• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Một thai song bảo: tổng tài daddy phải phấn đấu (82 Viewers)

  • Chương 627

Chương 627


Mà điều khiến cho người ta khó hiểu nhất đó chính là Mộ Vãn An rõ ràng là bạn gái của Lâm An Nguyên cơ mà?


Lục Mặc Thâm có thể coi là anh rể của cô ta, thế mà cô ta lại làm ra những hành động như vậy ư?


Những cái này thì cũng thôi đi, nhưng điều khiến cho Lâm Thúy Vân càng khó chịu hơn cả là cái tên khốn Lục Mặc Thâm này ban đầu còn bày vẻ lạnh lùng, thế nhưng về sau, cũng không biết là có phải do nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của Mộ Văn An hay không mà hình như đã động lòng trắc ẩn!


Đúng là đi tìm đường chết đây mà!


Ở bên kia, Lục Mặc Thâm nhẫn nhịn một hồi lâu, cuối cùng cũng mở miệng: “Nếu như cô không ngại…”


Trong nháy mắt, đôi mắt của Mộ Vấn An sáng lên, chỉ là Lục Mặc Thâm vẫn chưa nói hết câu thì đột nhiên có một giọng nói vô cùng cáu kinh từ phía sau truyên tới: “Nhưng em thì ngại đấy!”


Mộ Vẫn An giật nảy cả mình, trợ lý Liêu cũng hết cả hồn. Chỉ có Lục Mặc Thâm là mặt không đổi sắc, khóe miệng lại hơi nhếch lên.


Lúc này, hai người Mộ Vãn An và trợ lý Liễu hoảng sợ quay đầu lại, thì thấy Lâm Thúy ‘Vân đội mũ lưỡi trai, ăn mặc giống như mấy tay paparazzi chuyên đi rình mò, hùng hổ lao tới “Cô… Cô Lâm, sao cô lại tới đây?”


Lâm Thúy Vân có hơi xấu hổ, khẽ hảng giọng một cái, đưa tay lên lấy chiếc mũ lưỡi trai xuống. Những lọn tóc bồng bềnh màu đỏ theo đó rơi xuống bờ vai.


Giờ phút này, Lâm Thúy Vân dùng ánh mắt như muốn ăn thịt người nhìn chăm chằm vào.


Mộ Vấn An, sau đó hùng hùng hổ hổ vọt tới bên người Lục Mặc Thâm, khoác tay lên cánh tay của anh ta, đánh dấu chủ quyền.


Biểu cảm gương mặt của Lục Mặc Thâm vẫn thản nhiên như cũ, anh ta hơi cúi xuống, thoáng nhìn Lâm Thúy Vân một cái.


Anh ta đúng là không ngờ tới cô nàng đanh đá chua ngoa này sẽ đi theo mình!


Nhưng mà hôm nay cô ấy đã tới đây, vậy thì anh ta sẽ không bỏ qua cho cô ấy một cách dễ dàng như vậy đâu!


“Tại sao em lại tới đây?” Hai người kia không hề lên tiếng, ngược lại, Lục Mặc Thâm vừa gặp đã lạnh lùng hỏi Lâm Thúy Vân tới đây làm gì Lâm Thúy Vân tự nhiên cảm thấy có chút tủi thân, cô ấy bĩu môi, ôm cánh tay Lục Mặc Thâm vào lòng, sau đó ngẩng đầu lên, bày vẻ mặt vô tội nhìn anh ta: “Bởi vì anh để quên đồ, nên em mang nó tới cho anh”


Lục Mặc Thâm hơi nhíu mày: “Quên đồ ư?


Sao anh không nhớ nhỉ?”


Lâm Thúy Vân mặt dày mày dạn, đưa tay lên chỉ vào chóp mũi của mình: “Cậu cả Lục, anh đã quên mang vợ mình đi theo, cho nên em không ngại khó ngại khổ để đưa cô ấy tới cho anh đây!”


Mộ Vẫn An: “..”


Mặt trợ lý Liêu đột nhiên đỏ bừng, không ngờ cô Lâm lại thú vị như vậy.


Lục Mặc Thâm cũng không nể mặt Lâm Thúy Vân: “Anh nhớ là hai chúng †a không đăng ký, không phải sao?”.


Sau đó Mộ Văn An nghe thấy những lời này, trong mắt xẹt qua một tia khinh thường.


Da mặt của Lâm Thúy Vân thật dày!


Mà ánh mắt của cô ta tình cờ lọt vào trong mắt của Lâm Thúy Vân: Gì chứ, người phụ nữ này dám coi thường mình!


Lâm Thúy Vân dứt khoát quay người sang chỗ khác, cười tít mắt cầm lấy tay Lục Mặc.


Thâm, ngả vào trong ngực anh ta: “Không phải chỉ là đăng ký thôi sao! Giáo sư Lục, nếu anh muốn, sáng mai chúng ta đi”.


“Có thật không?”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom