Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11
Dạo gần đây ở huyện B xuất hiện một hoạ sĩ trẻ, cậu thường mặc áo sơ mi chống nắng dày với quần jean bạc màu, trên đầu đội mũ cói, dưới chân là đôi ủng đen nặng trịch rồi đi lang thang trên triền núi để ký hoạ. Cậu phác thảo những bông hoa dại, giọt sương sớm, những cô gái dân tộc thiểu số mặc váy hoa hoặc là một cảnh chợ phiên buổi sớm.
Dường như là thói quen, mỗi lần cậu về đến đầu tiểu khu là một loạt nhóc con lại chạy đến xem tranh mới.
Hoạ sĩ này chỉ ký hoạ xong rồi lại đi chơi, người ta cũng chẳng thấy cậu làm việc gì ngoài vẽ, nhưng hầu như ai cũng ấn tượng bởi cậu nhóc đẹp trai này.
Cậu có mái tóc màu nâu nhạt, đôi mắt hạnh khi cười lên thì cong cong như vầng trăng khuyết, chiếc mũi cao thẳng tắp, làn da trắng nõn vì phơi nắng mà đỏ ửng, trông tràn đầy sức sống.
Từ ngày An đến nơi này cậu đã yêu tha thiết cảnh vật và con người nơi đây. Không khí trong lành, đồ ăn sạch sẽ, tự do tự tại... cậu thấy trong lòng thật an nhiên.
An đã dành trọn hai tháng trời để dạo chơi và làm quen đường xá, bây giờ nhìn cậu trừ làn da vẫn còn trắng thì không khác gì một người dân bản địa.
An hài lòng nhìn mình trong gương. Cậu trai lúc trước giờ đây đã rắn rỏi hơn nhiều, những nét yếu đuối không còn vương lại nữa. Tuy đêm đến nằm cô đơn trong căn nhà vắng là nỗi nhớ lại tràn về, nhưng cậu vẫn không hối hận vì quyết định ra đi của mình.
An hôm nay đã mua được một chiếc xe đạp cũ, cậu đeo ba lô chứa đầy đủ đồ ăn nước uống, thay một bộ quần áo đơn giản, đi đôi giày thể thao khoẻ khoắn rồi leo lên xe, đi theo con đường mòn chẳng biết dẫn về đâu.
Đến một cánh đồng đầy cỏ lau, An quệt tay thấy mồ hôi chảy đầy trán, cậu quyết định kiếm một gốc cây cổ thụ rồi nghỉ ngơi tại đây.
Đúng lúc này điện thoại của An báo có tin nhắn mới.
An bỏ số điện thoại cũ, cậu mua một số điện thoại mới rồi đăng ký mail và tài khoản Facebook khác. Tài khoản này cậu thường dùng để cập nhật tin tức, tin nhắn là của anh Hưng chủ nhà.
[Hưng Nguyễn]: An. Chiều nay anh về, em có cần mua gì không?
[LeeAn]:
[LeeAn]: Vậy nhờ anh mua hộ em hai cái bút sắt như lần trước.
[Hưng Nguyễn]: Ok.
[LeeAn]: Chiều anh ở lại ăn cơm nhé, em nấu luôn.
[Hưng Nguyễn]: Rất vui lòng.
Từ lần trước Hưng đã lưu số điện thoại của An. Sau đó chẳng hiểu làm sao hai người lại nói chuyện qua lại với nhau. Hưng rất hay về, mà lần nào về anh cũng đem quà cho cậu. Dần dần An có việc gì cũng hay tìm anh để hỏi.
Bởi vì Hưng về nên An quyết định nghỉ ngơi một lúc rồi quay lại thị trấn. Nếu quyết định làm cơm mời Hưng thì cũng phải nấu thật tử tế.
Nhờ vả người ta mấy lần rồi, An cảm thấy rất ngại.
Lúc Hưng về đến nơi thì An đã nấu gần xong bữa cơm. Anh vừa bước vào nhà đã nhìn thấy cậu trai xinh đẹp đang buộc tạp dề đứng trong bếp, khung cảnh bình yên đến mức ấm lòng, bỗng anh nhớ đến chàng trai năm cũ.
Nhìn bóng lưng đằng sau của hai người thật sự rất giống nhau, Hưng có cảm tưởng như Hoàng vẫn còn hiện hữu trên đời này vậy.
Hưng cứ đứng đó ngẩn ngơ nhìn An, mãi cho đến lúc cậu quay đầu lại nhìn thấy thì anh mới vội vàng cụp mắt xuống tháo giày.
"Anh đến rồi ạ? Mau vào nhà đi."
Hưng khẽ cười, vừa vào nhà anh đã bỏ túi lớn túi nhỏ xuống rồi rất tự nhiên đi đến nhà vệ sinh. Dù sao đây cũng là nơi anh sống mấy năm rồi.
An nhìn thấy trên bàn toàn bộ là đồ ăn vặt mình thích thì khá ấm lòng, nhưng miệng vẫn kêu ca.
