Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 682
Chương 682
Cú đá vừa rồi Tô Duy Nam gần như đã dùng hết sức mình.
Tư Vũ Chiến cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình gần như đã rã nát, giờ đây anh ta chỉ có thể nãm trên mặt đất cơ bản là không thể bò dậy nổi “Đồ điên, cái đồ điên như mày muốn làm gì tao? Nếu có bản lĩnh thì cứ bắn chết tao luôn đi!”
Đối mặt với vẻ mặt cuồng loạn của Tư Vũ Chiến, nụ cười của Thomas càng trở nên nguy hiểm.
Tay trái anh ta nghịch con dao găm, ánh mắt lạnh lùng, trong đó lóe lên sát khí.
Anh ta giơ tay chém xuống, toàn bộ tay chân của Tư Vũ Chiến đều bị anh chém đứt.
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, ngay sau đó tiếng súng nối tiếp vang lên.
‘Thomas nhìn lên cái đùi bị bắn trúng của Tư Vũ Chiến, anh ta cầm con dao găm lên, trực tiếp moi viên đạn ra.
“Aaa! Tô Duy Nam, dù có biến thành quỷ tao cũng sẽ không tha cho mày”
Tiếng kêu đau của Tư Vũ Chiến vô cùng thảm thiết, khiến cơ thể Mộ Mẫn Loan đang rúc trong ngực Tô Duy Nam chợt run rẩy.
Trải qua nhiều năm sau, tiếng thét của Tư.
‘Vũ Chiến vẫn luôn như một cơn ác mộng vây lấy cô ta.
Tô Duy Nam nhìn xuống Mộ Mẫn Loan, khuôn mặt xinh đẹp dần trở nên nhợt nhạt, đôi môi vốn hồng hào của cô ta bắt đầu trở nên xanh tím Vì mất máu quá nhiều, cơ thể mềm mại của cô ta trong ngực anh ấy không ngừng run rẩy.
Suốt năm năm qua, tình cảm vẫn luôn giấu trong lòng anh ấy giờ phút này dường như vỡ òa.
Anh ấy ôm Mộ Mẫn Loan chạy như điên, ánh mắt lạnh như dao, nhưng khi cúi xuống nhìn Mộ Mẫn Loan, lại hiện lên một chút dịu dàng: “Đừng sợ, chúng †a sẽ đến bệnh viện nhanh thôi.”
Giọng nói của người đàn ông vô cùng dịu dàng, nhưng lại có khí thế khiến người ta không thể từ chối.
Mộ Mẫn Loan mơ mơ màng màng, cô ta cảm thấy như được đôi môi lạnh lẽo của Tô Duy Nam hôn nhẹ vào trán mình.
Cuối cùng anh ấy cũng chịu hôn mình.
Khi Mộ Mẫn Loan phát hiện hành động này của anh ấy, mắt cô ta liền cay cay.
Nếu Tô Duy Nam băng lòng tha thứ cho cô ta, thì đừng nói là một phát súng, cho dù có mưa bom bão đạn, lên núi đao xuống biển lửa, cô ta cũng sẽ không chút do dự.
Bệnh viện trung tâm thành phố Ninh Lâm.
Mộ Mãn Loan được Thẩm Tư Huy đẩy vào phòng cấp cứu.
Tô Duy Nam, Âu Mỹ Lệ và Tô Kim Thư đứng chờ bên ngoài phòng cấp cứu.
Lúc này, trên người Tô Duy Nam dính đầy máu, dáng vẻ anh ấy có chút chán nản dựa vào hành lang, nhìn không chớp vào cửa phòng cấp cứu.
Âu Mỹ Lệ đang đứng bên cạnh, muốn mở miệng nói vài lời an ủi, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của anh, một câu cũng không thốt ra được.
Bởi vì đôi mắt của người đàn ông bên cạnh đỏ như máu, toàn thân tràn ngập vẻ tiêu điều xơ xác cùng hơi thở tuyệt vọng.
Hơi thở bỉ thương mà tuyệt vọng này dường như có thể nuốt chửng mọi thứ trên đời chỉ trong chốc lát.
Cho dù suýt nữa bị đánh thành người thực vật, cho dù từ một đứa con cưng của trời biến thành một tên đàn em vô danh tiểu tốt, anh ấy cũng chưa từng có biểu hiện như vậy…
Cú đá vừa rồi Tô Duy Nam gần như đã dùng hết sức mình.
Tư Vũ Chiến cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình gần như đã rã nát, giờ đây anh ta chỉ có thể nãm trên mặt đất cơ bản là không thể bò dậy nổi “Đồ điên, cái đồ điên như mày muốn làm gì tao? Nếu có bản lĩnh thì cứ bắn chết tao luôn đi!”
Đối mặt với vẻ mặt cuồng loạn của Tư Vũ Chiến, nụ cười của Thomas càng trở nên nguy hiểm.
Tay trái anh ta nghịch con dao găm, ánh mắt lạnh lùng, trong đó lóe lên sát khí.
Anh ta giơ tay chém xuống, toàn bộ tay chân của Tư Vũ Chiến đều bị anh chém đứt.
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, ngay sau đó tiếng súng nối tiếp vang lên.
‘Thomas nhìn lên cái đùi bị bắn trúng của Tư Vũ Chiến, anh ta cầm con dao găm lên, trực tiếp moi viên đạn ra.
“Aaa! Tô Duy Nam, dù có biến thành quỷ tao cũng sẽ không tha cho mày”
Tiếng kêu đau của Tư Vũ Chiến vô cùng thảm thiết, khiến cơ thể Mộ Mẫn Loan đang rúc trong ngực Tô Duy Nam chợt run rẩy.
Trải qua nhiều năm sau, tiếng thét của Tư.
‘Vũ Chiến vẫn luôn như một cơn ác mộng vây lấy cô ta.
Tô Duy Nam nhìn xuống Mộ Mẫn Loan, khuôn mặt xinh đẹp dần trở nên nhợt nhạt, đôi môi vốn hồng hào của cô ta bắt đầu trở nên xanh tím Vì mất máu quá nhiều, cơ thể mềm mại của cô ta trong ngực anh ấy không ngừng run rẩy.
Suốt năm năm qua, tình cảm vẫn luôn giấu trong lòng anh ấy giờ phút này dường như vỡ òa.
Anh ấy ôm Mộ Mẫn Loan chạy như điên, ánh mắt lạnh như dao, nhưng khi cúi xuống nhìn Mộ Mẫn Loan, lại hiện lên một chút dịu dàng: “Đừng sợ, chúng †a sẽ đến bệnh viện nhanh thôi.”
Giọng nói của người đàn ông vô cùng dịu dàng, nhưng lại có khí thế khiến người ta không thể từ chối.
Mộ Mẫn Loan mơ mơ màng màng, cô ta cảm thấy như được đôi môi lạnh lẽo của Tô Duy Nam hôn nhẹ vào trán mình.
Cuối cùng anh ấy cũng chịu hôn mình.
Khi Mộ Mẫn Loan phát hiện hành động này của anh ấy, mắt cô ta liền cay cay.
Nếu Tô Duy Nam băng lòng tha thứ cho cô ta, thì đừng nói là một phát súng, cho dù có mưa bom bão đạn, lên núi đao xuống biển lửa, cô ta cũng sẽ không chút do dự.
Bệnh viện trung tâm thành phố Ninh Lâm.
Mộ Mãn Loan được Thẩm Tư Huy đẩy vào phòng cấp cứu.
Tô Duy Nam, Âu Mỹ Lệ và Tô Kim Thư đứng chờ bên ngoài phòng cấp cứu.
Lúc này, trên người Tô Duy Nam dính đầy máu, dáng vẻ anh ấy có chút chán nản dựa vào hành lang, nhìn không chớp vào cửa phòng cấp cứu.
Âu Mỹ Lệ đang đứng bên cạnh, muốn mở miệng nói vài lời an ủi, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của anh, một câu cũng không thốt ra được.
Bởi vì đôi mắt của người đàn ông bên cạnh đỏ như máu, toàn thân tràn ngập vẻ tiêu điều xơ xác cùng hơi thở tuyệt vọng.
Hơi thở bỉ thương mà tuyệt vọng này dường như có thể nuốt chửng mọi thứ trên đời chỉ trong chốc lát.
Cho dù suýt nữa bị đánh thành người thực vật, cho dù từ một đứa con cưng của trời biến thành một tên đàn em vô danh tiểu tốt, anh ấy cũng chưa từng có biểu hiện như vậy…
Bình luận facebook