• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Một thai song bảo: tổng tài daddy phải phấn đấu (95 Viewers)

  • Chương 592: Tự mình tặng quà cho cháu ngoại trai

Coi như Mộ Mẫn Loan chỉ là con gái, nhưng nói thế nào cũng là đứa con dứt ruột đẻ ra của mẹ Mộ!



Làm một người mẹ, làm sao có thể vì lợi ích của mình, muốn khống chế cô ấy mà bỏ thuốc con gái mình, sau đó còn làm giám định tinh thần phân liệt nữa?



Bây giờ Tô Kim Thư thật sự bắt đầu có chút hoài nghi, Mộ Mẫn Loan rốt cục có phải là con gái ruột của cha Mộ và mẹ Mộ không.



Dù sao người ta cũng có câu “Hổ dữ không ăn thịt con”, hai người kia lại hoàn toàn biến Mộ Mãn Loan thành cây rụng tiền.



Vì đạt được lợi ích, bọn họ căn bản không xem cô ấy là con người, mà biến cô ấy thành một món hàng hóa, dùng tiền tài và lợi ích để cân nhắc mua bán.



Không biết tại sao, Tô Kim Thư đột nhiên cảm thấy mình có chút may mắn.



Tuy rằng cô có một người cha tồi tệ, nhưng mẹ cô và anh trai lại hết sức thương yêu cô.



So với Mộ Mãn Loan, cô đã rất hạnh phúc.



“Trên người Mộ Mãn Loan dấu điện thoại di động, anh suy đoán, sở dĩ cô ấy cam tâm đi theo Tư Vũ Chiến, có lẽ do bản thân cô ấy tự nguyện!”



Nghe được Lệ Hữu Tuấn nói như vậy, trong đầu Tô Kim Thư lóe lên: “Ý của anh là, lần này Mộ Mẫn Loan một lần nữa quay lại bên cạnh Tư Vũ Chiến, là để tìm hiểu một vài cơ mật trong phương diện làm ăn của anh ta?”



Lệ Hữu Tuấn gật gù: “Khó mà nói chính xác khả năng này. Trưa nay trợ lý của cô ấy đã gọi cho anh. Nếu như có tin tức, Mộ Mẫn Loan sẽ chủ động gọi điện thoại cho anh. Cho nên anh mới suy đoán, cô ấy dự định nằm vùng bên cạnh Tư Vũ Chiến, nghĩ cách giúp chúng †a cung cấp một vài tin tức có lợi. Hơn nữa…”



Lệ Hữu Tuấn dừng một chút, lại nói tiếp: “Nếu như Tư Vũ Chiến thật sự tìm được anh trai em, cô ấy cũng có thể truyền được tin tức cho anh”



Sau khi nghe xong, Tô Kim Thư đột nhiên trở nên trầm mặc không nói.



Đến tận giờ phút này, cô mới hơi hiểu một chút, vì sao trước đây anh trai lại lựa chọn quen cô ấy.



Người phụ nữ này, thoạt nhìn rất lạnh nhạt, nhưng thực ra hoàn toàn là trong nóng ngoài lạnh.



Mà tất cả sự nhiệt tình trên người cô ấy, toàn bộ đều chỉ dành cho một mình Tô Duy Nam.



Lúc trước mình đã từng hỏi Tô Duy Nam, tại sao người đó lại là Mộ Mẫn Loan, mà không phải Lý Mẫn Loan, Lưu Mẫn Loan?



Dù sao một thiên tài như anh trai cô, cô thực sự không tin, anh trai chỉ bởi vì coi trọng khuôn mặt của cô ấy mà yêu.



Sau đó Tô Duy Nam đã từng cho cô một câu trả lời, có điều đáp án kia rất mơ hồ.



Anh nói, bởi vì cô ấy không phải người khác, cô ấy chính là Mộ Mãn Loan.



Chuyện đến nước này, Tô Kim Thư đại khái có thể lý giải một chút về ý nghĩa câu nói của anh trai cô.



Cô quay đầu nhìn về phía Lệ Hữu Tuấn, trong giọng nói có một chút lo lắng: “Mộ Mẫn.



Loan có thể gặp phải nguy hiểm hay không?”



Lệ Hữu Tuấn nắm chặt tay nhỏ của cô, động viên tâm trạng của cô: “Yên tâm đi, cô ấy rất thông minh”



“Em biết cô ấy rất thông minh, nhưng tên Tư Vũ Chiến kia cũng không ngu!”



“Như anh hiểu biết về Tư Vũ Chiến, sở dĩ anh ta sống chết cắt chặt lấy Mộ Mẫn Loan không tha, không nẫm ngoài hai nguyên nhân.



Thứ nhất, bởi vì cô ấy đã từng là người yêu của anh trai em, giữ lấy cô ấy làm cho anh ta có cảm giác chiến thắng anh trai em. Thứ hai, Mộ Mẫn Loan là diễn viên, một cô gái như vậy ở cạnh anh ta, sẽ làm anh ta cảm giác mình là một người vô cùng thành công”



Lệ Hữu Tuấn nhàn nhạt phân tích: “Chỉ cần hai nguyên nhân này, Tư Vũ Chiến sẽ không dễ dàng ra tay với cô ấy. Cái anh ta cần là bề ngoài, cũng cần một cô gái như vậy, thể hiện cho mọi người thấy anh ta thành công”“



Lệ Hữu Tuấn phân tích một hồi, giống như rất có đạo lý.



Hơn nữa hiện tại, Tô Kim Thư ngoại trừ chờ đợi, thì đúng là không còn biện pháp nào hay hơn.



Trong phòng làm việc, hai người Lệ Hữu Tuấn và Tô Kim Thư, đang nói chuyện phiếm, đột nhiên cửa kính bị người ta đẩy ra Ngay sau đó, một giọng nói nhẹ nhàng khoan khoái truyền vào: “Hữu Tuấn, nghe nói trong phòng làm việc của cậu có khách?”



Giọng nói này thực sự quá quen thuộc, Tô.



Kim Thư vừa nghe thấy lập tức quay đầu nhìn sang.



Chỉ thấy một cô gái mặc áo khoác gió màu vàng nhạt đi vào, bên trong áo gió là áo chữ T và váy dài, chân nhỏ trơn bóng đi giày cao gót.



Giọng nói lớn như vậy, hơn nữa có thể tùy ý ra vào trong công ty của Lệ Hữu Tuấn, ngoại trừ Tống Chỉ Manh còn có thể là ai?



“Chị Chỉ Manh?”



Tô Kim Thư mừng rỡ mở miệng.



Tống Chỉ Manh tháo kính râm xuống, tập trung nhìn lại Thế mới biết, thì ra trước đây nói có khách tới, lại chính là Tô Kim Thư.



Trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra nụ cười sáng lạn.



Cô trực tiếp mở hai tay ra cho Tô Kim Thư một cái ôm mạnh mẽ: “Kim Thư, có nhớ chị hay không?”



Tô Kim Thư đặc biệt yêu thích tính cách phóng khoáng hào sảng như Tống Chỉ Manh, bởi vì ở chung với người như vậy, cũng giống như Lâm Thúy Vân mang đến sự ung dung thoải mái.



“Đương nhiên là có, em rất nhớ chị!”



Tống Chỉ Manh nghe nói như thế, rõ ràng có chút không vui.



Cô ấy cố ý ngoác miệng ra, đưa ra ánh mắt hoài nghỉ nhìn cô: “Chị không tin được, em nói nhớ chị, nhưng mà từ trước tới giờ không thấy em tới thủ đô thăm chị bao giờ!”



Tống Chỉ Manh nói xong, trên mặt Tô Kim Thư có chút lúng túng.



Không phải cô không muốn đi thủ đô, thực ra cô rất muốn đi thăm ông cụ và Tống Chỉ Manh, nhưng cô cũng hiểu rõ, có rất nhiều người nhà họ Lệ không hoan nghênh cô.



Lệ Hữu Tuấn tức giận trừng Tống Chỉ Manh: “Hôm nay chị nói nhảm hơi nhiều.”



Tống Chỉ Manh nhận ra sắc mặt Tô Kim Thư giống như có gì đó không đúng, trong nháy mắt phản ứng lại, tự biết mình nói sai Có chút lúng túng cười nói: “Thật không phải rồi, chị là người như vậy. Nói chuyện thường không suy nghĩ trước sau, Kim Thư em đừng có để trong lòng!”



Tô Kim Thư lắc lắc đầu: “Em làm sao để bụng chuyện đói”



Lệ Hữu Tuấn chỉ cần vừa nhìn thấy Tống Chỉ Manh, trên mặt sẽ lộ ra vẻ mặt vô cùng “Tôi nhớ chị nói cuối tuần mới tới, làm sao đến sớm như vậy?”



“Vì sao chị về sớm? Vậy còn không phải bởi vì chị nhớ các cậu sao, nhớ hai đứa cháu ngoại trai đáng yêu của chị! Đúng rồi, còn có một đứa trong bụng Kim Thư nữa’“



Nói tới đây, Tống Chỉ Manh giống như trở nên càng hưng phấn, cô đưa tay kéo cánh tay của Tô Kim Thư: “Kim Thư, em không biết chị vất vả như thế nào đâu, chị từ tối qua tới tận sáng hôm nay, đi xe ròng rã tám giờ liền, mới từ thủ đô về được thành phố Ninh Lâm!”



Sau khi Tô Kim Thư nghe xong, không khỏi nhíu mày: “Từ thủ đô đi máy bay tới đây, chỉ mất hai giờ thôi?”



“Chị Chỉ Manh, một mình chị lái xe đến đây rất nguy hiểm!”



Chỉ Manh có chút vô tội nhún vai một cái: “Nhưng chị cần phải chuẩn bị quà cho cháu ngoại trai chưa ra đời, đương nhiên phải tự mình mang đến rồi!”



Tô Kim Thư đi theo sau cô, trực tiếp đi tới nhà để xe dưới hầm lấy quà.



Đến bây giờ, mới biết Tống Chỉ Manh rốt cục mua bao nhiêu thứ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom