• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Một thai song bảo: tổng tài daddy phải phấn đấu (75 Viewers)

  • Chương 429: Những lời yêu thương êm tai nhất

Tô Kim Thư cảm thấy mình lại đột nhiên đào một cái hố lớn cho mình Ngay tại thời điểm cô không biết nên làm thế nào cho phải, ông cụ đột nhiên dừng bước chân, quay đầu nhìn lại: “Hai đứa còn đứng sững ở đó làm gì? Nhanh chóng đi đến đây”



“Dạ đến ngay, đến ngay đây ạ”



Tô Kim Thư quay người lại, nhanh như chớp bỏ chạy.



Bữa cơm trưa này Tô Kim Thư thật sự ăn không ra hương vị.



Cô thỉnh thoảng trộm nhìn Lệ Hữu Tuấn, phát hiện từ sau khi mình ngắt điện thoại, khuôn mặt người này âm trầm đến đáng sợ.



Không thể nào, giận rồi?



Được rồi.



Thật ra cô cũng biết, đàn ông không muốn nghe nhất chính là người phụ nữ của mình nói mình không được.



Sau khi ăn cơm trưa xong, Lệ Hữu Tuấn tính dẫn Tô Kim Thư ra ngoài.



Ông cụ Lệ lo lắng hỏi “Hai đứa đi đâu vậy? Buổi chiều không tính giúp ông câu cá à?



Tô Kim Thư quay đầu nhìn về phía Lệ Hữu Tuấn, nhưng mà trên mặt Lệ Hữu Tuấn không có biểu cảm gì cả, chỉ thản nhiên nói “Đi đường Triều Dương.”



Sắc mặt ông cụ Lệ lạnh lại, cau mày, hơn nửa ngày không nói lời nào.



Tô Kim Thư không hiếu rõ, một hồi lâu sau mới đọc được ý nghĩ từ câu nói tiếp theo của ông, hiểu được sự trầm mặc nà “Đúng vậy, cũng nên trở về, đã ở chỗ ông vài ngày rồi Biệt thự ở đường Triều Dương chính là nơi ở của Lệ Trí Thần và Bạch Ninh Hương.



Lệ Hữu Tuấn thản nhiên nói một câu “Ông lão thối, cháu đi đây”



Ông cụ Lệ cau mày nhìn bóng dáng hai người bọn họ rời đi, đột nhiên mở miệng nói: “Kim Thư”



Tô Kim Thư đang chuẩn bị lên xe, nghe thấy ông cụ gọi cô, vội vàng quay đầu lại nhìn: “Ông nội, làm sao vậy?”



Ông cụ Lệ cân nhắc một chút, nói: “Tính tình cha mẹ không tốt, nhưng tâm không xấu, các cháu nói chuyện bình thường là được. Tên nhóc thối Hữu Tuấn kia, tính cứng mà miệng cũng cứng, cháu đừng học theo nó, biết chưa?”



Tô Kim Thư ngoan ngoãn gật đầu: “Cháu biết rồi, ông ội”



Ông cụ nhìn nụ cười nhẹ nhàng của Tô Kim Thư, còn có hai lúm đống tiền kia, trong lúc hoảng hốt thậm chí sinh ra một loại ảo giác.



Có phải ông trời nhìn thấy lão tam nhà bọn họ mất Lệ Bảo Ngọc cho nên mới tặng một Tô Kim Thư tới?



Bởi vì khi hai người cười rộ lên đều rực rỡ như vậy, sáng lạn giống nhau, ngay cả hai lúm đồng tiền tỉnh xảo cũng giống nhau như đúc.



Nụ cười hồn nhiên như vậy mới là thứ quý giá nhất thế giới này!



“Ngoan, đi thôi, ông nội ở nhà chờ các cháu”



Tô Kim Thư ngoan ngoãn gật đầu, sau đó ngồi ở vị trí phó lái Cô vừa mới đeo dây an toàn xong, xe Lệ Hữu Tuấn liền khởi động.



Lúc này bọn họ phải đi đón hai đứa nhóc kia trước.



Tô Kim Thư quay đầu nhìn anh một cái, cảm giác không khí quanh anh có hơi thấp.



Cân nhắc một lát, cô nghiêng người sang một bên, hôn lên mặt anh một cái “Anh Lệ, còn đang giận sao?”



Lệ Hữu Tuấn liếc cô một cái: “Anh giống người nhỏ mọn, dễ tức giận như vậy sao?”



‘Tô Kim Thư còn thật sự suy nghĩ nghiêm túc, sau đó gật đầu: “Không phải giống, mà sự thật là v: Lệ Hữu Tuấn: “.„.Có lẽ vậy, cho nên tối nay em có phiền toái lớn rồi!”



Trong lòng Tô Kim Thư nhảy dựng, vội vàng mất tự nhiên ho khan hai tiếng, chuyển đề tài: “Cái đó, chúng ta đi mua nước hoa quả và mấy món đồ khác rồi đến chỗ chú dì sau được không?”



