• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Một thai song bảo: tổng tài daddy phải phấn đấu (39 Viewers)

  • Chương 623-2: Tô Kim Thư dựa vào gì mà có được hạnh phúc như vậy? 2

Lục Mặc Thâm khẽ cau mày muốn ngồi dậy, nhưng cơ thể vừa mới ngồi thẳng được một chút, Lâm Thúy Vân đã vội vàng bò dậy, đỡ lấy anh.



“Động phải chỗ nào rồi? Là động phải vết thương hay là động vào khớp xương? Đau chỗ nào vậy?”



“Hình như ban nãy bị chuột rút một chút”



“Chuột rút?”



Lâm Thúy Vân thở phào nhẹ nhõm, không phải là bị thương tới khớp xương là được.



Cô vươn tay ra bắt đầu cẩn thận xoa bóp cho Lục Mặc Thâm.



“Chuột rút ở chỗ nào? Em xoa bóp cho.”



“Ở chỗ này à?”



“Ừm… Lên trên một chút”



“Lên trên một chút hả? Chỗ này à?”



“Lên trên thêm một chút nữa”



“Là ở đây sao?”



“Ừ, chỗ này bị chuột rút có hơi đau”



“Được, vậy anh đừng động đậy, để em xoa cho”



Lâm Thúy Vân tập múa từ nhỏ, với c‹ mấy chuyện căng cơ, chuột rút thế này quả thực là chuyện cỏn con.



Bàn tay trắng nõn xoa bóp một đường trên chân trái của Lục Mặc Thâm.



Động tác của cô ấy rất chăm chú, thỉnh thoảng vẫn hỏi Lục Mặc Thâm có tốt hơn chút nào không.



“A… Ừm…



Càng ấn lên trên, Lâm Thúy Vân nhận thấy giọng thống khổ lúc ban đầu dường như đã thay đổi.



Đặc biệt là khi cô ấy ấn vào vùng bắp đùi, âm thanh từ sâu trong cổ họng của Lục Mặc Thâm khiến mặt cô ấy đỏ tới mang tai Cô ấy ngẩng đầu, phát hiện nét mặt của Lục Mặc Thâm lộ vẻ không đúng.



Khuôn mặt kia lập tức biến thành màu gan lợn, hai tay giống như bị phỏng đến nơi, nhanh chóng rút về với tốc độ ánh sáng: “Lục Mặc Thâm anh… Anh cái tên khốn nạn này, đồ lưu manh!”



“Vừa rồi tay anh thật sự bị chuột rút, chỉ tại em ấn vào quá thoải mái, vậy thôi cũng trách anh sao?”



“Anh còn dám nói xạo!”



Lâm Thúy Vân xấu hổ và giận dữ muốn chết, làm bộ muốn đứng lên.



Lục Mặc Thâm lanh tay lẹ mắt, một phát nằm được cánh tay của cô ấy, trực tiếp ôm cô ấy ngồi lên trên đùi của mình.



Lâm Thúy Vân hô lên một tiếng, sợ đè phải miệng vết thương của anh ta, thế nhưng Lục.



Mặc Thâm vẫn không chịu buông tay: “Cô nàng đanh đá chua ngoa, anh muốn đi tâm!”



“Vậy anh đi tắm đi!”



“Em giúp anh”



Lâm Thúy Vân lập tức há hốc mồm: “Em giúp anh thế nào được?”



“Chân phải của anh không thể để dính nước được, bất tiện lắm, em giúp anh”



“Nhưng mà…”



“Không có nhưng nhị gì hết, anh bị thương rồi, em phải chịu trách nhiệm”



“Vậy… Vậy thì anh không được phép làm càn, đã tắm thì chỉ được ngoan ngoãn tắm rửa thôi…



“Ừm”



Nói tới nói lui, thế nhưng cũng không lâu.



Sau, trong phong tắm lại truyền đến những âm thanh kỳ dị.



“Lục Mặc Thâm, anh… Anh cởi hết quần áo ra làm gì hả?”



“Vậy anh hỏi em, có ai đi tắm mà lại mặc quần áo chứ?”



“Anh thẳng”



“Anh không kỳ sau lưng được, em giúp anh..”



“Anh muốn lật lọng đúng không? Mà nếu anh muốn lật lọng cũng không sao, anh chỉ cần nói một câu là em sẽ làm ngay. Đến lúc miệng vết thương có dính nước thì em cũng không biết xử lý đâu nha”“



“Anh không có lật lọng.”



“Vậy bắt đầu thôi, hiện tại anh đang bị thương, em không nhanh chóng giúp anh tắm xong, ngộ nhỡ anh bị cảm thì phải làm sao?”



“Vậy… Vậy anh nhắm mắt lại trước đã”



“Hửm?”



