Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-416
Chương 416: Bé trai không dễ lừa N
gười Bạch Ninh Hương run lên dữ dội “Yên tâm đi, tôi biết rồi”
“Được rồi, bà nghỉ ngơi sớm đi, tôi phải đi đến chỗ ông cụ một chuyến. Nghĩ cách đối phó với phiền phức của Tư Lệnh Phùng”“
“Ông đi đi.”
Mãi đến khi Lệ Trí Thần quay người rời đi, Lê Duyệt Tư mới lộ rõ vẻ lo lắng trên khuôn mặt.
Chẳng lẽ chỉ một lời của Lệ Trí Thần đã xoa dịu cảm xúc của Bạch Ninh Hương?
Nếu Bạch Ninh Hương không tức giận, không cuồng loạn, bà làm sao mà trừng trị Tô Kim Thư được chứ?
Nếu cho bà thêm một chút thời gian để bà đi điều tra, bà sẽ phát hiện Tô Duy Hưng và Tô Mỹ Chỉ chỉ là con ruột của Lệ Hữu Tuấn và Tô Kim Thư đến lúc đó, tất cả những điều mà bản thân đã làm để châm ngòi ly gián chẳng phải đều vô ích sao?
Ngay khi Lê Duyệt Tư đang suy nghĩ làm thế nào để làm cho mâu thuẫn giữa họ càng thêm căng thẳng, lại đột nhiên nhìn thấy Bạch Ninh Hương cười lạnh, “Cô, cô sao vậy?”
Bạch Ninh Hương từ từ ngẩng đầu lên, vẻ mặt nham hiểm đáng sợ: “Cô sẽ không bao giờ để cho người phụ nữ đê tiện đó đạt được mục đích!”
Mắt Lê Duyệt Tư sáng lên, nhưng lại lập tức trở nên lo lắng: “Nhưng cô, chú vừa nói.
“Cô không quan tâm. Lệ Hữu Tuấn là con trai của cô, cô tuyệt đối không cho phép người phụ nữ lai lịch không rõ làm dơ bẩn thẳng bé, càng không cho phép thằng bé nuôi con của người khác!”
Bạch Ninh Hương nói xong, bà quay lại nhìn người hầu gái đang đứng bên cạnh bà “Gọi ngay cho Lưu Quân, ta muốn biết hiện tại hai đứa con hoang kia đang trốn ở đâu”
Khi nghe thấy cái tên này, hai mắt Lê Duyệt Tư sáng lên.
Lưu Quân là con trai của quản gia nhà họ Bạch.
€ó tin đồn rằng trước khi Bạch Ninh Hương kết hôn, Lưu Quân có ý với bà, bà nói gì nghe nấy.
Sau đó, Bạch Ninh Hương lấy chồng rồi, Lưu Quân sa đọa một khoảng thời gian Khi xuất hiện trở lại ở Tokyo, ông ta đã rất nổi tiếng và trở thành ông chủ của những sòng bạc ngầm Lúc này Bạch Ninh Hương đã nhờ người giúp việc đi tìm Lưu Quân, có lẽ Tô Kim Thư nhất định không có chuyện gì tốt đẹp rồi Lâu lắm rồi ông cụ Lệ mới nhìn thấy Lệ Hữu Tuấn nên nhìn rất chăm chú, gần như vừa dậy đã gọi anh tới bên cạnh mình Nếu đánh cờ chán rồi, thì liền dẫn Lệ Hữu Tuấn ra vườn sau để cắt tỉa cành hoa.
Tình cờ ông cụ Lệ có vài cành hoa quý hiếm bị bệnh, trong lúc giúp đỡ Tô Kim Thư lại khiến cho mấy cái cây hoa gần chết kia sống trở lại Ông cụ Lệ rất vui, có thiện cảm hơn với cô cháu dâu lần đầu gặp mặt này.
Đây là ngày thứ hai bọn họ đến thủ đó.
Lệ Hữu Tuấn dự định đưa hai bạn trẻ đến gặp ông cụ Lệ trong bữa tối hôm nay.
Tô Kim Thư thật sự rất nhớ hai đứa nhóc, nhưng Lệ Hữu Tuấn muốn để dành bất ngờ này cho buổi tối nên không nhắc một lời với ông cụ.
Chỉ để Lục Anh Khoa đưa Tô Kim Thư đưa tới khách sạn, đế cô ở với hai đứa nhỏ, đợi đến bữa tối lại đón ba người quay lại.
Khi Tô Kim Thư đến khách sạn, cô vừa xuống xe đã thấy Tô Mỹ Chỉ chạy về phía cô.
Tô Kim Thư nhanh chóng ngồi xổm xuống, ôm cô bé vào lòng và thân mật vuốt ve khuôn mặt bầu bĩnh của cô bé “Bé con, có nhớ mẹ không?”
Tô Mỹ Chỉ ra sức dụi vào ngực cô: “Tất nhiên rồi. Mỹ Chỉ nhớ mẹ, nhớ bố lắm”
Tô Kim Thư nhìn thấy vẻ ngoan ngoãn mềm mại của con gái mình thì trái tim như tan chảy: Cô không kìm được mà hôn lên má con gái “Mẹ cũng rất nhớ con”
Tô Mỹ Chỉ chỉ nghiêng đầu nhìn sau lưng cô: “Mẹ, tại sao bố không đến?”
Lúc này, Tô Duy Hưng, người đang cầm iPad bước tới, trông lạnh lùng: “Giờ này bố nhất định là sức đầu mẻ trán? Mẹ, con đoán là đám người nhà họ Lệ kia chắc không thích chúng ta lắm, phải không?”
Tô Kim Thư biết rằng cậu quý tử của mình trưởng thành sớm không ngờ rằng cậu lại năm rõ mọi chuyện trong lòng bàn tay.
“Duy Hưng, làm gì có chuyện quá đáng như vậy? Người trong nhà họ Lệ rất thích chúng ta, nhưng cha của con muốn tạo cho bọn họ một sự bất ngờ, cho nên mới để hai người các người trốn đi trước.”
“Hừt”
Tô Duy Hưng cười lạnh “Những lời này mẹ lừa Tô Mỹ Chỉ thì cũng thôi đi, còn thật sự coi con như đứa trẻ lên ba sao?
Hôm qua con cũng đọc được tin tức được tung lên mạng rồi. Nếu nhà họ Lệ thực sự thích chúng †a như vậy, bố cũng không cần quyết đánh đến cùng như vậy”
“Tên nhóc này…”
Tô Kim Thư đột nhiên đau đầu.
Đôi khi con trai mình quá thông minh, dường như cũng không phải là một chuyện tốt Tô Mỹ Chỉ ở một bên vừa nghe những lời này, cái miệng nhỏ nhắn đột nhiên cong lên “Mẹ, tại sao ông bà không thích chúng ta? Lẽ nào anh trai và con không đáng yêu sao?”
“Tất nhiên là không. Vì ông bà chưa nhìn thấy hai đứa nên họ không biết các con dễ thương như thế nào, không thích các con cũng là điều bình thường, nhưng chỉ cần họ nhìn thấy hai đứa, thấy hai đứa ngoan ngoãn nghe lời, thông minh lanh lợi như vậy, nhất định sẽ vô cùng thích hai đứa!”
Tô Duy Hưng tức giận liếc nhìn mẹ mình “Miệng phụ nữ, quỷ lừa người.”
Quả nhiên không thể tin lời phụ nữ, đặc biệt là phụ nữ đẹp.
“Tô Duy Hưng, con đủ rồi đó!”
Tô Kim Thư chỉ cảm thấy mệt mỏi.
Mình ở một bên ra sức dỗ con gái, con trai một bên không ngừng phá đám.
©ô còn chưa nghĩ nên dạy dỗ con trai thế nào thì đột nhiên sau lưng vang lên một giọng nói lạnh lùng: “Chuyện này ngay cả trẻ con có thể nhìn thấu, nhưng lại chỉ có cô là người lớn duy nhất còn ở, đây lừa mình dối người Tô Kim Thư sững người một lúc rồi ngoảnh lại.
Chỉ nhìn thắy một chiếc ô tô sang trọng màu đen đậu bên đường.
Đúng lúc này, một người đàn ông cao to cường tráng đang cẩn thận chuyển xe lăn xuống xe.
Mà người ngồi trong xe, lạnh lùng trừng mắt nhìn bọn họ không phải ai khác mà chính là mẹ của Lệ Hữu Tuấn, Bạch Ninh Hương.
Khi bà nhìn thấy cô bé trong lòng Tô Kim Thư.
và cậu bé đứng bên cạnh, khuôn mặt lạnh lùng của bà càng khó coi hơn Vừa rồi bà đã nghe thấy rất rõ cuộc trò chuyện giữa bọn họ.
Lê Duyệt Tư không lừa bà, Tô Kim Thư thật sự có hai đứa con!
Còn Lệ Hữu Tuấn lần này tới tham gia tiệc tối còn mang về hai đứa con hoang này.
Anh cũng biết nếu dẫn hai đứa nghiệt chủng này tới tiệc tối sẽ không có kết quả tốt đẹp gì, lại đem giấu chúng nó ở trong khách sạn.
Sau khi ép ông cụ Lệ gật đầu thừa nhận Tô Kim Thự, lại định mang hai đứa trẻ này về.
Như vậy, người nhà họ Lệ dù có muốn thất hứa cũng đã muộn.
Lệ Hữu Tuấn quả thật tiêu hao nhiều tâm sức vì người phụ nữ này!
“Nếu như Tiểu Tư không có nhắc nhở tôi, tôi thật sự không biết cô lại có cấp bậc cao như vậy!”
Khi Tô Kim Thư nghe thấy giọng điệu của Bạch Ninh Hương, cô liền biết hôm nay bà đến đây để dạy dỗ cô.
gười Bạch Ninh Hương run lên dữ dội “Yên tâm đi, tôi biết rồi”
“Được rồi, bà nghỉ ngơi sớm đi, tôi phải đi đến chỗ ông cụ một chuyến. Nghĩ cách đối phó với phiền phức của Tư Lệnh Phùng”“
“Ông đi đi.”
Mãi đến khi Lệ Trí Thần quay người rời đi, Lê Duyệt Tư mới lộ rõ vẻ lo lắng trên khuôn mặt.
Chẳng lẽ chỉ một lời của Lệ Trí Thần đã xoa dịu cảm xúc của Bạch Ninh Hương?
Nếu Bạch Ninh Hương không tức giận, không cuồng loạn, bà làm sao mà trừng trị Tô Kim Thư được chứ?
Nếu cho bà thêm một chút thời gian để bà đi điều tra, bà sẽ phát hiện Tô Duy Hưng và Tô Mỹ Chỉ chỉ là con ruột của Lệ Hữu Tuấn và Tô Kim Thư đến lúc đó, tất cả những điều mà bản thân đã làm để châm ngòi ly gián chẳng phải đều vô ích sao?
Ngay khi Lê Duyệt Tư đang suy nghĩ làm thế nào để làm cho mâu thuẫn giữa họ càng thêm căng thẳng, lại đột nhiên nhìn thấy Bạch Ninh Hương cười lạnh, “Cô, cô sao vậy?”
Bạch Ninh Hương từ từ ngẩng đầu lên, vẻ mặt nham hiểm đáng sợ: “Cô sẽ không bao giờ để cho người phụ nữ đê tiện đó đạt được mục đích!”
Mắt Lê Duyệt Tư sáng lên, nhưng lại lập tức trở nên lo lắng: “Nhưng cô, chú vừa nói.
“Cô không quan tâm. Lệ Hữu Tuấn là con trai của cô, cô tuyệt đối không cho phép người phụ nữ lai lịch không rõ làm dơ bẩn thẳng bé, càng không cho phép thằng bé nuôi con của người khác!”
Bạch Ninh Hương nói xong, bà quay lại nhìn người hầu gái đang đứng bên cạnh bà “Gọi ngay cho Lưu Quân, ta muốn biết hiện tại hai đứa con hoang kia đang trốn ở đâu”
Khi nghe thấy cái tên này, hai mắt Lê Duyệt Tư sáng lên.
Lưu Quân là con trai của quản gia nhà họ Bạch.
€ó tin đồn rằng trước khi Bạch Ninh Hương kết hôn, Lưu Quân có ý với bà, bà nói gì nghe nấy.
Sau đó, Bạch Ninh Hương lấy chồng rồi, Lưu Quân sa đọa một khoảng thời gian Khi xuất hiện trở lại ở Tokyo, ông ta đã rất nổi tiếng và trở thành ông chủ của những sòng bạc ngầm Lúc này Bạch Ninh Hương đã nhờ người giúp việc đi tìm Lưu Quân, có lẽ Tô Kim Thư nhất định không có chuyện gì tốt đẹp rồi Lâu lắm rồi ông cụ Lệ mới nhìn thấy Lệ Hữu Tuấn nên nhìn rất chăm chú, gần như vừa dậy đã gọi anh tới bên cạnh mình Nếu đánh cờ chán rồi, thì liền dẫn Lệ Hữu Tuấn ra vườn sau để cắt tỉa cành hoa.
Tình cờ ông cụ Lệ có vài cành hoa quý hiếm bị bệnh, trong lúc giúp đỡ Tô Kim Thư lại khiến cho mấy cái cây hoa gần chết kia sống trở lại Ông cụ Lệ rất vui, có thiện cảm hơn với cô cháu dâu lần đầu gặp mặt này.
Đây là ngày thứ hai bọn họ đến thủ đó.
Lệ Hữu Tuấn dự định đưa hai bạn trẻ đến gặp ông cụ Lệ trong bữa tối hôm nay.
Tô Kim Thư thật sự rất nhớ hai đứa nhóc, nhưng Lệ Hữu Tuấn muốn để dành bất ngờ này cho buổi tối nên không nhắc một lời với ông cụ.
Chỉ để Lục Anh Khoa đưa Tô Kim Thư đưa tới khách sạn, đế cô ở với hai đứa nhỏ, đợi đến bữa tối lại đón ba người quay lại.
Khi Tô Kim Thư đến khách sạn, cô vừa xuống xe đã thấy Tô Mỹ Chỉ chạy về phía cô.
Tô Kim Thư nhanh chóng ngồi xổm xuống, ôm cô bé vào lòng và thân mật vuốt ve khuôn mặt bầu bĩnh của cô bé “Bé con, có nhớ mẹ không?”
Tô Mỹ Chỉ ra sức dụi vào ngực cô: “Tất nhiên rồi. Mỹ Chỉ nhớ mẹ, nhớ bố lắm”
Tô Kim Thư nhìn thấy vẻ ngoan ngoãn mềm mại của con gái mình thì trái tim như tan chảy: Cô không kìm được mà hôn lên má con gái “Mẹ cũng rất nhớ con”
Tô Mỹ Chỉ chỉ nghiêng đầu nhìn sau lưng cô: “Mẹ, tại sao bố không đến?”
Lúc này, Tô Duy Hưng, người đang cầm iPad bước tới, trông lạnh lùng: “Giờ này bố nhất định là sức đầu mẻ trán? Mẹ, con đoán là đám người nhà họ Lệ kia chắc không thích chúng ta lắm, phải không?”
Tô Kim Thư biết rằng cậu quý tử của mình trưởng thành sớm không ngờ rằng cậu lại năm rõ mọi chuyện trong lòng bàn tay.
“Duy Hưng, làm gì có chuyện quá đáng như vậy? Người trong nhà họ Lệ rất thích chúng ta, nhưng cha của con muốn tạo cho bọn họ một sự bất ngờ, cho nên mới để hai người các người trốn đi trước.”
“Hừt”
Tô Duy Hưng cười lạnh “Những lời này mẹ lừa Tô Mỹ Chỉ thì cũng thôi đi, còn thật sự coi con như đứa trẻ lên ba sao?
Hôm qua con cũng đọc được tin tức được tung lên mạng rồi. Nếu nhà họ Lệ thực sự thích chúng †a như vậy, bố cũng không cần quyết đánh đến cùng như vậy”
“Tên nhóc này…”
Tô Kim Thư đột nhiên đau đầu.
Đôi khi con trai mình quá thông minh, dường như cũng không phải là một chuyện tốt Tô Mỹ Chỉ ở một bên vừa nghe những lời này, cái miệng nhỏ nhắn đột nhiên cong lên “Mẹ, tại sao ông bà không thích chúng ta? Lẽ nào anh trai và con không đáng yêu sao?”
“Tất nhiên là không. Vì ông bà chưa nhìn thấy hai đứa nên họ không biết các con dễ thương như thế nào, không thích các con cũng là điều bình thường, nhưng chỉ cần họ nhìn thấy hai đứa, thấy hai đứa ngoan ngoãn nghe lời, thông minh lanh lợi như vậy, nhất định sẽ vô cùng thích hai đứa!”
Tô Duy Hưng tức giận liếc nhìn mẹ mình “Miệng phụ nữ, quỷ lừa người.”
Quả nhiên không thể tin lời phụ nữ, đặc biệt là phụ nữ đẹp.
“Tô Duy Hưng, con đủ rồi đó!”
Tô Kim Thư chỉ cảm thấy mệt mỏi.
Mình ở một bên ra sức dỗ con gái, con trai một bên không ngừng phá đám.
©ô còn chưa nghĩ nên dạy dỗ con trai thế nào thì đột nhiên sau lưng vang lên một giọng nói lạnh lùng: “Chuyện này ngay cả trẻ con có thể nhìn thấu, nhưng lại chỉ có cô là người lớn duy nhất còn ở, đây lừa mình dối người Tô Kim Thư sững người một lúc rồi ngoảnh lại.
Chỉ nhìn thắy một chiếc ô tô sang trọng màu đen đậu bên đường.
Đúng lúc này, một người đàn ông cao to cường tráng đang cẩn thận chuyển xe lăn xuống xe.
Mà người ngồi trong xe, lạnh lùng trừng mắt nhìn bọn họ không phải ai khác mà chính là mẹ của Lệ Hữu Tuấn, Bạch Ninh Hương.
Khi bà nhìn thấy cô bé trong lòng Tô Kim Thư.
và cậu bé đứng bên cạnh, khuôn mặt lạnh lùng của bà càng khó coi hơn Vừa rồi bà đã nghe thấy rất rõ cuộc trò chuyện giữa bọn họ.
Lê Duyệt Tư không lừa bà, Tô Kim Thư thật sự có hai đứa con!
Còn Lệ Hữu Tuấn lần này tới tham gia tiệc tối còn mang về hai đứa con hoang này.
Anh cũng biết nếu dẫn hai đứa nghiệt chủng này tới tiệc tối sẽ không có kết quả tốt đẹp gì, lại đem giấu chúng nó ở trong khách sạn.
Sau khi ép ông cụ Lệ gật đầu thừa nhận Tô Kim Thự, lại định mang hai đứa trẻ này về.
Như vậy, người nhà họ Lệ dù có muốn thất hứa cũng đã muộn.
Lệ Hữu Tuấn quả thật tiêu hao nhiều tâm sức vì người phụ nữ này!
“Nếu như Tiểu Tư không có nhắc nhở tôi, tôi thật sự không biết cô lại có cấp bậc cao như vậy!”
Khi Tô Kim Thư nghe thấy giọng điệu của Bạch Ninh Hương, cô liền biết hôm nay bà đến đây để dạy dỗ cô.
Bình luận facebook