Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 424: Cục cưng bị thương rồ
i Hai nhân viên an ninh chặn lối ra bị đá lùi lại mấy bước.
Ngay sau đó, cô ấy tận dụng thời cơ, lao ra ngoài ‘Đùa à, muốn bắt tôi sao? Đợi kiếp sau đi!
“Con đàn bà đáng ghét! Mẹ nó, còn không mau đuổi theo!”
Người vừa nói chính là đội trưởng đội an ninh vừa mới bị đạp một phát. Anh ta vô cùng nhục nhã, xấu hổ khi bị một cô gái nhỏ bé đạp ngã sống soài trên mặt đất như vậy.
Mặc dù Lâm Thúy Vân đã từng được huấn luyện, đào tạo nhưng cô ấy vẫn chỉ là một cô gái Thực sự phải đánh nhau với nhiều nhân viên bảo vệ như vậy, chắc chắn cô ấy phải chịu đựng rất: nhiều đau đớn, nên không còn cách nào khác là phải chạy trốn.
Nhưng vừa chạy đến cửa hông, cô ấy đã bị nhân viên bảo vệ đã đứng đợi từ sớm chặn lại.
Lâm Thúy Vân dừng lại gấp, chuẩn bị quay đầu bỏ chạy.
Nhưng hai nhân viên bảo vệ kia không chút: do dự đuổi theo, nắm lấy cánh tay cô ấy, trực tiếp đè cô ấy vào tường.
Tay Lâm Thúy Vân bị khóa lại.
Người đàn ông mạnh tay đến mức siết ra một vết bầm tím lớn trên cổ tay cô ấy.
Mặc dù Lâm Thúy Vân vẫn đang bất chấp vùng vẫy, giấy dụa, nhưng do cô ấy không khỏe bắng hai người đàn ông, nên không thể chống cự lại được bọn họ dù chỉ một chút “Mấy người đàn ông các anh hợp lại đánh một người phụ nữ như tôi còn ra thể thống gì nữa? Có gan thì chúng ta đánh tay đôi đi. Đồ rác rưởi hôi thối!”
Lâm Thúy Vân la hét, chửi bới, nhưng trong đầu lại đang hoạt động rất nhanh, tìm cơ hội để trốn thoát.
Đội trưởng đội an ninh vừa bị đá một cú vô cùng đau đớn. Lúc này anh ta rất cảnh giác, vẻ mặt u ám bước tới: “Đưa người đến phòng nghỉ cho tôi.”
Nhân viên bảo vệ đang bắt giữ Lâm Thúy Vân thô bạo kéo cô ấy đi, mạnh tay kéo cô ấy về phía sau phòng nghỉ.
Lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Đôi bàn tay người phụ nữ của tôi thực sự rất quý giá. Nếu cô ấy bị thương, có chặt đứt toàn bộ tay của các người cũng không chắc đã đền nổi đâu”
Giọng nói này là.
Đám nhân viên bảo vệ quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy ở cửa có một bóng người cao, mảnh khánh đang mệt mỏi dựa vào tường.
Dù đôi mắt sâu đã ẩn sau lớp kính nhưng bọn họ vẫn có thể cảm nhận được sự lạnh lùng tỏa ra từ bên trong.
Khóe miệng anh ta nhếch lên một nụ cười lạnh lùng, không có chút nhiệt độ.
Đó không phải Lục Mặc Thâm thì còn là ai được?
Anh ta vừa dứt lời, một vài vệ sĩ mặc vest đen sau lưng anh ta xông vào, chỉ mấy chiêu đã hạ gục hết tất cả các nhân viên bảo vệ.
Đặc biệt là người đàn ông đang kéo Lâm Thúy Vân. Anh ta bị đập một phát vào lưng, ngã mạnh xuống đất, không thể đứng dậy được.
Lâm Thúy Vân rất căng thẳng, toàn thân cô ấy đều phải gồng lên cho đến khi Lục Mặc Thâm bước đến và ôm lấy cô ấy.
Anh ta khẽ nở nụ cười, nhẹ nhàng nói với cô ấy: “Bình thường không phải cô lợi hại lắm đó sao, sao đến lúc quan trọng lại để mình bị ăn hiếp thế này?”
Lâm Thúy Vân vốn đang cảm thấy cố tay mình vô cùng đau đớn.
Nhưng lúc này lại bị Lục Mặc Thâm khích đểu, cô ấy lập tức trở lên mạnh mẽ.
Khuôn mặt đỏ bừng của cô ấy lộ ra một nụ cười, tay phải giật quần, lập tức đá mạnh một cái vào bên hông, Từ trên xuống dưới, vô cùng thành thục.
“Này, hai”
Sau cú đá, cô ấy tiếp đất bằng chân phải, còn thực hiện động tác lấy lại hơi thở: “Anh thấy khả năng của tôi chưa? Nếu không phải bọn họ ỷ đông hiếp yếu, tôi nhất định sẽ đánh được hết bọn họ!”
“Lợi hại vậy sao?”
Lục Mặc Thâm cứ thế nhìn Lâm Thúy Vân.
Nhìn cô ấy vì say rượu mà làm mấy hành động ấu trĩ như vậy, trong mắt anh ta trào ra một tia tức giận: Mùi rượu trên người cô ấy thực sự rất nặng.
Lâm Thúy Vân bám vào ngực anh ta, khuôn mặt nhỏ nhắn, đỏ ửng gật đầu lia lịa: ‘À ừm, thì…
vừa rồi… vừa rồi tên đàn ông đó sàm số tôi ở cửa nhà vệ sinh, ngay sau đó lập tức bị tôi xoay người đá cho ngu người. Bây giờ anh ta vẫn còn nằm đó, không nhúc nhích được.”
Lục Mặc Thâm vươn tay nhẹ nhàng kéo tóc Lâm Thúy Vân xuống, vén ra sau tai, giọng nói đều đều nhưng hữu lực: “Các anh, tôi muốn hỏi một chút. Người phụ nữ này của tôi có phải đã gây chuyện gì xúc phạm các anh không?”
Các nhân viên bảo vệ nhanh chóng đã nhận ra Lục Mặc Thâm.
Bây giờ nghe thấy Lục Mặc Thâm nói như vậy, bọn họ còn kinh sợ hơn.
‘Yêu nhau chưa được bao lâu mà người phụ nữ này đã trở thành người phụ nữ của cậu Lục rồï?
Thật đúng là xui xẻo mà.
Đội trưởng đội bảo vệ xém lồm cồm bò dậy.
Anh ta nịnh nọt, lấy lòng: “Hiểu lầm, là hiểu lầm thôi cậu Lục, đây chỉ là một sự hiểu lâm. Cậu không cần phải để trong lòng đâu”
“Hiểu lầm sao?”
Ánh mắt lạnh như băng của Lục Mặc Thâm quét qua cánh tay phải của Lâm Thúy Vân, nhìn thấy vết khóa tay màu xanh tím trên cổ tay cô ấy.
Trong chốc lát, khóe miệng anh ta cong lên, cười một cách tàn ác: “Là bọn họ làm sao?”
Bình thường, tính cách của Lâm Thúy Vân rất: ngang ngạnh, bướng bỉnh. Ở thành phố Ninh Giang, từ trước tới nay chỉ có chuyện cô ấy đi bắt nạt, ăn hiếp người ta. Bây giờ tới thủ đô, cô ấy không chỉ bị người khác sàm số, đụng chạm, mà còn bị thương nữa.
Nghĩ đến điều này, cô ấy đột nhiên cảm thấy vô cùng uất ức.
Hơn nữa, cô ấy còn đang say rượu, lại thêm giọng nói nhẹ nhàng của Lục Mặc Thâm bên tai Là một diễn viên rất chuyên nghiệp, Lâm Thúy Vân rất nhanh đã vào tâm lý nhân vật, sống mũi cảm thấy cay cay.
Cô ấy giơ tay phải lên, thảm thương nhìn Lục Mặc Thâm: “Ư~, cục cưng bị thương rồi. Giáo sư Lục phải hôn hôn thì nó mới đỡ được”
Lục Mặc Thâm hơi sững sờ.
Tuy nhiên, sau khi bắt gặp ánh mắt lờ đờ, mơ màng vì say của Lâm Thúy Vân, trái tim anh ta chợt rung động: Bộ dạng nửa tỉnh nửa say của cô nhóc này đúng là có chút trẻ con Anh ta cứ thế nghe theo yêu cầu của Lâm Thúy Vân, giơ tay phải của cô ấy lên, nhẹ nhàng hôn lên vị trí bị thương.
Lâm Thúy Vân ngơ ngác nhìn anh ta, cười ngốc nghếch “Làm như này trước đã. Về nhà hôn nhiều hơn, có được không?”
Lâm Thúy Vân ngu ngơ gật đầu: “Được.”
Lục Mặc Thâm ngẩng đầu lên.
Khuôn mặt anh ta vừa mới dịu dàng, ngay lập tức đã lạnh như băng.
Anh ta liếc nhìn đám bảo vệ đang run cầm cập, hai chân mềm nhũn, muốn quỳ trên mặt đất: “Vừa rồi, tay của ai đụng vào cô ấy, tự mình phế bỏ đi!”
“Cậu Lục, đây đều là hiểu lầm. Là chúng tôi có mắt như mù, không biết cô ấy là người của cậu!
Quân tử không chấp kẻ tiểu nhân, xin hãy tha cho chúng tôi! Cầu xin cậu!”
Một vài người lập tức hoảng sợ, cầu xin tha thứ: Lục Mặc Thâm dường như nhớ ra điều gì đó: “Còn cả cái tên đang nằm ở cửa nhà vệ sinh nữa.
Xử lý hết chúng đi.”
Đám vệ sĩ bên cạnh Lục Mặc Thâm lập tức gật đầu, chuẩn bị ra tay.
Đội trưởng đội bảo vệ sợ tới mức toát mồ hôi hột: “Cậu Lục, chúng tôi có mắt không nhìn thấy thái sơn, kẻ không biết không có tội. Cậu tạm tha cho chúng tôi lần này đi”
Lục Mặc Thâm chỉ lạnh lùng liếc nhìn họ, ánh mắt sắc như dao: “Tôi muốn dỗ dành người phụ nữ của mình, không rảnh để mình tự đi xử lý các người. Cút ngay!”
‘Sau khi nghe thấy những lời này, mấy người bảo vệ biết rằng không thể cứu vấn được nữa.
Mặt mày ai nấy cũng trắng bệch không còn chút máu, bị lôi mạnh ra ngoài.
Cho đến khi bọn họ được đưa đi hết, Lục Mặc Thâm mới liếc nhìn cô bé nhỏ đang năm trong lòng mình: “Đi về nhá?”
Lâm Thúy Vân gật đầu: “Đi về.” .
Truyện Linh Dị
Lục Mặc Thâm buông cô ấy ra, xoay người tiến lên một bước.
Anh ta đi về phía trước vài bước, rồi đột nhiên dừng lại
Ngay sau đó, cô ấy tận dụng thời cơ, lao ra ngoài ‘Đùa à, muốn bắt tôi sao? Đợi kiếp sau đi!
“Con đàn bà đáng ghét! Mẹ nó, còn không mau đuổi theo!”
Người vừa nói chính là đội trưởng đội an ninh vừa mới bị đạp một phát. Anh ta vô cùng nhục nhã, xấu hổ khi bị một cô gái nhỏ bé đạp ngã sống soài trên mặt đất như vậy.
Mặc dù Lâm Thúy Vân đã từng được huấn luyện, đào tạo nhưng cô ấy vẫn chỉ là một cô gái Thực sự phải đánh nhau với nhiều nhân viên bảo vệ như vậy, chắc chắn cô ấy phải chịu đựng rất: nhiều đau đớn, nên không còn cách nào khác là phải chạy trốn.
Nhưng vừa chạy đến cửa hông, cô ấy đã bị nhân viên bảo vệ đã đứng đợi từ sớm chặn lại.
Lâm Thúy Vân dừng lại gấp, chuẩn bị quay đầu bỏ chạy.
Nhưng hai nhân viên bảo vệ kia không chút: do dự đuổi theo, nắm lấy cánh tay cô ấy, trực tiếp đè cô ấy vào tường.
Tay Lâm Thúy Vân bị khóa lại.
Người đàn ông mạnh tay đến mức siết ra một vết bầm tím lớn trên cổ tay cô ấy.
Mặc dù Lâm Thúy Vân vẫn đang bất chấp vùng vẫy, giấy dụa, nhưng do cô ấy không khỏe bắng hai người đàn ông, nên không thể chống cự lại được bọn họ dù chỉ một chút “Mấy người đàn ông các anh hợp lại đánh một người phụ nữ như tôi còn ra thể thống gì nữa? Có gan thì chúng ta đánh tay đôi đi. Đồ rác rưởi hôi thối!”
Lâm Thúy Vân la hét, chửi bới, nhưng trong đầu lại đang hoạt động rất nhanh, tìm cơ hội để trốn thoát.
Đội trưởng đội an ninh vừa bị đá một cú vô cùng đau đớn. Lúc này anh ta rất cảnh giác, vẻ mặt u ám bước tới: “Đưa người đến phòng nghỉ cho tôi.”
Nhân viên bảo vệ đang bắt giữ Lâm Thúy Vân thô bạo kéo cô ấy đi, mạnh tay kéo cô ấy về phía sau phòng nghỉ.
Lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Đôi bàn tay người phụ nữ của tôi thực sự rất quý giá. Nếu cô ấy bị thương, có chặt đứt toàn bộ tay của các người cũng không chắc đã đền nổi đâu”
Giọng nói này là.
Đám nhân viên bảo vệ quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy ở cửa có một bóng người cao, mảnh khánh đang mệt mỏi dựa vào tường.
Dù đôi mắt sâu đã ẩn sau lớp kính nhưng bọn họ vẫn có thể cảm nhận được sự lạnh lùng tỏa ra từ bên trong.
Khóe miệng anh ta nhếch lên một nụ cười lạnh lùng, không có chút nhiệt độ.
Đó không phải Lục Mặc Thâm thì còn là ai được?
Anh ta vừa dứt lời, một vài vệ sĩ mặc vest đen sau lưng anh ta xông vào, chỉ mấy chiêu đã hạ gục hết tất cả các nhân viên bảo vệ.
Đặc biệt là người đàn ông đang kéo Lâm Thúy Vân. Anh ta bị đập một phát vào lưng, ngã mạnh xuống đất, không thể đứng dậy được.
Lâm Thúy Vân rất căng thẳng, toàn thân cô ấy đều phải gồng lên cho đến khi Lục Mặc Thâm bước đến và ôm lấy cô ấy.
Anh ta khẽ nở nụ cười, nhẹ nhàng nói với cô ấy: “Bình thường không phải cô lợi hại lắm đó sao, sao đến lúc quan trọng lại để mình bị ăn hiếp thế này?”
Lâm Thúy Vân vốn đang cảm thấy cố tay mình vô cùng đau đớn.
Nhưng lúc này lại bị Lục Mặc Thâm khích đểu, cô ấy lập tức trở lên mạnh mẽ.
Khuôn mặt đỏ bừng của cô ấy lộ ra một nụ cười, tay phải giật quần, lập tức đá mạnh một cái vào bên hông, Từ trên xuống dưới, vô cùng thành thục.
“Này, hai”
Sau cú đá, cô ấy tiếp đất bằng chân phải, còn thực hiện động tác lấy lại hơi thở: “Anh thấy khả năng của tôi chưa? Nếu không phải bọn họ ỷ đông hiếp yếu, tôi nhất định sẽ đánh được hết bọn họ!”
“Lợi hại vậy sao?”
Lục Mặc Thâm cứ thế nhìn Lâm Thúy Vân.
Nhìn cô ấy vì say rượu mà làm mấy hành động ấu trĩ như vậy, trong mắt anh ta trào ra một tia tức giận: Mùi rượu trên người cô ấy thực sự rất nặng.
Lâm Thúy Vân bám vào ngực anh ta, khuôn mặt nhỏ nhắn, đỏ ửng gật đầu lia lịa: ‘À ừm, thì…
vừa rồi… vừa rồi tên đàn ông đó sàm số tôi ở cửa nhà vệ sinh, ngay sau đó lập tức bị tôi xoay người đá cho ngu người. Bây giờ anh ta vẫn còn nằm đó, không nhúc nhích được.”
Lục Mặc Thâm vươn tay nhẹ nhàng kéo tóc Lâm Thúy Vân xuống, vén ra sau tai, giọng nói đều đều nhưng hữu lực: “Các anh, tôi muốn hỏi một chút. Người phụ nữ này của tôi có phải đã gây chuyện gì xúc phạm các anh không?”
Các nhân viên bảo vệ nhanh chóng đã nhận ra Lục Mặc Thâm.
Bây giờ nghe thấy Lục Mặc Thâm nói như vậy, bọn họ còn kinh sợ hơn.
‘Yêu nhau chưa được bao lâu mà người phụ nữ này đã trở thành người phụ nữ của cậu Lục rồï?
Thật đúng là xui xẻo mà.
Đội trưởng đội bảo vệ xém lồm cồm bò dậy.
Anh ta nịnh nọt, lấy lòng: “Hiểu lầm, là hiểu lầm thôi cậu Lục, đây chỉ là một sự hiểu lâm. Cậu không cần phải để trong lòng đâu”
“Hiểu lầm sao?”
Ánh mắt lạnh như băng của Lục Mặc Thâm quét qua cánh tay phải của Lâm Thúy Vân, nhìn thấy vết khóa tay màu xanh tím trên cổ tay cô ấy.
Trong chốc lát, khóe miệng anh ta cong lên, cười một cách tàn ác: “Là bọn họ làm sao?”
Bình thường, tính cách của Lâm Thúy Vân rất: ngang ngạnh, bướng bỉnh. Ở thành phố Ninh Giang, từ trước tới nay chỉ có chuyện cô ấy đi bắt nạt, ăn hiếp người ta. Bây giờ tới thủ đô, cô ấy không chỉ bị người khác sàm số, đụng chạm, mà còn bị thương nữa.
Nghĩ đến điều này, cô ấy đột nhiên cảm thấy vô cùng uất ức.
Hơn nữa, cô ấy còn đang say rượu, lại thêm giọng nói nhẹ nhàng của Lục Mặc Thâm bên tai Là một diễn viên rất chuyên nghiệp, Lâm Thúy Vân rất nhanh đã vào tâm lý nhân vật, sống mũi cảm thấy cay cay.
Cô ấy giơ tay phải lên, thảm thương nhìn Lục Mặc Thâm: “Ư~, cục cưng bị thương rồi. Giáo sư Lục phải hôn hôn thì nó mới đỡ được”
Lục Mặc Thâm hơi sững sờ.
Tuy nhiên, sau khi bắt gặp ánh mắt lờ đờ, mơ màng vì say của Lâm Thúy Vân, trái tim anh ta chợt rung động: Bộ dạng nửa tỉnh nửa say của cô nhóc này đúng là có chút trẻ con Anh ta cứ thế nghe theo yêu cầu của Lâm Thúy Vân, giơ tay phải của cô ấy lên, nhẹ nhàng hôn lên vị trí bị thương.
Lâm Thúy Vân ngơ ngác nhìn anh ta, cười ngốc nghếch “Làm như này trước đã. Về nhà hôn nhiều hơn, có được không?”
Lâm Thúy Vân ngu ngơ gật đầu: “Được.”
Lục Mặc Thâm ngẩng đầu lên.
Khuôn mặt anh ta vừa mới dịu dàng, ngay lập tức đã lạnh như băng.
Anh ta liếc nhìn đám bảo vệ đang run cầm cập, hai chân mềm nhũn, muốn quỳ trên mặt đất: “Vừa rồi, tay của ai đụng vào cô ấy, tự mình phế bỏ đi!”
“Cậu Lục, đây đều là hiểu lầm. Là chúng tôi có mắt như mù, không biết cô ấy là người của cậu!
Quân tử không chấp kẻ tiểu nhân, xin hãy tha cho chúng tôi! Cầu xin cậu!”
Một vài người lập tức hoảng sợ, cầu xin tha thứ: Lục Mặc Thâm dường như nhớ ra điều gì đó: “Còn cả cái tên đang nằm ở cửa nhà vệ sinh nữa.
Xử lý hết chúng đi.”
Đám vệ sĩ bên cạnh Lục Mặc Thâm lập tức gật đầu, chuẩn bị ra tay.
Đội trưởng đội bảo vệ sợ tới mức toát mồ hôi hột: “Cậu Lục, chúng tôi có mắt không nhìn thấy thái sơn, kẻ không biết không có tội. Cậu tạm tha cho chúng tôi lần này đi”
Lục Mặc Thâm chỉ lạnh lùng liếc nhìn họ, ánh mắt sắc như dao: “Tôi muốn dỗ dành người phụ nữ của mình, không rảnh để mình tự đi xử lý các người. Cút ngay!”
‘Sau khi nghe thấy những lời này, mấy người bảo vệ biết rằng không thể cứu vấn được nữa.
Mặt mày ai nấy cũng trắng bệch không còn chút máu, bị lôi mạnh ra ngoài.
Cho đến khi bọn họ được đưa đi hết, Lục Mặc Thâm mới liếc nhìn cô bé nhỏ đang năm trong lòng mình: “Đi về nhá?”
Lâm Thúy Vân gật đầu: “Đi về.” .
Truyện Linh Dị
Lục Mặc Thâm buông cô ấy ra, xoay người tiến lên một bước.
Anh ta đi về phía trước vài bước, rồi đột nhiên dừng lại