Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 580: Cục cưng giận dỗi rồi
“A!”
Tô Kim Thư khóc nức nở, hoảng hốt suýt nữa thì ngã sấp xuống.
Lệ Hữu Tuấn nghe thấy tiếng kêu của cô thì buông cổ áo của Nhan Thế Khải ra.
Vừa quay đầu thì nhìn thấy Tô Kim Thư đang ôm chân chuẩn bị ngã xuống.
Chết tiệt!
Lệ Hữu Tuấn thầm mảng trong lòng, trong mắt tràn ngập vẻ hối hận.
Mẹ nó, có phải vừa rồi anh dùng sức quá mạnh hay không?
Anh xoay người chạy nhanh về phía Tô Kim Thư, đỡ lấy cơ thể đang lung lay như sắp đổ, nửa quỳ dưới đất, hỏi: “Làm sao vậy?”
Không biết vì sao Tô Kim Thư vừa nãy còn bừng bừng lửa giận bây giờ nghe được giọng nói mang đầy vẻ lo lắng của anh thì cảm thấy vô cùng tủi thân.
Cô cúi đầu không hé răng nói nửa lời, chỉ lo chăm sóc cho mắt cá chân đang bị đau của mình.
Lệ Hữu Tuấn cũng sắp bị tên khốn Nhan Thế Khải làm tức chết rồi, đột nhiên nghe thấy tiếng kêu của Tô Kim Thư thì lại càng làm thấy bất lực hơn.
“Tô Kim Thư, em bị thương sao?”
Tô Kim Thư như bị thứ gì kẹt trong cổ họng, không mở miệng nói gì.
Lúc này, Nhan Thế Khải bị đánh đến không nhận ra đứng ở một bên đi lại gần.
Anh ấy lảo đảo, lo lắng nhìn Tô Kim Thư, hỏi: “Kim Thư, em bị thương ở chân sao?”
Tô Kim Thư bây giờ mới rầu rí lên tiếng, Nhưng chính vì một lời mở miệng này của Tô Kim Thư làm Lệ Hữu Tuấn như tức điên lên.
Anh quan tâm, hỏi han cô thì cô hờn dỗi, không nói gì với anh.
Vậy mà tên ngụy quân tử Nhan Thế Khải kia vừa mới hỏi một câu mà cô đã đáp lại Nghĩ đến đây, Lệ Hữu Tuấn lại cảm lửa giận bừng bừng, anh hận không thể trái Nhan Thế Khải lại, đánh anh ta đến mức mẹ ruột cũng không nhận ra!
Nhưng bây giờ anh không thể để cơn tức giận chỉ phối được, Tô Kim Thư còn đang bị thương.
Lệ Hữu Tuấn sắc mặt u ám bế Tô Kim Thư đứng lên, xoay người đi ra cửa.
Lệ Hữu Tuấn nghĩ lại, vừa rồi anh chỉ đẩy cô nhẹ một cái, tại sao lại có thể bị thương được cơ chứ?
Nhan Thế Khải cũng lo lắng cho Tô Kim Thư, kéo lê cơ thể đến đi cũng khó khăn của mình đuổi theo: “Kim Thư, em kiên nhãn một chút!”
Lệ Hữu Tuấn khẳng định nếu không phải bây giờ Tô Kim Thư đang nằm trong vòng tay anh thì nhất định anh sẽ quay lại, đánh chết Nhan Thế Khải rồi châm lửa thiêu chết anh ta.
Lệ Hữu Tuấn tăng nhanh tốc độ ra đến xe, anh để Tô Kim Thư ngồi vào xe cẩn thận rồi thắt dây an toàn cho cô.
Cửa xe vừa đóng lại, Lệ Hữu Tuấn quay người thì thấy ngay Nhan Thế Khải đang đứng bên cạnh “Đừng để tôi tìm thấy anh nữa, nếu không thì cứ nhìn hậu quả hôm nay thì biết”
Nói xong lời này, Lệ Hữu Tuấn đi sang phía ghế lái, mở cửa vào rồi đạp chân ga đi.
Tô Kim Thư cả đường đi vẫn cúi đầu năm lấy mắt cá chân của mình không nói câu nào.
Lệ Hữu Tuấn giẫm chân ga, nói: “Em kiên nhân một chút, bây giờ tôi đưa em đến bệnh viện để Tần Tấn Tài giúp em băng bó lại là tốt rồi Tô Kim Thư vẫn im lặng không nói chuyện, Lệ Hữu Tuấn cảm thấy gân xanh trên trán mình đã không thể kiềm chế được mà nổi hết lên rồi Anh cố nén lo lắng, đạp ga như bay đến bệnh viện.
Đa số gặp đèn đỏ anh đều vượt qua, cuối cùng cũng đã đến được bệnh viện.
Lệ Hữu Tuấn bế Tô Kim Thư chạy như bay vào văn phòng của Tân Tấn Tài.
Tân Tấn Tài vừa mới hoàn thành xong ca phẫu thuật đang định năm ở sô pha nghỉ ngơi một chút thì cửa phòng bị đẩy ra đột ngột khiến anh ta bị dọa suýt chút nữa thì tiểu luôn ra quần Tân Tấn Tài đang mơ mơ màng màng muốn ngồi xuống thì chân của Lệ Hữu Tuấn đã chuẩn bị dơ lên đá sang phía anh ta, cũng may Tân Tấn Tài đã từng có thời gian ở trong quân đội thường xuyên phải ăn đòn của Lệ Hữu Tuấn nên anh ta đã quen.
Lúc này mắt còn chưa mở hết mà cơ thể đã theo bản năng lùi sang một bên, tránh được cú đá của Lệ Hữu Tuấn.
Tân Tấn Tài xoa xoa hai mắt của mình, nhìn thấy Lệ Hữu Tuấn đang bế Tô Kim Thư thì trợn tròn hai mắt: “Anh hai, chị dâu lại bị làm sao vậy?”
Một câu hỏi này của Tân Tấn Tài làm cho gân xanh trên trán Lệ Hữu Tuấn nảy lên càng lợi hại hơn.
“Cô ấy bị đau chân, mau giúp cô ấy băng bó đi, đừng nói nhiều nữa”
“Em nói anh này, chị dâu đang có thai anh có thể chú ý chị ấy một chút không? Động một chút là bị thương, đối với phụ nữ có thai như vậy cũng vô tâm quá đi!”
“Còn không câm miệng anh đánh em đấy có tin không?”
“Được được được, em câm ngay đây đã vừa lòng anh chưa?”
Lệ Hữu Tuấn ngồi xuống, kiểm tra mắt cá chân của Tô Kim Thư thì thấy cũng không sưng quá nhiều: “Em đừng lo lắng, anh thấy cũng không quá nghiêm trọng đâu”
Tô Kim Thư không trả lời lại.
Tân Tấn Tài đến gần, nắm lấy cổ chân Tô Kim Thư nhẹ nhàng lắc lắc: “Chị dâu, anh hai nói đúng đó, mắt cá chân của chị không phải bị thương quá nặng đâu. Em giúp chị băng bó lại, chị kiên nhãn một chút là xong rồi”
Tô Kim Thư gật đầu: “Ừ”
Lệ Hữu Tuấn đứng ở đăng sau tức giận chỉ thiếu điều bốc khói Tô Kim Thư vẫn nhất quyết không để ý đến anh, đây là muốn làm anh tức chết có phải không?
Tân Tấn Tài vừa bôi thuốc, vừa băng bó mắt cá chân cho Tô Kim Thư, còn nhẹ nhàng xoa bóp giúp cô: “Chị dâu, chị nói cho em biết có phải anh trai em lại bắt nạt chị không, em sẽ giúp chị trút giận!”
Tô Kim Thư đang coi Lệ Hữu Tuấn như không khí, không có biện pháp lại phải trả lời câu hỏi của Tân Tấn Tài: “Tôi chỉ là không cẩn thận một chút…AI”
Tô Kim Thư còn chưa nói xong đã hét lên một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên trắng bệch.
Hữu Tuấn nghe thấy tiếng kêu của cô thì hốt hoảng quát Tân Tấn Tài: “Anh bảo giúp băng bó vết thương chứ không phải làm đau thêm!”
Tân Tấn Tài không để ý Lệ Hữu Tuấn, anh ta nhìn Tô Kim Thư hỏi: “Chị dâu thử lắc lắc chân xem còn đau không”
Tô Kim Thư nhíu mày, cẩn thận lắc chân theo lời Tân Tấn Tài: “Có vẻ đã không đau nữa tồi”
Tân Tấn Tài lúc này mới buông chân Tô Kim Thư ra, đứng lên.
Anh ta ghét bỏ liếc mắt nhìn anh trai mình, nói: “Bây giờ mới biết đau lòng sao, biết trước như vậy sao không cẩn thận luôn đi?”
Lệ Hữu Tuấn tức giận trừng mắt nhìn Tân Tấn Tài: “Tâm trạng anh đang không tốt, đừng có mà được nước làm tới!”
Tân Tấn Tài vội xoay người tránh xa Lệ Hữu Tuấn.
Tâm tình anh không tốt? Please, em anh còn vừa mới hoàn thành một cuộc phẫu thuật dài bốn tiếng đây nè!
Vất vả mãi mới được nghỉ ngơi một chút mà lại bị hai vợ chồng nhà anh chiếm thời gian, tâm tình em cũng không tốt đó có được không?
“Chị dâu, bây giờ chị đang mang thai, không giống với lúc bình thường nên nhớ chú ý một chút”
Lệ Hữu Tuấn đứng một bên cau mày: “Không cần dùng thuốc gì sao?”
Tân Tấn Tài tự dưng cảm thấy không nói nên lời: “Anh trai ơi, chị dâu bây giờ đang mang thai, phụ nữ mang thai thì không thể dùng thuốc tùy tiện được. Về nhà anh giúp chị ấy chườm lạnh là được, không có vấn đề gì đâu: Lệ Hữu Tuấn quay đầu nhìn Tô Kim Thư sau đó nửa ngồi xuống cạnh cô: “Có thấy đỡ hơn không?”
Tô Kim Thư vẫn như trước quyết tâm không để ý đến anh. . Truyện hay luôn có tại # T R Ù M t r u y ệ n . NE T #
Lệ Hữu Tuấn lúc nãy đúng là có phần đáng sợ, lúc ấy anh làm Tô Kim Thư không nhận ra Lệ Hữu Tuấn mọi khi nữa rồi Tuy rằng Nhan Thế Khải nói những lời đó có chút không đúng, nhưng chắc cũng phải có lý do gì đó thì anh ta mới nói vậy.
Vậy mà Lệ Hữu Tuấn vừa nghe xong đã giận dữ, lao vào đánh Nhan Thế Khải đến suýt nữa mẹ anh ta cũng không nhận rai Hon nữa khi mình đến ngăn cản anh ấy còn không nghe, lại còn đẩy mình ra.
Tô Kim Thư khóc nức nở, hoảng hốt suýt nữa thì ngã sấp xuống.
Lệ Hữu Tuấn nghe thấy tiếng kêu của cô thì buông cổ áo của Nhan Thế Khải ra.
Vừa quay đầu thì nhìn thấy Tô Kim Thư đang ôm chân chuẩn bị ngã xuống.
Chết tiệt!
Lệ Hữu Tuấn thầm mảng trong lòng, trong mắt tràn ngập vẻ hối hận.
Mẹ nó, có phải vừa rồi anh dùng sức quá mạnh hay không?
Anh xoay người chạy nhanh về phía Tô Kim Thư, đỡ lấy cơ thể đang lung lay như sắp đổ, nửa quỳ dưới đất, hỏi: “Làm sao vậy?”
Không biết vì sao Tô Kim Thư vừa nãy còn bừng bừng lửa giận bây giờ nghe được giọng nói mang đầy vẻ lo lắng của anh thì cảm thấy vô cùng tủi thân.
Cô cúi đầu không hé răng nói nửa lời, chỉ lo chăm sóc cho mắt cá chân đang bị đau của mình.
Lệ Hữu Tuấn cũng sắp bị tên khốn Nhan Thế Khải làm tức chết rồi, đột nhiên nghe thấy tiếng kêu của Tô Kim Thư thì lại càng làm thấy bất lực hơn.
“Tô Kim Thư, em bị thương sao?”
Tô Kim Thư như bị thứ gì kẹt trong cổ họng, không mở miệng nói gì.
Lúc này, Nhan Thế Khải bị đánh đến không nhận ra đứng ở một bên đi lại gần.
Anh ấy lảo đảo, lo lắng nhìn Tô Kim Thư, hỏi: “Kim Thư, em bị thương ở chân sao?”
Tô Kim Thư bây giờ mới rầu rí lên tiếng, Nhưng chính vì một lời mở miệng này của Tô Kim Thư làm Lệ Hữu Tuấn như tức điên lên.
Anh quan tâm, hỏi han cô thì cô hờn dỗi, không nói gì với anh.
Vậy mà tên ngụy quân tử Nhan Thế Khải kia vừa mới hỏi một câu mà cô đã đáp lại Nghĩ đến đây, Lệ Hữu Tuấn lại cảm lửa giận bừng bừng, anh hận không thể trái Nhan Thế Khải lại, đánh anh ta đến mức mẹ ruột cũng không nhận ra!
Nhưng bây giờ anh không thể để cơn tức giận chỉ phối được, Tô Kim Thư còn đang bị thương.
Lệ Hữu Tuấn sắc mặt u ám bế Tô Kim Thư đứng lên, xoay người đi ra cửa.
Lệ Hữu Tuấn nghĩ lại, vừa rồi anh chỉ đẩy cô nhẹ một cái, tại sao lại có thể bị thương được cơ chứ?
Nhan Thế Khải cũng lo lắng cho Tô Kim Thư, kéo lê cơ thể đến đi cũng khó khăn của mình đuổi theo: “Kim Thư, em kiên nhãn một chút!”
Lệ Hữu Tuấn khẳng định nếu không phải bây giờ Tô Kim Thư đang nằm trong vòng tay anh thì nhất định anh sẽ quay lại, đánh chết Nhan Thế Khải rồi châm lửa thiêu chết anh ta.
Lệ Hữu Tuấn tăng nhanh tốc độ ra đến xe, anh để Tô Kim Thư ngồi vào xe cẩn thận rồi thắt dây an toàn cho cô.
Cửa xe vừa đóng lại, Lệ Hữu Tuấn quay người thì thấy ngay Nhan Thế Khải đang đứng bên cạnh “Đừng để tôi tìm thấy anh nữa, nếu không thì cứ nhìn hậu quả hôm nay thì biết”
Nói xong lời này, Lệ Hữu Tuấn đi sang phía ghế lái, mở cửa vào rồi đạp chân ga đi.
Tô Kim Thư cả đường đi vẫn cúi đầu năm lấy mắt cá chân của mình không nói câu nào.
Lệ Hữu Tuấn giẫm chân ga, nói: “Em kiên nhân một chút, bây giờ tôi đưa em đến bệnh viện để Tần Tấn Tài giúp em băng bó lại là tốt rồi Tô Kim Thư vẫn im lặng không nói chuyện, Lệ Hữu Tuấn cảm thấy gân xanh trên trán mình đã không thể kiềm chế được mà nổi hết lên rồi Anh cố nén lo lắng, đạp ga như bay đến bệnh viện.
Đa số gặp đèn đỏ anh đều vượt qua, cuối cùng cũng đã đến được bệnh viện.
Lệ Hữu Tuấn bế Tô Kim Thư chạy như bay vào văn phòng của Tân Tấn Tài.
Tân Tấn Tài vừa mới hoàn thành xong ca phẫu thuật đang định năm ở sô pha nghỉ ngơi một chút thì cửa phòng bị đẩy ra đột ngột khiến anh ta bị dọa suýt chút nữa thì tiểu luôn ra quần Tân Tấn Tài đang mơ mơ màng màng muốn ngồi xuống thì chân của Lệ Hữu Tuấn đã chuẩn bị dơ lên đá sang phía anh ta, cũng may Tân Tấn Tài đã từng có thời gian ở trong quân đội thường xuyên phải ăn đòn của Lệ Hữu Tuấn nên anh ta đã quen.
Lúc này mắt còn chưa mở hết mà cơ thể đã theo bản năng lùi sang một bên, tránh được cú đá của Lệ Hữu Tuấn.
Tân Tấn Tài xoa xoa hai mắt của mình, nhìn thấy Lệ Hữu Tuấn đang bế Tô Kim Thư thì trợn tròn hai mắt: “Anh hai, chị dâu lại bị làm sao vậy?”
Một câu hỏi này của Tân Tấn Tài làm cho gân xanh trên trán Lệ Hữu Tuấn nảy lên càng lợi hại hơn.
“Cô ấy bị đau chân, mau giúp cô ấy băng bó đi, đừng nói nhiều nữa”
“Em nói anh này, chị dâu đang có thai anh có thể chú ý chị ấy một chút không? Động một chút là bị thương, đối với phụ nữ có thai như vậy cũng vô tâm quá đi!”
“Còn không câm miệng anh đánh em đấy có tin không?”
“Được được được, em câm ngay đây đã vừa lòng anh chưa?”
Lệ Hữu Tuấn ngồi xuống, kiểm tra mắt cá chân của Tô Kim Thư thì thấy cũng không sưng quá nhiều: “Em đừng lo lắng, anh thấy cũng không quá nghiêm trọng đâu”
Tô Kim Thư không trả lời lại.
Tân Tấn Tài đến gần, nắm lấy cổ chân Tô Kim Thư nhẹ nhàng lắc lắc: “Chị dâu, anh hai nói đúng đó, mắt cá chân của chị không phải bị thương quá nặng đâu. Em giúp chị băng bó lại, chị kiên nhãn một chút là xong rồi”
Tô Kim Thư gật đầu: “Ừ”
Lệ Hữu Tuấn đứng ở đăng sau tức giận chỉ thiếu điều bốc khói Tô Kim Thư vẫn nhất quyết không để ý đến anh, đây là muốn làm anh tức chết có phải không?
Tân Tấn Tài vừa bôi thuốc, vừa băng bó mắt cá chân cho Tô Kim Thư, còn nhẹ nhàng xoa bóp giúp cô: “Chị dâu, chị nói cho em biết có phải anh trai em lại bắt nạt chị không, em sẽ giúp chị trút giận!”
Tô Kim Thư đang coi Lệ Hữu Tuấn như không khí, không có biện pháp lại phải trả lời câu hỏi của Tân Tấn Tài: “Tôi chỉ là không cẩn thận một chút…AI”
Tô Kim Thư còn chưa nói xong đã hét lên một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên trắng bệch.
Hữu Tuấn nghe thấy tiếng kêu của cô thì hốt hoảng quát Tân Tấn Tài: “Anh bảo giúp băng bó vết thương chứ không phải làm đau thêm!”
Tân Tấn Tài không để ý Lệ Hữu Tuấn, anh ta nhìn Tô Kim Thư hỏi: “Chị dâu thử lắc lắc chân xem còn đau không”
Tô Kim Thư nhíu mày, cẩn thận lắc chân theo lời Tân Tấn Tài: “Có vẻ đã không đau nữa tồi”
Tân Tấn Tài lúc này mới buông chân Tô Kim Thư ra, đứng lên.
Anh ta ghét bỏ liếc mắt nhìn anh trai mình, nói: “Bây giờ mới biết đau lòng sao, biết trước như vậy sao không cẩn thận luôn đi?”
Lệ Hữu Tuấn tức giận trừng mắt nhìn Tân Tấn Tài: “Tâm trạng anh đang không tốt, đừng có mà được nước làm tới!”
Tân Tấn Tài vội xoay người tránh xa Lệ Hữu Tuấn.
Tâm tình anh không tốt? Please, em anh còn vừa mới hoàn thành một cuộc phẫu thuật dài bốn tiếng đây nè!
Vất vả mãi mới được nghỉ ngơi một chút mà lại bị hai vợ chồng nhà anh chiếm thời gian, tâm tình em cũng không tốt đó có được không?
“Chị dâu, bây giờ chị đang mang thai, không giống với lúc bình thường nên nhớ chú ý một chút”
Lệ Hữu Tuấn đứng một bên cau mày: “Không cần dùng thuốc gì sao?”
Tân Tấn Tài tự dưng cảm thấy không nói nên lời: “Anh trai ơi, chị dâu bây giờ đang mang thai, phụ nữ mang thai thì không thể dùng thuốc tùy tiện được. Về nhà anh giúp chị ấy chườm lạnh là được, không có vấn đề gì đâu: Lệ Hữu Tuấn quay đầu nhìn Tô Kim Thư sau đó nửa ngồi xuống cạnh cô: “Có thấy đỡ hơn không?”
Tô Kim Thư vẫn như trước quyết tâm không để ý đến anh. . Truyện hay luôn có tại # T R Ù M t r u y ệ n . NE T #
Lệ Hữu Tuấn lúc nãy đúng là có phần đáng sợ, lúc ấy anh làm Tô Kim Thư không nhận ra Lệ Hữu Tuấn mọi khi nữa rồi Tuy rằng Nhan Thế Khải nói những lời đó có chút không đúng, nhưng chắc cũng phải có lý do gì đó thì anh ta mới nói vậy.
Vậy mà Lệ Hữu Tuấn vừa nghe xong đã giận dữ, lao vào đánh Nhan Thế Khải đến suýt nữa mẹ anh ta cũng không nhận rai Hon nữa khi mình đến ngăn cản anh ấy còn không nghe, lại còn đẩy mình ra.
Bình luận facebook