Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 640
Chương 640
Người phụ nữ thấy Lệ Hạo Nhân đột ngột thay đối thái độ, nhất thời không kịp phản ứng lại, cả khuôn mặt trắng bệch kinh ngạc.
Rốt cuộc cậu †a vừa gặp phải chuyện gì mà lại như thế? Không phải ban nãy vẫn còn bình thường, thậm chí còn đùa giỡn với cô ta hay sao?
Ngay cả lúc cậu ta nghe điện thoại cũng chưa phút nào buông cô ta ra cả Vừa cúp điện thoại xuống, Lệ Hạo Nhân đã hoàn toàn biến đổi không còn chút ân cần dịu dàng nào cả.
Người phụ nữ vẫn cứ nghĩ răng đây là tình thú mà Lệ Hạo Nhân muốn thực hiện với mình, cho nên càng lấn tới, tươi cười với cậu ta: “Cậu Lệ, cậu thật là đáng ghét mà…
Chẳng ngờ cô ta còn chưa kịp chạm vào người Lệ Hạo Nhân thì cậu ta đã trở mặt hoàn toàn, dùng chân đạp mạnh vào bụng ả.
Người phụ nữ hét lên một tiếng thảm thiết, bổ nhào xuống mặt đất.
Lúc này sắc mặt của Lệ Hạo Nhân đã tăm tối tới cực điểm.
“Tô Bích Xuân, cô còn không biết xấu hổ.
sao? Dù gì đi nữa thì trước đây cô cũng là thiên kim con nhà gia giáo giàu có, bây giờ gia cảnh thay đổi, nghèo túng rồi cho nên không thế nghe hiểu được tiếng người hay sao?”
Không sai, người phụ nữ đang quỳ rạp trên mặt đất không phải ai khác mà chính là ‘Tô Bích Xuân, chị em cùng cha khác mẹ với Tô Kim Thư.
Ngày trước gia đình ba người bọn họ đã bị Tô Kim Thư hãm hại đến mức phải vào tù, thậm chí số tiền tích góp cuối cùng còn sót lại trên người cũng bị lừa bằng hết.
Cũng may Lư Tuyết Cầm chung quy vẫn đau xót cho đứa con gái máu mủ đứt ruột đẻ ra này cho nên để cho bản thân và Tô văn Tâm nhận hết tất cả mọi tội trạng.
Cho nên Tô Bích Xuân chỉ bị giam giữ nửa tháng đã có thể được thả ra ngoài.
Trước khi gặp chuyện, Tô Bích Xuân vẫn là thiên kim tiểu thư con nhà giàu có, nhưng bây giờ thì sao? Tài sản riêng một đồng cô ta cũng chẳng còn, thậm chí đến nơi ở, chốn về cũng không.
Sau khi nhờ vả khắp nơi, cô ta mới gián tiếp liên lạc được với vài người chị em trước đây của mình, trang điểm cho bản thân thật lộng lẫy để giả vờ làm một cô gái nhà giàu, sau đó trà trộn vào giữa dàn nam nhân kia.
Nói trắng ra cô ta chính là dựa vào thân thế để kiếm tiền. Tô Bích Xuân khó khăn lắm mới tìm được và bám chặt vào cây đại thụ là Lệ Hạo Nhân, đã thế còn phải cố gắng bày ra tất cả kĩ năng thủ đoạn mới có thể giữ cậu ta ở bên mình lâu vài ngày.
Ai cũng biết rằng Lệ Hạo Nhân này quả thực là lãng tử phong lưu, là cao thủ tình trường khiến cho biết bao cô gái mê đảm, nhưng lại không có ai đủ khả năng để khống chế được cậu ta.
Dường như tất cả những người nào từng lên giường với anh ta đều chỉ tồn tại được qua một đêm, sáng hôm sau đều bị đuổi đi khỏi.
Nhưng hiện tại thời thế thay đối, không ngờ Tô Bích Xuân lại có thể níu chân Lệ Hạo Nhân được tận bốn ngày trời.
Ban đầu cô ta còn dương dương tự đắc bản thân có thể trở thành ngoại lệ trong lòng Lệ Hạo Nhân, nhưng sau cùng mới biết bản thân chỉ là mộng tưởng trèo cao mà thôi €ô ta đâu thể ngờ được Lệ Hạo Nhân vừa nghe một cuộc điện thoại xong đã lật mặt hoàn toàn.
“Cậu Lệ…”
Tô Bích Xuân nơm nớp lo lắng ngồi dưới đất, đến đứng dậy cũng không dám đứng.
Tất cả lửa giận nóng nảy trong người Lệ Hạo Nhân cứ thế bộc phát, vẻ mặt không còn kiên nhẫn: “Mau cút đi… Tôi không bao giờ muốn nhìn thấy mặt cô nữa!”
