Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-79
Chương 79: Tôi sẽ đi theo cô
Tô Kim Thư chỉ cảm thấy cả người rét run, tai ù đi.
Mới đây thôi khi đứng đây, cô vẫn còn ôm một tia hy vọng cuối cùng.
Nói cho cùng, dù Tô Bích Xuân đã nói với cô người đàn ông đã cùng cô trải qua đêm phóng đãng đó là Vương Tiến Phát.
Nhưng đêm đó tối đến nỗi cô giơ tay của chính mình ra cũng không thể nhìn thấy, và cô thậm chí còn không nhìn rõ mặt của Vương Tiến Phát.
Ngoài ra, hai đứa trẻ cũng không có điểm gì giống với Vương Tiến Phát.
Chính vì những lý do đó mà trong lòng Tô Kim Thư vẫn còn hy vọng cuối cùng Nhưng giờ đây, cuộc giám định quan hệ cha con này đã phá hủy hoàn toàn hy vọng của cô Hai đứa trẻ thực sự là con của Vương Tiến Phát!
“Nghe chưa? Chỉ cần cô quỳ xuống, đứa nhỏ sẽ trả lại cho cô! Quỳ xuống, quỳ lạy tôi nhận lỗi!”
Đọc truyện tại đây.
Tô Kim Thư giật mình, trong đầu chỉ còn lại một thanh âm.
Thật vậy không?
Chỉ cần cô quỳ gối, quỳ gối thừa nhận lỗi lầm của mình, đứa trẻ sẽ không bị giật mất.
Cô khó xử đến mức chân mềm nhữn ra, thực sự sắp quỳ xuống.
“Mẹ Đột nhiên, một âm thanh lanh lảnh vang lên.
Nhanh chóng kéo sự tỉnh táo của Tô Kim Thư trở lại, khi cô quay đầu lại, cô thấy Tô Duy Hưng đã đi về phía cô không biết từ lúc nào.
Chớp đôi mắt đắm lệ, Tô Kim Thư thất thần nói: “Duy Hưng, sao con lại ở đây?”
Tô Duy Hưng mạnh mẽ kéo cô ra sau lưng mà bảo vệ, căm hận nói: “Con không tới, không lẽ trơ mắt nhìn mẹ bị người khác ức hiếp sao?”
Vương Bích Vân đắc thẳng cười, “Tô Duy Hưng, xem con nói gì kìa. Từ nay về sau, bác sẽ là bác của con, dì sao có thể bắt nạt mẹ con được? Bác chỉ đang thực hiện một nguyện vọng của cô ấy thôi.”
Tô Duy Hưng lạnh lùng trừng cô ta một cái, “Ngại quá, tôi không có người bác nào kinh tởm như thế”
“Con…
Tô Duy Hưng quay đầu nhìn Tô Kim Thư, “Tô Kim Thư, mẹ sao vậy? Lúc bình thường không phải rất thông minh sao? Sao hôm nay mẹ lại ngốc như vậy? Bà cô này rõ là đang đùa giốn mẹ sỉ nhục mẹ, kể cả mẹ có quỳ xuống thật đi nữa, cô ta cũng sẽ không giao em gái cho mẹ đâu.”
Tô Kim Thư cả kinh.
Cô ngẩng đầu lên thì nhìn thấy ánh mắt đắc thắng dào dạt của Vương Bích Vân ngay lập tức.
Quả nhiên, cô ta chỉ muốn sỉ nhục cô.
Cô thật sự lo lẳng sốt ruột đến mức suýt bị lừa.
“Quả nhiên không hổ là người của nhà họ Vương chúng ta. Thật sự là rất thông minh cơ trí. Duy Hưng, con mau ngoan ngoãn gọi bác, sau đó đi theo bác đi. Chỉ cần đi theo bác, con sẽ sở hữu toàn bộ tài sản lớn của nhà họ Vương trong tương lai. Việc gì phải đi theo mẹ con chịu khổ?” Vương Bích Vân ngồi xổm xuống mỉm cười.
Tô Duy Hưng nhìn cô ta chăm chằm, “Muốn tôi đi cùng cô cũng không phải là không thể.”
Tô Kim Thư sợ hãi, “Tô Duy Hưng!”
Vương Bích Vân lập tức bật cười, “Quả là nhóc con biết thức thời. Nói cho bác nghe xem, làm thế nào con mới nguyện ý đi theo bác?”
Tô Duy Hưng quay đầu liếc mắt nhìn lại, từ trong góc một cô bé trắng nộn xinh xắn ngay lập tức đi ra.
Đây không phải Tô Mỹ Chi sao?
Tô Duy Hưng nằm tay Tô Mỹ Chỉ, “Muốn tôi ngoan ngoãn đi theo cô thì giao Tô Duy.
Hưng cho mẹ tôi. Nếu không, dựa vào chỉ số IQ của mấy người thì đấu không lại tôi đâu”
Vương Bích Vân trợn tròn mắt.
Đây là lời mà một đứa trẻ bốn tuổi nên nói sao?
Thật kiêu ngạo.
Y như…Một bản sao của Lệ Hữu Tuấn!
“Con cùng lắm chỉ là một đứa trẻ, dựa vào đâu mà nói như vậy?” Vương Bích Vân khinh thường.
Tô Duy Hưng cười nhạt, “Không tin thì chờ đấy”
Chắc chắn, một phút sau, người trợ lý từ bên ngoài chạy vào trong hoảng hốt, “Cô Vương, không ổn rồi. Tài khoản ngân hàng của công ty đã bị hack, tiền trong tài khoản đã thất thoát, tổn hại 15 tỷ!”
“Cái gì? Vương Bích Vân trợn tròn mắt ngay lập tức Tô Duy Hưng mỉm cười nhìn cô ta chăm chẵm, “Nếu cô không đồng ý, tổn thất sẽ không dừng ở 15 tỷ thôi đâu.”
Vương Bích Vân không tin quay đầu nhìn lại, đã thấy dữ liệu ngân hàng của tập đoàn nhà họ Vương ở trong chiếc ipad Tô Duy Hưng đang cầm trên tay.
“Là mày thật sao?”
“Tôi đã nói rồi, chỉ số IQ của mấy người không thể đánh bại tôi. Nếu cô không đồng ý với điều khoản của tôi, tôi sẽ để cho cô người lẫn tiên đều mất”
‘Vương Bích Vân chấn kinh triệt để rồi.
Cô ngàn tính vạn tính cũng không ngờ được mình lăn lộn ở thương trường hơn 20 năm, thế mà bây giờ lại bị một đứa trẻ vài tuổi đe dọa!
Nhìn ngân quỹ đang điên cuồng thất thoát, Vương Bích Vân nghiến răng nghiến lợi, “Tao hứa với mày!”
*Tôi đã ghi âm những gì cô vừa nói rồi, cô sẽ phải chịu trách nhiệm pháp lý nếu thất hứa” Tô Duy Hưng huơ huơ chiếc bút ghi âm trong tay.
Vài giây sau, trợ lý trả lời một cuộc điện thoại và kinh ngạc nói: “Cô Vương, tài khoản ngân hàng đã trở lại bình thường.”
Vương Bích Vân vội vàng hỏi: “Tiền trong đó thì sao?”
“…Bộ phận mạng nói trang web vừa rồi là giả mạo thôi, thật ra tài khoản không bị hack chút nào… Trợ lý nói đến đây, giọng càng ngày càng nhỏ.
“Thăng nhãi con, mày dám chơi với tao hả?” Vương Bích Vân tức giận muốn điên rồi.
Tô Duy Hưng cười nhếch mép” Đây là trả thù cô lúc nãy đùa giỡn mẹ tôi một chút thôi gì căng”
Dù rất tức giận nhưng Vương Bích Vân vẫn không quên mục đích chính của mình.
Kìm nén lửa giận, cô ta còn phải mang đứa trẻ về báo cáo kết quả công tác với bà cụ nhà nữa!
“Duy Nhất, con thật là nghịch ngợm! Lần này bác không so đo với con, nhưng lần sau không được đùa giốn kiểu này nữa! Hay là hôm nay con về nhà với chúng ta luôn đi?”
Vương Bích Vân gấp không chờ nổi muốn mang Tô Duy Hưng đi.
