• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Một thai song bảo: tổng tài daddy phải phấn đấu (99 Viewers)

  • Chương 662

Chương 662


Sau khi cứu được đứa trẻ, não của cô ấy đã bị tổn thương nghiêm trọng và bắt đầu xuất hiện triệu chứng bệnh Alzheimer.


Ngay cả những chuyện xảy ra trước và sau vụ tai nạn đều đã quên hết.


Không biết có phải là do di chứng để lại quá nghiêm trọng hay không, phản ứng đầu tiên của Tống Chỉ Manh sau khi tỉnh lại là đứa trẻ đã không còn, vì vậy ký ức mang thai trực tiếp bị cô ấy lựa chọn quên lãng.


Khúc Thương Ly cứ đứng yên tại chỗ như vậy, ánh mắt thẫn thờ ban đầu dần trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.


Mặc dù đã trôi qua ngần ấy năm nhưng trên gương mặt của Tống Chỉ Manh vẫn không hề để lại dấu vết của thời gian.


Bất kể biểu cảm hay nụ cười của cô ấy đều y như cô gái của những năm đó, vô cùng trong trẻo và sạch sẽ.


Tuy nhiên Khúc Thương Ly lại trở nên âm trầm kín tiếng, thậm chí tính cách của anh ấy đã lạnh lùng hơn rất nhiều.


Luôn có người nào đó có thể cảm nhận được vẻ lạnh nhạt xa lánh toát ra từ trên người anh ấy.


“Thương Ly?”


Giọng nói quen thuộc kéo lý trí của Khúc Thương Ly trở lại từ những ký ức xa xăm, ánh mắt anh ấy dần tập trung vào khuôn mặt Tống Chỉ Manh đang đứng trước mặt.


Tống Chỉ Manh đã bỏ đi nhiều năm như vậy, mà anh ấy cũng trở nên lạnh nhạt ngần ấy năm, thậm chí còn không học nổi cách mỉm cười.


Ngoại trừ nụ cười từ tận đáy lòng khi đối mặt với Khúc Nhất Phàm, thì bây giờ khi đứng trước mắt cô ấy, nụ cười của anh ấy lại trở nên cứng ngắc.


“Tại sao anh lại đứng thẫn thờ ở chỗ này một mình vậy?”


Tống Chỉ Manh nghiêng đầu nhìn anh ấy.


Khúc Thương Ly im lặng.


Tống Chỉ Manh hơi bất đắc dĩ mỉm cười: “Liệu có phải những lời vừa rồi của trợ lý Lâm khiến anh không vui đúng không?”


Cũng không hẳn là như vậy, nhưng những lời nói của trợ lý Lâm bỗng dưng chạm vào nỗi đau sâu nhất trong tim Khúc Thương Ly, vì vậy anh ấy cảm thấy không thoải mái và muốn ra ngoài hít thở không khí.


“Không phải”


Thấy anh ấy không chịu thừa nhận trong thoáng chốc Tống Chỉ Manh bỗng im lặng.


Cô ấy không phải là kẻ ngốc thậm chí còn rất thông minh nữa là đằng khác.


Cô im lặng một lúc lâu rồi đột nhiên lên tiếng: “Thương Ly, em đã sống ở nhà anh cũng gần một tuần rồi”


Cô ấy muốn rời đi sao?


Khúc Thương Ly chỉ thấy hô hấp của mình hơi ngừng lại, nhưng giọng nói vẫn tỏ ra bình thản: “Cũng gần một tuần rồi”


Tống Chỉ Manh ngẫm nghĩ một lại rồi thử dò hỏi: “Anh có ghét em không?”


“Sao cô lại hỏi như vậy?”


“Thật ra trong lòng em có một điều khó hiểu, chỉ là không biết mở miệng nói như thế nào với anh”


Khúc Thương Ly tựa hồ biết cô ấy muốn nói gì.


Ngay cả khi cô ấy biết được sự thật thì đã Sao nào?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom