Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 577: Lục Anh Khoa, có thể giúp tôi được không
Bối Bối đã bắt đầu giúp Mộ Mẫn Loan chuẩn bị chuyện hợp đồng người phát ngôn này.
Mà Mộ Mẫn Loan giờ phút này tâm thần không yên, mặc cho Bối Bối bận không ngơi tay thì cô ta cũng không phản ứng gì Điều mà hai người cũng không biết, chính là ngay tại ngoài cửa sổ bãng kính sau phòng khách.
Tô Kim Thư thế mà vẫn đứng ở đó, lời mà hai người nói lúc nãy, toàn bộ không sót một chữ đều lọt vào trong tai của cô.
Lúc này, cô chỉ cảm thấy máu toàn thân mình đều lạnh xuống.
Làm sao bây giờ? Anh trai vậy mà gặp phải phiền phức lớn như vậy!
Lệ Hữu Tuấn hợp tác với tập đoàn u Thị, vậy thì anh ấy nhất định biết tình cảnh hiện tại của anh trai, nhưng anh ất lại một lần nữa lựa chọn không nói với mình.
Một tia áy náy của Tô Kim Thư vừa mới dâng lên, ngay lúc này đột nhiên biến mất.
Cô cắn chặt môi xoay người rời khỏi.
Khi Tô Kim Thư về tới cửa biệt thự, vừa ngước đầu liền thấy Lục Anh Khoa đang đứng ở bên đường.
Sau khi anh ta đỗ xe xong thì vẫn luôn ở bên đường chờ Tô Kim Thư đi ra.
Tô Kim Thư vừa nhìn thấy anh ta đến liền biết nhất định là do Lệ Hữu Tuấn phái tới.
Đột nhiên có một ngọn lửa không tên bùng lên, cô tức giận trừng mắt với Lục Anh Khoa một cái, sau đó xoay người bước đi Lục Anh Khoa tự dưng bị trừng mắt, trong thoáng chốc có chút chẳng hiểu mô tê gì.
Anh ta suy nghĩ một chút rồi cuối cùng cũng đi theo.
Lục Anh Khoa vẫn không nói chuyện, cứ cách xa xa, lẳng lặng không lên tiếng đi theo sau Tô Kim Thư.
Cô đi nhanh, anh ta liền đi nhanh hơn.
Cô đi chậm lại, anh ta liền giảm tốc độ.
Giữa hai người vẫn cứ duy trì khoảng cách bón năm mét.
Tô Kim Thư bị anh ta theo đuôi thật sự là có hơi phiền, trong lúc đó bỗng dừng lại rồi quay đầu trừng về phía Lục Anh Khoa: “Anh cứ đi theo tôi làm gì?”
Lúc Anh Khoa cúi đầu, không dám đối mặt với cô: “Tôi lo cô một mình.”
Tô Kim Thư hừ lạnh một tiếng: “Là Lệ Hữu Tuấn lo lằng tôi chạy phải không?”
Lục Anh Khoa cau mày, trong lòng cân nhắc phải mới như thế nào mới thích hợp.
Dù sao nghe giọng điệu của cô Tô lúc này rõ ràng là vẫn đang tức giận ông chủ.
Nhắc đến tên ông chủ vào lúc này sẽ chỉ khiến cô càng thêm tức giận hơn thôi “Ông chủ để cho tôi tới đón cô Tô trở về biệt thự, nhưng tôi nghĩ bây giờ cô hẳn là không muốn về, cho nên tôi chỉ muốn tránh cho cô gặp chuyện ngoài ý muốn như lần trƯỚC.”
Chuyện ngoài ý muốn lần trước mà Lục Anh Khoa nói chắc là Bạch Ninh Hương lần đó đi?
Tô Kim Thư có chút nhụt chí: “Dù sao anh cũng là người của Lệ Hữu Tuấn, ngang dọc gì cũng đều là nói chuyện giúp anh ấy”
Lục Anh Khoa không lên tiếng, cứ im lặng như vậy đi theo sau Tô Kim Thư.
Sau khi đi được một đoạn, Tô Kim Thư cảm thấy hơi mệt mỏi.
Có điều tâm trạng cũng không còn cáu kinh như lúc đầu nữa, cô quay đầu nhìn về phía Lục Anh Khoa: “Lục Anh Khoa, tôi muốn ở về biệt thự của nhà họ Tô.”
Lục Anh Khoa gật đầu: “Chờ chút, bây giờ tôi lái xe qua ngay”
Nhìn thấy Lục Anh Khoa đã đi xa, Tô Kim Thư vẫn cứ đứng tại chỗ như cũ, bỗng dưng có một loại cảm giác vô lực dâng lên.
Lúc anh trai chưa trở về, cô chẳng giúp được gì Bây giờ anh trai đã trở về, cô ngoại trừ việc gây thêm phiền phức thì vẫn là chẳng giúp được gì.
Sau khi Lục Anh Khoa lái xe qua đây, Tô Kim Thư vừa lên xe liền dựa vào kính ngẩn người.
Lục Anh Khoa thông qua gương chiếu hậu có thể nhìn thấy vẻ mặt đờ đẫn của Tô Kim Thư, dáng vẻ điềm đạm đáng yêu.
Anh ta theo bản năng dời tâm mắt đi, nghiêm túc nhìn con đường phía trước.
“Lục Anh Khoa.
Tô Kim Thư ngồi ở ghế sau đột nhiên mở miệng. .
truyện teen hay
“Cô Tô?”
“Lệ Hữu Tuấn anh ấy không muốn giúp tôi, vậy anh có thể giúp tôi được không?”
Lục Anh Khoa khe khẽ nhíu đầu mày, tuy rằng đã đoán được Tô Kim Thư định nói cái gì nhưng trên mặt anh ta vẫn không hề gợn sóng như trước: “Cô Tô có chuyện gì thì cứ việc phân phó.
Tô Kim Thư lắc đầu rồi nhẹ nhàng nói: “Anh là người của Lệ Hữu Tuấn, không phải tôi tùy tiện là có thể phân phó. Tôi chỉ là muốn xin anh giúp tôi một việc, điều tra tình hình của tập đoàn u Thị, xem thử có thể mau chóng giúp tôi tìm được anh của tôi hay không”
Lục Anh Khoa biến sắc, anh ta không nói gì.
“Lục Anh Khoa, xin anh anh có thể đừng nói cho Lệ Hữu Tuấn được không?”
Cô biết Lệ Hữu Tuấn cố tình giấu diếm, đó là không muốn khiến bản thân lo lắng Nhưng bây giờ cô đã biết rồi, làm sao có thể không lo lắng được?
Người đó chính là anh trai ruột của cô mà!
Cho dù cô biết lo lắng sốt ruột không tốt cho cục cưng, nhưng cô cũng không có cách để khống chế cảm xúc.
Sau khi trầm mặc một lúc, Lục Anh Khoa mới mở miệng: “Cô Tô không định nói cho ông chủ?”
Tô Kim Thư có chút bất đắc dĩ mỉm cười: “Tôi làm sao nói cho anh ấy? Anh ấy và tập.
đoàn u Thị vốn có hợp tác, cho nên chuyện đã xảy ra bên u Thị anh ấy chắc chắn là người biết đầu tiên. Nhưng lại muốn che giấu tôi, không muốn nói cho tôi biết. Loại thái độ này của anh ấy rõ ràng là sẽ không để cho tôi nhúng tay vào.”
Từ đấu đến cuối Lục Anh Khoa vẫn không nói chuyện, im lặng lắng nghe.
Tô Kim Thư tự giễu cười nhẹ hai tiếng “Cũng phải, tôi vốn cầu sai người rồi, anh là thân tín của Lệ Hữu Tuấn, làm sao sẽ giúp tôi được?”
Xe rất nhanh đã đến hự, Lục Anh Khoa xuống xe, cung kính giúp Tô Kim Thư mở cửa.
Vẻ mặt Tô Kim Thư mệt mỏi xuống xe.
Mặc dù tâm trạng không tốt lắm, nhưng cô vẫn miễn cưỡng nở một nụ cười như trước: “Ngại quá, vừa rồi là do tôi quá gấp gáp, anh cứ coi như tôi chưa từng nói cái gì đi”
“Tôi sẽ nghĩ cách”
Lục Anh Khoa đột nhiên mở miệng.
Bước chân Tô Kim Thư khựng lại, cô không dám tin quay đầu: “Anh nói cái gì?”
Lục Anh Khoa bị cô nhìn đến có chút không được tự nhiên: “Tôi sẽ cố gắng nghĩ cách”
Tự đáy lòng Tô Kim Thư bày tỏ sự biết ơn đối với anh ta: “Lục Anh Khoa, cảm ơn anh”
Đôi mắt của Tô Kim Thư vốn xinh đẹp, nay lại bởi vì vui vẻ mà trở nên rạng rỡ lấp lánh, nhìn mà bị lôi cuốn theo.
Lục Anh Khoa hơi mất tự nhiên dời ánh mắt đi chỗ khác: “Không cần khách sáo”
Lúc Tô Kim Thư vào cửa thì phát hiện Lục Anh Khoa vẫn còn đứng ở cửa.
Cô suy nghĩ một chút, chắc là mệnh lệnh của Lệ Hữu Tuấn.
“Lục Anh Khoa, bây giờ thời gian đã không còn sớm, anh đi làm việc của mình đi. Khoảng năm giờ chiều anh tới đón tôi, tôi ở chỗ này, đâu cũng không đi.”
Lục Anh Khoa gật đầu.
“Vâng cô Tô, tôi ở ngay gần đây, có việc thì cứ gọi cho tôi”
Tô Kim Thư ngủ trưa ở trong phòng của Tô Duy Nam, chờ đến lúc cô tỉnh lại thì hơn ba giờ chiều.
Trước khi tỉnh lại cô còn nằm mơ, mơ thấy anh trai gọi điện thoại cho mình.
Chờ đến lúc cô mở to mắt thì phát hiện di động ở bên gối thật sự rung, cô vội vàng ngồi dậy: “Anh!”
Nhưng khi cô cầm điện thoại lên mới phát hiện tên nhấp nháy ở trên vậy mà lại là Nhan Thế Khải.
Đàn anh?
Sau khi xảy ra chuyện Liễu Minh Hoa lần đó, có vẻ như Nhan Thế Khải cảm thấy không còn mặt mũi gặp mình nữa, cho nên đã mấy tháng hai người cũng không có liên lạc nữa.
Tô Kim Thư biết lòng tự trọng của Nhan Thế Khải rất mạnh, vì vậy trong khoảng thời gian này cũng không chủ động tìm anh ta Nhưng lần này anh ta đột nhiên gọi điện thoại cho mình, chẳng lẽ là có chuyện gì rất quan trọng, lẽ nào là liên quan đến anh trai?
Mà Mộ Mẫn Loan giờ phút này tâm thần không yên, mặc cho Bối Bối bận không ngơi tay thì cô ta cũng không phản ứng gì Điều mà hai người cũng không biết, chính là ngay tại ngoài cửa sổ bãng kính sau phòng khách.
Tô Kim Thư thế mà vẫn đứng ở đó, lời mà hai người nói lúc nãy, toàn bộ không sót một chữ đều lọt vào trong tai của cô.
Lúc này, cô chỉ cảm thấy máu toàn thân mình đều lạnh xuống.
Làm sao bây giờ? Anh trai vậy mà gặp phải phiền phức lớn như vậy!
Lệ Hữu Tuấn hợp tác với tập đoàn u Thị, vậy thì anh ấy nhất định biết tình cảnh hiện tại của anh trai, nhưng anh ất lại một lần nữa lựa chọn không nói với mình.
Một tia áy náy của Tô Kim Thư vừa mới dâng lên, ngay lúc này đột nhiên biến mất.
Cô cắn chặt môi xoay người rời khỏi.
Khi Tô Kim Thư về tới cửa biệt thự, vừa ngước đầu liền thấy Lục Anh Khoa đang đứng ở bên đường.
Sau khi anh ta đỗ xe xong thì vẫn luôn ở bên đường chờ Tô Kim Thư đi ra.
Tô Kim Thư vừa nhìn thấy anh ta đến liền biết nhất định là do Lệ Hữu Tuấn phái tới.
Đột nhiên có một ngọn lửa không tên bùng lên, cô tức giận trừng mắt với Lục Anh Khoa một cái, sau đó xoay người bước đi Lục Anh Khoa tự dưng bị trừng mắt, trong thoáng chốc có chút chẳng hiểu mô tê gì.
Anh ta suy nghĩ một chút rồi cuối cùng cũng đi theo.
Lục Anh Khoa vẫn không nói chuyện, cứ cách xa xa, lẳng lặng không lên tiếng đi theo sau Tô Kim Thư.
Cô đi nhanh, anh ta liền đi nhanh hơn.
Cô đi chậm lại, anh ta liền giảm tốc độ.
Giữa hai người vẫn cứ duy trì khoảng cách bón năm mét.
Tô Kim Thư bị anh ta theo đuôi thật sự là có hơi phiền, trong lúc đó bỗng dừng lại rồi quay đầu trừng về phía Lục Anh Khoa: “Anh cứ đi theo tôi làm gì?”
Lúc Anh Khoa cúi đầu, không dám đối mặt với cô: “Tôi lo cô một mình.”
Tô Kim Thư hừ lạnh một tiếng: “Là Lệ Hữu Tuấn lo lằng tôi chạy phải không?”
Lục Anh Khoa cau mày, trong lòng cân nhắc phải mới như thế nào mới thích hợp.
Dù sao nghe giọng điệu của cô Tô lúc này rõ ràng là vẫn đang tức giận ông chủ.
Nhắc đến tên ông chủ vào lúc này sẽ chỉ khiến cô càng thêm tức giận hơn thôi “Ông chủ để cho tôi tới đón cô Tô trở về biệt thự, nhưng tôi nghĩ bây giờ cô hẳn là không muốn về, cho nên tôi chỉ muốn tránh cho cô gặp chuyện ngoài ý muốn như lần trƯỚC.”
Chuyện ngoài ý muốn lần trước mà Lục Anh Khoa nói chắc là Bạch Ninh Hương lần đó đi?
Tô Kim Thư có chút nhụt chí: “Dù sao anh cũng là người của Lệ Hữu Tuấn, ngang dọc gì cũng đều là nói chuyện giúp anh ấy”
Lục Anh Khoa không lên tiếng, cứ im lặng như vậy đi theo sau Tô Kim Thư.
Sau khi đi được một đoạn, Tô Kim Thư cảm thấy hơi mệt mỏi.
Có điều tâm trạng cũng không còn cáu kinh như lúc đầu nữa, cô quay đầu nhìn về phía Lục Anh Khoa: “Lục Anh Khoa, tôi muốn ở về biệt thự của nhà họ Tô.”
Lục Anh Khoa gật đầu: “Chờ chút, bây giờ tôi lái xe qua ngay”
Nhìn thấy Lục Anh Khoa đã đi xa, Tô Kim Thư vẫn cứ đứng tại chỗ như cũ, bỗng dưng có một loại cảm giác vô lực dâng lên.
Lúc anh trai chưa trở về, cô chẳng giúp được gì Bây giờ anh trai đã trở về, cô ngoại trừ việc gây thêm phiền phức thì vẫn là chẳng giúp được gì.
Sau khi Lục Anh Khoa lái xe qua đây, Tô Kim Thư vừa lên xe liền dựa vào kính ngẩn người.
Lục Anh Khoa thông qua gương chiếu hậu có thể nhìn thấy vẻ mặt đờ đẫn của Tô Kim Thư, dáng vẻ điềm đạm đáng yêu.
Anh ta theo bản năng dời tâm mắt đi, nghiêm túc nhìn con đường phía trước.
“Lục Anh Khoa.
Tô Kim Thư ngồi ở ghế sau đột nhiên mở miệng. .
truyện teen hay
“Cô Tô?”
“Lệ Hữu Tuấn anh ấy không muốn giúp tôi, vậy anh có thể giúp tôi được không?”
Lục Anh Khoa khe khẽ nhíu đầu mày, tuy rằng đã đoán được Tô Kim Thư định nói cái gì nhưng trên mặt anh ta vẫn không hề gợn sóng như trước: “Cô Tô có chuyện gì thì cứ việc phân phó.
Tô Kim Thư lắc đầu rồi nhẹ nhàng nói: “Anh là người của Lệ Hữu Tuấn, không phải tôi tùy tiện là có thể phân phó. Tôi chỉ là muốn xin anh giúp tôi một việc, điều tra tình hình của tập đoàn u Thị, xem thử có thể mau chóng giúp tôi tìm được anh của tôi hay không”
Lục Anh Khoa biến sắc, anh ta không nói gì.
“Lục Anh Khoa, xin anh anh có thể đừng nói cho Lệ Hữu Tuấn được không?”
Cô biết Lệ Hữu Tuấn cố tình giấu diếm, đó là không muốn khiến bản thân lo lắng Nhưng bây giờ cô đã biết rồi, làm sao có thể không lo lắng được?
Người đó chính là anh trai ruột của cô mà!
Cho dù cô biết lo lắng sốt ruột không tốt cho cục cưng, nhưng cô cũng không có cách để khống chế cảm xúc.
Sau khi trầm mặc một lúc, Lục Anh Khoa mới mở miệng: “Cô Tô không định nói cho ông chủ?”
Tô Kim Thư có chút bất đắc dĩ mỉm cười: “Tôi làm sao nói cho anh ấy? Anh ấy và tập.
đoàn u Thị vốn có hợp tác, cho nên chuyện đã xảy ra bên u Thị anh ấy chắc chắn là người biết đầu tiên. Nhưng lại muốn che giấu tôi, không muốn nói cho tôi biết. Loại thái độ này của anh ấy rõ ràng là sẽ không để cho tôi nhúng tay vào.”
Từ đấu đến cuối Lục Anh Khoa vẫn không nói chuyện, im lặng lắng nghe.
Tô Kim Thư tự giễu cười nhẹ hai tiếng “Cũng phải, tôi vốn cầu sai người rồi, anh là thân tín của Lệ Hữu Tuấn, làm sao sẽ giúp tôi được?”
Xe rất nhanh đã đến hự, Lục Anh Khoa xuống xe, cung kính giúp Tô Kim Thư mở cửa.
Vẻ mặt Tô Kim Thư mệt mỏi xuống xe.
Mặc dù tâm trạng không tốt lắm, nhưng cô vẫn miễn cưỡng nở một nụ cười như trước: “Ngại quá, vừa rồi là do tôi quá gấp gáp, anh cứ coi như tôi chưa từng nói cái gì đi”
“Tôi sẽ nghĩ cách”
Lục Anh Khoa đột nhiên mở miệng.
Bước chân Tô Kim Thư khựng lại, cô không dám tin quay đầu: “Anh nói cái gì?”
Lục Anh Khoa bị cô nhìn đến có chút không được tự nhiên: “Tôi sẽ cố gắng nghĩ cách”
Tự đáy lòng Tô Kim Thư bày tỏ sự biết ơn đối với anh ta: “Lục Anh Khoa, cảm ơn anh”
Đôi mắt của Tô Kim Thư vốn xinh đẹp, nay lại bởi vì vui vẻ mà trở nên rạng rỡ lấp lánh, nhìn mà bị lôi cuốn theo.
Lục Anh Khoa hơi mất tự nhiên dời ánh mắt đi chỗ khác: “Không cần khách sáo”
Lúc Tô Kim Thư vào cửa thì phát hiện Lục Anh Khoa vẫn còn đứng ở cửa.
Cô suy nghĩ một chút, chắc là mệnh lệnh của Lệ Hữu Tuấn.
“Lục Anh Khoa, bây giờ thời gian đã không còn sớm, anh đi làm việc của mình đi. Khoảng năm giờ chiều anh tới đón tôi, tôi ở chỗ này, đâu cũng không đi.”
Lục Anh Khoa gật đầu.
“Vâng cô Tô, tôi ở ngay gần đây, có việc thì cứ gọi cho tôi”
Tô Kim Thư ngủ trưa ở trong phòng của Tô Duy Nam, chờ đến lúc cô tỉnh lại thì hơn ba giờ chiều.
Trước khi tỉnh lại cô còn nằm mơ, mơ thấy anh trai gọi điện thoại cho mình.
Chờ đến lúc cô mở to mắt thì phát hiện di động ở bên gối thật sự rung, cô vội vàng ngồi dậy: “Anh!”
Nhưng khi cô cầm điện thoại lên mới phát hiện tên nhấp nháy ở trên vậy mà lại là Nhan Thế Khải.
Đàn anh?
Sau khi xảy ra chuyện Liễu Minh Hoa lần đó, có vẻ như Nhan Thế Khải cảm thấy không còn mặt mũi gặp mình nữa, cho nên đã mấy tháng hai người cũng không có liên lạc nữa.
Tô Kim Thư biết lòng tự trọng của Nhan Thế Khải rất mạnh, vì vậy trong khoảng thời gian này cũng không chủ động tìm anh ta Nhưng lần này anh ta đột nhiên gọi điện thoại cho mình, chẳng lẽ là có chuyện gì rất quan trọng, lẽ nào là liên quan đến anh trai?
Bình luận facebook