Tô Duy Hưng quay người đi đến bên cạnh Tô Kim Thư, “Ngày mai là buổi đi chơi mẫu giáo của ba mẹ con chúng tôi, tôi sẽ đi theo mấy người khi hoạt động kết thúc.”
Vương Bích Vân nhìn họ đầy nghỉ ngờ.
Nghĩ đến việc bọn họ 1 người phụ nữ với hai đứa trẻ con cũng không làm được cái thủ đoạn gì cho cam.
“Được rồi” Vương Bích Vân bước tới chỗ Tô Kim Thư, “Nể tình cô nuôi con nhiều năm như vậy, tôi sẽ cho cô một cơ hội nữa, trân trọng nó! Không có lần saul”
Nói xong, Vương Bích Vân quay đầu lại cười nhìn Tô Duy Hưng, “Vì bây giờ đã xác định con là con cháu của nhà họ Vương chúng ta nên phải chăm sóc thật tốt. Từ nay về sau bác để lại cho hai chú để bảo vệ con.”
Sau khi để lại hai vệ sĩ, cô ta tiêu sái rời đi.
Vương Bích Vân bước lên một chiếc xe ô tô Mercedes-Benz màu đen bên lề đường.
“Chị Vương, thế nào? Mọi thứ diễn ra theo đúng kế hoạch, đúng không?”
Đang ngồi trong xe không phải ai xa lạ, là Tô Bích Xuân.
Nhìn thấy giấy giám định quan hệ cha con trong tay Vương Bích Vân, cô thành công bật ra một nụ cười chế nhạo.
“Ừ!” Vương Bích Vân gật đầu.
Người trợ lý lập tức lấy ra chỉ phiếu.
“Đây là 15 tỷ. Ngày mai chờ đứa nhỏ đến Tô Bích Xuân thấy tiền mắt sáng lên, cười thấy răng không thấy mắt, “Cảm ơn chị Vương”
Ngay khi Vương Bích Vân cùng đoàn người rời khỏi, Tô Kim Thư hai mắt đỏ lên vì lo lắng, “Tô Duy Hưng, sao con lại hứa với cô †a chuyện này?”
Tô Mỹ Chi lo läng kêu lên, “Không, em không muốn tách khỏi anh hai!”
Tô Kim Thư chỉ cảm thấy cả người rét run, tai ù đi.
Mới đây thôi khi đứng đây, cô vẫn còn ôm một tia hy vọng cuối cùng.
Nói cho cùng, dù Tô Bích Xuân đã nói với cô người đàn ông đã cùng cô trải qua đêm phóng đãng đó là Vương Tiến Phát.
Nhưng đêm đó tối đến nỗi cô giơ tay của chính mình ra cũng không thể nhìn thấy, và cô thậm chí còn không nhìn rõ mặt của Vương Tiến Phát.
Ngoài ra, hai đứa trẻ cũng không có điểm gì giống với Vương Tiến Phát.
Chính vì những lý do đó mà trong lòng Tô Kim Thư vẫn còn hy vọng cuối cùng Nhưng giờ đây, cuộc giám định quan hệ cha con này đã phá hủy hoàn toàn hy vọng của cô Hai đứa trẻ thực sự là con của Vương Tiến Phát!
“Nghe chưa? Chỉ cần cô quỳ xuống, đứa nhỏ sẽ trả lại cho cô! Quỳ xuống, quỳ lạy tôi nhận lỗi!”
Đọc truyện tại đây.
Tô Kim Thư giật mình, trong đầu chỉ còn lại một thanh âm.
Thật vậy không?
Chỉ cần cô quỳ gối, quỳ gối thừa nhận lỗi lầm của mình, đứa trẻ sẽ không bị giật mất.
Cô khó xử đến mức chân mềm nhữn ra, thực sự sắp quỳ xuống.
“Mẹ Đột nhiên, một âm thanh lanh lảnh vang lên.
Nhanh chóng kéo sự tỉnh táo của Tô Kim Thư trở lại, khi cô quay đầu lại, cô thấy Tô Duy Hưng đã đi về phía cô không biết từ lúc nào.
Chớp đôi mắt đắm lệ, Tô Kim Thư thất thần nói: “Duy Hưng, sao con lại ở đây?”
Tô Duy Hưng mạnh mẽ kéo cô ra sau lưng mà bảo vệ, căm hận nói: “Con không tới, không lẽ trơ mắt nhìn mẹ bị người khác ức hiếp sao?”
Vương Bích Vân đắc thẳng cười, “Tô Duy Hưng, xem con nói gì kìa. Từ nay về sau, bác sẽ là bác của con, dì sao có thể bắt nạt mẹ con được? Bác chỉ đang thực hiện một nguyện vọng của cô ấy thôi.”
Tô Duy Hưng lạnh lùng trừng cô ta một cái, “Ngại quá, tôi không có người bác nào kinh tởm như thế”
“Con…
Tô Duy Hưng quay đầu nhìn Tô Kim Thư, “Tô Kim Thư, mẹ sao vậy? Lúc bình thường không phải rất thông minh sao? Sao hôm nay mẹ lại ngốc như vậy? Bà cô này rõ là đang đùa giốn mẹ sỉ nhục mẹ, kể cả mẹ có quỳ xuống thật đi nữa, cô ta cũng sẽ không giao em gái cho mẹ đâu.”
Tô Kim Thư cả kinh.
Cô ngẩng đầu lên thì nhìn thấy ánh mắt đắc thắng dào dạt của Vương Bích Vân ngay lập tức.
Quả nhiên, cô ta chỉ muốn sỉ nhục cô.
Cô thật sự lo lẳng sốt ruột đến mức suýt bị lừa.
“Quả nhiên không hổ là người của nhà họ Vương chúng ta. Thật sự là rất thông minh cơ trí. Duy Hưng, con mau ngoan ngoãn gọi bác, sau đó đi theo bác đi. Chỉ cần đi theo bác, con sẽ sở hữu toàn bộ tài sản lớn của nhà họ Vương trong tương lai. Việc gì phải đi theo mẹ con chịu khổ?” Vương Bích Vân ngồi xổm xuống mỉm cười.
Tô Duy Hưng nhìn cô ta chăm chằm, “Muốn tôi đi cùng cô cũng không phải là không thể.”
Tô Kim Thư sợ hãi, “Tô Duy Hưng!”
Vương Bích Vân lập tức bật cười, “Quả là nhóc con biết thức thời. Nói cho bác nghe xem, làm thế nào con mới nguyện ý đi theo bác?”
Tô Duy Hưng quay đầu liếc mắt nhìn lại, từ trong góc một cô bé trắng nộn xinh xắn ngay lập tức đi ra.
Đây không phải Tô Mỹ Chi sao?
Tô Duy Hưng nằm tay Tô Mỹ Chỉ, “Muốn tôi ngoan ngoãn đi theo cô thì giao Tô Duy.
Hưng cho mẹ tôi. Nếu không, dựa vào chỉ số IQ của mấy người thì đấu không lại tôi đâu”
Vương Bích Vân trợn tròn mắt.
Đây là lời mà một đứa trẻ bốn tuổi nên nói sao?
Thật kiêu ngạo.
Y như…Một bản sao của Lệ Hữu Tuấn!
“Con cùng lắm chỉ là một đứa trẻ, dựa vào đâu mà nói như vậy?” Vương Bích Vân khinh thường.
Tô Duy Hưng cười nhạt, “Không tin thì chờ đấy”
Chắc chắn, một phút sau, người trợ lý từ bên ngoài chạy vào trong hoảng hốt, “Cô Vương, không ổn rồi. Tài khoản ngân hàng của công ty đã bị hack, tiền trong tài khoản đã thất thoát, tổn hại 15 tỷ!”
“Cái gì? Vương Bích Vân trợn tròn mắt ngay lập tức Tô Duy Hưng mỉm cười nhìn cô ta chăm chẵm, “Nếu cô không đồng ý, tổn thất sẽ không dừng ở 15 tỷ thôi đâu.”
Vương Bích Vân không tin quay đầu nhìn lại, đã thấy dữ liệu ngân hàng của tập đoàn nhà họ Vương ở trong chiếc ipad Tô Duy Hưng đang cầm trên tay.
“Là mày thật sao?”
“Tôi đã nói rồi, chỉ số IQ của mấy người không thể đánh bại tôi. Nếu cô không đồng ý với điều khoản của tôi, tôi sẽ để cho cô người lẫn tiên đều mất”
‘Vương Bích Vân chấn kinh triệt để rồi.
Cô ngàn tính vạn tính cũng không ngờ được mình lăn lộn ở thương trường hơn 20 năm, thế mà bây giờ lại bị một đứa trẻ vài tuổi đe dọa!
Nhìn ngân quỹ đang điên cuồng thất thoát, Vương Bích Vân nghiến răng nghiến lợi, “Tao hứa với mày!”
*Tôi đã ghi âm những gì cô vừa nói rồi, cô sẽ phải chịu trách nhiệm pháp lý nếu thất hứa” Tô Duy Hưng huơ huơ chiếc bút ghi âm trong tay.
Vài giây sau, trợ lý trả lời một cuộc điện thoại và kinh ngạc nói: “Cô Vương, tài khoản ngân hàng đã trở lại bình thường.”
Vương Bích Vân vội vàng hỏi: “Tiền trong đó thì sao?”
“…Bộ phận mạng nói trang web vừa rồi là giả mạo thôi, thật ra tài khoản không bị hack chút nào… Trợ lý nói đến đây, giọng càng ngày càng nhỏ.
“Thăng nhãi con, mày dám chơi với tao hả?” Vương Bích Vân tức giận muốn điên rồi.
Tô Duy Hưng cười nhếch mép” Đây là trả thù cô lúc nãy đùa giỡn mẹ tôi một chút thôi gì căng”
Dù rất tức giận nhưng Vương Bích Vân vẫn không quên mục đích chính của mình.
Kìm nén lửa giận, cô ta còn phải mang đứa trẻ về báo cáo kết quả công tác với bà cụ nhà nữa!
“Duy Nhất, con thật là nghịch ngợm! Lần này bác không so đo với con, nhưng lần sau không được đùa giốn kiểu này nữa! Hay là hôm nay con về nhà với chúng ta luôn đi?”
Vương Bích Vân gấp không chờ nổi muốn mang Tô Duy Hưng đi.
Tô Duy Hưng quay người đi đến bên cạnh Tô Kim Thư, “Ngày mai là buổi đi chơi mẫu giáo của ba mẹ con chúng tôi, tôi sẽ đi theo mấy người khi hoạt động kết thúc.”
Vương Bích Vân nhìn họ đầy nghỉ ngờ.
Nghĩ đến việc bọn họ 1 người phụ nữ với hai đứa trẻ con cũng không làm được cái thủ đoạn gì cho cam.
“Được rồi” Vương Bích Vân bước tới chỗ Tô Kim Thư, “Nể tình cô nuôi con nhiều năm như vậy, tôi sẽ cho cô một cơ hội nữa, trân trọng nó! Không có lần saul”
Nói xong, Vương Bích Vân quay đầu lại cười nhìn Tô Duy Hưng, “Vì bây giờ đã xác định con là con cháu của nhà họ Vương chúng ta nên phải chăm sóc thật tốt. Từ nay về sau bác để lại cho hai chú để bảo vệ con.”
Sau khi để lại hai vệ sĩ, cô ta tiêu sái rời đi.
Vương Bích Vân bước lên một chiếc xe ô tô Mercedes-Benz màu đen bên lề đường.
“Chị Vương, thế nào? Mọi thứ diễn ra theo đúng kế hoạch, đúng không?”
Đang ngồi trong xe không phải ai xa lạ, là Tô Bích Xuân.
Nhìn thấy giấy giám định quan hệ cha con trong tay Vương Bích Vân, cô thành công bật ra một nụ cười chế nhạo.
“Ừ!” Vương Bích Vân gật đầu.
Người trợ lý lập tức lấy ra chỉ phiếu.
“Đây là 15 tỷ. Ngày mai chờ đứa nhỏ đến Tô Bích Xuân thấy tiền mắt sáng lên, cười thấy răng không thấy mắt, “Cảm ơn chị Vương”
Ngay khi Vương Bích Vân cùng đoàn người rời khỏi, Tô Kim Thư hai mắt đỏ lên vì lo lắng, “Tô Duy Hưng, sao con lại hứa với cô †a chuyện này?”
Tô Mỹ Chi lo läng kêu lên, “Không, em không muốn tách khỏi anh hai!”
Bình luận facebook