Lệ Hữu Tuấn nhìn cô một cái, cũng không chọc thủng vở xiếc nhỏ của cô, dù sao tối nay cũng có thời gian chỉnh cô: “Không cần, lần này bọn họ nói chúng ta về cũng không phải mời chúng ta ăn cơm”



‘Sau khi nghe vậy, Tô Kim Thư nhịn không được thở dài một tiếng, buồn bực: Quả nhiên, lại là hồng môn yến!



Lệ Hữu Tuấn một tay lái xe, tay còn lại nhẹ nhàng cầm bàn tay nhỏ bé của cô: “Đừng lo lẳng, hết thảy đều có anh. Em chỉ cần dẫn theo con đứng ở sau lưng anh, im lặng làm bà Lệ là được rồi”



Tô Kim Thư đột nhiên cầm tay anh lên, cản một cái lên tay anh: “Haiz, anh Lệ, vì sao làm bà Lệ của anh lại gian nan như vậy?”



‘Säc mặt Lệ Hữu Tuấn trầm xuống: “Không được phép rút lui”



Nhìn phản ứng của anh lớn như vậy, Tô Kim Thư nhịn không được muốn trêu anh “Nhưng mà người ta thật sự sợ hãi!”



Ánh mắt Lệ Hữu Tuấn chợt lóe lên, anh đột nhiên đánh tay lái “Chúng ta không đi nữa”



Tô Kim Thư sợ hãi, vội vàng kéo tay anh lại, không cho anh quay đầu xe: “Đừng, em chỉ nói đùa thôi”



Lệ Hữu Tuấn vô cùng nghiêm túc nhìn chấm chằm cô: “Nếu em thật sự sợ, anh có thể trả lại vị trí tổng giám đốc tập đoàn Lệ thị cho bọn họ.”



Khi Lệ Hữu Tuấn nói những lời này, thanh âm thật bình tĩnh, không nghe ra cảm xúc gì Nhưng khi những lời này vào tai Tô Kim Thư lại trở thành lời yêu thương êm tai nhất thế giới này.



Người đàn ông này vì cô lại có thể dễ dàng buông bỏ tập đoàn Lệ thị.



Trên mặt Tô Kim Thư hiện lên một nụ cười thản nhiên: “Anh Lệ, anh biết không? Thủ đoạn thả thính của anh gần đây càng ngày càng lợi hại”



Lệ Hữu Tuấn nghiêm túc lái xe, bớt chút thời gian nhìn cô một cái: “Như vậy lời vừa rồi của anh có làm bà Lệ cảm động không?”



Tô Kim Thư nghiêm túc suy nghĩ, sau đó gật đầu: “Em cảm thấy được là có.”



“Vậy là tốt rồi Tô Kim Thư biết tập đoàn Lệ thị là sự tồn tại như thế nào với Lệ Hữu Tuấn.



Đối với Lệ Hữu Tuấn mà nói, ý nghĩa của nó.



căn bản không nằm ở tiền tài và quyền lực, mà ở tôn nghiêm và cảm giác thành tựu Mặc dù tập đoàn Lệ thị là ông cụ Lệ và Lệ Trí Thần liên thủ có được, nhưng nếu không có những thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn của Lệ Hữu Tuấn thì cũng không thể có được huy hoàng như bây giờ.



Tuy rằng Tô Kim Thư hy vọng mình có thể thanh thản ôn định cùng anh đi qua quãng đời còn lại, không có bất kì thứ gì cách trở.



Nhưng cô không hy vọng Lệ Hữu Tuấn vì cô mà đánh mất đi thứ anh yêu thích.



Bởi vì đó không phải là yêu, mà là chiếm hữu “Cha mẹ, hai người rốt cuộc đã đến rồi, con rất nhớ hai người!”



Xe của họ dừng ở cửa khách sạn, Tô Mỹ Chỉ ôm một con gấu bông xinh đẹp lập tức bổ nhào vào trong lòng Lệ Hữu Tuấn.



Sau khi đưa hai đứa nhỏ lên xe, Tô Kim Thư vẫn hơi lo lẳng, chuẩn bị tâm lý trước cho hai đứa: “Cục cưng, chúng ta sẽ qua nhà ông bà nội”



Tô Mỹ Chỉ sau khi nghe những lời này, ánh mắt lập tức sáng lên: “Thật vậy ạ? Bọn con cũng có ông bà nội sao?”



Tô Kim Thư vừa nghe thấy đã dở khóc dở cười: “Đương nhiên. Nếu các con không có ông bà nội thì cha các con từ chỗ nào tới vậy?”



Tô Mỹ Chi sửng sốt một chút, ngượng ngùng cười.



Nhưng mà rất nhanh cô bé lại mở miệng nói “Mẹ, bạn bè ở nhà trẻ của con á, ông nội bà nội đều vui mừng đến đón bọn họ. Nhưng mà vì sao, dù chúng ta đến bên này lâu như vậy, ông bà nội cũng không đến thăm bọn con?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom