Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 707
Chương 707
Nhất định là anh ta điên rồi, sao lại trêu chọc đến người phụ nữ của Lục Mặc Thâm!
Lập tức anh ta bị dọa đến nỗi hai chân run lên, nói năng không rõ ràng: “Lục… Cậu Lục, sao… Sao lại là anh?”
Lục Mặc Thâm khẽ nhướng mày, vô cùng lạnh lùng mở miệng: “Rất kinh ngạc rất vui mừng sao?”
Hàng Thụy Châu vội vàng lắc đầu: “Không, không phải… Tôi, ý của tôi là, người phụ nữ sao có thể xứng với anh được “Chúng ta đến đánh cược đi, xem anh có sống được đến tận ngày mai để tận mắt nhìn thấy nhà họ Hàng của các anh phá sản, nhé?”
Nói xong lời này, Lục Mặc Thâm cũng không thèm nhìn khuôn mặt đột nhiên thay đổi của anh ta, lập tức thả hai tay ra.
“Aaa.
Sau một tiếng kêu vô cùng thảm thiết, nghe thấy một tiếng “Phù phù” của vật nặng rơi xuống nước.
Hàng Thụy Châu đã bị ném vào trong biển như vậy.
Ở nơi tối đen như mực này, anh ta chìm chìm nổi nổi trong biển rộng, sau khi uống mất ngụm nước biển, bắt đầu liều mạng kêu cứu.
Nhưng mà, mặc dù trên du thuyền rất nhiều người vây xem, thế nhưng cũng không ai dám ra tay giúp đỡ, chứ đừng nói đến chuyện nhảy xuống biển cứu mạng anh ta.
Mọi người chỉ có thể trơ mắt nhìn Hàng.
Thụy Châu chìm chìm nổi nổi trong nước cho đến khi…
“Chậc chậc chậc, đây chính là cậu Lệ, sao mấy người có gây ra án mạng ở chỗ này chứ?
Lệ Hạo Nhân không biết từ trong góc nào ra, cậu ta nhanh tay lẹ mắt, vừa ôm một người mẫu trẻ, vừa khoa trương tựa trên lan can, nhìn xuống dưới nước.
Hai người mẫu trẻ không dám lên tiếng, nhưng Lệ Hạo Nhân đã quay đầu lại hôn trên mặt một người trong số đó: “Có muốn tôi biểu diễn cho mấy người xem không?”
‘Cậu Lệ, cậu định biểu diễn cho chúng tôi xem cái gì vậy?”
“Kỹ xảo trên nước”
Lệ Hạo Nhân vừa nói xong, thấy bên cạnh có người thả một chiếc ca nô từ trên du thuyền xuống.
Hai tay cậu ta chống lan can, phóng mạnh một cái, trực tiếp nhảy xuống biển.
Dưới sự hoảng sợ la hét của nhóm người mẫu trẻ, cậu ta vững vàng rơi vào chiếc ca nô kia, sau đó bật chế độ dắt chó đi dạo.
Phía sau chiếc ca nô kia còn có một cái phao, mỗi khi Hàng Thụy Châu sắp bắt được cái phao kia, cậu ta lại lái thật nhanh đi khiến cho anh ta vồ hụt.
Năm lần bảy lượt như vậy, Hàng Thụy Châu cũng đã uống no nước biển rồi.
Lúc anh ta thoi thóp, thấy anh ta sắp chìm xuống biển, Lệ Hạo Nhân cuối cùng cũng ném cái phao vào trong tay anh ta.
Mặc dù anh ta coi như là được cứu, thế nhưng cũng mất đi nửa cái mạng, sợ rằng.
không thoát khỏi việc bị viêm phổi và phải näm viện trong thời gian dài.
€ó một lúc, khi mọi người nhìn thấy hành động này của Lệ Hạo Nhân, không khỏi cảm thấy sợ hãi với thủ đoạn của đám người Lệ Hữu Tuấn, Lục Mặc Thâm.
Trong lòng từng người suy nghĩ, sau này cho dù thế nào cũng không thể đắc tội với bọn họt Bên kia, sau khi Lục Mặc Thâm ném Hàng Thụy Châu xuống, không ý định tiếp tục quản cục diện rối rắm ở bên này nữa.
Anh ta vừa quay trở lại khe hẹp trong khoang thuyền, lại không thấy Lâm Thúy Vân đâu.
“Lâm Thúy Vân!”
Nhất định là anh ta điên rồi, sao lại trêu chọc đến người phụ nữ của Lục Mặc Thâm!
Lập tức anh ta bị dọa đến nỗi hai chân run lên, nói năng không rõ ràng: “Lục… Cậu Lục, sao… Sao lại là anh?”
Lục Mặc Thâm khẽ nhướng mày, vô cùng lạnh lùng mở miệng: “Rất kinh ngạc rất vui mừng sao?”
Hàng Thụy Châu vội vàng lắc đầu: “Không, không phải… Tôi, ý của tôi là, người phụ nữ sao có thể xứng với anh được “Chúng ta đến đánh cược đi, xem anh có sống được đến tận ngày mai để tận mắt nhìn thấy nhà họ Hàng của các anh phá sản, nhé?”
Nói xong lời này, Lục Mặc Thâm cũng không thèm nhìn khuôn mặt đột nhiên thay đổi của anh ta, lập tức thả hai tay ra.
“Aaa.
Sau một tiếng kêu vô cùng thảm thiết, nghe thấy một tiếng “Phù phù” của vật nặng rơi xuống nước.
Hàng Thụy Châu đã bị ném vào trong biển như vậy.
Ở nơi tối đen như mực này, anh ta chìm chìm nổi nổi trong biển rộng, sau khi uống mất ngụm nước biển, bắt đầu liều mạng kêu cứu.
Nhưng mà, mặc dù trên du thuyền rất nhiều người vây xem, thế nhưng cũng không ai dám ra tay giúp đỡ, chứ đừng nói đến chuyện nhảy xuống biển cứu mạng anh ta.
Mọi người chỉ có thể trơ mắt nhìn Hàng.
Thụy Châu chìm chìm nổi nổi trong nước cho đến khi…
“Chậc chậc chậc, đây chính là cậu Lệ, sao mấy người có gây ra án mạng ở chỗ này chứ?
Lệ Hạo Nhân không biết từ trong góc nào ra, cậu ta nhanh tay lẹ mắt, vừa ôm một người mẫu trẻ, vừa khoa trương tựa trên lan can, nhìn xuống dưới nước.
Hai người mẫu trẻ không dám lên tiếng, nhưng Lệ Hạo Nhân đã quay đầu lại hôn trên mặt một người trong số đó: “Có muốn tôi biểu diễn cho mấy người xem không?”
‘Cậu Lệ, cậu định biểu diễn cho chúng tôi xem cái gì vậy?”
“Kỹ xảo trên nước”
Lệ Hạo Nhân vừa nói xong, thấy bên cạnh có người thả một chiếc ca nô từ trên du thuyền xuống.
Hai tay cậu ta chống lan can, phóng mạnh một cái, trực tiếp nhảy xuống biển.
Dưới sự hoảng sợ la hét của nhóm người mẫu trẻ, cậu ta vững vàng rơi vào chiếc ca nô kia, sau đó bật chế độ dắt chó đi dạo.
Phía sau chiếc ca nô kia còn có một cái phao, mỗi khi Hàng Thụy Châu sắp bắt được cái phao kia, cậu ta lại lái thật nhanh đi khiến cho anh ta vồ hụt.
Năm lần bảy lượt như vậy, Hàng Thụy Châu cũng đã uống no nước biển rồi.
Lúc anh ta thoi thóp, thấy anh ta sắp chìm xuống biển, Lệ Hạo Nhân cuối cùng cũng ném cái phao vào trong tay anh ta.
Mặc dù anh ta coi như là được cứu, thế nhưng cũng mất đi nửa cái mạng, sợ rằng.
không thoát khỏi việc bị viêm phổi và phải näm viện trong thời gian dài.
€ó một lúc, khi mọi người nhìn thấy hành động này của Lệ Hạo Nhân, không khỏi cảm thấy sợ hãi với thủ đoạn của đám người Lệ Hữu Tuấn, Lục Mặc Thâm.
Trong lòng từng người suy nghĩ, sau này cho dù thế nào cũng không thể đắc tội với bọn họt Bên kia, sau khi Lục Mặc Thâm ném Hàng Thụy Châu xuống, không ý định tiếp tục quản cục diện rối rắm ở bên này nữa.
Anh ta vừa quay trở lại khe hẹp trong khoang thuyền, lại không thấy Lâm Thúy Vân đâu.
“Lâm Thúy Vân!”
Bình luận facebook