Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 423: Tốt nhất là anh nên đánh tỉnh táo lại cho tôi ngay!
Những vết máu trên mặt, trên cổ, trên cánh †ay cùng với rất nhiều vết cào trên người của Lục Mặc Thâm đều là do mẹ Lục gây ra.
Lục Mặc Thâm không hề nhúc nhích, mặc cho bà có đánh có mảng như thế nào đi chăng nữa thì anh ta vẫn đứng nguyên ở chỗ cũ, mãi đến khi y tá đứng ở một bên cũng không nhìn nổi nữa, lật đật chạy tới tiêm một mũi an thần cho mẹ Lục.
Có điều lần này mẹ Lục tỏ ra vô cùng cố chấp, tuy đã bình tĩnh lại nhưng vẫn bà vẫn khăng khăng cầm điện thoại lên nhấn gọi đi “Mẹ, chuyện này con đã quyết định rồi, mẹ đừng nói thêm gì nữa”
Đây là lần đầu tiên Lục Mặc Thâm không thuận theo ý muốn của người mẹ đang bị bệnh, kiên quyết giữ vững quyết định của mình ngay trước mặt bà ấy, “Hôn ước giữa con và Lê Duyệt Tư đã bị hủy rồi, cho dù bây giờ mẹ có gọi thêm một ngàn hay mười ngàn cuộc điện thoại đi chăng nữa thì con vẫn sẽ làm theo quyết định của con thôi” Giọng.
nói của Lục Mặc Thâm lộ vẻ vô cùng mệt mỏi Nhưng mẹ Lục đã bùng nổ ngay lập tức khi vừa nghe đến câu nói đó: “Lục Mặc Thâm, mày… mày quả thật là một kẻ vong ân bội nghĩa! Mày hèn hạ, không có tiền đồ y hệt ông cha của mày!
Có thể là do tiếng hét chói tai của mẹ Lục làm ảnh hưởng đến những người xung quanh nên điện thoại di động trên tay bà đã bị y tá cưỡng chế thu lại.
Cuộc gọi nhanh chóng bị cúp, trong xe rốt cuộc cũng khôi phục lại sự yên tĩnh vốn có.
Lục Mặc Thâm hít sâu vài cái rồi xoay người mở cửa bước xuống xe.
Nhà họ Lục đối với anh ta mà nói chính là một vòng xoáy điên cuồng.
Chỉ những lúc anh ta được nhìn thấy Lâm Thúy Vân mới có loại cảm giác được đảm chìm trong ánh mặt trời. Mỗi một lần đến nhà họ Lâm, anh ta mới có thể cảm nhận được chính mình vẫn là một người bình thường bằng xương băng thịt.
Tiếng mở khóa vang lên, Lục Mặc Thâm mở cửa bước vào phòng, nhưng lúc này anh ta lại phát hiện trong phòng tối đen như mực.
Lục Mặc Thâm cau mày bật đèn lên, vừa liếc mắt sơ qua là có thể thấy trong này không có ai cả Lâm Thúy Vân vẫn chưa về sao?
Không khí xung quanh Lâm Mặc Thâm trở nên lạnh lẽo trong nháy mắt, anh ta nhanh chóng bấm số điện thoại gọi cho Lâm Thúy Vân.
Chuông điện thoại reo lên rất lâu, mãi đến lúc sắp bị ngắt thì cuộc gọi mới được nối máy.
Mà lúc này, sắc mặt của Lục Mặc Thâm hiển nhiên đã khó coi đến cực điểm.
“Alo?”
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng nhạc đỉnh tai nhức óc.
Giọng nói của Lâm Thúy Vân ồ ồ không rõ, âm cuối bị ngắt quãng, bị tiếng nhạc đùng đùng át đi.
Vừa nghe là đã biết cô ấy uống quá chén rồi Khuôn mặt của Lục Mặc Thâm nháy mắt như bị phủ một lớp băng lạnh Chết tiệt, thế mà lại dám đi ra ngoài uống rượu.
“Alo.. Nè!… Phiền thật, ai gọi đấy? Gọi điện thoại cho người ta mà sao không nói câu nào hết vậy?”
Lâm Thúy Vân mơ mơ hồ hồ, ngay cả ai gọi đến cô cũng không biết Ngay lúc cô ấy vừa định cúp điện thoại thì đầu dây bên kia đột nhiên vang lên một giọng nói lạnh như băng: “Lâm Thúy Vân, nội trong vòng mười giây, cô tốt nhất là nên tỉnh táo lại cho tôi, báo cáo địa chỉ cô đang ở cho tôi ngay, nếu không, tôi bảo đảm với cô tối nay cô nhất định sẽ chết rất khó nhìn!”
Không biết lý do tại sao, rõ ràng là giọng nói của người đàn ông dường như được truyền đến từ một nơi rất xa chỗ này, nhưng tại sao Lâm Thúy Vân nghe xong lại không khỏi cảm thấy sống lưng lạnh toát vậy nhỉ?
Lâm Thúy Vân liếc nhìn xung quanh một vòng, tiện tay bắt lấy một người gần đó, hỏi: “Ở đây là đâu vậy?”
“Quán bar Mâu Tư ở đường Triều Dương đó, sao vậy, cô có bạn bè muốn đến đây à?”
Lâm Thúy Vân cười hì hì, đang định cầm điện thoại lên trả lời lại cho Lục Mặc Thâm thì phát hiện cuộc gọi đã bị cúp “…Bị khùng hay gì vậy trời”
Tức giận mảng xong một câu, Lâm Thúy Vân ném điện thoại di động vào một góc, cả người xiêu xiêu vẹo vẹo ngã xuống ghế sô pha Mẹ nó!
Hôm nay tâm trạng không được tốt cho lắm, mới uống có vài ly cocktail mà sao lại giống như có chút say say thế này?
Hôm nay có mấy diễn viên nam phỏng vấn cùng cô cũng đi đến đây, một trong số đó nhìn thấy cặp chân thon dài của Lâm Thúy Vân thì cảm thấy rất thích. Hơn nữa lúc này cô chỉ có một mình, lại còn ngồi trong góc khuất, bây giờ mà không nhân cơ hội đến trêu chọc chẳng phải là quá lãng phí của trời rồi hay sao?
Một gã đàn ông bước đến, ngồi xuống bên cạnh Lâm Thúy Vân: “Người đẹp tên là gì vậy?
Chúng ta làm quen một chút đi”
Lâm Thúy Vân liếc nhìn anh ta một cái, trực tiếp “tăng” cho một ánh mắt khinh bỉ: “Không muốn làm quen”
Tên đó vẫn bám riết không tha, tuy hỏi: “Sao vậy, em không thích số tiền này của anh sao?”
Lâm Thúy Vân đỡ ghế sô pha đứng lên, có chút mơ mơ màng màng: “Cũng không phải là không thích số tiền này của anh..”
“Thế thì sao nào?”
“Tôi căn bản là khinh thường số tiền này của anh đó!”
Lâm Thúy Vân vừa nói hết câu, đột nhiên cảm thấy dạ dày mình cuộn trào, sau đó dùng sức đưa tay lên che miệng lại: “0e…”
Cô ấy vội vàng vọt dậy, đẩy tên đàn ông đó ra: “Thật ngại quá, nhường đường giùm chút, tôi muốn ói”
Gã đàn ông bị đẩy một cái, không kịp đứng vững, trực tiếp ngã ngồi trên mặt đất.
Anh ta chừng như ngớ người ra: Anh ta tự nhận là ngoại hình của mình cũng tính là không tệ, nhưng ngàn vạn lần cũng không ngờ tới có người lại muốn ói khi nhìn thấy anh ta.
Gương mặt anh ta lộ rõ vẻ không cam tâm, nhanh chóng bò dậy đuổi theo phía sau Lâm Thúy Vân.
Lâm Thúy Vân vừa mới mò tới được cửa phòng vệ sinh, còn chưa kịp nôn ra thì cảm thấy có một bàn tay đang dán vào mông của mình, thậm chí còn xoa xoa thêm hai cái.
“AI”
Cô ấy thét một tiếng chói tai, đầu cũng không cần quay lại, trực tiếp tung ra một cú đá hiểm.
“Khốn kiếp!” – Tên đàn ông đó gào lên một tiếng thảm thiết.
Anh ta bị Lâm Thúy Vân đá một cú thẳng vào giữa trán, cả người ngã nhào ra trên mặt đất, cái trán còn rỉ máu không ngừng.
“Bớ làng nước ơi, đánh người rồi, đánh người rồi!”
Bên trong quán bar nhất thời trở nên hồn loạn.
Nhà vệ sinh nữ vốn chỉ có vài người, trong nháy mắt đột nhiên có cả đống cặp tình nhân hớt hải chạy ra ngoài, một số người còn quần áo xộc xệch, chưa mặc xong.
Lâm Thúy Vân lảo đa lảo đảo, hết sức bực mình bước đến trước mặt gã đàn ông, nhận thấy anh ta vẫn còn đang hổn hến, lúc này mới thở ra một hơi nhẹ nhốm.
Đôi mắt Lâm Thúy Vân say đến dính vào nhau, trước mắt chỉ thấy lờ mờ, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: “Tôi đã nói rồi, tôi không có hứng thú với anh, sao anh lại theo như đỉa bám.
vậy, đã thế lại còn dám sàm sỡ tôi. Cha tôi chính là truyền nhân Vịnh Xuân Quyền đời thứ hai mươi tám, tôi phải mất hơn hai năm mới có thế học được cú đá xoáy này đấy, anh nói xem có phải là anh xui xẻo quá rồi hay không?… Anh nói xem, sao anh lại dám chọc vào tôi nhỉ?”
Lâm Thúy Vân vẫn cứ không ngừng lải nha lải nhải Đột nhiên, từ bên quầy bar có mấy người bảo vệ chạy đến, trên tay còn quơ quơ gậy chính điện Ối mẹ kiếp!
Lâm Thúy Vân bị dọa cho giật mình.
May mà cô ấy vẫn chưa say hoàn toàn cho nên theo phản xạ có điều kiện co giò lên chạy.
Nhưng mà vừa chạy được mấy mét thì cô ấy phát hiện cửa ra trước mặt cũng bị hai người bảo vệ chặn lại Dáng người của mấy bảo vệ đó rất vạm vỡ nhưng sắc mặt lại vô cùng u ám, mỗi người cầm gậy chích điện liên tục đập đập vào lòng bàn tay, bộ dạng như muốn nóng lòng thể hiện thân thủ của mình vậy.
Lâm Thúy Vân không khỏi căng thẳng nuốt xuống một ngụm nước bọt.
Cô ấy lùi về sau mấy bước, cảnh giác tựa lưng vào tường: “Mọi người nghe tôi nói, mọi người cứ bình tĩnh trước đã, tôi có thể giải thích. Gã đàn ông này sàm số tôi trước, tôi tự vệ đẩy anh ta ra, anh ta lại tự mình đập đầu vào tường rồi ngất xiu luôn. Chuyện này không hề liên quan đến tôi! Tôi chỉ là một người phụ nữ chân yếu tay mềm, làm sao có thế đánh ngất một người đàn ông cao to cường tráng như vậy cơ chứ!”
“Bây giờ người cũng đã ngất rồi, cô nói thế nào mà chẳng được.”
“Ây tôi nói này anh trai, sao anh có thể nói những lời như vậy được nhỉ? Tôi là một công dân tốt đấy, chính hiệu có chứng nhận luôn đây này”
Lâm Thúy Vân vừa nói với bảo vệ vừa canh đúng thời cơ, lách người tránh khỏi những người đang xông về phía mình.
Lục Mặc Thâm không hề nhúc nhích, mặc cho bà có đánh có mảng như thế nào đi chăng nữa thì anh ta vẫn đứng nguyên ở chỗ cũ, mãi đến khi y tá đứng ở một bên cũng không nhìn nổi nữa, lật đật chạy tới tiêm một mũi an thần cho mẹ Lục.
Có điều lần này mẹ Lục tỏ ra vô cùng cố chấp, tuy đã bình tĩnh lại nhưng vẫn bà vẫn khăng khăng cầm điện thoại lên nhấn gọi đi “Mẹ, chuyện này con đã quyết định rồi, mẹ đừng nói thêm gì nữa”
Đây là lần đầu tiên Lục Mặc Thâm không thuận theo ý muốn của người mẹ đang bị bệnh, kiên quyết giữ vững quyết định của mình ngay trước mặt bà ấy, “Hôn ước giữa con và Lê Duyệt Tư đã bị hủy rồi, cho dù bây giờ mẹ có gọi thêm một ngàn hay mười ngàn cuộc điện thoại đi chăng nữa thì con vẫn sẽ làm theo quyết định của con thôi” Giọng.
nói của Lục Mặc Thâm lộ vẻ vô cùng mệt mỏi Nhưng mẹ Lục đã bùng nổ ngay lập tức khi vừa nghe đến câu nói đó: “Lục Mặc Thâm, mày… mày quả thật là một kẻ vong ân bội nghĩa! Mày hèn hạ, không có tiền đồ y hệt ông cha của mày!
Có thể là do tiếng hét chói tai của mẹ Lục làm ảnh hưởng đến những người xung quanh nên điện thoại di động trên tay bà đã bị y tá cưỡng chế thu lại.
Cuộc gọi nhanh chóng bị cúp, trong xe rốt cuộc cũng khôi phục lại sự yên tĩnh vốn có.
Lục Mặc Thâm hít sâu vài cái rồi xoay người mở cửa bước xuống xe.
Nhà họ Lục đối với anh ta mà nói chính là một vòng xoáy điên cuồng.
Chỉ những lúc anh ta được nhìn thấy Lâm Thúy Vân mới có loại cảm giác được đảm chìm trong ánh mặt trời. Mỗi một lần đến nhà họ Lâm, anh ta mới có thể cảm nhận được chính mình vẫn là một người bình thường bằng xương băng thịt.
Tiếng mở khóa vang lên, Lục Mặc Thâm mở cửa bước vào phòng, nhưng lúc này anh ta lại phát hiện trong phòng tối đen như mực.
Lục Mặc Thâm cau mày bật đèn lên, vừa liếc mắt sơ qua là có thể thấy trong này không có ai cả Lâm Thúy Vân vẫn chưa về sao?
Không khí xung quanh Lâm Mặc Thâm trở nên lạnh lẽo trong nháy mắt, anh ta nhanh chóng bấm số điện thoại gọi cho Lâm Thúy Vân.
Chuông điện thoại reo lên rất lâu, mãi đến lúc sắp bị ngắt thì cuộc gọi mới được nối máy.
Mà lúc này, sắc mặt của Lục Mặc Thâm hiển nhiên đã khó coi đến cực điểm.
“Alo?”
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng nhạc đỉnh tai nhức óc.
Giọng nói của Lâm Thúy Vân ồ ồ không rõ, âm cuối bị ngắt quãng, bị tiếng nhạc đùng đùng át đi.
Vừa nghe là đã biết cô ấy uống quá chén rồi Khuôn mặt của Lục Mặc Thâm nháy mắt như bị phủ một lớp băng lạnh Chết tiệt, thế mà lại dám đi ra ngoài uống rượu.
“Alo.. Nè!… Phiền thật, ai gọi đấy? Gọi điện thoại cho người ta mà sao không nói câu nào hết vậy?”
Lâm Thúy Vân mơ mơ hồ hồ, ngay cả ai gọi đến cô cũng không biết Ngay lúc cô ấy vừa định cúp điện thoại thì đầu dây bên kia đột nhiên vang lên một giọng nói lạnh như băng: “Lâm Thúy Vân, nội trong vòng mười giây, cô tốt nhất là nên tỉnh táo lại cho tôi, báo cáo địa chỉ cô đang ở cho tôi ngay, nếu không, tôi bảo đảm với cô tối nay cô nhất định sẽ chết rất khó nhìn!”
Không biết lý do tại sao, rõ ràng là giọng nói của người đàn ông dường như được truyền đến từ một nơi rất xa chỗ này, nhưng tại sao Lâm Thúy Vân nghe xong lại không khỏi cảm thấy sống lưng lạnh toát vậy nhỉ?
Lâm Thúy Vân liếc nhìn xung quanh một vòng, tiện tay bắt lấy một người gần đó, hỏi: “Ở đây là đâu vậy?”
“Quán bar Mâu Tư ở đường Triều Dương đó, sao vậy, cô có bạn bè muốn đến đây à?”
Lâm Thúy Vân cười hì hì, đang định cầm điện thoại lên trả lời lại cho Lục Mặc Thâm thì phát hiện cuộc gọi đã bị cúp “…Bị khùng hay gì vậy trời”
Tức giận mảng xong một câu, Lâm Thúy Vân ném điện thoại di động vào một góc, cả người xiêu xiêu vẹo vẹo ngã xuống ghế sô pha Mẹ nó!
Hôm nay tâm trạng không được tốt cho lắm, mới uống có vài ly cocktail mà sao lại giống như có chút say say thế này?
Hôm nay có mấy diễn viên nam phỏng vấn cùng cô cũng đi đến đây, một trong số đó nhìn thấy cặp chân thon dài của Lâm Thúy Vân thì cảm thấy rất thích. Hơn nữa lúc này cô chỉ có một mình, lại còn ngồi trong góc khuất, bây giờ mà không nhân cơ hội đến trêu chọc chẳng phải là quá lãng phí của trời rồi hay sao?
Một gã đàn ông bước đến, ngồi xuống bên cạnh Lâm Thúy Vân: “Người đẹp tên là gì vậy?
Chúng ta làm quen một chút đi”
Lâm Thúy Vân liếc nhìn anh ta một cái, trực tiếp “tăng” cho một ánh mắt khinh bỉ: “Không muốn làm quen”
Tên đó vẫn bám riết không tha, tuy hỏi: “Sao vậy, em không thích số tiền này của anh sao?”
Lâm Thúy Vân đỡ ghế sô pha đứng lên, có chút mơ mơ màng màng: “Cũng không phải là không thích số tiền này của anh..”
“Thế thì sao nào?”
“Tôi căn bản là khinh thường số tiền này của anh đó!”
Lâm Thúy Vân vừa nói hết câu, đột nhiên cảm thấy dạ dày mình cuộn trào, sau đó dùng sức đưa tay lên che miệng lại: “0e…”
Cô ấy vội vàng vọt dậy, đẩy tên đàn ông đó ra: “Thật ngại quá, nhường đường giùm chút, tôi muốn ói”
Gã đàn ông bị đẩy một cái, không kịp đứng vững, trực tiếp ngã ngồi trên mặt đất.
Anh ta chừng như ngớ người ra: Anh ta tự nhận là ngoại hình của mình cũng tính là không tệ, nhưng ngàn vạn lần cũng không ngờ tới có người lại muốn ói khi nhìn thấy anh ta.
Gương mặt anh ta lộ rõ vẻ không cam tâm, nhanh chóng bò dậy đuổi theo phía sau Lâm Thúy Vân.
Lâm Thúy Vân vừa mới mò tới được cửa phòng vệ sinh, còn chưa kịp nôn ra thì cảm thấy có một bàn tay đang dán vào mông của mình, thậm chí còn xoa xoa thêm hai cái.
“AI”
Cô ấy thét một tiếng chói tai, đầu cũng không cần quay lại, trực tiếp tung ra một cú đá hiểm.
“Khốn kiếp!” – Tên đàn ông đó gào lên một tiếng thảm thiết.
Anh ta bị Lâm Thúy Vân đá một cú thẳng vào giữa trán, cả người ngã nhào ra trên mặt đất, cái trán còn rỉ máu không ngừng.
“Bớ làng nước ơi, đánh người rồi, đánh người rồi!”
Bên trong quán bar nhất thời trở nên hồn loạn.
Nhà vệ sinh nữ vốn chỉ có vài người, trong nháy mắt đột nhiên có cả đống cặp tình nhân hớt hải chạy ra ngoài, một số người còn quần áo xộc xệch, chưa mặc xong.
Lâm Thúy Vân lảo đa lảo đảo, hết sức bực mình bước đến trước mặt gã đàn ông, nhận thấy anh ta vẫn còn đang hổn hến, lúc này mới thở ra một hơi nhẹ nhốm.
Đôi mắt Lâm Thúy Vân say đến dính vào nhau, trước mắt chỉ thấy lờ mờ, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: “Tôi đã nói rồi, tôi không có hứng thú với anh, sao anh lại theo như đỉa bám.
vậy, đã thế lại còn dám sàm sỡ tôi. Cha tôi chính là truyền nhân Vịnh Xuân Quyền đời thứ hai mươi tám, tôi phải mất hơn hai năm mới có thế học được cú đá xoáy này đấy, anh nói xem có phải là anh xui xẻo quá rồi hay không?… Anh nói xem, sao anh lại dám chọc vào tôi nhỉ?”
Lâm Thúy Vân vẫn cứ không ngừng lải nha lải nhải Đột nhiên, từ bên quầy bar có mấy người bảo vệ chạy đến, trên tay còn quơ quơ gậy chính điện Ối mẹ kiếp!
Lâm Thúy Vân bị dọa cho giật mình.
May mà cô ấy vẫn chưa say hoàn toàn cho nên theo phản xạ có điều kiện co giò lên chạy.
Nhưng mà vừa chạy được mấy mét thì cô ấy phát hiện cửa ra trước mặt cũng bị hai người bảo vệ chặn lại Dáng người của mấy bảo vệ đó rất vạm vỡ nhưng sắc mặt lại vô cùng u ám, mỗi người cầm gậy chích điện liên tục đập đập vào lòng bàn tay, bộ dạng như muốn nóng lòng thể hiện thân thủ của mình vậy.
Lâm Thúy Vân không khỏi căng thẳng nuốt xuống một ngụm nước bọt.
Cô ấy lùi về sau mấy bước, cảnh giác tựa lưng vào tường: “Mọi người nghe tôi nói, mọi người cứ bình tĩnh trước đã, tôi có thể giải thích. Gã đàn ông này sàm số tôi trước, tôi tự vệ đẩy anh ta ra, anh ta lại tự mình đập đầu vào tường rồi ngất xiu luôn. Chuyện này không hề liên quan đến tôi! Tôi chỉ là một người phụ nữ chân yếu tay mềm, làm sao có thế đánh ngất một người đàn ông cao to cường tráng như vậy cơ chứ!”
“Bây giờ người cũng đã ngất rồi, cô nói thế nào mà chẳng được.”
“Ây tôi nói này anh trai, sao anh có thể nói những lời như vậy được nhỉ? Tôi là một công dân tốt đấy, chính hiệu có chứng nhận luôn đây này”
Lâm Thúy Vân vừa nói với bảo vệ vừa canh đúng thời cơ, lách người tránh khỏi những người đang xông về phía mình.
Bình luận facebook