"Sao anh còn mua nhiều thứ vậy?"
"Anh tiện đường nên mua thôi. Dù sao ở đây đâu có bán những thứ này?" Giọng nói của Trung từ trong nhà vệ sinh vọng ra.
Lúc Hưng rửa ráy chân tay xong thì An đã đặt món cuối cùng lên bàn ăn, cậu đang cởi tạp dề ra treo lên, bỗng dưng Hưng bước đến đứng sát làm cậu giật mình lùi lại.
"Có món gì mà thơm thế em?"
An khá ngại ngùng khi tiếp xúc với phái nam. Dù sao xu hướng tính dục của cậu cũng không phải là bình thường. Cậu khéo léo lùi lại giữ khoảng cách với Hưng rồi bật vòi nước rửa tay.
"Chỉ là mấy món bình thường thôi. Anh ra bàn ăn ngồi trước đi, em ra liền."
Thật sự thì trên bàn cũng không có nhiều đồ, bốn món với một canh, chỉ là thức ăn cầu kỳ hơn mọi ngày.
Cái bàn ăn này là sau khi An đến đây mới mua. Cậu không quen trải chiếu xuống nền gạch ăn cơm giống mọi người nơi đây nên đã sang nhà ông Kim thợ mộc đặt làm một cái bàn. Lúc để vào nhà có hơi chật chội nhưng cậu lại thấy rất hài lòng.
"An nấu cơm ngon quá, anh ít khi nhìn thấy con trai biết nấu nướng."
Hưng khen làm An thấy xấu hổ, cậu sống với dì giúp việc từ nhỏ, những ngày dì ấy bận, cậu toàn phải tự nấu ăn. Sau này ở bên Trung thì muốn lấy lòng hắn nên đã đặc biệt đi học. Nấu không ngon mới là lạ.
"Em nấu cũng bình thường thôi. Tại nhà em không có ai."
"Anh thấy ngon lắm, sau này ai có diễm phúc làm vợ em thì sướng lắm đây."
Nghe thấy câu này An chỉ biết cười trừ. Vợ gì chứ. Đời này chắc cậu sẽ không lấy vợ rồi.
An và Hưng nói chuyện qua lại, ấy thế mà cậu biết được anh cũng từng làm bộ đội biên phòng, chỉ là đã giải ngũ ba năm.
Đến khi Hưng nói đến nơi mình từng đóng quân thì An mới hoảng hốt.
Không thể nào trùng hợp như vậy chứ?
An buông đũa, thật sự muốn hỏi xem Hưng có từng biết anh trai mình không? Hay là biết Trung không? Nhưng cậu không dám, cậu sợ phải nghe bất cứ điều gì về họ, nhất là mối quan hệ của họ.
Không biết thì không đau.
Dường như là thói quen, mỗi lần cậu về đến đầu tiểu khu là một loạt nhóc con lại chạy đến xem tranh mới.
Hoạ sĩ này chỉ ký hoạ xong rồi lại đi chơi, người ta cũng chẳng thấy cậu làm việc gì ngoài vẽ, nhưng hầu như ai cũng ấn tượng bởi cậu nhóc đẹp trai này.
Cậu có mái tóc màu nâu nhạt, đôi mắt hạnh khi cười lên thì cong cong như vầng trăng khuyết, chiếc mũi cao thẳng tắp, làn da trắng nõn vì phơi nắng mà đỏ ửng, trông tràn đầy sức sống.
Từ ngày An đến nơi này cậu đã yêu tha thiết cảnh vật và con người nơi đây. Không khí trong lành, đồ ăn sạch sẽ, tự do tự tại... cậu thấy trong lòng thật an nhiên.
An đã dành trọn hai tháng trời để dạo chơi và làm quen đường xá, bây giờ nhìn cậu trừ làn da vẫn còn trắng thì không khác gì một người dân bản địa.
An hài lòng nhìn mình trong gương. Cậu trai lúc trước giờ đây đã rắn rỏi hơn nhiều, những nét yếu đuối không còn vương lại nữa. Tuy đêm đến nằm cô đơn trong căn nhà vắng là nỗi nhớ lại tràn về, nhưng cậu vẫn không hối hận vì quyết định ra đi của mình.
An hôm nay đã mua được một chiếc xe đạp cũ, cậu đeo ba lô chứa đầy đủ đồ ăn nước uống, thay một bộ quần áo đơn giản, đi đôi giày thể thao khoẻ khoắn rồi leo lên xe, đi theo con đường mòn chẳng biết dẫn về đâu.
Đến một cánh đồng đầy cỏ lau, An quệt tay thấy mồ hôi chảy đầy trán, cậu quyết định kiếm một gốc cây cổ thụ rồi nghỉ ngơi tại đây.
Đúng lúc này điện thoại của An báo có tin nhắn mới.
An bỏ số điện thoại cũ, cậu mua một số điện thoại mới rồi đăng ký mail và tài khoản Facebook khác. Tài khoản này cậu thường dùng để cập nhật tin tức, tin nhắn là của anh Hưng chủ nhà.
[Hưng Nguyễn]: An. Chiều nay anh về, em có cần mua gì không?
[LeeAn]:
[LeeAn]: Vậy nhờ anh mua hộ em hai cái bút sắt như lần trước.
[Hưng Nguyễn]: Ok.
[LeeAn]: Chiều anh ở lại ăn cơm nhé, em nấu luôn.
[Hưng Nguyễn]: Rất vui lòng.
Từ lần trước Hưng đã lưu số điện thoại của An. Sau đó chẳng hiểu làm sao hai người lại nói chuyện qua lại với nhau. Hưng rất hay về, mà lần nào về anh cũng đem quà cho cậu. Dần dần An có việc gì cũng hay tìm anh để hỏi.
Bởi vì Hưng về nên An quyết định nghỉ ngơi một lúc rồi quay lại thị trấn. Nếu quyết định làm cơm mời Hưng thì cũng phải nấu thật tử tế.
Nhờ vả người ta mấy lần rồi, An cảm thấy rất ngại.
Lúc Hưng về đến nơi thì An đã nấu gần xong bữa cơm. Anh vừa bước vào nhà đã nhìn thấy cậu trai xinh đẹp đang buộc tạp dề đứng trong bếp, khung cảnh bình yên đến mức ấm lòng, bỗng anh nhớ đến chàng trai năm cũ.
Nhìn bóng lưng đằng sau của hai người thật sự rất giống nhau, Hưng có cảm tưởng như Hoàng vẫn còn hiện hữu trên đời này vậy.
Hưng cứ đứng đó ngẩn ngơ nhìn An, mãi cho đến lúc cậu quay đầu lại nhìn thấy thì anh mới vội vàng cụp mắt xuống tháo giày.
"Anh đến rồi ạ? Mau vào nhà đi."
Hưng khẽ cười, vừa vào nhà anh đã bỏ túi lớn túi nhỏ xuống rồi rất tự nhiên đi đến nhà vệ sinh. Dù sao đây cũng là nơi anh sống mấy năm rồi.
An nhìn thấy trên bàn toàn bộ là đồ ăn vặt mình thích thì khá ấm lòng, nhưng miệng vẫn kêu ca.
"Sao anh còn mua nhiều thứ vậy?"
"Anh tiện đường nên mua thôi. Dù sao ở đây đâu có bán những thứ này?" Giọng nói của Trung từ trong nhà vệ sinh vọng ra.
Lúc Hưng rửa ráy chân tay xong thì An đã đặt món cuối cùng lên bàn ăn, cậu đang cởi tạp dề ra treo lên, bỗng dưng Hưng bước đến đứng sát làm cậu giật mình lùi lại.
"Có món gì mà thơm thế em?"
An khá ngại ngùng khi tiếp xúc với phái nam. Dù sao xu hướng tính dục của cậu cũng không phải là bình thường. Cậu khéo léo lùi lại giữ khoảng cách với Hưng rồi bật vòi nước rửa tay.
"Chỉ là mấy món bình thường thôi. Anh ra bàn ăn ngồi trước đi, em ra liền."
Thật sự thì trên bàn cũng không có nhiều đồ, bốn món với một canh, chỉ là thức ăn cầu kỳ hơn mọi ngày.
Cái bàn ăn này là sau khi An đến đây mới mua. Cậu không quen trải chiếu xuống nền gạch ăn cơm giống mọi người nơi đây nên đã sang nhà ông Kim thợ mộc đặt làm một cái bàn. Lúc để vào nhà có hơi chật chội nhưng cậu lại thấy rất hài lòng.
"An nấu cơm ngon quá, anh ít khi nhìn thấy con trai biết nấu nướng."
Hưng khen làm An thấy xấu hổ, cậu sống với dì giúp việc từ nhỏ, những ngày dì ấy bận, cậu toàn phải tự nấu ăn. Sau này ở bên Trung thì muốn lấy lòng hắn nên đã đặc biệt đi học. Nấu không ngon mới là lạ.
"Em nấu cũng bình thường thôi. Tại nhà em không có ai."
"Anh thấy ngon lắm, sau này ai có diễm phúc làm vợ em thì sướng lắm đây."
Nghe thấy câu này An chỉ biết cười trừ. Vợ gì chứ. Đời này chắc cậu sẽ không lấy vợ rồi.
An và Hưng nói chuyện qua lại, ấy thế mà cậu biết được anh cũng từng làm bộ đội biên phòng, chỉ là đã giải ngũ ba năm.
Đến khi Hưng nói đến nơi mình từng đóng quân thì An mới hoảng hốt.
Không thể nào trùng hợp như vậy chứ?
An buông đũa, thật sự muốn hỏi xem Hưng có từng biết anh trai mình không? Hay là biết Trung không? Nhưng cậu không dám, cậu sợ phải nghe bất cứ điều gì về họ, nhất là mối quan hệ của họ.
Không biết thì không đau.
Bình luận facebook