Người phụ nữ thấy Lệ Hạo Nhân đột ngột thay đối thái độ, nhất thời không kịp phản ứng lại, cả khuôn mặt trắng bệch kinh ngạc.
Rốt cuộc cậu †a vừa gặp phải chuyện gì mà lại như thế? Không phải ban nãy vẫn còn bình thường, thậm chí còn đùa giỡn với cô ta hay sao?
Ngay cả lúc cậu ta nghe điện thoại cũng chưa phút nào buông cô ta ra cả Vừa cúp điện thoại xuống, Lệ Hạo Nhân đã hoàn toàn biến đổi không còn chút ân cần dịu dàng nào cả.
Người phụ nữ vẫn cứ nghĩ răng đây là tình thú mà Lệ Hạo Nhân muốn thực hiện với mình, cho nên càng lấn tới, tươi cười với cậu ta: “Cậu Lệ, cậu thật là đáng ghét mà…
Chẳng ngờ cô ta còn chưa kịp chạm vào người Lệ Hạo Nhân thì cậu ta đã trở mặt hoàn toàn, dùng chân đạp mạnh vào bụng ả.
Người phụ nữ hét lên một tiếng thảm thiết, bổ nhào xuống mặt đất.
Lúc này sắc mặt của Lệ Hạo Nhân đã tăm tối tới cực điểm.
“Tô Bích Xuân, cô còn không biết xấu hổ.
sao? Dù gì đi nữa thì trước đây cô cũng là thiên kim con nhà gia giáo giàu có, bây giờ gia cảnh thay đổi, nghèo túng rồi cho nên không thế nghe hiểu được tiếng người hay sao?”
Không sai, người phụ nữ đang quỳ rạp trên mặt đất không phải ai khác mà chính là ‘Tô Bích Xuân, chị em cùng cha khác mẹ với Tô Kim Thư.
Ngày trước gia đình ba người bọn họ đã bị Tô Kim Thư hãm hại đến mức phải vào tù, thậm chí số tiền tích góp cuối cùng còn sót lại trên người cũng bị lừa bằng hết.
Cũng may Lư Tuyết Cầm chung quy vẫn đau xót cho đứa con gái máu mủ đứt ruột đẻ ra này cho nên để cho bản thân và Tô văn Tâm nhận hết tất cả mọi tội trạng.
Cho nên Tô Bích Xuân chỉ bị giam giữ nửa tháng đã có thể được thả ra ngoài.
Trước khi gặp chuyện, Tô Bích Xuân vẫn là thiên kim tiểu thư con nhà giàu có, nhưng bây giờ thì sao? Tài sản riêng một đồng cô ta cũng chẳng còn, thậm chí đến nơi ở, chốn về cũng không.
Sau khi nhờ vả khắp nơi, cô ta mới gián tiếp liên lạc được với vài người chị em trước đây của mình, trang điểm cho bản thân thật lộng lẫy để giả vờ làm một cô gái nhà giàu, sau đó trà trộn vào giữa dàn nam nhân kia.
Nói trắng ra cô ta chính là dựa vào thân thế để kiếm tiền. Tô Bích Xuân khó khăn lắm mới tìm được và bám chặt vào cây đại thụ là Lệ Hạo Nhân, đã thế còn phải cố gắng bày ra tất cả kĩ năng thủ đoạn mới có thể giữ cậu ta ở bên mình lâu vài ngày.
Ai cũng biết rằng Lệ Hạo Nhân này quả thực là lãng tử phong lưu, là cao thủ tình trường khiến cho biết bao cô gái mê đảm, nhưng lại không có ai đủ khả năng để khống chế được cậu ta.
Dường như tất cả những người nào từng lên giường với anh ta đều chỉ tồn tại được qua một đêm, sáng hôm sau đều bị đuổi đi khỏi.
Nhưng hiện tại thời thế thay đối, không ngờ Tô Bích Xuân lại có thể níu chân Lệ Hạo Nhân được tận bốn ngày trời.
Ban đầu cô ta còn dương dương tự đắc bản thân có thể trở thành ngoại lệ trong lòng Lệ Hạo Nhân, nhưng sau cùng mới biết bản thân chỉ là mộng tưởng trèo cao mà thôi €ô ta đâu thể ngờ được Lệ Hạo Nhân vừa nghe một cuộc điện thoại xong đã lật mặt hoàn toàn.
“Cậu Lệ…”
Tô Bích Xuân nơm nớp lo lắng ngồi dưới đất, đến đứng dậy cũng không dám đứng.
Tất cả lửa giận nóng nảy trong người Lệ Hạo Nhân cứ thế bộc phát, vẻ mặt không còn kiên nhẫn: “Mau cút đi… Tôi không bao giờ muốn nhìn thấy mặt cô nữa!”
Bình luận facebook