“Này, tay anh để đâu vậy hả? Bỏ ra, đừng đụng vào quần áo của eml”



“Dù sao người em cũng ướt hết rồi, tắm chung với anh luôn đi”



“Em mới không thèm tắm chung với anh ấy”



“Vừa nãy là em chăm sóc anh, bây giờ đến phiên anh chăm sóc em, ngoan ngoãn nghe lời nào”



“Anh…



Hai tiếng đồng hồ sau, Lâm Thúy Vân với hai chân run run, vịn vào tường đi ra khỏi nhà vệ sinh.



“Cái tên khốn nạn này”



Đã nói rõ ràng là giúp anh ta tắm rửa, thế nào mà về sau cũng không hiểu tại sao chính mình lại bị anh ta ăn sạch sẽ.



Suốt cả hai tiếng, suýt chút nữa khiến cô ấy chết trong nhà tắm luôn ri Lâm Thúy Vân mặc chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình của anh ta, co người rúc ở trong chăn, cô chỉ cảm thấy toàn thân mình đã bị đào hết cả rồi Lục Mặc Thâm ăn đậu hũ xong, cảm thấy tỉnh thần vô cùng sảng khoái.



Lâm Thúy Vân thấy anh ta nhẹ nhàng bước ra từ phòng tắm, tức giận tới mức trực tiếp nhảy xuống giường.



“Chân của anh…”



Vừa nãy không phải còn nói là bị chuột rút sao?



Bây giờ thì sao? Lúc nãy vận động dữ dội như thế, anh ta chẳng những không hề có bất kỳ một chút khó chịu nào, mà cái chân phải kia cũng không giống bị gấy.



“Nếu như anh nói, em đã giúp anh đả thông tư tưởng, cho nên thân thể anh mới nhẹ như yến thì sao?”



Lâm Thúy Vân cản răng: “Anh đoán xem?”



Lục Mặc Thâm chui vào chăn, trực tiếp ôm cô nàng đanh đá chua ngoa vào lòng…



Tối nay Lâm Thúy Vân bị giày vò cực kỳ thảm, không biết có phải do những lời thổ lộ của cô ấy hay không, khiến cho Giáo sư Lục của chúng ta vô cùng thỏa mãn, cho nên tinh lực là vô tận.



Hoặc cũng có thể là do trước đó Lâm Thúy Vân không thèm đếm xỉa tới anh ta, khiến anh ta phải chịu nhẫn nhịn, một bụng ất cho nên lúc này mới nhất định phải phát tiết ra ngoài.



Dù sao bất kế là vì cái gì, lần này Lâm Thúy Vân cũng sâu sắc cảm nhận được, Giáo sư Lục của chúng ta ngang ngược và tàn bạo đến cỡ nào.



“Cậu Lục, Giáo sư Lục, cầu xin anh tha chc em đi!”



“Gọi anh một tiếng chồng đi, có lẽ anh sẽ cân nhắc tha cho em sớm hơn một chút!”



“Mơ tưởng!”



Nửa tiếng sau.



“Chồng, em xin lỗi mà, buông tha cho em đi, em sai rồi…



“Thật ngại quá, người mà quý khách gọi hiện tại không có ở khu phục vụ”



“Lục Mặc Thâm, em muốn làm thịt anh!”



Cơn triền miên vốn đang vô cùng ấm áp êm đềm, lại đột ngột khiến hai người họ tranh đấu không dứt Tô Kim Thư đưa đồ xong, tảng đá lớn trong tim cuối cùng cũng rơi xuống đất Sau khi cô lên xe taxi thì lập tức về nhà.



Trên đường tình cờ đi qua tòa nhà trụ sở chính của Tập đoàn Lệ Sĩ, cách tòa nhà này không xa, là vị trí công ty mới của Lệ Hữu Tuấn.



Nhìn thấy xe taxi sắp lướt qua tòa cao ốc này, Tô Kim Thư chợt nói: “Bác tài, dừng xe một chút, tôi muốn xuống ở đây”



Bác tài quay đầu lại nhìn cô: “Chỗ này còn cách khu biệt thự một đoạn nữa, cô chắc chắn muốn xuống đây sao?”



“Vâng”



Sau khi Tô Kim Thư xuống xe, đứng trước cửa ra vào của tòa nhà ngơ ngác ngước nhìn, lại chậm chạp không bước tới.



Hơn mười phút sau, Trợ lý Lâm có chút do dự gõ cửa phòng làm việc của Lệ Hữu Tuấn.



Rất nhanh, âm thanh lạnh như băng của người đàn ông truyền tới: “Vào đi”



Tuy rằng anh anhta đã ở bên cạnh Lệ Hữu Tuấn nhiều năm như vậy, nhưng mỗi khi nghe thấy giọng nói lạnh lùng của người đàn ông này, một chút cảm giác nhút nhát vẫn thoáng qua trong lòng anh ta.



Trợ lý Lâm đẩy cửa bước vào phòng và đi tới phía trước bàn làm việc của Lệ Hữu Tuấn.



Không biết đã xảy ra vấn đề gì mà bắt đầu từ ngày hôm qua anh ta đã không nhìn thấy Lục Anh Khoa đâu, hơn nữa phần lớn công việc trên tay Lục Anh Khoa đều chuyển qua †ay anh ta.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom