn Tài, tôi hỏi cậu, rốt cuộc anh trai tôi mất tích từ lúc nào?”
Giọng nói Tô Kim Thư trở nên điên cuồng.
Đây là lần đầu tiên Tân Tấn Tài nhìn thấy Tô Kim Thư như vậy, anh ta bị dọa sợ đến ngây người, ngơ ngác mở miệng, nói: “Được, là hơn nửa tháng trước…”
“Đồ khốn nạn!”
Tô Kim Thư thở hổn hến, lập tức xông lên, dùng hết sức đạp anh ta một cái.
Bắp chân của Tân Tấn Tài bị cô đá đau điếng người, anh ta cúi xuống ôm chân theo bản năng.
Nhưng khi anh đứng thắng dậy lần nữa, sớm đã không thấy bóng dáng Tô Kim Thư đâu nữa “Rồi xong, lần này xảy ra chuyện lớn rồi!”
Tần Tấn Tài vội vàng gọi cho Lệ Hữu Tuấn.
Điện thoại vừa mới được kết nối, anh ta còn chưa kịp mở miệng nói được gì, điện thoại đã truyền đến giọng nói của Lệ Hữu Tuấn từ đầu bên kia: “Anh đang trên đường tới em cũng phải tìm cách giữ cô Khuôn mặt Tân Tấn Tài tối sâm lại, không dám mở miệng: “Anh hai, muộn quá rồi, chị dâu vừa mới chạy ra ngoài”
“Chết tiệt!”
Xem ảnh 2
của mình với anh.
Nhưng mà, chỉ cần chuyện cô muốn trốn đi, để cho anh phải đi tìm cô trong ba ngày năm ngày cũng không tìm được, cũng không phải là chuyện không thể.
Trong ba đến năm ngày này, cô có thể làm được rất nhiều việc.
Ví dụ Trốn đế một nơi nào đó mà anh mãi mãi, không bao giờ có thể tìm ra được.
Chân ga của chiếc xe Bentley được dẫm hết ga, chiếc xe màu đen lao ra ngoài nhanh như một mũi tên rời khỏi cung tên Khi xe đang chạy đến chö cách bệnh viện trung tâm khoảng hai ngã tư nữa, thứ gì đó chợt vụt qua mắt Lệ Hữu Tuấn, anh đạp mạnh chân phanh “Kít kít.
Bánh xe cọ sát trên mặt đất, suýt chút nữa thì phát ra tia lửa Chiếc xe ô tô đi phía sau xe của anh cũng phải phanh gấp, suýt chút nữa thì tông vào: “Có điên hay không vậy? Có biết lái xe không thế?”
‘Đäng sau vang lên những tiếng chửi rủi Lệ Hữu Tuấn quay đầu, nhìn sang phía bên kia đường, bóng dáng quen thuộc kia, chính là Tô Kim Thự, không sai vào đâu được!
Trên khuôn mặt cô giàn giụa nước mắt, cô đang hồn bay phách lạc đi trên đường Lệ Hữu Tuấn không chút do dự, lao ra khỏi xe Những người lái xe đẳng sau chiếc xe Bentley của anh vẫn không ngừng chửi bới.
Nếu đổi lại là bình thường, Lệ Hữu Tuấn cam đoan sẽ làm cho bọn họ ngậm miệng lại trong vài phút.
Nhưng bây giờ, ngoài Tô Kim Thư ra, trong mắt anh không còn ai khác Lúc này, anh như một con báo đầy mạnh mẽ, rất nhanh băng qua dòng xe cộ và chạy về phía Tô Kim Thư.
Những chiếc xe trên đường vì anh mà xảy ra một trận náo loạn Cuối cùng thì sự chú ý của Tô Kim Thư cũng bị thu hút, cô ngơ ngác quay đầu lại và nhìn thấy Lệ Hữu Tuấn đang chạy về phía mình Trong nháy mắt, hai mắt cô đỏ lên.
Tô Kim Thư không chút suy nghĩ do dự, vội vàng bỏ chạy.
Trên đời này, điều cô căm ghét nhất chính là người ta lừa dối cô.
Còn cái tên Lệ Hữu Tuấn này, thậm chí anh còn giấu cô tin tức về chuyện anh trai cô mất tích.
Cô hận anh, cô hận anh đến chết đi sống lại!
Tô Kim Thư chạy thục mạng, đến nỗi cô thậm chí còn không quan tâm đến việc đụng phải người khác.
Lệ Hữu Tuấn chạy đuổi theo phía sau cô, anh có vóc dáng khỏe mạnh nên hành động cũng rất nhanh chóng.
Khi cô thấy mình sắp bị đuổi kịp.
“Rầm”
Đột nhiên, Tô Kim Thư đụng phải một người nào đó.
Người đàn ông kia theo bản năng đưa tay ra và ôm lấy cô.
Tô Kim Thư bị giật mình, vừa ngẩng đầu lên đã ngơ ngẩn hết cả người: “Đàn anh?”
Nhan Thế Khải cau mày nhìn những giọt nước mắt trên mặt cô, vô cùng lo lắng: “Có chuyện gì vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?
Tại sao trông em lại hoảng hốt như vậy?”
Bình luận facebook