Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 589: Chị gái à, cho tôi số điện thoại đi
Đầu ngón tay có khớp xương rõ ràng của.
Lệ Hữu Tuấn gõ nhẹ lên bàn.
“Anh bảo Lệ Hạo Nhân nghĩ cách điều tra ra vị trí của Tô Duy Nam đi”
Đôi mắt Lục Anh Khoa lóe lên.
“Vâng, ông chủ”
“Được rồi…
Lục Anh Khoa đang chuẩn bị rời đi thì nghe thấy giọng nói của Lệ Hữu Tuấn, anh ta lập tức dừng lại “Hôm qua tôi nói anh đưa bánh ga tô cho.
Tô Kim Thư, cô ấy nói gì không?”
Lời nói của Lệ Hữu Tuấn khiến vẻ mặt của Lục Anh Khoa hơi cứng lại.
Anh ta vô thức ngẩng đầu lên nhìn anh, hai người bốn mắt nhìn nhau Không biết tại sao mà Lục Anh Khoa cảm thấy như có thứ gì đó đang thôi thúc anh ta chạy trốn Đôi mắt của Lệ Hữu Tuấn rất sâu, khiến người ta không thể nhìn ra được cảm xúc bên trong đôi mắt đó là gì Lục Anh Khoa chỉ thấy những giọt mồ hôi lạnh trên trán mình như đang muốn rơi xuống.
“Cô Tô chỉ nói một câu cám ơn”
Lệ Hữu Tuấn không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào anh ta.
Một lúc sau, anh mới nhìn sang chỗ khác.
“Anh đi đi”
“Vâng, ông chủ”
Cho đến khi Lục Anh Khoa đi ra khỏi phòng làm việc, anh ta vẫn cảm thấy dường như ở phía sau có gai nhọn đang đâm vào sau lưng mình Thậm chí anh ta còn có thế cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo và sắc bén của Lệ Hữu.
Tuấn.
Sau khi Lục Anh Khoa đi ra ngoài, Lệ Hữu Tuấn suy nghĩ và nhìn chiếc điện thoại trong tay.
Anh như đang cân nhắc điều gì đó, cầm điện thoại lên ngắm một lúc rồi có chút do dự.
Nhưng sau khi suy nghĩ, anh vẫn cầm điện thoại lên và bấm số của Tô Kim Thư.
Ở biệt thự trên núi Ngự Cảnh.
Lúc này Tô Kim Thư đang đi dạo trong vườn. Cô đột nhiên ngẩng đầu lên thì thấy.
Lâm Mộc đang cầm điện thoại đi đến “Là điện thoại của anh Lệ.”
Tô Kim Thư nhận lấy điện thoại.
“Alo?”
Lệ Hữu Tuấn khẽ giật khóe miệng, giọng nói của Tô Kim Thư rất dịu dàng và êm tai, khiến anh nghe xong thì cảm thấy nhẹ nhõm một cách khó hiểu.
“Đang ở nhà một mình sao?”
Tô Kim Thư cười: “Còn có Lâm Mộc và cục cưng trong bụng của em nữa”
“Có muốn đến phòng làm việc của anh không?”
“Hôm nay không phải anh vẫn có nhiều việc cần làm sao? Anh bận như vậy mà vẫn còn rảnh rồi thế tr?”
“Trợ lý của Mộ Mẫn Loan vừa đến đây”
Vẻ mặt của Tô Kim Thư thay đổi.
Tại sao bây giờ Lệ Hữu Tuấn nói những lời này với cô? Lẽ nào anh định nói thật với cô về tình hình của Tô Duy Nam sao?
Cô do dự một chút.
“Em sẽ đến đó ngay lập tức.”
“Lục Anh Khoa có việc đi ra ngoài rồi nên em tự mình bắt taxi đến đây được không?”
“Vâng, em biết rồi”
Tô Kim Thư chuẩn bị một chút và lên đường.
Bởi vì ra ngoài khá vội vàng nên cô không mang theo bất cứ thứ gì.
Khi xe chạy được nửa đường, cô đột nhiên cảm thấy có hơi chóng mặt.
Hầu hết phụ nữ mang thai đều thỉnh thoảng bị choáng váng, nguyên nhân là do tụt huyết áp và hạ đường huyết gây ra.
Lúc trước, các bác sĩ khoa sản đã giải thích cho cô về điều này rồi.
Lệ Hữu Tuấn luôn dặn dò Tô Kim Thư phải mang theo một ít sô cô la hoặc đồ ngọt hay.
các loại đồ ăn vặt khác để trong túi xách.
Nếu thấy hoa mắt, chóng mặt thì phải bổ sung thức ăn kịp thời để tránh xảy ra chuyện.
Vừa rồi đi ra ngoài, Tô Kim Thư có chút sốt ruột cho nên không mang theo cái gì.
Lúc này, cô dựa vào cửa sổ của xe taxi và phát hiện ở phía trước không xa có một siêu thị nhỏ.
Vì vậy, cô vội vàng nói với người tài xế.
“Bác tài, làm phiền bác dừng lại, tôi muốn xuống chỗ này”
Sau khi xuống xe, Tô Kim Thư lập tức đi đến siêu thị nhỏ kia.
Trên tầng hai của siêu thị là trung tâm mua sắm, Tô Kim Thư đi mua một ít sô cô la và một chai nước.
Khi đang định rời đi, cô đột nhiên phát hiện một bóng dáng quen thuộc ở lối vào thang máy của tầng hai.
Đó là một thanh niên khoảng hai mươi tuổi, đang đứng ở cửa thang máy với mấy người cùng tuổi khác, nhìn có vẻ như đang muốn chặn người nào đó lại.
Bởi vì tất cả thang máy trong trung tâm thương mại đều được lắp đặt bằng kính trong suốt cho nên Tô Kim Thư đứng ở góc này cũng có thể nhìn thấy thấp thoáng bóng dáng một cô gái trong thang máy.
Hơn nữa không hiểu vì sao mà cô luôn cảm thấy bóng dáng đó có hơi quen thuộc.
Chàng trai đó không phải ai khác mà chính là em trai của Lâm Thúy Vân, tên là Lâm An Nguyên.
Hôm nay cậu ấy ăn mặc rất khác so với lúc ở nhà họ Lâm. Cậu ấy có mái tóc màu vàng dựng thẳng trên đầu và ở một bên tai trái còn có một cái khuyên tai bằng bạc vô cùng khoa trương.
Cậu ta mặc một chiếc quần punk có treo cái dây xích sắt nhìn rất bắt mắt, trông cậu ta giống như một nghệ sĩ nhạc rock có thể lên sân khấu bất cứ lúc nào.
Tô Kim Thư nhíu mày, trong lòng không kìm được có chút khó hiểu.
Dù sao thì lần trước ở nhà họ Lâm, cách ăn mặc của Lâm An Nguyên rất lịch sự.
Một thanh niên gọn gàng chỉn chu với một chiếc áo sơ mi trắng và quần jean.
Nhưng thật sự không ngờ rằng hóa ra cậu †a lại mặc loại quần áo này ở bên ngoài Mặc dù nói răng không thể trông mặt mà bắt hình dong nhưng điều này vẫn khơi dậy sự tò mò của Tô Kim Thư.
Vì vậy cô đứng cách đó không xa mà nhìn cậu ta.
“Chị gái à, chị đẹp quá, hay là chị cho tôi số điện thoại đi”
Lâm An Nguyên lên tiếng nói chuyện, trên môi nở nụ cười nghịch ngơm.
Khi cậu ta vừa dứt lời thì nhóm bạn bên cạnh lập tức hùa theo, ồn ào nói: “Đúng vậy, chị gái năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
“Nhìn chị đẹp quá, chị có bạn trai chưa?”
“Chị gái ả, chị có biết người đang xin số điện thoại của chị là ai không? Đó là cậu chủ của một nhà giàu rất nổi tiếng ở thành phố Ninh Lâm của chúng ta đấy, cho nên chị đừng bỏ qua cơ hội tốt như thế này nhé.”
Những lời nói của các chàng trai này càng ngày càng quá đáng và cũng càng ngày càng trắng trợn.
Lâm An Nguyên đứng bên cạnh, trên khuôn mặt cậu ta vẫn nở nụ cười tươi tắn, giống như đã quá quen với những lời tâng bốc như vậy từ những người xung quanh.
Tô Kim Thư đứng ở góc này nên cô không thể nhìn thấy rõ ràng cô gái trong thang máy trông như thế nào, nhưng có thể nghe thấy loáng thoáng cô gái đó đang nói chuyện.
Cô ta nói với một giọng điệu rất lạnh lùng và có chút khinh thường.
“Chỉ như vậy thôi sao? Mấy người còn chưa đủ lông đủ cánh đâu, mau trở về trường học mà học tập đi”
“An Nguyên, chị gái này vậy mà lại nói chúng ta chưa mọc đủ lông đủ cánh này: “Nếu đã muốn trêu chọc chị ta thì hay là cậu cởi quần cho chị ta nhìn xem lông của cậu đã mọc đủ hết chưa đi”
“Ha ha ha ha ha ha”
Những lời này lập khiến cho mọi người cười vang một trận.
Bình thường, các cô gái sẽ cảm thấy rất xấu hổ và sợ hãi khi gặp phải tình huống này.
Dù sao cô gái cũng chỉ có một người mà ở trước mặt có khoảng bảy, tám người thanh niên trông giống như những tên côn đồ lưu manh.
Khi tất cả mọi người đều đang chờ xem cô gái này xấu hổ thì họ nhìn thấy cô ta nở nụ cười vô cùng lạnh lùng.
Thậm chí còn lấy từ trong túi xách ra một chiếc điện thoại.
Mọi người đều nghĩ cô ta định báo cảnh sát, nhưng họ lại thấy cô ta từ từ chuyển điện thoại sang chế độ quay phim, sau đó giơ lên cao nhắm vào Lâm An Nguyên Cô ta thản nhiên nói: “Không phải nói muốn cho tôi xem sao? Nào, cởi quần ra đi.”
Những lời này trực tiếp khiến mọi người sững sờ không nói nên lời Ngay cả người da mặt dày như Lâm An Nguyên cũng cảm thấy trên mặt mình có chút nóng.
Cô gái trẻ này nhìn thì xinh đẹp nhưng không ngờ lại bạo dạn đến như vậy.
Lệ Hữu Tuấn gõ nhẹ lên bàn.
“Anh bảo Lệ Hạo Nhân nghĩ cách điều tra ra vị trí của Tô Duy Nam đi”
Đôi mắt Lục Anh Khoa lóe lên.
“Vâng, ông chủ”
“Được rồi…
Lục Anh Khoa đang chuẩn bị rời đi thì nghe thấy giọng nói của Lệ Hữu Tuấn, anh ta lập tức dừng lại “Hôm qua tôi nói anh đưa bánh ga tô cho.
Tô Kim Thư, cô ấy nói gì không?”
Lời nói của Lệ Hữu Tuấn khiến vẻ mặt của Lục Anh Khoa hơi cứng lại.
Anh ta vô thức ngẩng đầu lên nhìn anh, hai người bốn mắt nhìn nhau Không biết tại sao mà Lục Anh Khoa cảm thấy như có thứ gì đó đang thôi thúc anh ta chạy trốn Đôi mắt của Lệ Hữu Tuấn rất sâu, khiến người ta không thể nhìn ra được cảm xúc bên trong đôi mắt đó là gì Lục Anh Khoa chỉ thấy những giọt mồ hôi lạnh trên trán mình như đang muốn rơi xuống.
“Cô Tô chỉ nói một câu cám ơn”
Lệ Hữu Tuấn không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào anh ta.
Một lúc sau, anh mới nhìn sang chỗ khác.
“Anh đi đi”
“Vâng, ông chủ”
Cho đến khi Lục Anh Khoa đi ra khỏi phòng làm việc, anh ta vẫn cảm thấy dường như ở phía sau có gai nhọn đang đâm vào sau lưng mình Thậm chí anh ta còn có thế cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo và sắc bén của Lệ Hữu.
Tuấn.
Sau khi Lục Anh Khoa đi ra ngoài, Lệ Hữu Tuấn suy nghĩ và nhìn chiếc điện thoại trong tay.
Anh như đang cân nhắc điều gì đó, cầm điện thoại lên ngắm một lúc rồi có chút do dự.
Nhưng sau khi suy nghĩ, anh vẫn cầm điện thoại lên và bấm số của Tô Kim Thư.
Ở biệt thự trên núi Ngự Cảnh.
Lúc này Tô Kim Thư đang đi dạo trong vườn. Cô đột nhiên ngẩng đầu lên thì thấy.
Lâm Mộc đang cầm điện thoại đi đến “Là điện thoại của anh Lệ.”
Tô Kim Thư nhận lấy điện thoại.
“Alo?”
Lệ Hữu Tuấn khẽ giật khóe miệng, giọng nói của Tô Kim Thư rất dịu dàng và êm tai, khiến anh nghe xong thì cảm thấy nhẹ nhõm một cách khó hiểu.
“Đang ở nhà một mình sao?”
Tô Kim Thư cười: “Còn có Lâm Mộc và cục cưng trong bụng của em nữa”
“Có muốn đến phòng làm việc của anh không?”
“Hôm nay không phải anh vẫn có nhiều việc cần làm sao? Anh bận như vậy mà vẫn còn rảnh rồi thế tr?”
“Trợ lý của Mộ Mẫn Loan vừa đến đây”
Vẻ mặt của Tô Kim Thư thay đổi.
Tại sao bây giờ Lệ Hữu Tuấn nói những lời này với cô? Lẽ nào anh định nói thật với cô về tình hình của Tô Duy Nam sao?
Cô do dự một chút.
“Em sẽ đến đó ngay lập tức.”
“Lục Anh Khoa có việc đi ra ngoài rồi nên em tự mình bắt taxi đến đây được không?”
“Vâng, em biết rồi”
Tô Kim Thư chuẩn bị một chút và lên đường.
Bởi vì ra ngoài khá vội vàng nên cô không mang theo bất cứ thứ gì.
Khi xe chạy được nửa đường, cô đột nhiên cảm thấy có hơi chóng mặt.
Hầu hết phụ nữ mang thai đều thỉnh thoảng bị choáng váng, nguyên nhân là do tụt huyết áp và hạ đường huyết gây ra.
Lúc trước, các bác sĩ khoa sản đã giải thích cho cô về điều này rồi.
Lệ Hữu Tuấn luôn dặn dò Tô Kim Thư phải mang theo một ít sô cô la hoặc đồ ngọt hay.
các loại đồ ăn vặt khác để trong túi xách.
Nếu thấy hoa mắt, chóng mặt thì phải bổ sung thức ăn kịp thời để tránh xảy ra chuyện.
Vừa rồi đi ra ngoài, Tô Kim Thư có chút sốt ruột cho nên không mang theo cái gì.
Lúc này, cô dựa vào cửa sổ của xe taxi và phát hiện ở phía trước không xa có một siêu thị nhỏ.
Vì vậy, cô vội vàng nói với người tài xế.
“Bác tài, làm phiền bác dừng lại, tôi muốn xuống chỗ này”
Sau khi xuống xe, Tô Kim Thư lập tức đi đến siêu thị nhỏ kia.
Trên tầng hai của siêu thị là trung tâm mua sắm, Tô Kim Thư đi mua một ít sô cô la và một chai nước.
Khi đang định rời đi, cô đột nhiên phát hiện một bóng dáng quen thuộc ở lối vào thang máy của tầng hai.
Đó là một thanh niên khoảng hai mươi tuổi, đang đứng ở cửa thang máy với mấy người cùng tuổi khác, nhìn có vẻ như đang muốn chặn người nào đó lại.
Bởi vì tất cả thang máy trong trung tâm thương mại đều được lắp đặt bằng kính trong suốt cho nên Tô Kim Thư đứng ở góc này cũng có thể nhìn thấy thấp thoáng bóng dáng một cô gái trong thang máy.
Hơn nữa không hiểu vì sao mà cô luôn cảm thấy bóng dáng đó có hơi quen thuộc.
Chàng trai đó không phải ai khác mà chính là em trai của Lâm Thúy Vân, tên là Lâm An Nguyên.
Hôm nay cậu ấy ăn mặc rất khác so với lúc ở nhà họ Lâm. Cậu ấy có mái tóc màu vàng dựng thẳng trên đầu và ở một bên tai trái còn có một cái khuyên tai bằng bạc vô cùng khoa trương.
Cậu ta mặc một chiếc quần punk có treo cái dây xích sắt nhìn rất bắt mắt, trông cậu ta giống như một nghệ sĩ nhạc rock có thể lên sân khấu bất cứ lúc nào.
Tô Kim Thư nhíu mày, trong lòng không kìm được có chút khó hiểu.
Dù sao thì lần trước ở nhà họ Lâm, cách ăn mặc của Lâm An Nguyên rất lịch sự.
Một thanh niên gọn gàng chỉn chu với một chiếc áo sơ mi trắng và quần jean.
Nhưng thật sự không ngờ rằng hóa ra cậu †a lại mặc loại quần áo này ở bên ngoài Mặc dù nói răng không thể trông mặt mà bắt hình dong nhưng điều này vẫn khơi dậy sự tò mò của Tô Kim Thư.
Vì vậy cô đứng cách đó không xa mà nhìn cậu ta.
“Chị gái à, chị đẹp quá, hay là chị cho tôi số điện thoại đi”
Lâm An Nguyên lên tiếng nói chuyện, trên môi nở nụ cười nghịch ngơm.
Khi cậu ta vừa dứt lời thì nhóm bạn bên cạnh lập tức hùa theo, ồn ào nói: “Đúng vậy, chị gái năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
“Nhìn chị đẹp quá, chị có bạn trai chưa?”
“Chị gái ả, chị có biết người đang xin số điện thoại của chị là ai không? Đó là cậu chủ của một nhà giàu rất nổi tiếng ở thành phố Ninh Lâm của chúng ta đấy, cho nên chị đừng bỏ qua cơ hội tốt như thế này nhé.”
Những lời nói của các chàng trai này càng ngày càng quá đáng và cũng càng ngày càng trắng trợn.
Lâm An Nguyên đứng bên cạnh, trên khuôn mặt cậu ta vẫn nở nụ cười tươi tắn, giống như đã quá quen với những lời tâng bốc như vậy từ những người xung quanh.
Tô Kim Thư đứng ở góc này nên cô không thể nhìn thấy rõ ràng cô gái trong thang máy trông như thế nào, nhưng có thể nghe thấy loáng thoáng cô gái đó đang nói chuyện.
Cô ta nói với một giọng điệu rất lạnh lùng và có chút khinh thường.
“Chỉ như vậy thôi sao? Mấy người còn chưa đủ lông đủ cánh đâu, mau trở về trường học mà học tập đi”
“An Nguyên, chị gái này vậy mà lại nói chúng ta chưa mọc đủ lông đủ cánh này: “Nếu đã muốn trêu chọc chị ta thì hay là cậu cởi quần cho chị ta nhìn xem lông của cậu đã mọc đủ hết chưa đi”
“Ha ha ha ha ha ha”
Những lời này lập khiến cho mọi người cười vang một trận.
Bình thường, các cô gái sẽ cảm thấy rất xấu hổ và sợ hãi khi gặp phải tình huống này.
Dù sao cô gái cũng chỉ có một người mà ở trước mặt có khoảng bảy, tám người thanh niên trông giống như những tên côn đồ lưu manh.
Khi tất cả mọi người đều đang chờ xem cô gái này xấu hổ thì họ nhìn thấy cô ta nở nụ cười vô cùng lạnh lùng.
Thậm chí còn lấy từ trong túi xách ra một chiếc điện thoại.
Mọi người đều nghĩ cô ta định báo cảnh sát, nhưng họ lại thấy cô ta từ từ chuyển điện thoại sang chế độ quay phim, sau đó giơ lên cao nhắm vào Lâm An Nguyên Cô ta thản nhiên nói: “Không phải nói muốn cho tôi xem sao? Nào, cởi quần ra đi.”
Những lời này trực tiếp khiến mọi người sững sờ không nói nên lời Ngay cả người da mặt dày như Lâm An Nguyên cũng cảm thấy trên mặt mình có chút nóng.
Cô gái trẻ này nhìn thì xinh đẹp nhưng không ngờ lại bạo dạn đến như vậy.
Bình luận facebook